T.h.i.r.d.s – Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân
Quyển 2Chương 10: Quyển 2Chương 9
Một giờ sau, Sloane cảm thấy tâm trạng gã còn tệ hơn rất nhiều lần, đó là trong trường hợp còn có thể tệ hơn được nữa.
Theo như bên Cục Trinh sát, thông tin của Allan từ Văn phòng Đăng ký kiểm duyệt Therian CDC đã được chuyển đến chỉ vài giây ngay sau vụ nổ xảy ra tại Trung tâm Thanh thiếu niên Therian, điều đó cũng có nghĩa là số thông tin đó đã bị bỏ sang một bên và mọi sự ưu tiên đều tập trung hết vào Trung tâm Thanh thiếu niên nọ. Vốn mọi thứ đúng là nên như vậy thật. Themis đã chạy các thuật toán và cho ra kết quả rằng Isaac Pearce đã đến thăm dò ở Trung tâm từ vài tuần trước khi hắn đặt thiết bị nổ tại đây. Hắn ta đã dùng tên giả để đăng ký, tạo một lớp ngụy trang hoàn hảo khác và thực hiện những hành động giống hệt như lần thứ hai hắn tới Trung tâm. Sloane đoán rằng khi đó, hắn đang khảo sát cấu trúc của Trung tâm, hoặc tiến hành vài thử nghiệm gì đó, hay đại loại vậy. Isaac rất thông minh. Hắn không hề tiến hành kế hoạch mà không có bất cứ một thông tin ban đầu nào. Themis cũng tìm thấy được một chi tiết khác, đó là việc Isaac đang thao tác trên chiếc máy tính bảng của hắn ta. Hắn đã cố gắng truy cập vào mạng lưới thông tin của Văn phòng Đăng ký kiểm duyệt, tiếp cận với các file lưu trữ trong đó, và tất cả đều liên quan đến một người – đặc vụ Morelli.
Sloane đi về hướng văn phòng của gã và chạm vào thiết bị liên lạc. "Rosa, chính các file đăng ký kiểm duyệt của Morelli là thứ đã dẫn Isaac tới Trung tâm Thanh thiếu niên Therian. Rõ ràng là trước kia, Morelli đã từng có thời gian ở tại Trung tâm đó khi anh ta còn ở độ tuổi thiếu niên. Tôi dám chắc vẫn còn có những file liên quan đến anh ta được lưu lại, và Isaac đã truy cập vào đó ngay trước khi hắn ta cài đặt thiết bị nổ. Tôi muốn biết nội dung của các file đó là gì."
"Tôi sẽ tìm hiểu ngay." Rosa đáp lời.
Giọng nói của Maddock vang lên thông qua thiết bị liên lạc. "Tôi muốn tất cả những ai nhận được thông báo này hãy ngay lập tức tập trung tại phòng họp 'A'."
Sloane nhanh chóng di chuyển tới phòng họp, gã không kìm được mà đưa ánh mắt mình tới chỗ của Dex. Ánh mắt hai người gặp nhau, nhưng liền sau đó Dex đã ngoảnh mặt đi, nhìn về phía trước của phòng họp. Gã cố lờ đi sự nhói đau trong lòng, ngồi xuống vị trí đằng sau Dex. Gã sẽ không để cho sự bất mãn từ người cộng sự của gã gây cản trở đến nhiệm vụ trước mắt này. Những đặc vụ từ Đội Tự hào Beta và Đội Đột kích Beta đều có mặt đầy đủ tại phòng họp, ngay cả đặc vụ Taylor cũng có mặt tại đây. Mặc dù vẫn còn rất nhiều ghế trống xung quanh chiếc bàn họp lớn hình bán nguyệt, nhưng Taylor vẫn nhất quyết chọn cho mình chỗ ngồi ngay phía trước Dex.
"Được rồi, tất cả mọi người, ổn định lại nào." Maddock đứng ở đằng sau chiếc bục được đặt ở đầu căn phòng và thao tác trên chiếc máy tính bảng. Một đoạn video hiện lên trên chiếc TV màn hình phẳng cỡ lớn gắn ở trên tường ngay sau lưng ông. "Đây là đoạn video đã được đăng tải trên diễn đàn 'Loài Người Thượng Đẳng', vừa mới xuất hiện từ một vài ngày trước. Ngay từ khi đoạn video này được công bố, Cục Tình báo đã lập tức tiến hành điều tra, nhưng cho đến tận bây giờ, nội dung của đoạn video chỉ là về một lũ ngốc với những lời lẽ không ra gì. Vài phút trước, Themis mới đưa ra cảnh báo." Ông chạm vào màn hình máy tính bảng và đoạn video bắt đầu phát.
Tất cả mọi người đều im lặng theo dõi đoạn video, không khí của cả phòng họp rất nặng nề khi khung cảnh đầu tiên hiện lên trong đoạn video là một ngày nắng nhẹ, trời trong trên con phố yên ả, nhưng ngay sau đó đã đột ngột biến thành một vùng chiến sự. Mọi khoảnh khắc khủng khiếp của vụ đánh bom tại Trung tâm Thanh thiếu niên Therian đều được ghi lại cụ thể trong định dạng HD đẫm máu. Khi kết thúc, Maddock lại chuyển về với diễn đàn nọ.
"Mọi người đã đọc những bình luận liên quan chưa?" Ngồi bên dưới, Ash cất tiếng hỏi, lắc đầu tỏ vẻ ghê tởm khi lướt qua những mục khác của diễn đàn từ chiếc máy tính bảng trên tay anh ta.
"Đừng đọc." Dex siết chặt cằm, giọng nói như rít qua kẽ răng. "Tốt nhất là đừng có đọc nữa. Để cho Themis quét qua những thứ của nợ đó đi. Anh có đọc thì cũng chỉ thêm bực mình, rồi muốn đấm đá vào thứ gì đó thôi, mà hay nhất là táng thẳng vào mặt của mấy tên khốn kiếp đó luôn đi."
"Loại người bệnh hoạn nào lại có sở thích đi đọc mấy kiểu bình luận ngu ngốc như thế này cơ chứ?"
Dex quay trở lại phía Maddock. "Vấn đề quan trọng hơn ở đây là người đã đăng tải đoạn video này lên diễn đàn. Chúng ta đã xác định được người đó hay chưa?"
Maddock điều khiển màn hình tới một giao diện nền đen với những ký tự màu trắng không thể nào giải mã nổi đang không ngừng hiện lên dưới một tốc độ nhanh chóng mặt. "Themis đang cố để tìm ra được địa điểm đăng tải, nhưng dường như đoạn video nọ được tải lên diễn đàn thông qua một chiếc điện thoại di động. Chúng ta sẽ có được thông tin về người chủ sở hữu nhanh thôi. À, được rồi đây."
Màn hình nháy lóe lên và một màn hình khác nhỏ hơn trượt lên ngay phía trước từ bên góc, hiển thị một avatar ẩn danh, không có ảnh người thật cùng với họ tên. Themis tiếp tục rà quét để thu thập thêm thông tin, nhưng kết quả vẫn không có gì mới.
"Có vẻ như chúng ta đã tìm ra họ tên rồi. Tiến sĩ H Freedman. Không có hình ảnh thực tế, không bằng lái xe, không có số an ninh xã hội." Maddock nhíu chặt lông mày nhìn về phía màn hình.
Khỉ thật. Sloane đã rất hy vọng rằng bọn họ có thể tìm ra được manh mối nào đó. Định vị GPS, địa chỉ IP, hoặc cái gì cũng được. Dù ai là người đã đăng tải đoạn video này lên thì hắn ta chắc chắn là một tay nhà nghề.
"Chúng ta còn có thêm được một địa chỉ nữa." Maddock đột nhiên cất tiếng.
Có thể tên này cũng chẳng phải tay nhà nghề gì. Chỉ một sai lầm này của tên kia thôi, với bọn họ như thế là đã đủ rồi, và nhất định bọn họ sẽ gô cổ được tên khốn kiếp này vào tròng.
"Được rồi, tất cả mọi người, chuẩn bị đi, chúng ta sẽ lên thực địa. Đội Thanh trừng Delta, mọi người sẽ phụ trách chính. Đặc vụ Taylor, đặc vụ Stone, hai người cùng với các thành viên trong đội của mình sẽ chịu trách nhiệm hỗ trợ vì Đội Thanh trừng Delta có ba đặc vụ hiện không thể tham gia, và ngày mai đặc vụ Simmons mới có thể tới trình diện. Luôn thông báo tình hình cụ thể cho tôi biết. Tôi muốn bắt sống tay Tiến sĩ Freedman này.'
Sloane và tất cả mọi người khác mau chóng rời khỏi phòng họp, gã vẫn để ý tới Dex đang đi ngay sát phía sau mình. Cả hai người vẫn chưa nói một câu nào với nhau. Rosa tiến gần tới chỗ gã, và trong lòng gã thấy nhẹ nhõm phần nào khi có gì đó phân tán bớt sự chú ý của gã vào lúc này. "Hãy nói là cô có manh mối gì đó cho tôi đi, Rosa."
"Tình hình không khả quan lắm đâu. Theo như thông tin từ người đứng đầu của Trung tâm Thanh thiếu niên Therian – là Tiến sĩ Michaels, thì mạng lưới thông tin đã hoàn toàn bị hư tổn sau khi vụ nổ xảy ra, và những file dự trữ vẫn có thể truy cập được thông qua phía Văn phòng hợp tác của Trung tâm. Nhưng khi tôi liên lạc tới Văn phòng hợp tác nọ thì nhân viên ở đó lại nói rằng họ không còn quyền truy cập vào những file đó nữa do những hạn chế về mặt an ninh và phải đợi phê chuẩn từ nhà sáng lập của họ. Thế là tôi quyết định bỏ qua tất cả những đầu mối trung gian và liên hẹ trực tiếp với nhà sáng lập, nhưng vấn đề là, dù ai là nhà sáng lập đi chăng nữa, thì người đó cũng không hề tồn tại trên thực tế."
Sloane đột ngột dừng lại. "Không hề tồn tại trên thực tế nghĩa là sao?"
"À, tức là chỉ tồn tại trên danh nghĩa giấy tờ mà thôi. Mọi thứ đều rất tỉ mỉ và chi tiết vô cùng. Mọi giấy tờ pháp lý liên quan đều hợp lệ, chỉ trừ mỗi một việc đó là không hề có người nào ứng với những thông tin được ghi trên giấy tờ mà thôi. Tất cả các số điện thoại tôi có thể liên lạc đều dẫn tới một số điện thoại khác, và rồi sau đó đương nhiên là những lời nhắn thoại khác nhau. Đây đúng là một vòng lặp vô hạn, chẳng có kết quả gì hết."
"Vậy là, đột nhiên tất cả các file dự trữ đều không thể truy cập, nhà sáng lập thì đột nhiên mất tăm, đó là trong trường hợp nhà sáng lập này là người thật, có danh tính hẳn hoi. Hay quá mà." Gã nhanh chóng di chuyển khỏi Cục để bắt kịp với các đặc vụ khác, bực mình không thôi khi ánh mắt của gã không một khắc nào rời khỏi người của Dex. Điều này chẳng khác nào cơ thể của gã không tài nào chịu nổi dù chỉ một khắc khi không thể kết nối với Dex, thậm chí đó chỉ là một ánh mắt thoáng qua. "Rosa, tôi muốn cô báo lại với bên Cục Tình báo, nói bọn họ tiếp tục nghiên cứu. Tôi muốn có những câu trả lời thực sự hữu ích." Thang máy đã đầy người, nhưng Sloane vẫn cố để chen vào, gã nhận ra cả cơ thể mình bị áp chặt vào người Dex, cằm của gã chạm vào ngay trên đầu anh. Sloane nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng cầu khẩn thang máy mau mau di chuyển. Mọi chuyện chẳng tốt đẹp hơn chút nào khi mà gã cứ ngửi thấy hương dầu gội thoang thoảng của Dex, lại còn cảm nhận được sự mềm mại của mái tóc anh cọ vào cằm gã mỗi khi anh cựa người. Mọi chuyện lại còn tệ hơn khi phút cuối vẫn còn có người chen vào, đẩy Dex sát về phía Sloane, cơ thể của hai người lúc này dính chặt vào nhau, không tài nào nhúc nhích nổi."
Sloane không hề thích cái cảm giác khi gã bắt đầu nghi ngờ bản thân mình. Liệu rằng quyết định lúc trước của gã có thực sự đúng đắn hay không? Gã có tình nguyện lùi lại một bước trước để có thể một lần nữa nhìn thấy nụ cười của Dex hay không? Chấn chỉnh bản thân mày lại đi, Brodie. Gã sẽ không bao giờ buông bỏ chức trách của một người Đội trưởng, hoặc thay đổi cách thức, nguyên tắc điều hành cả đội mà gã vẫn áp dụng từ trước đến nay chỉ vì gã và người bạn tình của mình nảy sinh xung đột. Nếu như bây giờ mà gã thỏa hiệp trước, thì gã đang ra ám chỉ gì cho Dex chứ? Có phải là anh muốn gì thì được nấy chỉ vì hai người họ đã ngủ với nhau không? Thang máy dừng lại, và Sloane vội vã lao ngay ra bên ngoài. Gã còn có rất nhiều vấn đề cấp thiết khác cần phải giải quyết ngay lúc này. Số còn lại thì chờ tính sau. Ít nhất thì đó chính là điều mà gã không ngừng tự nhủ với bản thân mình.
~oOo~oOo~oOo~
Căn hộ của Tiến sĩ Freedman nằm tại vùng thượng Đông của hạt Manhattan, ở trong một khu dân cư với những hàng cây được trồng nuối đuôi nhau thẳng tắp, lát những viên đá nâu xa hoa xen kẽ các khóm hoa bung nở rực rỡ; hai bên đường thoáng đãng đậu đầy những chiếc xế hộp đắt tiền. Các đặc vụ của Đội Đột kích Beta đang tiếp cận căn nhà, trong lúc đó số đặc vụ còn lại kiểm tra vành đai xung quanh, và mỗi đầu của con phố đều bị những chiếc BearCat của các đội làm nhiệm vụ hỗ trợ chặn lại. Sloane cùng với các thành viên trong đội đứng thành đội hình, chờ đợi sẵn ở ngay vị trí an toàn phía sau chiếc BearCat của đội, trong tay ai nấy đều giữ chắc súng. Ngay khi Đội Đột kích Beta phá cửa trước, Sloane lập tức ra lệnh, và tất cả các thành viên trong đội đều nhanh chóng xâm nhập vào bên trong căn nhà. Mọi người tản ra, kiểm tra tất cả các căn phòng, bên dưới gầm giường, bên trong tủ quần áo, và không bỏ sót bất cứ vị trí nào có thể trở thành nơi ẩn nấp cho một người. Sau đó, từng người một báo lại vị trí và tình trạng hiện tại của mình, cho tới khi cả căn hộ đã được kiểm tra kĩ lưỡng và không phát hiện thấy có mối đe dọa nào.
Sloane kiểm tra một lượt nơi đã từng là phòng khách rất khang trang. Cả căn phòng được bao phủ bởi những mảng màu kem và nâu, các đồ nội thất đều mang tông màu trầm tối. Những chiếc cửa sổ khá đón ánh sáng và thoáng gió, những tấm rèm cửa đắt tiền dài, rộng phủ kín đến tận sàn nhà lát gỗ cứng. Hai bên lò sưởi là các giá sách được thiết kế theo kiểu âm tường, mặc dù chẳng có cuốn sách nào được xếp tại các giá sách đó cả. Thực ra thì, mọi thứ trong căn phòng này đều đã bị xới tung lên, đồ đạc nằm rải rác, lộn xộn trên khắp sàn nhà. Những chiếc đèn bị đụng ngả nghiêng, bàn café bị lật ngửa, gối tựa và đệm lưng văng loạn khắp nơi. Cả căn phòng không khác gì như vừa mới có một cơn bão quét ngang qua.
Ash khẽ huýt sáo một tiếng. "Xem ra tay Tiến sĩ nọ rời đi có hơi vội vàng rồi nhỉ."
"Tôi không chắc là như vậy đâu. Giống như là vừa mới có người nào đó ở đây lục tung hết mọi thứ lên thì đúng hơn. Được rồi, tôi muốn tất cả mọi vị trí ở căn hộ này đều được kiểm tra kĩ càng. Tôi muốn biết chủ nhân căn hộ này là ai, liệu hắn ta có phải là một thành viên của hội The Order hay không, hắn đang dự tính trốn đến đâu, hắn có gia đình hay bạn bè gì không. Tôi muốn biết tất cả mọi thông tin, nhanh hết mức cho tôi, cho nên mọi người nhấc mông lên và làm ngay đi." Sloane hầm hầm tiến tới căn phòng khác, đi loanh quang tại một góc phòng và nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Letty vang lên trong thiết bị liên lạc.
"Mẹ nó chứ, anh ta bị làm sao thế hả?"
"Cậu ta với Daley cãi nhau ấy mà. Kiểu cặp tình nhân đang giận dỗi ấy." Ash lầm bầm.
Giọng nói trầm thấp của Dex vang lên đáp lại. "Cút mẹ anh đi, Ash."
Có tiếng động loạt xoạt vang lên xung quanh căn phòng, sau đó là giọng nói của Rosa. "Ồ, hai người cãi nhau sao?"
"Không có gì đâu." Dex khẽ nói, một loạt các loại âm thanh xáo trộn khác lại vang lên, sau đó là tiếng thở dài nặng nề của Dex. Rosa ném cho Dex một ánh nhìn kiểu "Tôi biết ngay mà". "Được rồi, đúng vậy, chúng tôi cãi nhau."
Sloane tự nhắc nhở bản thân gã rằng không được nghe lén như thế này, nhưng nếu như sau đó mà các thành viên trong đội của gã vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện này như thể gã không hề nghe thấy gì thì đó lại không phải là lỗi của gã. Rosa lại cất tiếng, vẫn là chất giọng chẳng-có-gì-to-tát thường ngày của cô.
"Hai người nên làm hòa với nhau đi."
Dex nói, giọng mỉa mai. "Ai nói vậy nhỉ?"
"Nghe này, tên người mới kia. Anh không muốn Sloane ra mệnh lệnh vào những lúc mà anh ta đang bực mình đâu. Lúc ấy, anh ta không khác gì một tên khốn quẫn bách cả. Tôi quý anh ta thật đấy, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật thôi."
Cám ơn nhiều nhé, Rosa.
"Tôi chẳng làm gì sai cả. Anh ta mới chính là kẻ xé xác tôi ra chỉ vì tôi thực hiện đúng nhiệm vụ của mình. Ờ, tôi không làm theo chỉ thị đấy, nhưng tôi là thế là đúng. Còn lâu tôi mới nhượng bộ vụ này."
"Chết dẫm mà, hai người các anh đúng là toàn những kẻ cứng đầu."
Sloane nghe vậy là quá đủ rồi. Nếu như Dex thực sự nghĩ rằng anh không làm sai bất cứ chuyện gì thì Sloane có nói thêm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể nào thay đổi được suy nghĩ của anh. Nếu như có ai đó thực sự là kẻ cứng đầu ở đây thì người đó chính là Dex. Gã bước vào phòng ngủ, cả căn phòng chẳng khác gì như vừa mới bị lục tung lên giống hệt phòng khách. Tấm đệm trải giường cỡ trung đã bị lật tung khỏi giường, ruột bông ở bên trong văng vãi khắp nơi. Các kệ tủ kéo thì bị mở tung hoặc lật ngửa lộn xộn; quần áo, giày, carvat rải rác mỗi thứ một góc. Tuy nhiên, điều nổi bật nhất dễ nhận thấy tại đây đó chín là căn phòng này chẳng có bất cứ thứ gì đặc biệt cả. Không ảnh chụp, không các đồ mỹ nghệ, không có manh mối gì có thể giúp gã định hình được phần nào về chủ nhân của căn hộ này. Gã tìm kiếm một hồi bên trong tủ quần áo lộn xộn, nhưng rồi cũng chẳng phát hiện ra điều gì ngoài đống quần áo dành cho đàn ông nọ. Tất cả mọi thứ mà hiện tại gã có thể biết được về người đàn ông này đó chính là quần áo mà người này mặc đều thuộc cỡ trung.
Ở phía bức tường đối diện, một chiếc tủ đồ được đặt vào trong góc tường, cánh cửa tủ có viền che kín bị mở toang ra. Gã tìm thấy một công tắc điện, và không mấy bất ngờ khi nhận ra tủ đồ này cũng đã bị lục soát qua một lần rồi. Gã quan sát kĩ một hồi các đồ đạc được cất ở trong tủ, nhưng rồi lại chẳng phát hiện thêm được gì cả. Chẳng có gì lạ ngoài quần áo, mấy chiếc giày, vài chiếc thắt lưng và mũ đội, hoặc nằm chỏng chơ ở trên sàn, hoặc treo lủng lẳng vắt vẻo ở trên mấy thanh móc đồ. Gã kiểm tra túi quần túi áo, không có gì bất thường. Người chủ căn hộ này là tên quỷ nào thế không biết? Và tại sao người này lại cẩn thận tỷ mỉ đến mức này? Sloane đang định tắt đèn đi thì đột nhiên chú ý thấy có thứ gì đó màu đen, có lông nằm ở một góc trong phòng. Có vẻ như thứ đó bị rơi ra từ chỗ nào đó trong lúc có người lục lọi. Gã nhặt thứ đó lên, nhận ra đây là một con báo bông. Chờ đã...
"Không thể nào." Cổ họng gã như có thứ gì đó ghẹn lại, gã cứ nhìn chằm chằm vào con báo bông màu đen mềm mại này. Không thể nào như vậy được. Vả lại... Gã siết chặt con báo bông trong tay, suy nghĩ về việc kích cỡ trước đó của con báo bông này đã từng to hơn hiện tại đến bao nhiêu. Rồi sau đó, khi gã cầm con báo bông này lần cuối trong tay, gã khi ấy vẫn đang còn trẻ dại đến mức nào. Ở mỗi bên móng vuốt của con báo bông này vẫn còn quấn mấy vòng băng gạc trắng, và Sloane cảm thấy như không thể nào hít thở bình thường được nổi. Hai bàn tay gã run rẩy, gã lật con báo bông lại, hít vào một hơi nặng nề khi nhìn thấy tấm thẻ tên màu trắng đính bên dưới phần đuôi của con báo bông, trên đó ghi hai ký tự S.B được viết bằng bút màu đen. Hai ký tự đã bị mờ đi đáng kể và không còn rõ nét nữa, nhưng hai ký tự này vẫn còn ở đây, và chúng ám chỉ chính bản thân gã.
"Này, anh bạn, ổn không?"
Sloane giấu con báo bông về phía sau lưng trước khi Ash bước vào phòng. Gã gật đầu đáp lại người bạn của mình. "Ừ, tôi, chỉ là đang tìm xem có bức ảnh hay là đồ vật gì khác mà chúng ta có thể sử dụng để xác định danh tính của chủ nhân căn hộ này hay không thôi."
Ash hơi nghiêng đầu, vẻ mặt đầy sự lo lắng. "Có chắc là cậu vẫn ổn không?"
"Ừ, vẫn bình thường."
Ngay khi Ash rời đi, Sloane lấy chiếc balo của mình ra và nhét con báo bông vào bên trong. Gã mau chóng kéo khóa lại và đeo balo trở lại sau lưng. Gã không biết được bằng cách quỷ nào mà con báo bông này lại xuất hiện tại đây, hoặc có thể mọi chuyện xảy ra ở đây trùng khớp với suy đoán trong đầu của gã, nhưng dù là thế nào thì gã nhất định phải tìm được đáp án cho tất cả những chuyện này.
Giọng nói của Letty vang lên trong thiết bị liên lạc của gã. "Sloane, chúng tôi tìm thấy một vài thứ."
Sloane nhanh chóng di chuyển khỏi căn phòng, tiến vào một văn phòng làm việc lớn, nơi mà các thành viên của đội gã đang tập trung ở đó. Căn phòng này còn ở trong tình trạng tồi tệ hơn những căn phòng vừa nãy.
"Xem nào, người này chắc chắn có mối liên hệ nào đó với Trung tâm Thanh thiếu niên, nhưng..." Rosa cầm lên một tập giấy. "Chứng nhận miễn trừ thuế. Tháng nào người này cũng đều quyên góp cho Trung tâm. Thời gian cũng phải kéo dài được tầm vài năm rồi."
Dex lắc đầu, khó hiểu, hỏi. "Thế sao hắn ta phải cho nổ chính Trung tâm mà hắn quyên góp tiền của mình vào cơ chứ?"
"Không chỉ có mình tiền đâu." Rosa nói, đảo qua một loạt giấy tờ trên tay mình. "Quần áo, trò chơi điện tử, thẻ quà tặng. Mẹ nó chứ, một năm mà người này quyên góp đến 6 chiếc máy tính. Lần quyên góp cuối cùng gần đây nhất là vào 3 tuần trước. Là các loại đồ đạc dành cho bọn trẻ. 4 chiếc giường tầng, 2 chiếc bàn, vài chiếc ghế túi đậu... Người này đúng là Thánh sống mà. Nhưng thế thì mọi thứ lại chẳng hề logic gì cả."
"Bắt đầu có manh mối rồi đấy." Sloane nói. "Tôi đang nghĩ đây là một vụ bắt cóc. Có kẻ nào đó đang nhắm vào một thứ gì đó, mà tình cờ là người chủ căn hộ này lại đang giữ trong tay chính thứ mà kẻ đó cần."
Ash cau mày. "Tôi không hiểu được. Isaac đặt bom, rồi sau đó lại đổ tội cho người này? Nhưng hắn ta cũng phải biết là chúng ta sẽ tìm đến người chủ của căn hộ này mới đúng chứ. Nếu như hắn ta thực sự cần tay Tiến sĩ này thì chẳng phải hắn sẽ không muốn chúng ta phát hiện ra dấu vết liên quan đến người này và rồi tìm đến tận đây hay sao?"
Sloane bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì mọi thứ cứ liên tục quay về điểm xuất phát như hiện tại. "Dù mục đích của Isaac là gì thì chắc chắn điều đó có liên can trực tiếp đến âm mưu mà hắn đang ấp ủ. Chúng ta nhất định phải tìm ra nguyên nhân vì sao Isaac lại cần tay Tiến sĩ Freedman này đến thế. Tiên sư nó chứ, chúng ta cũng phải nắm được thứ mà Isaac đang tìm kiếm tại Trung tâm Thanh thiếu niên nọ. Hoặc đặc vụ Morelli chính là công cụ để Isaac lần ra Tiến sĩ Freedman, không thì là Freedman nắm trong tay thông tin liên quan đến Morelli mà Isaac đang cần đến. Dù là trường hợp nào thì hai người họ cũng có sự liên kết nhất định. Tiếp tục đào sâu hơn đi." Gã chạm vào thiết bị liên lạc và yêu cầu trung tâm điều khiển chuyển hướng kết nối tới Maddock. "Thưa sếp, chúng ta sẽ không thể phát hiện ra bất cứ một manh mối có ích nào khác nếu như không truy cập vào được các file dự trữ của Trung tâm Thanh thiếu niên. Tất cả mọi đầu mối hiện tại đều dẫn về đặc vụ Morelli, và tôi nghi rằng vị Tiến sĩ này nắm được thông tin gì đó có liên quan. Thêm nữa, vị Tiến sĩ của chúng ta cũng đã biến mất rồi. Tôi chắc rằng chính Isaac đã bắt người này đi trước khi chúng ta tới đây, và nếu như đó là thật thì nhất định phải có lý do gì đó khi Isaac cố tình để lại manh mối dẫn chúng ta tới đây. Tại sao chúng ta vẫn cứ mãi mù mờ bị dắt mũi trong bóng tối của nợ như thế này cơ chứ?"
"Tôi vẫn đang nghiên cứu đây, nhưng bên phía Trung úy Sparks cứ liên tục bắt tôi phải hoàn thành mấy loại thủ tục hành chính liên quan. Tôi cũng không biết là chuyện quái gì đang diễn ra nữa."
"Vậy thì ai đó mau chóng cho tôi một câu trả lời đi, vì tôi đã chịu đựng cái đống khốn kiếp này đủ lắm rồi."
Giọng nói của Maddock rất trầm, tín hiệu cảnh cáo hiện lên rõ ràng. "Ăn nói cho cẩn thận, Sloane."
Khỉ thật, giờ thì gã còn nổi nóng với cả cấp trên của gã nữa. "Tôi xin lỗi, thưa sếp. Sếp biết là tôi cảm thấy như thế nào về mấy thứ thủ tục hành chính rườm rà mà."
"Không phải chỉ mình cậu cảm thấy bực đâu. Tất cả những gì mà tôi có thể làm hiện tại chính là tiếp tục đào sâu nghiên cứu kĩ thêm. Cậu cũng xem xem có phát hiện thêm được manh mối nào khác nữa không đi."
"Tôi rõ rồi."
"Tìm thấy rồi!" Letty vẫy vẫy một tờ giấy gì đó về phía Sloane.
"Gì thế?"
"Là một lá thư gửi tới từ một trường tiểu học." Cô đưa lá thư cho Sloane, gã đọc lướt nhanh qua một lượt, sững người lại khi gã nhìn thấy bức ảnh được đính kèm bên dưới.
"Không xong rồi. Chúng ta phải đi ngay." Gã chạm vào thiết bị liên lạc. "Đặc vụ Stone, đặc vụ Taylor, hai người tiếp tục lục soát căn hộ này. Chúng tôi sẽ quay trở lại trụ sở để tìm hiểu thêm về một đầu mối có liên quan. Nếu như có phát hiện thêm điều gì thì hãy thông báo ngay để tôi biết." Ngay khi gã nhận được lời xác nhận từ phía hai người Đội trưởng, gã liền không để phí hoài thêm bất kỳ một giây nào nữa. Gã cùng với các thành viên còn lại trong đội nhanh chóng di chuyển ra bên ngoài.
"Có chuyện gì rồi sao?" Ash lên tiếng hỏi khi anh ta đang bước về phía ghế lái của chiếc BearCat.
"Tôi cũng không dám chắc, nhưng tôi phải nói chuyện với Trung úy Sparks trước đã." Nếu như nghi ngờ của gã là sự thật, mọi thứ còn sẽ tồi tệ hơn rất nhiều so với bất kỳ viễn cảnh nào mà bọn họ có thể tưởng tượng ra.
~oOo~oOo~oOo~
Sloane hít vào một hơi thật sâu, trụ vững lại tinh thần và gõ cửa văn phòng của Trung úy Sparks. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng quyết đoán của bà vang lên, ra hiệu cho gã tiến vào bên trong. Gã đặt tay lên tấm bảng điện tử phía bên tay trái và nhập mã bảo mật của mình vào, cánh cửa văn phòng liền đóng lại. Tại văn phòng của Trung úy Sparks không có cài đặt chế độ riêng tư vì toàn bộ văn phòng của bà vốn đã đươc thiết kế rất bảo mật rồi. Văn phòng khá rộng rãi, nhưng lại trông có vẻ hơi đơn giản khi chỉ có một chiếc bàn làm việc được đặt ngay chính giữa căn phòng, đối diện ngay với cửa ra vào. Hai chiếc ghế ngồi đặt ở bên cạnh bàn, vài chiếc tủ đựng đầy tài liệu, một màn hình điện tử kĩ thuật số và một phòng vệ sinh cá nhân ở bên góc của văn phòng. Sloane đứng thẳng người, hai tay đặt ở sau lưng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chờ Trung úy cất lời cho phép gã ngồi xuống.
"Chờ tôi một chút, đặc vụ Brodie." Trung úy Sparks gạt bàn phím cảm ứng sang một bên bằng những ngón tay với phần móng được sơn màu đỏ và chăm sóc rất cẩn thận, màu son môi của bà là màu đỏ hồng, ăn khớp với màu của bộ móng tay. Trung úy Sonya Sparks mang tư thái của một quý bà từ những năm 1940 với mái tóc nhuộm uốn xoăn bồng bềnh như một ngọn lửa xõa hai bên vai theo kiểu cách thời trang của Veronica Lake, diện một chiếc quần dài màu trắng thuần ôm sát làm bật lên những đường cong quyến rũ, tinh tế trên cơ thể và thêm một chiếc giày cao gót gần 8 phân khiến cho chiều cao của bà trội hơn hẳn nhiều đặc vụ khác làm việc ở đây – vì vốn khi không có đôi giày cao gót thì bà cũng đã cao đến hơn 1m80 rồi. Đường kẻ mắt màu đen cùng với lông mi dày và cong làm cho đôi mắt màu xanh đậm của bà có thêm chiều sâu sắc. Bà vốn ít nói, ánh mắt quan sát vô cùng sắc bén, và phần dấu kí hiệu của Chính phủ trên cổ bà cho thấy rằng hình thái Therian của bà là loài báo sư tử.
Tất cả những kẻ từng đánh giá thấp Trung úy Sparks đều bị ăn một vố đau điếng nhớ đời. Bà là một đặc vụ cừ khôi và mạnh mẽ, nhưng cũng rất công bằng và biết lắng nghe. Sloane không biết tuổi thật của bà, gã chỉ biết rằng từ lúc gã tham gia vào THIRDS khi mới 16 tuổi thì bà đã làm việc ở THIRDS rồi, và từ đó cho đến nay, dường như thời gian không hề ảnh hưởng bao nhiêu đến tư thái của bà. Đối với bà, Sloane có một vị trí nhất định, và điều đó vốn chẳng phải bí mật gì to tát; tuy vậy gã vẫn không thể hiểu được bản thân mình đã làm được gì mà có thể nhận được sự công nhận đó từ phía bà; nhưng suốt mấy chục năm nay, chính bà là người đã luôn quan tâm chăm sóc cho gã, và không ít lần cho gã những lời khuyên hữu ích.
"Thông cảm chút nhé, tôi có bản báo cáo cần gửi ngay." Sau cùng, bà cất lời, ngẩng đầu lên nhìn về phía Sloane. Bà ra hiệu cho Sloane ngồi xuống chiếc ghế đang đặt ở phía đối diện với bàn làm việc của mình. Bà hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt màu xanh sắc bén của mình quan sát Sloane. Gã cố gắng không để bản thân nhúc nhích trên chiếc ghế ngồi. Đúng thật là ngạc nhiên khi chỉ có bà là người duy nhất có thể khiến gã cảm thấy bản thân mình vẫn còn là đứa trẻ 16 tuổi của năm nào vào cái lần đầu tiên mà gã đặt chân đến trụ sở. "Cậu đang nghĩ gì thế?"
"Tôi nghĩ là chúng ta có rắc rối rồi." Gã đáp lời, ghét vô cùng chất giọng khàn khàn của mình khi gã vừa mới cất tiếng nói.
"Là về Tiến sĩ Shultzon."
Cái tên khiến cho Sloane căng cứng người lại. Gã ngồi thằng người, hơi ngả về phía trước, không thể tin nổi chuyện Trung úy Sparks giữ bí mật với gã. "Vậy là đúng như nghi ngờ của tôi. Và sếp biết điều đó sao?"
"Biết rằng Tiến sĩ Freedman không phải là người mà cậu vẫn tưởng ư? Đúng thế. Tôi đã được thông báo ngay sau khi cả đội của cậu được triển khai trên thực địa. Cấp trên yêu cầu tôi tiếp tục để Đội Thanh trừng Delta tiến hành cuộc điều tra như bình thường. Đáng lẽ ra cậu sẽ không phát hiện được điều gì khác lạ cả, vì ông ta vốn đã ẩn danh nhiều năm nay rồi." Bà nở một nụ cười thông cảm với gã. "Nhưng tôi đã biết rằng nếu như có người nào đó nhận ra điểm kỳ lạ ở đây thì người đó nhất định là cậu. Tôi đã nói với họ nhiều lần lắm rồi."
Sloane lắc đầu, cố gắng thoát ra khỏi sự rối rắm hiện tại. "Vậy là sếp biết dánh tính thật của ông ta, và cả số lượng thông tin mà ông ta đang nắm trong tay?"
"Điều mà tôi biết đó chính là việc Tiến sĩ Shultzon thuộc một trong những Tiến sĩ của Thế hệ đầu tiên. Của cậu, của Ash, cũng như của rất nhiều những đặc vụ khác trong số những đặc vụ hiện tại mà chúng tôi đã tuyển lựa. Cục trưởng của Cục Quân sự nhận thức được rất rõ những nguy hiểm mà Tiến sĩ Shultzon phải đối mặt, và đồng thời cả những rủi ro mà THIRDS phải chấp nhận. Isaac Pearce đã thề rằng phải hủy hoại được THIRDS, và hắn ta đã phát hiện ra được cách thức để tiến hành việc đó. Ừ thì, tôi cũng không biết rằng rồi THIRDS có bị sụp đổ hay không, nhưng chắc chắn nếu kế hoạch của hắn thành công thì danh dự của THIRDS sẽ bị hành hưởng nghiêm trọng, và theo đó hằng đống những luật lệ hành chính sẽ biến thành vô giá trị trước cơn khủng hoảng liên quan đến tất cả chúng ta. Và dường như đó chính là lý do tại sao Isaac lại bắt cóc đặc vụ Morelli."
"Sao lại..." Đột nhiên Sloane sững người, và gã không khỏi hoảng hốt khi nhận ra bản thân mình lại không hề nghĩ đến điều đó sớm hơn. "Morelli cũng là một đặc vụ thuộc Thế hệ đầu tiên được tuyển lựa." Sloane đưa tay vò đầu, cố gắng kìm chế không để cơn giận giữ trong người gã bộc phát ra bên ngoài. "Cục trưởng của Cục Quân sự đã biết ngay từ đầu rồi, đúng không? Lão già khốn kiếp đó đã biết được ngay từ đầu rằng đặc vụ Morelli chính là thuộc Thế hệ đầu tiên. Và thế mà ông ta vẫn dám trút giận lên đầu chúng ta chỉ vì chúng ta không thể đẩy nhanh tiến độ giải quyết vụ án khi mà ông ta cố tình bưng bít thông tin như vậy ư?"
"Sloane, cậu biết nơi này vận hành như thế nào mà. Các file liên quan đến đặc vụ Morelli đều được phong tỏa sau cái chết của cậu ta, và chúng ta không được phép đặt bất kỳ câu hỏi nào có móc nối tới những thông tin mật như vậy cả, nhất là sau khi phát giác ra việc Isaac đã sờ tới được file về thông tin cá nhân của cậu từ vài năm trước đó. Chính cậu cũng đã nói với tôi rằng Isaac bị ám ảnh với cậu, luôn miệng cho rằng THIRDS đang cố tình bưng bít thông tin, và hắn không sai đâu. Bằng cách nào đó, Isaac đã khám phá ra được việc Morelli thuộc những người nằm trong Thế hệ đầu tiên. Chúng ta đều biết rằng hắn đã ép đặc vụ Morelli phải truy cập vào các file cá nhân của cậu ta để hắn có thể moi móc được thông tin, và khi Morelli không chấp thuận, hắn lại bắt Morelli truy cập vào Themis. Kết quả không được gì, hắn ra tay sát hại đặc vụ Morelli và lần theo manh mối duy nhất còn sót lại mà hắn có – Văn phòng Đăng ký kiểm duyệt Therian CDC." Bà dựa người vào lưng ghế, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng. "Chúng ta không thể nào cho phép Isaac có thể sờ tới được những thông tin về Thế hệ đầu tiên."
"Được rồi, vậy sếp hãy giải thích giúp tôi đi. Chúng ta đều biết rằng các file liên quan đến đặc vụ Morelli đã dẫn Isaac tới Văn phòng Đăng ký kiểm duyệt CDC, và từ đó, hắn lại lần theo manh mối tới Trung tâm Thanh thiếu niên Therian. Rõ ràng, ở đây, đã có gì đó mới có thể chỉ cho hắn tìm đến Tiến sĩ Freedman – ý tôi là Tiến sĩ Shultzon. Thế vì sao chúng ta lại không thể tiếp cận được với những file của Trung tâm Thanh thiếu niên này cơ chứ?" Gã nhìn thấy Trung úy Sparks đứng dậy. Bà bước ra phía sau bàn làm việc của mình, ánh mắt nhìn xuống dưới mặt sàn, hai cánh môi mím chặt lại với nhau. "Sếp à, làm ơn đi, sếp hãy nói gì đó với tôi đi."
Bà gật đầu rồi quay lại đối diện với gã. "Thôi được. Vì cũng chẳng có ai khác biết chuyện này ngoài cậu nữa. Trung tâm Thanh thiếu niên nọ chính là một trong những tài sản mà THIRDS sở hữu. Đó đồng thời là một phần của chương trình tuyển lựa đặc vụ. Chuyện này bắt đầu từ khi chương trình về Thế hệ đầu tiên chính thức bị thanh loại. Đó chính là lý do vì sao cậu không thể tìm ra được ai là người sáng lập của Văn phòng cộng tác. Chính THIRDS giữ vai trò là người sáng lập."
Sloane nhìn chằm chằm vào bà, không thể tin nổi vào những điều mà bản thân vừa mới nghe được. Trung tâm Thanh thiếu niên ấy vậy mà lại là một cơ sở tuyển chọn đặc vụ? Giờ gã có rất nhiều câu hỏi, và gã cũng không biết nên hỏi từ đâu mới phải.
"Sloane, nghĩ cho thật kĩ tình huống của chính cậu đi. Nghĩ về Ash và cả về những đặc vụ khác giống như cậu nữa. Tất cả mọi người đều cần có một nơi chốn để đi về, nhưng ở thời điểm khi ấy, có nơi nào dành cho các cậu hay không. Chính Tiến sĩ Shultzon đã tự thân một mình ra ngoài kia để tìm kiếm những người như cậu. Ông ấy nhìn thấy tiềm năng của cậu, và cũng thấy tiềm năng ở bên trong rất nhiều những con người khác nữa, vì thế mà ông ấy mới sáng lập ra Chương trình Tuyển lựa Thế hệ đầu tiên của THIRDS. Nhưng không may mắn rằng, nơi đã định là ngôi nhà của các cậu lại trở thành..." Bà lấy lại chất giọng của mình và vẫy vẫy cánh tay ra hiệu bỏ qua điều này. "Thôi, dù sao thì chuyện đã rồi. Sau khi Chương trình Tuyển lựa Thế hệ đầu tiên của THIRDS bị thanh loại, THIRDS muốn tiếp tục tìm kiếm những ứng cử viên sáng giá từ các cá nhân Therian có tiềm năng mà không bị vướng vào những phản ứng quá khích từ phía các phương tiện truyền thông đại chúng và bị ảnh hưởng bởi các yếu tố chính trị. Nếu như lực lượng quân đội loài người có thể tuyển lựa các ứng cử viên từ các ngôi trường trung học, vậy thì tại sao chúng ta không thể làm theo cách tương tự?"
"Sau đó, THIRDS đã mở ra các Trung tâm Thanh thiếu niên Therian trên khắp các thành phố của đất nước này. Những cá nhân không đáp ứng đủ điều kiện của THIRDS vẫn đảm bảo được hưởng các quyền lợi vốn có – được giáo dục, được cung cấp nơi ăn chốn ở, và rồi sau này sẽ được hỗ trợ tìm kiếm một gia đình có thể sinh sống lâu dài. Tất cả mọi người đều được cung cấp đầy đủ mọi kĩ năng và kiến thức để có thể bước ra và đối mặt với thế giới rộng lớn ngoài kia. Còn đối với những cá nhân bộc lộ tiềm năng nhất định đều được giới thiệu với những chuyên gia tuyển lựa nhân sự của THIRDS – là những người chịu trách nhiệm trong việc trao đổi định hướng trong tương lai với họ." Bà dừng lại, hơi nghiêng đầu sang một bên, nhẹ giọng dò hỏi. "Cậu có cần thời gian để suy nghĩ tiếp nhận hay không?"
"Không đâu, tôi vẫn ổn." Gã khẽ trả lời, cố gắng để tiếp thu đầy đủ những thông tin mà Trung úy Sparks vừa mới cung cấp. Gã không phải quá ngạc nhiên khi phát hiện ra có rất nhiều chuyện mà gã không được tiết lộ cho biết. Vốn THIRDS – với tất cả động cơ tích cực của chính tổ chức – là một cơ quan thuộc Chính phủ Hoa Kỳ, và không có ở nơi nào mà việc đảm bảo những bí mật mãi mãi không bao giờ được mật bí lại nghiêm ngặt như Chính phủ Hoa Kỳ cả. Thứ mà gã không được đảm bảo từ khi gã còn là một đứa trẻ đó chính là một cuộc sống bình thường như bao người khác – có một mái nhà êm ấm như Trung tâm Thanh thiếu niên, một nơi chốn nào đó tràn đầy màu sắc và tươi sáng, được ở cùng với những đứa trẻ khác cũng như gã, có những thứ đồ chơi và các lớp học. Một phần trong con người của gã cảm thấy vô cùng phẫn nộ khi những người thuộc Thế hệ đầu tiên như gã phải cố gắng rất nhiều chỉ để được thấu hiểu, để giành lấy cho mình quyền lợi được đối xử công bằng như những cư dân bình thường, chứ không phải bị đối xử như loài thú vật. Gã cùng thấy mừng vì những cá nhân mới được tuyển lựa trong thời gian này không phải trải qua những gì mà gã đã từng phải chịu đựng. Gã không hề muốn ai phải gánh lấy cơn ác mộng giống như của gã trong quá khứ cả, nhưng giọng nói của gã vẫn không thể nào che giấu nổi sự cay đắng. "Chắc phải tuyệt vời lắm khi có thể thoải mái chọn lựa từ những người tốt nhất, sáng dạ nhất và biết được rằng tất cả bọn họ không phải là một lũ người khốn khổ điên khùng."
Biểu cảm trên gương mặt của vị Trung úy dịu đi phần nào. "Sloane, khi ấy không giống như bây giờ. Con người không nhận thức được điều mà họ đang phải đối mặt là gì. Khỉ thật, thậm chí đến bản thân chúng ta còn không biết chúng ta là ai nữa cơ mà. Cứ mỗi một ngày trôi qua là có đến hàng trăm người thường lẫn người Therian bị tước mất cuộc sống bình yên của họ. Những cuộc bạo loạn đã phá hủy mọi thứ, tàn phá mọi bang, mọi thành phố và làm bao gia đình tan nát. Những người thuộc Thế hệ đầu tiên đã giúp THIRDS thấu hiểu được người Therian và cho thế giới thấy rằng người Therian chúng ta không phải là một sản phẫm lỗi của tạo hóa này. Dù cho chính bản thân cậu hay những người khác có nghĩ gì, nếu như không có cậu, không có những hy sinh mà bản thân cậu đã chấp nhận thì THIRDS cũng sẽ không có ngày hôm nay, và sự công bình cho tất cả những người Therian khác sẽ không bao giờ có ngày thành hình và mãi chỉ là thứ hy vọng hão huyền mà thôi."
"Đó là vinh dự của tôi." Trung úy nói đúng, nhưng điều đó không có nghĩa là gã nhất định phải cảm thấy vui vẻ. Những gì đã xảy ra sẽ không thể nào biến mất vô tung vô ảnh chỉ vì một câu nói được. "Vậy tại sao Tiến sĩ Shultzon lại trở thành Tiến sĩ Freedman thế?"
"Như tôi đã nói khi trước, chương trình đó đã bị thanh loại ngay sau khi THIRDS kết thúc việc tuyển lựa các đặc vụ thuộc Thế hệ đầu tiên. Tất cả các cá nhân có liên quan tới chương trình đều nhận được gói hỗ trợ chấm dứt công việc khá rộng lượng. Nhiều năm sau đó, hầu hết những người này cũng đã nghỉ hưu. Shultzon thì vẫn tiếp tục làm việc cho THIRDS. Ông ta vẫn chưa sẵn sàng để buông bỏ mọi thứ, và cũng có cho mình những mối quan hệ khá hữu dụng. Những người này cho phép ông ta làm việc tại Trung tâm Thanh thiếu niên Therian trong vai trò bác sĩ tình nguyện và sử dụng danh tính giả. Họ tạo cho ông ta một cái tên mới, một cuộc đời mới và đặt dưới sự giám sát nhằm mục đích vừa bảo vệ chính bản thân ông ta, cũng vừa là để bảo vệ cho cơ quan của chúng ta."
"Và giờ thì Isaac đã bắt được ông ta." Sloane lắc đầu. "Đây thực sự là một cơn ác mộng khủng khiếp. Nếu như Isaac tra tấn ông ta để khai thác thông tin thì sao đây?"
"Tiến sĩ Shultzon đã được huấn luyện bài bản để chịu đựng các thủ đoạn tra tấn."
Sloane đứng dậy, nghe thấy những âm thanh lạo xạo phát ra từ tờ giấy hơi nhàu đang cất ở trong túi gã. Gã chửi thầm một tiếng trong lòng. Gã rút bức thư đang được gấp gọn lại ra, từ từ vuốt thẳng và đặt lên trên mặt bàn làm việc của Trung úy Sparks, đẩy về phía bà mà cổ họng gã như nghẹn lại. "Nếu như tên Isaac đó không cần dùng đến các thủ đoạn tra tấn thì sao?"
Trung úy Sparks ngay lập tức giật lấy tờ giấy, hai mắt trợn lớn. "Khỉ thật. Tôi không hề được biết là ông ta có con cái chứ đừng nói là cháu chắt."
"Những thứ tồi tệ thì lúc nào cũng bị bưng bít, đúng không?"
Bà nhíu mày, nhìn vào gã, nhưng không đáp lại. Sau khi nghiên cứu tấm ảnh chụp một hồi, bà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của mình. "Giờ tôi cần liên hệ với một vài người. Ngay khi tôi nhận được câu trả lời xác nhận, tôi sẽ mở một cuộc họp thảo luận. Nói với các thành viên trong đội của cậu rằng cậu sẽ thông báo với họ ngay khi nhận được tin tức gì mới."
"Vâng, thưa sếp." Hay lắm. Lại phải chờ đợi. Gã đứng dậy và đi về phía cửa. Đúng lúc đó, Trung úy Sparks gọi gã lại.
"Sloane này?"
Gã điều chỉnh lại trạng thái cảm xúc của bản thân, đảm bảo rằng mình không để lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào của sự lo lắng đang ngày càng lớn lên trong lòng gã. "Vâng?"
"Chúng ta sẽ ngăn hắn ta lại, nhưng tôi cẩn phải biết rằng cậu vẫn đủ sức cáng đáng mọi việc. Nếu như chuyện này quá sức cậu..."
"Tôi có thể cáng đáng được." Sloane nói, giọng chắc nịch.
Biểu cảm của Trung úy Sparks rất nghiêm nghị, hai mắt bà nhìn thẳng vào gã. "Tôi sẽ không ngần ngại gì khi đưa ra quyết định rút cậu khỏi vụ này đâu."
"Tôi đã hiểu rồi." Gã quyết đoán gật đầu, chuẩn bị rời đi thì có thứ gì đó khiến gã chợt khựng lại. "Cơ sở nghiên cứu khi ấy đã xử lý ra sao?"
"Cũng bị đóng cửa ngay sau khi chương trình bị thanh loại rồi. Tất cả các file được lưu trữ đã được chuyển sang định dạng file điện tử kĩ thuật số. Cũng không còn lại nhiều, và số file được lưu lại đều thuộc hàng tuyệt mật và được cất giữ tại địa điểm bí mật. Cậu không được quyền biết vị trí hiện tại của các file đó đâu."
Quả thực vậy, không một ai trong số những đặc vụ thuộc Thế hệ đầu tiên biết được mình bị mang đến đâu, mình sống ở đâu hoặc mình đã trở thành con người như hiện tại ở một nơi như thế nào. "Shultzon lại biết."
"Tôi đã nói rồi, hiện tại các file ấy đang được lưu trữ bảo mật tại một cơ sở bí mật được canh phòng nghiêm ngặt. Chúng ta sẽ lập tức nhận được cảnh báo ngy khi có ai đó không được cấp phép cố gắng xâm nhập vào bên trong cơ sở đó."
"Vì quyền lợi của tất cả chúng ta, tôi mong những điều sếp nói là đúng sự thật."
"Trước khi cậu đi, tôi cần cậu và người cộng sự của cậu cùng đến bệnh viện một chuyến. Tôi cần được xác nhận chính xác về khả năng tham dự vào vụ án lần này của các thành viên trong đội cậu. Thêm nữa, cậu hãy nhắn với đặc vụ Summers đến trình diện vào buổi họp thảo luận đầu giờ ngày mai."
Sloane gật đầu và rời khỏi văn phòng, cánh cửa đóng lại sau lưng gã cùng với những suy nghĩ vẫn quẩn quanh trong đầu về những điều mà gã vừa mới nghe được. Gã nhất định phải cẩn thận từng bước. Nếu như gã thể hiện ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy rằng gã không thể cáng đáng nổi vụ này, thì đúng là chỉ có Chúa mới cứu được gã, gã sẽ trở thành một điểm yếu, một vật cản, và thậm chí là có thể dẫn đến những nguy hiểm cho chính bản thân và những người đồng đội của gã. Gã không thể cho phép trường hợp như vậy xảy ra. Gã tự nhủ rằng bản thân mình có thể xử lý được, nhưng lại không thể nào đoán định được chuyện gì sẽ xảy ra khi bọn họ đào sâu điều tra vào vụ án này. Hiện tại, tất cả những gì mà gã có thể làm đó chính là tập trung vào công việc, và cầu mong rằng Isaac vẫn chưa tiếp cận được đến bất cứ tài liệu nào về Thế hệ đầu tiên. Đến giờ nghĩ kĩ lại thì đúng là vẫn còn may mắn khi Dex đang chiến tranh lạnh với gã.
Ôi không, Dex. Sloane đứng sững lại ngay bên ngoài văn phòng của gã. Gã còn chưa hề nghĩ đến Dex, nghĩ về những gì mà anh sẽ đánh giá nếu như anh phát hiện ra tất cả mọi chuyện này. Nhận thấy trong văn phòng không có ai, gã vội vàng bước vào bên trong và khóa cửa lại sau lưng, bật chế độ riêng tư của văn phòng lên. Gã nhìn xuống đôi bàn tay mình, không ngừng rủa xả bản thân khi cả hai cánh tay gã cứ run rẩy kịch liệt. Nếu như Dex khám phá ra sự thật về quá khứ của gã thì sao đây? Đến lúc đó, không chỉ đơn thuần là một cuộc tranh luận nữa đâu. Dex sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn gã? Thậm chí biết đâu anh còn chẳng muốn làm cộng sự của gã nữa? Sloane đố người xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc.
"Tỉnh táo lại đi." Đây chính xác là điều mà Trung úy Sparks muốn nói đến. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhất định phải ổn. THIRDS sẽ không thể nào để những thông tin đó bị lọt ra bên ngoài đâu. Sẽ có bao nhiêu những đặc vụ thuộc Thế hệ đầu tiên bị rút khỏi cương vị công tác của mình trong trường hợp công chúng biết được nguồn gốc của tất cả bọn họ và những gì mà bọn họ đã từng làm trong quá khứ đây? Ai sẽ là người bảo vệ cho các thành viên trong đội của gã nếu như gã bị...? Chó má. Không được. Gã đứng dậy và chạm vào thiết bị liên lạc. "Daley, gặp tôi ở chỗ đỗ xe." Khi gã bước ra ngoài, gã tự nhắc bản thân rằng gã không được phép suy sụp. Giờ thì gã phải tự chứng tỏ điều đó với chính bản thân mình.
Theo như bên Cục Trinh sát, thông tin của Allan từ Văn phòng Đăng ký kiểm duyệt Therian CDC đã được chuyển đến chỉ vài giây ngay sau vụ nổ xảy ra tại Trung tâm Thanh thiếu niên Therian, điều đó cũng có nghĩa là số thông tin đó đã bị bỏ sang một bên và mọi sự ưu tiên đều tập trung hết vào Trung tâm Thanh thiếu niên nọ. Vốn mọi thứ đúng là nên như vậy thật. Themis đã chạy các thuật toán và cho ra kết quả rằng Isaac Pearce đã đến thăm dò ở Trung tâm từ vài tuần trước khi hắn đặt thiết bị nổ tại đây. Hắn ta đã dùng tên giả để đăng ký, tạo một lớp ngụy trang hoàn hảo khác và thực hiện những hành động giống hệt như lần thứ hai hắn tới Trung tâm. Sloane đoán rằng khi đó, hắn đang khảo sát cấu trúc của Trung tâm, hoặc tiến hành vài thử nghiệm gì đó, hay đại loại vậy. Isaac rất thông minh. Hắn không hề tiến hành kế hoạch mà không có bất cứ một thông tin ban đầu nào. Themis cũng tìm thấy được một chi tiết khác, đó là việc Isaac đang thao tác trên chiếc máy tính bảng của hắn ta. Hắn đã cố gắng truy cập vào mạng lưới thông tin của Văn phòng Đăng ký kiểm duyệt, tiếp cận với các file lưu trữ trong đó, và tất cả đều liên quan đến một người – đặc vụ Morelli.
Sloane đi về hướng văn phòng của gã và chạm vào thiết bị liên lạc. "Rosa, chính các file đăng ký kiểm duyệt của Morelli là thứ đã dẫn Isaac tới Trung tâm Thanh thiếu niên Therian. Rõ ràng là trước kia, Morelli đã từng có thời gian ở tại Trung tâm đó khi anh ta còn ở độ tuổi thiếu niên. Tôi dám chắc vẫn còn có những file liên quan đến anh ta được lưu lại, và Isaac đã truy cập vào đó ngay trước khi hắn ta cài đặt thiết bị nổ. Tôi muốn biết nội dung của các file đó là gì."
"Tôi sẽ tìm hiểu ngay." Rosa đáp lời.
Giọng nói của Maddock vang lên thông qua thiết bị liên lạc. "Tôi muốn tất cả những ai nhận được thông báo này hãy ngay lập tức tập trung tại phòng họp 'A'."
Sloane nhanh chóng di chuyển tới phòng họp, gã không kìm được mà đưa ánh mắt mình tới chỗ của Dex. Ánh mắt hai người gặp nhau, nhưng liền sau đó Dex đã ngoảnh mặt đi, nhìn về phía trước của phòng họp. Gã cố lờ đi sự nhói đau trong lòng, ngồi xuống vị trí đằng sau Dex. Gã sẽ không để cho sự bất mãn từ người cộng sự của gã gây cản trở đến nhiệm vụ trước mắt này. Những đặc vụ từ Đội Tự hào Beta và Đội Đột kích Beta đều có mặt đầy đủ tại phòng họp, ngay cả đặc vụ Taylor cũng có mặt tại đây. Mặc dù vẫn còn rất nhiều ghế trống xung quanh chiếc bàn họp lớn hình bán nguyệt, nhưng Taylor vẫn nhất quyết chọn cho mình chỗ ngồi ngay phía trước Dex.
"Được rồi, tất cả mọi người, ổn định lại nào." Maddock đứng ở đằng sau chiếc bục được đặt ở đầu căn phòng và thao tác trên chiếc máy tính bảng. Một đoạn video hiện lên trên chiếc TV màn hình phẳng cỡ lớn gắn ở trên tường ngay sau lưng ông. "Đây là đoạn video đã được đăng tải trên diễn đàn 'Loài Người Thượng Đẳng', vừa mới xuất hiện từ một vài ngày trước. Ngay từ khi đoạn video này được công bố, Cục Tình báo đã lập tức tiến hành điều tra, nhưng cho đến tận bây giờ, nội dung của đoạn video chỉ là về một lũ ngốc với những lời lẽ không ra gì. Vài phút trước, Themis mới đưa ra cảnh báo." Ông chạm vào màn hình máy tính bảng và đoạn video bắt đầu phát.
Tất cả mọi người đều im lặng theo dõi đoạn video, không khí của cả phòng họp rất nặng nề khi khung cảnh đầu tiên hiện lên trong đoạn video là một ngày nắng nhẹ, trời trong trên con phố yên ả, nhưng ngay sau đó đã đột ngột biến thành một vùng chiến sự. Mọi khoảnh khắc khủng khiếp của vụ đánh bom tại Trung tâm Thanh thiếu niên Therian đều được ghi lại cụ thể trong định dạng HD đẫm máu. Khi kết thúc, Maddock lại chuyển về với diễn đàn nọ.
"Mọi người đã đọc những bình luận liên quan chưa?" Ngồi bên dưới, Ash cất tiếng hỏi, lắc đầu tỏ vẻ ghê tởm khi lướt qua những mục khác của diễn đàn từ chiếc máy tính bảng trên tay anh ta.
"Đừng đọc." Dex siết chặt cằm, giọng nói như rít qua kẽ răng. "Tốt nhất là đừng có đọc nữa. Để cho Themis quét qua những thứ của nợ đó đi. Anh có đọc thì cũng chỉ thêm bực mình, rồi muốn đấm đá vào thứ gì đó thôi, mà hay nhất là táng thẳng vào mặt của mấy tên khốn kiếp đó luôn đi."
"Loại người bệnh hoạn nào lại có sở thích đi đọc mấy kiểu bình luận ngu ngốc như thế này cơ chứ?"
Dex quay trở lại phía Maddock. "Vấn đề quan trọng hơn ở đây là người đã đăng tải đoạn video này lên diễn đàn. Chúng ta đã xác định được người đó hay chưa?"
Maddock điều khiển màn hình tới một giao diện nền đen với những ký tự màu trắng không thể nào giải mã nổi đang không ngừng hiện lên dưới một tốc độ nhanh chóng mặt. "Themis đang cố để tìm ra được địa điểm đăng tải, nhưng dường như đoạn video nọ được tải lên diễn đàn thông qua một chiếc điện thoại di động. Chúng ta sẽ có được thông tin về người chủ sở hữu nhanh thôi. À, được rồi đây."
Màn hình nháy lóe lên và một màn hình khác nhỏ hơn trượt lên ngay phía trước từ bên góc, hiển thị một avatar ẩn danh, không có ảnh người thật cùng với họ tên. Themis tiếp tục rà quét để thu thập thêm thông tin, nhưng kết quả vẫn không có gì mới.
"Có vẻ như chúng ta đã tìm ra họ tên rồi. Tiến sĩ H Freedman. Không có hình ảnh thực tế, không bằng lái xe, không có số an ninh xã hội." Maddock nhíu chặt lông mày nhìn về phía màn hình.
Khỉ thật. Sloane đã rất hy vọng rằng bọn họ có thể tìm ra được manh mối nào đó. Định vị GPS, địa chỉ IP, hoặc cái gì cũng được. Dù ai là người đã đăng tải đoạn video này lên thì hắn ta chắc chắn là một tay nhà nghề.
"Chúng ta còn có thêm được một địa chỉ nữa." Maddock đột nhiên cất tiếng.
Có thể tên này cũng chẳng phải tay nhà nghề gì. Chỉ một sai lầm này của tên kia thôi, với bọn họ như thế là đã đủ rồi, và nhất định bọn họ sẽ gô cổ được tên khốn kiếp này vào tròng.
"Được rồi, tất cả mọi người, chuẩn bị đi, chúng ta sẽ lên thực địa. Đội Thanh trừng Delta, mọi người sẽ phụ trách chính. Đặc vụ Taylor, đặc vụ Stone, hai người cùng với các thành viên trong đội của mình sẽ chịu trách nhiệm hỗ trợ vì Đội Thanh trừng Delta có ba đặc vụ hiện không thể tham gia, và ngày mai đặc vụ Simmons mới có thể tới trình diện. Luôn thông báo tình hình cụ thể cho tôi biết. Tôi muốn bắt sống tay Tiến sĩ Freedman này.'
Sloane và tất cả mọi người khác mau chóng rời khỏi phòng họp, gã vẫn để ý tới Dex đang đi ngay sát phía sau mình. Cả hai người vẫn chưa nói một câu nào với nhau. Rosa tiến gần tới chỗ gã, và trong lòng gã thấy nhẹ nhõm phần nào khi có gì đó phân tán bớt sự chú ý của gã vào lúc này. "Hãy nói là cô có manh mối gì đó cho tôi đi, Rosa."
"Tình hình không khả quan lắm đâu. Theo như thông tin từ người đứng đầu của Trung tâm Thanh thiếu niên Therian – là Tiến sĩ Michaels, thì mạng lưới thông tin đã hoàn toàn bị hư tổn sau khi vụ nổ xảy ra, và những file dự trữ vẫn có thể truy cập được thông qua phía Văn phòng hợp tác của Trung tâm. Nhưng khi tôi liên lạc tới Văn phòng hợp tác nọ thì nhân viên ở đó lại nói rằng họ không còn quyền truy cập vào những file đó nữa do những hạn chế về mặt an ninh và phải đợi phê chuẩn từ nhà sáng lập của họ. Thế là tôi quyết định bỏ qua tất cả những đầu mối trung gian và liên hẹ trực tiếp với nhà sáng lập, nhưng vấn đề là, dù ai là nhà sáng lập đi chăng nữa, thì người đó cũng không hề tồn tại trên thực tế."
Sloane đột ngột dừng lại. "Không hề tồn tại trên thực tế nghĩa là sao?"
"À, tức là chỉ tồn tại trên danh nghĩa giấy tờ mà thôi. Mọi thứ đều rất tỉ mỉ và chi tiết vô cùng. Mọi giấy tờ pháp lý liên quan đều hợp lệ, chỉ trừ mỗi một việc đó là không hề có người nào ứng với những thông tin được ghi trên giấy tờ mà thôi. Tất cả các số điện thoại tôi có thể liên lạc đều dẫn tới một số điện thoại khác, và rồi sau đó đương nhiên là những lời nhắn thoại khác nhau. Đây đúng là một vòng lặp vô hạn, chẳng có kết quả gì hết."
"Vậy là, đột nhiên tất cả các file dự trữ đều không thể truy cập, nhà sáng lập thì đột nhiên mất tăm, đó là trong trường hợp nhà sáng lập này là người thật, có danh tính hẳn hoi. Hay quá mà." Gã nhanh chóng di chuyển khỏi Cục để bắt kịp với các đặc vụ khác, bực mình không thôi khi ánh mắt của gã không một khắc nào rời khỏi người của Dex. Điều này chẳng khác nào cơ thể của gã không tài nào chịu nổi dù chỉ một khắc khi không thể kết nối với Dex, thậm chí đó chỉ là một ánh mắt thoáng qua. "Rosa, tôi muốn cô báo lại với bên Cục Tình báo, nói bọn họ tiếp tục nghiên cứu. Tôi muốn có những câu trả lời thực sự hữu ích." Thang máy đã đầy người, nhưng Sloane vẫn cố để chen vào, gã nhận ra cả cơ thể mình bị áp chặt vào người Dex, cằm của gã chạm vào ngay trên đầu anh. Sloane nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng cầu khẩn thang máy mau mau di chuyển. Mọi chuyện chẳng tốt đẹp hơn chút nào khi mà gã cứ ngửi thấy hương dầu gội thoang thoảng của Dex, lại còn cảm nhận được sự mềm mại của mái tóc anh cọ vào cằm gã mỗi khi anh cựa người. Mọi chuyện lại còn tệ hơn khi phút cuối vẫn còn có người chen vào, đẩy Dex sát về phía Sloane, cơ thể của hai người lúc này dính chặt vào nhau, không tài nào nhúc nhích nổi."
Sloane không hề thích cái cảm giác khi gã bắt đầu nghi ngờ bản thân mình. Liệu rằng quyết định lúc trước của gã có thực sự đúng đắn hay không? Gã có tình nguyện lùi lại một bước trước để có thể một lần nữa nhìn thấy nụ cười của Dex hay không? Chấn chỉnh bản thân mày lại đi, Brodie. Gã sẽ không bao giờ buông bỏ chức trách của một người Đội trưởng, hoặc thay đổi cách thức, nguyên tắc điều hành cả đội mà gã vẫn áp dụng từ trước đến nay chỉ vì gã và người bạn tình của mình nảy sinh xung đột. Nếu như bây giờ mà gã thỏa hiệp trước, thì gã đang ra ám chỉ gì cho Dex chứ? Có phải là anh muốn gì thì được nấy chỉ vì hai người họ đã ngủ với nhau không? Thang máy dừng lại, và Sloane vội vã lao ngay ra bên ngoài. Gã còn có rất nhiều vấn đề cấp thiết khác cần phải giải quyết ngay lúc này. Số còn lại thì chờ tính sau. Ít nhất thì đó chính là điều mà gã không ngừng tự nhủ với bản thân mình.
~oOo~oOo~oOo~
Căn hộ của Tiến sĩ Freedman nằm tại vùng thượng Đông của hạt Manhattan, ở trong một khu dân cư với những hàng cây được trồng nuối đuôi nhau thẳng tắp, lát những viên đá nâu xa hoa xen kẽ các khóm hoa bung nở rực rỡ; hai bên đường thoáng đãng đậu đầy những chiếc xế hộp đắt tiền. Các đặc vụ của Đội Đột kích Beta đang tiếp cận căn nhà, trong lúc đó số đặc vụ còn lại kiểm tra vành đai xung quanh, và mỗi đầu của con phố đều bị những chiếc BearCat của các đội làm nhiệm vụ hỗ trợ chặn lại. Sloane cùng với các thành viên trong đội đứng thành đội hình, chờ đợi sẵn ở ngay vị trí an toàn phía sau chiếc BearCat của đội, trong tay ai nấy đều giữ chắc súng. Ngay khi Đội Đột kích Beta phá cửa trước, Sloane lập tức ra lệnh, và tất cả các thành viên trong đội đều nhanh chóng xâm nhập vào bên trong căn nhà. Mọi người tản ra, kiểm tra tất cả các căn phòng, bên dưới gầm giường, bên trong tủ quần áo, và không bỏ sót bất cứ vị trí nào có thể trở thành nơi ẩn nấp cho một người. Sau đó, từng người một báo lại vị trí và tình trạng hiện tại của mình, cho tới khi cả căn hộ đã được kiểm tra kĩ lưỡng và không phát hiện thấy có mối đe dọa nào.
Sloane kiểm tra một lượt nơi đã từng là phòng khách rất khang trang. Cả căn phòng được bao phủ bởi những mảng màu kem và nâu, các đồ nội thất đều mang tông màu trầm tối. Những chiếc cửa sổ khá đón ánh sáng và thoáng gió, những tấm rèm cửa đắt tiền dài, rộng phủ kín đến tận sàn nhà lát gỗ cứng. Hai bên lò sưởi là các giá sách được thiết kế theo kiểu âm tường, mặc dù chẳng có cuốn sách nào được xếp tại các giá sách đó cả. Thực ra thì, mọi thứ trong căn phòng này đều đã bị xới tung lên, đồ đạc nằm rải rác, lộn xộn trên khắp sàn nhà. Những chiếc đèn bị đụng ngả nghiêng, bàn café bị lật ngửa, gối tựa và đệm lưng văng loạn khắp nơi. Cả căn phòng không khác gì như vừa mới có một cơn bão quét ngang qua.
Ash khẽ huýt sáo một tiếng. "Xem ra tay Tiến sĩ nọ rời đi có hơi vội vàng rồi nhỉ."
"Tôi không chắc là như vậy đâu. Giống như là vừa mới có người nào đó ở đây lục tung hết mọi thứ lên thì đúng hơn. Được rồi, tôi muốn tất cả mọi vị trí ở căn hộ này đều được kiểm tra kĩ càng. Tôi muốn biết chủ nhân căn hộ này là ai, liệu hắn ta có phải là một thành viên của hội The Order hay không, hắn đang dự tính trốn đến đâu, hắn có gia đình hay bạn bè gì không. Tôi muốn biết tất cả mọi thông tin, nhanh hết mức cho tôi, cho nên mọi người nhấc mông lên và làm ngay đi." Sloane hầm hầm tiến tới căn phòng khác, đi loanh quang tại một góc phòng và nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Letty vang lên trong thiết bị liên lạc.
"Mẹ nó chứ, anh ta bị làm sao thế hả?"
"Cậu ta với Daley cãi nhau ấy mà. Kiểu cặp tình nhân đang giận dỗi ấy." Ash lầm bầm.
Giọng nói trầm thấp của Dex vang lên đáp lại. "Cút mẹ anh đi, Ash."
Có tiếng động loạt xoạt vang lên xung quanh căn phòng, sau đó là giọng nói của Rosa. "Ồ, hai người cãi nhau sao?"
"Không có gì đâu." Dex khẽ nói, một loạt các loại âm thanh xáo trộn khác lại vang lên, sau đó là tiếng thở dài nặng nề của Dex. Rosa ném cho Dex một ánh nhìn kiểu "Tôi biết ngay mà". "Được rồi, đúng vậy, chúng tôi cãi nhau."
Sloane tự nhắc nhở bản thân gã rằng không được nghe lén như thế này, nhưng nếu như sau đó mà các thành viên trong đội của gã vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện này như thể gã không hề nghe thấy gì thì đó lại không phải là lỗi của gã. Rosa lại cất tiếng, vẫn là chất giọng chẳng-có-gì-to-tát thường ngày của cô.
"Hai người nên làm hòa với nhau đi."
Dex nói, giọng mỉa mai. "Ai nói vậy nhỉ?"
"Nghe này, tên người mới kia. Anh không muốn Sloane ra mệnh lệnh vào những lúc mà anh ta đang bực mình đâu. Lúc ấy, anh ta không khác gì một tên khốn quẫn bách cả. Tôi quý anh ta thật đấy, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật thôi."
Cám ơn nhiều nhé, Rosa.
"Tôi chẳng làm gì sai cả. Anh ta mới chính là kẻ xé xác tôi ra chỉ vì tôi thực hiện đúng nhiệm vụ của mình. Ờ, tôi không làm theo chỉ thị đấy, nhưng tôi là thế là đúng. Còn lâu tôi mới nhượng bộ vụ này."
"Chết dẫm mà, hai người các anh đúng là toàn những kẻ cứng đầu."
Sloane nghe vậy là quá đủ rồi. Nếu như Dex thực sự nghĩ rằng anh không làm sai bất cứ chuyện gì thì Sloane có nói thêm gì đi chăng nữa cũng chẳng thể nào thay đổi được suy nghĩ của anh. Nếu như có ai đó thực sự là kẻ cứng đầu ở đây thì người đó chính là Dex. Gã bước vào phòng ngủ, cả căn phòng chẳng khác gì như vừa mới bị lục tung lên giống hệt phòng khách. Tấm đệm trải giường cỡ trung đã bị lật tung khỏi giường, ruột bông ở bên trong văng vãi khắp nơi. Các kệ tủ kéo thì bị mở tung hoặc lật ngửa lộn xộn; quần áo, giày, carvat rải rác mỗi thứ một góc. Tuy nhiên, điều nổi bật nhất dễ nhận thấy tại đây đó chín là căn phòng này chẳng có bất cứ thứ gì đặc biệt cả. Không ảnh chụp, không các đồ mỹ nghệ, không có manh mối gì có thể giúp gã định hình được phần nào về chủ nhân của căn hộ này. Gã tìm kiếm một hồi bên trong tủ quần áo lộn xộn, nhưng rồi cũng chẳng phát hiện ra điều gì ngoài đống quần áo dành cho đàn ông nọ. Tất cả mọi thứ mà hiện tại gã có thể biết được về người đàn ông này đó chính là quần áo mà người này mặc đều thuộc cỡ trung.
Ở phía bức tường đối diện, một chiếc tủ đồ được đặt vào trong góc tường, cánh cửa tủ có viền che kín bị mở toang ra. Gã tìm thấy một công tắc điện, và không mấy bất ngờ khi nhận ra tủ đồ này cũng đã bị lục soát qua một lần rồi. Gã quan sát kĩ một hồi các đồ đạc được cất ở trong tủ, nhưng rồi lại chẳng phát hiện thêm được gì cả. Chẳng có gì lạ ngoài quần áo, mấy chiếc giày, vài chiếc thắt lưng và mũ đội, hoặc nằm chỏng chơ ở trên sàn, hoặc treo lủng lẳng vắt vẻo ở trên mấy thanh móc đồ. Gã kiểm tra túi quần túi áo, không có gì bất thường. Người chủ căn hộ này là tên quỷ nào thế không biết? Và tại sao người này lại cẩn thận tỷ mỉ đến mức này? Sloane đang định tắt đèn đi thì đột nhiên chú ý thấy có thứ gì đó màu đen, có lông nằm ở một góc trong phòng. Có vẻ như thứ đó bị rơi ra từ chỗ nào đó trong lúc có người lục lọi. Gã nhặt thứ đó lên, nhận ra đây là một con báo bông. Chờ đã...
"Không thể nào." Cổ họng gã như có thứ gì đó ghẹn lại, gã cứ nhìn chằm chằm vào con báo bông màu đen mềm mại này. Không thể nào như vậy được. Vả lại... Gã siết chặt con báo bông trong tay, suy nghĩ về việc kích cỡ trước đó của con báo bông này đã từng to hơn hiện tại đến bao nhiêu. Rồi sau đó, khi gã cầm con báo bông này lần cuối trong tay, gã khi ấy vẫn đang còn trẻ dại đến mức nào. Ở mỗi bên móng vuốt của con báo bông này vẫn còn quấn mấy vòng băng gạc trắng, và Sloane cảm thấy như không thể nào hít thở bình thường được nổi. Hai bàn tay gã run rẩy, gã lật con báo bông lại, hít vào một hơi nặng nề khi nhìn thấy tấm thẻ tên màu trắng đính bên dưới phần đuôi của con báo bông, trên đó ghi hai ký tự S.B được viết bằng bút màu đen. Hai ký tự đã bị mờ đi đáng kể và không còn rõ nét nữa, nhưng hai ký tự này vẫn còn ở đây, và chúng ám chỉ chính bản thân gã.
"Này, anh bạn, ổn không?"
Sloane giấu con báo bông về phía sau lưng trước khi Ash bước vào phòng. Gã gật đầu đáp lại người bạn của mình. "Ừ, tôi, chỉ là đang tìm xem có bức ảnh hay là đồ vật gì khác mà chúng ta có thể sử dụng để xác định danh tính của chủ nhân căn hộ này hay không thôi."
Ash hơi nghiêng đầu, vẻ mặt đầy sự lo lắng. "Có chắc là cậu vẫn ổn không?"
"Ừ, vẫn bình thường."
Ngay khi Ash rời đi, Sloane lấy chiếc balo của mình ra và nhét con báo bông vào bên trong. Gã mau chóng kéo khóa lại và đeo balo trở lại sau lưng. Gã không biết được bằng cách quỷ nào mà con báo bông này lại xuất hiện tại đây, hoặc có thể mọi chuyện xảy ra ở đây trùng khớp với suy đoán trong đầu của gã, nhưng dù là thế nào thì gã nhất định phải tìm được đáp án cho tất cả những chuyện này.
Giọng nói của Letty vang lên trong thiết bị liên lạc của gã. "Sloane, chúng tôi tìm thấy một vài thứ."
Sloane nhanh chóng di chuyển khỏi căn phòng, tiến vào một văn phòng làm việc lớn, nơi mà các thành viên của đội gã đang tập trung ở đó. Căn phòng này còn ở trong tình trạng tồi tệ hơn những căn phòng vừa nãy.
"Xem nào, người này chắc chắn có mối liên hệ nào đó với Trung tâm Thanh thiếu niên, nhưng..." Rosa cầm lên một tập giấy. "Chứng nhận miễn trừ thuế. Tháng nào người này cũng đều quyên góp cho Trung tâm. Thời gian cũng phải kéo dài được tầm vài năm rồi."
Dex lắc đầu, khó hiểu, hỏi. "Thế sao hắn ta phải cho nổ chính Trung tâm mà hắn quyên góp tiền của mình vào cơ chứ?"
"Không chỉ có mình tiền đâu." Rosa nói, đảo qua một loạt giấy tờ trên tay mình. "Quần áo, trò chơi điện tử, thẻ quà tặng. Mẹ nó chứ, một năm mà người này quyên góp đến 6 chiếc máy tính. Lần quyên góp cuối cùng gần đây nhất là vào 3 tuần trước. Là các loại đồ đạc dành cho bọn trẻ. 4 chiếc giường tầng, 2 chiếc bàn, vài chiếc ghế túi đậu... Người này đúng là Thánh sống mà. Nhưng thế thì mọi thứ lại chẳng hề logic gì cả."
"Bắt đầu có manh mối rồi đấy." Sloane nói. "Tôi đang nghĩ đây là một vụ bắt cóc. Có kẻ nào đó đang nhắm vào một thứ gì đó, mà tình cờ là người chủ căn hộ này lại đang giữ trong tay chính thứ mà kẻ đó cần."
Ash cau mày. "Tôi không hiểu được. Isaac đặt bom, rồi sau đó lại đổ tội cho người này? Nhưng hắn ta cũng phải biết là chúng ta sẽ tìm đến người chủ của căn hộ này mới đúng chứ. Nếu như hắn ta thực sự cần tay Tiến sĩ này thì chẳng phải hắn sẽ không muốn chúng ta phát hiện ra dấu vết liên quan đến người này và rồi tìm đến tận đây hay sao?"
Sloane bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì mọi thứ cứ liên tục quay về điểm xuất phát như hiện tại. "Dù mục đích của Isaac là gì thì chắc chắn điều đó có liên can trực tiếp đến âm mưu mà hắn đang ấp ủ. Chúng ta nhất định phải tìm ra nguyên nhân vì sao Isaac lại cần tay Tiến sĩ Freedman này đến thế. Tiên sư nó chứ, chúng ta cũng phải nắm được thứ mà Isaac đang tìm kiếm tại Trung tâm Thanh thiếu niên nọ. Hoặc đặc vụ Morelli chính là công cụ để Isaac lần ra Tiến sĩ Freedman, không thì là Freedman nắm trong tay thông tin liên quan đến Morelli mà Isaac đang cần đến. Dù là trường hợp nào thì hai người họ cũng có sự liên kết nhất định. Tiếp tục đào sâu hơn đi." Gã chạm vào thiết bị liên lạc và yêu cầu trung tâm điều khiển chuyển hướng kết nối tới Maddock. "Thưa sếp, chúng ta sẽ không thể phát hiện ra bất cứ một manh mối có ích nào khác nếu như không truy cập vào được các file dự trữ của Trung tâm Thanh thiếu niên. Tất cả mọi đầu mối hiện tại đều dẫn về đặc vụ Morelli, và tôi nghi rằng vị Tiến sĩ này nắm được thông tin gì đó có liên quan. Thêm nữa, vị Tiến sĩ của chúng ta cũng đã biến mất rồi. Tôi chắc rằng chính Isaac đã bắt người này đi trước khi chúng ta tới đây, và nếu như đó là thật thì nhất định phải có lý do gì đó khi Isaac cố tình để lại manh mối dẫn chúng ta tới đây. Tại sao chúng ta vẫn cứ mãi mù mờ bị dắt mũi trong bóng tối của nợ như thế này cơ chứ?"
"Tôi vẫn đang nghiên cứu đây, nhưng bên phía Trung úy Sparks cứ liên tục bắt tôi phải hoàn thành mấy loại thủ tục hành chính liên quan. Tôi cũng không biết là chuyện quái gì đang diễn ra nữa."
"Vậy thì ai đó mau chóng cho tôi một câu trả lời đi, vì tôi đã chịu đựng cái đống khốn kiếp này đủ lắm rồi."
Giọng nói của Maddock rất trầm, tín hiệu cảnh cáo hiện lên rõ ràng. "Ăn nói cho cẩn thận, Sloane."
Khỉ thật, giờ thì gã còn nổi nóng với cả cấp trên của gã nữa. "Tôi xin lỗi, thưa sếp. Sếp biết là tôi cảm thấy như thế nào về mấy thứ thủ tục hành chính rườm rà mà."
"Không phải chỉ mình cậu cảm thấy bực đâu. Tất cả những gì mà tôi có thể làm hiện tại chính là tiếp tục đào sâu nghiên cứu kĩ thêm. Cậu cũng xem xem có phát hiện thêm được manh mối nào khác nữa không đi."
"Tôi rõ rồi."
"Tìm thấy rồi!" Letty vẫy vẫy một tờ giấy gì đó về phía Sloane.
"Gì thế?"
"Là một lá thư gửi tới từ một trường tiểu học." Cô đưa lá thư cho Sloane, gã đọc lướt nhanh qua một lượt, sững người lại khi gã nhìn thấy bức ảnh được đính kèm bên dưới.
"Không xong rồi. Chúng ta phải đi ngay." Gã chạm vào thiết bị liên lạc. "Đặc vụ Stone, đặc vụ Taylor, hai người tiếp tục lục soát căn hộ này. Chúng tôi sẽ quay trở lại trụ sở để tìm hiểu thêm về một đầu mối có liên quan. Nếu như có phát hiện thêm điều gì thì hãy thông báo ngay để tôi biết." Ngay khi gã nhận được lời xác nhận từ phía hai người Đội trưởng, gã liền không để phí hoài thêm bất kỳ một giây nào nữa. Gã cùng với các thành viên còn lại trong đội nhanh chóng di chuyển ra bên ngoài.
"Có chuyện gì rồi sao?" Ash lên tiếng hỏi khi anh ta đang bước về phía ghế lái của chiếc BearCat.
"Tôi cũng không dám chắc, nhưng tôi phải nói chuyện với Trung úy Sparks trước đã." Nếu như nghi ngờ của gã là sự thật, mọi thứ còn sẽ tồi tệ hơn rất nhiều so với bất kỳ viễn cảnh nào mà bọn họ có thể tưởng tượng ra.
~oOo~oOo~oOo~
Sloane hít vào một hơi thật sâu, trụ vững lại tinh thần và gõ cửa văn phòng của Trung úy Sparks. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng quyết đoán của bà vang lên, ra hiệu cho gã tiến vào bên trong. Gã đặt tay lên tấm bảng điện tử phía bên tay trái và nhập mã bảo mật của mình vào, cánh cửa văn phòng liền đóng lại. Tại văn phòng của Trung úy Sparks không có cài đặt chế độ riêng tư vì toàn bộ văn phòng của bà vốn đã đươc thiết kế rất bảo mật rồi. Văn phòng khá rộng rãi, nhưng lại trông có vẻ hơi đơn giản khi chỉ có một chiếc bàn làm việc được đặt ngay chính giữa căn phòng, đối diện ngay với cửa ra vào. Hai chiếc ghế ngồi đặt ở bên cạnh bàn, vài chiếc tủ đựng đầy tài liệu, một màn hình điện tử kĩ thuật số và một phòng vệ sinh cá nhân ở bên góc của văn phòng. Sloane đứng thẳng người, hai tay đặt ở sau lưng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, chờ Trung úy cất lời cho phép gã ngồi xuống.
"Chờ tôi một chút, đặc vụ Brodie." Trung úy Sparks gạt bàn phím cảm ứng sang một bên bằng những ngón tay với phần móng được sơn màu đỏ và chăm sóc rất cẩn thận, màu son môi của bà là màu đỏ hồng, ăn khớp với màu của bộ móng tay. Trung úy Sonya Sparks mang tư thái của một quý bà từ những năm 1940 với mái tóc nhuộm uốn xoăn bồng bềnh như một ngọn lửa xõa hai bên vai theo kiểu cách thời trang của Veronica Lake, diện một chiếc quần dài màu trắng thuần ôm sát làm bật lên những đường cong quyến rũ, tinh tế trên cơ thể và thêm một chiếc giày cao gót gần 8 phân khiến cho chiều cao của bà trội hơn hẳn nhiều đặc vụ khác làm việc ở đây – vì vốn khi không có đôi giày cao gót thì bà cũng đã cao đến hơn 1m80 rồi. Đường kẻ mắt màu đen cùng với lông mi dày và cong làm cho đôi mắt màu xanh đậm của bà có thêm chiều sâu sắc. Bà vốn ít nói, ánh mắt quan sát vô cùng sắc bén, và phần dấu kí hiệu của Chính phủ trên cổ bà cho thấy rằng hình thái Therian của bà là loài báo sư tử.
Tất cả những kẻ từng đánh giá thấp Trung úy Sparks đều bị ăn một vố đau điếng nhớ đời. Bà là một đặc vụ cừ khôi và mạnh mẽ, nhưng cũng rất công bằng và biết lắng nghe. Sloane không biết tuổi thật của bà, gã chỉ biết rằng từ lúc gã tham gia vào THIRDS khi mới 16 tuổi thì bà đã làm việc ở THIRDS rồi, và từ đó cho đến nay, dường như thời gian không hề ảnh hưởng bao nhiêu đến tư thái của bà. Đối với bà, Sloane có một vị trí nhất định, và điều đó vốn chẳng phải bí mật gì to tát; tuy vậy gã vẫn không thể hiểu được bản thân mình đã làm được gì mà có thể nhận được sự công nhận đó từ phía bà; nhưng suốt mấy chục năm nay, chính bà là người đã luôn quan tâm chăm sóc cho gã, và không ít lần cho gã những lời khuyên hữu ích.
"Thông cảm chút nhé, tôi có bản báo cáo cần gửi ngay." Sau cùng, bà cất lời, ngẩng đầu lên nhìn về phía Sloane. Bà ra hiệu cho Sloane ngồi xuống chiếc ghế đang đặt ở phía đối diện với bàn làm việc của mình. Bà hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt màu xanh sắc bén của mình quan sát Sloane. Gã cố gắng không để bản thân nhúc nhích trên chiếc ghế ngồi. Đúng thật là ngạc nhiên khi chỉ có bà là người duy nhất có thể khiến gã cảm thấy bản thân mình vẫn còn là đứa trẻ 16 tuổi của năm nào vào cái lần đầu tiên mà gã đặt chân đến trụ sở. "Cậu đang nghĩ gì thế?"
"Tôi nghĩ là chúng ta có rắc rối rồi." Gã đáp lời, ghét vô cùng chất giọng khàn khàn của mình khi gã vừa mới cất tiếng nói.
"Là về Tiến sĩ Shultzon."
Cái tên khiến cho Sloane căng cứng người lại. Gã ngồi thằng người, hơi ngả về phía trước, không thể tin nổi chuyện Trung úy Sparks giữ bí mật với gã. "Vậy là đúng như nghi ngờ của tôi. Và sếp biết điều đó sao?"
"Biết rằng Tiến sĩ Freedman không phải là người mà cậu vẫn tưởng ư? Đúng thế. Tôi đã được thông báo ngay sau khi cả đội của cậu được triển khai trên thực địa. Cấp trên yêu cầu tôi tiếp tục để Đội Thanh trừng Delta tiến hành cuộc điều tra như bình thường. Đáng lẽ ra cậu sẽ không phát hiện được điều gì khác lạ cả, vì ông ta vốn đã ẩn danh nhiều năm nay rồi." Bà nở một nụ cười thông cảm với gã. "Nhưng tôi đã biết rằng nếu như có người nào đó nhận ra điểm kỳ lạ ở đây thì người đó nhất định là cậu. Tôi đã nói với họ nhiều lần lắm rồi."
Sloane lắc đầu, cố gắng thoát ra khỏi sự rối rắm hiện tại. "Vậy là sếp biết dánh tính thật của ông ta, và cả số lượng thông tin mà ông ta đang nắm trong tay?"
"Điều mà tôi biết đó chính là việc Tiến sĩ Shultzon thuộc một trong những Tiến sĩ của Thế hệ đầu tiên. Của cậu, của Ash, cũng như của rất nhiều những đặc vụ khác trong số những đặc vụ hiện tại mà chúng tôi đã tuyển lựa. Cục trưởng của Cục Quân sự nhận thức được rất rõ những nguy hiểm mà Tiến sĩ Shultzon phải đối mặt, và đồng thời cả những rủi ro mà THIRDS phải chấp nhận. Isaac Pearce đã thề rằng phải hủy hoại được THIRDS, và hắn ta đã phát hiện ra được cách thức để tiến hành việc đó. Ừ thì, tôi cũng không biết rằng rồi THIRDS có bị sụp đổ hay không, nhưng chắc chắn nếu kế hoạch của hắn thành công thì danh dự của THIRDS sẽ bị hành hưởng nghiêm trọng, và theo đó hằng đống những luật lệ hành chính sẽ biến thành vô giá trị trước cơn khủng hoảng liên quan đến tất cả chúng ta. Và dường như đó chính là lý do tại sao Isaac lại bắt cóc đặc vụ Morelli."
"Sao lại..." Đột nhiên Sloane sững người, và gã không khỏi hoảng hốt khi nhận ra bản thân mình lại không hề nghĩ đến điều đó sớm hơn. "Morelli cũng là một đặc vụ thuộc Thế hệ đầu tiên được tuyển lựa." Sloane đưa tay vò đầu, cố gắng kìm chế không để cơn giận giữ trong người gã bộc phát ra bên ngoài. "Cục trưởng của Cục Quân sự đã biết ngay từ đầu rồi, đúng không? Lão già khốn kiếp đó đã biết được ngay từ đầu rằng đặc vụ Morelli chính là thuộc Thế hệ đầu tiên. Và thế mà ông ta vẫn dám trút giận lên đầu chúng ta chỉ vì chúng ta không thể đẩy nhanh tiến độ giải quyết vụ án khi mà ông ta cố tình bưng bít thông tin như vậy ư?"
"Sloane, cậu biết nơi này vận hành như thế nào mà. Các file liên quan đến đặc vụ Morelli đều được phong tỏa sau cái chết của cậu ta, và chúng ta không được phép đặt bất kỳ câu hỏi nào có móc nối tới những thông tin mật như vậy cả, nhất là sau khi phát giác ra việc Isaac đã sờ tới được file về thông tin cá nhân của cậu từ vài năm trước đó. Chính cậu cũng đã nói với tôi rằng Isaac bị ám ảnh với cậu, luôn miệng cho rằng THIRDS đang cố tình bưng bít thông tin, và hắn không sai đâu. Bằng cách nào đó, Isaac đã khám phá ra được việc Morelli thuộc những người nằm trong Thế hệ đầu tiên. Chúng ta đều biết rằng hắn đã ép đặc vụ Morelli phải truy cập vào các file cá nhân của cậu ta để hắn có thể moi móc được thông tin, và khi Morelli không chấp thuận, hắn lại bắt Morelli truy cập vào Themis. Kết quả không được gì, hắn ra tay sát hại đặc vụ Morelli và lần theo manh mối duy nhất còn sót lại mà hắn có – Văn phòng Đăng ký kiểm duyệt Therian CDC." Bà dựa người vào lưng ghế, ánh mắt trở nên sắc bén vô cùng. "Chúng ta không thể nào cho phép Isaac có thể sờ tới được những thông tin về Thế hệ đầu tiên."
"Được rồi, vậy sếp hãy giải thích giúp tôi đi. Chúng ta đều biết rằng các file liên quan đến đặc vụ Morelli đã dẫn Isaac tới Văn phòng Đăng ký kiểm duyệt CDC, và từ đó, hắn lại lần theo manh mối tới Trung tâm Thanh thiếu niên Therian. Rõ ràng, ở đây, đã có gì đó mới có thể chỉ cho hắn tìm đến Tiến sĩ Freedman – ý tôi là Tiến sĩ Shultzon. Thế vì sao chúng ta lại không thể tiếp cận được với những file của Trung tâm Thanh thiếu niên này cơ chứ?" Gã nhìn thấy Trung úy Sparks đứng dậy. Bà bước ra phía sau bàn làm việc của mình, ánh mắt nhìn xuống dưới mặt sàn, hai cánh môi mím chặt lại với nhau. "Sếp à, làm ơn đi, sếp hãy nói gì đó với tôi đi."
Bà gật đầu rồi quay lại đối diện với gã. "Thôi được. Vì cũng chẳng có ai khác biết chuyện này ngoài cậu nữa. Trung tâm Thanh thiếu niên nọ chính là một trong những tài sản mà THIRDS sở hữu. Đó đồng thời là một phần của chương trình tuyển lựa đặc vụ. Chuyện này bắt đầu từ khi chương trình về Thế hệ đầu tiên chính thức bị thanh loại. Đó chính là lý do vì sao cậu không thể tìm ra được ai là người sáng lập của Văn phòng cộng tác. Chính THIRDS giữ vai trò là người sáng lập."
Sloane nhìn chằm chằm vào bà, không thể tin nổi vào những điều mà bản thân vừa mới nghe được. Trung tâm Thanh thiếu niên ấy vậy mà lại là một cơ sở tuyển chọn đặc vụ? Giờ gã có rất nhiều câu hỏi, và gã cũng không biết nên hỏi từ đâu mới phải.
"Sloane, nghĩ cho thật kĩ tình huống của chính cậu đi. Nghĩ về Ash và cả về những đặc vụ khác giống như cậu nữa. Tất cả mọi người đều cần có một nơi chốn để đi về, nhưng ở thời điểm khi ấy, có nơi nào dành cho các cậu hay không. Chính Tiến sĩ Shultzon đã tự thân một mình ra ngoài kia để tìm kiếm những người như cậu. Ông ấy nhìn thấy tiềm năng của cậu, và cũng thấy tiềm năng ở bên trong rất nhiều những con người khác nữa, vì thế mà ông ấy mới sáng lập ra Chương trình Tuyển lựa Thế hệ đầu tiên của THIRDS. Nhưng không may mắn rằng, nơi đã định là ngôi nhà của các cậu lại trở thành..." Bà lấy lại chất giọng của mình và vẫy vẫy cánh tay ra hiệu bỏ qua điều này. "Thôi, dù sao thì chuyện đã rồi. Sau khi Chương trình Tuyển lựa Thế hệ đầu tiên của THIRDS bị thanh loại, THIRDS muốn tiếp tục tìm kiếm những ứng cử viên sáng giá từ các cá nhân Therian có tiềm năng mà không bị vướng vào những phản ứng quá khích từ phía các phương tiện truyền thông đại chúng và bị ảnh hưởng bởi các yếu tố chính trị. Nếu như lực lượng quân đội loài người có thể tuyển lựa các ứng cử viên từ các ngôi trường trung học, vậy thì tại sao chúng ta không thể làm theo cách tương tự?"
"Sau đó, THIRDS đã mở ra các Trung tâm Thanh thiếu niên Therian trên khắp các thành phố của đất nước này. Những cá nhân không đáp ứng đủ điều kiện của THIRDS vẫn đảm bảo được hưởng các quyền lợi vốn có – được giáo dục, được cung cấp nơi ăn chốn ở, và rồi sau này sẽ được hỗ trợ tìm kiếm một gia đình có thể sinh sống lâu dài. Tất cả mọi người đều được cung cấp đầy đủ mọi kĩ năng và kiến thức để có thể bước ra và đối mặt với thế giới rộng lớn ngoài kia. Còn đối với những cá nhân bộc lộ tiềm năng nhất định đều được giới thiệu với những chuyên gia tuyển lựa nhân sự của THIRDS – là những người chịu trách nhiệm trong việc trao đổi định hướng trong tương lai với họ." Bà dừng lại, hơi nghiêng đầu sang một bên, nhẹ giọng dò hỏi. "Cậu có cần thời gian để suy nghĩ tiếp nhận hay không?"
"Không đâu, tôi vẫn ổn." Gã khẽ trả lời, cố gắng để tiếp thu đầy đủ những thông tin mà Trung úy Sparks vừa mới cung cấp. Gã không phải quá ngạc nhiên khi phát hiện ra có rất nhiều chuyện mà gã không được tiết lộ cho biết. Vốn THIRDS – với tất cả động cơ tích cực của chính tổ chức – là một cơ quan thuộc Chính phủ Hoa Kỳ, và không có ở nơi nào mà việc đảm bảo những bí mật mãi mãi không bao giờ được mật bí lại nghiêm ngặt như Chính phủ Hoa Kỳ cả. Thứ mà gã không được đảm bảo từ khi gã còn là một đứa trẻ đó chính là một cuộc sống bình thường như bao người khác – có một mái nhà êm ấm như Trung tâm Thanh thiếu niên, một nơi chốn nào đó tràn đầy màu sắc và tươi sáng, được ở cùng với những đứa trẻ khác cũng như gã, có những thứ đồ chơi và các lớp học. Một phần trong con người của gã cảm thấy vô cùng phẫn nộ khi những người thuộc Thế hệ đầu tiên như gã phải cố gắng rất nhiều chỉ để được thấu hiểu, để giành lấy cho mình quyền lợi được đối xử công bằng như những cư dân bình thường, chứ không phải bị đối xử như loài thú vật. Gã cùng thấy mừng vì những cá nhân mới được tuyển lựa trong thời gian này không phải trải qua những gì mà gã đã từng phải chịu đựng. Gã không hề muốn ai phải gánh lấy cơn ác mộng giống như của gã trong quá khứ cả, nhưng giọng nói của gã vẫn không thể nào che giấu nổi sự cay đắng. "Chắc phải tuyệt vời lắm khi có thể thoải mái chọn lựa từ những người tốt nhất, sáng dạ nhất và biết được rằng tất cả bọn họ không phải là một lũ người khốn khổ điên khùng."
Biểu cảm trên gương mặt của vị Trung úy dịu đi phần nào. "Sloane, khi ấy không giống như bây giờ. Con người không nhận thức được điều mà họ đang phải đối mặt là gì. Khỉ thật, thậm chí đến bản thân chúng ta còn không biết chúng ta là ai nữa cơ mà. Cứ mỗi một ngày trôi qua là có đến hàng trăm người thường lẫn người Therian bị tước mất cuộc sống bình yên của họ. Những cuộc bạo loạn đã phá hủy mọi thứ, tàn phá mọi bang, mọi thành phố và làm bao gia đình tan nát. Những người thuộc Thế hệ đầu tiên đã giúp THIRDS thấu hiểu được người Therian và cho thế giới thấy rằng người Therian chúng ta không phải là một sản phẫm lỗi của tạo hóa này. Dù cho chính bản thân cậu hay những người khác có nghĩ gì, nếu như không có cậu, không có những hy sinh mà bản thân cậu đã chấp nhận thì THIRDS cũng sẽ không có ngày hôm nay, và sự công bình cho tất cả những người Therian khác sẽ không bao giờ có ngày thành hình và mãi chỉ là thứ hy vọng hão huyền mà thôi."
"Đó là vinh dự của tôi." Trung úy nói đúng, nhưng điều đó không có nghĩa là gã nhất định phải cảm thấy vui vẻ. Những gì đã xảy ra sẽ không thể nào biến mất vô tung vô ảnh chỉ vì một câu nói được. "Vậy tại sao Tiến sĩ Shultzon lại trở thành Tiến sĩ Freedman thế?"
"Như tôi đã nói khi trước, chương trình đó đã bị thanh loại ngay sau khi THIRDS kết thúc việc tuyển lựa các đặc vụ thuộc Thế hệ đầu tiên. Tất cả các cá nhân có liên quan tới chương trình đều nhận được gói hỗ trợ chấm dứt công việc khá rộng lượng. Nhiều năm sau đó, hầu hết những người này cũng đã nghỉ hưu. Shultzon thì vẫn tiếp tục làm việc cho THIRDS. Ông ta vẫn chưa sẵn sàng để buông bỏ mọi thứ, và cũng có cho mình những mối quan hệ khá hữu dụng. Những người này cho phép ông ta làm việc tại Trung tâm Thanh thiếu niên Therian trong vai trò bác sĩ tình nguyện và sử dụng danh tính giả. Họ tạo cho ông ta một cái tên mới, một cuộc đời mới và đặt dưới sự giám sát nhằm mục đích vừa bảo vệ chính bản thân ông ta, cũng vừa là để bảo vệ cho cơ quan của chúng ta."
"Và giờ thì Isaac đã bắt được ông ta." Sloane lắc đầu. "Đây thực sự là một cơn ác mộng khủng khiếp. Nếu như Isaac tra tấn ông ta để khai thác thông tin thì sao đây?"
"Tiến sĩ Shultzon đã được huấn luyện bài bản để chịu đựng các thủ đoạn tra tấn."
Sloane đứng dậy, nghe thấy những âm thanh lạo xạo phát ra từ tờ giấy hơi nhàu đang cất ở trong túi gã. Gã chửi thầm một tiếng trong lòng. Gã rút bức thư đang được gấp gọn lại ra, từ từ vuốt thẳng và đặt lên trên mặt bàn làm việc của Trung úy Sparks, đẩy về phía bà mà cổ họng gã như nghẹn lại. "Nếu như tên Isaac đó không cần dùng đến các thủ đoạn tra tấn thì sao?"
Trung úy Sparks ngay lập tức giật lấy tờ giấy, hai mắt trợn lớn. "Khỉ thật. Tôi không hề được biết là ông ta có con cái chứ đừng nói là cháu chắt."
"Những thứ tồi tệ thì lúc nào cũng bị bưng bít, đúng không?"
Bà nhíu mày, nhìn vào gã, nhưng không đáp lại. Sau khi nghiên cứu tấm ảnh chụp một hồi, bà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn làm việc của mình. "Giờ tôi cần liên hệ với một vài người. Ngay khi tôi nhận được câu trả lời xác nhận, tôi sẽ mở một cuộc họp thảo luận. Nói với các thành viên trong đội của cậu rằng cậu sẽ thông báo với họ ngay khi nhận được tin tức gì mới."
"Vâng, thưa sếp." Hay lắm. Lại phải chờ đợi. Gã đứng dậy và đi về phía cửa. Đúng lúc đó, Trung úy Sparks gọi gã lại.
"Sloane này?"
Gã điều chỉnh lại trạng thái cảm xúc của bản thân, đảm bảo rằng mình không để lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào của sự lo lắng đang ngày càng lớn lên trong lòng gã. "Vâng?"
"Chúng ta sẽ ngăn hắn ta lại, nhưng tôi cẩn phải biết rằng cậu vẫn đủ sức cáng đáng mọi việc. Nếu như chuyện này quá sức cậu..."
"Tôi có thể cáng đáng được." Sloane nói, giọng chắc nịch.
Biểu cảm của Trung úy Sparks rất nghiêm nghị, hai mắt bà nhìn thẳng vào gã. "Tôi sẽ không ngần ngại gì khi đưa ra quyết định rút cậu khỏi vụ này đâu."
"Tôi đã hiểu rồi." Gã quyết đoán gật đầu, chuẩn bị rời đi thì có thứ gì đó khiến gã chợt khựng lại. "Cơ sở nghiên cứu khi ấy đã xử lý ra sao?"
"Cũng bị đóng cửa ngay sau khi chương trình bị thanh loại rồi. Tất cả các file được lưu trữ đã được chuyển sang định dạng file điện tử kĩ thuật số. Cũng không còn lại nhiều, và số file được lưu lại đều thuộc hàng tuyệt mật và được cất giữ tại địa điểm bí mật. Cậu không được quyền biết vị trí hiện tại của các file đó đâu."
Quả thực vậy, không một ai trong số những đặc vụ thuộc Thế hệ đầu tiên biết được mình bị mang đến đâu, mình sống ở đâu hoặc mình đã trở thành con người như hiện tại ở một nơi như thế nào. "Shultzon lại biết."
"Tôi đã nói rồi, hiện tại các file ấy đang được lưu trữ bảo mật tại một cơ sở bí mật được canh phòng nghiêm ngặt. Chúng ta sẽ lập tức nhận được cảnh báo ngy khi có ai đó không được cấp phép cố gắng xâm nhập vào bên trong cơ sở đó."
"Vì quyền lợi của tất cả chúng ta, tôi mong những điều sếp nói là đúng sự thật."
"Trước khi cậu đi, tôi cần cậu và người cộng sự của cậu cùng đến bệnh viện một chuyến. Tôi cần được xác nhận chính xác về khả năng tham dự vào vụ án lần này của các thành viên trong đội cậu. Thêm nữa, cậu hãy nhắn với đặc vụ Summers đến trình diện vào buổi họp thảo luận đầu giờ ngày mai."
Sloane gật đầu và rời khỏi văn phòng, cánh cửa đóng lại sau lưng gã cùng với những suy nghĩ vẫn quẩn quanh trong đầu về những điều mà gã vừa mới nghe được. Gã nhất định phải cẩn thận từng bước. Nếu như gã thể hiện ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy rằng gã không thể cáng đáng nổi vụ này, thì đúng là chỉ có Chúa mới cứu được gã, gã sẽ trở thành một điểm yếu, một vật cản, và thậm chí là có thể dẫn đến những nguy hiểm cho chính bản thân và những người đồng đội của gã. Gã không thể cho phép trường hợp như vậy xảy ra. Gã tự nhủ rằng bản thân mình có thể xử lý được, nhưng lại không thể nào đoán định được chuyện gì sẽ xảy ra khi bọn họ đào sâu điều tra vào vụ án này. Hiện tại, tất cả những gì mà gã có thể làm đó chính là tập trung vào công việc, và cầu mong rằng Isaac vẫn chưa tiếp cận được đến bất cứ tài liệu nào về Thế hệ đầu tiên. Đến giờ nghĩ kĩ lại thì đúng là vẫn còn may mắn khi Dex đang chiến tranh lạnh với gã.
Ôi không, Dex. Sloane đứng sững lại ngay bên ngoài văn phòng của gã. Gã còn chưa hề nghĩ đến Dex, nghĩ về những gì mà anh sẽ đánh giá nếu như anh phát hiện ra tất cả mọi chuyện này. Nhận thấy trong văn phòng không có ai, gã vội vàng bước vào bên trong và khóa cửa lại sau lưng, bật chế độ riêng tư của văn phòng lên. Gã nhìn xuống đôi bàn tay mình, không ngừng rủa xả bản thân khi cả hai cánh tay gã cứ run rẩy kịch liệt. Nếu như Dex khám phá ra sự thật về quá khứ của gã thì sao đây? Đến lúc đó, không chỉ đơn thuần là một cuộc tranh luận nữa đâu. Dex sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn gã? Thậm chí biết đâu anh còn chẳng muốn làm cộng sự của gã nữa? Sloane đố người xuống chiếc ghế cạnh bàn làm việc.
"Tỉnh táo lại đi." Đây chính xác là điều mà Trung úy Sparks muốn nói đến. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Nhất định phải ổn. THIRDS sẽ không thể nào để những thông tin đó bị lọt ra bên ngoài đâu. Sẽ có bao nhiêu những đặc vụ thuộc Thế hệ đầu tiên bị rút khỏi cương vị công tác của mình trong trường hợp công chúng biết được nguồn gốc của tất cả bọn họ và những gì mà bọn họ đã từng làm trong quá khứ đây? Ai sẽ là người bảo vệ cho các thành viên trong đội của gã nếu như gã bị...? Chó má. Không được. Gã đứng dậy và chạm vào thiết bị liên lạc. "Daley, gặp tôi ở chỗ đỗ xe." Khi gã bước ra ngoài, gã tự nhắc bản thân rằng gã không được phép suy sụp. Giờ thì gã phải tự chứng tỏ điều đó với chính bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất