T.h.i.r.d.s – Cơ Quan Trinh Sát Tình Báo Nhân Dân

Quyển 3Chương 7: Quyển 3Chương 6

Trước Sau
"Em dâm thật đấy." Sloane chọc ghẹo Dex, đưa mắt nhìn người cộng sự của mình không ngừng co quắp rồi cười lớn.

"Xin lỗi mà. Anh cũng biết là tôi có máu buồn rồi còn gì nữa. Thế việc anh cứ chọc đúng vào những điểm nhạy cảm đó của tôi cũng là lỗi tại tôi à?"

"Nhưng tôi thích những điểm nhạy cảm đó của em." Sloane khẽ giọng đáp lời, liếm một đường dọc theo phần bắp đùi non của Dex, hương vị của làn da anh lưu lại trên đầu lưỡi gã khiến cho gã mê muội. Gã càng liến gần đến điểm nhạy cảm giữa hai chân Dex thì anh lại càng co rúm người lại. Sau cùng, gã quyết định cho anh nghỉ ngơi một hồi, không tiếp tục chọc ghẹo anh nữa. Gã vươn người dậy, ghé sát vào người Dex và hôn anh. Gã đẩy lưỡi mình vào càn quét bên trong miệng anh, làm sâu thêm nụ hôn của hai người, một tay gã thì giữ chặt lấy bộ phận nhạy cảm đã cương cứng của cả hai. Gã chậm rãi ma sát, vuốt ve lên xuốg, thi thoảng lại bất ngờ siết chặt một cái, tận hưởng những âm thanh rên rỉ khó nhịn, đầy khát cầu của Dex. Người cộng sự của gã bỗng ưỡn cong phần lưng, mở rộng hai chân quấn quanh eo gã như đang mời gọi giục dã.

"Sloane." Dex bật lên một tiếng rên rỉ khe khẽ.

"Tôi đây?" Gã biết rõ Dex đang muốn gì, nhưng gã lại thích nghe chính miệng anh nói ra điều đó. Những ngón tay của Dex bấu chặt lấy bả vai gã khiến cho gã rên lên một tiếng đầy hưng phấn.

"Nhanh lên, tới chịch tôi."

Sloane mỉm cười, cúi xuống chiếm lấy đôi môi Dex, nhiệt tình hôn anh. Gã với lấy tuýp bôi trơn trên tấm thảm để ở ngay bên cạnh mình, vươn người dậy trong tư thế nửa quỳ nửa ngồi đầy phô diễn. Gã nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi đưa cho Dex tuýp bôi trơn.

"Bé cưng, giúp tôi bôi trơn đi."

Dex khó khăn nuốt "ực" một cái rồi ngồi dậy. Anh nhận lấy tuýp bôi trơn từ tay Sloane, một mảng đỏ rực hiện lên trên gương mặt rồi lan tới tận mang tai; đến cả phần gáy và bả vai của anh cũng một màu đỏ hồng. Sloane cố gắng nhịn lại nỗi khát khao đè siết người đàn ông trước mặt mình xuống thảm. Thay vào đó, gã chăm chú quan sát Dex, nhìn anh từ từ bóp ra tay một lượng lớn gel từ tuýp bôi trơn. Anh đóng nắp tuýp bôi trơn lại rồi ném sang một bên, chậm rãi chống hai đầu gối xuống mặt thảm và ngồi xuống. Khi thấy Sloane đột nhiên nằm ngửa ra, Dex vẫn mù mờ chưa hiểu gã định làm gì.

"Tôi muốn em cưỡi lên người tôi."

"Cái **." Cả người Dex run rẩy một hồi kịch liệt.

"Đúng rồi, để chịch em đấy." Sloane đưa hai tay lên kê sau đầu, Dex chậm rãi di chuyển đến gần gã hơn. Anh mở rộng chân, ngồi đè lên phần bụng gã, bàn tay chứa đầy gel bôi trơn lần mò đến dương v*t đang cương cứng đến đau của Sloane, nhẹ nhàng vuốt ve từ phần gốc cho đến ngọn. Sloane phát ra một tiếng rên rỉ đầy kìm nén, hơi thở nặng nề hơn thấy rõ. Gã rất thích nhìn người cộng sự của mình vào những lúc như thế này. Sự nồng cháy bỏng rát trong đôi mắt của anh, đôi môi hơi hé ra những tiếng rên nín nhịn trong khi bàn tay anh chậm rãi vuốt ve, xoa nắn dương v*t của gã. Sloane nhắm mắt lại, chẳng hề kìm nén những tiếng rên rỉ thích thú, để cho bản thân tận hưởng cảm giác sung sướng. Khi Dex đã bôi trơn đầy đủ cho gã, xoa vuốt cho gã đến mức gã tưởng như mình sắp bắn ra luôn rồi, gã liền nắm lấy cổ tay anh và kéo người anh đè sấp lên gã. Gã khao khát được chiếm lấy đôi môi ấy của anh, đánh dấu chủ quyền của gã lên đôi môi anh. Gã mạnh bạo dùng lưỡi tách đôi môi anh, vươn vào bên trong, hôn anh một cách đầy kịch liệt và dữ dội. Gã bóp chặt lấy bờ mông của anh, đẩy Dex trở lại tư thế ban đầu, tách khỏi bờ môi của anh chỉ đủ để nói ra một câu với chất giọng trầm khàn. "Tự em chủ động làm cho tôi xem đi."

"Trời ạ." Dex cựa người, đưa tay lần mò về phía sau lưng mình. Anh nắm lấy dương v*t cương cứng của Sloane, và rồi Sloane cảm thấy dương v*t của gã đang từ từ chen vào giữa hai cánh mông anh. Gã cố gắng cắn chặt răng, ánh mắt dính chặt vào người Dex, chăm chú theo dõi anh từ từ đẩy dương v*t của gã vào sâu bên trong mình hơn.

"Ư... Sướng quá... Dex." Sloane rên rỉ, hai bàn tay gã siết chặt lấy tấm trải bên dưới mình khi gã cảm nhận được hai cánh mông chật hẹp của Dex đang dần nuốt trọn lấy dương v*t của gã từng chút một. Hai hàng lông mày của Sloane nhíu chặt lại, thấm đẫm mồ hôi, cơ hàm gã căng cứng mãi cho tới khi Dex đã đưa trọn được dương v*t của Sloane vào bên trong cơ thể anh. Dex hơi nghiêng người về phía trước, Sloane khẽ để hai tay mình chạm đến lồng ngực của người gã yêu quý. "Mẹ kiếp, em mê người thật đấy."

Dex nở một nụ cười đầy ý xấu. Anh ngửa người ra sau và nắm lấy dương v*t cứng ngắc của mình, tự ma sát, chậm rãi vuốt ve lên xuống. Ngay khi Sloane nghĩ rằng khung cảnh trước mắt đây sẽ khiến gã phát điên mất, Dex bắt đầu chuyển động cơ thể. Hai bàn tay của Sloane lần mò đến vùng eo của anh, gã chẳng thể nào kìm nén lại những tiếng rên rỉ của chính bản thân mình khi những động tác lên xuống nhẹ nhàng của anh dần chuyển thành những cú hích mạnh bạo như đúng những gì mà Sloane yêu cầu anh làm trước đó.

"Tôi... A... Mẹ kiếp..." Sloane chưa bao giờ cảm thấy vui mừng hơn khi Dex đã chủ động đề cập đến việc không sử dụng bao cao su nữa. Thực tế thì Sloane đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đưa ra vấn đề này, mặc dù gã không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đến sớm hơn dự định nhiều như vậy. Nhưng chẳng có điều gì có thể ngăn cản bọn họ đi đến lựa chọn ngày hôm nay cả, chỉ trừ chính sự e ngại xuất phát từ phía Sloane. Giờ đây, gã đang ở bên trong cơ thể của Dex, trần trụi, khắng khít. Mỗi một động tác va chạm, mỗi một cử chỉ ve vuốt, mỗi một lần cọ xát da thịt cơ thể chỉ khiến gã càng khao khát có được nhiều hơn. Gã muốn cảm nhận Dex nhiều hơn thế nữa. Gã muốn tận hưởng sự gắn kết giữa hai người bọn họ. Gã khao khát nhiều thứ hơn đối với tương lai mà bọn họ sẽ có. Ý nghĩ này hiện lên trong đầu khiến cho gã khiếp sợ, và khi nỗi sợ hãi ập đến, gã tập trung toàn bộ sức lực và sự chú ý của mình vào người đàn ông anh tuấn trước mắt mình đây. Nếu cứ đà này gã sợ rằng bản thân sẽ không thể nào trụ lâu hơn được nữa, nhưng gã ép bản thân phải cố gắng duy trì, chưa được buông súng đầu hàng quá sớm, gã muốn được tận hưởng và trân trọng khoảnh khắc gã đang có hiện tại. Những động tác di chuyển lên xuống của Dex, từng tiếng rên rỉ và cả những tiếng thở dốc nặng nề của anh khiến cho Sloane càng lúc càng tiến gần hơn tới điểm cực khoái.

Động tác chuyển động của Dex gấp rút dần, bàn tay anh vuốt ve dương v*t của mình cũng nhanh hơn. "Sloane, ưm... A..."

Sloane không thể thốt nên câu từ hoàn chỉnh. Gã chỉ biết gật đầu, ghi nhớ lại từng biểu cảm trên gương mặt của Dex vào khoảnh khắc anh đạt cao trào, xuất ra dòng chất lỏng ấm nóng lên khắp ngực gã. Vào khoảnh khắc lên đỉnh ấy, cả người Dex ưỡn về sau, để lộ ra vùng cổ cùng bờ môi khép hờ, tiếng rên rỉ ngắt quãng. Sloane nhìn thấy toàn bộ cơ thể anh run rẩy từng chập, làn da trên người anh đỏ ửng, phủ đẫm một tầng mồ hôi bóng nhẫy. Khi anh lên đỉnh, hai cánh mông cũng siết chặt lấy dương v*t đang đâm rút bên trong của Sloane. Gã không thể nào kìm nén nổi nữa. Dex lúc này đã kiệt sức, cả người đè lên trên ngực Sloane, thở dốc. Sloane giữ chặt lấy phần eo của Dex, ép chặt cơ thể anh xuống và thúc mạnh vào bên trong anh. Âm thanh của da thịt đụng chạm vào nhau khiến cho Sloane điên cuồng, từng cú thúc không còn giữ được nhịp độ nữa, gã chỉ biết không ngừng xâm nhập sâu hơn vào cơ thể anh. Cả gương mặt của Sloane chôn sâu vào hõm cổ anh, gã tham lam hít vào mùi hương trên cơ thể Dex, chỉ vậy thôi đã khiến gã như rơi vào cơn mê. Những cú hích không ngừng ở phần thân dưới hai người khiến cho Dex như ngạt thở. Dex luồn những ngón tay vào trong mái tóc của Sloane và siết thật chặt lấy.

Cơn cực khoái bao trùm toàn bộ cơ thể của Sloane, gã dồn hết sức mình đẩy một cú thật sâu vào bên trong cơ thể Dex. Gã không ngừng đẩy vào, những múi cơ trên người gã như căng cứng cực độ rồi bốc cháy. Gã xuất toàn bộ nhiệt tình của mình vào thật sâu trong cơ thể Dex, hai tay gã buông thõng hai bên. Gã không thể nào hít thở nổi, cả người nhễ nhại mồ hôi, chỉ có thể vô lực mà nằm đó. Dex đè lên người gã, dáng vẻ hơi chật vật. Cả hai người đều cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình.

"Tuyệt... Mẹ kiếp... Quá sướng." Dex đã hồi lại được chút sức lực, giọng nói vẫn còn vương sự lười biếng sau cơn cực khoái. Hơi thở ấm nóng của anh phả vào gáy của Sloane. Tất cả những gì mà gã có thể làm lúc này đó là gật đầu. Gã tự nói với bản thân rằng giờ gã phải đứng dậy, giúp cả hai người lau chùi lại cơ thể, nhưng lúc này rồi thì gã còn thể hiện cho ai xem chứ. Gã vòng hai tay ôm chặt lấy Dex, và trước khi gã kịp nghĩ ngợi thêm được điều gì, hai mắt của gã đã dính chặt lại với nhau. Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau, khi gã lờ mờ tỉnh lại thì đã thấy Dex đang quay trở lại giường. Anh nở một nụ cười ấm áp với gã. Thế quái nào mà Dex lại có thể thức dậy trước cả gã thế này?

"Đi giải quyết nỗi buồn đó mà."

"Rồi, cám ơn em vì đã chia sẻ thật lòng." Sloane cười đáp. Ngực gã giờ đã không còn lộn xộn như tối hôm qua, thế nên gã đoán rằng Dex không chỉ đơn thuần là dậy sớm để giải quyết nỗi buồn. Vả lại, lúc này nhìn anh cũng tỉnh táo đến lạ thường. "Em mới uống café rồi, đúng không?"

Dex chỉ khẽ lắc đầu, vẻ hơi xấu hổ. "Ừ, mới uống xong."

Thảo nào, mọi chuyện cũng dễ hiểu rồi. Còn hơn một giờ đồng hồ nữa mới đến lúc bọn họ phải thức dậy. Gã dám chắc rằng tới khi ấy Dex sẽ lại uống thêm một cốc café nữa trong lúc ăn sáng cho xem. "Lại đây với tôi." Sloane vỗ vỗ xuống chỗ trống bên cạnh gã và Dex chậm rãi đi tới. Đúng lúc đó, Sloane nghe thấy một giọng nói cộc cằn quen thuộc gọi tên gã. Cả Dex và Sloane đều cứng người lại.

Hai mắt Dex trợn lớn. "Có phải là..."

"Này, Sloane. Có trong phòng không?"

"Cái quái quỷ gì vậy?" Dex hít mạnh vào một hơi. "Ash có chìa khóa căn hộ của anh ư? Sao anh lại không nói trước với tôi chuyện này?"

Sloane loạng choạng nhảy xuống khỏi giường, mau chóng nhặt chiếc sịp boxer briefs đang rớt ở trên mặt sàn lên. "Thường thì cậu ấy không hay tự mình vào nhà. Em trốn mau đi." Gã cuống cuồng chạy ào ra khỏi phòng, suýt chút nữa thôi thì đã va luôn vào người Ash.

"Mẹ kiếp, Ash." Sloane thấp thỏm lùi lại, cánh tay đặt lên ngực, thở hổn hển. "Cậu làm tôi sợ hết hồn. Làm gì ở đây thế này?"

"Tôi gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại liên tục mà không được. Thế nên tôi tự lái xe tới đây coi sao. Lúc đến thì tôi thấy có vẻ như cậu vẫn ở nhà, nhưng gọi cửa mãi mà không thấy cậu ra mở. Tôi chỉ lo cậu gặp phải chuyện không may gì đó. Thường thì giờ này cậu đã thức dậy lâu rồi mới phải." Ash nhìn chằm chằm Sloane một hồi, bỗng nhiên chửi tục một tiếng rồi hầm hầm xông vào phòng ngủ của Sloane. Anh ta nhìn quét quanh cả căn phòng một lượt rồi quay sang phía Sloane, ghim thẳng một ánh mắt sắc như dao vào người gã. "Đéo mẹ, tôi biết ngay mà!"

Sloane nhìn anh ta, vẻ cảnh giác. "Biết cái gì?"

"Hai tên các người vừa mới chịch nhau xong."

"Cậu đang làm nhảm cái khỉ mốc gì thế hả?"

"À, được, còn dám giở trò giả bộ ngây thơ đó với tôi đúng không?" Ash gật đầu, hai tay anh ta chống lên phần hông của mình. Sloane lờ mờ đoán được những gì xảy ra sắp tới đây sẽ chẳng hề tích cực cho lắm. "Được rồi. Trước tiên, trừ khi là cậu đang tự mình tập luyện cái trò thẩm du, chờ cho đến ngày nó được vinh danh trở thành một môn thể thao Olympic chính thống; nếu không thì chẳng có lý do gì mà nhìn cả người cậu lúc này vừa bơ phờ vừa xộc lên toàn mùi tình dục như thế cả. Hơn nữa, tới thời gian này buổi sáng rồi mà cậu vẫn còn ôm lấy cái giường chết dẫm kia."

"Sáng nay tôi hơi đau đầu, cho nên tôi nằm nghỉ thêm chút nữa." Sloane nhún vai, đáp lại Ash.

Ash nhướn mày nhìn gã. "Trên đầu giường cậu còn có một gói kẹo dẻo Gummy Bears đang bóc dở kìa."

"Thế giờ tôi thấy thích ăn loại kẹo đó thì không được à?" Ừ, lôi cái lý do ấy ra đến gã còn thấy ngượng, bên cạnh đó cả Ash và gã đều hiểu rõ điều này.

"Được, được lắm." Ash đi về phía tủ quần áo, Sloane cố gắng để giữ cho biểu cảm trên khuôn mặt gã không mảy may dao động. Không thể nào, chắc Dex sẽ không chui vào trốn bên trong tủ quần áo đâu. Chỗ ấy lộ liễu quá còn gì. Ash mở cánh cửa tủ ra, biểu cảm như vừa mới nuốt phải ruồi. "Có một thằng đần khỏa thân đang đứng ở trong tủ quần áo của cậu đây này."

Dex trợn lớn hai mắt, nhìn Ash. "Chuyện này không như những gì anh đang nghĩ đâu. Tôi làm rớt vài xu lẻ, chẳng may xu ấy lại chui tọt vào bên trong cửa tủ, thế là tôi vào đây để tìm lại mấy xu đó thôi mà, đang tìm thì quần áo trên người lại rớt hết cả xuống. Tôi nói thật đấy."

"Tên đần độn." Ash gầm lên, sau đó quay sang phía Sloane. "Còn cậu là một tên khốn kiếp. Sao cậu lại có thể giấu không nói với tôi chuyện này?" Anh ta lắc đầu. "Tôi biết mà. Trực giác tôi đã cảm thấy như vậy rồi, nhưng tôi cứ cố lờ đi bởi tôi nghĩ rằng đáng ra người bạn thân nhất của tôi sẽ mạnh dạn thú thật với tôi chuyện này cơ đấy." Dex chậm rãi đứng dậy, hai tay anh che đi bộ phận nhạy cảm của mình. Ash ngay lập tức quay lưng lại với anh, hai mắt dán chặt vào phía bức tường trước mặt. "Đéo mẹ, mặc quần áo vào ngay."

"Ý kiến hay." Dex chạy ào tới chỗ chiếc ghế bành, quần áo của anh đang vắt vẻo chỏng chơ ở đó, giữa đường thì lại bị Sloane túm tay kéo lại.

"Thật sự? Quần áo cậu rớt cũng siêu đấy nhỉ? Đó là cái lý do hay nhất mà cậu bịa ra được đấy à?"

Dex nhún vai, vẻ bất lực. "Tại tôi hãi quá." Người cộng sự của gã như đã sắp lên cơn đau tim tới nơi rồi. Sloane chẳng thể nào trách được Dex. Đến cả gã đây cũng phát hoảng vì cái tình thế hỗn loạn của hiện tại. Ash cất tiếng, ngắt ngang dòng suy nghĩ của gã.

"Tôi thề, nếu như cậu ta mà không mặc quần che ngay cặp mông thô kệch đó lại, tôi sẽ ngay lập tức..."

"Chúng tôi còn đã làm tình trong phòng tắm của anh vào hôm tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi!"

"Đệch-Mợ! Các người dám làm tình trong phòng tắm của tôi?" Chỉ trong vòng có 5 giây mà biểu cảm của Ash chuyển từ kinh ngạc sang ghê sợ. "Trời đất thánh thần ơi. Làm ơn hãy nói với tôi là các người không xuất vào mấy cái khăn tắm của tôi đi."

Dex giơ hai tay lên, ra chiều bảo đảm. "Tôi thề là chúng tôi không hề xuất lên mấy cái khăn tắm của anh."

"Sao tôi phải tin lời cậu nói?"

"Thế nếu tôi nói với anh là tôi xuất vào miệng của Sloane thì anh có thấy nhẹ nhõm hơn phần nào không?"

Sloane và Ash cùng gào lên rầm trời. Thế mà gã đã nghĩ rằng ngày hôm nay chẳng có gì tệ hơn việc bị Ash bắt quả tang ngay tại giường cơ đấy. Đáng lẽ gã phải dự tính được tình huống vừa rồi mới phải.

"Không. Không hề. Điều ấy cũng không khiến tôi yên lòng chút nào. Suốt cả phần đời còn lại tôi sẽ chẳng thể nào thoát khỏi mấy cơn ác mộng mất! Tôi phải đổi lại toàn bộ khăn tắm. Đập đi xây lại cả căn nhà của tôi." Ash lắc đầu, dường như anh ta vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật đang hiện ra trước mắt. "Phòng tắm của tôi. Đấy là phòng tắm của tôi. Mẹ kiếp hai tên các người dám lôi nhau vào phòng tắm của tôi làm tình trong đấy." Ash tỏ vẻ như muốn nôn mửa tới nơi, Dex định mở miệng nói gì đó thì đã bị Sloane đưa tay lên bịt miệng lại, gã chỉ sợ anh lại nói ra điều gì đó khiến cho tình hình trở nên tồi tệ hơn. Có Ash và Dex cùng xuất hiện trong một căn phòng là đã đủ khiến cho tình thế ảm đạm lắm rồi.

"Dex, em xuống dưới tầng chờ tôi được không. Năn nỉ em đấy."

Dex gật đầu, lấy tạm quần áo che dậy những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể mình rồi chạy ào ra khỏi phòng ngủ. Sloane nghĩ rằng tốt nhất là nên đợi thêm một chút nữa. Gã không thể đoán được tiếp theo đây người bạn thân nhất mà gã có sẽ nói gì với gã. Khi gã nhìn thấy gương mặt của Ash trầm xuống, một cảm giác tội lỗi nặng nề đè lên lòng gã.

"Sao lại không nói với tôi?"

"Ừ, vì đáng lẽ ra mọi chuyện đã có thể tốt đẹp hơn so với lúc này nhiều rồi." May mắn cho gã là Ash không lên tiếng phủ nhận.

"Bao lâu rồi?"

"Quan hệ chính thức à?"



"Lại còn có cả giai đoạn quan hệ không chính thức nữa ư?" Ash ngồi sụp xuống giường, nhìn thấy tình trạng tứ tung lộn xộn khắp nơi thì bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó. "Có chỗ nào trong căn phòng này mà hai người còn chưa dùng làm chỗ quan hệ không?"

Sloane đưa tay chỉ về phía chiếc ghế bành. "Chỗ đó. Thường thì bọn tôi hay quăng quần áo lên trên ghế."

Ash đi đến chỗ ghế bành và ngồi phịch xuống. Cả căn phòng lại rơi vào trầm lặng. Ngay khi Sloane nghĩ rằng bản thân sắp bị sự im lặng này tra tấn đến phát điên rồi thì Ash liền lên tiếng. "Muốn nói gì?"

"Ban đầu chúng tôi chỉ là bạn giường. Quan hệ với nhau rất nhiều lần."

"Tôi không muốn nghe cậu kể về những thứ mà hai người đã làm từ trước khi bị tôi bắt quả tang." Ash nghiêng người ra phía sau, với lấy chiếc áo T-shirt của Sloane rồi ném sang cho gã. "Và giờ thì không còn là bạn giường nữa."

"Chúng tôi chính thức xác định qua lại với nhau cũng được một thời gian rồi." Sloane mặc chiếc áo T-shirt vào và đi tới phía giường ngủ, ngồi xuống.

"Từ khi nào mà giữa hai người đã không còn đơn thuần là chuyện tình dục?"

"Vài tháng trước." Sloane nhún vai. "Tôi chưa sẵn sàng để thừa nhận chuyện này."

"Vậy là nghiêm túc rồi. Cậu nghiêm túc với cậu ta ư?"

Sloane gật đầu.

"Cậu ta là một tên điểu cáng."

"Đừng." Sloane gần như nài nỉ. "Cậu là người bạn thân nhất của tôi, Ash à. Ngoài cậu ra, tôi cũng chỉ có Dex thôi. Cả hai đều là những người tôi coi như người thân trong gia đình của mình. Xin cậu đấy."

"Mẹ nó. Cậu thực sự để ý đến cậu ta."

"Đúng vậy. Em ấy rất quan trọng với tôi. Tôi biết có những khi Dex vẫn khiến cậu bực mình..."

"Bực mình là đang còn nói nhẹ đi nhiều."

"Nhưng khi ở cạnh em ấy, tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc. Sau sự việc của Gabe, tôi từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ không bao giờ tìm lại được hạnh phúc nữa."

Ash xoay đi nhìn sang chỗ khác, dường như vài giây sau đó anh ta đang lạc trong suy nghĩ của riêng mình. Sloane căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Ở nơi làm việc, mọi chuyện đã rất khó khăn khi cả Ash và Dex luôn luôn tìm cách để "xử" nhau rồi. Bây giờ thì Ash đã biết sự thật, tình hình sẽ phát triển như thế nào đây? Gã vẫn không thể tin được rằng mối quan hệ của gã và Dex lại bị phát hiện sớm đến như vậy. Bí mật của riêng hai bọn họ rất nhanh rồi sẽ trở thành thứ chẳng mấy bí mật ngay thôi.

"Thực sự cậu ta khiến cho cậu cảm thấy hạnh phúc ư?"

Sloane chẳng hề ngần ngại mà đáp lời. "Đúng thế."

Ash lại rơi vào trầm tư. "Tôi sẽ không cư xử thân thiện với cậu ta chỉ vì cậu ta là bạn trai của cậu đâu."

Sloane cố gắng giữ lại nụ cười suýt chút nữa đã bật ra. "Được, mọi thứ vẫn như cũ, không phải thay đổi gì cả."

"Mọi thứ đã thay đổi hết rồi."

"Cậu vẫn cảm thấy ổn chứ?"

"Về cậu và Daley?" Ash khinh bỉ.

"Tôi hỏi hơi đần đúng không?"

"Tôi nghĩ như thế nào không quan trọng. Điều quan trọng là cậu có hạnh phúc hay không. Nhưng cậu phải cẩn thận. Chắc tôi cũng không cần phải nhắc lại cho cậu nhớ chuyện gì sẽ xảy ra nếu như bí mật về mối quan hệ hiện tại của hai người bị lọt ra ngoài. Tôi không muốn cậu bị cấp trên điều chuyển đi đâu."

"Cael biết rồi." Tốt nhất là gã nên nói luôn vào lúc này. "Shultzon cũng biết, nhưng tôi chưa bao giờ xác nhận lại điều đó với ông ta. Cậu cũng hiểu Shultzon là người như thế nào mà. Tôi cá là Bradley cũng biết luôn rồi, ngay từ đầu anh ta luôn muốn gán ghép hai chúng tôi lại với nhau mà. À, còn cả Lou nữa." Ánh mắt như muốn giết người của Ash khiến cho gã co rúm lại.

"Tay bartender chết dẫm đó và cả tên bạn trai cũ của Dex còn biết về mối quan hệ của hai người trước cả tôi nữa ư? Cái đéo gì thế hả?"

"Tôi không hề nói với họ. Tôi thề, không phải tôi đang tìm cớ biện minh cho bản thân đâu, nhưng thực sự tôi không hề tiết lộ với bất kỳ người nào hết. Vào cái đêm chúng ta gặp Lou tại quán bar, cậu ta đã bắt gặp cảnh chúng tôi đang tình tứ với nhau. Lúc ấy tôi và Dex cãi nhau, rồi sau đó lại làm hòa ở ngay khu hành lang ít người qua lại phía sau quán bar, Lou lại tình cờ xuất hiện vào đúng khoảnh khắc hai chúng tôi hôn nhau. Nếu như tôi có muốn nói với ai, cậu nhất định sẽ là người đầu tiên tôi tìm tới tâm sự, thậm chí là rất có thể tôi sẽ bị cậu dần cho một trận tơi tả."

"Rồi, được rồi. Tôi hiểu rồi." Ash đưa tay lên vò đầu. "Được rồi. Cael chắc chắn sẽ không nói gì cả, và tôi nghĩ mấy người kia cũng sẽ không tiết lộ gì đâu."

"Dex không biết là Cael đã biết về mối quan hệ của hai chúng tôi."

"Hai anh em nhà ấy đúng là vận hạn cả đời của tôi." Ash lại đưa tay vuốt mặt, ngả người ra lưng ghế, thở dài một tiếng.

"Nếu là Dex thì tôi hiểu tại sao. Nhưng còn Cael liên quan gì? Giữa hai người các cậu xảy ra chuyện gì rồi?" Người bạn thân của gã đây chắc chắn cũng đang có chuyện giấu gã. Ash đã không đi cùng cả đội đến quán bar Dekatria cả mấy tuần nay rồi. Thậm chí anh ta còn hiếm khi xuất hiện tại văn phòng làm việc. Chỉ trừ những lúc bọn họ có đợt huấn luyện hoặc được điều ra thực địa, thời gian còn lại Sloane hầu như không thấy mặt Ash đâu cả.

"Không có gì. Chúng tôi vẫn ổn."

"Dạo này cậu không còn đi chung với Cael nữa."

"Tôi bận."

"Bận đến mức không có thời gian cho Cael?" Sloane không thể kìm nổi biểu cảm khó tin trên gương mặt của mình, nhất là khi Ash còn nạt lại gã như vừa rồi.

"Cậu nghĩ tôi là ai? Bảo mẫu của cậu ta chắc?"

Sloane đứng dậy, đi đến đứng đối diện với người bạn của gã. "Cậu bị cái quái gì thế? Đầu tiên là gắt gỏng với Cael ở canteen, rồi giờ lại còn nói như thế?"

"Xin lỗi cậu. Chỉ là tôi cảm thấy mệt mỏi quá."

"Ash, cho dù là có bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu biết là cậu luôn có thể tâm sự với tôi được mà." Ash lâu nay vẫn là người khá kín tiếng, nhưng những biểu hiện gần đây của Ash lại bắt đầu khiến cho Sloane cảm thấy lo lắng.

"Cảm ơn, nhưng tôi vẫn ổn." Ash đứng dậy và đút hai tay vào trong túi quần. "Tôi ghé qua đây để báo cho cậu biết là tôi sẽ không tới cơ quan ngày hôm nay. Tôi phải tham gia một buổi đánh giá tâm lý."

"Khỉ thật. Đã tới kỳ hạn rồi cơ à?" Gã chẳng ngạc nhiên gì nếu như biết được đó chính là lý do cho thái độ lạ lùng của Ash dạo gần đây. Những buổi đánh giá tâm lý khiến cho người ta cảm thấy không hề thoải mái chút nào, nhất là đối với loại đánh giá được chỉ định cho bọn họ. THIRDS muốn chắc chắn rằng những đặc vụ thuộc Thế hệ đầu tiên không bị thoái hóa, biến chất, thế nên THIRDS sẽ liên tục thử thách bọn họ cho tới khi hoặc là bọn họ sụp đổ trước áp lực hoặc là học được cách đối mặt và xử lý chúng. Những ngày Sloane phải tham gia đánh giá tâm lý đều là những ngày gã cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể mình như bị rút cạn.

"Ừ. Cậu cũng biết là tôi không thích nhắn mấy thứ như vậy qua điện thoại mà, thế nên tôi mới cố gắng để gọi báo cậu biết."

"Cám ơn. Tôi cũng mừng vì cậu ghé qua đây."

"Và vì thế nên tôi mới bực mình khi bị mặc kẹt trong một vụ tắc nghẽn giao thông trên Đại lộ số 9. Rồi lúc sau, tôi lại bắt được cảnh hai tên các người vừa mới..." Ash đột ngột im bặt và rùng mình trước suy nghĩ mới hiện lên trong đầu của anh ta. Ash quay người đi và bước xuống tầng, Sloane đi sát ngay sau anh ta. Dex đừng bên cạnh chiếc ghế bành, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng nhìn về phía hai người Sloane và Ash. Mãi đến khi Sloane nháy mắt với Dex, cả người anh nhẹ nhõm đi trông thấy. Ít nhất thì là cho tới lúc Ash hầm hầm đi về phía anh và dí hẳn một ngón tay thẳng vào mặt anh.

"Tên nhãi nhà cậu tốt nhất là hy vọng chuyện này không lọt ra ngoài, Daley ạ. Nếu như Sloane mà bị điều chuyển khỏi đội thì cậu không xong với tôi đâu."

"Đã rõ."

"Tôi nói nghiêm túc."

"Ừ, tôi hiểu mà. Khi anh nói muốn dần tôi một trận nhừ tử thì đã rất rõ rồi." Dex nhíu mày, đáp lời. "Nghe này, tôi biết chuyện này có những rủi ro gì. Tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì khiến cho Sloane gặp phải rắc rối đâu."

Ash im lặng trong chốc lát rồi gật đầu với Dex và quay ngoắt đi mà chẳng nói lấy một lời. Sloane thở hắt ra, gã còn không nhận ra là bản thân đã nín nhịn không dám thở mạnh suốt từ nãy đến giờ. Gã ngồi sụp xuống ghế, lại thở dài một tiếng. Dex nhanh chóng đi tới gần gã.

"Mọi chuyện còn tốt hơn những gì tôi đã nghĩ nữa."

Sloane liếc xéo Dex. "Thực sự là hai ta nên tập cho quen dần với mấy trò giật gân này đi là vừa."

"Ừ. Đúng là tôi không thích nghi tốt lắm với những tình huống căng thẳng."

"Em đang nói cái gì thế? Gần như ngày nào mà em chẳng phải làm việc dưới những tình huống vô cùng căng thẳng."

Dường như Dex đang ngẫm nghĩ lại những gì mà Sloane vừa nói. "Anh nói đúng. Để tôi nói lại lời lúc nãy nhé. Tôi không thích nghi tốt lắm với những tình huống căng thẳng có liên quan tới Ash."



Sloane ngửa đầu tựa vào thành ghế bành cùng với một tiếng than dài. "May cho em là em nhìn cũng dễ thương đấy."

"Và vô cùng xuất sắc khi lên giường." Dex bổ sung thêm.

"Và vô cùng xuất sắc khi lên giường." Sloane đồng ý.

"Vậy... thế anh cho tôi thấy anh xuất sắc đến mức nào đi." Dex đứng dậy, cởi chiếc áo T-shirt trên người ra và lột luôn chiếc sịp boxer briefs. Sloane bật dậy, áp cả cơ thể mình lên người Dex, nụ cười vô cùng rạng rỡ.

"Thách thì chơi luôn."

~oOo~oOo~oOo~

Đúng là vô cùng xuất sắc. Cho tới thời điểm này.

Sloane dõi theo Dex trong lúc anh đang cẩn thận nhích người về phía cửa ra vào, dừng lại một chốc rồi bước vào bên trong với khẩu súng trường giữ chắc trên tay và cả người tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Rosa nhanh chóng di chuyển vào theo ngay sau anh. Cả hai người vừa gấp rút quan sát toàn bộ khung cảnh bên trong căn phòng vừa thận trọng bọc hậu cho nhanh. Dex im lặng ra hiệu về hướng cánh cửa vẫn đang bị đóng ở phía cuối phòng khách, và Rosa gật đầu đáp lại, cô đã hiểu ý anh. Dex tựa người sát vào bờ tường ở ngay cạnh cánh cửa, vươn tay ra, và sau khi nhận thấy tín hiệu của Rosa, Dex đẩy mạnh mở cánh cửa ra. Rosa liền lập tức tiến vào bên trong, đánh giá toàn cảnh căn phòng cùng với Dex phòng vệ sát ngay sau. Một lúc sau, Dex nói vào thiết bị liên lạc gắn trên tai của mình. "An toàn."

"Tốt. Lui lại. Calvin, Hobbs, xác định vị trí của hai người." Sự chú ý của Sloane chuyển đến hình ảnh của hai người hiển thị trên màn hình điều khiển lớn. Calvin tiến từng bước vững vàng về phía cánh cửa sắt to lớn, Hobbs đang ở hình thái Therian bám sát ngay phía sau, đánh hơi để phát hiện tín hiệu.

"Chúng tôi chuẩn bị đột phá vòng ngoài." Calvin đáp. "Cael, quan sát bên cậu thế nào?"

Sloane chuyển ánh mắt lên người Cael. Lúc này cậu đang nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi nhưng thực chất đầu óc lại không hề tập trung vào những hình ảnh đang hiển hiện ngay trước mắt mình.

"Cael?" Calvin lại cất tiếng hỏi, đánh bật người đặc vụ trẻ tuổi khỏi dòng suy nghĩ miên man của bản thân.

"Đều an toàn."

Sloane vẫn im lặng không lên tiếng, ánh mắt gã lộ rõ sự lo lắng, chăm chú theo dõi hai người Calvin dần di chuyển vào bên trong căn phòng mà bản thân cậu cho là an toàn và rồi sau đó là một loạt tiếng súng vang lên liên tiếp. Calvin bị bắn trúng hai phát vào chân, cả người ngã rầm xuống mặt đất. Sloane vẫn im lặng. Cael giật mình, nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi sau đó mới đứng bật dậy.

"Chết mẹ rồi."

Nói đúng tình hình rồi đấy.

Sloane bước sang một bên khi cánh cửa của phòng quan sát bị người ta đẩy mạnh ra từ phía bên kia. Calvin với dáng vẻ tức giận đùng đùng hầm hầm chạy vào, trên chiếc quần của bộ quân phục tác chiến bị lem mấy vệt sơn đỏ chói mắt, đúng những vị trí đã bị Letty nhắm bắn.

"Cael, cái đéo gì thế!"

Cael hoàn hồn, quay sang nhìn Calvin. "Có chuyện gì thế?"

"Câu đó phải là tôi hỏi mới đúng." Calvin lao về phía Cael, cả gương mặt đỏ bừng lên vì tức giận. Mặc dù vốn Calvin không phải là người hay nổi nóng, xả cơn giận lên người đồng đội mình, nhưng lúc này đúng là cậu ta có quyền làm điều đó. "Cậu nói căn phòng ấy an toàn cơ mà."

Ánh mắt của Cael hết nhìn Calvin rồi lại nhìn về phía màn hình theo dõi. "Tôi xin lỗi. Chắc hẳn tôi nhìn nhầm sang màn hình khác rồi."

"Nhầm sang màn hình khác?" Calvin nhìn chằm chằm người đồng đội của mình, vẻ mặt không thể tin nổi.

Cael bắt chéo tay ngang ngực. Giọng nói cậu đầy cứng rắn. "Tôi đã nói là tôi xin lỗi rồi."

"Xin lỗi? Xin lỗi không có tác dụng gì đâu, Cael."

"Thế cậu còn muốn tôi nói cái gì nữa?"

"Thế cậu cho tôi biết cậu sẽ nói với mẹ tôi như thế nào khi cậu xuất hiện trước cửa nhà tôi để báo với bà rằng con trai của bà đã hy sinh chỉ vì cậu nhìn nhầm sang màn hình khác! Khởi động não lên mà dùng đi. Cậu bị cái quái quỷ gì ám vậy hả?"

"Tôi bị cái quái quỷ gì ám ư? Thế cái quái quỷ gì đang ám lên người cậu thế? Mấy tháng nay cậu hành xử chẳng ra gì cả!"

Biểu cảm của Calvin lúc này cứ như vừa mới bị người ta tát cho liên tiếp vào mặt. "Cậu nói gì?"

"Thôi đi, làm như không có ai để ý hay sao." Cael chế giễu. "Cậu vừa gắt gỏng vừa u uất."

"Đó là chuyện riêng của tôi. Ít nhất thì nó không ảnh hưởng đến công việc tôi làm. Nói đến vậy thì cậu cũng phải tự hiểu đi chứ."

Hobbs xuất hiện, một tiếng gầm nhẹ trầm thấp vang lên khi người anh ta chạm vào người Calvin. Hobbs không ngừng dụi đầu vào chân Calvin, Sloane để ý thấy Calvin chẳng quan tâm gì mà đẩy đầu Hobbs ra phía khác. Hai người đặc vụ trẻ vẫn tiếp tục lời qua tiếng lại, mặc kệ Hobbs đang liên tục kêu lên, cố gắng thu hút sự chú ý của người cộng sự.

"Được rồi. Đủ rồi đấy." Sloane quát lên. Cả ba người đặc vụ đều bị giật mình và đồng loạt quay sang nhìn gã. Cael và Calvin lập tức đứng nghiêm túc lại, hai tay bắt chéo để ra sau lưng, Hobbs ngồi xuống ngay bên cạnh người cộng sự của anh ta, hai tai dựng thẳng đứng, trạng thái lo lắng không thể nào che giấu. Ba người bọn họ bị cuốn vào cuộc tranh cãi nảy lửa mà quên mất rằng Sloane vẫn còn đang đứng ngay đây. "Tôi phải nói rằng tôi thực sự thất vọng với các cậu. Suốt bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên tôi quan sát thấy một buổi huấn luyện tồi tệ như thế này." Sloane bước tới gần ba người bọn họ. Cả ba người không ai dám nhìn thẳng vào mắt Sloane. Đáng nhẽ ra họ là những đặc vụ chuyên nghiệp với nhiều năm kinh nghiệm dày dặn. Họ được đào tạo, huấn luyện tốt hơn những gì họ vừa mới thể hiện rất nhiều. "Cael, cậu không hề chú ý một chút nào. Cậu để mặc cho đồng đội bước vào cái bẫy chết tiệt đó. Calvin, đáng lẽ cậu không nên quá dựa dẫm vào Cael, để cho cậu ấy làm hết luôn cả phần việc của mình. Cậu còn không buồn vô hiệu hóa kẻ địch sau khi cậu ngã xuống."

"Tôi trúng đạn là vì cậu ta." Calvin phản bác. Dường như lúc này Calvin mới hoàn hồn lại và nhanh chóng bổ sung thêm một tiếng "Thưa sếp." vào cuối câu.

"Là chân bị trúng đạn." Sloane đáp lại ngắn gọn, giọng nghiêm khắc. "Mẹ kiếp, cậu là lính bắn tỉa đấy, vậy mà cậu còn chẳng để tâm đến việc nhắm bắn hạ mục tiêu vẫn còn đứng vững hai chân sờ sờ ngay trước mắt cậu." Sloane lại quay sang Hobbs. "Còn cậu, khi cộng sự cần cậu thì cậu đang ở chỗ quái nào? Đáng nhẽ cậu phải bám sát ở ngay phía sau Calvin. Ngay khi cậu nhận thấy cộng sự của mình không có đủ điều kiện để bắn hạ kẻ địch, cậu phải là người tiến lên và vô hiệu hóa kẻ địch đó."

Hobbs hạ thấp đầu, khẽ gầm lên. Anh ta dụi đầu vào chân người cộng sự của mình nhưng đổi lại vẫn là thái độ hờ hững ngó lơ của Calvin. Thường thì Calvin sẽ hiểu ý và xoa tai để trấn an anh ta.

"Tôi không biết mấy người các cậu có chuyện riêng tư gì, nhưng chấm dứt ngay cho tôi. Tôi sẽ không mạo hiểm sự an toàn của cả đội này, của những công dân mà chúng ta phải bảo vệ chỉ bởi vì các cậu không thể xử lý được chuyện riêng của bản thân đâu. Các cậu có vấn đề của riêng mình, tôi hiểu điều đó. Chúng ta ai cũng có những vấn đề riêng cần phải giải quyết, nhưng nghĩ mà xem? Liên Minh Ikelos chẳng hề quan tâm cái mẹ gì về những vấn đề cá nhân của chúng ta đâu. Chúng ta vẫn còn có nhiệm vụ cần phải thực hiện. Trước đây chúng ta chưa từng làm đồng đội mình thất vọng, thế bây giờ định bắt đầu làm nhau thất vọng đúng không?" Cả ba người trước mắt đều nhanh chóng lắc đầu. "Tốt. Tốt nhất đây là lần cuối tôi chứng kiến một buổi huấn luyện thất bại như thế này." Sloane gật đầu và cả ba đặc vụ bắt đầu di chuyển ra khỏi phòng. "À, để bảo đảm rằng chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra nữa, cả ba người các cậu sẽ chịu trách nhiệm chuẩn bị vũ khí trang thiết bị trong suốt tháng tới. Thong thả mà tận hưởng đi."

Cả ba người đặc vụ đều không khỏi chửi thầm một tiếng trong lòng nhưng không có ai dám hé ra một từ trước mặt Sloane. Nhiệm vụ chuẩn bị trang thiết bị vũ khí đúng là một món khó nhằn và đúng chuẩn là một biện pháp trừng phạt hoàn hảo. Trong một tháng liền bọn họ sẽ phải kiểm tra kĩ lưỡng từng loại trang thiết bị trong kho vũ khí của Đội Thanh trừng Delta và chiếc BearCat. Bọn họ phải lau sạch từng đầu đạn, kiểm tra từng ổ đạn và nạp đạn đầy đủ vào từng băng đạn, quét dọn, lau chùi, vệ sinh, khử khuẩn và chuyển hết các bộ đồng phục tới Bộ phận Giặt ủi. Bên cạnh đó còn có cả một loạt đủ các loại trò vui khác nữa.

Thiết bị liên lạc bên tai của Sloane nháy lên liên hồi, gã chạm nhẹ vào thiết bị, trả lời. "Đặc vụ Brodie nghe."

Giọng nói cuaer Austen vang lên thông qua đường truyền. "Nhà máy Con Edison. 20 phút nữa."

Tín hiệu liên lạc kết thúc, Sloane lại chạm vào thiết bị liên lạc của gã thêm lần nữa. "Đội Thanh trừng Delta, chúng ta sẽ tiến ra thực địa. Ngay lập tức. Hobbs, tiếp tục duy trì hình dạng Therian. Calvin cầm lái." Sloane nhanh chóng rời khỏi khu vực bàn điều khiển quan sát, bắt kịp với các thành viên khác trong đội, gấp rút di chuyển theo hành lang rộng lát đá màu trắng dẫn đến kho vũ khí và kết nối với Maddock. "Thưa sếp, chúng tôi vừa nhận được tin tức liên quan đến phe Liên Minh. Chúng tôi sẽ tiến ra thực địa."

"Đã rõ. Liên tục cập nhật tình hình cho tôi, mang thêm lực lượng chi viện đi cùng cậu."

Sloane lấy khẩu súng lục gây mê và bỏ thêm băng đạn dự phòng vào túi đựng của bộ đồng phục tác chiến, đồng thời đưa ra mệnh lệnh. "Mọi người chú ý. Nếu như mọi người tiếp cận được đủ gần để có thể hạ gục một trong những đối tượng thì phải lập tức ra tay ngay. Chỉ cần chúng ta có thể bắt giữ được một kẻ trong số bọn chúng thì nhất định có thể thu hoạch được thêm manh mối. Phải thật cẩn trọng và hết sức đề phòng. Gọi hỗ trợ ngay nếu cần thiết." Thiết bị liên lạc của gã lại nháy sáng, gã lập tức trả lời. "Đặc vụ Brodie đây."

"Tôi là Taylor. Đội Đột kích Beta đã sẵn sàng tác chiến. Chúng tôi hiện đang di chuyển đến hiện trường."

Quả thực là nhanh chóng. Nhất định là Maddock đã yêu cầu đội của Taylor tham gia hỗ trợ. Mặc dù gã mong Maddock huy động đến đội của Levi thay vì đội của Taylor, nhưng trong tình hình hiện nay thì Sloane không thể làm được gì khác. "Đã rõ." Trong khi các thành viên trong đội của Sloane tiến đến vị trí của chiếc BearCat, Dex thả chậm bước chân, đi sát ngay bên cạnh Sloane.

"Từ những gương mặt vô cùng không vui vẻ gì kia, tôi mạnh dạn đoán rằng buổi huấn luyện vừa rồi không diễn ra suôn sẻ như kế hoạch đúng không?"

"Thảm họa, đúng thực sự là thảm họa." Sloane thừa nhận. Trước đây, gã và đội của mình chưa bao giờ gặp phải vấn đề như thế này. Bọn họ vốn đều không phải những kẻ bất khả chiến bại, thậm chí ngay đến cả Sloane cũng đã từng phải trực tiếp hứng chịu những công kích cá nhân, nhưng lần này gã cảm thấy như các thành viên trong đội gã đang dần mất đi sự gắn kết, và gã không thể nào để cho chuyện đó thành hiện thực được. "Tôi cần phải nói chuyện với em trai em. Cậu ấy là người đã mắc lỗi trong cuộc huấn luyện đó."

"Thế còn Ash thì sao?"

"Ash không tham gia huấn luyện. Và cũng nói rõ với em để em biết, tôi không hề thiên vị bên nào cả. Nếu như Ash là người làm hỏng chuyện, tôi nhất định sẽ thẳng thắn phê bình cậu ấy, nhưng Ash không hề xuất hiện tại buổi huấn luyện. Là em trai em đó, Dex. Tôi xin lỗi vì đã nói vậy, nhưng nhất định Cael phải chỉnh đốn lại bản thân nếu như không muốn để đồng đội của mình phải gánh thương vong. Tôi cũng sẽ xử lý cả bên Calvin và Hobbs."

Dex chỉ biết thở dài. "Anh nói đúng. Tôi sẽ nói chuyện lại với Cael."

Khi cả đội di chuyển lên chiếc BearCat, Cael bước đến ngồi bên cạnh Sloane. "Ash đâu rồi?"

"Anh không rõ. Sáng nay cậu ấy có một buổi kiểm tra, đánh giá tâm lý, nhưng đáng lẽ đến thời điểm này là phải kết thúc rồi mới đúng." Sloane không nói rõ với Cael loại hình kiểm tra, đánh giá tâm lý mà Ash đang tham gia. Muốn chia sẻ với ai, không chia sẻ với ai về chuyện này vốn đều do chính bản thân Ash quyết định. Bên cạnh các đợt kiểm tra, đánh giá về thể chất và tâm lý từng quý, THIRDS còn bất ngờ triệu tập các đặc vụ để tiến hành kiểm tra. Điều đó giúp cho bọn họ luôn trong tầm kiểm soát và không phạm phải những sai lầm ngớ ngẩn.

"Sloane, em lo quá. Em cứ nghĩ mãi về thái độ và cách ứng xử của Ash thời gian gần đây, phải chăng là việc quay trở lại cơ sở nghiên cứu đó đã ảnh hưởng đến Ash hay không."

Khỉ thật. Sloane cứ đắm chìm trong cái thế giới bé nhỏ của bản thân mình mà không hề nghĩ đến việc Ash đang phải đối mặt với những gì. Lời của Cael cũng có lý. Dù sao thì đến cả Sloane cũng đã gặp phải những cơn ác mộng kể từ sau vụ tai nạn tại cơ sở nghiên cứu nọ, nhưng ít nhất thì Dex luôn ở bên cạnh gã và giúp gã vượt qua. Ash không phải là kiểu người chủ động mở lời nhờ vả, và chắc chắn là anh ta cũng không bao giờ ưa việc đi chia sẻ những cảm xúc cá nhân của bản thân. Xem ra không phải chỉ những thành viên trong đội của gã mới đáng bị chê trách rồi. Gã là người bạn kiểu gì thế này. "Đúng, em nói đúng, Cael. Anh hứa với em, anh sẽ nói chuyện với Ash ngay khi có cơ hội."

"Ash lúc nào cũng thể hiện bản thân là một người rất mạnh mẽ, tới mức dường như chẳng có gì tác động được đến anh ấy. Nhưng sau khi chuyện quá khứ dồn dập quay lại đổ hết xuống đầu, nhất định Ash đã bị ảnh hưởng phần nào rồi. Em chỉ mong anh ấy có thể chia sẻ một chút thay vì cứ ngấm ngầm chịu đựng như vậy. Em đã cố nói chuyện với anh ấy, nhưng có vẻ như Ash lại cố tránh mặt em."

Sloane vỗ nhẹ lên bắp đùi Cael nhằm trấn an cậu. "Anh sẽ nói chuyện với cậu ấy."

"Cám ơn anh. Em xin lỗi vì những gì đã diễn ra trong buổi huấn luyện ngày hôm nay. Chuyện đó sẽ không tái diễn nữa đâu."

"Được, anh tin em." Gã mỉm cười với Cael, cậu trai trẻ Therian trước mắt gã đây dường như đã nhẹ nhõm hơn được một chút. Cael nói không sai về Ash. Muốn khiến cho người bạn thân của gã mở lòng mình không phải là một chuyện đơn giản. Nó giống hệt như phải cạy từng chiếc răng ra vậy. Sloane không thể trách cứ Ash vì chuyện đó, bản thân gã cũng đâu phải kiểu người dễ mở lòng, nhưng ít ra gã đang dần dần học cách thay đổi. Dex khiến gã cảm thấy an toàn hơn. Suốt từng ấy năm, Ash đã ở bên cạnh gã, Sloane hy vọng giờ đây Ash cũng sẽ tin tưởng để gã ở bên cạnh. Nhưng có gì đó trong thâm tâm gã lại nhắc rằng mọi chuyện đâu dễ dàng và đơn giản đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau