T.h.i.r.d.s – Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân
Quyển 1Chương 11: Quyển 1Chương 9
"Anh Everton, tôi là đặc vụ Brodie, và tôi hứa với anh, chúng tôi chỉ muốn trao đổi với anh về một số thông tin mà thôi."
Sloane thả lỏng người. Có vẻ như gã đã có đánh giá của bản thân về người đàn ông Therian đối diện mình, và gã cho rằng anh ta không thể gây ra một mối đe dọa nhất thời nào; tuy nhiên, gã sẽ không bao giờ chấp nhận mạo hiểu để kiểm chứng phán đoán của mình khi tất cả mọi người đều đang ở bên trong khoang xe. Nếu như gã nhận thấy bất kỳ dấu hiệu bất ổn nào phát ra từ phía Everton, gã sẽ nhanh chóng giải quyết người đàn ông này.
"Nếu như chỉ muốn nói chuyện thôi thì mấy khẩu súng trên tay các người là hơi quá rồi đấy." Giọng Everton đầy tỉnh táo, tầm mắt của anh ta chưa rời khỏi người Sloane dù chỉ một phút.
"Chỉ là phòng khi bất đắc dĩ thôi."
"Ồ. Thế còn chiếc lồng sắt kia thì sao?"
"Dùng cho tình huống bất khả kháng."
Everton hơi nghiêng đầu, sự thất vọng bất ngờ hiện lên trên gương mặt anh ta. "Anh nhốt chính giống loài của mình vào trong một chiếc lồng sắt."
Đã bao nhiêu lần những lời đó bị nhổ thẳng vào người Sloane với đủ mọi cung bậc cảm xúc của sự oán hận. Nhưng lời nói vừa rồi của Everton lại giống như một lời cáo buộc hơn là một sự thù ghét. Gã điều chỉnh lại trạng thái tâm lý của mình, đây là một trong những thứ mà gã đã được huấn luyện khi gã được tuyển chọn vào làm trong lực lượng. Ngoài làm một đặc vụ của THIRDS ra, gã không thể nào hình dung được mình có thể làm thêm một công việc nào khác nữa. Công việc của gã đòi hỏi phải giữ cho mình một thái độ trung lập để có thể duy trì được công bằng và giữ gìn hòa bình giữa chính giống loài của gã. "Anh Everton, tôi phải bảo vệ đồng đội của mình. Họ chính là gia đình của tôi. Chắc hẳn anh sẽ không ngần ngại đánh đổi mọi thứ để có thể bảo vệ cho gia đình mình được an toàn, đúng không?"
Everton trầm tư một lúc lâu, sau đó mới thở ra một hơi đầy nặng nề. "Được rồi. Chắc hẳn lý do tôi ở đây không chỉ đơn thuần là vì vấn đề đăng kí kiểm duyệt thông thường, đúng không? Thế đến cùng là vì điều gì?"
"Thôi nào, anh Everton. Ở đây rồi, tốt nhất chúng ta nên thành thật với đối phương nhỉ. Tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề luôn vậy." Sloane lấy chiếc máy tính bảng mà Cael đưa cho gã và giơ lên trước mặt Everton. "Đây là ông Ortiz. Có phải anh đã xuất hiện tại bữa tiệc từ thiện vào buổi trưa được tổ chức tại nhà của ông Ortiz dưới sự quản lý của công ty dịch vụ Thalia vào ngày ông ta bị sát hại, đúng không?" Sloane chăm chú quan sát Everton khi anh ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp Hector Ortiz khi còn sống, sau đó anh ta gật đầu xác nhận.
"Đúng thế."
"Anh có từng tiếp xúc với ông Ortiz hay chưa?" Gã trả lại chiếc máy tính bảng cho Cael. Rosa sẽ ghi âm lại chi tiết cuộc tra hỏi này phục vụ cho việc viết một bản báo cáo.
"Không. Lúc ấy tôi đang làm việc mình được phân công."
"Vậy anh hãy kể cho chúng tôi về người nhân viên phục vụ đã tiếp cận anh. Người nhân viên đó nói những gì với anh?"
Everton thay đổi dáng ngồi của mình. "Cậu ta nói rằng cậu ta biết tôi là loại người gì. Rồi làm sao tôi lại cả gan dám giả dạng thành một công dân hợp pháp của xã hội này? Cậu ta còn bảo nếu như tôi không rời khỏi dinh thự này, cậu ta sẽ liên lạc với giới chức cầm quyền ở đây ngay."
Sloane mím chặt môi. Những lời đó nghe có vẻ cực kỳ lịch sự đối với một người nhân viên phục vụ dám làm tất cả mọi thứ, chỉ trừ mỗi việc nhổ toẹt vào những người Therian như bọn họ đây thôi. "Anh thay đổi câu nói của người nhân viên ấy rồi đúng không?"
"Phải. Tôi cảm thấy không thoải mái đối với cách nói chuyện của cậu ta." Everton đáp lại, cả người không ngừng cựa quậy trên ghế, có vẻ như đang hơi khó chịu.
"Anh Lloyd, mong anh hợp tác. Tôi hy vọng anh có thể nói lại chính xác những lời mà người nhân viên phục vụ đã nói với anh lúc ấy. Đây là vấn đề rất quan trọng trong quá trình điều tra."
"Được rồi." Anh ta nói. "Tao biết mày là cái dạng gì, thằng chó Therian không đăng ký kiểm duyệt này. Nếu mày không cút con mẹ nó ra khỏi dinh thự này ngay, tao sẽ tố giác loại đĩ điếm nằm dưới thân đàn ông nhà mày và khiến mày bị nhốt trong lồng sắt đúng với bản chất của thứ súc sinh thấp hèn như mày."
Sloane hơi mất tự nhiên. À, cái giọng điệu đó nghe có vẻ phù hợp với người nhân viên kia hơn rồi đấy. Có đôi khi, gã tự hỏi, bên nào mới là những con quái vật thật sự đây. "Và dù cho cậu ta có đe dọa anh thì anh vẫn tiếp tục làm việc? Vì sao vậy?"
"Tôi cần tiền. Khi anh là một người Therian không đăng kí kiểm duyệt thì kiếm được một công việc là vô cùng khó khăn. Các chủ thuê sẽ không ngừng bóc lột anh, không trả tiền công sau khi anh làm xong việc được giao chỉ vì anh chẳng thể làm được gì họ cả. Nhưng bà Thalia lại không như vậy. Bà ấy luôn trả tiền công cho chúng tôi đầy đủ và đúng hạn." Anh ta khịt mũi, tầm nhìn chuyển xuống những đầu ngón tay của mình. "Tôi còn phả chăm sóc cho vợ mình và mấy đứa nhỏ ở nhà nữa."
Sloane tiến lại gần phía anh ta, gã hơi cúi thấp người xuống, giọng nói nhẹ nhàng và đầy sự cảm thông. "Vậy tại sao anh lại không đi đăng kí? Vì quyền lợi của anh và gia đình mình?"
Everton ngẩng đầu nhìn Sloane, sự giận giữ tràn đầy trong ánh mắt màu hổ phách. Ánh mắt này khiến cho Sloane nghĩ đến rất nhiều thứ. Gã giống như đang tự soi mình vào một chiếc gương cong lệch đến biến dạng, và hình ảnh hiện lên trên đó chính là cuộc sống của gã hiện giờ nếu như gã không may mắn có được một gia đình đong đầy tình thương giống như chính gia đình của Everton vậy. Đó là trong trường hợp gã có thể sống được đến độ của của Everton bây giờ. Nhưng gã rất nhanh đã gạt những suy nghĩ ấy sang một bên và tập trung vào công việc trước mắt.
Everton tiếp tục nói, giọng của anh ta nhỏ dần lại. "Tôi sẽ không bao giờ để cho mình bị Chính phủ đánh số giống như những tên tội phạm bị truy nã. Bọn họ ai cũng nói chúng tôi đều là công dân hợp pháp như tất cả những người khác ở đất nước này, thế mà lại giữ chúng tôi trong tầm giám sát, theo dõi từng đường đi nước bước của chúng tôi và cư xử với chúng tôi không khác gì loài vật. Sự tồn tại của giống loài như tôi đã bị định sẵn là một tội ác, cho tới khi nào chúng tôi chứng minh được bản thân vô tội mới thôi. Ông của tôi đã bị người ta đánh dấu một lần rồi, đó là khi ông còn ở Đức. Tôi sẽ không để cho bản thân và gia đình mình bị đối xử như vậy đâu."
"Việc đó không phải nh những gì anh nghĩ đâu, anh Lloyd." Sloane dịu giọng xuống.
Everton lùi lại, ánh mắt đong đầy nỗi buồn. "Rồi vào một thời điểm nào đó, mọi thứ sẽ đều đi về cùng một điểm xuất phát thôi, đặc vụ Brodie à."
Có tranh luận với Everton ở đây cũng không giải quyết được điều gì. Dường như anh ta không hề có ý nhân nhượng với gã về quan điểm của bản thân, và Sloane là ai mà có thể thay đổi được cái suy nghĩ ấy đây? Người đàn ông này có một lòng tin mãnh liệt về những hành động mà anh ta đang theo đuổi, và nó mãnh liệt đến mức anh ta sẵn sàng đối mặt với bất cứ hậu quả nào đến từ các quyết định của bản thân. Sloane đứng dậy, không kìm được thở dài và tiếp tục quá trình tra xét của gã. "Được rồi. Anh rời dinh thự vào lúc mấy giờ?"
"Tầm chiều tối. Sau khi xong việc là tôi rời đi ngay. Tôi ở quầy bar từ lúc 8 giờ sáng và chỉ ở đó phục vụ vodka và nước cam ép, không hề rời đi đâu khác cho đến khi bữa tiệc kết thúc. Tất cả những vị khách có mặt ở đó có thể xác nhận lại điều này."
"Anh có thấy ai hay thấy hành động gì đáng ghi ngờ không? Có ai đáng lẽ không nên xuất hiện tại bữa tiệc mà lại có mặt ở đó không? Anh có nghe thấy gì đáng nghi hay không?" Khi Everton nhìn gã, Sloane biết rằng cuộc điều tra này lại quay trở về với điểm xuất phát. Làm gì có chuyện một người Therian có thể ra tay sát hại một người bình thường dưới ánh mắt của bao nhiêu người Therian khác cùng làm việc trong dinh thự và không hề để lại bất cứ manh mối hay dấu hiệu nào.
"Tôi rát tiếc, đặc vụ Brodie à. Tôi chỉ tới đó để làm phần việc mình đượcn giao thôi. Những thứ khác, tôi chẳng chú ý đến đâu."
"Vậy tại sao anh phải chạy trốn?"
Everton nhìn gã chằm chằm, cứ như câu trả lời hiện rõ trên gương mặt gã luôn vậy. "Tôi thấy tin tức trên các đài. Vào lúc mà các nhà đài đưa tin rằng phía cảnh sát đang truy nã một người Therian họ Mèo chưa thông qua đăng kí kiểm duyệt, tôi biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra. Thậm chí là tôi có vô tội đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thể nào đi tới các cơ quan chức năng rồi khai báo rằng mình vô tội được. Điều đó chẳng hề khiến cho mọi chuyện giảm bớt căng thẳng."
"Tại sao anh lại chọn Greenpoint?"
"Tôi sống ở đó." Everton đáp, anh ta hơi cúi đầu xuống, vẻ xấu hổ vô cùng.
"Cùng với gia đình anh ư?" Sloane hỏi, không mấy ngạc nhiên khi cả một gia đình lại cùng nhau sinh sống ở một nơi đầy tính thù địch như Greenpoint, nhưng đối với trường hợp của Everton thì gã lại thấy hơi tò mò. Everton cũng chỉ là một đứa trẻ Therian khác bị thế giới phủ nhận, ruồng bỏ, và bị dồn đến đường phải tự phủ đầy gai góc để có thể sinh tồn được; trong khi đó, bản thân lại không ngừng dằn vặt, tự hỏi anh ta đã làm gì sai để rồi phải gánh lấy một số phận bi thương đến thế.
"Trời ạ, không phải." Everton lắc đầu, nhìn Sloane đầy vẻ ngỡ ngàng. "Mọi thứ tôi kiếm được đều chuyển hết về cho gia đình cả, họ sinh sống ở một nơi khác, đủ an toàn, đủ lương thực, quần áo và các con của tôi đều được đi học đẩy đủ. Tôi thà chết cũng không thể để cho họ phải chôn thân ở Greenpint được. Ở đó toàn là lũ người Therian đã từ bỏ phần người trong mình. Đôi khi tôi còn tự hỏi không biết bọn chúng còn có chút nhân tính nào không nữa."
"Cám ơn, anh Lloyd." Cuộc tra hỏi đến đây là kết thúc được rồi. Giờ thì mới là phần khó khăn đây. Sloane sắp xếp lại một lượt suy nghĩ trong đầu, ánh mắt lướt đến trên người Everton. Gã thừa biết câu trả lời sắp tới mà Everton đưa ra sẽ là gì, nhưng gã vẫn giữ lại cho bản thân một chút ít hy vọng. "Tôi nghĩ là có cho anh thêm thời hạn để đăng ký kiểm duyệt cũng không có ích gì nhỉ?"
Everton nở một nụ cười buồn với Sloane. "Ừ, cám ơn, nhưng khỏi đi."
"Được rồi." Sloane quay sang phía Ash. "Đưa cho tôi bộ TIK." Gã đón lấy chiếc túi màu đen từ tay Ash và bước lại gần Everton. Gã cười với anh ta, nụ cười giống như thay cho lời xin lỗi. "Tôi cần lấy mẫu DNA của anh và sau đó xác nhận lớp loài Therian của anh luôn. Anh sẽ bị chúng tôi tạm giữ cho tới khi phòng lab gửi kết quả xét nghiệm mẫu máu về, chứng tỏ mẫu máu của anh không trùng với mẫu máu chúng tôi thu được trên người của ông Ortiz." Sloane lấy chiếc còng tay khóa tay Everton lại, lấy ngón cái của mình đặt vào màn hình xác nhận mã dấu vân tay và sau đó khởi động quá trình phân tích mẫu. "Nếu không có bằng chứng chứng minh anh có liên hệ với vụ án mạng này, chúng tôi sẽ thả anh ra và cho anh thời hạn một tuần để hoàn thiện các thủ tục đăng ký kiểm duyệt. Tôi không đảm bảo nếu anh không đăng ký, lần tới bị bắt sẽ như thế nào đâu, anh Lloyd à."
"Cám ơn anh." Everton bắt tay Sloane, trên mặt anh ta là một nụ cười ấm áp. "Anh thực sự là một người tốt."
Sloane không biết nên nói gì cho phải trong hoàn cảnh này. Gã chỉ gật đầu và kết thúc quá trình phân tích, sau đó cất bộ TIK đi với đầy đủ các loại thông tin liên quan đến Everton và giao lại cho Ash. Gã lên tiếng, giọng nói trầm hơn bình thường. "Đặc vụ Keeler và đặc vụ Guerrera sẽ đưa anh tới khu vực giam giữ."
Ash và Letty mỗi người giữ một bên Everton, sau khi anh ta gật đầu tỏ ý cảm ơn mọi người, hai người dẫn anh ta ra khỏi khoang xe trong im lặng. Sloane hy vọng quãng thời gian tạm giam ở đây sẽ khiến Everton thay đổi quan điểm của anh ta. Có lẽ nếu như trong phút giây nào đó, anh ta chợt nghĩ đến tương lai của bản thân và gia đình, và rồi sẽ quyết định gia đình là trên hết. Ai cũng sẽ phải hy sinh một vài thứ của bản thân, Sloane biết rất rõ điều này. Gã đã hy sinh quá nhiều thứ trong suốt cả quãng thời gian từ quá khứ cho đến hiện tại. Than khóc hay trách móc những gì đã qua đi là một chuyện cực kỳ vô nghĩa.
"Giờ thì sao đây?" Cael nhẹ giọng hỏi.
"Chúng ta sẽ chờ bên phòng lab gửi kết quả phân tích lại, trong khi đó mọi người hãy để ý xem có đầu mối gì mới hay không. Nhất định phải giải quyết được vụ án này. Có thứ gì đó rất quan trọng ở đây mà chúng ta vẫn chưa hề phát hiện ra."
"Ừ. Vậy thì trước mắt, sao mọi người không nghỉ ngơi một đêm cho thoải mái nhỉ." Maddock nói, bước ra khỏi khoang xe. "Tôi sẽ thông báo cho mọi người biết ngay khi có kết quả phân tích DNA bên phòng lab gửi tới, miễn là bên đó có phát hiện ra điều gì có ích. Trung úy Sparks đang cố gắng thuyết phục Cục trưởng Cục Quân sự ưu tiên cho tất cả các nghiên cứu của phòng lab bên ta. Cục trưởng cũng đang rất muốn nhanh chóng giải quyết được vụ án lần này như chúng ta vậy, cho nên tôi nghĩ đề xuất của bà ấy sẽ được duyệt thôi. Calvin và Hobbs, hai người đến văn phòng của tôi, ngay lập tức. Sloane, đỗ chiếc BearCat vào vị trí và khóa máy cẩn thận. Còn những người khác đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."
"Rõ, thưa sếp." Sloane đi sang một bên trong khi Calvin và Hobbs chỉ im lặng đi theo vị Trung sĩ của họ. Có vẻ như Maddock sẽ tự mình xử lý hai người đồng đội của gã rồi. Sloane không đoán được điều gì khiến Calvin lại tự ý phá vỡ đội hình như vậy. Vốn cậu ta không phải là một người bất cẩn và liều lĩnh như vậy. Sloane quay sang phía hai người Rosa và Cael. "Hai người đi tới thông báo lại tình hình cho Cục Tình báo, sau đó đi đến phòng tắm rồi nghỉ ngơi đi. Chúng tôi sẽ lo con BearCat này." Sloane đóng cửa lại, chờ cho hai người Cael và Rosa đi khỏi rồi mới đi đến chỗ khoang lái và nói với Dex. "Cậu cất các loại trang thiết bị của mình trước đi, bộ giáp bảo hộ để vào tủ khóa sau cũng được."
"Ừ, cám ơn nhé."
Sloane trèo lên ghế lái trong khi Dex đang xử lý khẩu súng trường, balo và các loại trang thiết bị khác của anh. Dex cởi chiếc túi tác chiến và bộ giáp bảo hộ ra. Sloane mở cửa sẵn cho Dex khi anh định bước vào khoang lái. Ngay khi Dex đã ngồi ngay ngắn trên ghế phụ và thắt đai an toàn cẩn thận, Sloane bắt đầu khởi động xe.
"Hai người họ sẽ ổn cả chứ?" Dex hỏi, giọng hơi lo lắng.
"Ai? Calvin và Hobbs ấy à?"
"Ừ."
"Cậu thừa biết tính cha mình mà. Ông ấy sẽ dọa cho hai người dó xón ra quần, sau đó đảm bảo cả hai nhận thức được hành động nguy hiểm của bản thân, đặc biệt là khi hành động đó lại khiến tính mạng của con trai ông bị đe dọa."
"Có khi tôi nên nói vài lời với ông ấy nhỉ." Dex nói, đôi lông mày không kìm được mà nhăn lại, cựa quậy liên tục trên chiếc ghế phụ khi Sloane lái chiếc BearCat qua một đoạn đường dốc và tiến vào khu vực garage.
"Ý đó tồi lắm đấy, người mới à."
"Tôi không muốn ông ấy thiên vị mình so với những người khác chỉ vì chúng tôi là một gia đình." Dex đáp lại, giọng nói lộ vẻ không hài lòng.
"Đầu tiên, ông ấy không hề thiên vị gì cậu. Không một ai nghĩ như vậy cả. Maddock đối xử vói cậu cũng giống như cách ông ấy đối xử với chúng tôi mà thôi. Nhưng nếu có ai đó ngu ngốc đến nỗi khiến cậu rơi vào tình trạng nguy hiểm, ông ấy sẽ cho người đó ăn đủ combo giận giữ với tư cách của một người lãnh đạo và của một người cha. Không có gì có thể thay đổi được điều đó đâu. Với Cael, thái độ của ông ấy cũng là thế. Cậu nghĩ cha cậu nương tay với Cael ấy à? Dưới bất cứ trường hợp nào, ông ấy đều khắt khe hơn với Cael. Nhưng ông ấy làm vậy cũng là vì muốn giữ an toàn cho hai đứa con trai của mình. Cậu may mắn lắm đấy, người mới. Phần lớn chúng tôi đều không có được sự khắt khe ấy của Maddock đâu."
Dex rơi vào trầm tư, anh ngước nhìn ra khung cảnh ngoài cửa kính. "Cha mẹ của anh chắc không ở trong thành phố này nhỉ?"
Sloane đỗ chiếc BearCat vào đúng vị trí. Gã tắt máy và ngồi thẳng dậy, gã nhận ra Dex đang nhìn mình. Gã hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn thẳng vào Dex. "Được rồi, nghe rõ đây, tôi chỉ nói điều này đúng một lần thôi. Tôi không nói về quá khứ của mình, vì thế bỏ ngay ý nghĩ hỏi về cha mẹ của tôi, tôi đến từ đâu hoặc là tôi đã làm gì trước khi gia nhập vào THIRDS. Đó là chuyện cá nhân. Tôi không chia sẻ với bất cứ ai hết. Maddock không, các thành viên khác trong đội cũng không. Không ai hết."
"Anh có nói với Gabe không?" Dex vươn người lại gần Sloane. Sloane quay sang chỗ khác, một nỗi đau bỗng nhói lên trong lòng.
"Cũng không hỏi về chuyện của Gabe. Ra ngoài rồi khóa cửa lại đi." Gã bước ra khỏi khoang lái, đóng sầm cửa lại ngay trước ánh nhìn của Dex. Tiếng động vang vọng khắp không gian kín của garage dưới lòng đất. Dex nhanh chóng đuổi theo Sloane, cố gắng bắt kịp những bước dài của gã và cùng nhau đi về phía thang máy. Anh chỉ im lặng, và Sloane nhận ra có điều gì đó không ổn sắp phát sinh. Sự im lặng này không bao giờ kéo dài được cả.
"Tôi tôn trọng chuyện riêng tư của anh, nhưng không có chuyện gì anh muốn nói với tôi trong tư cách của một người cộng sự hay sao?"
"Đã nói là tôn trọng chuyện riêng của tôi và rồi lại không ngừng hỏi một đống câu hỏi mang tính thách thức. Cậu tính tự tay chôn vùi cái gọi là sự tôn trọng chết dẫm đó của mình à, Daley?"
Dex giơ hai tay lên cao, làm như chịu thua. "Anh lại gọi tôi là Daley rồi. Cứ mỗi khi như vậy là anh đang bực mình với tôi. Tôi hiểu rôi. Xin lỗi mà."
"Tôi chẳng có gì để phải bực cả." Sloane gằn giọng, bước vào trong thang máy và nhấn vào bảng điều khiển. "Bỏ đi. Nếu như có gì đó cần thiết thì tự tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Hiểu rồi."
Cả hai người đều giữ im lặng trên đường đi đến khu Sparta. Họ đi qua phòng chờ rồi tới thẳng phòng thay đồ. Lúc này đây, Sloane lại thấy hối hận vì cách cư xử vừa rồi của gã. Gã túm lấy cánh tay Dex và kéo anh vào một phòng huấn luyện trống gần đó. Tuy đèn trong phòng huấn luyện đã tắt hết, nhưng ánh sáng bên ngoài chiếu xuyên qua các cửa thông khí vẫn đủ cho hai người nhìn thấy nhau. Dex đứng rất gần Sloane, khoảng cách đó đủ để gã ngửi thấy mùi hương trên người của anh – là loại mùi thơm dịu ngọt của cam quýt cùng với thứ hương vị rất đàn ông của riêng anh; còn có mùi mồ hôi của phái mạnh nữa. Sloane phải rất kìm nén bản thân để gã không ngả vào người Dex. Có gì đó trong lòng của gã bị anh khuấy động, cơn giận trong khoảnh khắc cứ thế dần biến mất hoàn toàn. Từ sau chuyện của Gabe, đã lâu lắm rồi gã chưa nảy sinh cảm xúc muốn thân cận với ai mãnh liệt như lúc này, và phần tồi tệ nhất đó chính là gã không biết bản thân mình nên làm gì mới phải. Gã ở bên cạnh Dex càng lâu thì tâm tình của gã lại càng rối loạn.
"Xin lỗi. Tôi không cố ý để mình cư xử như một thằng khốn như vậy. Tôi... Tôi vẫn chưa sẵn sàng để nói về cuộc đời của mình với bất cứ ai. Tôi cũng không biết khi nào mình mới có đủ dũng khí để nói nữa." Hai bàn tay của gã chạm vào hai bên má của Dex, gã cố gắng tỏ ra như mình chỉ đang kiểm tra vết thương ở gần cằm của anh. Khi ánh mắt của gã bắt gặt đôi mắt của Dex, gã cảm thấy như bản thân đã bị đôi mắt ấy mê hoặc mất rồi. Gã đã từng thấy qua đôi mắt màu xanh nhạt này ở rất nhiều người Therian, nhưng một người bình thường ư, chưa bao giờ cả. Nhưng còn có thứ gì khác nữa ở đôi mắt ấy đã thu hút gã. Khi cả biển trời xanh nhạt đó hạ xuống sát đầu môi của gã, gã biết mình không trụ được nữa rồi.
"Bất cứ khi nào anh sẵn sàng, tôi chỉ muốn nói rằng anh có thể tin tưởng vào tôi."
Sloane gật đầu, ngón tay cái của gã vuốt ve cánh môi mềm mại của Dex. Cảm xúc ngứa ngáy từ phần cằm vừa mới được cạo râu gọn gàng của Dex truyền đến bàn tay gã khiến cơ thể của gã bắt đầu nảy sinh những phản ứng không phù hợp với hoàn cảnh. Gã cần phải rời khỏi đây ngay, ngay bây giờ. Dex vẫn đứng im một chỗ, hơi thở của anh phập phồng bất ổn giống hệt như Sloane lúc này. Khi hai người đang sát lại gần nhau hơn nữa thì bỗng nhiên những tiếng cười giòn dã truyền đến từ phía bên ngoài phòng huấn luyện khiến cả hai người giật thót mình. Sloane cuống quýt lùi lại, trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực gã.
"Chúng ta nên đi thôi." Gã cất lời, ra hiệu cho Dex đi trước. "Cám ơn cậu vì chuyện lúc nãy. Chuyện PSTC ấy."
Dex mỉm cười với gã. "Chỉ là công việc thôi."
"Ừ, cậu làm tốt lắm."
Khi hai người đến phòng thay đồ, Calvin, Hobss, Ash và Cael đều đã ở trong đó từ trước. Calvin và Hobbs trông có vẻ khá buồn, đúng như những gì gã dự kiến, nhưng gã cũng biết rằng điều đó sẽ không kéo dài quá lâu. Tất cả bọn họ có lẽ đều cần một thứ gì đó để có thể xả hết những nặng nề trong tâm trạng ra ngoài.
Sloane bước gần đến tủ khóa của mình, cởi chiếc áo khoác ngoài ra, nói. "Này mọi người, hay là lát nữa chúng ta đến quán bar Dekatria làm một vài chầu không?"
Dex mỉm cười rạng rỡ. "Thật à?"
"Sao không nhỉ. Tôi sẽ báo lại với sếp trước phòng khi có chuyện gì đó đột xuất. Chúng ta ai cũng đáng có được vài phút giây vui vẻ mà."
"Woo! Quẩy thôi!" Cael nhảy vài điệu hài hước khiến cho mọi người đều ngập trong tiếng cười, trong khi đó, tầm nhìn của Sloane lại dừng trên người Dex. Người này có một nụ cười thật thu hút, và rất chân thành nữa. Và những cảm xúc đó đã chạm đến trái tim của Sloane. Gã thích sự cởi mở trong con người của Dex, và hơn hết, đó là khi làm bất cứ việc gì, anh ta đều đặt hết tâm sức của bản thân vào công việc đó. Dex là một người lính tâm huyết, và dần dần, Sloane cũng đã chấp nhận được sự hài hước trong cá tính của anh cho dù là chính bản thân gã đôi khi còn bị cá tính ấy chọc cho điên tiết. Sloane hồi thần lại, bắt đầu cởi đồ, bỏ chiếc áo khoác sang một bên và cất vào ngăn trong cùng của chiếc tủ khóa.
Điện thoại của Dex vang lên tiếng chuông báo, Sloane liếc mắt qua, vừa đúng lúc thấy được anh đang cởi quần của mình xuống đến ngang mông. Dex không để ý thấy sự khủng hoảng của Sloane, anh vẫn cứ thong thả để chiếc quần lỏng lẻo như vậy, vừa trả lời điện thoại. Màu trắng tinh của chiếc sịp boxer tạo thành một sự đối lập vô cùng sắc nét với chiếc quần tác chiến màu than đen dường như đã khiến cho hai cánh mông chắc khỏe của Dex trở nên vô cùng nóng bỏng. Mặc kệ giọng nói trong đầu của Sloane đang gào thét nhắc gã nhìn ngay sang chỗ khác, nhưng gã lại không thể nào rời mắt khỏi Dex được. Gã đang rất khổ sở để chống cự lại sự mê hoặc trong ánh nhìn tỏa ra từ khung cảnh phía trước. Dex kẹp lấy chiếc điện thoại bắng bả vai của mình, ép sang một bên tai, cởi chiếc áo khoác của sang một bên. Sau đó, anh lại chuyển điện thoại ra vai bên kia, tiếp tục rời phần còn lại của chiếc áo khoác ra khỏi thân mình.
"Tôi để ở bàn của cậu đó. Ngăn kéo phía trên bên tay phải ấy."
Sloane len lén liếc nhanh một cái khắp xung quanh để đảm bảo rằng không ai chú ý đến đường nhìn trong ánh mắt của gã. Dex lại tiếp tục cái động tác cởi đồ đầy khiêu gợi ấy trong khi vẫn chăm chú trả lời điện thoại. Giờ chiếc áo khoác đã cởi xong, trên người Dex hiện tại là chiếc áo lót bó sát màu đen, đường sống lưng áp sát vào lớp áo kéo dài xuống phần hông như đang trêu ngươi ánh mắt Sloane không kém gì hai cánh mông bên dưới. Suy nghĩ của Sloane lại quay trở về với cái đêm ở khu đỗ xe hôm nào. Trong đầu gã toàn là những hình ảnh chạy ngược về những hành động hai người đã làm với nhau, hoặc đúng hơn là thứ gì đã khơi gợi nên khao khát trong lòng gã. Không ngày nào là gã không nghĩ đến, thậm chí càng ngày lại càng rõ ràng hơn, cảm giác từ những đường nét đầy chắc khỏe và ẩn chứa sự dẻo dai của cơ thể Dex áp sát vào người gã; về bộ phận nhạy cảm cương cứng của anh trong tay gã, về cả ánh mắt bị nhấn chìm trong sự khoái cảm trên gương mặt đỏ ửng của anh lúc anh hét lên và bắn đầy vào tay gã.
"Cái ngăn bên tay phải ấy." Dex nói, gương mặt hiện lên một cái nhếch mép. "Ồ, xin lỗi nhé. Đùa cậu chút thôi. Là ngăn kéo bên tay trái mới đúng."
Tiếng sập cửa tủ phát ra từ bên phải của Sloane khiến gã sợ hết hồn, gã quay sang lừ mắt nhìn Ash. Người bạn của gã đang tựa mình vào trước cánh cửa tủ đã đóng lại, khuôn mày nhếch lên một đường khiêu khích. Gã thở dài một tiếng, sau đó quay trở lại cởi quần áo trên người xuống.
"Ngắm trai cởi đồ thấy thích không?"
Sloane nghiến chặt răng, không thèm đáp trả lại lời khiêu khích. Gã vẫn còn may chán. Giữa bao nhiêu người đang đứng bên trong phòng thay đồ này vậy mà chỉ có mình Ash túm được ngay tại trận gã đang lăm lăm nhìn trộm người cộng sự của mình thay đồ.
"Sao hả?" Ash hỏi, vẻ ngây thơ. "Tôi chỉ đang nhìn thôi. Giống như là việc anh đang nhìn chằm chằm vào mông của người khác ấy." Ash nhếch mép, sau đó quay đi.
"Này, tỉnh lại đi." Dex ném về phía Sloane thứ gì đó, và gã đưa tay ra bắt lấy. Đó là một chùm chìa khó. "Cầm lấy cái này. Anh chở chúng tôi đi."
Phía sau Dex, Cael không kìm được mà than vãn. "Gì vậy trời, anh đùa em đấy à. Vậy mà anh để cho anh ấy lái con xế đó?"
Dex quay lại, tặng cho cậu em trai của mình một nụ cười rạng rỡ. "Anh tin Sloane."
"Thế nghĩa là anh không tin em chứ gì?"
"Anh tin chứ." Dex trả lời, nụ cười lại càng sâu thêm. Anh bước lại gần phía em trai mình, nắm lấy cằm của Cael và đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên trên má cậu. "Nhưng với con xế của anh thì không." Sau đó, anh cười lớn, thong thả bước đi. Cael không ngừng dùng bàn tay của mình chùi lên má.
"Đồ dâm ô nhà anh!" Cael quay sang lườn Sloane.
Ôi trời, gì nữa. "Lườm anh làm gì?" Sloane vừa hỏi vừa nhét chùm chìa khóa vào trong túi của chiếc quần jeans đang được gấp gọn gàng và để trong tủ khóa. "Có gì phải căng nhỉ?"
"Có gì căng?" Cael khoanh tay trước ngực. "Con xế đó giống như con vàng con báu của Dex vậy. Anh ấy chưa bao giờ để người khác được lái cả. Em không, cha không, bạn trai cũ cũng đừng mơ động vào. Đến đêm anh ấy che chắn đủ kiểu và còn bắt người khác phải đọc cả một lời tuyên thệ rồi mới cho phép ngồi lên cái con quỷ đó. Em đây là em trai của Dex đó! Em đã biết anh ấy từ lúc anh ấy chào đời rồi. Còn Dex chỉ mới biết anh được có vài tuần, thế mà đã đưa anh chìa khóa?" Cael vừa đi tới chỗ vòi hoa sen vừa không ngừng càm ràm. "Anh nghĩ mình biết một người rất rõ rồi, và sau đó – Toang! Người đó sẽ làm cho trái tim anh tan nát. Sao anh không đá luôn vào hạ bộ của em đây này hả Dex! Đá vào chỗ ấy còn đỡ tổn thương người ta hơn đấy!"
Sloane bật cười khi nghe thấy tiếng Dex vọng ra từ trong phòng tắm. "Nhớ đấy, là tự em bảo anh làm thế."
Mọi người đều đã bắt đầu bước vào phòng tắm, những câu cười đùa và trêu chọc nhau dần xua tan đi những căng thẳng của một gày. Cael vẫn tiếp tục chọc ngoáy về việc Dex không để cho mình lái con xế yêu thích của anh, trong khi đó Dex không ngừng trêu ghẹo cậu em trai của mình và đồng thời chọc điên Ash lên. Calvin và Hobbs vẫn thật yên lặng, nhưng cả hai đều mỉm cười nhẹ. Sau cùng, họ gặp Letty và Rosa đã ở sẵn trong phòng chờ và Cael lại tiếp tục than thở về chuyện con xế yêu của Dex với Rosa. Cô ôm chầm lấy Cael và nhẹ nhàng an ủi cậu như cô đã làm bao lần trước đây, thầm thì những lời đầy yêu thương bằng tiếng Tây Ban Nha vào tai con mèo nhỏ đang rất khổ sở của cô. Letty lắc đầu, ánh mắt cô trợn tròn lên khi nhìn thấy Dex chạy vù qua dọa cho Sloane giật bắn mình và Ash đang không ngừng ném tới những ánh nhìn như muốn xẻ Dex ra làm trăm mảnh. Tối nay chắc chắn sẽ là một đêm vô cùng thú vị rồi đây.
~oOo~oOo~oOo~
Quán bar Dekatria chỉ cách trụ sở của THIRDS tầm gần 15 phút lái xe, bao xung quanh đó là những nhà hàng khác và nằm ở một bên góc đường gần quán Jamba Juice yêu thích của Letty. Quán Dekatria là một bar – club mang phong vị cổ điển, được chia làm ba tầng – một tầng phục vụ rượu, một tầng là sàn nhảy và tầng còn lại là view trên sân thượng. Không gian của tầng 1 khá sang trọng với những chiếc ghế cao được đặt xung quanh quầy bar và thậm chí trên quầy còn có một chiếc đèn dung nham nhiều màu thu hút ánh nhìn của Dex. Tầng này còn có một sàn nhảy khá rộng rãi, và chắc chắn sẽ đông nghịt người lên sàn một khi men rượu đã ngấm cho dù là sàn nhảy chính thức nằm trên tầng 2. Cả không gian được lát rất nhiều lớp gỗ xa xỉ và có nhiều những điểm nhấn tối bổ trợ khác như những chiếc ghế cao bọc da ở quầy bar hay các loại ghế dài cũng được bọc da khác. Rất nhiều nến được sắp xếp một cách vô cùng nghệ thuật xung quanh không gian và cả những chiếc đèn treo đường đa dạng nhiều kiểu dáng đã tạo cho cả tầng một bầu không khí ấm áp và riêng tư. Ở phía cuối không gian tầng 1 còn đặt hai chiếc bàn bi-a khá bắt mắt, và hiển nhiên một chiếc trong đó đã bị Ash đang say sưa chiếm dụng.
Mọi thứ lúc nào cũng như thế. Cael và Ash luôn kết đội để đấu chọi với Letty và Rosa. Kết quả thì gần như đã đoán được, hai chàng trai nọ sẽ bị hai cô gái kia quất cho thâm mông. Ash thì tỏ ra giận dỗi mãi cho đến khi anh ta đã say bí tỷ và không còn nhớ nổi mình nổi giận vì điều gì. Ash bám lấy Cael, miệng không ngừng thì thầm vào trong tai cậu những lời không hề đứng đắn khiến cho Cael đỏ bừng mặt. Calvin và Hobbs ngồi ở chiếc bàn gần đó, trò chuyện cùng nhau. À thì, hầu hết là Calvin nói, Hobbs sẽ yên lặng lắng nghe và thi thoảng lại chêm vào vài tiếng "ừ", "ừm" coi như một tín hiệu đóng góp tiếp nối cuộc hội thoại của hai người.
Sloane vẫn làm điều mà gã đã làm trong cả năm qua, ngồi ở một chỗ nào gần với cả đội hoặc yên vị ở quầy bar, tự mình vui vẻ làm một chầu bia và cuối cùng sẽ gọi xe để về nhà. Tại sao gã lại gợi ý mọi người đến chỗ này nhỉ? Gã ngồi trên một chiếc ghế kê ở sát quầy bar, chuẩn bị gọi đồ uống thì người cộng sự như tăng động của gã xuất hiện và ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Này, người anh em!" Dex vòng tay mình khoác vai Sloane, trên mặt anh là một nụ cười rất sâu. "Uống gì nào? A, biết rồi!" Dex nheo mắt, gõ gõ vào một bên thái dương. "Cosmo? Fuzzy Navel? Martini lắc không khuấy? Không à? Để xem nào..." Sloane ngồi nghiêm chỉnh lại và Dex gọi người phục vụ. "Hai chai Heinekens."
Người bartender mặc một chiếc áo T-shirt đen ôm sát body để lộ những hình xăm ra bên ngoài, từ từ bước lại chỗ hai người, vừa ghi lại yêu cầu về đồ uống vừa nở một nụ cười tươi rói. Làm sao mà Dex có thể khiến mọi người xung quanh anh ta bị rơi vào sức cuốn hút của bản thân thế nhỉ? Trừ mỗi Ash, đương nhiên rồi. Ash có thể được coi là kẻ miễn nhiễm với nụ cười toe toét kia của Dex. Người bartender quay trở lại, trên tay cầm theo hai chai bia, bật mở nắp sau đó đặt tới trước mặt hai người. "Cám ơn cậu. Tính hết một lượt luôn cho tôi và anh bạn này sau nhé?"
Ánh mắt đầy cảm kích của người bartender lướt một lượt khắp trên dưới người Dex. "Đương nhiên được rồi." Anh ta còn tặng cho Dex một nụ cười rạng rỡ trước khi có các vị khách khác đến quầy gọi đồ uống.
Sloane lắc đầu. "Sao mà cậu làm được hay vậy?" Gã hỏi, trong lòng thực sự thấy tò mò vô cùng.
"Làm gì cơ?" Dex hỏi lại, cụng chai bia của mình vào chai của Sloane. Sloane cũng làm hành động tương tự.
"Làm sao mà lúc nào cậu cũng có thể vui vẻ như vậy nhỉ? Tôi mới nhìn thôi mà đã thấy mệt lắm rồi."
"Cũng không biết nữa. Nhưng tôi đoán là vì mình đâu có lý do gì để không hạnh phúc và vui vẻ nhỉ. Tôi có được một công việc mà bản thân yêu thích, có những người bạn khá hợp gu." Anh nói, kèm theo một cái nháy mắt. "Lại thêm một gia đình tuyệt hảo, giờ lại đang cầm chai bia trên tay. Như vậy có gì để mà buồn phiền sầu não đây?"
"Cậu đúng là một kẻ lạc quan đến nỗi khiến người khác bực mình đấy, biết không hả?"
"Tôi là kiểu người vô cùng lạc quan yêu đời thì đúng hơn. Có ai muốn là kẻ nửa vời như vậy đâu chứ?" Anh nhấp một hớp bia lớn, và ánh mắt của Sloane nhìn theo từng chuyển động trên cổ họng của anh khi hớp bia dần cạn. Gã nhanh chóng chuyển tầm nhìn của mình sang hướng khác.
*(Ở đây Sloane dùng cụm từ "glass-half-full person" ý chỉ một người sống lạc quan yêu đời; ngược lại có "glass-half-empty person" là một người sống theo khuynh hướng tiêu cực. Hai yếu tố này được hình dung như một chiếc cốc được rót đầy một nửa, nửa có nước bên dưới là sự tích cực, còn nửa không có nước bên trên là sự tiêu cực. Vì thế ở câu sau, Dex khẳng định mình là một người hoàn toàn lạc quan yêu đời thông qua cách nói "a full-glass kind of guy", đồng thời cũng là nguyên nhân vì sao Dex nói mình không thích kiểu nửa vời, tức là có lúc tích cực, có lúc lại tiêu cực)
"Này, tôi chỉ muốn nói là, ở Greenpoint, cậu đã làm rất tốt. Tôi không thấy vui vẻ gì về việc cậu đã phá vỡ đội hình, nhưng có đôi khi mọi chuyện trở nên quá khó khăn và cậu đã chọn cách bảo vệ cho các thành viên trong đội của mình."
"Wow. Hai lời khen liên tiếp trong một ngày cơ đấy." Dex trêu chọc.
Sloane nhấp một hớp bia, cố gắng không chú ý đến hình ảnh Dex chống một bên khuỷu tay lên quầy bar, khuôn mặt hơi nghiêng tựa vào lòng bàn tay, nhìn thẳng vào gã, nụ cười trên mặt anh vừa chân thành vừa quyến rũ.
"À, thì, coi như tôi chưa nói gì vậy."
Dex mỉm cười đầy ý tứ và nâng chai bia lên. "Còn lâu, tôi sẽ nhớ rất kĩ."
"Thế về cái đêm hôm đó thì sao?"
"Tôi định sẽ có một cuộc làm tình đầy nóng bỏng và tuyệt vời." Dex đáp lời đầy tự hào, lại uống tiếp một ngụm bia lớn.
"Chuyện kia của cậu, lâu chưa?"
"Ừ, cũng được một thời gian rồi. Vài tháng vừa qua chẳng có mấy gì tốt đẹp để cho tôi nhớ lại cả." Anh uống liên tiếp những hớp bia lớn cho tới khi chai bia cạn đáy. Anh để sang một bên. Chỉ vài giây sau, một chai bia khác đã được đặt ngay bên cạnh Dex trong khi anh còn chưa kịp gọi thêm. Sloane cũng chẳng mấy ngạc nhiên nếu như người bartender kia có tiếp tục mang thêm đến vài chai nữa vào lần kế.
"Chắc khi ấy khó khăn với cậu lắm." Sloane không thường theo dõi các kênh thông tin từ các nhà đài cho lắm, cả vào lúc xảy ra sự kiện kia cũng vậy. Gã còn đang bù đầu với những vấn đề của riêng mình, nhưng mà gã đã có nghe loáng thoáng qua. Maddock và Cael không hề đề cập đến nửa chữ dù cho họ vẫn ra sức làm tất cả mọi thứ để có thể bảo vệ cho Dex. Gã nhận ra điều đó. Tuy nhiên, những gì diễn ra tại nơi làm việc lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. THIRDS không muốn nhúng tay vào bất kỳ vấn đề nào liên quan đến HPF trừ khi họ bắt buộc phải tham dự vào, hoặc trong trường hợp các vấn đề ấy nằm trong thẩm quyền giải quyết của THIRDS; tuy vậy, cân nhắc đến vị trí của THIRDS khi luôn ủng họ sự thống nhất và đoàn kết giữa loài người và loài Therian, vụ việc của Dex đã làm dấy lên rất nhiều luồng ý kiến và tranh luận khác nhau. Và cuối cùng, tất cả đều đi đến một thống nhất về tính chuẩn mực và đúng đắn đối với hành động của vị thám tử thuộc bên HPF nọ.
Lần đầu tiên mà Sloane gặp Dex, gã không mấy chắc lắm về việc sẽ đón nhận người này trở thành cộng sự mới của mình, mặc dù trong lòng gã biết rõ đó là điều đã được định sẵn. Nhưng gã vẫn không ngừng tìm cho bản thân lý do để có thể không ưa người nọ. Đến giờ gã mới hiểu được quãng thời gian ấy khó khăn đến thế nào với Dex, và gã càng khâm phục anh hơn khi Dex có thể vẹn toàn mà vượt qua được tất cả mọi thứ như vậy.
"Tôi đã ra tòa làm chứng buộc tội người cộng sự của mình, điều đó khiến tôi cảm thấy như mình không khác gì kẻ tâm thần. Sau đó, tôi còn bị một đám người phục sẵn dần cho một trận ở khu garage. Về đến nhà thì vừa đúng lúc nhìn thấy người bạn trai của mình đang dọn đồ để chuyển ra ngoài, đương nhiên kế đó là đá đít tôi rồi. Tiếp nữa, tôi lại bị đồng nghiệp úp sọt ở chỗ làm, rồi mất luôn cả việc – nói tạm tạm thì là thế. Ngày đầu tiên khi nhận công việc mới thì bị tên Đội trưởng tẩn cho một trận tới bến, ngày tới thì suýt nữa bị một đám người Therian cho lên đĩa đánh chén. Nói chung là, mấy thàng vừa qua năng suất đến bất ngờ."
Sloane ném cho Dex một cái nhìn đầy ý tứ. "Đội trưởng của cậu nghe qua cứ như một gã đốn mạt ấy nhỉ?"
"Có đôi khi anh ta trở nên như thế thật." Dex đáp lời, nháy mắt và khiến cho trái tim của Sloane trật mất một nhịp. Ít nhất thì gã vẫn đang rất cố gắng để nghe hiểu những gì mà Dex nói.
"À, chờ chút. Cậu bị đánh tận hai lần liền ư? Sao lại đến nông nỗi ấy?"
Dex quay sang nhìn chai bia bên cạnh mình, hơi nhún vai, ngon tay vuốt ve phần góc của chiếc logo. "Bọn họ đều chơi ỷ đông hiếp yếu."
"Có khi nào là cảm giác tội lỗi ăn mòn luôn cậu lúc đó nhỉ."
"Anh đang nói cái gì thế?" Dex lầm bầm, cái vẻ giả vờ như không quan tâm kia đâu có lừa nổi ai.
"Thôi nào, Dex. Trừ khi là cậu phải đối chọi với một đám côn đồ có trang bị vũ khí tận răng hoặc là một nhóm ninja, chứ cậu thừa sức đập cho đám người đó một trận. Đừng quên là tôi đã trực tiếp kiểm chứng năng lực của cậu rồi."
"Gì? Cái lần đối kháng như chơi ở khu Sparta của chúng ta ấy hả?" Dex chế nhạo.
Sloane không thích nghe những điều như vậy chút nào, mặc dù gã cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Dex là một anh chàng tốt tính. Anh ta quan tâm đến những người xung quanh mình và không ngần ngại đứng lên vì lẽ phải. "Cậu đã trụ được khá lâu đấy. Tôi không nói quá đâu. Chỉ mình điều đó thôi đã thể hiện rất nhiều thứ rồi. Những người đánh lén cậu kia đều là con người hết, đúng chứ?"
"Ừ."
"Bọn họ có mang theo vũ khí gì không?"
"Có." Sloane nhướn mày nhìn Dex và Dex hơi nhăn nhó. "Thì kiểu vậy. Họ có côn."
"Cậu đang nói với tôi là một đặc vụ của THIRDS lại không hạ nổi một đám tép riu cầm côn chạy loăng quoăng?" Gã thừa biết mấy chiếc côn sắt đó khá là khó chịu. Chúng có thể gây ra những tổn thương đáng kể, nhưng vẫn không gì có thể sánh được với dao kiếm hay hỏa lực. Huống chi, Dex còn là một đặc vụ cực kỳ có khả năng.
"Là lính mới của THIRDS thôi." Dex nhỏ giọng, có vẻ hơi khổ sở. "Và họ không phải là đám tép riu đâu, đều là cảnh sát cả đấy."
"Mẹ chúng nó." Sloane lấy tay che mặt. Gã gật đầu, ra hiệu bản thân đã hiểu, nhưng không phải gã đồng ý với những gì mà Dex đã làm. Gã nghiêng người ra phía trước, gõ ngón tay trên mặt quầy bar đen láng bóng. "Đó là lần cuối cùng, cậu rõ chưa? Để cho lũ khốn đó dần cậu tơi tả cũng không hề làm giảm cảm giác tội lỗi trong cậu được đâu. Tin tôi đi. Bất cứ khi nào cậu cảm thấy mình cần người khác tẩn cho một trận thì cứ nói với tôi. Tôi sẽ cho Ash lên sàn với cậu. Lúc ấy, tôi đảm bảo Ash sẽ vô cùng vui vẻ mà đồng ý ngay."
Dex nhún vai. "Hiểu rồi. Sao mà hai người các anh có thể trở thành bạn thân được nhỉ? Không có ý gì đâu, nhưng tên kia đúng là một gã khốn chính hiệu."
"Thực ra cậu ta không có tồi tệ đến mức ấy đâu." Sloane lại uống thêm một hớp bia nữa. Tối nay, gã không có hứng để uống nhiều, dù có thể một phần là do nói chuyện quá say sưa với Dex nên không có thời gian để uống. Gã cũng không than phiền gì. Nói chuyện với Dex khiến người gã cảm thấy khá thoải mái. Thậm chí gã còn có thể bàn luận với Dex nhiều hơn nữa chứ không chỉ nhắm vào Định luật 3S của Ash – bắn phá, làm tình và thể thao.
*(Nguyên văn là Ash's Rule of the Three S's – shooting, sex and sports)
"Thật ấy à?"
Sloane chững lại đến vài giây để nhớ lại xem mình vừa mới nói điều gì. "À thì. Hai người chúng tôi đã biết nhau từ thời là mấy đứa trẻ răng còn hôi sữa rồi. Cả hai đều lớn lên từ môi trường khá là khắc nghiệt, bản thân tôi cũng thế, và chính cậu ấy đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy. Đúng ra thì, Ash đã cứu tôi rất nhiều lần đấy. Tôi biết, đôi khi, cậu ta rất phiền phức, nhưng cậu ấy sẵn sàng đổi mạng đỡ đạn cho tôi. Chắc chắn đấy, nghĩa đen luôn." Sloane hơi lắc đầu, mỉm cười khi nhớ lại chuyện gì đó từ trong quá khứ. "Lần ấy may mà chỉ là vết thương ngoài da. Cậu ấy than vãn la lối hằng tháng trời, cứ như cố vắt kiệt hết từng chi tiết ra vậy, nhưng cậu ấy có quyền được làm vậy. Ash luôn bảo vệ tôi, và tôi cũng sẽ luôn dõi theo cậu ấy. Hai người chúng tôi chính là gia đình duy nhất của nhau."
"Vậy còn những thành viên khác trong đội thì sao?"
"Đương nhiên họ cũng là gia đình, nhưng cậu biết không, Rosa thì đã có bạn gái rồi. Hai người đó đã ở bên nhau hơn 10 năm. Letty cũng có một người bạn trai đang sinh sống ở Brooklyn. Calvin thì có mẹ, Hobbs thì có một gia đình đủ đầy – cha mẹ và hai người anh em khác. Calvin và Hobbs là bạn nối khố. Mẹ của Hobbs còn từng hay trông Calvin hộ mẹ của cậu ấy khi bà có việc. Hai người đó cùng lớn lên trong một tòa chung cư. Đó cũng là lý do vì sao hai người họ lại gắn bó với nhau đến vậy. Vì thế, tôi cũng chỉ còn lại Ash mà thôi." Gã nhún vai, không chắc mình còn có thể nói thêm gì về câu chuyện này mà không khiến người khác cảm thấy quá đau buồn, thậm chí ngay cả gã khi nghe cũng không kìm nổi mà mủi lòng. "Vậy thế người cộng sự của cậu sao rồi?"
Dường như Dex vẫn chưa chịu bỏ qua chủ đề của cuộc đối thoại trước đó của hai người, nhưng Sloane thấy nhẹ nhóm hơn phần nào khi Dex cầm chai bia của anh lên và gật đầu. "Ban đầu, mọi thứ đều diễn ra theo nhịp điệu thường nhật. Chúng tôi thường không hay làm việc với những kẻ chỉ điểm người Therian, nhưng nói sao thì nói, những người ấy giúp đỡ HPF khá nhiều, mặc dù lực lượng không chính thức thừa nhận điều này. Những tên tội phạm loài người thường hay tránh khỏi sự truy nã của HPF bằng cách trà trộn vào trong khu vực có đông người Therian sinh sống, đặc biệt bọn chúng còn chủ động trả tiền để có được sự bảo hộ của người Therian trong khu vực này. Dù sao thì khi ấy, chúng tôi đang cố gắng truy bắt một kẻ là thủ phạm giết chết nhân viên của cửa hàng trong một vụ cướp, và chúng tôi biết được rằng hắn ta đang lẩn trốn với một băng nhóm người Therian. Chúng tôi tìm được một người có thể cung cấp thông tin, và khi cả hai đến gặp người đó thì mới phát hiện ra đó chỉ là một đứa trẻ, có khi chỉ tầm 15 là nhiều nhất.
"Tôi bắt đầu hỏi chuyện cậu nhóc đó, nhưng đúng lúc ấy Walsh lại chen ngang vào, không ngừng có những biểu hiện quá đà, lại còn buộc tội nhóc ta cố tình che giấu thông tin. Nói vậy là anh tưởng tượng được câu chuyện đi theo hướng nào rồi đấy. Cậu nhóc kia làm ra các hành động phản kháng, không chấp nhận bị Walsh chèn ép một cách vô lý như vậy và cũng không muốn nghe thêm bất kỳ lời xúc phạm nào từ Walsh nữa. Tôi đã rất cố gắng để có thể hòa giải giữa đôi bên, nhưng cậu nhóc kia quyết tâm không nói thêm chút gì nữa cả và cứ thế quay đi. Ngay sau đó, tôi chỉ kịp nhìn thấy Walsh rút súng ra và bóp cò. Một phát đạn, trúng ngay giữa ngực cậu nhóc." Dex lắc đầu, hai cánh môi mím chặt thành một đường. "Tôi chỉ biết đứng sững ra đấy, nhìn chằm chằm, không ngừng tự nhủ với bản thân rằng chuyện mình vừa thấy chỉ là ảo giác. Walsh kéo tôi ra khỏi sự bàng hoàng đó và bắt đầu kể lể, nói rằng chính cậu nhóc ấy tự chuốc họa vào thân, và rồi anh ta chỉ vì quá kích động, tính phản ứng lại cao, và một loạt các thể loại nhảm nhí khác. Ban đầu, tôi còn không biết anh ta đang cố nói cái gì. Nhưng sau đó, tôi mới nhận ra mục đích thật sự của anh ta."
"Dẫn dắt anh. Anh ta đang cố tình khiến cho anh tin vào câu chuyện mà anh ta kể mới là sự thật của tình huống đã diễn ra lúc đó."
Dex cảm thấy như nghẹn lại trong cổ họng. "Ừ. Tôi không biết là có phải lúc ấy anh ta nghĩ rằng tôi vẫn đang shock vì những gì đã diễn ra nên phải nhanh chóng thuyết phục tôi tin lời anh ta hay không, nhưng dù gì thì không có hiệu quả chút nào. Tôi có phải là kiểu người ngu ngơ gì đâu chứ. Điều duy nhất có thể giúp anh ta trốn thoát khỏi cảnh tù đày chính là tôi mà."
Sloane nhìn chằm chằm vào Dex. "Cậu không nghĩ đến chuyện anh ta có thể đã giết cậu để diệt khẩu sao?"
"Thú thực mà nói, lúc đó tôi không nghĩ nhiều. Tôi luôn muốn tin rằng anh ta sẽ không làm như vậy, nhưng từ cái cách mà Walsh bắn chết cậu nhóc kia máu lạnh như vậy, tôi sẽ không mạo hiểm, nhất là xung quanh đó không hề có ai để làm nhân chứng cả. Walsh có quá nhiều thứ để mất. Vậy nên tôi quyết định giả ngu. Nói bất cứ điều gì mà tôi biết anh ta muốn nghe vào thời điểm đó. Tôi cực kỳ ghê tởm, cảm giác như muốn nôn ra vậy. Cho đến khi lực lượng hỗ trợ tới, tôi... đã làm chính xác những gì mà bản thân phải làm. Cái ánh nhìn của Walsh ghim thẳng vào tôi khi người ta còng tay anh ta lại, đẩy anh ta lên chiếc xe tuần tra... tôi mãi không thể nào quên được. Đó chính là ánh mắt của một người đàn ông không thể nào lường trước được mọi chuyện lại đi theo hướng hoàn toàn khác với dự tính."
"Tôi rất tiếc." Sloane kêu người bartender mang đến thêm hai chai bia nữa cho Dex. Người cộng sự của gã cần đến chúng, ít nhất là vào lúc này. Gã sẽ chở Dex về nhà trong trường hợp Dex đã say. Walsh nhận quả đắng như vậy là xứng đáng, không chỉ vì hành động của hắn ta mà còn là vì đã khiến một người như Dex phải sống trong quãng thời gian như địa ngục đó. Và rồi còn vì điều gì nữa đây?
"Tôi biết rằng, khi ấy, sự nghiệp của tôi có lẽ đã chấm dứt luôn rồi. Dù cách này hay cách khác cũng không lăn xả trong ngành này được nữa." Dex nói tiếp. "Nhưng tôi nghĩ, nếu như bản thân chấp nhận đứng ra nói dối bao che cho Walsh, tôi sẽ không bao giờ có thể nhìn thẳng vào bản thân mình trong gương được nữa." Gương mặt anh tuấn của Dex bị một nỗi phiền muộn đau đớn bao phủ, và Sloane không mong cầu gì hơn là được thấy lại nụ cười rạng rỡ khi trước của anh.
"Ừ, chúng ta đều biết cậu tận hưởng việc tự ngắm bản thân trong gương đến mức nào mà."
"Tên khốn này." Dex bật cười, đấm nhẹ vào cánh tay của Sloane. "Nói gì thì nói, nhưng cái tên ở đằng kia đang nhìn chằm chằm vào mông anh nãy giờ đấy. Tôi nghĩ tên đó đang chuẩn bị sang bên này rủ anh đi tới chỗ nào riêng tư đấy."
Sloane hơi xoay người lại, liếc qua vai mình nhìn tới chỗ mà Dex ra hiệu. Ở một chiếc bàn gần đó có một vài tên thanh niên trẻ tuổi mặc những chiếc áo T-shirt theo phong cách ban nhạc rock nào đó và đội những chiếc mũ lưỡi trai bóng chày có in hình chim đại bàng. Mấy tên đó cứ nhìn chằm chằm vào gã. Một tên trong số đó còn cười với anh một cái rồi lập tức bị chúng bạn xung quanh kéo ra chỗ khác. Sloane quay lại nhìn Dex, lắc đầu. "Tôi không có hứng thú."
"Sao thế? Mấy tên đó là..."
"Tìm bạn chịch dạo. Tôi không thích mấy tên kiểu ái vật như vậy."
*(Ái vật, loạn dục đồ vật hay bái vật tình dục là những tên gọi để chỉ các mối quan tâm tình dục trên những đối tượng không phải là cơ quan sinh dục. Những mối quan tâm này có thể coi như công cụ hỗ trợ để đạt cảm hứng tình dục hoặc có thể trở thành rối loạn tâm thần nếu nó gây ra những đau khổ tâm lý đáng kể cho người mắc hoặc gây nên những tác động có hại vào các lĩnh vực quan trọng trong đời sống của họ)
"Chờ đã, cái gì cơ? Làm sao mà anh biết thế?" Dex lén lút liếc nhìn qua bả vai của Sloane.
"Trên cổ mấy tên đó ấy. Những kẻ tìm bạn chịch dạo như vậy thường xăm hình lên phần cổ để bắt chước với vết đánh dấu phân loài của người Therian." Cũng may là luật pháp nghiêm cấm người thường xăm hình lên phía bên trái, nếu không thì việc nhận dạng được chủng loài của người Therian đã trở nên phức tạp hơn nhiều. Mặc dù gã biết, có những kẻ tìm bạn chịch dạo to gan lớn mật đến nỗi sẵn sàng làm trái luật, chấp nhận rủi ro. "Tôi không qua lại với những kẻ muốn ở bên cạnh tôi chỉ vì tôi là người Therian. Thậm chí làm tình cũng không bao giờ."
"Nghe cứ như là anh đã rơi vào trong trường hợp ấy và bị một trận nhớ đời vậy nhỉ?"
Sloane cười đầy ý tứ. "Kiểu như vậy đấy. Chỉ là đến cuối cùng còn phải đi xin lệnh cách ly nữa thôi."
"Mẹ nó chứ, nghiêm trọng thế cơ à?" Hai mắt Dex trợn tròn, và anh cúi sát vào người Sloane, hai má đỏ ửng. Nhìn người cộng sự của gã lúc này đây đang hưng phấn không khác gì sắp đi đăng ký kết hôn. Khỉ thật, không mới lạ đấy.
"Lúc đó tôi còn đang học đại học. Anh chàng kia có vẻ mê mẩn tôi lắm, và tôi cũng phải thừa nhận một điều, tôi cũng phải xiêu lòng trước những hành động của anh ta. Khó mà cưỡng lại được sức hút ấy. Nhất là khi tôi nhìn thấy ánh mắt của anh ta khi nhìn tôi vậy đó."
Dex tay chống cằm, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi hơn. "Nhìn theo kiểu gì?"
Giống như cái cách mà Dex đang nhìn gã lúc này đây. Chỉ là khi Soane nghĩ về ánh mắt của người cũ, gã chưa bao giờ có được cảm giác nóng bừng như thiêu đốt, lại còn cả sự hưng phấn khó hiểu mỗi khi Dex chạm vào người gã. Hơi thở của gã chưa hề trở nên thấp thỏm cho đến khi Dex sáp lại gần gã hơn. "Ý là anh ta không bao giờ dùng cái ánh mắt như nhìn một kẻ quái dị có thể nổi điên, biến thân và giết người bất cứ lúc nào để nhìn tôi cả. Anh ta nhìn tôi, giống như là đang nhìn vào... Tôi cũng không biết miêu tả thế nào cho đúng nữa. Nhưng ban đầu, sự thay đổi đó khiến tôi mừng lắm. Dù sao thì sau đó, hai người chúng tôi bắt đầu hẹn hò, ngủ cùng nhau. Thế rồi mọi thứ lại phát triển theo chiều hướng hơi kỳ lạ. Cứ dần dần, chậm rãi. Không giống như kiểu là vào một hôm nào đó, anh ta sẽ đòi đặt một cái yên trên lưng tôi hay gì gì đâu."
Dex nhấp một ngụm bia lớn, nghe xong mà sặc luôn. Anh cố gắng giữ cho giọng mình được bình thường. "Mẹ nó chứ, người anh em à. Đừng có nói mấy thứ vòng vo nhảm ruồi như thế khi tôi đang uống chứ."
"Tôi xin lỗi." Sloane bật cười, ghé lại gần Dex, vỗ nhẹ vào lưng anh khi thấy Dex cứ liên tục ho và nấc. "Cậu ổn không?"
Dex gật đầu, giọng nói trở nên trầm hơn khi anh cất tiếng. "Ờ, giờ quay lại câu chuyện kia... À, anh biết ý tôi mà, chuyện đó đó." Dex rút một chiếc khăn giấy gần đó qua và lau miệng.
"Nói chung là, mọi thứ bắt đầu thay đổi từ những việc nhỏ nhất. Anh ta hỏi tôi khá nhiều về việc hình dạng Therian của tôi, vốn tôi cũng không lấy làm lạ lắm. Vì tôi đã quen rồi. Nhưng sau đó, trong khi chúng tôi làm tình, anh ta lại sử dụng những từ ngữ khá quái lạ." Sloane cảm thấy cả mặt gã nóng bừng lên. "Không thể tin được, tôi nói chuyện này với cậu làm gì cơ chứ."
"Chúng ta cũng có thể nói về đời sống tình dục của tôi mà."
"Ừ, thì anh ta nói những thứ đại loại như, ừm..." Sloane hắng giọng, ghé sát vào Dex. "Nếu như cậu dám cười, tôi sẽ đập chết cậu."
"Rồi. Không cười."
"Anh ta bảo tôi cưỡi lên người anh ta, cào anh ta. Sau đó còn muốn tôi đánh dấu anh ta nữa."
Dex nhìn chằm chằm vào Sloane. "Đánh dấu anh ta? Đánh dấu kiểu đó ư?"
"Ừ. Thế nên tôi mới bảo là mọi thứ trở nên kỳ quái mà. Nhưng cái khiến tôi không chịu nổi nữa đó là khi anh ta bảo tôi biến thân rồi để anh ta cưỡi lên người tôi thủ dâm và bắn hết lên đó."
Dex nhăn nhó. "Ôi trời, nói thế thôi là tôi biết được mối quan hệ của hai người bắt đầu có rạn nứt rồi."
"Khỉ mốc nhà nó. Sau đó tôi chia tay anh ta luôn. Tiếp đó, anh ta còn suốt ngày đi theo rình mò tôi, đến nỗi tôi không chịu được nữa phải đi xin lệnh cách ly."
'Thế còn anh ta thì sao?"
Sloane nhún vai. Gã lúc ấy thấy nhẹ cả người vì đã tống khứ được tên biến thái kia đi, còn tâm trí đâu mà nghĩ xem sau đó anh ta làm gì. "Ngày sau thì mất tăm mất tích luôn. Có lẽ là chuyển mục tiêu đến một kẻ xấu số khác rồi."
"Wow."
"Thế đấy." Sloane uống cạn chai bia của gã, thấy Dex im lặng đến lạ. Gã liếc nhìn qua liền thấy người cộng sự của mình như đang sắp phun hết những gì trong miệng ra ngoài. "Muốn cười thì cười đi."
Dex cười phá lên, cả gương mặt đỏ bừng, cả người cuộn lại trong tiếng cười. Cứ lần nào anh cố gắng để kìm mình lại không cười nữa hoặc nói gì đó cho đỡ ngại là anh lại không nhịn nổi, càng cười to hơn.
"Tôi biết kiểu gì cậu cũng cười mà." Sloane mím chặt môi, ánh mắt chuyển đến trên người vị cộng sự của gã. Gã nghĩ rằng Dex đang rất cố gắng để có thể nói ra được lời xin lỗi, nhưng cuối cùng lại như một quả bóng xì hơi, muốn nói cũng chẳng nói nổi. Ánh sáng trong quán bar mờ dần đi, âm nhạc mạnh lên vfa mọi người bắt đầu lên sàn nhảy. Dex nhảy xuống khỏi chiếc ghế của mình. Sloane xoay người lại, gương mặt của gã đối diện với ánh mắt của Dex.
"Ồ, họ đang bật bài tủ của tôi này."
"Thật à, đây là bài tủ của cậu ư?" Sloane lắng nghe giai điệu theo phong cách disco này, tiếng trống dồn dập một hồi, kéo theo sau là một giọng nam tông cao vút bắt đầu hát những ca từ đầy sự đẩy đưa.
"Cũng không hẳn là tủ. Nhưng tôi cũng khá thích đấy." Dex nói, bắt đầu chuyển động cơ thể của mình một cách thật điệu nghệ.
"Gì cơ, cha cậu nói là cậu chẳng biết bài hát nào sau năm 1989 mà."
Dex không nhịn được, cười lớn. "Trời đất ơi, anh tin ông ấy thật à?"
"Ừ, vì nghe qua tôi thấy khá là buồn cười." Sloane nói, ánh mắt không ngừng chuyển động xung quanh.
"Hừm, ông ấy chỉ nói đùa thôi. Thực ra tôi thích nhất là những bài hát từ trước năm 1989, nhưng thi thoảng tôi vẫn nghe thêm một vài ca khúc hiện đại." Dex liếm môi, ném cho Sloane một ánh nhìn ra hiệu gã bước tới chỗ anh. "Tới đây nhảy đi."
"Xin khiếu." Sloane cười. "Tôi không nhảy trên cái nền nhạc này đâu. Chẳng phải bài hát này nói về chuyện đi cặp bồ à?"
Dex chỉ nhún vai một cái rồi bắt đầu đung đưa theo điệu nhạc, vừa nhìn Sloane vừa hát bằng một giọng với tông khá cao. Nội dung chủ yếu về việc biến thành một nàng công chúa đúng điệu.
"Tôi chắc là cậu thì chuẩn công chúa rồi." Với những tên say xỉn khác, Sloane sẽ bỏ đi ngay mà không chần chừ gì, nhưng vì một vài lý do khó giải thích nào đó mà gã không thể hiểu nổi, gã ngồi lại trên ghế, hai tay bắt chéo trước ngực nhìn Dex nhảy đằng kia. Còn chưa kể đến, Dex càng lúc lại càng dính sát lại gần người gã, mà gã cũng ngầm cho phép điều đó. Trong đầu gã không ngừng thúc giục gã mau chóng cản người cộng sự tăng động này lại trước khi anh ta khiến cho cả hai người bọn họ rơi vào mớ rắc rối mới, nhưng nụ cười có phần ngây ngô trên gương mặt của Dex lại làm gã không thể nào hành động nổi. Ngoài ra, những ngày vừa rồi đều khiến tâm trạng bọn họ vô cùng căng thẳng, và sau khi tâm sự mỏng với Dex, gã nhận ra rằng đây là lần đầu tiên trong suốt cả quãng thời gian từ khi xảy ra sự việc kia, Dex mới có được những phút giây thực sự vui vẻ.
"Cha yêu, mau đến đây nào."
"Ngậm miệng lại. Cậu mà còn gọi tôi là 'Cha yêu' một lần nữa thì coi chừng tôi xử chết cậu ngay."
"Rồi, không gọi thì thôi vậy." Dex xoay người bằng gót chân một cú điệu nghệ và nâng tay lên trên cao. "Các quý cô! Chúng ta lên sàn nào!"
Sloane nhìn Dex nhún nhảy một đường thẳng lên đến sàn nhảy, đồng thời vừa nhảy vừa kéo theo cả hơn chục cô gái, tính cả Rosa và Letty, cũng cùng tham gia vào nhịp điệu của Dex.
"Ôi chà, mẹ nó. Người mới cũng biết nhảy ra phết." Ash đến quầy bar, gọi đồ, tựa người vào thành quầy trong lúc chờ đợi người phục vụ mang đồ tới. "Nếu như tôi mà biết cậu ta có thể chơi được tới bến như này, tôi đã bảo Maddock giới thiệu cậu ta với mình sớm rồi."
"Tôi thấy Dex còn lâu mới đồng ý trở thành bạn hẹn với cậu." Sloane lẩm bẩm, cười nhẹ khi thấy người bạn của gã gạt phắt đi, cầm lấy chai bia và tu liền một hớp. Gã không ngăn được nụ cười, tầm mắt lại trở về trên người Dex cùng với những chuyển động dẻo dai của anh trên sàn nhảy. Có hai cô gái nọ kẹp Dex vào giữa, cô phía sau thì nắm lấy eo anh trong khi cô phía trước lại trượt hai tay lên bờ ngực rắn chắc của Dex, cả hai vừa đung đưa theo điệu nhạc vừa không ngừng cọ xát cơ thể của mình vào cơ thể của Dex. Dex vẫn nâng hai tay lên trên đầu, tiếp tục nhảy, một nụ cười vừa nóng bỏng vừa khiêu khích hiện lên rạng rỡ trên gương mặt của anh. Anh đang chìm đắm trong những khoảnh khắc của riêng mình mà không hề quan tâm gì đến bất cứ lời nói nào của công luận về câu chuyện cuộc đời anh và cả người phụ nữ nào đang cố khơi dậy dục vọng đàn ông trong anh. Đến đoạn điệp khúc thứ hai, xung quanh anh đã có hàng tá phụ nữ vây kín nhảy nhót không ngừng, ai ai anh cũng tặng cho một nụ cười tỏa nắng và một điệu nhảy đôi, luân phiên hết người này đến người khác. Anh vừa nhảy, vừa không ngừng chọc ghẹo họ, khiến cho họ cười phá lên không ngần ngại gì.
Một tên thanh niên với phong cách ăn mặc khá sành điệu, nhìn qua có vẻ như hơn 20 tuổi trượt đến bên cạnh Sloane, cánh tay không ngừng vuốt ve đầy mờ ám trên đùi với chiếc quần đắt tiền của gã. "Chào anh trai."
Sloane không thèm nhìn xuống. "Chào."
"Anh kia là bạn trai của anh à?" Cậu thanh niên hỏi. đầu hướng về phía Dex.
"Gì?" Nghe thấy có người khác chỉ vào cái người đang lúc lắc trên sàn nhảy không hề phải là bạn trai của gã nhưng trong đầu lại tràn đầy những ý nghĩ đen tối đầy kích thích đó khiến cho Sloane vội ngồi thẳng người dậy.
"Bạn trai anh nhìn nóng bỏng thế?"
Sloane nghiêng đầu. "Cậu ấy không phải bạn trai tôi, là cộng sự của tôi thôi. Ý tôi là cộng sự trong công việc ấy. Chúng tôi làm cùng nhau." Gã nghe cũng thấy trơn tru quá thể đáng.
Cậu thanh niên sành điệu kia cười đến sắp ngoác cả miệng ra rồi. "Ồ, thế tôi nhảy với anh ấy có làm anh thấy phiền không?"
"Cứ nhảy đi."
"Ngọt nước ghê cơ."
Sloane nhìn chằm chằm vào lưng cậu thanh niên với mái tóc xoăn bồng bềnh kia khi cậu ta lắc mình đi tới chỗ Dex. Ngọt nước? Coi cộng sự của gã là cái gì, gái non tơ à? Đ*t mẹ thằng ranh này.
Cậu thanh niên len lỏi qua đám đông, nhưng dường như chẳng ai để ý đến điều đó cả, mọi người vẫn cứ say sưa trong điệu nhảy của mình khi cậu ta liên tục cọ ép thân mình vào người Dex, vòng một tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh và miệng thì cười toe toét. Chẳng bao lâu sau, hai bàn tay của cậu ta lần mò đến sờ soạng hai cánh mông của Dex, nắn bóp đủ kiểu, môi cậu ta chỉ cách môi Dex một hơi thở mà thôi. Cánh tay cậu ta không chịu yên, sờ khắp trên dưới người Dex, một ngón tay còn trượt vào bên dưới chiếc áo phông của anh và có xu hướng len lỏi vào phần đũng quần.
Sloane xoay ghế lại đối diện với quầy bar và gọi một cốc Coke. Đáng lẽ gã nên gọi thêm một vài chai bia nữa mới đúng. Có vẻ như gã lại phải lủi thủi về nhà một mình trên chiếc taxi rồi. Cũng không phải gã mong đợi điều gì ở Dex, mặc dù gã rất thích cảm giác vừa uống vừa tâm sự với anh. Dex đang độc thân, nhưng Sloane nghĩ rằng tình trạng đó rồi chẳng kéo dài lâu nữa đâu. Anh ta vừa thông minh, dáng chuẩn người mẫu và còn vui tính nữa. Sau tất cả những thứ rắc rối mà Dex đã phải chịu đựng, anh xứng đáng có được bên mình một người bạn đời tuyệt vời. Ai đó để có thể nắm chặt tay anh, thoải mái cười khi nghe những câu chọc ghẹo có phần ngớ ngẩn kia, ôi trời còn nữa, người đó cũng có thể ngồi nghe một đống bài hát từ những thập niên 80 đang nhảy nhót không ngừng bên trong chiếc đầu với mái tóc vàng nâu kia. Suy nghĩ ấy làm Sloane bật cười.
"Nếu là tôi, tôi sẽ mãi giữ anh ấy bên người."
Sloane ngẩng đầu lên và thấy người bartender đang tựa vào quầy bar và ghé vào gần người gã, thì thầm.
"Anh ấy thích anh lắm đấy. Nhiều là đằng khác. Nhìn cái cách anh ấy nhìn anh là tôi nhận ra ngay rồi."
"Ừ, thì, đó cũng không phải là vấn đề." Sloane nói, giọng gã trầm ấm. Ơ, thế gã đang chuẩn bị tâm sự chuyện thầm kín với anh chàng bartender này đấy à?
"Ồ, anh có người khác rồi à?"
Sloane lắc đầu, cổ họng gã như có gì mắc lại khiến gã nghẹn ứ. "Không. Người đó của tôi mất rồi. Không lâu trước đây thôi."
"Này, anh bạn, tôi xin lỗi." Anh chàng bartender ngả người lên phía trước, ánh mắt của anh ta tràn đầy sự cảm thông khi anh ta hơi nghiêng đầu sang một bên. Có vẻ như anh ta đang suy nghĩ rất kĩ về một điều gì đó trước khi quyết định xem có nên nói ra hay không. "Tôi không có ý muốn xen vào chuyện riêng tư của anh đâu, nhưng tôi nghĩ rằng người đó sẽ mong anh được hạnh phúc. Anh cứ suy nghĩ kĩ xem. Chắc chắc anh sẽ không muốn để cho cái thằng trẻ ranh kia cướp mất một người tốt như anh chàng ấy đâu." Người bartender nói xong liền quay trở lại phục vụ các vị khách khác, để lại đằng sau ánh mắt chăm chú của Sloane. Ít ra thì đêm nay gã không phải là người duy nhất nghĩ cái tên thanh niên đỏm dáng kia là một thằng tồi ất ơ.
Ash vòng tay qua vai Sloane, lắc lắc. Có vẻ như người bạn tốt của gã lại ăn chắc một suất lăn quay bất tỉnh ở ghế sau trên xe ô tô của Cael rồi. "Này, cậu ổn không thế?" Ash hỏi Sloane.
"Ừ, ổn."
"Này!" Ash đập tay vào lưng của Sloane khiến cả phần lưng của gã tê rần. Hay lắm, gã cảm thấy mình sắp phát điên được rồi. "Cậu phải nhìn thấy cái cảnh đó mới được. Chàng cộng sự của cậu bị người em trai đáng yêu của cậu ta phá mất giấc mộng lên tiên rồi."
"Cậu nói gì?" Gã không hiểu tại sao bản thân lại ngạc nhiên như vậy. Điều đó không có nghĩa là gã hiểu rõ hai anh em họ quý nhau đến mức nào, trừ những lần gã quan sát hai người đó ở nơi làm việc ra. Đôi khi, hai người ấy giống như hai đứa trẻ to xác vậy. Nhưng Dex chưa bao giờ cho gã ấn tượng liên quan đến việc em trai anh ta can thiệp vào cuộc sống tình dục của mình cả.
"Tên nhãi điệu đà nào đó lôi Dex vào trong nhà vệ sinh, cả người nhãi kia cứ như không xương vậy, uốn éo bám chặt lấy cậu ta. Đúng lúc ấy, Cael hầm hầm nhảy vào, túm cổ tên nhãi đó và dọa nó chạy biến. Nói cậu nghe, đúng là có những người nhìn qua thì hiền khô nhưng chẳng chịu để ai ngồi lên đầu mình bao giờ. Dex nói đúng đấy. Cael trông thì giống như một chú cún con đáng yêu vậy, nhưng đến lúc em ấy nổi điên lên thì ghê gớm phải biết."
"Sao Cael lại làm thế?" Chờ đã, có phải Ash vừa mới gọi Cael là cún con đáng yêu? Người bạn thân của gã đã say đến không biết trời trăng gì nữa rồi.
Ash chỉ nhún vai. "Người anh em à, sao tôi biết chứ. Mà nói thật nhé, tên Dex kia đã say đến lú lẫn luôn rồi, ấy vậy mà bản thân còn chẳng hề nhận ra. Cậu ta nhảy thì hay đấy, nhưng không biết nên uống đến khi nào thì dừng."
"Lát nữa Cael lại chở cậu về nhà à?" Sloane hỏi, vỗ nhẹ lên bắp tay rắn chắc của Ash. Cậu ta đã cởi gần hết cúc trên chiếc áo sơ mi ra rồi, và đó chính là một kiểu tín hiệu riêng của Ash báo hiệu cuộc chơi đã sắp đến hồi kết, rời đi được rồi. "Anh bạn này, cậu phải dừng ngay trò lột đồ khi cậu say đi."
"Nóng chết đi được." Ash đáp lại bằng một cái bĩu môi. Anh ta chỉ chỉ vào đâu đó ở phía sau vai mình. "Cael lấy mất áo khoác của tôi rồi. À, ừ, em ấy sẽ chở tôi về nhà nữa."
"Cậu có chắc là không muốn để Calvin hoặc Hobbs đưa về không?" Sloane không thể tưởng tượng nổi làm sao mà Cael có thể kéo tên Ash to xác này về đến tận cửa nhà mỗi lần anh ta say xỉn. Cậu nhóc ấy khỏe thì đúng là khỏe thật, nhưng người Ash đô gấp đôi người Cael cơ mà.
"Cael thừa sức. Em ấy đỗ xe trước cửa nhà tôi, ngồi cùng tôi ở bên ngoài một lúc và sau đó mới gọi tôi dậy rồi đỡ tôi vào trong nhà." Ash nhìn Sloane, ánh mắt lộ rõ vẻ lười nhác. "Em ấy còn chăm tôi ngủ kìa."
Sloane trợn tròn mắt. "Cael chăm cậu ngủ?"
"Dìu tôi lên ghế sofa ngủ." Ash lườm Sloane. "Ý kiến gì?"
"Có gì đâu." Sloane giơ hai tay lên, cố nén lại tiếng cười đã sắp thoát ra khỏi miệng.
"Nghe này, Cael là một người rất thú vị. Tôi thích em ấy. Thích ở đây không phải theo kiểu, ờ, cậu biết đấy, kiểu thích của mấy chàng gay như cậu. Em ấy là một cậu chàng ngầu lòi và tôi thích cái cảm giác đi chơi đó đây cùng Cael. Điều đó cũng có khả năng mà. Tôi vẫn có thể làm bạn với những chàng gay nhưng bản thân vẫn thẳng tưng." Ash siết chặt các khớp ngón tay thành nắm đấm trên mặt quầy bar. Sloane cẩn thận vỗ nhẹ vào bả vai của người bạn mình.
"Nào, nào. Bình tĩnh đi, cậu chàng to con. Có ai tranh luận gì với cậu đâu. Cậu ổn không thế?"
Ash gật đầu, nụ cười trên mặt anh ta có hơi run rẩy. "Ừ. Có khi tôi uống hơi quá chén rồi." Anh ta đưa mắt tìm kiếm xung quanh và thấy Cael đang nói chuyện vui vẻ với Calvin ở một chiếc bàn gần đó. "Tôi nên về thôi."
"Được rồi." Gã nhìn theo Ash đang loạng choạng bước đi và ngồi phịch luôn xuống chiếc ghế bên cạnh Cael. Anh ta khoác vai Cael và dựa hẳn thân mình vào người cậu. Cael chỉ cười và cọ đầu mình vào đầu Ash đầy ý vui đùa. Khỉ thật. Gã chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa.
"Anh bạn, tìm thấy anh rồi." Dex xuất hiện ngay bên cạnh gã, miệng cười toe toét, lời nói cũng bắt đầu hơi ngấm men say. "Tôi tìm anh nãy giờ đấy."
Sloane mỉm cười. "Ừ, cậu tìm được tôi rồi."
"Đương nhiên!" Dex tuyên bố một cách đầy phấn khích. Anh vòng tay mình khoác lên hai bả vai của Sloane khiến cho tư thế ngồi của gã không được thoải mái cho lắm. Mùi hương trên người của Dex không ngừng quẩn quanh Sloane, đó là một thứ mùi rất nam tính, mùi mồ hôi và cả mùi keo vuốt tóc của Dex nữa. Dex đứng đó càng lâu, càng dựa vào người gã thì gã lại cảm thấy như thứ mùi đó càng rõ ràng và đậm hơn.
"Cậu chàng kia của cậu sao rồi?" Sloane hỏi.
"Ai cơ?" Dex nhướn mày, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau thành một đường thẳng.
"Cái người mà đưa lưỡi xuống tận cuống họng của cậu ấy."
"Ồ, là Chris? Hay Kit? Craig chăng?" Dex nheo mắt ra chiều ngẫm nghĩ, sau đó búng ngón tay. "À, là Dan. Tôi sao biết. Chắc đi đâu rồi."
"Loại hình của cậu đó hả?" Sloane hỏi, cố gắng để giọng nói của mình không thể hiện ra điều gì khác thường.
"Craig ấy hả? Không, cậu ta nhìn thì dễ thương đấy, nhưng còn trẻ và ngây ngô quá." Anh đưa tay vuốt ve phần cằm được cắt tỉa gọn gàng của Sloane. "Tôi thích kiểu râu quai nón như này."
Sloane nhướn mày, nhìn Dex. "Thế cơ?"
"Ừ. Tôi lúc nào cũng xuôi lòng với mấy anh chàng phóng khoáng, không phải kiểu cứ gặp là lôi nhau lên giường – mặc dù, nói thật thì, tôi cũng không ngại ngần gì chuyện đó, nhưng tôi không muốn có ràng buộc gì cả, anh hiểu không?"
Sloane nghiến chặt răng, gã quay sang nhìn chiếc cốc giờ đã trống không của mình. "Tôi hiểu rồi."
"Nhưng mà, trước mắt tôi đây?" Dex chỉ vào gương mặt của Sloane, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc vào má gã. "Đẹp trai ra phết."
"Cái gì?" Chưa có ai từng nói về gã hay hình dung bất cứ thứ gì liên quan đến gã bằng hai từ "đẹp trai" cả. Họ đang còn phải bận tối mắt tối mũi để lo giữ mạng chưa xong nữa là.
"Nỗi đau mà anh đang cố giấu, vẫn cố che giấu hằng ngày đó, mang một ý nghĩa nhất định." Dex nói, tay đặt lên trên ngực trái của mìn.
"Tôi mong là cậu không có sở thích kỳ lạ gì như ái vật chẳng hạn, vì nếu thế thật thì cậu chết với tôi."
Dex lắc đầu. "Tối nay, anh cười. Tôi làm anh cười. Biết được những gì đang diễn ra xung quanh mình và nhận ra bản thân có thể khiến anh vui vẻ, dù chỉ một phút chốc thôi... Tôi đã sai lầm khi từ bỏ những người như anh. Anh cần được yêu."
Sloane như nghẹn ứ trong cổ họng, gã không thể nào hiểu nổi Dex đang lảm nhảm cái gì nữa, nhưng nghĩ đến những diễn biến sắp tới của câu chuyện làm gã cảm thấy không hề thoải mái một chút nào.
"Những người như anh cần tình yêu." Dex lặp lại. "Anh cần được yêu."
"Cậu say rồi."
"Tôi say." Dex tựa mình vào người Sloane, ngả đầu lên vai gã, nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Bờ vai này của anh dựa thích lắm đấy, anh biết không thế?"
"Không biết. Đã có ai từng tựa lên vai tôi từ trước tới nay đâu." Suốt cả cuộc đời mấy chục năm ròng, gã nhận ra bản thân chỉ luôn dựa dẫm vào người khác, mãi cho đến khi bên cạnh gã không còn một ai nữa, ngoại trừ Ash.
"Tôi đang tựa lên vai anh đây."
Sloane cắn chặt cánh môi dưới, lúc sau mới khẽ khàng thở dài một tiếng và nghiêng đầu tựa vào đầu của Dex. Gã để cho đôi mắt của mình được chìm vào bóng tối.
"Anh đúng là một tên to xác nhẹ dạ." Dex lẩm bẩm.
"Tôi có thể đập cậu nhừ tử đấy, nhớ chứ?"
"Ừ, nhưng làm thế là vì anh đang sợ hãi thôi."
Sloane ngồi thẳng người dậy và quay đi, trong lòng gã định hỏi xem Dex nói như vậy có nghĩa là gì. Đột ngột mất đi điểm tựa là bờ vai khiến cho Dex ngã dúi vào lòng Sloane. Và theo bản năng, gã đưa tay ra đỡ anh lại. Gương mặt hai người cách nhau trong gang tấc, Sloane còn có thể ngửi thấy mùi bia từ hơi thở nồng ấm của Dex.
"Thế mà anh dám quay người đi." Dex nhỏ giọng, hai cánh tay vòng qua eo Sloane và ôm lấy gã.
"Xin lỗi." Sloane đỡ Dex dậy, đầu gã không ngừng thúc giục gã mau chóng đẩy anh ra, nhưng cơ thể gã lại chậm chạm không phản ứng lại. Hai tay gã vòng qua người Dex, nhẹ nhàng ôm siết anh vào người mình. "Cậu ổn không?"
Lông mày của Dex nhăn lại, ánh nhìn chuyển đến trên cánh môi của Sloane. "Tôi không biết nữa."
"Thấy chóng mặt à?"
"Không." Dex lắc đầu. "Hơi nhức đầu."
"Nhức đầu? Đừng có nói là cậu đổ tôi rồi đấy nhé." Sloane trêu chọc.
"Còn lâu. Nhưng sao mà tim tôi đập nhanh quá."
Sloane nghẹn lại, gã không biết mình nên nói gì cho phải thì giọng nói của Cael vọng tới khiến cho gã giật bắn mình. "Này, anh."
"Cậu ấy say rồi." Gã buột miệng thốt ra, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Dex. Một nụ cười có phần ngượng ngạo hiện lên trên gương mặt của Cael. . Truyện Phương Tây
"Em biết mà. Anh ấy lúc nào chẳng thế. Dù sao thì, em chở Ash về nhà đây. Anh đưa anh em về được không? Ash chiếm mất hết cả chỗ ghế sau rồi, hơn nữa nhà của anh ấy lại ngược với hướng về nhà của Dex."
Sloane định mở miệng nói gì đó thì Dex bắt đầu cất tiếng hát, giai điệu nghe qua không khác gì mấy bài hát sến sẩm từ những thập niên 80.
"Thôi anh tự xử đi nhé." Cael còn không chờ nghe xem Sloane nói gì, chỉ đơn giản vỗ nhẹ lên cánh tay của gã và mau chóng quay đi. Tên nhóc con khôn lỏi này. Dex tiếp tục hát nghêu ngao, ngâm nga giai điệu theo từng khúc mà anh không nhớ rõ lời bài hát. Sloane đứng dậy, đỡ Dex dựa vào người gã.
"Cậu đang hát cái quái gì thế hả?"
"Eddie Money." Dex trả lời, ngáp một cái.
"Ai thế?"
"1989."
Sloane không kìm được nữa, cười to. "Cậu đúng là một kẻ quái dị nhất mà tôi từng gặp từ trước đến nay." Gã vòng tay ôm lấy Dex, vẫy tay chào tạm biệt với những người còn lại ở trong đội và dìu người cộng sự của mình ra khỏi quán bar, trên đường còn không ngừng dừng lại nói lời xin lỗi với những người xung quanh khi Dex bất thình lình lên tiếng bình phẩm về một chiếc áo, đôi giày của ai đó hoặc thậm chí còn gửi cho họ một nụ hôn gió. Điệu cười ngây ngô và từng cái nháy mắt của anh khiến cho những người phụ nữ quanh đó cười khúc khích, chấp nhận đón lấy nụ hôn gió nọ thay vì đấm thẳng vào mặt anh một cú. Sloane mãi mới có thể dìu Dex ra khỏi quán bar, bước đi dọc theo lề đường giữa cái không khí khô khốc của ngày tháng 10. Cách một tòa nhà nữa thôi là đến chỗ đậu xe rồi, nhưng hai người họ phải mất gấp đôi thời gian để có thể đi đến nơi khi Dex cứ không ngừng dừng lại và chào hỏi bất kỳ người nào đi xung quanh.
Cuối cùng, Sloane cũng tới được chỗ đậu xe. Gã đỡ Dex ngồi vào ghế phụ trước rồi sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại và đi sang phía bên kia, ngồi vào ghế tay lái. Gã điều chỉnh lại vị trí của ghế một chút và tra chìa khóa vào ổ.
"Nào, thế nhà cậu ở..."
Hơi thở của Sloane trở nên nặng nề vô cùng, gã thở hắt ra từng nhịp đứt quãng khi đôi môi của Dex chiếm lấy gã. Nụ hôn này tới quá bất ngờ khiến gã cứ ngây ra đó. Dex hôn gã một cách ngấu nghiến, mạnh mẽ, trong nụ hôn còn thấy được cả vị bia còn lưu lại. Từng sợi dây thần kinh trong đầu gã đang không ngừng vang lên những tiếng báo động, nhưng thay vì đẩy Dex ra, gã lại ôm chặt lấy Dex và đẩy nụ hôn sâu thêm. Miệng gã đón nhận tất cả nhiệt tình của Dex. Hơi thở hai người hòa lẫn vào nhau, vừa nóng bỏng vừa tràn đầy khát khao. Ham muốn đánh úp lấy toàn thân gã. Dex nhổm người dậy, hơi trúc trắc một chút, và trước khi Sloane kịp nhận ra người bên cạnh gã đang định làm gì thì Dex đã ngồi lên đùi của Sloane, bộ phận nhạy cảm đã cứng lên gồ lên rõ qua lớp quần jean và Dex không ngừng cọ sát phần gồ lên đó vào đũng quần cũng đã dựng thành một túp lều nhỏ của Sloane.
Trời đất, hương vị của Dex tuyệt quá, đôi môi của anh cũng thật mềm mại. Cánh tay của Sloane chuyển xuống nắm lấy eo của Dex, ngón tay lần vào bên dưới lớp áo của anh. Gã cảm thấy một loại xúc cảm mềm mượt cùng với những múi cơ rắn chắc khiến cho gã không kìm được tiếng rên rỉ trầm khàn từ sâu bên trong. Dex giữ lấy mặt gã, vẫn chìm đắm trong nụ hôn cho tới khi hơi thở của cả hai đều trở nên nặng nề. Sloane như đứng hình khi gã nhìn thấy đôi môi đã sưng lên vì nụ hôn vừa rồi của Dex, khuôn mặt anh đỏ bừng và sâu trong ánh mắt màu xanh nhạt kia bị dục vọng lấp đầy. Trời ạ, Sloane còn không thể nhớ rõ được lần cuối gã cảm thấy sôi trào như vậy là khi nào nữa.
"Anh quyến rũ chết đi được." Dex thở gấp, cả người toát ra hơi nóng bừng bừng. Anh đặt một nụ hôn lên cổ của Sloane, vừa nhấm nháp vừa liếm láp, từ từ chuyển dần lên cánh tai của gã.
"Dex à..." Sloane thì thào, cố gắng để giữ cho bản thân được tỉnh táo. Không được, thế này là sai rồi, quá sai. Đầu tiên, Dex đang say đến không biết trời trăng gì. Thứ hai, họ vừa mới chỉ bắt đầu cởi mở hơn với nhau mà thôi. Thứ ba nữa, hai người là cộng sự. Một loạt các lý do giải thích tại sao hành động của hai người họ lúc này đây là không đúng với quy cách càng lúc càng xuất hiện nhiều theo từng chuyển động của đôi môi nóng bỏng của Dex trên cơ thể của gã. "Dex, đừng..." Sloane cố gắng thêm lần nữa. Gã cảm thấy Dex bỗng nhiên phủ phục xuống người mình. "Dex?" Gã đặt tay lên tấm lưng của anh và cảm thấy từng nhịp thở đều đặn và nhẹ nhàng. "Thằng này, chơi tôi chắc. Tên to xác không khác gì trẻ con này. Cậu đúng là khiến tôi không tin nổi mà."
Sloane chỉ biết thở dài một tiếng, gã cẩn thận dìu người cộng sự đang ngủ say sưa của mình trở lại bên ghế phụ. Sau khi cài xong đai an toàn trên người anh, Sloane ngồi trên ghế lái và chăm chú nhìn Dex một hồi, tự nhủ với bản thân rằng có đôi khi chuyện diễn ra như này lại tốt. Gã đã thoát được khỏi nguy cơ gây tổn thương đến cảm xúc của Dex, mặc dù những chuyện như vậy rồi sẽ lại xảy ra khi Dex tỉnh táo trở lại và rồi hai người tiếp tục đem các vấn đề này ra để tranh luận. Những vấn đề đó nằm ngoài tầm kiểm soát của gã. Chắc hẳn đến sáng mai là Dex sẽ không thể nào nhớ nổi những chuyện đã xảy ra vào tối hôm nay đâu. Nhưng câu hỏi là, liệu Sloane có muốn thế không?
Sau khi khởi động xe, gã đánh xe ra khỏi khu đỗ xe, lái trên đường được một hồi thì gã mới bàng hoàng nhận ra một điều – gã không hề biết Dex sống ở đâu cả.
"Mẹ nó." Sloane cẩn thận đẩy vai Dex. "Dậy đi, Dex."
Không có phản ứng gì cả. Tên này đã sỉn đến không biết trời đất gì luôn rồi.
"Điên thật." Kệ mẹ nó đi. Gã sẽ đem Dex về nhà mình vậy. Anh có thể ngủ trên ghế sofa của nhà gã. Với thời gian vào buổi tối như lúc này, từ đây về nhà gã tốn khoảng tầm 10 phút đi đường. Giờ có gọi điện hỏi Cael cũng không ổn chút nào, vì cậu ấy chắc cũng đang tối tăm mặt mũi với tên Ash say sỉn kia rồi. Trên suốt quãng đường lái xe về nhà, trong đầu Sloane lướt qua vô số viễn cảnh về việc gã phải đối xử như thế nào với Dex khi anh nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra mới vài phút trước thôi.
Sao gã lại phải lăn tăn về một việc cỏn con như thế này? Cứ làm như chuyện đó có thể dẫn tới hậu quả nào vậy. Họ có định làm tình với nhau ở ngay trên xe ô tô đang đậu trong khu đỗ xe đâu. Sloane tự chửi bản thân gã. Bọn họ sẽ không bao giờ làm tình với nhau ở bất cứ đâu hết chứ đừng nói gì đến ngay trong xe ô tô.
Tám phút sau, gã đã đánh xe vào vị trí đậu sắp sẵn cạnh tòa nhà chung cư của gã. Có lẽ đêm nay, con xế yêu này của Dex sẽ không được che chắn gì lên rồi. Giờ thì gã làm sao mà vác được một tên sỉn như chết này lên trên tầng đây? Sloane cởi đai an toàn ra và vỗ nhẹ lên má Dex.
"Này, quý ngài McClane à, dậy đi."
Dex còn không buồn phản ứng lại.
"Tôi còn lâu mới cõng cậu lên nhà, cho nên khôn hồn thì dậy ngay đi." Gã lắc lắc gương mặt của Dex và kéo mặt anh sát lại gần mình. Đôi môi của anh vẫn còn hơi sưng sau nụ hôn lúc trước giữa bọn họ, và còn chưa kịp định hình xem bản thân muốn làm gì, gã đã nghiêng người tới sát gương mặt Dex và ấn môi mình lên đôi môi ấy. Dex hơi cựa quậy, cả thân mình run lên, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, mở mắt ra. Gã vuốt vài sợi tóc tán loạn trên trán Dex sang một bên, nhìn chăm chú vào đôi mắt đang mơ mơ màng màng đó. "Này. Tôi cần cậu tỉnh táo một chút để còn lên trên nhà. Cậu làm chuyện đó vì tôi được không?"
"Ừm." Dex ậm ừ, cố nhấc tấm thân nặng nề của mình lên. Sloane nhanh chóng tận dụng khoảng thời gian nửa tỉnh nửa mê này của Dex, bước liền xuống xe, đóng cửa xe lại và chạy tới bên ghế của Dex đỡ anh ra khỏi ghế. Sức nặng toàn cơ thể của Dex đều đổ hết lên người Sloane. Anh hít vào một hơi thật sâu.
"Thơm quá." Dex lẩm bẩm, hai mắt lại bắt đầu trĩu nặng.
"Không. Không được phép ngủ. Thôi nào. Đặc vụ Daley, đứng thẳng người lên." Thấy Sloane trêu chọc mình, Dex gật đầu và bám lấy một bên cánh tay của gã, cố đứng vững lại. Sloane khóa chiếc xe phía sau họ lại và dìu Dex đi qua hai cầu thang sắt, một tay phải giữ chặt lấy eo của Dex. Khi đi đến được chỗ thang máy, Sloane để Dex dựa vào bên hông của mình và nhấn nút trên bảng điều khiển. Không lâu sau – khi mà Dex đã bắt đầu trượt xuống khỏi hông mình – cuối cùng họ cũng lên được đến tầng bảy. Gã lấy chiếc chìa khóa từ trong túi của mình ra, mở cửa căn hộ và dìu Dex vào bên trong. Anh chàng này cứ như một xác sống vậy, chết mười mươi rồi nhưng bằng cách nào đó vẫn lững thững bước đi được. Ít nhất thì anh ta vẫn chưa chảy nước miếng.
Sau khi đóng cửa căn hộ lại, Sloane ném chiếc chìa khóa vào gần chậu cây cảnh đặt trên chiếc bàn gần đó và dìu Dex đi từ phòng ăn ra chỗ phòng khách, tiến dần đến chiếc ghế sofa có bọc vải nhung đen xa xỉ. Sloane đỡ anh nằm xuống, cởi chiếc áo khoác da vắt lên trên thành ghế và cố gắng để điều chỉnh lại tư thế nằm của Dex sao cho anh thoải mái nhất. Nhưng Dex lại không ngừng cựa quậy, cuộn tròn mình lại rồi nằm úp người xuống.
"Thôi, tùy cậu vậy."
Sloane thở dài một tiếng, cúi người xuống cởi đôi giày Converse trên chân Dex ra và để gọn gàng bên cạnh chân ghế. Gã đặt chân Dex lên trên ghế và đứng lùi lại, nhìn Dex thấp giọng rên rỉ vài tiếng rồi lật mình lại. Chiếc áo bị kéo lên phía trên để lộ ra những múi cơ chắc khỏe, một đường nhân ngư quyến rũ chạy dài xuống và biến mất sau mép chiếc sịp boxer đang lộ ra một góc dưới chiếc quần jean cạp trễ của anh. Dex đưa tay lên che mắt mình lại khiến chiếc áo càng bị kéo lên cao hơn. Đây là đang muốn thử gã, có đúng không, để xem gã có kháng cự lại nổi sự dụ dỗ này chứ gì?
Ờ, gã mạnh mẽ hơn thế nhiều. Sloane không thèm quan tâm đến việc đôi môi của Dex hơi hé ra theo từng nhịp thở thấy rõ trên lồng ngực, từng múi cơ bụng của anh giờ lộ ra hết không sót chút gì, một tay thì còn đặt ngay bên trên chỗ bộ phận nhạy cảm kia nữa, rõ là khiêu khích. Sloane như nghẹn lại, cả người gã bị một nguồn khao khát khó hiểu đánh úp tới. Gã vốn hy vọng những gì mới xảy ra trong xe lúc trước sẽ không lặp lại lần thứ hai nữa. Đó chỉ đơn thuần là một khoảnh khắc sa ngã mà Dex mang đến trong lúc gã không kịp đề phòng mà thôi.
Gã bị làm sao thế này? Càng tồi tệ hơn nữa là, Sloane cảm thấy rõ hương vị của Dex nơi đầu lưỡi mình. Những ngón tay của gã lướt nhẹ trên làn da của Dex, rất cố gắng để kìm nén những phút giây như tra tấn này. Sloane không thể nào ngừng tưởng tượng ra cơ thể trần trụi của Dex khi ở trên giường, nằm úp xuống, nâng cặp mông rắn chắc kia lên cao. Gã rùng mình, cởi áo khoác ngoài ra và treo lên móc gắn ở trên tường cạnh cửa ra vào, sau đó cởi giày ra và đặt lên kệ giày ngay gần đó. Gã quay trở lại phía phòng khách, tầm mắt rơi xuống bức ảnh được đóng khung đặt trên kệ sách. Cả người gã như chết lặng. Đó là bức ảnh chụp gã và Gabe cùng với cả đội. Trái tim gã như chìm xuống đáy băng.
Gã đang làm cái gì thế này? Sloane đi tới bên kệ sách, cầm bức ảnh đó lên. Nụ cười hạnh phúc trên gương mặt của Gabe khiến lòng gã quặn thắt. Có đúng gã là một tên tội đồ khi không thể kìm được những khao khát của mình đối với Dex ư? Gã nhớ Gabe, và có một sự thật rằng, gã vẫn còn yêu Gabe nhiều lắm. Có nhiều lần gã giật mình tỉnh lại lúc nửa đêm, nửa mê ngủ nửa tỉnh táo đưa tay sang vị trí bên cạnh mình, và trước khi cơn bàng hoàng bao trùm lấy gã, gã vẫn cảm thấy chút hơi ấm của Gabe còn sót lại trên chiếc giường của hai người, ngay bên gã đây.
Tiếng rên rỉ nho nhỏ của Dex đã kéo gã lại với hiện thực. Có thật là gã có tình cảm với Dex hay chỉ vì gã đã cô đơn lâu quá rồi? Có thực là gã đã thoát ra khỏi nỗi ám ảnh từ sự mất mát trong quá khứ và tìm được một người cho gã biết được tiếng cười thoải mái và khiến gã tin rằng mình bị người đó thu hút hay không? Gã đặt tấm ảnh có Gabe lại trên kệ, trong lòng hạ quyết tâm. Gã phải quên Dex đi. Nếu tiếp tục sẽ chỉ khiến cho cả hai thêm đau khổ mà thôi. Sloane chưa hề chuẩn bị để đón nhận thêm bất cứ một mối quan hệ nào khác, và ngay cả việc rơi vào một mối quan hệ bạn giường cũng sẽ gây nên những ảnh hưởng tiêu cực đối với quan hệ về mặt công việc của hai người. Mới nghĩ thôi gã đã thấy đau lòng, nhưng điều khiến gã tan nát không phải là những ý nghĩ trần trụi ấy mà là một trái tim đã chằng chịt những vết thương.
Sloane thả lỏng người. Có vẻ như gã đã có đánh giá của bản thân về người đàn ông Therian đối diện mình, và gã cho rằng anh ta không thể gây ra một mối đe dọa nhất thời nào; tuy nhiên, gã sẽ không bao giờ chấp nhận mạo hiểu để kiểm chứng phán đoán của mình khi tất cả mọi người đều đang ở bên trong khoang xe. Nếu như gã nhận thấy bất kỳ dấu hiệu bất ổn nào phát ra từ phía Everton, gã sẽ nhanh chóng giải quyết người đàn ông này.
"Nếu như chỉ muốn nói chuyện thôi thì mấy khẩu súng trên tay các người là hơi quá rồi đấy." Giọng Everton đầy tỉnh táo, tầm mắt của anh ta chưa rời khỏi người Sloane dù chỉ một phút.
"Chỉ là phòng khi bất đắc dĩ thôi."
"Ồ. Thế còn chiếc lồng sắt kia thì sao?"
"Dùng cho tình huống bất khả kháng."
Everton hơi nghiêng đầu, sự thất vọng bất ngờ hiện lên trên gương mặt anh ta. "Anh nhốt chính giống loài của mình vào trong một chiếc lồng sắt."
Đã bao nhiêu lần những lời đó bị nhổ thẳng vào người Sloane với đủ mọi cung bậc cảm xúc của sự oán hận. Nhưng lời nói vừa rồi của Everton lại giống như một lời cáo buộc hơn là một sự thù ghét. Gã điều chỉnh lại trạng thái tâm lý của mình, đây là một trong những thứ mà gã đã được huấn luyện khi gã được tuyển chọn vào làm trong lực lượng. Ngoài làm một đặc vụ của THIRDS ra, gã không thể nào hình dung được mình có thể làm thêm một công việc nào khác nữa. Công việc của gã đòi hỏi phải giữ cho mình một thái độ trung lập để có thể duy trì được công bằng và giữ gìn hòa bình giữa chính giống loài của gã. "Anh Everton, tôi phải bảo vệ đồng đội của mình. Họ chính là gia đình của tôi. Chắc hẳn anh sẽ không ngần ngại đánh đổi mọi thứ để có thể bảo vệ cho gia đình mình được an toàn, đúng không?"
Everton trầm tư một lúc lâu, sau đó mới thở ra một hơi đầy nặng nề. "Được rồi. Chắc hẳn lý do tôi ở đây không chỉ đơn thuần là vì vấn đề đăng kí kiểm duyệt thông thường, đúng không? Thế đến cùng là vì điều gì?"
"Thôi nào, anh Everton. Ở đây rồi, tốt nhất chúng ta nên thành thật với đối phương nhỉ. Tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề luôn vậy." Sloane lấy chiếc máy tính bảng mà Cael đưa cho gã và giơ lên trước mặt Everton. "Đây là ông Ortiz. Có phải anh đã xuất hiện tại bữa tiệc từ thiện vào buổi trưa được tổ chức tại nhà của ông Ortiz dưới sự quản lý của công ty dịch vụ Thalia vào ngày ông ta bị sát hại, đúng không?" Sloane chăm chú quan sát Everton khi anh ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp Hector Ortiz khi còn sống, sau đó anh ta gật đầu xác nhận.
"Đúng thế."
"Anh có từng tiếp xúc với ông Ortiz hay chưa?" Gã trả lại chiếc máy tính bảng cho Cael. Rosa sẽ ghi âm lại chi tiết cuộc tra hỏi này phục vụ cho việc viết một bản báo cáo.
"Không. Lúc ấy tôi đang làm việc mình được phân công."
"Vậy anh hãy kể cho chúng tôi về người nhân viên phục vụ đã tiếp cận anh. Người nhân viên đó nói những gì với anh?"
Everton thay đổi dáng ngồi của mình. "Cậu ta nói rằng cậu ta biết tôi là loại người gì. Rồi làm sao tôi lại cả gan dám giả dạng thành một công dân hợp pháp của xã hội này? Cậu ta còn bảo nếu như tôi không rời khỏi dinh thự này, cậu ta sẽ liên lạc với giới chức cầm quyền ở đây ngay."
Sloane mím chặt môi. Những lời đó nghe có vẻ cực kỳ lịch sự đối với một người nhân viên phục vụ dám làm tất cả mọi thứ, chỉ trừ mỗi việc nhổ toẹt vào những người Therian như bọn họ đây thôi. "Anh thay đổi câu nói của người nhân viên ấy rồi đúng không?"
"Phải. Tôi cảm thấy không thoải mái đối với cách nói chuyện của cậu ta." Everton đáp lại, cả người không ngừng cựa quậy trên ghế, có vẻ như đang hơi khó chịu.
"Anh Lloyd, mong anh hợp tác. Tôi hy vọng anh có thể nói lại chính xác những lời mà người nhân viên phục vụ đã nói với anh lúc ấy. Đây là vấn đề rất quan trọng trong quá trình điều tra."
"Được rồi." Anh ta nói. "Tao biết mày là cái dạng gì, thằng chó Therian không đăng ký kiểm duyệt này. Nếu mày không cút con mẹ nó ra khỏi dinh thự này ngay, tao sẽ tố giác loại đĩ điếm nằm dưới thân đàn ông nhà mày và khiến mày bị nhốt trong lồng sắt đúng với bản chất của thứ súc sinh thấp hèn như mày."
Sloane hơi mất tự nhiên. À, cái giọng điệu đó nghe có vẻ phù hợp với người nhân viên kia hơn rồi đấy. Có đôi khi, gã tự hỏi, bên nào mới là những con quái vật thật sự đây. "Và dù cho cậu ta có đe dọa anh thì anh vẫn tiếp tục làm việc? Vì sao vậy?"
"Tôi cần tiền. Khi anh là một người Therian không đăng kí kiểm duyệt thì kiếm được một công việc là vô cùng khó khăn. Các chủ thuê sẽ không ngừng bóc lột anh, không trả tiền công sau khi anh làm xong việc được giao chỉ vì anh chẳng thể làm được gì họ cả. Nhưng bà Thalia lại không như vậy. Bà ấy luôn trả tiền công cho chúng tôi đầy đủ và đúng hạn." Anh ta khịt mũi, tầm nhìn chuyển xuống những đầu ngón tay của mình. "Tôi còn phả chăm sóc cho vợ mình và mấy đứa nhỏ ở nhà nữa."
Sloane tiến lại gần phía anh ta, gã hơi cúi thấp người xuống, giọng nói nhẹ nhàng và đầy sự cảm thông. "Vậy tại sao anh lại không đi đăng kí? Vì quyền lợi của anh và gia đình mình?"
Everton ngẩng đầu nhìn Sloane, sự giận giữ tràn đầy trong ánh mắt màu hổ phách. Ánh mắt này khiến cho Sloane nghĩ đến rất nhiều thứ. Gã giống như đang tự soi mình vào một chiếc gương cong lệch đến biến dạng, và hình ảnh hiện lên trên đó chính là cuộc sống của gã hiện giờ nếu như gã không may mắn có được một gia đình đong đầy tình thương giống như chính gia đình của Everton vậy. Đó là trong trường hợp gã có thể sống được đến độ của của Everton bây giờ. Nhưng gã rất nhanh đã gạt những suy nghĩ ấy sang một bên và tập trung vào công việc trước mắt.
Everton tiếp tục nói, giọng của anh ta nhỏ dần lại. "Tôi sẽ không bao giờ để cho mình bị Chính phủ đánh số giống như những tên tội phạm bị truy nã. Bọn họ ai cũng nói chúng tôi đều là công dân hợp pháp như tất cả những người khác ở đất nước này, thế mà lại giữ chúng tôi trong tầm giám sát, theo dõi từng đường đi nước bước của chúng tôi và cư xử với chúng tôi không khác gì loài vật. Sự tồn tại của giống loài như tôi đã bị định sẵn là một tội ác, cho tới khi nào chúng tôi chứng minh được bản thân vô tội mới thôi. Ông của tôi đã bị người ta đánh dấu một lần rồi, đó là khi ông còn ở Đức. Tôi sẽ không để cho bản thân và gia đình mình bị đối xử như vậy đâu."
"Việc đó không phải nh những gì anh nghĩ đâu, anh Lloyd." Sloane dịu giọng xuống.
Everton lùi lại, ánh mắt đong đầy nỗi buồn. "Rồi vào một thời điểm nào đó, mọi thứ sẽ đều đi về cùng một điểm xuất phát thôi, đặc vụ Brodie à."
Có tranh luận với Everton ở đây cũng không giải quyết được điều gì. Dường như anh ta không hề có ý nhân nhượng với gã về quan điểm của bản thân, và Sloane là ai mà có thể thay đổi được cái suy nghĩ ấy đây? Người đàn ông này có một lòng tin mãnh liệt về những hành động mà anh ta đang theo đuổi, và nó mãnh liệt đến mức anh ta sẵn sàng đối mặt với bất cứ hậu quả nào đến từ các quyết định của bản thân. Sloane đứng dậy, không kìm được thở dài và tiếp tục quá trình tra xét của gã. "Được rồi. Anh rời dinh thự vào lúc mấy giờ?"
"Tầm chiều tối. Sau khi xong việc là tôi rời đi ngay. Tôi ở quầy bar từ lúc 8 giờ sáng và chỉ ở đó phục vụ vodka và nước cam ép, không hề rời đi đâu khác cho đến khi bữa tiệc kết thúc. Tất cả những vị khách có mặt ở đó có thể xác nhận lại điều này."
"Anh có thấy ai hay thấy hành động gì đáng ghi ngờ không? Có ai đáng lẽ không nên xuất hiện tại bữa tiệc mà lại có mặt ở đó không? Anh có nghe thấy gì đáng nghi hay không?" Khi Everton nhìn gã, Sloane biết rằng cuộc điều tra này lại quay trở về với điểm xuất phát. Làm gì có chuyện một người Therian có thể ra tay sát hại một người bình thường dưới ánh mắt của bao nhiêu người Therian khác cùng làm việc trong dinh thự và không hề để lại bất cứ manh mối hay dấu hiệu nào.
"Tôi rát tiếc, đặc vụ Brodie à. Tôi chỉ tới đó để làm phần việc mình đượcn giao thôi. Những thứ khác, tôi chẳng chú ý đến đâu."
"Vậy tại sao anh phải chạy trốn?"
Everton nhìn gã chằm chằm, cứ như câu trả lời hiện rõ trên gương mặt gã luôn vậy. "Tôi thấy tin tức trên các đài. Vào lúc mà các nhà đài đưa tin rằng phía cảnh sát đang truy nã một người Therian họ Mèo chưa thông qua đăng kí kiểm duyệt, tôi biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra. Thậm chí là tôi có vô tội đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thể nào đi tới các cơ quan chức năng rồi khai báo rằng mình vô tội được. Điều đó chẳng hề khiến cho mọi chuyện giảm bớt căng thẳng."
"Tại sao anh lại chọn Greenpoint?"
"Tôi sống ở đó." Everton đáp, anh ta hơi cúi đầu xuống, vẻ xấu hổ vô cùng.
"Cùng với gia đình anh ư?" Sloane hỏi, không mấy ngạc nhiên khi cả một gia đình lại cùng nhau sinh sống ở một nơi đầy tính thù địch như Greenpoint, nhưng đối với trường hợp của Everton thì gã lại thấy hơi tò mò. Everton cũng chỉ là một đứa trẻ Therian khác bị thế giới phủ nhận, ruồng bỏ, và bị dồn đến đường phải tự phủ đầy gai góc để có thể sinh tồn được; trong khi đó, bản thân lại không ngừng dằn vặt, tự hỏi anh ta đã làm gì sai để rồi phải gánh lấy một số phận bi thương đến thế.
"Trời ạ, không phải." Everton lắc đầu, nhìn Sloane đầy vẻ ngỡ ngàng. "Mọi thứ tôi kiếm được đều chuyển hết về cho gia đình cả, họ sinh sống ở một nơi khác, đủ an toàn, đủ lương thực, quần áo và các con của tôi đều được đi học đẩy đủ. Tôi thà chết cũng không thể để cho họ phải chôn thân ở Greenpint được. Ở đó toàn là lũ người Therian đã từ bỏ phần người trong mình. Đôi khi tôi còn tự hỏi không biết bọn chúng còn có chút nhân tính nào không nữa."
"Cám ơn, anh Lloyd." Cuộc tra hỏi đến đây là kết thúc được rồi. Giờ thì mới là phần khó khăn đây. Sloane sắp xếp lại một lượt suy nghĩ trong đầu, ánh mắt lướt đến trên người Everton. Gã thừa biết câu trả lời sắp tới mà Everton đưa ra sẽ là gì, nhưng gã vẫn giữ lại cho bản thân một chút ít hy vọng. "Tôi nghĩ là có cho anh thêm thời hạn để đăng ký kiểm duyệt cũng không có ích gì nhỉ?"
Everton nở một nụ cười buồn với Sloane. "Ừ, cám ơn, nhưng khỏi đi."
"Được rồi." Sloane quay sang phía Ash. "Đưa cho tôi bộ TIK." Gã đón lấy chiếc túi màu đen từ tay Ash và bước lại gần Everton. Gã cười với anh ta, nụ cười giống như thay cho lời xin lỗi. "Tôi cần lấy mẫu DNA của anh và sau đó xác nhận lớp loài Therian của anh luôn. Anh sẽ bị chúng tôi tạm giữ cho tới khi phòng lab gửi kết quả xét nghiệm mẫu máu về, chứng tỏ mẫu máu của anh không trùng với mẫu máu chúng tôi thu được trên người của ông Ortiz." Sloane lấy chiếc còng tay khóa tay Everton lại, lấy ngón cái của mình đặt vào màn hình xác nhận mã dấu vân tay và sau đó khởi động quá trình phân tích mẫu. "Nếu không có bằng chứng chứng minh anh có liên hệ với vụ án mạng này, chúng tôi sẽ thả anh ra và cho anh thời hạn một tuần để hoàn thiện các thủ tục đăng ký kiểm duyệt. Tôi không đảm bảo nếu anh không đăng ký, lần tới bị bắt sẽ như thế nào đâu, anh Lloyd à."
"Cám ơn anh." Everton bắt tay Sloane, trên mặt anh ta là một nụ cười ấm áp. "Anh thực sự là một người tốt."
Sloane không biết nên nói gì cho phải trong hoàn cảnh này. Gã chỉ gật đầu và kết thúc quá trình phân tích, sau đó cất bộ TIK đi với đầy đủ các loại thông tin liên quan đến Everton và giao lại cho Ash. Gã lên tiếng, giọng nói trầm hơn bình thường. "Đặc vụ Keeler và đặc vụ Guerrera sẽ đưa anh tới khu vực giam giữ."
Ash và Letty mỗi người giữ một bên Everton, sau khi anh ta gật đầu tỏ ý cảm ơn mọi người, hai người dẫn anh ta ra khỏi khoang xe trong im lặng. Sloane hy vọng quãng thời gian tạm giam ở đây sẽ khiến Everton thay đổi quan điểm của anh ta. Có lẽ nếu như trong phút giây nào đó, anh ta chợt nghĩ đến tương lai của bản thân và gia đình, và rồi sẽ quyết định gia đình là trên hết. Ai cũng sẽ phải hy sinh một vài thứ của bản thân, Sloane biết rất rõ điều này. Gã đã hy sinh quá nhiều thứ trong suốt cả quãng thời gian từ quá khứ cho đến hiện tại. Than khóc hay trách móc những gì đã qua đi là một chuyện cực kỳ vô nghĩa.
"Giờ thì sao đây?" Cael nhẹ giọng hỏi.
"Chúng ta sẽ chờ bên phòng lab gửi kết quả phân tích lại, trong khi đó mọi người hãy để ý xem có đầu mối gì mới hay không. Nhất định phải giải quyết được vụ án này. Có thứ gì đó rất quan trọng ở đây mà chúng ta vẫn chưa hề phát hiện ra."
"Ừ. Vậy thì trước mắt, sao mọi người không nghỉ ngơi một đêm cho thoải mái nhỉ." Maddock nói, bước ra khỏi khoang xe. "Tôi sẽ thông báo cho mọi người biết ngay khi có kết quả phân tích DNA bên phòng lab gửi tới, miễn là bên đó có phát hiện ra điều gì có ích. Trung úy Sparks đang cố gắng thuyết phục Cục trưởng Cục Quân sự ưu tiên cho tất cả các nghiên cứu của phòng lab bên ta. Cục trưởng cũng đang rất muốn nhanh chóng giải quyết được vụ án lần này như chúng ta vậy, cho nên tôi nghĩ đề xuất của bà ấy sẽ được duyệt thôi. Calvin và Hobbs, hai người đến văn phòng của tôi, ngay lập tức. Sloane, đỗ chiếc BearCat vào vị trí và khóa máy cẩn thận. Còn những người khác đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi."
"Rõ, thưa sếp." Sloane đi sang một bên trong khi Calvin và Hobbs chỉ im lặng đi theo vị Trung sĩ của họ. Có vẻ như Maddock sẽ tự mình xử lý hai người đồng đội của gã rồi. Sloane không đoán được điều gì khiến Calvin lại tự ý phá vỡ đội hình như vậy. Vốn cậu ta không phải là một người bất cẩn và liều lĩnh như vậy. Sloane quay sang phía hai người Rosa và Cael. "Hai người đi tới thông báo lại tình hình cho Cục Tình báo, sau đó đi đến phòng tắm rồi nghỉ ngơi đi. Chúng tôi sẽ lo con BearCat này." Sloane đóng cửa lại, chờ cho hai người Cael và Rosa đi khỏi rồi mới đi đến chỗ khoang lái và nói với Dex. "Cậu cất các loại trang thiết bị của mình trước đi, bộ giáp bảo hộ để vào tủ khóa sau cũng được."
"Ừ, cám ơn nhé."
Sloane trèo lên ghế lái trong khi Dex đang xử lý khẩu súng trường, balo và các loại trang thiết bị khác của anh. Dex cởi chiếc túi tác chiến và bộ giáp bảo hộ ra. Sloane mở cửa sẵn cho Dex khi anh định bước vào khoang lái. Ngay khi Dex đã ngồi ngay ngắn trên ghế phụ và thắt đai an toàn cẩn thận, Sloane bắt đầu khởi động xe.
"Hai người họ sẽ ổn cả chứ?" Dex hỏi, giọng hơi lo lắng.
"Ai? Calvin và Hobbs ấy à?"
"Ừ."
"Cậu thừa biết tính cha mình mà. Ông ấy sẽ dọa cho hai người dó xón ra quần, sau đó đảm bảo cả hai nhận thức được hành động nguy hiểm của bản thân, đặc biệt là khi hành động đó lại khiến tính mạng của con trai ông bị đe dọa."
"Có khi tôi nên nói vài lời với ông ấy nhỉ." Dex nói, đôi lông mày không kìm được mà nhăn lại, cựa quậy liên tục trên chiếc ghế phụ khi Sloane lái chiếc BearCat qua một đoạn đường dốc và tiến vào khu vực garage.
"Ý đó tồi lắm đấy, người mới à."
"Tôi không muốn ông ấy thiên vị mình so với những người khác chỉ vì chúng tôi là một gia đình." Dex đáp lại, giọng nói lộ vẻ không hài lòng.
"Đầu tiên, ông ấy không hề thiên vị gì cậu. Không một ai nghĩ như vậy cả. Maddock đối xử vói cậu cũng giống như cách ông ấy đối xử với chúng tôi mà thôi. Nhưng nếu có ai đó ngu ngốc đến nỗi khiến cậu rơi vào tình trạng nguy hiểm, ông ấy sẽ cho người đó ăn đủ combo giận giữ với tư cách của một người lãnh đạo và của một người cha. Không có gì có thể thay đổi được điều đó đâu. Với Cael, thái độ của ông ấy cũng là thế. Cậu nghĩ cha cậu nương tay với Cael ấy à? Dưới bất cứ trường hợp nào, ông ấy đều khắt khe hơn với Cael. Nhưng ông ấy làm vậy cũng là vì muốn giữ an toàn cho hai đứa con trai của mình. Cậu may mắn lắm đấy, người mới. Phần lớn chúng tôi đều không có được sự khắt khe ấy của Maddock đâu."
Dex rơi vào trầm tư, anh ngước nhìn ra khung cảnh ngoài cửa kính. "Cha mẹ của anh chắc không ở trong thành phố này nhỉ?"
Sloane đỗ chiếc BearCat vào đúng vị trí. Gã tắt máy và ngồi thẳng dậy, gã nhận ra Dex đang nhìn mình. Gã hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn thẳng vào Dex. "Được rồi, nghe rõ đây, tôi chỉ nói điều này đúng một lần thôi. Tôi không nói về quá khứ của mình, vì thế bỏ ngay ý nghĩ hỏi về cha mẹ của tôi, tôi đến từ đâu hoặc là tôi đã làm gì trước khi gia nhập vào THIRDS. Đó là chuyện cá nhân. Tôi không chia sẻ với bất cứ ai hết. Maddock không, các thành viên khác trong đội cũng không. Không ai hết."
"Anh có nói với Gabe không?" Dex vươn người lại gần Sloane. Sloane quay sang chỗ khác, một nỗi đau bỗng nhói lên trong lòng.
"Cũng không hỏi về chuyện của Gabe. Ra ngoài rồi khóa cửa lại đi." Gã bước ra khỏi khoang lái, đóng sầm cửa lại ngay trước ánh nhìn của Dex. Tiếng động vang vọng khắp không gian kín của garage dưới lòng đất. Dex nhanh chóng đuổi theo Sloane, cố gắng bắt kịp những bước dài của gã và cùng nhau đi về phía thang máy. Anh chỉ im lặng, và Sloane nhận ra có điều gì đó không ổn sắp phát sinh. Sự im lặng này không bao giờ kéo dài được cả.
"Tôi tôn trọng chuyện riêng tư của anh, nhưng không có chuyện gì anh muốn nói với tôi trong tư cách của một người cộng sự hay sao?"
"Đã nói là tôn trọng chuyện riêng của tôi và rồi lại không ngừng hỏi một đống câu hỏi mang tính thách thức. Cậu tính tự tay chôn vùi cái gọi là sự tôn trọng chết dẫm đó của mình à, Daley?"
Dex giơ hai tay lên cao, làm như chịu thua. "Anh lại gọi tôi là Daley rồi. Cứ mỗi khi như vậy là anh đang bực mình với tôi. Tôi hiểu rôi. Xin lỗi mà."
"Tôi chẳng có gì để phải bực cả." Sloane gằn giọng, bước vào trong thang máy và nhấn vào bảng điều khiển. "Bỏ đi. Nếu như có gì đó cần thiết thì tự tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Hiểu rồi."
Cả hai người đều giữ im lặng trên đường đi đến khu Sparta. Họ đi qua phòng chờ rồi tới thẳng phòng thay đồ. Lúc này đây, Sloane lại thấy hối hận vì cách cư xử vừa rồi của gã. Gã túm lấy cánh tay Dex và kéo anh vào một phòng huấn luyện trống gần đó. Tuy đèn trong phòng huấn luyện đã tắt hết, nhưng ánh sáng bên ngoài chiếu xuyên qua các cửa thông khí vẫn đủ cho hai người nhìn thấy nhau. Dex đứng rất gần Sloane, khoảng cách đó đủ để gã ngửi thấy mùi hương trên người của anh – là loại mùi thơm dịu ngọt của cam quýt cùng với thứ hương vị rất đàn ông của riêng anh; còn có mùi mồ hôi của phái mạnh nữa. Sloane phải rất kìm nén bản thân để gã không ngả vào người Dex. Có gì đó trong lòng của gã bị anh khuấy động, cơn giận trong khoảnh khắc cứ thế dần biến mất hoàn toàn. Từ sau chuyện của Gabe, đã lâu lắm rồi gã chưa nảy sinh cảm xúc muốn thân cận với ai mãnh liệt như lúc này, và phần tồi tệ nhất đó chính là gã không biết bản thân mình nên làm gì mới phải. Gã ở bên cạnh Dex càng lâu thì tâm tình của gã lại càng rối loạn.
"Xin lỗi. Tôi không cố ý để mình cư xử như một thằng khốn như vậy. Tôi... Tôi vẫn chưa sẵn sàng để nói về cuộc đời của mình với bất cứ ai. Tôi cũng không biết khi nào mình mới có đủ dũng khí để nói nữa." Hai bàn tay của gã chạm vào hai bên má của Dex, gã cố gắng tỏ ra như mình chỉ đang kiểm tra vết thương ở gần cằm của anh. Khi ánh mắt của gã bắt gặt đôi mắt của Dex, gã cảm thấy như bản thân đã bị đôi mắt ấy mê hoặc mất rồi. Gã đã từng thấy qua đôi mắt màu xanh nhạt này ở rất nhiều người Therian, nhưng một người bình thường ư, chưa bao giờ cả. Nhưng còn có thứ gì khác nữa ở đôi mắt ấy đã thu hút gã. Khi cả biển trời xanh nhạt đó hạ xuống sát đầu môi của gã, gã biết mình không trụ được nữa rồi.
"Bất cứ khi nào anh sẵn sàng, tôi chỉ muốn nói rằng anh có thể tin tưởng vào tôi."
Sloane gật đầu, ngón tay cái của gã vuốt ve cánh môi mềm mại của Dex. Cảm xúc ngứa ngáy từ phần cằm vừa mới được cạo râu gọn gàng của Dex truyền đến bàn tay gã khiến cơ thể của gã bắt đầu nảy sinh những phản ứng không phù hợp với hoàn cảnh. Gã cần phải rời khỏi đây ngay, ngay bây giờ. Dex vẫn đứng im một chỗ, hơi thở của anh phập phồng bất ổn giống hệt như Sloane lúc này. Khi hai người đang sát lại gần nhau hơn nữa thì bỗng nhiên những tiếng cười giòn dã truyền đến từ phía bên ngoài phòng huấn luyện khiến cả hai người giật thót mình. Sloane cuống quýt lùi lại, trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực gã.
"Chúng ta nên đi thôi." Gã cất lời, ra hiệu cho Dex đi trước. "Cám ơn cậu vì chuyện lúc nãy. Chuyện PSTC ấy."
Dex mỉm cười với gã. "Chỉ là công việc thôi."
"Ừ, cậu làm tốt lắm."
Khi hai người đến phòng thay đồ, Calvin, Hobss, Ash và Cael đều đã ở trong đó từ trước. Calvin và Hobbs trông có vẻ khá buồn, đúng như những gì gã dự kiến, nhưng gã cũng biết rằng điều đó sẽ không kéo dài quá lâu. Tất cả bọn họ có lẽ đều cần một thứ gì đó để có thể xả hết những nặng nề trong tâm trạng ra ngoài.
Sloane bước gần đến tủ khóa của mình, cởi chiếc áo khoác ngoài ra, nói. "Này mọi người, hay là lát nữa chúng ta đến quán bar Dekatria làm một vài chầu không?"
Dex mỉm cười rạng rỡ. "Thật à?"
"Sao không nhỉ. Tôi sẽ báo lại với sếp trước phòng khi có chuyện gì đó đột xuất. Chúng ta ai cũng đáng có được vài phút giây vui vẻ mà."
"Woo! Quẩy thôi!" Cael nhảy vài điệu hài hước khiến cho mọi người đều ngập trong tiếng cười, trong khi đó, tầm nhìn của Sloane lại dừng trên người Dex. Người này có một nụ cười thật thu hút, và rất chân thành nữa. Và những cảm xúc đó đã chạm đến trái tim của Sloane. Gã thích sự cởi mở trong con người của Dex, và hơn hết, đó là khi làm bất cứ việc gì, anh ta đều đặt hết tâm sức của bản thân vào công việc đó. Dex là một người lính tâm huyết, và dần dần, Sloane cũng đã chấp nhận được sự hài hước trong cá tính của anh cho dù là chính bản thân gã đôi khi còn bị cá tính ấy chọc cho điên tiết. Sloane hồi thần lại, bắt đầu cởi đồ, bỏ chiếc áo khoác sang một bên và cất vào ngăn trong cùng của chiếc tủ khóa.
Điện thoại của Dex vang lên tiếng chuông báo, Sloane liếc mắt qua, vừa đúng lúc thấy được anh đang cởi quần của mình xuống đến ngang mông. Dex không để ý thấy sự khủng hoảng của Sloane, anh vẫn cứ thong thả để chiếc quần lỏng lẻo như vậy, vừa trả lời điện thoại. Màu trắng tinh của chiếc sịp boxer tạo thành một sự đối lập vô cùng sắc nét với chiếc quần tác chiến màu than đen dường như đã khiến cho hai cánh mông chắc khỏe của Dex trở nên vô cùng nóng bỏng. Mặc kệ giọng nói trong đầu của Sloane đang gào thét nhắc gã nhìn ngay sang chỗ khác, nhưng gã lại không thể nào rời mắt khỏi Dex được. Gã đang rất khổ sở để chống cự lại sự mê hoặc trong ánh nhìn tỏa ra từ khung cảnh phía trước. Dex kẹp lấy chiếc điện thoại bắng bả vai của mình, ép sang một bên tai, cởi chiếc áo khoác của sang một bên. Sau đó, anh lại chuyển điện thoại ra vai bên kia, tiếp tục rời phần còn lại của chiếc áo khoác ra khỏi thân mình.
"Tôi để ở bàn của cậu đó. Ngăn kéo phía trên bên tay phải ấy."
Sloane len lén liếc nhanh một cái khắp xung quanh để đảm bảo rằng không ai chú ý đến đường nhìn trong ánh mắt của gã. Dex lại tiếp tục cái động tác cởi đồ đầy khiêu gợi ấy trong khi vẫn chăm chú trả lời điện thoại. Giờ chiếc áo khoác đã cởi xong, trên người Dex hiện tại là chiếc áo lót bó sát màu đen, đường sống lưng áp sát vào lớp áo kéo dài xuống phần hông như đang trêu ngươi ánh mắt Sloane không kém gì hai cánh mông bên dưới. Suy nghĩ của Sloane lại quay trở về với cái đêm ở khu đỗ xe hôm nào. Trong đầu gã toàn là những hình ảnh chạy ngược về những hành động hai người đã làm với nhau, hoặc đúng hơn là thứ gì đã khơi gợi nên khao khát trong lòng gã. Không ngày nào là gã không nghĩ đến, thậm chí càng ngày lại càng rõ ràng hơn, cảm giác từ những đường nét đầy chắc khỏe và ẩn chứa sự dẻo dai của cơ thể Dex áp sát vào người gã; về bộ phận nhạy cảm cương cứng của anh trong tay gã, về cả ánh mắt bị nhấn chìm trong sự khoái cảm trên gương mặt đỏ ửng của anh lúc anh hét lên và bắn đầy vào tay gã.
"Cái ngăn bên tay phải ấy." Dex nói, gương mặt hiện lên một cái nhếch mép. "Ồ, xin lỗi nhé. Đùa cậu chút thôi. Là ngăn kéo bên tay trái mới đúng."
Tiếng sập cửa tủ phát ra từ bên phải của Sloane khiến gã sợ hết hồn, gã quay sang lừ mắt nhìn Ash. Người bạn của gã đang tựa mình vào trước cánh cửa tủ đã đóng lại, khuôn mày nhếch lên một đường khiêu khích. Gã thở dài một tiếng, sau đó quay trở lại cởi quần áo trên người xuống.
"Ngắm trai cởi đồ thấy thích không?"
Sloane nghiến chặt răng, không thèm đáp trả lại lời khiêu khích. Gã vẫn còn may chán. Giữa bao nhiêu người đang đứng bên trong phòng thay đồ này vậy mà chỉ có mình Ash túm được ngay tại trận gã đang lăm lăm nhìn trộm người cộng sự của mình thay đồ.
"Sao hả?" Ash hỏi, vẻ ngây thơ. "Tôi chỉ đang nhìn thôi. Giống như là việc anh đang nhìn chằm chằm vào mông của người khác ấy." Ash nhếch mép, sau đó quay đi.
"Này, tỉnh lại đi." Dex ném về phía Sloane thứ gì đó, và gã đưa tay ra bắt lấy. Đó là một chùm chìa khó. "Cầm lấy cái này. Anh chở chúng tôi đi."
Phía sau Dex, Cael không kìm được mà than vãn. "Gì vậy trời, anh đùa em đấy à. Vậy mà anh để cho anh ấy lái con xế đó?"
Dex quay lại, tặng cho cậu em trai của mình một nụ cười rạng rỡ. "Anh tin Sloane."
"Thế nghĩa là anh không tin em chứ gì?"
"Anh tin chứ." Dex trả lời, nụ cười lại càng sâu thêm. Anh bước lại gần phía em trai mình, nắm lấy cằm của Cael và đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên trên má cậu. "Nhưng với con xế của anh thì không." Sau đó, anh cười lớn, thong thả bước đi. Cael không ngừng dùng bàn tay của mình chùi lên má.
"Đồ dâm ô nhà anh!" Cael quay sang lườn Sloane.
Ôi trời, gì nữa. "Lườm anh làm gì?" Sloane vừa hỏi vừa nhét chùm chìa khóa vào trong túi của chiếc quần jeans đang được gấp gọn gàng và để trong tủ khóa. "Có gì phải căng nhỉ?"
"Có gì căng?" Cael khoanh tay trước ngực. "Con xế đó giống như con vàng con báu của Dex vậy. Anh ấy chưa bao giờ để người khác được lái cả. Em không, cha không, bạn trai cũ cũng đừng mơ động vào. Đến đêm anh ấy che chắn đủ kiểu và còn bắt người khác phải đọc cả một lời tuyên thệ rồi mới cho phép ngồi lên cái con quỷ đó. Em đây là em trai của Dex đó! Em đã biết anh ấy từ lúc anh ấy chào đời rồi. Còn Dex chỉ mới biết anh được có vài tuần, thế mà đã đưa anh chìa khóa?" Cael vừa đi tới chỗ vòi hoa sen vừa không ngừng càm ràm. "Anh nghĩ mình biết một người rất rõ rồi, và sau đó – Toang! Người đó sẽ làm cho trái tim anh tan nát. Sao anh không đá luôn vào hạ bộ của em đây này hả Dex! Đá vào chỗ ấy còn đỡ tổn thương người ta hơn đấy!"
Sloane bật cười khi nghe thấy tiếng Dex vọng ra từ trong phòng tắm. "Nhớ đấy, là tự em bảo anh làm thế."
Mọi người đều đã bắt đầu bước vào phòng tắm, những câu cười đùa và trêu chọc nhau dần xua tan đi những căng thẳng của một gày. Cael vẫn tiếp tục chọc ngoáy về việc Dex không để cho mình lái con xế yêu thích của anh, trong khi đó Dex không ngừng trêu ghẹo cậu em trai của mình và đồng thời chọc điên Ash lên. Calvin và Hobbs vẫn thật yên lặng, nhưng cả hai đều mỉm cười nhẹ. Sau cùng, họ gặp Letty và Rosa đã ở sẵn trong phòng chờ và Cael lại tiếp tục than thở về chuyện con xế yêu của Dex với Rosa. Cô ôm chầm lấy Cael và nhẹ nhàng an ủi cậu như cô đã làm bao lần trước đây, thầm thì những lời đầy yêu thương bằng tiếng Tây Ban Nha vào tai con mèo nhỏ đang rất khổ sở của cô. Letty lắc đầu, ánh mắt cô trợn tròn lên khi nhìn thấy Dex chạy vù qua dọa cho Sloane giật bắn mình và Ash đang không ngừng ném tới những ánh nhìn như muốn xẻ Dex ra làm trăm mảnh. Tối nay chắc chắn sẽ là một đêm vô cùng thú vị rồi đây.
~oOo~oOo~oOo~
Quán bar Dekatria chỉ cách trụ sở của THIRDS tầm gần 15 phút lái xe, bao xung quanh đó là những nhà hàng khác và nằm ở một bên góc đường gần quán Jamba Juice yêu thích của Letty. Quán Dekatria là một bar – club mang phong vị cổ điển, được chia làm ba tầng – một tầng phục vụ rượu, một tầng là sàn nhảy và tầng còn lại là view trên sân thượng. Không gian của tầng 1 khá sang trọng với những chiếc ghế cao được đặt xung quanh quầy bar và thậm chí trên quầy còn có một chiếc đèn dung nham nhiều màu thu hút ánh nhìn của Dex. Tầng này còn có một sàn nhảy khá rộng rãi, và chắc chắn sẽ đông nghịt người lên sàn một khi men rượu đã ngấm cho dù là sàn nhảy chính thức nằm trên tầng 2. Cả không gian được lát rất nhiều lớp gỗ xa xỉ và có nhiều những điểm nhấn tối bổ trợ khác như những chiếc ghế cao bọc da ở quầy bar hay các loại ghế dài cũng được bọc da khác. Rất nhiều nến được sắp xếp một cách vô cùng nghệ thuật xung quanh không gian và cả những chiếc đèn treo đường đa dạng nhiều kiểu dáng đã tạo cho cả tầng một bầu không khí ấm áp và riêng tư. Ở phía cuối không gian tầng 1 còn đặt hai chiếc bàn bi-a khá bắt mắt, và hiển nhiên một chiếc trong đó đã bị Ash đang say sưa chiếm dụng.
Mọi thứ lúc nào cũng như thế. Cael và Ash luôn kết đội để đấu chọi với Letty và Rosa. Kết quả thì gần như đã đoán được, hai chàng trai nọ sẽ bị hai cô gái kia quất cho thâm mông. Ash thì tỏ ra giận dỗi mãi cho đến khi anh ta đã say bí tỷ và không còn nhớ nổi mình nổi giận vì điều gì. Ash bám lấy Cael, miệng không ngừng thì thầm vào trong tai cậu những lời không hề đứng đắn khiến cho Cael đỏ bừng mặt. Calvin và Hobbs ngồi ở chiếc bàn gần đó, trò chuyện cùng nhau. À thì, hầu hết là Calvin nói, Hobbs sẽ yên lặng lắng nghe và thi thoảng lại chêm vào vài tiếng "ừ", "ừm" coi như một tín hiệu đóng góp tiếp nối cuộc hội thoại của hai người.
Sloane vẫn làm điều mà gã đã làm trong cả năm qua, ngồi ở một chỗ nào gần với cả đội hoặc yên vị ở quầy bar, tự mình vui vẻ làm một chầu bia và cuối cùng sẽ gọi xe để về nhà. Tại sao gã lại gợi ý mọi người đến chỗ này nhỉ? Gã ngồi trên một chiếc ghế kê ở sát quầy bar, chuẩn bị gọi đồ uống thì người cộng sự như tăng động của gã xuất hiện và ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Này, người anh em!" Dex vòng tay mình khoác vai Sloane, trên mặt anh là một nụ cười rất sâu. "Uống gì nào? A, biết rồi!" Dex nheo mắt, gõ gõ vào một bên thái dương. "Cosmo? Fuzzy Navel? Martini lắc không khuấy? Không à? Để xem nào..." Sloane ngồi nghiêm chỉnh lại và Dex gọi người phục vụ. "Hai chai Heinekens."
Người bartender mặc một chiếc áo T-shirt đen ôm sát body để lộ những hình xăm ra bên ngoài, từ từ bước lại chỗ hai người, vừa ghi lại yêu cầu về đồ uống vừa nở một nụ cười tươi rói. Làm sao mà Dex có thể khiến mọi người xung quanh anh ta bị rơi vào sức cuốn hút của bản thân thế nhỉ? Trừ mỗi Ash, đương nhiên rồi. Ash có thể được coi là kẻ miễn nhiễm với nụ cười toe toét kia của Dex. Người bartender quay trở lại, trên tay cầm theo hai chai bia, bật mở nắp sau đó đặt tới trước mặt hai người. "Cám ơn cậu. Tính hết một lượt luôn cho tôi và anh bạn này sau nhé?"
Ánh mắt đầy cảm kích của người bartender lướt một lượt khắp trên dưới người Dex. "Đương nhiên được rồi." Anh ta còn tặng cho Dex một nụ cười rạng rỡ trước khi có các vị khách khác đến quầy gọi đồ uống.
Sloane lắc đầu. "Sao mà cậu làm được hay vậy?" Gã hỏi, trong lòng thực sự thấy tò mò vô cùng.
"Làm gì cơ?" Dex hỏi lại, cụng chai bia của mình vào chai của Sloane. Sloane cũng làm hành động tương tự.
"Làm sao mà lúc nào cậu cũng có thể vui vẻ như vậy nhỉ? Tôi mới nhìn thôi mà đã thấy mệt lắm rồi."
"Cũng không biết nữa. Nhưng tôi đoán là vì mình đâu có lý do gì để không hạnh phúc và vui vẻ nhỉ. Tôi có được một công việc mà bản thân yêu thích, có những người bạn khá hợp gu." Anh nói, kèm theo một cái nháy mắt. "Lại thêm một gia đình tuyệt hảo, giờ lại đang cầm chai bia trên tay. Như vậy có gì để mà buồn phiền sầu não đây?"
"Cậu đúng là một kẻ lạc quan đến nỗi khiến người khác bực mình đấy, biết không hả?"
"Tôi là kiểu người vô cùng lạc quan yêu đời thì đúng hơn. Có ai muốn là kẻ nửa vời như vậy đâu chứ?" Anh nhấp một hớp bia lớn, và ánh mắt của Sloane nhìn theo từng chuyển động trên cổ họng của anh khi hớp bia dần cạn. Gã nhanh chóng chuyển tầm nhìn của mình sang hướng khác.
*(Ở đây Sloane dùng cụm từ "glass-half-full person" ý chỉ một người sống lạc quan yêu đời; ngược lại có "glass-half-empty person" là một người sống theo khuynh hướng tiêu cực. Hai yếu tố này được hình dung như một chiếc cốc được rót đầy một nửa, nửa có nước bên dưới là sự tích cực, còn nửa không có nước bên trên là sự tiêu cực. Vì thế ở câu sau, Dex khẳng định mình là một người hoàn toàn lạc quan yêu đời thông qua cách nói "a full-glass kind of guy", đồng thời cũng là nguyên nhân vì sao Dex nói mình không thích kiểu nửa vời, tức là có lúc tích cực, có lúc lại tiêu cực)
"Này, tôi chỉ muốn nói là, ở Greenpoint, cậu đã làm rất tốt. Tôi không thấy vui vẻ gì về việc cậu đã phá vỡ đội hình, nhưng có đôi khi mọi chuyện trở nên quá khó khăn và cậu đã chọn cách bảo vệ cho các thành viên trong đội của mình."
"Wow. Hai lời khen liên tiếp trong một ngày cơ đấy." Dex trêu chọc.
Sloane nhấp một hớp bia, cố gắng không chú ý đến hình ảnh Dex chống một bên khuỷu tay lên quầy bar, khuôn mặt hơi nghiêng tựa vào lòng bàn tay, nhìn thẳng vào gã, nụ cười trên mặt anh vừa chân thành vừa quyến rũ.
"À, thì, coi như tôi chưa nói gì vậy."
Dex mỉm cười đầy ý tứ và nâng chai bia lên. "Còn lâu, tôi sẽ nhớ rất kĩ."
"Thế về cái đêm hôm đó thì sao?"
"Tôi định sẽ có một cuộc làm tình đầy nóng bỏng và tuyệt vời." Dex đáp lời đầy tự hào, lại uống tiếp một ngụm bia lớn.
"Chuyện kia của cậu, lâu chưa?"
"Ừ, cũng được một thời gian rồi. Vài tháng vừa qua chẳng có mấy gì tốt đẹp để cho tôi nhớ lại cả." Anh uống liên tiếp những hớp bia lớn cho tới khi chai bia cạn đáy. Anh để sang một bên. Chỉ vài giây sau, một chai bia khác đã được đặt ngay bên cạnh Dex trong khi anh còn chưa kịp gọi thêm. Sloane cũng chẳng mấy ngạc nhiên nếu như người bartender kia có tiếp tục mang thêm đến vài chai nữa vào lần kế.
"Chắc khi ấy khó khăn với cậu lắm." Sloane không thường theo dõi các kênh thông tin từ các nhà đài cho lắm, cả vào lúc xảy ra sự kiện kia cũng vậy. Gã còn đang bù đầu với những vấn đề của riêng mình, nhưng mà gã đã có nghe loáng thoáng qua. Maddock và Cael không hề đề cập đến nửa chữ dù cho họ vẫn ra sức làm tất cả mọi thứ để có thể bảo vệ cho Dex. Gã nhận ra điều đó. Tuy nhiên, những gì diễn ra tại nơi làm việc lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. THIRDS không muốn nhúng tay vào bất kỳ vấn đề nào liên quan đến HPF trừ khi họ bắt buộc phải tham dự vào, hoặc trong trường hợp các vấn đề ấy nằm trong thẩm quyền giải quyết của THIRDS; tuy vậy, cân nhắc đến vị trí của THIRDS khi luôn ủng họ sự thống nhất và đoàn kết giữa loài người và loài Therian, vụ việc của Dex đã làm dấy lên rất nhiều luồng ý kiến và tranh luận khác nhau. Và cuối cùng, tất cả đều đi đến một thống nhất về tính chuẩn mực và đúng đắn đối với hành động của vị thám tử thuộc bên HPF nọ.
Lần đầu tiên mà Sloane gặp Dex, gã không mấy chắc lắm về việc sẽ đón nhận người này trở thành cộng sự mới của mình, mặc dù trong lòng gã biết rõ đó là điều đã được định sẵn. Nhưng gã vẫn không ngừng tìm cho bản thân lý do để có thể không ưa người nọ. Đến giờ gã mới hiểu được quãng thời gian ấy khó khăn đến thế nào với Dex, và gã càng khâm phục anh hơn khi Dex có thể vẹn toàn mà vượt qua được tất cả mọi thứ như vậy.
"Tôi đã ra tòa làm chứng buộc tội người cộng sự của mình, điều đó khiến tôi cảm thấy như mình không khác gì kẻ tâm thần. Sau đó, tôi còn bị một đám người phục sẵn dần cho một trận ở khu garage. Về đến nhà thì vừa đúng lúc nhìn thấy người bạn trai của mình đang dọn đồ để chuyển ra ngoài, đương nhiên kế đó là đá đít tôi rồi. Tiếp nữa, tôi lại bị đồng nghiệp úp sọt ở chỗ làm, rồi mất luôn cả việc – nói tạm tạm thì là thế. Ngày đầu tiên khi nhận công việc mới thì bị tên Đội trưởng tẩn cho một trận tới bến, ngày tới thì suýt nữa bị một đám người Therian cho lên đĩa đánh chén. Nói chung là, mấy thàng vừa qua năng suất đến bất ngờ."
Sloane ném cho Dex một cái nhìn đầy ý tứ. "Đội trưởng của cậu nghe qua cứ như một gã đốn mạt ấy nhỉ?"
"Có đôi khi anh ta trở nên như thế thật." Dex đáp lời, nháy mắt và khiến cho trái tim của Sloane trật mất một nhịp. Ít nhất thì gã vẫn đang rất cố gắng để nghe hiểu những gì mà Dex nói.
"À, chờ chút. Cậu bị đánh tận hai lần liền ư? Sao lại đến nông nỗi ấy?"
Dex quay sang nhìn chai bia bên cạnh mình, hơi nhún vai, ngon tay vuốt ve phần góc của chiếc logo. "Bọn họ đều chơi ỷ đông hiếp yếu."
"Có khi nào là cảm giác tội lỗi ăn mòn luôn cậu lúc đó nhỉ."
"Anh đang nói cái gì thế?" Dex lầm bầm, cái vẻ giả vờ như không quan tâm kia đâu có lừa nổi ai.
"Thôi nào, Dex. Trừ khi là cậu phải đối chọi với một đám côn đồ có trang bị vũ khí tận răng hoặc là một nhóm ninja, chứ cậu thừa sức đập cho đám người đó một trận. Đừng quên là tôi đã trực tiếp kiểm chứng năng lực của cậu rồi."
"Gì? Cái lần đối kháng như chơi ở khu Sparta của chúng ta ấy hả?" Dex chế nhạo.
Sloane không thích nghe những điều như vậy chút nào, mặc dù gã cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Dex là một anh chàng tốt tính. Anh ta quan tâm đến những người xung quanh mình và không ngần ngại đứng lên vì lẽ phải. "Cậu đã trụ được khá lâu đấy. Tôi không nói quá đâu. Chỉ mình điều đó thôi đã thể hiện rất nhiều thứ rồi. Những người đánh lén cậu kia đều là con người hết, đúng chứ?"
"Ừ."
"Bọn họ có mang theo vũ khí gì không?"
"Có." Sloane nhướn mày nhìn Dex và Dex hơi nhăn nhó. "Thì kiểu vậy. Họ có côn."
"Cậu đang nói với tôi là một đặc vụ của THIRDS lại không hạ nổi một đám tép riu cầm côn chạy loăng quoăng?" Gã thừa biết mấy chiếc côn sắt đó khá là khó chịu. Chúng có thể gây ra những tổn thương đáng kể, nhưng vẫn không gì có thể sánh được với dao kiếm hay hỏa lực. Huống chi, Dex còn là một đặc vụ cực kỳ có khả năng.
"Là lính mới của THIRDS thôi." Dex nhỏ giọng, có vẻ hơi khổ sở. "Và họ không phải là đám tép riu đâu, đều là cảnh sát cả đấy."
"Mẹ chúng nó." Sloane lấy tay che mặt. Gã gật đầu, ra hiệu bản thân đã hiểu, nhưng không phải gã đồng ý với những gì mà Dex đã làm. Gã nghiêng người ra phía trước, gõ ngón tay trên mặt quầy bar đen láng bóng. "Đó là lần cuối cùng, cậu rõ chưa? Để cho lũ khốn đó dần cậu tơi tả cũng không hề làm giảm cảm giác tội lỗi trong cậu được đâu. Tin tôi đi. Bất cứ khi nào cậu cảm thấy mình cần người khác tẩn cho một trận thì cứ nói với tôi. Tôi sẽ cho Ash lên sàn với cậu. Lúc ấy, tôi đảm bảo Ash sẽ vô cùng vui vẻ mà đồng ý ngay."
Dex nhún vai. "Hiểu rồi. Sao mà hai người các anh có thể trở thành bạn thân được nhỉ? Không có ý gì đâu, nhưng tên kia đúng là một gã khốn chính hiệu."
"Thực ra cậu ta không có tồi tệ đến mức ấy đâu." Sloane lại uống thêm một hớp bia nữa. Tối nay, gã không có hứng để uống nhiều, dù có thể một phần là do nói chuyện quá say sưa với Dex nên không có thời gian để uống. Gã cũng không than phiền gì. Nói chuyện với Dex khiến người gã cảm thấy khá thoải mái. Thậm chí gã còn có thể bàn luận với Dex nhiều hơn nữa chứ không chỉ nhắm vào Định luật 3S của Ash – bắn phá, làm tình và thể thao.
*(Nguyên văn là Ash's Rule of the Three S's – shooting, sex and sports)
"Thật ấy à?"
Sloane chững lại đến vài giây để nhớ lại xem mình vừa mới nói điều gì. "À thì. Hai người chúng tôi đã biết nhau từ thời là mấy đứa trẻ răng còn hôi sữa rồi. Cả hai đều lớn lên từ môi trường khá là khắc nghiệt, bản thân tôi cũng thế, và chính cậu ấy đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy. Đúng ra thì, Ash đã cứu tôi rất nhiều lần đấy. Tôi biết, đôi khi, cậu ta rất phiền phức, nhưng cậu ấy sẵn sàng đổi mạng đỡ đạn cho tôi. Chắc chắn đấy, nghĩa đen luôn." Sloane hơi lắc đầu, mỉm cười khi nhớ lại chuyện gì đó từ trong quá khứ. "Lần ấy may mà chỉ là vết thương ngoài da. Cậu ấy than vãn la lối hằng tháng trời, cứ như cố vắt kiệt hết từng chi tiết ra vậy, nhưng cậu ấy có quyền được làm vậy. Ash luôn bảo vệ tôi, và tôi cũng sẽ luôn dõi theo cậu ấy. Hai người chúng tôi chính là gia đình duy nhất của nhau."
"Vậy còn những thành viên khác trong đội thì sao?"
"Đương nhiên họ cũng là gia đình, nhưng cậu biết không, Rosa thì đã có bạn gái rồi. Hai người đó đã ở bên nhau hơn 10 năm. Letty cũng có một người bạn trai đang sinh sống ở Brooklyn. Calvin thì có mẹ, Hobbs thì có một gia đình đủ đầy – cha mẹ và hai người anh em khác. Calvin và Hobbs là bạn nối khố. Mẹ của Hobbs còn từng hay trông Calvin hộ mẹ của cậu ấy khi bà có việc. Hai người đó cùng lớn lên trong một tòa chung cư. Đó cũng là lý do vì sao hai người họ lại gắn bó với nhau đến vậy. Vì thế, tôi cũng chỉ còn lại Ash mà thôi." Gã nhún vai, không chắc mình còn có thể nói thêm gì về câu chuyện này mà không khiến người khác cảm thấy quá đau buồn, thậm chí ngay cả gã khi nghe cũng không kìm nổi mà mủi lòng. "Vậy thế người cộng sự của cậu sao rồi?"
Dường như Dex vẫn chưa chịu bỏ qua chủ đề của cuộc đối thoại trước đó của hai người, nhưng Sloane thấy nhẹ nhóm hơn phần nào khi Dex cầm chai bia của anh lên và gật đầu. "Ban đầu, mọi thứ đều diễn ra theo nhịp điệu thường nhật. Chúng tôi thường không hay làm việc với những kẻ chỉ điểm người Therian, nhưng nói sao thì nói, những người ấy giúp đỡ HPF khá nhiều, mặc dù lực lượng không chính thức thừa nhận điều này. Những tên tội phạm loài người thường hay tránh khỏi sự truy nã của HPF bằng cách trà trộn vào trong khu vực có đông người Therian sinh sống, đặc biệt bọn chúng còn chủ động trả tiền để có được sự bảo hộ của người Therian trong khu vực này. Dù sao thì khi ấy, chúng tôi đang cố gắng truy bắt một kẻ là thủ phạm giết chết nhân viên của cửa hàng trong một vụ cướp, và chúng tôi biết được rằng hắn ta đang lẩn trốn với một băng nhóm người Therian. Chúng tôi tìm được một người có thể cung cấp thông tin, và khi cả hai đến gặp người đó thì mới phát hiện ra đó chỉ là một đứa trẻ, có khi chỉ tầm 15 là nhiều nhất.
"Tôi bắt đầu hỏi chuyện cậu nhóc đó, nhưng đúng lúc ấy Walsh lại chen ngang vào, không ngừng có những biểu hiện quá đà, lại còn buộc tội nhóc ta cố tình che giấu thông tin. Nói vậy là anh tưởng tượng được câu chuyện đi theo hướng nào rồi đấy. Cậu nhóc kia làm ra các hành động phản kháng, không chấp nhận bị Walsh chèn ép một cách vô lý như vậy và cũng không muốn nghe thêm bất kỳ lời xúc phạm nào từ Walsh nữa. Tôi đã rất cố gắng để có thể hòa giải giữa đôi bên, nhưng cậu nhóc kia quyết tâm không nói thêm chút gì nữa cả và cứ thế quay đi. Ngay sau đó, tôi chỉ kịp nhìn thấy Walsh rút súng ra và bóp cò. Một phát đạn, trúng ngay giữa ngực cậu nhóc." Dex lắc đầu, hai cánh môi mím chặt thành một đường. "Tôi chỉ biết đứng sững ra đấy, nhìn chằm chằm, không ngừng tự nhủ với bản thân rằng chuyện mình vừa thấy chỉ là ảo giác. Walsh kéo tôi ra khỏi sự bàng hoàng đó và bắt đầu kể lể, nói rằng chính cậu nhóc ấy tự chuốc họa vào thân, và rồi anh ta chỉ vì quá kích động, tính phản ứng lại cao, và một loạt các thể loại nhảm nhí khác. Ban đầu, tôi còn không biết anh ta đang cố nói cái gì. Nhưng sau đó, tôi mới nhận ra mục đích thật sự của anh ta."
"Dẫn dắt anh. Anh ta đang cố tình khiến cho anh tin vào câu chuyện mà anh ta kể mới là sự thật của tình huống đã diễn ra lúc đó."
Dex cảm thấy như nghẹn lại trong cổ họng. "Ừ. Tôi không biết là có phải lúc ấy anh ta nghĩ rằng tôi vẫn đang shock vì những gì đã diễn ra nên phải nhanh chóng thuyết phục tôi tin lời anh ta hay không, nhưng dù gì thì không có hiệu quả chút nào. Tôi có phải là kiểu người ngu ngơ gì đâu chứ. Điều duy nhất có thể giúp anh ta trốn thoát khỏi cảnh tù đày chính là tôi mà."
Sloane nhìn chằm chằm vào Dex. "Cậu không nghĩ đến chuyện anh ta có thể đã giết cậu để diệt khẩu sao?"
"Thú thực mà nói, lúc đó tôi không nghĩ nhiều. Tôi luôn muốn tin rằng anh ta sẽ không làm như vậy, nhưng từ cái cách mà Walsh bắn chết cậu nhóc kia máu lạnh như vậy, tôi sẽ không mạo hiểm, nhất là xung quanh đó không hề có ai để làm nhân chứng cả. Walsh có quá nhiều thứ để mất. Vậy nên tôi quyết định giả ngu. Nói bất cứ điều gì mà tôi biết anh ta muốn nghe vào thời điểm đó. Tôi cực kỳ ghê tởm, cảm giác như muốn nôn ra vậy. Cho đến khi lực lượng hỗ trợ tới, tôi... đã làm chính xác những gì mà bản thân phải làm. Cái ánh nhìn của Walsh ghim thẳng vào tôi khi người ta còng tay anh ta lại, đẩy anh ta lên chiếc xe tuần tra... tôi mãi không thể nào quên được. Đó chính là ánh mắt của một người đàn ông không thể nào lường trước được mọi chuyện lại đi theo hướng hoàn toàn khác với dự tính."
"Tôi rất tiếc." Sloane kêu người bartender mang đến thêm hai chai bia nữa cho Dex. Người cộng sự của gã cần đến chúng, ít nhất là vào lúc này. Gã sẽ chở Dex về nhà trong trường hợp Dex đã say. Walsh nhận quả đắng như vậy là xứng đáng, không chỉ vì hành động của hắn ta mà còn là vì đã khiến một người như Dex phải sống trong quãng thời gian như địa ngục đó. Và rồi còn vì điều gì nữa đây?
"Tôi biết rằng, khi ấy, sự nghiệp của tôi có lẽ đã chấm dứt luôn rồi. Dù cách này hay cách khác cũng không lăn xả trong ngành này được nữa." Dex nói tiếp. "Nhưng tôi nghĩ, nếu như bản thân chấp nhận đứng ra nói dối bao che cho Walsh, tôi sẽ không bao giờ có thể nhìn thẳng vào bản thân mình trong gương được nữa." Gương mặt anh tuấn của Dex bị một nỗi phiền muộn đau đớn bao phủ, và Sloane không mong cầu gì hơn là được thấy lại nụ cười rạng rỡ khi trước của anh.
"Ừ, chúng ta đều biết cậu tận hưởng việc tự ngắm bản thân trong gương đến mức nào mà."
"Tên khốn này." Dex bật cười, đấm nhẹ vào cánh tay của Sloane. "Nói gì thì nói, nhưng cái tên ở đằng kia đang nhìn chằm chằm vào mông anh nãy giờ đấy. Tôi nghĩ tên đó đang chuẩn bị sang bên này rủ anh đi tới chỗ nào riêng tư đấy."
Sloane hơi xoay người lại, liếc qua vai mình nhìn tới chỗ mà Dex ra hiệu. Ở một chiếc bàn gần đó có một vài tên thanh niên trẻ tuổi mặc những chiếc áo T-shirt theo phong cách ban nhạc rock nào đó và đội những chiếc mũ lưỡi trai bóng chày có in hình chim đại bàng. Mấy tên đó cứ nhìn chằm chằm vào gã. Một tên trong số đó còn cười với anh một cái rồi lập tức bị chúng bạn xung quanh kéo ra chỗ khác. Sloane quay lại nhìn Dex, lắc đầu. "Tôi không có hứng thú."
"Sao thế? Mấy tên đó là..."
"Tìm bạn chịch dạo. Tôi không thích mấy tên kiểu ái vật như vậy."
*(Ái vật, loạn dục đồ vật hay bái vật tình dục là những tên gọi để chỉ các mối quan tâm tình dục trên những đối tượng không phải là cơ quan sinh dục. Những mối quan tâm này có thể coi như công cụ hỗ trợ để đạt cảm hứng tình dục hoặc có thể trở thành rối loạn tâm thần nếu nó gây ra những đau khổ tâm lý đáng kể cho người mắc hoặc gây nên những tác động có hại vào các lĩnh vực quan trọng trong đời sống của họ)
"Chờ đã, cái gì cơ? Làm sao mà anh biết thế?" Dex lén lút liếc nhìn qua bả vai của Sloane.
"Trên cổ mấy tên đó ấy. Những kẻ tìm bạn chịch dạo như vậy thường xăm hình lên phần cổ để bắt chước với vết đánh dấu phân loài của người Therian." Cũng may là luật pháp nghiêm cấm người thường xăm hình lên phía bên trái, nếu không thì việc nhận dạng được chủng loài của người Therian đã trở nên phức tạp hơn nhiều. Mặc dù gã biết, có những kẻ tìm bạn chịch dạo to gan lớn mật đến nỗi sẵn sàng làm trái luật, chấp nhận rủi ro. "Tôi không qua lại với những kẻ muốn ở bên cạnh tôi chỉ vì tôi là người Therian. Thậm chí làm tình cũng không bao giờ."
"Nghe cứ như là anh đã rơi vào trong trường hợp ấy và bị một trận nhớ đời vậy nhỉ?"
Sloane cười đầy ý tứ. "Kiểu như vậy đấy. Chỉ là đến cuối cùng còn phải đi xin lệnh cách ly nữa thôi."
"Mẹ nó chứ, nghiêm trọng thế cơ à?" Hai mắt Dex trợn tròn, và anh cúi sát vào người Sloane, hai má đỏ ửng. Nhìn người cộng sự của gã lúc này đây đang hưng phấn không khác gì sắp đi đăng ký kết hôn. Khỉ thật, không mới lạ đấy.
"Lúc đó tôi còn đang học đại học. Anh chàng kia có vẻ mê mẩn tôi lắm, và tôi cũng phải thừa nhận một điều, tôi cũng phải xiêu lòng trước những hành động của anh ta. Khó mà cưỡng lại được sức hút ấy. Nhất là khi tôi nhìn thấy ánh mắt của anh ta khi nhìn tôi vậy đó."
Dex tay chống cằm, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi hơn. "Nhìn theo kiểu gì?"
Giống như cái cách mà Dex đang nhìn gã lúc này đây. Chỉ là khi Soane nghĩ về ánh mắt của người cũ, gã chưa bao giờ có được cảm giác nóng bừng như thiêu đốt, lại còn cả sự hưng phấn khó hiểu mỗi khi Dex chạm vào người gã. Hơi thở của gã chưa hề trở nên thấp thỏm cho đến khi Dex sáp lại gần gã hơn. "Ý là anh ta không bao giờ dùng cái ánh mắt như nhìn một kẻ quái dị có thể nổi điên, biến thân và giết người bất cứ lúc nào để nhìn tôi cả. Anh ta nhìn tôi, giống như là đang nhìn vào... Tôi cũng không biết miêu tả thế nào cho đúng nữa. Nhưng ban đầu, sự thay đổi đó khiến tôi mừng lắm. Dù sao thì sau đó, hai người chúng tôi bắt đầu hẹn hò, ngủ cùng nhau. Thế rồi mọi thứ lại phát triển theo chiều hướng hơi kỳ lạ. Cứ dần dần, chậm rãi. Không giống như kiểu là vào một hôm nào đó, anh ta sẽ đòi đặt một cái yên trên lưng tôi hay gì gì đâu."
Dex nhấp một ngụm bia lớn, nghe xong mà sặc luôn. Anh cố gắng giữ cho giọng mình được bình thường. "Mẹ nó chứ, người anh em à. Đừng có nói mấy thứ vòng vo nhảm ruồi như thế khi tôi đang uống chứ."
"Tôi xin lỗi." Sloane bật cười, ghé lại gần Dex, vỗ nhẹ vào lưng anh khi thấy Dex cứ liên tục ho và nấc. "Cậu ổn không?"
Dex gật đầu, giọng nói trở nên trầm hơn khi anh cất tiếng. "Ờ, giờ quay lại câu chuyện kia... À, anh biết ý tôi mà, chuyện đó đó." Dex rút một chiếc khăn giấy gần đó qua và lau miệng.
"Nói chung là, mọi thứ bắt đầu thay đổi từ những việc nhỏ nhất. Anh ta hỏi tôi khá nhiều về việc hình dạng Therian của tôi, vốn tôi cũng không lấy làm lạ lắm. Vì tôi đã quen rồi. Nhưng sau đó, trong khi chúng tôi làm tình, anh ta lại sử dụng những từ ngữ khá quái lạ." Sloane cảm thấy cả mặt gã nóng bừng lên. "Không thể tin được, tôi nói chuyện này với cậu làm gì cơ chứ."
"Chúng ta cũng có thể nói về đời sống tình dục của tôi mà."
"Ừ, thì anh ta nói những thứ đại loại như, ừm..." Sloane hắng giọng, ghé sát vào Dex. "Nếu như cậu dám cười, tôi sẽ đập chết cậu."
"Rồi. Không cười."
"Anh ta bảo tôi cưỡi lên người anh ta, cào anh ta. Sau đó còn muốn tôi đánh dấu anh ta nữa."
Dex nhìn chằm chằm vào Sloane. "Đánh dấu anh ta? Đánh dấu kiểu đó ư?"
"Ừ. Thế nên tôi mới bảo là mọi thứ trở nên kỳ quái mà. Nhưng cái khiến tôi không chịu nổi nữa đó là khi anh ta bảo tôi biến thân rồi để anh ta cưỡi lên người tôi thủ dâm và bắn hết lên đó."
Dex nhăn nhó. "Ôi trời, nói thế thôi là tôi biết được mối quan hệ của hai người bắt đầu có rạn nứt rồi."
"Khỉ mốc nhà nó. Sau đó tôi chia tay anh ta luôn. Tiếp đó, anh ta còn suốt ngày đi theo rình mò tôi, đến nỗi tôi không chịu được nữa phải đi xin lệnh cách ly."
'Thế còn anh ta thì sao?"
Sloane nhún vai. Gã lúc ấy thấy nhẹ cả người vì đã tống khứ được tên biến thái kia đi, còn tâm trí đâu mà nghĩ xem sau đó anh ta làm gì. "Ngày sau thì mất tăm mất tích luôn. Có lẽ là chuyển mục tiêu đến một kẻ xấu số khác rồi."
"Wow."
"Thế đấy." Sloane uống cạn chai bia của gã, thấy Dex im lặng đến lạ. Gã liếc nhìn qua liền thấy người cộng sự của mình như đang sắp phun hết những gì trong miệng ra ngoài. "Muốn cười thì cười đi."
Dex cười phá lên, cả gương mặt đỏ bừng, cả người cuộn lại trong tiếng cười. Cứ lần nào anh cố gắng để kìm mình lại không cười nữa hoặc nói gì đó cho đỡ ngại là anh lại không nhịn nổi, càng cười to hơn.
"Tôi biết kiểu gì cậu cũng cười mà." Sloane mím chặt môi, ánh mắt chuyển đến trên người vị cộng sự của gã. Gã nghĩ rằng Dex đang rất cố gắng để có thể nói ra được lời xin lỗi, nhưng cuối cùng lại như một quả bóng xì hơi, muốn nói cũng chẳng nói nổi. Ánh sáng trong quán bar mờ dần đi, âm nhạc mạnh lên vfa mọi người bắt đầu lên sàn nhảy. Dex nhảy xuống khỏi chiếc ghế của mình. Sloane xoay người lại, gương mặt của gã đối diện với ánh mắt của Dex.
"Ồ, họ đang bật bài tủ của tôi này."
"Thật à, đây là bài tủ của cậu ư?" Sloane lắng nghe giai điệu theo phong cách disco này, tiếng trống dồn dập một hồi, kéo theo sau là một giọng nam tông cao vút bắt đầu hát những ca từ đầy sự đẩy đưa.
"Cũng không hẳn là tủ. Nhưng tôi cũng khá thích đấy." Dex nói, bắt đầu chuyển động cơ thể của mình một cách thật điệu nghệ.
"Gì cơ, cha cậu nói là cậu chẳng biết bài hát nào sau năm 1989 mà."
Dex không nhịn được, cười lớn. "Trời đất ơi, anh tin ông ấy thật à?"
"Ừ, vì nghe qua tôi thấy khá là buồn cười." Sloane nói, ánh mắt không ngừng chuyển động xung quanh.
"Hừm, ông ấy chỉ nói đùa thôi. Thực ra tôi thích nhất là những bài hát từ trước năm 1989, nhưng thi thoảng tôi vẫn nghe thêm một vài ca khúc hiện đại." Dex liếm môi, ném cho Sloane một ánh nhìn ra hiệu gã bước tới chỗ anh. "Tới đây nhảy đi."
"Xin khiếu." Sloane cười. "Tôi không nhảy trên cái nền nhạc này đâu. Chẳng phải bài hát này nói về chuyện đi cặp bồ à?"
Dex chỉ nhún vai một cái rồi bắt đầu đung đưa theo điệu nhạc, vừa nhìn Sloane vừa hát bằng một giọng với tông khá cao. Nội dung chủ yếu về việc biến thành một nàng công chúa đúng điệu.
"Tôi chắc là cậu thì chuẩn công chúa rồi." Với những tên say xỉn khác, Sloane sẽ bỏ đi ngay mà không chần chừ gì, nhưng vì một vài lý do khó giải thích nào đó mà gã không thể hiểu nổi, gã ngồi lại trên ghế, hai tay bắt chéo trước ngực nhìn Dex nhảy đằng kia. Còn chưa kể đến, Dex càng lúc lại càng dính sát lại gần người gã, mà gã cũng ngầm cho phép điều đó. Trong đầu gã không ngừng thúc giục gã mau chóng cản người cộng sự tăng động này lại trước khi anh ta khiến cho cả hai người bọn họ rơi vào mớ rắc rối mới, nhưng nụ cười có phần ngây ngô trên gương mặt của Dex lại làm gã không thể nào hành động nổi. Ngoài ra, những ngày vừa rồi đều khiến tâm trạng bọn họ vô cùng căng thẳng, và sau khi tâm sự mỏng với Dex, gã nhận ra rằng đây là lần đầu tiên trong suốt cả quãng thời gian từ khi xảy ra sự việc kia, Dex mới có được những phút giây thực sự vui vẻ.
"Cha yêu, mau đến đây nào."
"Ngậm miệng lại. Cậu mà còn gọi tôi là 'Cha yêu' một lần nữa thì coi chừng tôi xử chết cậu ngay."
"Rồi, không gọi thì thôi vậy." Dex xoay người bằng gót chân một cú điệu nghệ và nâng tay lên trên cao. "Các quý cô! Chúng ta lên sàn nào!"
Sloane nhìn Dex nhún nhảy một đường thẳng lên đến sàn nhảy, đồng thời vừa nhảy vừa kéo theo cả hơn chục cô gái, tính cả Rosa và Letty, cũng cùng tham gia vào nhịp điệu của Dex.
"Ôi chà, mẹ nó. Người mới cũng biết nhảy ra phết." Ash đến quầy bar, gọi đồ, tựa người vào thành quầy trong lúc chờ đợi người phục vụ mang đồ tới. "Nếu như tôi mà biết cậu ta có thể chơi được tới bến như này, tôi đã bảo Maddock giới thiệu cậu ta với mình sớm rồi."
"Tôi thấy Dex còn lâu mới đồng ý trở thành bạn hẹn với cậu." Sloane lẩm bẩm, cười nhẹ khi thấy người bạn của gã gạt phắt đi, cầm lấy chai bia và tu liền một hớp. Gã không ngăn được nụ cười, tầm mắt lại trở về trên người Dex cùng với những chuyển động dẻo dai của anh trên sàn nhảy. Có hai cô gái nọ kẹp Dex vào giữa, cô phía sau thì nắm lấy eo anh trong khi cô phía trước lại trượt hai tay lên bờ ngực rắn chắc của Dex, cả hai vừa đung đưa theo điệu nhạc vừa không ngừng cọ xát cơ thể của mình vào cơ thể của Dex. Dex vẫn nâng hai tay lên trên đầu, tiếp tục nhảy, một nụ cười vừa nóng bỏng vừa khiêu khích hiện lên rạng rỡ trên gương mặt của anh. Anh đang chìm đắm trong những khoảnh khắc của riêng mình mà không hề quan tâm gì đến bất cứ lời nói nào của công luận về câu chuyện cuộc đời anh và cả người phụ nữ nào đang cố khơi dậy dục vọng đàn ông trong anh. Đến đoạn điệp khúc thứ hai, xung quanh anh đã có hàng tá phụ nữ vây kín nhảy nhót không ngừng, ai ai anh cũng tặng cho một nụ cười tỏa nắng và một điệu nhảy đôi, luân phiên hết người này đến người khác. Anh vừa nhảy, vừa không ngừng chọc ghẹo họ, khiến cho họ cười phá lên không ngần ngại gì.
Một tên thanh niên với phong cách ăn mặc khá sành điệu, nhìn qua có vẻ như hơn 20 tuổi trượt đến bên cạnh Sloane, cánh tay không ngừng vuốt ve đầy mờ ám trên đùi với chiếc quần đắt tiền của gã. "Chào anh trai."
Sloane không thèm nhìn xuống. "Chào."
"Anh kia là bạn trai của anh à?" Cậu thanh niên hỏi. đầu hướng về phía Dex.
"Gì?" Nghe thấy có người khác chỉ vào cái người đang lúc lắc trên sàn nhảy không hề phải là bạn trai của gã nhưng trong đầu lại tràn đầy những ý nghĩ đen tối đầy kích thích đó khiến cho Sloane vội ngồi thẳng người dậy.
"Bạn trai anh nhìn nóng bỏng thế?"
Sloane nghiêng đầu. "Cậu ấy không phải bạn trai tôi, là cộng sự của tôi thôi. Ý tôi là cộng sự trong công việc ấy. Chúng tôi làm cùng nhau." Gã nghe cũng thấy trơn tru quá thể đáng.
Cậu thanh niên sành điệu kia cười đến sắp ngoác cả miệng ra rồi. "Ồ, thế tôi nhảy với anh ấy có làm anh thấy phiền không?"
"Cứ nhảy đi."
"Ngọt nước ghê cơ."
Sloane nhìn chằm chằm vào lưng cậu thanh niên với mái tóc xoăn bồng bềnh kia khi cậu ta lắc mình đi tới chỗ Dex. Ngọt nước? Coi cộng sự của gã là cái gì, gái non tơ à? Đ*t mẹ thằng ranh này.
Cậu thanh niên len lỏi qua đám đông, nhưng dường như chẳng ai để ý đến điều đó cả, mọi người vẫn cứ say sưa trong điệu nhảy của mình khi cậu ta liên tục cọ ép thân mình vào người Dex, vòng một tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh và miệng thì cười toe toét. Chẳng bao lâu sau, hai bàn tay của cậu ta lần mò đến sờ soạng hai cánh mông của Dex, nắn bóp đủ kiểu, môi cậu ta chỉ cách môi Dex một hơi thở mà thôi. Cánh tay cậu ta không chịu yên, sờ khắp trên dưới người Dex, một ngón tay còn trượt vào bên dưới chiếc áo phông của anh và có xu hướng len lỏi vào phần đũng quần.
Sloane xoay ghế lại đối diện với quầy bar và gọi một cốc Coke. Đáng lẽ gã nên gọi thêm một vài chai bia nữa mới đúng. Có vẻ như gã lại phải lủi thủi về nhà một mình trên chiếc taxi rồi. Cũng không phải gã mong đợi điều gì ở Dex, mặc dù gã rất thích cảm giác vừa uống vừa tâm sự với anh. Dex đang độc thân, nhưng Sloane nghĩ rằng tình trạng đó rồi chẳng kéo dài lâu nữa đâu. Anh ta vừa thông minh, dáng chuẩn người mẫu và còn vui tính nữa. Sau tất cả những thứ rắc rối mà Dex đã phải chịu đựng, anh xứng đáng có được bên mình một người bạn đời tuyệt vời. Ai đó để có thể nắm chặt tay anh, thoải mái cười khi nghe những câu chọc ghẹo có phần ngớ ngẩn kia, ôi trời còn nữa, người đó cũng có thể ngồi nghe một đống bài hát từ những thập niên 80 đang nhảy nhót không ngừng bên trong chiếc đầu với mái tóc vàng nâu kia. Suy nghĩ ấy làm Sloane bật cười.
"Nếu là tôi, tôi sẽ mãi giữ anh ấy bên người."
Sloane ngẩng đầu lên và thấy người bartender đang tựa vào quầy bar và ghé vào gần người gã, thì thầm.
"Anh ấy thích anh lắm đấy. Nhiều là đằng khác. Nhìn cái cách anh ấy nhìn anh là tôi nhận ra ngay rồi."
"Ừ, thì, đó cũng không phải là vấn đề." Sloane nói, giọng gã trầm ấm. Ơ, thế gã đang chuẩn bị tâm sự chuyện thầm kín với anh chàng bartender này đấy à?
"Ồ, anh có người khác rồi à?"
Sloane lắc đầu, cổ họng gã như có gì mắc lại khiến gã nghẹn ứ. "Không. Người đó của tôi mất rồi. Không lâu trước đây thôi."
"Này, anh bạn, tôi xin lỗi." Anh chàng bartender ngả người lên phía trước, ánh mắt của anh ta tràn đầy sự cảm thông khi anh ta hơi nghiêng đầu sang một bên. Có vẻ như anh ta đang suy nghĩ rất kĩ về một điều gì đó trước khi quyết định xem có nên nói ra hay không. "Tôi không có ý muốn xen vào chuyện riêng tư của anh đâu, nhưng tôi nghĩ rằng người đó sẽ mong anh được hạnh phúc. Anh cứ suy nghĩ kĩ xem. Chắc chắc anh sẽ không muốn để cho cái thằng trẻ ranh kia cướp mất một người tốt như anh chàng ấy đâu." Người bartender nói xong liền quay trở lại phục vụ các vị khách khác, để lại đằng sau ánh mắt chăm chú của Sloane. Ít ra thì đêm nay gã không phải là người duy nhất nghĩ cái tên thanh niên đỏm dáng kia là một thằng tồi ất ơ.
Ash vòng tay qua vai Sloane, lắc lắc. Có vẻ như người bạn tốt của gã lại ăn chắc một suất lăn quay bất tỉnh ở ghế sau trên xe ô tô của Cael rồi. "Này, cậu ổn không thế?" Ash hỏi Sloane.
"Ừ, ổn."
"Này!" Ash đập tay vào lưng của Sloane khiến cả phần lưng của gã tê rần. Hay lắm, gã cảm thấy mình sắp phát điên được rồi. "Cậu phải nhìn thấy cái cảnh đó mới được. Chàng cộng sự của cậu bị người em trai đáng yêu của cậu ta phá mất giấc mộng lên tiên rồi."
"Cậu nói gì?" Gã không hiểu tại sao bản thân lại ngạc nhiên như vậy. Điều đó không có nghĩa là gã hiểu rõ hai anh em họ quý nhau đến mức nào, trừ những lần gã quan sát hai người đó ở nơi làm việc ra. Đôi khi, hai người ấy giống như hai đứa trẻ to xác vậy. Nhưng Dex chưa bao giờ cho gã ấn tượng liên quan đến việc em trai anh ta can thiệp vào cuộc sống tình dục của mình cả.
"Tên nhãi điệu đà nào đó lôi Dex vào trong nhà vệ sinh, cả người nhãi kia cứ như không xương vậy, uốn éo bám chặt lấy cậu ta. Đúng lúc ấy, Cael hầm hầm nhảy vào, túm cổ tên nhãi đó và dọa nó chạy biến. Nói cậu nghe, đúng là có những người nhìn qua thì hiền khô nhưng chẳng chịu để ai ngồi lên đầu mình bao giờ. Dex nói đúng đấy. Cael trông thì giống như một chú cún con đáng yêu vậy, nhưng đến lúc em ấy nổi điên lên thì ghê gớm phải biết."
"Sao Cael lại làm thế?" Chờ đã, có phải Ash vừa mới gọi Cael là cún con đáng yêu? Người bạn thân của gã đã say đến không biết trời trăng gì nữa rồi.
Ash chỉ nhún vai. "Người anh em à, sao tôi biết chứ. Mà nói thật nhé, tên Dex kia đã say đến lú lẫn luôn rồi, ấy vậy mà bản thân còn chẳng hề nhận ra. Cậu ta nhảy thì hay đấy, nhưng không biết nên uống đến khi nào thì dừng."
"Lát nữa Cael lại chở cậu về nhà à?" Sloane hỏi, vỗ nhẹ lên bắp tay rắn chắc của Ash. Cậu ta đã cởi gần hết cúc trên chiếc áo sơ mi ra rồi, và đó chính là một kiểu tín hiệu riêng của Ash báo hiệu cuộc chơi đã sắp đến hồi kết, rời đi được rồi. "Anh bạn này, cậu phải dừng ngay trò lột đồ khi cậu say đi."
"Nóng chết đi được." Ash đáp lại bằng một cái bĩu môi. Anh ta chỉ chỉ vào đâu đó ở phía sau vai mình. "Cael lấy mất áo khoác của tôi rồi. À, ừ, em ấy sẽ chở tôi về nhà nữa."
"Cậu có chắc là không muốn để Calvin hoặc Hobbs đưa về không?" Sloane không thể tưởng tượng nổi làm sao mà Cael có thể kéo tên Ash to xác này về đến tận cửa nhà mỗi lần anh ta say xỉn. Cậu nhóc ấy khỏe thì đúng là khỏe thật, nhưng người Ash đô gấp đôi người Cael cơ mà.
"Cael thừa sức. Em ấy đỗ xe trước cửa nhà tôi, ngồi cùng tôi ở bên ngoài một lúc và sau đó mới gọi tôi dậy rồi đỡ tôi vào trong nhà." Ash nhìn Sloane, ánh mắt lộ rõ vẻ lười nhác. "Em ấy còn chăm tôi ngủ kìa."
Sloane trợn tròn mắt. "Cael chăm cậu ngủ?"
"Dìu tôi lên ghế sofa ngủ." Ash lườm Sloane. "Ý kiến gì?"
"Có gì đâu." Sloane giơ hai tay lên, cố nén lại tiếng cười đã sắp thoát ra khỏi miệng.
"Nghe này, Cael là một người rất thú vị. Tôi thích em ấy. Thích ở đây không phải theo kiểu, ờ, cậu biết đấy, kiểu thích của mấy chàng gay như cậu. Em ấy là một cậu chàng ngầu lòi và tôi thích cái cảm giác đi chơi đó đây cùng Cael. Điều đó cũng có khả năng mà. Tôi vẫn có thể làm bạn với những chàng gay nhưng bản thân vẫn thẳng tưng." Ash siết chặt các khớp ngón tay thành nắm đấm trên mặt quầy bar. Sloane cẩn thận vỗ nhẹ vào bả vai của người bạn mình.
"Nào, nào. Bình tĩnh đi, cậu chàng to con. Có ai tranh luận gì với cậu đâu. Cậu ổn không thế?"
Ash gật đầu, nụ cười trên mặt anh ta có hơi run rẩy. "Ừ. Có khi tôi uống hơi quá chén rồi." Anh ta đưa mắt tìm kiếm xung quanh và thấy Cael đang nói chuyện vui vẻ với Calvin ở một chiếc bàn gần đó. "Tôi nên về thôi."
"Được rồi." Gã nhìn theo Ash đang loạng choạng bước đi và ngồi phịch luôn xuống chiếc ghế bên cạnh Cael. Anh ta khoác vai Cael và dựa hẳn thân mình vào người cậu. Cael chỉ cười và cọ đầu mình vào đầu Ash đầy ý vui đùa. Khỉ thật. Gã chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây nữa.
"Anh bạn, tìm thấy anh rồi." Dex xuất hiện ngay bên cạnh gã, miệng cười toe toét, lời nói cũng bắt đầu hơi ngấm men say. "Tôi tìm anh nãy giờ đấy."
Sloane mỉm cười. "Ừ, cậu tìm được tôi rồi."
"Đương nhiên!" Dex tuyên bố một cách đầy phấn khích. Anh vòng tay mình khoác lên hai bả vai của Sloane khiến cho tư thế ngồi của gã không được thoải mái cho lắm. Mùi hương trên người của Dex không ngừng quẩn quanh Sloane, đó là một thứ mùi rất nam tính, mùi mồ hôi và cả mùi keo vuốt tóc của Dex nữa. Dex đứng đó càng lâu, càng dựa vào người gã thì gã lại cảm thấy như thứ mùi đó càng rõ ràng và đậm hơn.
"Cậu chàng kia của cậu sao rồi?" Sloane hỏi.
"Ai cơ?" Dex nhướn mày, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau thành một đường thẳng.
"Cái người mà đưa lưỡi xuống tận cuống họng của cậu ấy."
"Ồ, là Chris? Hay Kit? Craig chăng?" Dex nheo mắt ra chiều ngẫm nghĩ, sau đó búng ngón tay. "À, là Dan. Tôi sao biết. Chắc đi đâu rồi."
"Loại hình của cậu đó hả?" Sloane hỏi, cố gắng để giọng nói của mình không thể hiện ra điều gì khác thường.
"Craig ấy hả? Không, cậu ta nhìn thì dễ thương đấy, nhưng còn trẻ và ngây ngô quá." Anh đưa tay vuốt ve phần cằm được cắt tỉa gọn gàng của Sloane. "Tôi thích kiểu râu quai nón như này."
Sloane nhướn mày, nhìn Dex. "Thế cơ?"
"Ừ. Tôi lúc nào cũng xuôi lòng với mấy anh chàng phóng khoáng, không phải kiểu cứ gặp là lôi nhau lên giường – mặc dù, nói thật thì, tôi cũng không ngại ngần gì chuyện đó, nhưng tôi không muốn có ràng buộc gì cả, anh hiểu không?"
Sloane nghiến chặt răng, gã quay sang nhìn chiếc cốc giờ đã trống không của mình. "Tôi hiểu rồi."
"Nhưng mà, trước mắt tôi đây?" Dex chỉ vào gương mặt của Sloane, ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc vào má gã. "Đẹp trai ra phết."
"Cái gì?" Chưa có ai từng nói về gã hay hình dung bất cứ thứ gì liên quan đến gã bằng hai từ "đẹp trai" cả. Họ đang còn phải bận tối mắt tối mũi để lo giữ mạng chưa xong nữa là.
"Nỗi đau mà anh đang cố giấu, vẫn cố che giấu hằng ngày đó, mang một ý nghĩa nhất định." Dex nói, tay đặt lên trên ngực trái của mìn.
"Tôi mong là cậu không có sở thích kỳ lạ gì như ái vật chẳng hạn, vì nếu thế thật thì cậu chết với tôi."
Dex lắc đầu. "Tối nay, anh cười. Tôi làm anh cười. Biết được những gì đang diễn ra xung quanh mình và nhận ra bản thân có thể khiến anh vui vẻ, dù chỉ một phút chốc thôi... Tôi đã sai lầm khi từ bỏ những người như anh. Anh cần được yêu."
Sloane như nghẹn ứ trong cổ họng, gã không thể nào hiểu nổi Dex đang lảm nhảm cái gì nữa, nhưng nghĩ đến những diễn biến sắp tới của câu chuyện làm gã cảm thấy không hề thoải mái một chút nào.
"Những người như anh cần tình yêu." Dex lặp lại. "Anh cần được yêu."
"Cậu say rồi."
"Tôi say." Dex tựa mình vào người Sloane, ngả đầu lên vai gã, nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Bờ vai này của anh dựa thích lắm đấy, anh biết không thế?"
"Không biết. Đã có ai từng tựa lên vai tôi từ trước tới nay đâu." Suốt cả cuộc đời mấy chục năm ròng, gã nhận ra bản thân chỉ luôn dựa dẫm vào người khác, mãi cho đến khi bên cạnh gã không còn một ai nữa, ngoại trừ Ash.
"Tôi đang tựa lên vai anh đây."
Sloane cắn chặt cánh môi dưới, lúc sau mới khẽ khàng thở dài một tiếng và nghiêng đầu tựa vào đầu của Dex. Gã để cho đôi mắt của mình được chìm vào bóng tối.
"Anh đúng là một tên to xác nhẹ dạ." Dex lẩm bẩm.
"Tôi có thể đập cậu nhừ tử đấy, nhớ chứ?"
"Ừ, nhưng làm thế là vì anh đang sợ hãi thôi."
Sloane ngồi thẳng người dậy và quay đi, trong lòng gã định hỏi xem Dex nói như vậy có nghĩa là gì. Đột ngột mất đi điểm tựa là bờ vai khiến cho Dex ngã dúi vào lòng Sloane. Và theo bản năng, gã đưa tay ra đỡ anh lại. Gương mặt hai người cách nhau trong gang tấc, Sloane còn có thể ngửi thấy mùi bia từ hơi thở nồng ấm của Dex.
"Thế mà anh dám quay người đi." Dex nhỏ giọng, hai cánh tay vòng qua eo Sloane và ôm lấy gã.
"Xin lỗi." Sloane đỡ Dex dậy, đầu gã không ngừng thúc giục gã mau chóng đẩy anh ra, nhưng cơ thể gã lại chậm chạm không phản ứng lại. Hai tay gã vòng qua người Dex, nhẹ nhàng ôm siết anh vào người mình. "Cậu ổn không?"
Lông mày của Dex nhăn lại, ánh nhìn chuyển đến trên cánh môi của Sloane. "Tôi không biết nữa."
"Thấy chóng mặt à?"
"Không." Dex lắc đầu. "Hơi nhức đầu."
"Nhức đầu? Đừng có nói là cậu đổ tôi rồi đấy nhé." Sloane trêu chọc.
"Còn lâu. Nhưng sao mà tim tôi đập nhanh quá."
Sloane nghẹn lại, gã không biết mình nên nói gì cho phải thì giọng nói của Cael vọng tới khiến cho gã giật bắn mình. "Này, anh."
"Cậu ấy say rồi." Gã buột miệng thốt ra, kéo giãn khoảng cách giữa mình và Dex. Một nụ cười có phần ngượng ngạo hiện lên trên gương mặt của Cael. . Truyện Phương Tây
"Em biết mà. Anh ấy lúc nào chẳng thế. Dù sao thì, em chở Ash về nhà đây. Anh đưa anh em về được không? Ash chiếm mất hết cả chỗ ghế sau rồi, hơn nữa nhà của anh ấy lại ngược với hướng về nhà của Dex."
Sloane định mở miệng nói gì đó thì Dex bắt đầu cất tiếng hát, giai điệu nghe qua không khác gì mấy bài hát sến sẩm từ những thập niên 80.
"Thôi anh tự xử đi nhé." Cael còn không chờ nghe xem Sloane nói gì, chỉ đơn giản vỗ nhẹ lên cánh tay của gã và mau chóng quay đi. Tên nhóc con khôn lỏi này. Dex tiếp tục hát nghêu ngao, ngâm nga giai điệu theo từng khúc mà anh không nhớ rõ lời bài hát. Sloane đứng dậy, đỡ Dex dựa vào người gã.
"Cậu đang hát cái quái gì thế hả?"
"Eddie Money." Dex trả lời, ngáp một cái.
"Ai thế?"
"1989."
Sloane không kìm được nữa, cười to. "Cậu đúng là một kẻ quái dị nhất mà tôi từng gặp từ trước đến nay." Gã vòng tay ôm lấy Dex, vẫy tay chào tạm biệt với những người còn lại ở trong đội và dìu người cộng sự của mình ra khỏi quán bar, trên đường còn không ngừng dừng lại nói lời xin lỗi với những người xung quanh khi Dex bất thình lình lên tiếng bình phẩm về một chiếc áo, đôi giày của ai đó hoặc thậm chí còn gửi cho họ một nụ hôn gió. Điệu cười ngây ngô và từng cái nháy mắt của anh khiến cho những người phụ nữ quanh đó cười khúc khích, chấp nhận đón lấy nụ hôn gió nọ thay vì đấm thẳng vào mặt anh một cú. Sloane mãi mới có thể dìu Dex ra khỏi quán bar, bước đi dọc theo lề đường giữa cái không khí khô khốc của ngày tháng 10. Cách một tòa nhà nữa thôi là đến chỗ đậu xe rồi, nhưng hai người họ phải mất gấp đôi thời gian để có thể đi đến nơi khi Dex cứ không ngừng dừng lại và chào hỏi bất kỳ người nào đi xung quanh.
Cuối cùng, Sloane cũng tới được chỗ đậu xe. Gã đỡ Dex ngồi vào ghế phụ trước rồi sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại và đi sang phía bên kia, ngồi vào ghế tay lái. Gã điều chỉnh lại vị trí của ghế một chút và tra chìa khóa vào ổ.
"Nào, thế nhà cậu ở..."
Hơi thở của Sloane trở nên nặng nề vô cùng, gã thở hắt ra từng nhịp đứt quãng khi đôi môi của Dex chiếm lấy gã. Nụ hôn này tới quá bất ngờ khiến gã cứ ngây ra đó. Dex hôn gã một cách ngấu nghiến, mạnh mẽ, trong nụ hôn còn thấy được cả vị bia còn lưu lại. Từng sợi dây thần kinh trong đầu gã đang không ngừng vang lên những tiếng báo động, nhưng thay vì đẩy Dex ra, gã lại ôm chặt lấy Dex và đẩy nụ hôn sâu thêm. Miệng gã đón nhận tất cả nhiệt tình của Dex. Hơi thở hai người hòa lẫn vào nhau, vừa nóng bỏng vừa tràn đầy khát khao. Ham muốn đánh úp lấy toàn thân gã. Dex nhổm người dậy, hơi trúc trắc một chút, và trước khi Sloane kịp nhận ra người bên cạnh gã đang định làm gì thì Dex đã ngồi lên đùi của Sloane, bộ phận nhạy cảm đã cứng lên gồ lên rõ qua lớp quần jean và Dex không ngừng cọ sát phần gồ lên đó vào đũng quần cũng đã dựng thành một túp lều nhỏ của Sloane.
Trời đất, hương vị của Dex tuyệt quá, đôi môi của anh cũng thật mềm mại. Cánh tay của Sloane chuyển xuống nắm lấy eo của Dex, ngón tay lần vào bên dưới lớp áo của anh. Gã cảm thấy một loại xúc cảm mềm mượt cùng với những múi cơ rắn chắc khiến cho gã không kìm được tiếng rên rỉ trầm khàn từ sâu bên trong. Dex giữ lấy mặt gã, vẫn chìm đắm trong nụ hôn cho tới khi hơi thở của cả hai đều trở nên nặng nề. Sloane như đứng hình khi gã nhìn thấy đôi môi đã sưng lên vì nụ hôn vừa rồi của Dex, khuôn mặt anh đỏ bừng và sâu trong ánh mắt màu xanh nhạt kia bị dục vọng lấp đầy. Trời ạ, Sloane còn không thể nhớ rõ được lần cuối gã cảm thấy sôi trào như vậy là khi nào nữa.
"Anh quyến rũ chết đi được." Dex thở gấp, cả người toát ra hơi nóng bừng bừng. Anh đặt một nụ hôn lên cổ của Sloane, vừa nhấm nháp vừa liếm láp, từ từ chuyển dần lên cánh tai của gã.
"Dex à..." Sloane thì thào, cố gắng để giữ cho bản thân được tỉnh táo. Không được, thế này là sai rồi, quá sai. Đầu tiên, Dex đang say đến không biết trời trăng gì. Thứ hai, họ vừa mới chỉ bắt đầu cởi mở hơn với nhau mà thôi. Thứ ba nữa, hai người là cộng sự. Một loạt các lý do giải thích tại sao hành động của hai người họ lúc này đây là không đúng với quy cách càng lúc càng xuất hiện nhiều theo từng chuyển động của đôi môi nóng bỏng của Dex trên cơ thể của gã. "Dex, đừng..." Sloane cố gắng thêm lần nữa. Gã cảm thấy Dex bỗng nhiên phủ phục xuống người mình. "Dex?" Gã đặt tay lên tấm lưng của anh và cảm thấy từng nhịp thở đều đặn và nhẹ nhàng. "Thằng này, chơi tôi chắc. Tên to xác không khác gì trẻ con này. Cậu đúng là khiến tôi không tin nổi mà."
Sloane chỉ biết thở dài một tiếng, gã cẩn thận dìu người cộng sự đang ngủ say sưa của mình trở lại bên ghế phụ. Sau khi cài xong đai an toàn trên người anh, Sloane ngồi trên ghế lái và chăm chú nhìn Dex một hồi, tự nhủ với bản thân rằng có đôi khi chuyện diễn ra như này lại tốt. Gã đã thoát được khỏi nguy cơ gây tổn thương đến cảm xúc của Dex, mặc dù những chuyện như vậy rồi sẽ lại xảy ra khi Dex tỉnh táo trở lại và rồi hai người tiếp tục đem các vấn đề này ra để tranh luận. Những vấn đề đó nằm ngoài tầm kiểm soát của gã. Chắc hẳn đến sáng mai là Dex sẽ không thể nào nhớ nổi những chuyện đã xảy ra vào tối hôm nay đâu. Nhưng câu hỏi là, liệu Sloane có muốn thế không?
Sau khi khởi động xe, gã đánh xe ra khỏi khu đỗ xe, lái trên đường được một hồi thì gã mới bàng hoàng nhận ra một điều – gã không hề biết Dex sống ở đâu cả.
"Mẹ nó." Sloane cẩn thận đẩy vai Dex. "Dậy đi, Dex."
Không có phản ứng gì cả. Tên này đã sỉn đến không biết trời đất gì luôn rồi.
"Điên thật." Kệ mẹ nó đi. Gã sẽ đem Dex về nhà mình vậy. Anh có thể ngủ trên ghế sofa của nhà gã. Với thời gian vào buổi tối như lúc này, từ đây về nhà gã tốn khoảng tầm 10 phút đi đường. Giờ có gọi điện hỏi Cael cũng không ổn chút nào, vì cậu ấy chắc cũng đang tối tăm mặt mũi với tên Ash say sỉn kia rồi. Trên suốt quãng đường lái xe về nhà, trong đầu Sloane lướt qua vô số viễn cảnh về việc gã phải đối xử như thế nào với Dex khi anh nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra mới vài phút trước thôi.
Sao gã lại phải lăn tăn về một việc cỏn con như thế này? Cứ làm như chuyện đó có thể dẫn tới hậu quả nào vậy. Họ có định làm tình với nhau ở ngay trên xe ô tô đang đậu trong khu đỗ xe đâu. Sloane tự chửi bản thân gã. Bọn họ sẽ không bao giờ làm tình với nhau ở bất cứ đâu hết chứ đừng nói gì đến ngay trong xe ô tô.
Tám phút sau, gã đã đánh xe vào vị trí đậu sắp sẵn cạnh tòa nhà chung cư của gã. Có lẽ đêm nay, con xế yêu này của Dex sẽ không được che chắn gì lên rồi. Giờ thì gã làm sao mà vác được một tên sỉn như chết này lên trên tầng đây? Sloane cởi đai an toàn ra và vỗ nhẹ lên má Dex.
"Này, quý ngài McClane à, dậy đi."
Dex còn không buồn phản ứng lại.
"Tôi còn lâu mới cõng cậu lên nhà, cho nên khôn hồn thì dậy ngay đi." Gã lắc lắc gương mặt của Dex và kéo mặt anh sát lại gần mình. Đôi môi của anh vẫn còn hơi sưng sau nụ hôn lúc trước giữa bọn họ, và còn chưa kịp định hình xem bản thân muốn làm gì, gã đã nghiêng người tới sát gương mặt Dex và ấn môi mình lên đôi môi ấy. Dex hơi cựa quậy, cả thân mình run lên, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, mở mắt ra. Gã vuốt vài sợi tóc tán loạn trên trán Dex sang một bên, nhìn chăm chú vào đôi mắt đang mơ mơ màng màng đó. "Này. Tôi cần cậu tỉnh táo một chút để còn lên trên nhà. Cậu làm chuyện đó vì tôi được không?"
"Ừm." Dex ậm ừ, cố nhấc tấm thân nặng nề của mình lên. Sloane nhanh chóng tận dụng khoảng thời gian nửa tỉnh nửa mê này của Dex, bước liền xuống xe, đóng cửa xe lại và chạy tới bên ghế của Dex đỡ anh ra khỏi ghế. Sức nặng toàn cơ thể của Dex đều đổ hết lên người Sloane. Anh hít vào một hơi thật sâu.
"Thơm quá." Dex lẩm bẩm, hai mắt lại bắt đầu trĩu nặng.
"Không. Không được phép ngủ. Thôi nào. Đặc vụ Daley, đứng thẳng người lên." Thấy Sloane trêu chọc mình, Dex gật đầu và bám lấy một bên cánh tay của gã, cố đứng vững lại. Sloane khóa chiếc xe phía sau họ lại và dìu Dex đi qua hai cầu thang sắt, một tay phải giữ chặt lấy eo của Dex. Khi đi đến được chỗ thang máy, Sloane để Dex dựa vào bên hông của mình và nhấn nút trên bảng điều khiển. Không lâu sau – khi mà Dex đã bắt đầu trượt xuống khỏi hông mình – cuối cùng họ cũng lên được đến tầng bảy. Gã lấy chiếc chìa khóa từ trong túi của mình ra, mở cửa căn hộ và dìu Dex vào bên trong. Anh chàng này cứ như một xác sống vậy, chết mười mươi rồi nhưng bằng cách nào đó vẫn lững thững bước đi được. Ít nhất thì anh ta vẫn chưa chảy nước miếng.
Sau khi đóng cửa căn hộ lại, Sloane ném chiếc chìa khóa vào gần chậu cây cảnh đặt trên chiếc bàn gần đó và dìu Dex đi từ phòng ăn ra chỗ phòng khách, tiến dần đến chiếc ghế sofa có bọc vải nhung đen xa xỉ. Sloane đỡ anh nằm xuống, cởi chiếc áo khoác da vắt lên trên thành ghế và cố gắng để điều chỉnh lại tư thế nằm của Dex sao cho anh thoải mái nhất. Nhưng Dex lại không ngừng cựa quậy, cuộn tròn mình lại rồi nằm úp người xuống.
"Thôi, tùy cậu vậy."
Sloane thở dài một tiếng, cúi người xuống cởi đôi giày Converse trên chân Dex ra và để gọn gàng bên cạnh chân ghế. Gã đặt chân Dex lên trên ghế và đứng lùi lại, nhìn Dex thấp giọng rên rỉ vài tiếng rồi lật mình lại. Chiếc áo bị kéo lên phía trên để lộ ra những múi cơ chắc khỏe, một đường nhân ngư quyến rũ chạy dài xuống và biến mất sau mép chiếc sịp boxer đang lộ ra một góc dưới chiếc quần jean cạp trễ của anh. Dex đưa tay lên che mắt mình lại khiến chiếc áo càng bị kéo lên cao hơn. Đây là đang muốn thử gã, có đúng không, để xem gã có kháng cự lại nổi sự dụ dỗ này chứ gì?
Ờ, gã mạnh mẽ hơn thế nhiều. Sloane không thèm quan tâm đến việc đôi môi của Dex hơi hé ra theo từng nhịp thở thấy rõ trên lồng ngực, từng múi cơ bụng của anh giờ lộ ra hết không sót chút gì, một tay thì còn đặt ngay bên trên chỗ bộ phận nhạy cảm kia nữa, rõ là khiêu khích. Sloane như nghẹn lại, cả người gã bị một nguồn khao khát khó hiểu đánh úp tới. Gã vốn hy vọng những gì mới xảy ra trong xe lúc trước sẽ không lặp lại lần thứ hai nữa. Đó chỉ đơn thuần là một khoảnh khắc sa ngã mà Dex mang đến trong lúc gã không kịp đề phòng mà thôi.
Gã bị làm sao thế này? Càng tồi tệ hơn nữa là, Sloane cảm thấy rõ hương vị của Dex nơi đầu lưỡi mình. Những ngón tay của gã lướt nhẹ trên làn da của Dex, rất cố gắng để kìm nén những phút giây như tra tấn này. Sloane không thể nào ngừng tưởng tượng ra cơ thể trần trụi của Dex khi ở trên giường, nằm úp xuống, nâng cặp mông rắn chắc kia lên cao. Gã rùng mình, cởi áo khoác ngoài ra và treo lên móc gắn ở trên tường cạnh cửa ra vào, sau đó cởi giày ra và đặt lên kệ giày ngay gần đó. Gã quay trở lại phía phòng khách, tầm mắt rơi xuống bức ảnh được đóng khung đặt trên kệ sách. Cả người gã như chết lặng. Đó là bức ảnh chụp gã và Gabe cùng với cả đội. Trái tim gã như chìm xuống đáy băng.
Gã đang làm cái gì thế này? Sloane đi tới bên kệ sách, cầm bức ảnh đó lên. Nụ cười hạnh phúc trên gương mặt của Gabe khiến lòng gã quặn thắt. Có đúng gã là một tên tội đồ khi không thể kìm được những khao khát của mình đối với Dex ư? Gã nhớ Gabe, và có một sự thật rằng, gã vẫn còn yêu Gabe nhiều lắm. Có nhiều lần gã giật mình tỉnh lại lúc nửa đêm, nửa mê ngủ nửa tỉnh táo đưa tay sang vị trí bên cạnh mình, và trước khi cơn bàng hoàng bao trùm lấy gã, gã vẫn cảm thấy chút hơi ấm của Gabe còn sót lại trên chiếc giường của hai người, ngay bên gã đây.
Tiếng rên rỉ nho nhỏ của Dex đã kéo gã lại với hiện thực. Có thật là gã có tình cảm với Dex hay chỉ vì gã đã cô đơn lâu quá rồi? Có thực là gã đã thoát ra khỏi nỗi ám ảnh từ sự mất mát trong quá khứ và tìm được một người cho gã biết được tiếng cười thoải mái và khiến gã tin rằng mình bị người đó thu hút hay không? Gã đặt tấm ảnh có Gabe lại trên kệ, trong lòng hạ quyết tâm. Gã phải quên Dex đi. Nếu tiếp tục sẽ chỉ khiến cho cả hai thêm đau khổ mà thôi. Sloane chưa hề chuẩn bị để đón nhận thêm bất cứ một mối quan hệ nào khác, và ngay cả việc rơi vào một mối quan hệ bạn giường cũng sẽ gây nên những ảnh hưởng tiêu cực đối với quan hệ về mặt công việc của hai người. Mới nghĩ thôi gã đã thấy đau lòng, nhưng điều khiến gã tan nát không phải là những ý nghĩ trần trụi ấy mà là một trái tim đã chằng chịt những vết thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất