T.h.i.r.d.s – Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân
Quyển 2Chương 14: Quyển 2Chương 13
"Sloane, có rắc rối rồi."
Sloane chạm vào thiết bị liên lạc của mình và nghe thấy một loạt những âm thanh nổ súng cùng la hét vang lên ở đầu bên kia. "Cael? Có chuyện gì xảy ra thế?"
"Ở đây không chỉ có mình chúng ta thôi đâu. Khi cả đội của bên ta xâm nhập vào cơ sở, những kẻ tay chân của Isaac cũng bắt đầu bỏ chạy, nhưng ngay khi bọn chúng rời khỏi tòa nhà thì có một nhóm người xuất hiện và nã đạn vào đám tay chân đó. Nhóm người nọ chính là nhóm người Therian trên các chương trình tin tức. Em không biết vì sao mà nhóm Therian đó biết chúng ta đang ở đây, nhưng đúng là bọn họ đã biết chắc trong lòng bàn tay. Giờ tình hình rối tung hết lên rồi. Trung úy Sparks đang gửi quân chi viện đến."
"Khốn kiếp." Đúng ngay lúc mà bọn họ đang cần. "Được rồi, phải luôn cập nhật tình hình cho anh. Ở bên bọn anh hiện vẫn chưa có gì phát sinh, nhưng chắc sẽ không duy trì được lâu nữa đâu."
"Em hiểu rồi. Sloane này?"
"Sao thế?"
"Nhất định phải cứu được anh em ra khỏi cơ sở đó."
"Anh đảm bảo." Sloane quay sang phía đồng đội của gã. "Chúng ta phải tách nhau ra. Hiện giờ ngoài đội chúng ta còn có thêm cả một đám người không mời mà đến ở ngay các tầng dưới và khiến cho tình hình càng lúc càng trở nên phức tạp hơn rồi. Nếu có bất kỳ ai trong mọi người tìm thấy Dex hay Shultzon hoặc Isaac thì phải lập tức gọi quân chi viện tới. Tôi muốn mọi người cứ sau 10 phút thì phải báo cáo lại tình hình bên phía mình. Giờ hành động đi." Cả đội tản ra, mỗi người hướng đến những phía khác nhau của cơ sở.
Sloane không mấy quen thuộc với khu vực này của cơ sở. Gã đã sinh sống ở đây trong nhiều năm trời, trải qua biết bao nhiêu các cuộc thí nghiệm kiểm tra, và gã cảm thấy thật may mắn khi gã đã chẳng còn nhớ được là bao trong số đó. Gã và Ash chưa bao giờ được cho phép rời khỏi tầng mà cả hai sinh sống. Ngoài những khi phải trải qua những đợt kiểm tra với các bác sĩ, các nhà tâm lý học, rồi cả những người nghiên cứu khoa học thì hai người dành phần lớn thời gian ở cùng nhau trong căn phòng của bọn họ, hoặc tham gia các lớp học giáo dục. Gã rẽ sang một góc hành lang, bước từng bước cẩn trọng, đi qua một cánh của đôi với những ô cửa sổ; rồi đột nhiên, gã sững người lại. Trước mắt gã là một dãy hành lang màu trắng, những ngọn đèn với ánh sáng chói mắt, và ở cuối con đường kia lại là một cánh cửa đôi màu trắng nữa, mọi thứ giống hệt như những gì mà gã đã chứng kiến trong cơn ác mộng của mình.
Trong một sát na, gã nghĩ rằng có thể gã đã quay trở lại với căn hộ của mình, hoặc đang nằm trên giường cùng với Dex, và chỉ mơ một giấc mơ không mấy tốt đẹp mà thôi. Nhưng hiện thực lại không phải thế. Ít nhất thì giờ khắc này đang gã có vũ khí bên cạnh mình. Gã tiến từng bước về phía cánh cửa, sau đó nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Sloane, cứu tôi với, cứu tôi."
Lần này không phải là giọng của Gabe. Là Dex.
Gã nắm chắc khẩu súng, nhanh chóng chạy vọt qua cửa, trong lòng không khỏi lo lắng vì những gì mà gã sẽ nhìn thấy ở phía đằng sau kia. Hình ảnh của Dex nằm bất động trong bể máu đột nhiên xẹt qua tâm trí gã, và gã liền vội vàng gạt hết sang một bên. Đây không phải là giấc mơ đó. Dex cần có gã. Sloane nấp vào một bên mé của cánh cửa đôi lớn, cẩn thận hé mắt nhìn vào bên trong xuyên qua lớp kính. Gã nghe thấy một giọng nói khác vô cùng quen thuộc, đến từ một kẻ mà gã chỉ muốn khiến cho kẻ đó im miệng mãi mãi.
"Vào đi, Sloane. Nói chuyện chút nào."
Sloane chạm vào thiết bị liên lạc, khẽ giọng nói. "Mọi người, tôi tìm thấy Isaac rồi, Dex đang bị hắn ta khống chế. Isaac nói hắn ta muốn trò chuyện. Tôi hiện đang ở trên tầng 8, khu C. Calvin, cậu biết tiếp theo cần phải làm gì rồi đấy." Gã hít vào một hơi thật sâu rồi đưa tay đẩy một bên cửa ra và bước vào bên trong, hai hàm răng siết chặt vào nhau. Căn phòng rộng lớn màu xám này giống hệt như căn phòng trong cơn ác mộng nọ của gã – trống rỗng, chỉ khác ở chỗ giờ đây, kẻ đã giết người thương của gã, kẻ khiến cho bao sinh mạng vô tội phải đổ máu, kẻ là nguồn cơn của mọi sự hỗn loạn, và kẻ đã bắt cóc Dex, đang đứng ngay ở vị trí trung tâm của căn phòng, khoác một chiếc áo vest chống đạn, bên bắp đùi có gài một khẩu súng ngắn, và trên gương mặt hắn ta là một nụ cười ngả ngớn khiến cho Sloane chỉ muốn đấm thẳng vào mặt hắn cho nát bét.
"Họ đâu rồi?" Sloane hỏi, nhắm thẳng khẩu súng trên tay về phía Isaac.
"Cảm giác được quay trở lại nơi chốn cũ thế nào?" Isaac hỏi một cách nhẹ nhàng, thong thả bước đi giữa căn phòng nhạt nhẽo rất cần được tân trang lại một hồi. Những bức tường xám của căn phòng này đầy những vết nứt, vết bong tróc, và còn loang lổ đủ loại vết bẩn đáng ngờ. Mặt sàn của căn phòng được trát xi măng. Không có bất cứ một ô cửa sổ nào, chỉ có duy nhất một cánh cửa thép dày đang đóng kín ở phía tay phải của gã. "Tao thấy chỗ này hơi giống một phòng bệnh, nhưng mà vẫn có điểm khá thu hút đấy."
Sloane không để bản thân dính phải trò khiêu khích của Isaac. Gã nghiến răng, gằn từng tiếng một. "Họ - Ở - Đâu?"
"Đáng lẽ tao nên cảm thấy nhẹ nhõm khi đã có được một lời chứng thực về mọi điều mà tao từng nghĩ về mày là đúng sự thật." Isaac cất lời, vỗ nhẹ vào một bên túi quần chiến thuật có cất một vật hình chữ nhật. "Nhưng mà rồi, tao lại chỉ thấy rất thất vọng. Tao sẽ là người đầu tiên giơ hai bàn tay của mình lên và nói rằng, chúng tao – là dòng dõi loài người – chỉ có thể tự trách tội chính bản thân mình. Từ chủng vi rút, rồi vắc xin, đến cả hậu quả về sau..." Isaac vừa nói vừa tiến gần về phía Sloane. "... tất cả đều do chính tay con người bọn tao tạo nên. Ấy vậy mà thay vì tìm cách sửa chữa sai lầm, bọn tao lại còn khiến cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn gấp vạn lần. Con người đã tạo ra những loài đột biến, và không chỉ đối xử với bọn chúng ngang hàng như loài người, mà còn trao cho chúng nhiều quyền lợi nữa. Chính con người bọn tao đã cho phép chúng tham gia vào hệ thống chính quyền. Chính bọn tao đã thuê mướn những kẻ sát nhân để thực thi luật pháp."
Cằm Sloane siết chặt lại. Gã sẽ không cho phép Isaac tung đòn đánh lạc hướng gã. Isaac đã chuẩn bị kế hoạch kĩ lưỡng, và gã nhất định không bao giờ tự khiến cho bản thân rơi vào cái bẫy mà hắn ta đã giăng sẵn ở đó.
Isaac mỉm cười, rồi cất tiếng gọi lớn. "Dexter, mời cậu ra đây. Và nhớ dẫn theo cả vị Tiến sĩ cao quý nọ nữa."
Sloane nhìn sang, trong lòng chợt dâng lên sự sợ hãi, và khi cánh cửa bên tay phải của gã mở ra, Dex xuất hiện, lôi theo cả Tiến sĩ Shultzon sát theo bên anh. Trên gương mặt của anh đầy những vết bầm tím, dưới cánh mũi cùng hai bên má còn có vài vết máu nhạt vương lại, nhưng ngoài những điểm đó ra, nhìn trông anh vẫn khỏe mạnh bình thường.
"Nhờ cậu mang lão ta lại đây cho tôi. Bắt lão quỳ xuống."
"Đương nhiên rồi." Dex làm theo yêu cầu của Isaac, lôi vị Tiến sĩ tới vị trí mà Isaac chỉ định, kéo đầu Shultzon lên rồi ép ông ta quỳ sụp xuống. Sau đó, anh chỉ im lặng đứng nhìn. Trên người anh đã bị lột hết toàn bộ từ áo vest chống đạn, thiết bị vũ khí, cho đến cả chiếc áo khoác của bộ đồng phục. Sloane vẫn chưa thể hiểu được tình hình hiện tại là như thế nào.
"Dex?" Sloane thấy Dex cười với mình, và trái tim gã như bị thứ gì đó bóp nghẹt lại. Người ở trước mặt gã đây vẫn là Dex, nói chuyện vẫn là chất giọng của Dex, hành động vẫn không khác gì Dex, nhưng có thứ gì đó không đúng lắm. "Mày làm gì cậu ấy rồi?"
"Không có gì mà cơ quan của bọn mày lại không dám làm cả nhỉ. Tao chỉ tiêm cho cậu ấy một ít hợp chất mà THIRDS đã sáng chế ra thôi, trong đó có chứa một lượng scopolamine nhất định. Chính phủ Hoa Kỳ đã từng cố gắng sử dụng loại chất này như một loại huyết thanh 'nói thật' vào những thập niên 60, nhưng mà không may rằng, ngoài hiệu quả khiến đối tượng khai báo sự thật lại còn làm phát sinh một loạt các loại ảo giác điên rồ khác. Có vẻ như THIRDS đã tìm ra cách tốt hơn trong việc sử dụng loại hợp chất mới đã qua nâng cấp này – đó là khống chế chính các đặc vụ của cơ quan. Sức mạnh của sự ám chỉ quả thực là vô cùng tuyệt vời. Chẳng hạn như tao đã ám chỉ với Dex rằng bọn tao là bạn tốt của nhau. Có đúng như vậy không, Dex nhỉ?"
Dex gật đầu. "Chúng tôi là những người bạn tốt."
"Thằng chó chết nhà mày." Sloane bước về phía trước nhưng Dex lại đột nhiên đứng chắn ngay trước người Isaac. "Dex, cậu tránh ra mau." Sloane gầm lên, ánh mắt sắc như dao, ghim chặt vào Isaac. Gã nhất định sẽ phanh thây kẻ này ra vì tất cả những gì mà hắn ta đã làm với cộng sự của gã.
"Bình tình nào, Sloane. Dex đang bảo vệ cho tao vì đây chính là chuyện mà những người bạn tốt luôn làm cho nhau. Họ luôn săn sóc lẫn nhau. Mày bắn tao, người cộng sự của mày sẽ hứng luôn phát đạn đó, và cậu ấy không hề mặc bất cứ một loại bảo hộ nào trên cơ thể đâu đấy."
"Rốt cục mày muốn gì, Isaac?" Đồng đội của gã đi đâu hết cả rồi?
Ở sau lưng gã vang lên một tiếng nổ nặng nề, và Isaac bật cười lớn. "Những cánh cửa đó đã được gia cố rồi. Sau khi mày bước qua thì người của tao đã khóa lại toàn bộ. Khóa tất cả cửa ra vào. Cơ sở này được thiết kế để chống lại những kẻ Therian hóa thú như mày đấy. Đội của mày sẽ không vượt qua được đâu. Và cho dù bằng cách nào đó, bọn chúng có qua được đến đây thì ngay phía sau mày vẫn còn một tầng cửa che chắn nữa. Lúc ấy thì mọi thứ đã kết thúc hết rồi. Dex, cầm lấy." Isaac đưa khẩu súng cho Dex.
"Calvin?" Những giọt mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt của Sloane, trong đầu gã hiện lên một loạt đủ loại khả năng. Cho dù kế hoạch mà Isaac đang ấp ủ là gì thì nhất định kết quả cuối cùng sẽ vẫn là đảm bảo hắn ta tẩu thoát thành công cùng với tất cả những file thông tin mật nọ.
"Đã vào vị trí." Calvin xác nhận.
Sloane đưa ngón tay vào vị trí cò súng.
"Dex." Isaac nói, ánh mắt của hắn không hề rời Sloane. "Giết tên Tiến sĩ rồi sau đó tự sát đi."
Chỉ một vài từ ngắn ngủi như vậy nhưng Sloane đã biết được nỗi đau mà Isaac liên tục nhắc với gã là gì. Tên khốn đó biết rõ những quy định của THIRDS. Bảo vệ mạng sống của thường dân. Nhiệm vụ của Sloane lúc này sẽ là cứu Tiến sĩ Shultzon bằng bất kỳ giá nào. Dex tiến về phía trước một bước, và tất cả mọi thứ tiếp theo đều xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Sloane bóp cò súng, bắn thẳng vào Dex. Cả người anh đổ sập xuống sàn nhà. Sloane nhanh chóng ra mệnh lệnh, gã hét lên đánh tín hiệu cho người ở đầu kia của thiết bị liên lạc. "TARE!" Một âm thanh nhỏ vang lên xuyên qua không khí, và Sloane ngẩng đầu khỏi sàn nhà, ngước lên nhìn. Gã thấy trong hai mắt trợn ngược của Isaac đã không còn hơi thở của sự sống.
Isaac đã tính toán tách Sloane ra khỏi đội của gã, cứ đinh ninh rằng Sloane sẽ lựa chọn tự mình giải quyết sự việc, và sau đó sẽ rơi vào cãi bẫy mà hắn đã chuẩn bị sẵn, bắt gã phải đưa ra quyết định giữa một bên là người cộng sự của mình với bên kia là vị Tiến sĩ Shultzon. Hắn ta đã trông chờ vào sự giận dữ của Sloane, sự căm hận của gã đối với hắn, tin rằng Sloane sẽ cố gắng để tự bản thân giành lại công bằng. Nhưng Isaac đã lầm to. Sự căm hận của Sloane và cả nỗi khao khát giết chết Isaac không hề khiến cho lí trí của gã bị lu mờ giống như hắn ta. Sloane đã dựa vào sức mạnh của toàn đội, của gia đình gã, và của cả người đàn ông đang ngày càng trở nên quan trọng hơn trong lòng gã đến mức gã không dám thẳng thắn thừa nhận để thực thi công lý. Sloane không hề đơn độc, và gã không cần các thành viên trong đội phải vượt qua những cánh cửa kia làm gì. Gã chỉ cần tay bắn tỉa xuất sắc nhất trong đội của gã xuyên thủng được lớp kính thủy tinh kia mà thôi.
Gã loạng choạng đứng dậy, vội vã đi tới chỗ Dex. Gã không khỏi hoảng sợ khi nhận thấy người cộng sự của mình vẫn vươn tay tới vị trí của khẩu súng mà Isaac đã đưa cho anh. Chân anh vẫn chảy máu đầm đìa ở ngay vết thương mà viên đạn của Sloane đã ghim vào, nhưng dường như Dex không hề cảm nhận được một chút gì gọi là đau đớn từ vết thương đó.
Sloane giành lấy khẩu súng từ trên tay Dex, và Dex lập tức phản kháng lại. Một tiếng nổ động trời xuyên qua hành lang, khói bụi bốc lên mù mịt, và không bao lâu sau các thành viên trong đội của gã đã vượt qua được lớp cửa khóa thứ hai. Trong khi đó, Sloane vẫn đang chật vật không ngừng để ghìm lại người cộng sự bị thuốc khống chế.
"Dex, dừng lại đi!"
"Tôi phải giết tên Tiến sĩ. Tôi phải tự sát." Dex nói, liên tục giãy dụa để thoát khỏi sự kìm kẹp của Sloane.
Sloane cắn chặt răng, lấy sức nặng của toàn bộ cơ thể mình đè lên người Dex, kéo hai tay của anh qua đầu rồi ghì chắc xuống sàn nhà.
"Sloane!" Ash chạy tới, xuyên qua làn khói bụi dày đặc ngoài hành lang, theo phía sau anh ta là những thành viên còn lại trong đội. "Chuyện quái gì thế này?"
"Tôi phải giết tên Tiến sĩ. Tôi phải tự sát." Dex đáp lời, cả gương mặt anh vặn vẹo vì đau và cả sự tuyệt vọng vì không thể nào thực hiện được yêu cầu của Isaac. Sloane đã từng nghe qua loại thuốc này, còn từng xem cả những video ghi lại cảnh các nạn nhân chia sẻ những câu chuyện của bản thân về việc bọn tội phạm đã sử dụng loại thuốc đó để khống chế họ và rồi cướp sạch đồ của họ. Bọn tội phạm chỉ hỏi vài câu đơn giản về tài sản của nạn nhân, rồi sau đó ám chỉ nạn nhân hãy dẫn bọn chúng cùng về nhà mình. Hầu hết những trường hợp này xảy ra ở nước ngoài, thuốc được sử dụng để thực hiện mưu đồ cướp bóc nhắm vào các vị khách du lịch. Chỉ cần một lượng thuốc nhỏ là cũng đủ để khống chế nạn nhân, mặc dù người ngoài nhìn vào thì vẫn không thể nào nhận ra sự quái lạ. Và phần tồi tệ nhất ở đây là gì? Đó chính là tất cả các nạn nhân đều không nhớ được bất cứ chi tiết nào trước đó hết.
Sloane lắc đầu và chuyển ánh mắt của mình về phía những người đồng đội đang hoảng hốt của gã. "Cậu ấy bị Isaac tiêm một loại thuốc nào đó có chứa scopolamine rồi. Isaac ám chỉ cho cậu ấy giết Tiến sĩ rồi sau đó tự sát, và hiện tại cậu ấy vẫn cố gắng để hoàn thành mệnh lệnh của Isaac. Chúng ta cần đánh ngất Dex ngay, nếu không thì cậu ấy sẽ không dừng lại đâu." Tất cả đều là do tác dụng của liều thuốc chết tiệt kia. Dex muốn làm hài lòng người "bạn" kia của anh. Cũng may mắn là tác dụng của loại thuốc này sẽ hết mau thôi.
"Khỉ thật? Là scopolamine?" Rosa ngồi xuống bên cạnh Sloane, lấy bộ dụng cụ y tế từ trong balo của mình ra. "Cái thứ khỉ mốc đó sẽ khiến cho cả người Dex tê dại đi. Anh ấy thậm chí còn không nhận thức được hành động của chính mình. Tôi sẽ tạm tiêm cho Dex một liều thuốc mê. Khi anh ấy tỉnh dậy thì sẽ chẳng nhớ được bất cứ một điều gì hết, vì thế anh phải là người giải thích cho Dex về vết thương ở chân cho anh ấy đấy."
"Bị thương còn tốt hơn là bị mất mạng." Sloane đáp lời. "Calvin, những file thông tin đó đều được cất trong túi của Isaac. Chuyển chúng lại cho Trung úy Sparks đi." Gã ngẩng đầu lên, nhận ra Tiến sĩ Shultzon đang đứng ngay trước mặt mình, mỉm cười ấm áp mà nhìn gã.
Sloane như nghẹn ứ trong cổ họng, gật đầu với vị Tiến sĩ. "Abraham." Mọi từ ngữ và đủ loại cảm xúc đều đang bùng cháy từ bên trong sâu thẳm tâm hồn gã, nhưng Sloane ép tất cả mọi thứ trở về chỗ cũ. Lúc này không phải thời điểm thích hợp, cũng chẳng phải địa điểm phù hợp. Lần cuối cùng mà gã nhìn thấy người đàn ông này là khi gã 16 tuổi. Đây chính là người đã khiến cho cuộc đời của gã rẽ sang rất nhiều hướng khác nhau.
Một loạt âm thanh ồn ào, huyên náo vọng đến từ phía hành lang khi đội hỗ trợ tiếp cận tới chỗ bọn họ, trong số đó có cả Maddock. Ông vội vã chạy lại gần Sloane, quỳ sụp xuống ngay bên cạnh Dex. "Chuyện gì xảy ra thế này? Thằng bé có ổn không?"
Dex nhăn nhó, lắc đầu, mí mắt trở nên nặng trịch. "Tôi phải giết tên Tiến sĩ..." Anh rên rỉ, đầu nghiên sang một bên rồi sau đó bất tỉnh hoàn toàn. Sloane nhanh chóng tóm lược lại tình hình, mặc dù về sau gã vẫn phải nộp một bản báo cáo đầy đủ về tất cả các sự kiện phát sinh trong lần hành động này ngay khi quay trở lại trụ sở. Đội y tế đã đến nơi, và Sloane đứng dậy, trong lòng không hề muốn rời khỏi người Dex khi các nhân viên y tế nâng anh lên cáng và đưa đi. Hudson và Nina gật đầu với gã một cách nghiêm nghị rồi đi qua người gã, bước tới chỗ của Isaac. Sloane không kìm được mà ghi nhớ lại trong đầu gã vị trí mà Isaac đã ngã xuống. Hắn ta hiện đang nằm bất động giữa một bãi máu, là máu của chính Isaac, giống hệt như khung cảnh mà Sloane đã nhìn thấy Dex nằm ở đó trong cơn ác mộng của mình. Ít nhất thì cơn ác mộng thực sự đã chấm dứt rồi. Isaac Pearce đã chết. Gã không khống chế được bàn thân mình nữa, ghé sát xuống cạnh người Isaac, nhìn thẳng vào hai mắt vẫn trợn ngược lên của hắn ta, nhỏ giọng thầm thì.
"Tao hy vọng mày sẽ mục xương dưới địa ngục, đồ chó chết." Có thể làm như vậy sẽ biến gã trở thành một tên phản diện, đáng lẽ ra gã nên tha thứ rộng lượng hơn mới phải, nhưng kệ mẹ tất cả mọi thứ đó đi. Tên khốn kiếp này đã giết chết Gabe, đã bắt cóc Sloane, rồi tra tấn gã. Hắn ta còn cài một quả bom vào ngay Trung tâm Thanh thiếu niên, và sau đó lại khống chế Dex với ý định ép gã phải tự tay sát hại chính người đàn ông mà gã quý trọng. Không bao giờ, trong trái tim của Sloane không có thứ gọi là lòng vị tha đối với Isaac Pearce. Những kẻ như Isaac xứng đáng phải nhận lấy quả đắng, và nếu điều đó đồng nghĩa với việc kết thúc của chính Sloane cũng sẽ không tốt đẹp hơn là bao, thì gã vẫn chấp nhận. Không có gì có thể ngăn cản gã truy lùng những kẻ như Isaac hết. Mọi thứ đều nằm ở chính bản thân bọn họ, một là có thể đĩnh đạc mà bước ra, hai là sẽ nằm bất động trên cáng rồi được người khác khiêng ra ngoài.
Sloane đứng dậy, ánh mắt của gã không rời những nhân viên EMT đang đưa Dex ra khỏi khu hành lang.
"Đi đi." Maddock nói. "Chúng tôi sẽ lo liệu phần còn lại. Trung úy Sparks đang trên đường tới đây rồi. Cô ấy muốn tự mình chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra ở tại cơ sở này. Dường như bao lâu nay vẫn có người nào đó không hề hoàn toàn thật thà với cô ấy rồi, và cậu cũng biết cô ấy sẽ có thể tức giận đến mức nào khi những người nào đó kia bưng bít mọi thông tin với cô ấy như thế này."
Sloane cảm ơn Maddock rồi vội vã chạy đi, mong rằng bản thân có thể tới kịp được chỗ xe cấp cứu trước khi chiếc xe chở người cộng sự của gã đi mất. Những điều tồi tệ nhất đã chấm dứt cả rồi, nhưng đó vẫn chưa phải là hồi kết hoàn toàn. Gã nghi ngờ rằng The Order sẽ không đơn giản là tự tan rã chỉ vì cái chết của Isaac đâu.
Khi Sloane di chuyển xuống từng bậc cầu thang, gã lại nghĩ đến việc suýt chút nữa thôi là gã đã để mất Dex rồi. Gã có rất nhiều chuyện phải suy ngẫm lại kĩ càng, và mặc dù gã biết rằng những chuyện đó sẽ khiến cho mọi thứ trong mối quan hệ giữa hai người bọn họ thay đổi hoàn toàn, nhưng Sloane đã hiểu rõ bản thân nên làm gì mới đúng.
~oOo~oOo~oOo~
Sloane đặt một cốc cappuchino với lớp kem sữa đánh bông rắc thêm chút bột socola lên trên bàn café cạnh chiếc ghế sofa, hy vọng rằng cốc café này sẽ có thể giúp Dex tạm thoát ra khỏi cơn hoảng loạn của mình. Người cộng sự của gã đã được phê chuẩn một thời gian nghỉ dưỡng vì vết thương ở chân, mặc dù vết thương đó cũng sẽ tiêu giảm đi sớm thôi. Vết thương không quá sâu, và dù cho Dex đã liên tục giận hờn suốt mấy ngày nay kể từ sau khi Sloane kể lại cho anh mọi chuyện đã xảy ra ở cơ sở, anh vẫn hiểu được lý do cho những hành động lúc ấy của Sloane. Dex lại càng giận tím mặt hơn khi anh không tài nào nhớ nổi được bất kỳ một chi tiết gì kể từ sau khi anh bị tiêm thuốc. Anh bắt đầu cảm thấy bản thân có lỗi, nhưng liền sau đó Sloane đã gạt phăng đi cái cảm giác ấy trong lòng anh. Gã không thể để mặc người cộng sự của mình bị mấy thứ suy nghĩ kiểu "giá như" ấy làm cho phát điên được. Isaac chết rồi, Shultzon vẫn an toàn, và Dex vẫn bình an. Đó mới là những điều quan trọng.
Những kẻ tay chân của Isaac đều đã bị gô cổ lại, nhưng đám người Therian tấn công tổ chức The Order khi ấy lại trốn thoát được trót lọt ngay vào lúc lực lượng hỗ trợ của THIRDS tới hiện trường. Calvin đã trao lại số file thông tin cho Trung úy Sparks, và bà đã vô cùng giận giữ khi được dẫn tới phòng lab nơi mà Dex đã bị tiêm thuốc. Bọn họ đều được thông báo rằng cơ sở này đã bị đóng cửa vĩnh viễn, và một cuộc điều tra đã được triển khai để tìm ra người đứng sau cùng với lý do mà người này đã sử dụng phòng lab bấy lâu nay. Sloane vẫn không hề hoàn toàn tin tưởng tất cả mọi chuyện. Rõ ràng đây lại là một vụ lập lờ bưng bít chết tiệt nào đó xuất phát từ ngay chính cơ quan của bọn họ. Tiến sĩ Shultzon đã ngỏ lời với Sloane rằng có thời gian thì hai người hãy đi uống café, và Sloane trả lời lại ông ta là gã sẽ cân nhắc. Gã cũng đã lưu lại số điện thoại của Shultzon. Khi Dex vừa mới được cho xuất viện, Sloane đã chuyển tới ở cùng với người cộng sự của mình để tiện chăm sóc cho anh, và càng lúc gã lại càng cảm thấy bất an ơn khi chứng kiến sự trầm lặng lạ thường của Dex.
"Tôi không thể chịu thêm được nữa."
Sloane sững lại khi gã đang đi về hướng căn bếp. Gã quay sang nhìn anh. "Cậu nói gì?"
"Cứ mãi phải giả vờ rằng bản thân không hề đau đớn mỗi khi anh đẩy tôi ra xa. Phải tỏ ra như bản thân vẫn ổn với tất cả mọi chuyện. Tôi đã nói tôi sẽ chờ đợi anh, và tôi vẫn giữ nguyên lời hứa đó của mình, tôi sẽ thuận theo tự nhiên, từ từ, từng chút một, anh hiểu chứ. Tôi biết anh cần thêm thời gian. Tôi hiểu rất rõ, nhưng chính sự gần gũi này của hai ta lại chỉ khiến cho tôi thấy như chết dần chết mòn. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu biến cố như vậy, và chẳng lần nào khác đi, anh đều thể hiện như mọi thứ không có gì to tát cả. Sau những gì đã xảy ra tại cơ sở nghiên cứu đó, tôi phát hiện ra rằng... bản thân muốn có được nhiều hơn nữa."
"Cậu nói đúng." Sloane không tài nào trì hoãn thêm được nữa. "Tôi vẫn không thể hình dung ra được là vì sao cậu luôn dùng ánh mắt như vậy mà nhìn tôi, nhưng giờ cậu đã biết hết mọi chuyện rồi đấy."
Dex nhíu mày, nhìn xuống những ngón tay mình. "Tôi không đọc các file thông tin đó."
"Sao cơ?" Sloane đi tới trước chiếc ghế sofa, nhìn thẳng vào Dex. "Nhưng... cậu đã sở hữu được những file đó rồi mà. Mọi thứ về tôi đều được liệt kê đầy đủ ở trong đó hết."
Dex nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu. Khi mở mắt ra, anh bắt gặp ánh mắt của Sloane cũng đang hướng tới mình, và Sloane phải lùi lại khi gã nhìn thấy những cơn sóng trào đang dâng lên bên trong đôi mắt anh. "Tôi muốn hiểu con người anh, Sloane ạ, là con người thật của anh. Tôi không muốn bản thân phải ngồi đọc những dòng đánh giá y học từ nhà tâm lý học nào đó, tôi muốn được nghe từ chính lời anh nói với tôi. Tôi muốn anh hãy tin vào tôi. Khi nào anh thấy sẵn sàng để làm điều đó thì tôi sẽ luôn luôn ở đây, lắng nghe anh tâm sự."
Sloane có thể cảm nhận được sự đau đớn trong lòng Dex, và gã thấy ghét bỏ bản thân khi chính gã là nguồn cơn của nỗi đau này. Dex nói đúng. Hai người bọn họ không thể cứ mãi như thế này được. "Vào lúc 14 tuổi, tôi đã từng cố gắng tự sát." Sloane ngồi xuống chiếc bàn café, ngay đối diện với Dex, hai bàn tay gã siết chặt, đan chéo vào nhau, để tỳ lên trên hai bên đầu gối. "Tiến sĩ Shultzon đã tìm ra tôi, và khiến cho tôi có ý thức muốn sống trở lại, về cả mặt thể xác lẫn tinh thần. Từ sau đó, tôi đã gia nhập vào THIRDS. Ông ấy đã thuyết phục tôi rằng tôi chính là một tài sản có giá trị chứ không phải là một loài thú vật không có linh hồn như tôi đã từng tin. Nhưng khi ấy tôi như phát điên rồi, tôi không tài nào nghe lọt tai được. Tôi rất sợ hãi."
"Lần đầu tiên, tôi đã suýt không qua khỏi. Tôi mới có 11 tuổi và đã phải sống trong một căn phòng có lót đệm kín bưng bốn bức tường ở bệnh viện tâm thần, chực chờ cho tới ngày tôi trở nên điên dại giống hệt như trong lời mạt sát của người đời hoặc là tìm được cách nào đó mà kết thúc tất cả mọi thứ. Đáng lẽ tôi không bao giờ có thể thoát ra khỏi nơi ấy được. Bằng cách nào đó, Shultzon đã tìm thấy tôi, đã đấu tranh để giành được quyền nuôi dưỡng tôi. Mà nói đúng ra thì tôi chính là một tài sản thuộc sở hữu của Chính phủ Hoa Kỳ mà." Sloane nhíu mày khi nhớ lại những mảnh ghép từ quá khứ. "Ông ấy đã rất tốt với tôi. Chỉ bấy nhiêu đó thôi là cũng đủ để khiến tôi đồng ý vô điều kiện với tất cả những gì mà Shultzon nói cho tôi nghe."
"Tối hôm đó, anh... anh đã từng nhắc đến 'bà ấy'. Bà ấy là ai vậy?"
"Là mẹ tôi." Sloane hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, nỗi đau quặn thắt quen thuộc vẫn âm ỉ từ trong sâu thẳm trái tim này là thứ mà gã biết rằng sẽ không bao giờ có thể chấm dứt được, sẽ bám theo gã đến tận ngày cuối của cuộc đời mình. "Tôi đã giết mẹ mình, Dex ơi. Tôi đã giết chính mẹ đẻ của mình." Gã ngưng lại, nín lặng, chờ đợi nỗi kinh hoàng, hoặc thậm chí là tệ hơn – sự thương hại xuất hiện trong đôi mắt Dex. Nhưng gã không thấy những điều đó. Thay vì thế, gã lại cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy hai tay gã khi Dex nghiêng người sát qua. Giọng anh rất dịu dàng.
"Khi ấy đã có chuyện gì?"
"Cậu đã biết tôi và Ash rồi đấy. Tất cả những người thuộc Thế hệ đầu tiên khác mà cậu gặp, ai ai cũng đều có khoảng thời gian điên điên khùng khùng như bọn tôi, thậm chí còn kinh khủng hơn thế nữa. Mọi thứ còn tùy thuộc vào xem khả năng thích ứng và điều chỉnh của từng cá nhân đến đâu. Khi lần chuyển đổi hình thái đầu tiên của chúng tôi xảy ra, thời điểm đó chẳng có trường lớp nào, chẳng có Bộ dụng cụ Phản ứng dành cho Kỳ biến hình đầu tiên nào, cũng không hề có sự tồn tại của Trung tâm Thanh thiếu niên Therian. Tôi không hề biết cơ thể mình bị cái quái gì nữa. Không một ai biết được điều gì cả. Khi chúng tôi được sinh ra, tất cả cha mẹ của bọn tôi đều được thông báo rằng chúng tôi là một thế hệ khác biệt, DNA không giống với người bình thường. Mọi người đều muốn nghiên cứu chúng tôi, tìm ra trong chúng tôi đang có tồn tại sự sai lệch nào. Cha tôi, ông ấy tự trách chính bản thân mình. Ông ấy từng là lính chiến đấu ở Việt Nam, khi chiến tranh kết thúc, trở về thì đã mang trong mình mầm mống của chủng vi rút Melanoe như rất nhiều người lính khác. Ông ấy là một trong những người may mắn sống sót, thậm chí là sau khi vắc xin Eppione.8 được phát minh ra."
"Ông ấy cũng chỉ là một người bình thường, không tài nào phát hiện ra được Eppione.8 đã thay đổi DNA trong máu của mình như thế nào, đã thay đổi DNA của mẹ tôi ra làm sao, rồi làm thế nào mà sự đột biến lại có thể tự hoàn thiện chính nó ngay trong đứa con trai còn chưa chào đời của hai người. Tôi sinh ra khỏe mạnh bình thường, nhìn qua không khác gì những đứa trẻ sơ sinh loài người, chỉ trừ mỗi đôi mắt tôi." Sloane cười một tiếng đầy cay đắng. "Họ nghĩ rằng chỉ có đôi mắt tôi bị đột biến. Họ đâu biết gì khác chứ. Vào lần đầu biến hình của mình, tôi đã vô cùng hoảng sợ. Nỗi đau chuyển đổi hình thái giống như phanh thây tứ chi, và tôi nghĩ rằng chắc mình sẽ phải chết. Cảm giác khi ấy giống hệt như tôi bị kẹt trong phần thú dữ của mình, chỉ có thể ngóng trông ra bên ngoài tìm kiếm cha mẹ, không tài nào kiểm soát nổi cơ thể của bản thân. Tôi muốn có mẹ, cũng giống như bao đứa trẻ đang sợ hãi khác mà thôi." Sloane lau đi hàng nước mắt chảy dài bên má, đôi môi run rẩy không ngừng khi gã cố ép bản thân phải tiếp tục nói, giọng gã nghẹn ngào, vỡ vụn. "Tôi ôm chầm lấy cả người bà ấy, bằng chính những móng vuốt của mình..." Gã nhìn xuống những ngón tay mình, và lắc đầu. Gã vẫn có thể nhìn thấy những vết máu đỏ tươi đáng sợ đó. "Tôi không biết. Tôi không biết được là có chuyện gì xảy ra cho tới khi cha tôi đá tôi văng thẳng lên tường. Tôi nhìn thấy bà ấy, nằm bất động một chỗ, khắp nơi chỗ nào cũng là máu. Khi tôi cố gắng để tới gần mẹ mình, cha tôi lại đạp tôi đi. Ông không còn bình tĩnh được nữa. Nếu như cảnh sát mà không đến kịp lúc, chắc ông cũng giết tôi luôn rồi. Ông gọi tôi bằng những cái tên..."
Dex nhẹ nhàng xoa đầu Sloane, trấn an gã, dịu dàng vén những sợi tóc lòa xòa trước trán gã sang một bên. Sloane ghé sát vào người anh, để anh xoa dịu mình, hai mắt gã nhắm chặt lại, tiếp tục kể lại hồi ức cũ.
"Cảnh sát đã bắt giữ ông ấy. Còn tôi ư? Cậu có biết tổ chức nào đến đưa tôi đi không? Là Trung tâm Kiểm soát động vật. Và điều khủng khiếp nhất ở đây là gì? Sau khi ấy, tôi lại quay trở về với hình dạng con người. Tôi bơ vơ ở đó, chỉ là một thằng nhóc con gầy gò, trần truồng, cả người đâu cũng dính đầy máu, và rồi bị nhân viên của Trung tâm Kiểm soát động vật bắt đi. Tôi được đưa tới một cơ sở tâm thần. Chẳng bao lâu sau thì cha tôi cũng tự sát. Tất cả những chuyện trên đó đều được ghi lại trong file thông tin nọ. Những gì đã xảy ra với cha mẹ tôi, cơ sở tâm thần mà tôi từng được nhận nuôi, mọi điều tồi tệ về sau đó mà tôi đã phải trải qua cho tới cái ngày tôi được tuyển lựa, rồi về cả việc Tiến sĩ Shultzon, người vốn được coi là đã mang lại cho những người như chúng tôi một cuộc đời thứ hai, người có lẽ là thấu hiểu chúng tôi. Nhưng mọi thứ đều có cái giá của nó. Bọn họ sẽ biến chúng tôi thành những đặc vụ để phục vụ cho tổ chức mới thành lập, nhưng đầu tiên là phải nghiên cứu thật kĩ chúng tôi, phải hiểu được chúng tôi là gì trước đã. Ngày qua ngày đều là những bài kiểm tra, rồi lại thêm nhiều bài kiểm tra nữa, thúc ép, kích thích, biến đổi dựa theo những điều kiện đã được đặt ra sẵn." Sloane ngồi thẳng người dậy, gạt đi những giọt nước mắt. "Cậu cũng nên biết là những buổi họp thường kỳ hằng tháng nọ mà tôi vẫn luôn tham gia không phải là chỉ họp đơn thuần, ít nhất thì không có gì liên quan đến công việc của chúng ta cả. Tất cả những buổi đó đều là những kỳ đánh giá tâm lý."
"Chẳng phải quý nào chúng ta cũng đều phải trải qua kỳ đánh giá tâm lý sao?" Dex hỏi, trong đầu tràn đầy nghi vấn.
"Những buổi đánh giá của tôi không phải thuộc hàng tiêu chuẩn chung. Tôi phải tham gia các kỳ đánh giá đặc biệt đó là để đảm bảo rằng bản thân không xuất hiện sự sai lệch tâm lý. Khi Gabe mất, tôi đã bị gửi đến Trung tâm phục hồi để phòng trừ trường hợp đó. Mặc dù không có ai biết về mối quan hệ thật sự giữa hai chúng tôi, nhưng mọi người đều nhận ra sự thân thiết giữa tôi và em ấy. Ai cũng sợ rằng tôi sẽ mất kiểm soát hành động của bản thân. Khả năng đó cũng không phải là chưa từng xảy ra đối với một đặc vụ người Therian thuộc Thế hệ đầu tiên. THIRDS rất giỏi trong việc ém nhẹm đi tất cả những tin tức liên quan đến các tai nạn đó. Ash là người duy nhất biết tất cả mọi chuyện, bởi vì cậu ấy luôn ở bên cạnh tôi. Nếu như không phải có Ash ở bên, có lẽ tôi cũng chẳng thể sống được nổi đến tận ngày hôm nay." Gã thở dài một tiếng nặng nề, trong lòng gã cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào khi gã đã thú nhận mọi việc với anh. Gã sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn, gã hoảng sợ khi nghĩ đến hình ảnh mà gã có thể sẽ phải nhìn thấy. Dex là một người đàn ông vừa nhiệt thành lại rất lãng mạn, nhưng vấn đề chính là ở đó. Dex là một người đàn ông, là một người bình thường. Anh đâu thể thực sự hiểu được ý nghĩa chân chính của sự... dị biệt.
"Sloane này."
Giọng nói nhẹ nhàng của Dex khiến cho Sloane phải ngẩng đầu lên nhìn, và hơi thở của gã như đột ngột ngưng lại, không thốt ra được bất cứ từ ngữ nào khi bắt gặp nụ cười đầy yêu thương trên gương mặt của Dex. Trong đôi mắt của anh đều là sự ấm áp và quan tâm.
"Những chuyện đã xảy ra đó đều không phải lỗi của anh. Cảm ơn anh vì đã thành thật với tôi như vậy, nhưng giờ tôi nhất định phải nói với anh điều này. Tôi biết rằng..."
Sloane như chết lặng, trái tim gã tựa đã nhảy thẳng lên cổ họng.
"Tôi nghĩ anh là một người đàn ông còn hơn cả tuyệt vời. Mọi thứ mà anh đã phải trải qua, mọi nỗi đau mà anh đã phải chịu đựng, và giờ hãy nhìn lại chính anh của hiện tại đi. Anh đã dấn thân ra ngoài kia, đánh cược cả sinh mạng của mình cho thành phố và những công dân ở đây. Không kể người ta đã mạt sát, miệt thị, coi thường anh như thế nào, mỗi buổi sáng anh đều thức dậy và thực hiện đúng mọi nhiệm vụ mà bản thân cần phải thực hiện. Tôi biết, tôi cũng đã khó chịu với anh khi anh trở thành vị Sloane Brodie nọ, nhưng sự thật là, đó chính là một phần con người anh, và mọi người đều kính trọng anh vì điều đó. Tôi cũng rất kính trọng anh."
Sloane hé miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không biết nói gì mới phải. Gã không biết nên đáp lại những lời vừa rồi của Dex như thế nào. Dex mỉm cười nhìn gã, và Sloane liền quỳ xuống ngay trước mặt anh. Gã vòng tay ôm lấy người Dex và siết chặt lấy anh, đầu gã ghé sát lên ngực anh. "Cảm ơn cậu." Sloane chỉ có thể thì thầm như vậy, vòng tay ôm lại càng siết chặt hơn nữa. Gã nhắm mắt lại, cảm nhận từng ngón tay của anh nhẹ xoa trên đầu mình. Gã không biết hai người bọn họ đã giữ như vậy bao lâu, nhưng một lúc sau, Sloane đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh Dex, dồn hết sự can đảm của bản thân mà Dex nhìn thấy ở con người gã.
"Dex này?"
"Ừ?"
"Tôi có điều này muốn hỏi cậu. Cậu từ chối cũng không sao. Cậu có... Tối thứ Sáu này, em có bận không?"
Dex nháy mắt với gã. "Với anh thì không. Sao thế?"
Hít sâu vào đi. "Tôi nghĩ là biết đâu chúng ta có thể đi tới Jersey, và, ừm, đi hẹn hò. Đi ăn món gì đó hơn là mấy kiểu bánh hamburger với vài cốc bia thường ngày. Ở Jersey có một nhà hàng, và..."
"Anh muốn dẫn tôi đi ăn nhà hàng sao?" Dex há hốc, không khỏi bất ngờ.
"Ừ." Sloane nhún vai, trong lòng gã lúc này như có hàng vạn con bướm điên cuồng đập cánh bay phấp phới không yên. Gã không kìm được nụ cười trên gương mặt của mình. "Chẳng phải đó là điều mà một đôi bạn trai luôn làm sao. Đi ra ngoài với nhau. Đi hẹn hò."
Nụ cười lúc này đây của Dex là điều đẹp nhất mà Sloane từng nhìn thấy ở trên đời. "Anh nói được trọn vẹn từ 'bạn trai' mà không hề ngất xỉu giữa chừng rồi kìa."
Sloane khẽ cười. "Tôi làm được rồi." Dex mím chặt đôi môi mình, và Sloane thừa biết trong lòng anh đang phấn khích đến điên luôn rồi. Gã đã làm được rồi. Gã đã có thể khiến cho nụ cười ấy lại xuất hiện trên gương mặt của người mà gã quý trọng, cùng cả sự khôn khéo và nhiệt huyết ánh lên trong đôi mắt của anh nữa. Mặc dù lúc này trong đầu gã không ngừng gào thét bắt gã bỏ chay, nhưng trái tim gã lại liên tục tranh đấu, ép gã phải ở lại nơi đây.
"Được, tôi thích đi hẹn hò với anh lắm."
Sloane kéo Dex vào vòng tay mình, cẩn thận tránh phần vết thương trên chân anh và hôn anh cuồng nhiệt. Cái suy nghĩ về việc lại lần nữa bắt đầu một mối quan hệ khiến cho gã sợ hãi khôn cùng, nhưng điều đó vẫn không hề đáng sợ bằng việc suýt chút nữa gã đã để mất Dex. Gã biết công việc hiện tại của họ có vô cùng nhiều rủi ro và nguy hiểm, và không ai trong số bọn họ đoán trước được ngày nào sẽ là ngày cuối cùng của cuộc đời mình, nhưng chẳng phải chính vì thế mà gã nên tận dụng hết khoảng thời gian trước mắt này để ở bên cạnh những người mà gã quan tâm hay sao? Gã yêu quý Dex, muốn ở bên cạnh anh. Gã yêu cái cảm giác được ôm anh, hôn anh, vuốt ve anh. Gã yêu những câu chuyện đùa của anh và cũng yêu cả gu âm nhạc có phần lạ đời của anh nữa. Gã yêu sự ám ảnh của anh đối với những gói snacks phô mai và lòng đam mê đối với kẹo dẻo Gummy Bears. Sloane vẫn còn chưa dám chắc về rất nhiều thứ, về cả tương lai của hai bọn họ, nhưng gã muốn đánh liều cố gắng xem sao.
Dex hôn Sloane say đắm, hai tay anh vòng ra sau cổ gã, giữ gã lại gần. Hai người chậm rãi tận hưởng từng phút giây thân mật, khám phá cơ thể nhau, nhấp nháp hương vị của đối phương, từng hơi thở nặng nề quấn quýt, kề cận. Sloane vừa mới cưỡi lên người Dex thì điện thoại của gã đột nhiên đổ chuông.
"Mẹ kiếp, trời ạ." Gã giật phắt lấy điện thoại đang để trên bàn café, không khỏi ngán ngẩm ca thán một tiếng.
"Ai thế?"
"Cha em đấy. Tôi thề, nếu như không phải tôi nắm rõ mọi thứ thì tôi còn nghĩ là ông ấy biết chuyện hai ta rồi kìa, vì lúc nào cha em cũng rất biết cách để phá hỏng tâm trạng cảm xúc người khác kinh khủng khiếp." Sloane nhấn biểu tượng chấp nhận cuộc gọi trên màn hình và đưa điện thoại lên bên tai. "Sếp à, tôi giúp gì được đây?"
"Cậu đang ở với Dex đúng không?"
"Vâng."
"Bật loa ngoài lên."
Sloane bật loa ngoài của chiếc điện thoại và đặt lên trên bàn café.
"Trời ơi, đừng có nói điều đó mà." Dex than thở với người cha ở đầu bên kia điện thoại.
"Chúng ta gặp vấn đề lớn rồi."
Dex "hừ" một tiếng đầy chán nản, ngả người nằm vật xuống ghế sofa. "Con đã bảo cha là đừng nói rồi mà. Một ngày thôi. Mẹ nó chứ, bảo mấy tên điên khùng kia nghỉ một ngày thôi mà cũng là đòi hỏi quá cao à trời?"
"Những kẻ điên thì đâu có ngày nghỉ, con trai ạ. Chúng ta đã xác định được danh tính của nhóm người Therian tấn công The Order rồi. Bọn chúng tự xưng tổ chức của mình là Liên Minh Ikelos, và không giống như The Order vốn tập trung phần lớn những công dân có tư tưởng cực đoan, những kẻ Therian này được huấn luyện rất bài bản. Bạo lực càng lúc càng căng thẳng. Cái chết của Isaac đã khiến cho The Order như rắn mất đầu, giờ những kẻ còn lại trong The Order đang cắn xé lẫn nhau rồi. Chúng ta nhất định phải ngăn cản The Order, không để cho tổ chức này có cơ hội quay lại cắn ngược chúng ta, nhưng hiện tại The Order đang xung đột rất căng thẳng với Liên Minh Ikelos, và đối tượng chịu thiệt hại trong cuộc chiến này lại chính là những công dân của thành phố."
"Thế là hiện giờ chúng ta phải đối diện với hai tổ chức điên loạn cùng một lúc cơ à." Dex lẩm bẩm. "Quá hay rồi."
"Đúng ra phải là ba."
Dex và Sloane nhìn nhau một hồi, sau đó mới quay trở lại bên phía sếp của bọn họ. "Bên thứ ba là bên nào?"
"Chúng ta đã nắm được một vài manh mối chỉ ra rằng có kẻ nào đó bên trong THIRDS đang tuồn thông tin cho Liên Minh."
"Mẹ kiếp."
"Đúng vậy. Không phải là tình cờ mà Liên Minh biết được địa chỉ chính xác của cơ sở nghiên cứu. Những kẻ trong Ikelos không hề tự điều tra ra được mà có ai đó đã mớm thông tin cho bọn chúng. Mấy đứa à, trong nội bộ chúng ta có kẻ phản bội đang ẩn nấp, và chúng ta sẽ phải tìm ra tất cả những kẻ hai mặt đó. Ngay sáng ngày mai, hai đứa phải có mặt tại văn phòng, đúng giờ quy định. Hobbs cũng sẽ quay trở lại làm nhiệm vụ như bình thường. Sẽ có cả bánh ngọt cho một buổi liên hoan nhỏ nữa đấy." Maddock ngắt liên lạc, Sloane ấn vào biểu tượng kết thúc cuộc gọi trên màn hình điện thoại của gã. Cả hai người đều ngồi yên lặng trong một chốc, cố gắng tiêu hóa hết những thông tin mà họ vừa mới được cho biết, và rồi Dex lên tiếng.
"Anh nghĩ chiếc bánh ngày mai ấy sẽ là vị gì?"
Sloane nhìn chằm chằm người cộng sự của mình, thấy gương mặt anh không hề có chút gì là đùa cợt, sự nghiêm túc đến lạ kỳ. Gã không kìm chế được nữa, bật cười lớn.
"Gì nào? Tôi nói nghiêm túc đấy. Tốt hơn nên là kem lạnh hoặc socola mới đúng, chứ không phải lại là loại bánh hạnh nhân Marzipan của khỉ ấy. Tôi ghét cay ghét đắng kiểu bánh đó."
Sloane khẽ cười, kéo Dex vào sát người mình rồi ôm chặt lấy anh, đặt một nụ hôn lên trán anh. Dex thôi không bày trò nữa, thở dài một tiếng nhẹ, và Sloane tự nhắc nhở bản thân mình rằng gã nhất định phải lưu lại những giây phút này trong lòng. Mọi thứ càng lúc càng trở nên khó khăn hơn, công việc thì ngày càng nguy hiểm, đặc biệt là hiện nay lại có thêm mối đe dọa mới nổi lên đến từ một tổ chức người Therian. Gã phải tăng cường huấn luyện cho Dex, và đương nhiên chính bản thân Sloane cũng sẽ không được phép lơ là. Những lời nói vừa rồi của Maddock lại hiện lên trong đầu gã. Tổ chức của bọn họ có kẻ phản bội đang ẩn nấp. Có ai đó đã tuồn thông tin về địa điểm cơ sở nghiên cứu cho Liên Minh Ikelos. Dù kẻ phản bội đó có là ai đi chăng nữa thì nhất định hắn ta nên chuẩn bị kĩ tinh thần, bởi vì một khi Sloane đã tìm ra được thân phận thật sự của kẻ đó, nhất định gã sẽ không bao giờ nhân từ.
"Sloane."
Giọng nói của Dex khiến Sloane bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ u ám đó của bản thân mình, nụ cười trên gương mặt của anh lấp đầy Sloane bởi sự ấm áp và niềm hy vọng, thậm chí còn mãnh liệt nhiều hơn tất cả những gì mà gã đã cảm nhận được trong suốt khoảng thời gian dài từ trước đến nay
"Chỉ tối nay thôi, gác hết tất cả sự điên loạn đó sang một bên đi. Chỉ tôi và anh thôi, ở ngay nơi này."
Sloane thấy thật hạnh phúc khi nghe được những từ ngữ đó. "Chỉ tôi và em thôi." Gã nghiêng đầu sang, áp đôi môi mình lên đôi môi Dex và để cho bản thân gã hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn tuyệt vời của người đàn ông bên cạnh. Có lẽ ngày mai, thế giới lại đón một hồi loạn lạc nữa, nhưng tối nay, khi gã đã có Dex ở trong vòng tay ôm của mình, mọi thứ rồi lại bình yên đến thế. Dex nói đúng, cả hai người bọn họ rồi sẽ phải trải qua rất nhiều thăng trầm. Đến cuối cùng, dù kết quả là thế nào, dù mối quan hệ của hai người bọn họ có đổ vỡ hay khăng khít hơn, ai mà đoán trước được chứ, nhưng ít nhất thì họ vẫn còn có nhau. Từ giờ phút này trở đi, Sloane biết rằng dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, gã sẽ luôn tin tưởng hoàn toàn vào người cộng sự của mình, anh sẽ luôn bảo vệ cho gã, và quan trọng hơn hết, gã cũng đem trái tim mình giao phó trọn vẹn ở nơi anh.
=*= Hết Quyển II =*=
Sloane chạm vào thiết bị liên lạc của mình và nghe thấy một loạt những âm thanh nổ súng cùng la hét vang lên ở đầu bên kia. "Cael? Có chuyện gì xảy ra thế?"
"Ở đây không chỉ có mình chúng ta thôi đâu. Khi cả đội của bên ta xâm nhập vào cơ sở, những kẻ tay chân của Isaac cũng bắt đầu bỏ chạy, nhưng ngay khi bọn chúng rời khỏi tòa nhà thì có một nhóm người xuất hiện và nã đạn vào đám tay chân đó. Nhóm người nọ chính là nhóm người Therian trên các chương trình tin tức. Em không biết vì sao mà nhóm Therian đó biết chúng ta đang ở đây, nhưng đúng là bọn họ đã biết chắc trong lòng bàn tay. Giờ tình hình rối tung hết lên rồi. Trung úy Sparks đang gửi quân chi viện đến."
"Khốn kiếp." Đúng ngay lúc mà bọn họ đang cần. "Được rồi, phải luôn cập nhật tình hình cho anh. Ở bên bọn anh hiện vẫn chưa có gì phát sinh, nhưng chắc sẽ không duy trì được lâu nữa đâu."
"Em hiểu rồi. Sloane này?"
"Sao thế?"
"Nhất định phải cứu được anh em ra khỏi cơ sở đó."
"Anh đảm bảo." Sloane quay sang phía đồng đội của gã. "Chúng ta phải tách nhau ra. Hiện giờ ngoài đội chúng ta còn có thêm cả một đám người không mời mà đến ở ngay các tầng dưới và khiến cho tình hình càng lúc càng trở nên phức tạp hơn rồi. Nếu có bất kỳ ai trong mọi người tìm thấy Dex hay Shultzon hoặc Isaac thì phải lập tức gọi quân chi viện tới. Tôi muốn mọi người cứ sau 10 phút thì phải báo cáo lại tình hình bên phía mình. Giờ hành động đi." Cả đội tản ra, mỗi người hướng đến những phía khác nhau của cơ sở.
Sloane không mấy quen thuộc với khu vực này của cơ sở. Gã đã sinh sống ở đây trong nhiều năm trời, trải qua biết bao nhiêu các cuộc thí nghiệm kiểm tra, và gã cảm thấy thật may mắn khi gã đã chẳng còn nhớ được là bao trong số đó. Gã và Ash chưa bao giờ được cho phép rời khỏi tầng mà cả hai sinh sống. Ngoài những khi phải trải qua những đợt kiểm tra với các bác sĩ, các nhà tâm lý học, rồi cả những người nghiên cứu khoa học thì hai người dành phần lớn thời gian ở cùng nhau trong căn phòng của bọn họ, hoặc tham gia các lớp học giáo dục. Gã rẽ sang một góc hành lang, bước từng bước cẩn trọng, đi qua một cánh của đôi với những ô cửa sổ; rồi đột nhiên, gã sững người lại. Trước mắt gã là một dãy hành lang màu trắng, những ngọn đèn với ánh sáng chói mắt, và ở cuối con đường kia lại là một cánh cửa đôi màu trắng nữa, mọi thứ giống hệt như những gì mà gã đã chứng kiến trong cơn ác mộng của mình.
Trong một sát na, gã nghĩ rằng có thể gã đã quay trở lại với căn hộ của mình, hoặc đang nằm trên giường cùng với Dex, và chỉ mơ một giấc mơ không mấy tốt đẹp mà thôi. Nhưng hiện thực lại không phải thế. Ít nhất thì giờ khắc này đang gã có vũ khí bên cạnh mình. Gã tiến từng bước về phía cánh cửa, sau đó nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Sloane, cứu tôi với, cứu tôi."
Lần này không phải là giọng của Gabe. Là Dex.
Gã nắm chắc khẩu súng, nhanh chóng chạy vọt qua cửa, trong lòng không khỏi lo lắng vì những gì mà gã sẽ nhìn thấy ở phía đằng sau kia. Hình ảnh của Dex nằm bất động trong bể máu đột nhiên xẹt qua tâm trí gã, và gã liền vội vàng gạt hết sang một bên. Đây không phải là giấc mơ đó. Dex cần có gã. Sloane nấp vào một bên mé của cánh cửa đôi lớn, cẩn thận hé mắt nhìn vào bên trong xuyên qua lớp kính. Gã nghe thấy một giọng nói khác vô cùng quen thuộc, đến từ một kẻ mà gã chỉ muốn khiến cho kẻ đó im miệng mãi mãi.
"Vào đi, Sloane. Nói chuyện chút nào."
Sloane chạm vào thiết bị liên lạc, khẽ giọng nói. "Mọi người, tôi tìm thấy Isaac rồi, Dex đang bị hắn ta khống chế. Isaac nói hắn ta muốn trò chuyện. Tôi hiện đang ở trên tầng 8, khu C. Calvin, cậu biết tiếp theo cần phải làm gì rồi đấy." Gã hít vào một hơi thật sâu rồi đưa tay đẩy một bên cửa ra và bước vào bên trong, hai hàm răng siết chặt vào nhau. Căn phòng rộng lớn màu xám này giống hệt như căn phòng trong cơn ác mộng nọ của gã – trống rỗng, chỉ khác ở chỗ giờ đây, kẻ đã giết người thương của gã, kẻ khiến cho bao sinh mạng vô tội phải đổ máu, kẻ là nguồn cơn của mọi sự hỗn loạn, và kẻ đã bắt cóc Dex, đang đứng ngay ở vị trí trung tâm của căn phòng, khoác một chiếc áo vest chống đạn, bên bắp đùi có gài một khẩu súng ngắn, và trên gương mặt hắn ta là một nụ cười ngả ngớn khiến cho Sloane chỉ muốn đấm thẳng vào mặt hắn cho nát bét.
"Họ đâu rồi?" Sloane hỏi, nhắm thẳng khẩu súng trên tay về phía Isaac.
"Cảm giác được quay trở lại nơi chốn cũ thế nào?" Isaac hỏi một cách nhẹ nhàng, thong thả bước đi giữa căn phòng nhạt nhẽo rất cần được tân trang lại một hồi. Những bức tường xám của căn phòng này đầy những vết nứt, vết bong tróc, và còn loang lổ đủ loại vết bẩn đáng ngờ. Mặt sàn của căn phòng được trát xi măng. Không có bất cứ một ô cửa sổ nào, chỉ có duy nhất một cánh cửa thép dày đang đóng kín ở phía tay phải của gã. "Tao thấy chỗ này hơi giống một phòng bệnh, nhưng mà vẫn có điểm khá thu hút đấy."
Sloane không để bản thân dính phải trò khiêu khích của Isaac. Gã nghiến răng, gằn từng tiếng một. "Họ - Ở - Đâu?"
"Đáng lẽ tao nên cảm thấy nhẹ nhõm khi đã có được một lời chứng thực về mọi điều mà tao từng nghĩ về mày là đúng sự thật." Isaac cất lời, vỗ nhẹ vào một bên túi quần chiến thuật có cất một vật hình chữ nhật. "Nhưng mà rồi, tao lại chỉ thấy rất thất vọng. Tao sẽ là người đầu tiên giơ hai bàn tay của mình lên và nói rằng, chúng tao – là dòng dõi loài người – chỉ có thể tự trách tội chính bản thân mình. Từ chủng vi rút, rồi vắc xin, đến cả hậu quả về sau..." Isaac vừa nói vừa tiến gần về phía Sloane. "... tất cả đều do chính tay con người bọn tao tạo nên. Ấy vậy mà thay vì tìm cách sửa chữa sai lầm, bọn tao lại còn khiến cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn gấp vạn lần. Con người đã tạo ra những loài đột biến, và không chỉ đối xử với bọn chúng ngang hàng như loài người, mà còn trao cho chúng nhiều quyền lợi nữa. Chính con người bọn tao đã cho phép chúng tham gia vào hệ thống chính quyền. Chính bọn tao đã thuê mướn những kẻ sát nhân để thực thi luật pháp."
Cằm Sloane siết chặt lại. Gã sẽ không cho phép Isaac tung đòn đánh lạc hướng gã. Isaac đã chuẩn bị kế hoạch kĩ lưỡng, và gã nhất định không bao giờ tự khiến cho bản thân rơi vào cái bẫy mà hắn ta đã giăng sẵn ở đó.
Isaac mỉm cười, rồi cất tiếng gọi lớn. "Dexter, mời cậu ra đây. Và nhớ dẫn theo cả vị Tiến sĩ cao quý nọ nữa."
Sloane nhìn sang, trong lòng chợt dâng lên sự sợ hãi, và khi cánh cửa bên tay phải của gã mở ra, Dex xuất hiện, lôi theo cả Tiến sĩ Shultzon sát theo bên anh. Trên gương mặt của anh đầy những vết bầm tím, dưới cánh mũi cùng hai bên má còn có vài vết máu nhạt vương lại, nhưng ngoài những điểm đó ra, nhìn trông anh vẫn khỏe mạnh bình thường.
"Nhờ cậu mang lão ta lại đây cho tôi. Bắt lão quỳ xuống."
"Đương nhiên rồi." Dex làm theo yêu cầu của Isaac, lôi vị Tiến sĩ tới vị trí mà Isaac chỉ định, kéo đầu Shultzon lên rồi ép ông ta quỳ sụp xuống. Sau đó, anh chỉ im lặng đứng nhìn. Trên người anh đã bị lột hết toàn bộ từ áo vest chống đạn, thiết bị vũ khí, cho đến cả chiếc áo khoác của bộ đồng phục. Sloane vẫn chưa thể hiểu được tình hình hiện tại là như thế nào.
"Dex?" Sloane thấy Dex cười với mình, và trái tim gã như bị thứ gì đó bóp nghẹt lại. Người ở trước mặt gã đây vẫn là Dex, nói chuyện vẫn là chất giọng của Dex, hành động vẫn không khác gì Dex, nhưng có thứ gì đó không đúng lắm. "Mày làm gì cậu ấy rồi?"
"Không có gì mà cơ quan của bọn mày lại không dám làm cả nhỉ. Tao chỉ tiêm cho cậu ấy một ít hợp chất mà THIRDS đã sáng chế ra thôi, trong đó có chứa một lượng scopolamine nhất định. Chính phủ Hoa Kỳ đã từng cố gắng sử dụng loại chất này như một loại huyết thanh 'nói thật' vào những thập niên 60, nhưng mà không may rằng, ngoài hiệu quả khiến đối tượng khai báo sự thật lại còn làm phát sinh một loạt các loại ảo giác điên rồ khác. Có vẻ như THIRDS đã tìm ra cách tốt hơn trong việc sử dụng loại hợp chất mới đã qua nâng cấp này – đó là khống chế chính các đặc vụ của cơ quan. Sức mạnh của sự ám chỉ quả thực là vô cùng tuyệt vời. Chẳng hạn như tao đã ám chỉ với Dex rằng bọn tao là bạn tốt của nhau. Có đúng như vậy không, Dex nhỉ?"
Dex gật đầu. "Chúng tôi là những người bạn tốt."
"Thằng chó chết nhà mày." Sloane bước về phía trước nhưng Dex lại đột nhiên đứng chắn ngay trước người Isaac. "Dex, cậu tránh ra mau." Sloane gầm lên, ánh mắt sắc như dao, ghim chặt vào Isaac. Gã nhất định sẽ phanh thây kẻ này ra vì tất cả những gì mà hắn ta đã làm với cộng sự của gã.
"Bình tình nào, Sloane. Dex đang bảo vệ cho tao vì đây chính là chuyện mà những người bạn tốt luôn làm cho nhau. Họ luôn săn sóc lẫn nhau. Mày bắn tao, người cộng sự của mày sẽ hứng luôn phát đạn đó, và cậu ấy không hề mặc bất cứ một loại bảo hộ nào trên cơ thể đâu đấy."
"Rốt cục mày muốn gì, Isaac?" Đồng đội của gã đi đâu hết cả rồi?
Ở sau lưng gã vang lên một tiếng nổ nặng nề, và Isaac bật cười lớn. "Những cánh cửa đó đã được gia cố rồi. Sau khi mày bước qua thì người của tao đã khóa lại toàn bộ. Khóa tất cả cửa ra vào. Cơ sở này được thiết kế để chống lại những kẻ Therian hóa thú như mày đấy. Đội của mày sẽ không vượt qua được đâu. Và cho dù bằng cách nào đó, bọn chúng có qua được đến đây thì ngay phía sau mày vẫn còn một tầng cửa che chắn nữa. Lúc ấy thì mọi thứ đã kết thúc hết rồi. Dex, cầm lấy." Isaac đưa khẩu súng cho Dex.
"Calvin?" Những giọt mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt của Sloane, trong đầu gã hiện lên một loạt đủ loại khả năng. Cho dù kế hoạch mà Isaac đang ấp ủ là gì thì nhất định kết quả cuối cùng sẽ vẫn là đảm bảo hắn ta tẩu thoát thành công cùng với tất cả những file thông tin mật nọ.
"Đã vào vị trí." Calvin xác nhận.
Sloane đưa ngón tay vào vị trí cò súng.
"Dex." Isaac nói, ánh mắt của hắn không hề rời Sloane. "Giết tên Tiến sĩ rồi sau đó tự sát đi."
Chỉ một vài từ ngắn ngủi như vậy nhưng Sloane đã biết được nỗi đau mà Isaac liên tục nhắc với gã là gì. Tên khốn đó biết rõ những quy định của THIRDS. Bảo vệ mạng sống của thường dân. Nhiệm vụ của Sloane lúc này sẽ là cứu Tiến sĩ Shultzon bằng bất kỳ giá nào. Dex tiến về phía trước một bước, và tất cả mọi thứ tiếp theo đều xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Sloane bóp cò súng, bắn thẳng vào Dex. Cả người anh đổ sập xuống sàn nhà. Sloane nhanh chóng ra mệnh lệnh, gã hét lên đánh tín hiệu cho người ở đầu kia của thiết bị liên lạc. "TARE!" Một âm thanh nhỏ vang lên xuyên qua không khí, và Sloane ngẩng đầu khỏi sàn nhà, ngước lên nhìn. Gã thấy trong hai mắt trợn ngược của Isaac đã không còn hơi thở của sự sống.
Isaac đã tính toán tách Sloane ra khỏi đội của gã, cứ đinh ninh rằng Sloane sẽ lựa chọn tự mình giải quyết sự việc, và sau đó sẽ rơi vào cãi bẫy mà hắn đã chuẩn bị sẵn, bắt gã phải đưa ra quyết định giữa một bên là người cộng sự của mình với bên kia là vị Tiến sĩ Shultzon. Hắn ta đã trông chờ vào sự giận dữ của Sloane, sự căm hận của gã đối với hắn, tin rằng Sloane sẽ cố gắng để tự bản thân giành lại công bằng. Nhưng Isaac đã lầm to. Sự căm hận của Sloane và cả nỗi khao khát giết chết Isaac không hề khiến cho lí trí của gã bị lu mờ giống như hắn ta. Sloane đã dựa vào sức mạnh của toàn đội, của gia đình gã, và của cả người đàn ông đang ngày càng trở nên quan trọng hơn trong lòng gã đến mức gã không dám thẳng thắn thừa nhận để thực thi công lý. Sloane không hề đơn độc, và gã không cần các thành viên trong đội phải vượt qua những cánh cửa kia làm gì. Gã chỉ cần tay bắn tỉa xuất sắc nhất trong đội của gã xuyên thủng được lớp kính thủy tinh kia mà thôi.
Gã loạng choạng đứng dậy, vội vã đi tới chỗ Dex. Gã không khỏi hoảng sợ khi nhận thấy người cộng sự của mình vẫn vươn tay tới vị trí của khẩu súng mà Isaac đã đưa cho anh. Chân anh vẫn chảy máu đầm đìa ở ngay vết thương mà viên đạn của Sloane đã ghim vào, nhưng dường như Dex không hề cảm nhận được một chút gì gọi là đau đớn từ vết thương đó.
Sloane giành lấy khẩu súng từ trên tay Dex, và Dex lập tức phản kháng lại. Một tiếng nổ động trời xuyên qua hành lang, khói bụi bốc lên mù mịt, và không bao lâu sau các thành viên trong đội của gã đã vượt qua được lớp cửa khóa thứ hai. Trong khi đó, Sloane vẫn đang chật vật không ngừng để ghìm lại người cộng sự bị thuốc khống chế.
"Dex, dừng lại đi!"
"Tôi phải giết tên Tiến sĩ. Tôi phải tự sát." Dex nói, liên tục giãy dụa để thoát khỏi sự kìm kẹp của Sloane.
Sloane cắn chặt răng, lấy sức nặng của toàn bộ cơ thể mình đè lên người Dex, kéo hai tay của anh qua đầu rồi ghì chắc xuống sàn nhà.
"Sloane!" Ash chạy tới, xuyên qua làn khói bụi dày đặc ngoài hành lang, theo phía sau anh ta là những thành viên còn lại trong đội. "Chuyện quái gì thế này?"
"Tôi phải giết tên Tiến sĩ. Tôi phải tự sát." Dex đáp lời, cả gương mặt anh vặn vẹo vì đau và cả sự tuyệt vọng vì không thể nào thực hiện được yêu cầu của Isaac. Sloane đã từng nghe qua loại thuốc này, còn từng xem cả những video ghi lại cảnh các nạn nhân chia sẻ những câu chuyện của bản thân về việc bọn tội phạm đã sử dụng loại thuốc đó để khống chế họ và rồi cướp sạch đồ của họ. Bọn tội phạm chỉ hỏi vài câu đơn giản về tài sản của nạn nhân, rồi sau đó ám chỉ nạn nhân hãy dẫn bọn chúng cùng về nhà mình. Hầu hết những trường hợp này xảy ra ở nước ngoài, thuốc được sử dụng để thực hiện mưu đồ cướp bóc nhắm vào các vị khách du lịch. Chỉ cần một lượng thuốc nhỏ là cũng đủ để khống chế nạn nhân, mặc dù người ngoài nhìn vào thì vẫn không thể nào nhận ra sự quái lạ. Và phần tồi tệ nhất ở đây là gì? Đó chính là tất cả các nạn nhân đều không nhớ được bất cứ chi tiết nào trước đó hết.
Sloane lắc đầu và chuyển ánh mắt của mình về phía những người đồng đội đang hoảng hốt của gã. "Cậu ấy bị Isaac tiêm một loại thuốc nào đó có chứa scopolamine rồi. Isaac ám chỉ cho cậu ấy giết Tiến sĩ rồi sau đó tự sát, và hiện tại cậu ấy vẫn cố gắng để hoàn thành mệnh lệnh của Isaac. Chúng ta cần đánh ngất Dex ngay, nếu không thì cậu ấy sẽ không dừng lại đâu." Tất cả đều là do tác dụng của liều thuốc chết tiệt kia. Dex muốn làm hài lòng người "bạn" kia của anh. Cũng may mắn là tác dụng của loại thuốc này sẽ hết mau thôi.
"Khỉ thật? Là scopolamine?" Rosa ngồi xuống bên cạnh Sloane, lấy bộ dụng cụ y tế từ trong balo của mình ra. "Cái thứ khỉ mốc đó sẽ khiến cho cả người Dex tê dại đi. Anh ấy thậm chí còn không nhận thức được hành động của chính mình. Tôi sẽ tạm tiêm cho Dex một liều thuốc mê. Khi anh ấy tỉnh dậy thì sẽ chẳng nhớ được bất cứ một điều gì hết, vì thế anh phải là người giải thích cho Dex về vết thương ở chân cho anh ấy đấy."
"Bị thương còn tốt hơn là bị mất mạng." Sloane đáp lời. "Calvin, những file thông tin đó đều được cất trong túi của Isaac. Chuyển chúng lại cho Trung úy Sparks đi." Gã ngẩng đầu lên, nhận ra Tiến sĩ Shultzon đang đứng ngay trước mặt mình, mỉm cười ấm áp mà nhìn gã.
Sloane như nghẹn ứ trong cổ họng, gật đầu với vị Tiến sĩ. "Abraham." Mọi từ ngữ và đủ loại cảm xúc đều đang bùng cháy từ bên trong sâu thẳm tâm hồn gã, nhưng Sloane ép tất cả mọi thứ trở về chỗ cũ. Lúc này không phải thời điểm thích hợp, cũng chẳng phải địa điểm phù hợp. Lần cuối cùng mà gã nhìn thấy người đàn ông này là khi gã 16 tuổi. Đây chính là người đã khiến cho cuộc đời của gã rẽ sang rất nhiều hướng khác nhau.
Một loạt âm thanh ồn ào, huyên náo vọng đến từ phía hành lang khi đội hỗ trợ tiếp cận tới chỗ bọn họ, trong số đó có cả Maddock. Ông vội vã chạy lại gần Sloane, quỳ sụp xuống ngay bên cạnh Dex. "Chuyện gì xảy ra thế này? Thằng bé có ổn không?"
Dex nhăn nhó, lắc đầu, mí mắt trở nên nặng trịch. "Tôi phải giết tên Tiến sĩ..." Anh rên rỉ, đầu nghiên sang một bên rồi sau đó bất tỉnh hoàn toàn. Sloane nhanh chóng tóm lược lại tình hình, mặc dù về sau gã vẫn phải nộp một bản báo cáo đầy đủ về tất cả các sự kiện phát sinh trong lần hành động này ngay khi quay trở lại trụ sở. Đội y tế đã đến nơi, và Sloane đứng dậy, trong lòng không hề muốn rời khỏi người Dex khi các nhân viên y tế nâng anh lên cáng và đưa đi. Hudson và Nina gật đầu với gã một cách nghiêm nghị rồi đi qua người gã, bước tới chỗ của Isaac. Sloane không kìm được mà ghi nhớ lại trong đầu gã vị trí mà Isaac đã ngã xuống. Hắn ta hiện đang nằm bất động giữa một bãi máu, là máu của chính Isaac, giống hệt như khung cảnh mà Sloane đã nhìn thấy Dex nằm ở đó trong cơn ác mộng của mình. Ít nhất thì cơn ác mộng thực sự đã chấm dứt rồi. Isaac Pearce đã chết. Gã không khống chế được bàn thân mình nữa, ghé sát xuống cạnh người Isaac, nhìn thẳng vào hai mắt vẫn trợn ngược lên của hắn ta, nhỏ giọng thầm thì.
"Tao hy vọng mày sẽ mục xương dưới địa ngục, đồ chó chết." Có thể làm như vậy sẽ biến gã trở thành một tên phản diện, đáng lẽ ra gã nên tha thứ rộng lượng hơn mới phải, nhưng kệ mẹ tất cả mọi thứ đó đi. Tên khốn kiếp này đã giết chết Gabe, đã bắt cóc Sloane, rồi tra tấn gã. Hắn ta còn cài một quả bom vào ngay Trung tâm Thanh thiếu niên, và sau đó lại khống chế Dex với ý định ép gã phải tự tay sát hại chính người đàn ông mà gã quý trọng. Không bao giờ, trong trái tim của Sloane không có thứ gọi là lòng vị tha đối với Isaac Pearce. Những kẻ như Isaac xứng đáng phải nhận lấy quả đắng, và nếu điều đó đồng nghĩa với việc kết thúc của chính Sloane cũng sẽ không tốt đẹp hơn là bao, thì gã vẫn chấp nhận. Không có gì có thể ngăn cản gã truy lùng những kẻ như Isaac hết. Mọi thứ đều nằm ở chính bản thân bọn họ, một là có thể đĩnh đạc mà bước ra, hai là sẽ nằm bất động trên cáng rồi được người khác khiêng ra ngoài.
Sloane đứng dậy, ánh mắt của gã không rời những nhân viên EMT đang đưa Dex ra khỏi khu hành lang.
"Đi đi." Maddock nói. "Chúng tôi sẽ lo liệu phần còn lại. Trung úy Sparks đang trên đường tới đây rồi. Cô ấy muốn tự mình chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra ở tại cơ sở này. Dường như bao lâu nay vẫn có người nào đó không hề hoàn toàn thật thà với cô ấy rồi, và cậu cũng biết cô ấy sẽ có thể tức giận đến mức nào khi những người nào đó kia bưng bít mọi thông tin với cô ấy như thế này."
Sloane cảm ơn Maddock rồi vội vã chạy đi, mong rằng bản thân có thể tới kịp được chỗ xe cấp cứu trước khi chiếc xe chở người cộng sự của gã đi mất. Những điều tồi tệ nhất đã chấm dứt cả rồi, nhưng đó vẫn chưa phải là hồi kết hoàn toàn. Gã nghi ngờ rằng The Order sẽ không đơn giản là tự tan rã chỉ vì cái chết của Isaac đâu.
Khi Sloane di chuyển xuống từng bậc cầu thang, gã lại nghĩ đến việc suýt chút nữa thôi là gã đã để mất Dex rồi. Gã có rất nhiều chuyện phải suy ngẫm lại kĩ càng, và mặc dù gã biết rằng những chuyện đó sẽ khiến cho mọi thứ trong mối quan hệ giữa hai người bọn họ thay đổi hoàn toàn, nhưng Sloane đã hiểu rõ bản thân nên làm gì mới đúng.
~oOo~oOo~oOo~
Sloane đặt một cốc cappuchino với lớp kem sữa đánh bông rắc thêm chút bột socola lên trên bàn café cạnh chiếc ghế sofa, hy vọng rằng cốc café này sẽ có thể giúp Dex tạm thoát ra khỏi cơn hoảng loạn của mình. Người cộng sự của gã đã được phê chuẩn một thời gian nghỉ dưỡng vì vết thương ở chân, mặc dù vết thương đó cũng sẽ tiêu giảm đi sớm thôi. Vết thương không quá sâu, và dù cho Dex đã liên tục giận hờn suốt mấy ngày nay kể từ sau khi Sloane kể lại cho anh mọi chuyện đã xảy ra ở cơ sở, anh vẫn hiểu được lý do cho những hành động lúc ấy của Sloane. Dex lại càng giận tím mặt hơn khi anh không tài nào nhớ nổi được bất kỳ một chi tiết gì kể từ sau khi anh bị tiêm thuốc. Anh bắt đầu cảm thấy bản thân có lỗi, nhưng liền sau đó Sloane đã gạt phăng đi cái cảm giác ấy trong lòng anh. Gã không thể để mặc người cộng sự của mình bị mấy thứ suy nghĩ kiểu "giá như" ấy làm cho phát điên được. Isaac chết rồi, Shultzon vẫn an toàn, và Dex vẫn bình an. Đó mới là những điều quan trọng.
Những kẻ tay chân của Isaac đều đã bị gô cổ lại, nhưng đám người Therian tấn công tổ chức The Order khi ấy lại trốn thoát được trót lọt ngay vào lúc lực lượng hỗ trợ của THIRDS tới hiện trường. Calvin đã trao lại số file thông tin cho Trung úy Sparks, và bà đã vô cùng giận giữ khi được dẫn tới phòng lab nơi mà Dex đã bị tiêm thuốc. Bọn họ đều được thông báo rằng cơ sở này đã bị đóng cửa vĩnh viễn, và một cuộc điều tra đã được triển khai để tìm ra người đứng sau cùng với lý do mà người này đã sử dụng phòng lab bấy lâu nay. Sloane vẫn không hề hoàn toàn tin tưởng tất cả mọi chuyện. Rõ ràng đây lại là một vụ lập lờ bưng bít chết tiệt nào đó xuất phát từ ngay chính cơ quan của bọn họ. Tiến sĩ Shultzon đã ngỏ lời với Sloane rằng có thời gian thì hai người hãy đi uống café, và Sloane trả lời lại ông ta là gã sẽ cân nhắc. Gã cũng đã lưu lại số điện thoại của Shultzon. Khi Dex vừa mới được cho xuất viện, Sloane đã chuyển tới ở cùng với người cộng sự của mình để tiện chăm sóc cho anh, và càng lúc gã lại càng cảm thấy bất an ơn khi chứng kiến sự trầm lặng lạ thường của Dex.
"Tôi không thể chịu thêm được nữa."
Sloane sững lại khi gã đang đi về hướng căn bếp. Gã quay sang nhìn anh. "Cậu nói gì?"
"Cứ mãi phải giả vờ rằng bản thân không hề đau đớn mỗi khi anh đẩy tôi ra xa. Phải tỏ ra như bản thân vẫn ổn với tất cả mọi chuyện. Tôi đã nói tôi sẽ chờ đợi anh, và tôi vẫn giữ nguyên lời hứa đó của mình, tôi sẽ thuận theo tự nhiên, từ từ, từng chút một, anh hiểu chứ. Tôi biết anh cần thêm thời gian. Tôi hiểu rất rõ, nhưng chính sự gần gũi này của hai ta lại chỉ khiến cho tôi thấy như chết dần chết mòn. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu biến cố như vậy, và chẳng lần nào khác đi, anh đều thể hiện như mọi thứ không có gì to tát cả. Sau những gì đã xảy ra tại cơ sở nghiên cứu đó, tôi phát hiện ra rằng... bản thân muốn có được nhiều hơn nữa."
"Cậu nói đúng." Sloane không tài nào trì hoãn thêm được nữa. "Tôi vẫn không thể hình dung ra được là vì sao cậu luôn dùng ánh mắt như vậy mà nhìn tôi, nhưng giờ cậu đã biết hết mọi chuyện rồi đấy."
Dex nhíu mày, nhìn xuống những ngón tay mình. "Tôi không đọc các file thông tin đó."
"Sao cơ?" Sloane đi tới trước chiếc ghế sofa, nhìn thẳng vào Dex. "Nhưng... cậu đã sở hữu được những file đó rồi mà. Mọi thứ về tôi đều được liệt kê đầy đủ ở trong đó hết."
Dex nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu. Khi mở mắt ra, anh bắt gặp ánh mắt của Sloane cũng đang hướng tới mình, và Sloane phải lùi lại khi gã nhìn thấy những cơn sóng trào đang dâng lên bên trong đôi mắt anh. "Tôi muốn hiểu con người anh, Sloane ạ, là con người thật của anh. Tôi không muốn bản thân phải ngồi đọc những dòng đánh giá y học từ nhà tâm lý học nào đó, tôi muốn được nghe từ chính lời anh nói với tôi. Tôi muốn anh hãy tin vào tôi. Khi nào anh thấy sẵn sàng để làm điều đó thì tôi sẽ luôn luôn ở đây, lắng nghe anh tâm sự."
Sloane có thể cảm nhận được sự đau đớn trong lòng Dex, và gã thấy ghét bỏ bản thân khi chính gã là nguồn cơn của nỗi đau này. Dex nói đúng. Hai người bọn họ không thể cứ mãi như thế này được. "Vào lúc 14 tuổi, tôi đã từng cố gắng tự sát." Sloane ngồi xuống chiếc bàn café, ngay đối diện với Dex, hai bàn tay gã siết chặt, đan chéo vào nhau, để tỳ lên trên hai bên đầu gối. "Tiến sĩ Shultzon đã tìm ra tôi, và khiến cho tôi có ý thức muốn sống trở lại, về cả mặt thể xác lẫn tinh thần. Từ sau đó, tôi đã gia nhập vào THIRDS. Ông ấy đã thuyết phục tôi rằng tôi chính là một tài sản có giá trị chứ không phải là một loài thú vật không có linh hồn như tôi đã từng tin. Nhưng khi ấy tôi như phát điên rồi, tôi không tài nào nghe lọt tai được. Tôi rất sợ hãi."
"Lần đầu tiên, tôi đã suýt không qua khỏi. Tôi mới có 11 tuổi và đã phải sống trong một căn phòng có lót đệm kín bưng bốn bức tường ở bệnh viện tâm thần, chực chờ cho tới ngày tôi trở nên điên dại giống hệt như trong lời mạt sát của người đời hoặc là tìm được cách nào đó mà kết thúc tất cả mọi thứ. Đáng lẽ tôi không bao giờ có thể thoát ra khỏi nơi ấy được. Bằng cách nào đó, Shultzon đã tìm thấy tôi, đã đấu tranh để giành được quyền nuôi dưỡng tôi. Mà nói đúng ra thì tôi chính là một tài sản thuộc sở hữu của Chính phủ Hoa Kỳ mà." Sloane nhíu mày khi nhớ lại những mảnh ghép từ quá khứ. "Ông ấy đã rất tốt với tôi. Chỉ bấy nhiêu đó thôi là cũng đủ để khiến tôi đồng ý vô điều kiện với tất cả những gì mà Shultzon nói cho tôi nghe."
"Tối hôm đó, anh... anh đã từng nhắc đến 'bà ấy'. Bà ấy là ai vậy?"
"Là mẹ tôi." Sloane hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, nỗi đau quặn thắt quen thuộc vẫn âm ỉ từ trong sâu thẳm trái tim này là thứ mà gã biết rằng sẽ không bao giờ có thể chấm dứt được, sẽ bám theo gã đến tận ngày cuối của cuộc đời mình. "Tôi đã giết mẹ mình, Dex ơi. Tôi đã giết chính mẹ đẻ của mình." Gã ngưng lại, nín lặng, chờ đợi nỗi kinh hoàng, hoặc thậm chí là tệ hơn – sự thương hại xuất hiện trong đôi mắt Dex. Nhưng gã không thấy những điều đó. Thay vì thế, gã lại cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy hai tay gã khi Dex nghiêng người sát qua. Giọng anh rất dịu dàng.
"Khi ấy đã có chuyện gì?"
"Cậu đã biết tôi và Ash rồi đấy. Tất cả những người thuộc Thế hệ đầu tiên khác mà cậu gặp, ai ai cũng đều có khoảng thời gian điên điên khùng khùng như bọn tôi, thậm chí còn kinh khủng hơn thế nữa. Mọi thứ còn tùy thuộc vào xem khả năng thích ứng và điều chỉnh của từng cá nhân đến đâu. Khi lần chuyển đổi hình thái đầu tiên của chúng tôi xảy ra, thời điểm đó chẳng có trường lớp nào, chẳng có Bộ dụng cụ Phản ứng dành cho Kỳ biến hình đầu tiên nào, cũng không hề có sự tồn tại của Trung tâm Thanh thiếu niên Therian. Tôi không hề biết cơ thể mình bị cái quái gì nữa. Không một ai biết được điều gì cả. Khi chúng tôi được sinh ra, tất cả cha mẹ của bọn tôi đều được thông báo rằng chúng tôi là một thế hệ khác biệt, DNA không giống với người bình thường. Mọi người đều muốn nghiên cứu chúng tôi, tìm ra trong chúng tôi đang có tồn tại sự sai lệch nào. Cha tôi, ông ấy tự trách chính bản thân mình. Ông ấy từng là lính chiến đấu ở Việt Nam, khi chiến tranh kết thúc, trở về thì đã mang trong mình mầm mống của chủng vi rút Melanoe như rất nhiều người lính khác. Ông ấy là một trong những người may mắn sống sót, thậm chí là sau khi vắc xin Eppione.8 được phát minh ra."
"Ông ấy cũng chỉ là một người bình thường, không tài nào phát hiện ra được Eppione.8 đã thay đổi DNA trong máu của mình như thế nào, đã thay đổi DNA của mẹ tôi ra làm sao, rồi làm thế nào mà sự đột biến lại có thể tự hoàn thiện chính nó ngay trong đứa con trai còn chưa chào đời của hai người. Tôi sinh ra khỏe mạnh bình thường, nhìn qua không khác gì những đứa trẻ sơ sinh loài người, chỉ trừ mỗi đôi mắt tôi." Sloane cười một tiếng đầy cay đắng. "Họ nghĩ rằng chỉ có đôi mắt tôi bị đột biến. Họ đâu biết gì khác chứ. Vào lần đầu biến hình của mình, tôi đã vô cùng hoảng sợ. Nỗi đau chuyển đổi hình thái giống như phanh thây tứ chi, và tôi nghĩ rằng chắc mình sẽ phải chết. Cảm giác khi ấy giống hệt như tôi bị kẹt trong phần thú dữ của mình, chỉ có thể ngóng trông ra bên ngoài tìm kiếm cha mẹ, không tài nào kiểm soát nổi cơ thể của bản thân. Tôi muốn có mẹ, cũng giống như bao đứa trẻ đang sợ hãi khác mà thôi." Sloane lau đi hàng nước mắt chảy dài bên má, đôi môi run rẩy không ngừng khi gã cố ép bản thân phải tiếp tục nói, giọng gã nghẹn ngào, vỡ vụn. "Tôi ôm chầm lấy cả người bà ấy, bằng chính những móng vuốt của mình..." Gã nhìn xuống những ngón tay mình, và lắc đầu. Gã vẫn có thể nhìn thấy những vết máu đỏ tươi đáng sợ đó. "Tôi không biết. Tôi không biết được là có chuyện gì xảy ra cho tới khi cha tôi đá tôi văng thẳng lên tường. Tôi nhìn thấy bà ấy, nằm bất động một chỗ, khắp nơi chỗ nào cũng là máu. Khi tôi cố gắng để tới gần mẹ mình, cha tôi lại đạp tôi đi. Ông không còn bình tĩnh được nữa. Nếu như cảnh sát mà không đến kịp lúc, chắc ông cũng giết tôi luôn rồi. Ông gọi tôi bằng những cái tên..."
Dex nhẹ nhàng xoa đầu Sloane, trấn an gã, dịu dàng vén những sợi tóc lòa xòa trước trán gã sang một bên. Sloane ghé sát vào người anh, để anh xoa dịu mình, hai mắt gã nhắm chặt lại, tiếp tục kể lại hồi ức cũ.
"Cảnh sát đã bắt giữ ông ấy. Còn tôi ư? Cậu có biết tổ chức nào đến đưa tôi đi không? Là Trung tâm Kiểm soát động vật. Và điều khủng khiếp nhất ở đây là gì? Sau khi ấy, tôi lại quay trở về với hình dạng con người. Tôi bơ vơ ở đó, chỉ là một thằng nhóc con gầy gò, trần truồng, cả người đâu cũng dính đầy máu, và rồi bị nhân viên của Trung tâm Kiểm soát động vật bắt đi. Tôi được đưa tới một cơ sở tâm thần. Chẳng bao lâu sau thì cha tôi cũng tự sát. Tất cả những chuyện trên đó đều được ghi lại trong file thông tin nọ. Những gì đã xảy ra với cha mẹ tôi, cơ sở tâm thần mà tôi từng được nhận nuôi, mọi điều tồi tệ về sau đó mà tôi đã phải trải qua cho tới cái ngày tôi được tuyển lựa, rồi về cả việc Tiến sĩ Shultzon, người vốn được coi là đã mang lại cho những người như chúng tôi một cuộc đời thứ hai, người có lẽ là thấu hiểu chúng tôi. Nhưng mọi thứ đều có cái giá của nó. Bọn họ sẽ biến chúng tôi thành những đặc vụ để phục vụ cho tổ chức mới thành lập, nhưng đầu tiên là phải nghiên cứu thật kĩ chúng tôi, phải hiểu được chúng tôi là gì trước đã. Ngày qua ngày đều là những bài kiểm tra, rồi lại thêm nhiều bài kiểm tra nữa, thúc ép, kích thích, biến đổi dựa theo những điều kiện đã được đặt ra sẵn." Sloane ngồi thẳng người dậy, gạt đi những giọt nước mắt. "Cậu cũng nên biết là những buổi họp thường kỳ hằng tháng nọ mà tôi vẫn luôn tham gia không phải là chỉ họp đơn thuần, ít nhất thì không có gì liên quan đến công việc của chúng ta cả. Tất cả những buổi đó đều là những kỳ đánh giá tâm lý."
"Chẳng phải quý nào chúng ta cũng đều phải trải qua kỳ đánh giá tâm lý sao?" Dex hỏi, trong đầu tràn đầy nghi vấn.
"Những buổi đánh giá của tôi không phải thuộc hàng tiêu chuẩn chung. Tôi phải tham gia các kỳ đánh giá đặc biệt đó là để đảm bảo rằng bản thân không xuất hiện sự sai lệch tâm lý. Khi Gabe mất, tôi đã bị gửi đến Trung tâm phục hồi để phòng trừ trường hợp đó. Mặc dù không có ai biết về mối quan hệ thật sự giữa hai chúng tôi, nhưng mọi người đều nhận ra sự thân thiết giữa tôi và em ấy. Ai cũng sợ rằng tôi sẽ mất kiểm soát hành động của bản thân. Khả năng đó cũng không phải là chưa từng xảy ra đối với một đặc vụ người Therian thuộc Thế hệ đầu tiên. THIRDS rất giỏi trong việc ém nhẹm đi tất cả những tin tức liên quan đến các tai nạn đó. Ash là người duy nhất biết tất cả mọi chuyện, bởi vì cậu ấy luôn ở bên cạnh tôi. Nếu như không phải có Ash ở bên, có lẽ tôi cũng chẳng thể sống được nổi đến tận ngày hôm nay." Gã thở dài một tiếng nặng nề, trong lòng gã cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào khi gã đã thú nhận mọi việc với anh. Gã sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn, gã hoảng sợ khi nghĩ đến hình ảnh mà gã có thể sẽ phải nhìn thấy. Dex là một người đàn ông vừa nhiệt thành lại rất lãng mạn, nhưng vấn đề chính là ở đó. Dex là một người đàn ông, là một người bình thường. Anh đâu thể thực sự hiểu được ý nghĩa chân chính của sự... dị biệt.
"Sloane này."
Giọng nói nhẹ nhàng của Dex khiến cho Sloane phải ngẩng đầu lên nhìn, và hơi thở của gã như đột ngột ngưng lại, không thốt ra được bất cứ từ ngữ nào khi bắt gặp nụ cười đầy yêu thương trên gương mặt của Dex. Trong đôi mắt của anh đều là sự ấm áp và quan tâm.
"Những chuyện đã xảy ra đó đều không phải lỗi của anh. Cảm ơn anh vì đã thành thật với tôi như vậy, nhưng giờ tôi nhất định phải nói với anh điều này. Tôi biết rằng..."
Sloane như chết lặng, trái tim gã tựa đã nhảy thẳng lên cổ họng.
"Tôi nghĩ anh là một người đàn ông còn hơn cả tuyệt vời. Mọi thứ mà anh đã phải trải qua, mọi nỗi đau mà anh đã phải chịu đựng, và giờ hãy nhìn lại chính anh của hiện tại đi. Anh đã dấn thân ra ngoài kia, đánh cược cả sinh mạng của mình cho thành phố và những công dân ở đây. Không kể người ta đã mạt sát, miệt thị, coi thường anh như thế nào, mỗi buổi sáng anh đều thức dậy và thực hiện đúng mọi nhiệm vụ mà bản thân cần phải thực hiện. Tôi biết, tôi cũng đã khó chịu với anh khi anh trở thành vị Sloane Brodie nọ, nhưng sự thật là, đó chính là một phần con người anh, và mọi người đều kính trọng anh vì điều đó. Tôi cũng rất kính trọng anh."
Sloane hé miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không biết nói gì mới phải. Gã không biết nên đáp lại những lời vừa rồi của Dex như thế nào. Dex mỉm cười nhìn gã, và Sloane liền quỳ xuống ngay trước mặt anh. Gã vòng tay ôm lấy người Dex và siết chặt lấy anh, đầu gã ghé sát lên ngực anh. "Cảm ơn cậu." Sloane chỉ có thể thì thầm như vậy, vòng tay ôm lại càng siết chặt hơn nữa. Gã nhắm mắt lại, cảm nhận từng ngón tay của anh nhẹ xoa trên đầu mình. Gã không biết hai người bọn họ đã giữ như vậy bao lâu, nhưng một lúc sau, Sloane đứng dậy và ngồi xuống bên cạnh Dex, dồn hết sự can đảm của bản thân mà Dex nhìn thấy ở con người gã.
"Dex này?"
"Ừ?"
"Tôi có điều này muốn hỏi cậu. Cậu từ chối cũng không sao. Cậu có... Tối thứ Sáu này, em có bận không?"
Dex nháy mắt với gã. "Với anh thì không. Sao thế?"
Hít sâu vào đi. "Tôi nghĩ là biết đâu chúng ta có thể đi tới Jersey, và, ừm, đi hẹn hò. Đi ăn món gì đó hơn là mấy kiểu bánh hamburger với vài cốc bia thường ngày. Ở Jersey có một nhà hàng, và..."
"Anh muốn dẫn tôi đi ăn nhà hàng sao?" Dex há hốc, không khỏi bất ngờ.
"Ừ." Sloane nhún vai, trong lòng gã lúc này như có hàng vạn con bướm điên cuồng đập cánh bay phấp phới không yên. Gã không kìm được nụ cười trên gương mặt của mình. "Chẳng phải đó là điều mà một đôi bạn trai luôn làm sao. Đi ra ngoài với nhau. Đi hẹn hò."
Nụ cười lúc này đây của Dex là điều đẹp nhất mà Sloane từng nhìn thấy ở trên đời. "Anh nói được trọn vẹn từ 'bạn trai' mà không hề ngất xỉu giữa chừng rồi kìa."
Sloane khẽ cười. "Tôi làm được rồi." Dex mím chặt đôi môi mình, và Sloane thừa biết trong lòng anh đang phấn khích đến điên luôn rồi. Gã đã làm được rồi. Gã đã có thể khiến cho nụ cười ấy lại xuất hiện trên gương mặt của người mà gã quý trọng, cùng cả sự khôn khéo và nhiệt huyết ánh lên trong đôi mắt của anh nữa. Mặc dù lúc này trong đầu gã không ngừng gào thét bắt gã bỏ chay, nhưng trái tim gã lại liên tục tranh đấu, ép gã phải ở lại nơi đây.
"Được, tôi thích đi hẹn hò với anh lắm."
Sloane kéo Dex vào vòng tay mình, cẩn thận tránh phần vết thương trên chân anh và hôn anh cuồng nhiệt. Cái suy nghĩ về việc lại lần nữa bắt đầu một mối quan hệ khiến cho gã sợ hãi khôn cùng, nhưng điều đó vẫn không hề đáng sợ bằng việc suýt chút nữa gã đã để mất Dex. Gã biết công việc hiện tại của họ có vô cùng nhiều rủi ro và nguy hiểm, và không ai trong số bọn họ đoán trước được ngày nào sẽ là ngày cuối cùng của cuộc đời mình, nhưng chẳng phải chính vì thế mà gã nên tận dụng hết khoảng thời gian trước mắt này để ở bên cạnh những người mà gã quan tâm hay sao? Gã yêu quý Dex, muốn ở bên cạnh anh. Gã yêu cái cảm giác được ôm anh, hôn anh, vuốt ve anh. Gã yêu những câu chuyện đùa của anh và cũng yêu cả gu âm nhạc có phần lạ đời của anh nữa. Gã yêu sự ám ảnh của anh đối với những gói snacks phô mai và lòng đam mê đối với kẹo dẻo Gummy Bears. Sloane vẫn còn chưa dám chắc về rất nhiều thứ, về cả tương lai của hai bọn họ, nhưng gã muốn đánh liều cố gắng xem sao.
Dex hôn Sloane say đắm, hai tay anh vòng ra sau cổ gã, giữ gã lại gần. Hai người chậm rãi tận hưởng từng phút giây thân mật, khám phá cơ thể nhau, nhấp nháp hương vị của đối phương, từng hơi thở nặng nề quấn quýt, kề cận. Sloane vừa mới cưỡi lên người Dex thì điện thoại của gã đột nhiên đổ chuông.
"Mẹ kiếp, trời ạ." Gã giật phắt lấy điện thoại đang để trên bàn café, không khỏi ngán ngẩm ca thán một tiếng.
"Ai thế?"
"Cha em đấy. Tôi thề, nếu như không phải tôi nắm rõ mọi thứ thì tôi còn nghĩ là ông ấy biết chuyện hai ta rồi kìa, vì lúc nào cha em cũng rất biết cách để phá hỏng tâm trạng cảm xúc người khác kinh khủng khiếp." Sloane nhấn biểu tượng chấp nhận cuộc gọi trên màn hình và đưa điện thoại lên bên tai. "Sếp à, tôi giúp gì được đây?"
"Cậu đang ở với Dex đúng không?"
"Vâng."
"Bật loa ngoài lên."
Sloane bật loa ngoài của chiếc điện thoại và đặt lên trên bàn café.
"Trời ơi, đừng có nói điều đó mà." Dex than thở với người cha ở đầu bên kia điện thoại.
"Chúng ta gặp vấn đề lớn rồi."
Dex "hừ" một tiếng đầy chán nản, ngả người nằm vật xuống ghế sofa. "Con đã bảo cha là đừng nói rồi mà. Một ngày thôi. Mẹ nó chứ, bảo mấy tên điên khùng kia nghỉ một ngày thôi mà cũng là đòi hỏi quá cao à trời?"
"Những kẻ điên thì đâu có ngày nghỉ, con trai ạ. Chúng ta đã xác định được danh tính của nhóm người Therian tấn công The Order rồi. Bọn chúng tự xưng tổ chức của mình là Liên Minh Ikelos, và không giống như The Order vốn tập trung phần lớn những công dân có tư tưởng cực đoan, những kẻ Therian này được huấn luyện rất bài bản. Bạo lực càng lúc càng căng thẳng. Cái chết của Isaac đã khiến cho The Order như rắn mất đầu, giờ những kẻ còn lại trong The Order đang cắn xé lẫn nhau rồi. Chúng ta nhất định phải ngăn cản The Order, không để cho tổ chức này có cơ hội quay lại cắn ngược chúng ta, nhưng hiện tại The Order đang xung đột rất căng thẳng với Liên Minh Ikelos, và đối tượng chịu thiệt hại trong cuộc chiến này lại chính là những công dân của thành phố."
"Thế là hiện giờ chúng ta phải đối diện với hai tổ chức điên loạn cùng một lúc cơ à." Dex lẩm bẩm. "Quá hay rồi."
"Đúng ra phải là ba."
Dex và Sloane nhìn nhau một hồi, sau đó mới quay trở lại bên phía sếp của bọn họ. "Bên thứ ba là bên nào?"
"Chúng ta đã nắm được một vài manh mối chỉ ra rằng có kẻ nào đó bên trong THIRDS đang tuồn thông tin cho Liên Minh."
"Mẹ kiếp."
"Đúng vậy. Không phải là tình cờ mà Liên Minh biết được địa chỉ chính xác của cơ sở nghiên cứu. Những kẻ trong Ikelos không hề tự điều tra ra được mà có ai đó đã mớm thông tin cho bọn chúng. Mấy đứa à, trong nội bộ chúng ta có kẻ phản bội đang ẩn nấp, và chúng ta sẽ phải tìm ra tất cả những kẻ hai mặt đó. Ngay sáng ngày mai, hai đứa phải có mặt tại văn phòng, đúng giờ quy định. Hobbs cũng sẽ quay trở lại làm nhiệm vụ như bình thường. Sẽ có cả bánh ngọt cho một buổi liên hoan nhỏ nữa đấy." Maddock ngắt liên lạc, Sloane ấn vào biểu tượng kết thúc cuộc gọi trên màn hình điện thoại của gã. Cả hai người đều ngồi yên lặng trong một chốc, cố gắng tiêu hóa hết những thông tin mà họ vừa mới được cho biết, và rồi Dex lên tiếng.
"Anh nghĩ chiếc bánh ngày mai ấy sẽ là vị gì?"
Sloane nhìn chằm chằm người cộng sự của mình, thấy gương mặt anh không hề có chút gì là đùa cợt, sự nghiêm túc đến lạ kỳ. Gã không kìm chế được nữa, bật cười lớn.
"Gì nào? Tôi nói nghiêm túc đấy. Tốt hơn nên là kem lạnh hoặc socola mới đúng, chứ không phải lại là loại bánh hạnh nhân Marzipan của khỉ ấy. Tôi ghét cay ghét đắng kiểu bánh đó."
Sloane khẽ cười, kéo Dex vào sát người mình rồi ôm chặt lấy anh, đặt một nụ hôn lên trán anh. Dex thôi không bày trò nữa, thở dài một tiếng nhẹ, và Sloane tự nhắc nhở bản thân mình rằng gã nhất định phải lưu lại những giây phút này trong lòng. Mọi thứ càng lúc càng trở nên khó khăn hơn, công việc thì ngày càng nguy hiểm, đặc biệt là hiện nay lại có thêm mối đe dọa mới nổi lên đến từ một tổ chức người Therian. Gã phải tăng cường huấn luyện cho Dex, và đương nhiên chính bản thân Sloane cũng sẽ không được phép lơ là. Những lời nói vừa rồi của Maddock lại hiện lên trong đầu gã. Tổ chức của bọn họ có kẻ phản bội đang ẩn nấp. Có ai đó đã tuồn thông tin về địa điểm cơ sở nghiên cứu cho Liên Minh Ikelos. Dù kẻ phản bội đó có là ai đi chăng nữa thì nhất định hắn ta nên chuẩn bị kĩ tinh thần, bởi vì một khi Sloane đã tìm ra được thân phận thật sự của kẻ đó, nhất định gã sẽ không bao giờ nhân từ.
"Sloane."
Giọng nói của Dex khiến Sloane bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ u ám đó của bản thân mình, nụ cười trên gương mặt của anh lấp đầy Sloane bởi sự ấm áp và niềm hy vọng, thậm chí còn mãnh liệt nhiều hơn tất cả những gì mà gã đã cảm nhận được trong suốt khoảng thời gian dài từ trước đến nay
"Chỉ tối nay thôi, gác hết tất cả sự điên loạn đó sang một bên đi. Chỉ tôi và anh thôi, ở ngay nơi này."
Sloane thấy thật hạnh phúc khi nghe được những từ ngữ đó. "Chỉ tôi và em thôi." Gã nghiêng đầu sang, áp đôi môi mình lên đôi môi Dex và để cho bản thân gã hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn tuyệt vời của người đàn ông bên cạnh. Có lẽ ngày mai, thế giới lại đón một hồi loạn lạc nữa, nhưng tối nay, khi gã đã có Dex ở trong vòng tay ôm của mình, mọi thứ rồi lại bình yên đến thế. Dex nói đúng, cả hai người bọn họ rồi sẽ phải trải qua rất nhiều thăng trầm. Đến cuối cùng, dù kết quả là thế nào, dù mối quan hệ của hai người bọn họ có đổ vỡ hay khăng khít hơn, ai mà đoán trước được chứ, nhưng ít nhất thì họ vẫn còn có nhau. Từ giờ phút này trở đi, Sloane biết rằng dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, gã sẽ luôn tin tưởng hoàn toàn vào người cộng sự của mình, anh sẽ luôn bảo vệ cho gã, và quan trọng hơn hết, gã cũng đem trái tim mình giao phó trọn vẹn ở nơi anh.
=*= Hết Quyển II =*=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất