Chương 17
Tinh thần hưng phấn quá độ khiến Trương Mẫn có chút khó ngủ, anh không đếm nổi mình đã trăn trở vì Triệu Phiếm Châu bao nhiêu đêm, trước đây là vậy, bây giờ là vậy, tương lai có lẽ cũng là vậy. Nhưng sau hôm nay có thể mọi chuyện sẽ thay đổi, Trương Mẫn nằm nghiêng trên giường, mặt và tai áp vào nhau, giống như một chú sóc nhỏ vui sướng đến mềm nhũn, lẳng lặng nghe tiếng tim mình đập "thình thịch", "thình thịch".
Mình không thể tha thứ cho em ấy dễ dàng như vậy. Trương Mẫn bĩu môi nghĩ, bất giác như trở về tuổi đôi mươi. Tình yêu duy nhất của anh, tình yêu cất giữ suốt mười năm, cứ tưởng rằng đã sụp đổ không còn gì cả, nhưng lấy ra xem lại vẫn còn sạch sẽ như mới. Trương Mẫn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, Triệu Phiếm Châu ghét đồng tính luyến ái, Triệu Phiếm Châu sợ anh có ý với cậu, thậm chí là Triệu Phiếm Châu cố ý xúc phạm anh để đuổi anh đi, chỉ không dám nghĩ đến cậu đang ghen. Như vậy mọi chuyện đều đã rõ ràng, lòng tự trọng đã vỡ vụn của Trương Mẫn năm đó được dán lại một cách thần kỳ, còn tự trách bản thân: Sao lúc đó mình không nói rõ ràng với em ấy? Bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy. Em ấy nói đánh nhau vì mình? Sao mình lại không hỏi kỹ, tò mò quá, sao em ấy lại đánh nhau với người ta chứ. Trương Mẫn nằm trên giường vừa cao hứng vừa hối tiếc, nghe thấy điện thoại công tác vang lên, anh cầm lấy điện thoại lưu loát mở khóa, quả nhiên là Triệu Phiếm Châu nhắn tới.
"Em về đến nhà rồi, nghỉ ngơi sớm chút, mai gặp."
Trương Mẫn siết chặt điện thoại, nhanh chóng nhai kỹ mấy từ này thêm vài lần rồi ném điện thoại sang một bên, còn không quên đổi sang chế độ không làm phiền, lấy một chiếc điện thoại khác dùng trong sinh hoạt ra mở Wechat lên, không chút do dự nhấn vào Wechat của Triệu Phiếm Châu. Tin nhắn trong cuộc trò chuyện đã rất lâu, rất lâu về trước, Trương Mẫn thở ra một hai, hai ngón cái lướt trên bàn phím, tựa như thêm nước xuân trong trẻo vào lòng sông đã khô cạn từ lâu, hy vọng nơi đó có thể lần nữa nở hoa.
"Biết rồi."
Sau khi gửi tin nhắn xong, Trương Mẫn nhấp vào vòng bạn bè của Triệu Phiếm Châu lướt lên lướt xuống, thật ra không phải muốn xem vòng bạn bè của cậu, dù sao ở đó ngoại trừ mấy bài phổ cập kiến thức khoa học thì cũng không còn gì cả, vô cùng nhàm chán, Triệu Phiếm Châu không phải người thích chia sẻ cuộc sống của mình lên mạng xã hội, anh biết. Nhưng anh chỉ muốn tìm chuyện gì đó liên quan đến cậu để làm mà thôi, anh rất mong đợi Triệu Phiếm Châu trả lời qua Wechat này ngay lập tức, lại ngại xem, chỉ có thể cố kiềm nén ham muốn trò chuyện với cậu, có chút máy móc lướt xuống.
Vòng bạn bè của Triệu Phiếm Châu không nhiều, tìm về mười năm trước cũng không phải chuyện khó, tuy rằng Trương Mẫn đã chuẩn bị tâm lý có thể sẽ đau lòng vì những khoảnh khắc của Triệu Phiếm Châu trong mấy năm qua mà anh bỏ lỡ, nhưng khi nhìn thấy bài đăng năm tốt nghiệp kia lại có chút hít thở không thông.
Đó là một bức ảnh chụp người hiếm có trên vòng bạn bè của cậu, hai bức ảnh cách nhau hai tháng nối tiếp nhau, một bức hình như là vào hôm tốt nghiệp, Triệu Phiếm Châu cao ráo tuấn lãng, tay cầm hoa, áo sơ mi trắng lộ ra dưới bộ đồng phục cử nhân, giống như một đám mây không thể với tới.
Một bức ảnh khác... Một bức ảnh khác kèm theo dòng chữ "Phỏng vấn thuận lợi.", Triệu Phiếm Châu cắt tóc ngắn, trước mặt vương vãi mấy lon bia, áo sơ mi trắng xa xỉ trên người có vẻ không thích hợp, chữ "M" màu đỏ trên ngực vẫn còn đó, kinh diễm xinh đẹp, hoàn mỹ như ước nguyện ban đầu của Trương Mẫn. Cậu mặc vào đúng là đẹp thật, Trương Mẫn mím môi, lưu ảnh lại, đến lúc thoát ra tim đã mềm thành một đoàn. Em ấy không gạt mình, có lẽ em ấy thật sự thích mình. Tin nhắn của Triệu Phiếm Châu đã gửi đến từ ba phút trước, một tin cảm ơn Trương Mẫn đã bỏ cậu khỏi danh sách đen, một tin ôn nhu chúc Trương Mẫn ngủ ngon, Trương Mẫn nhìn màn hình đến mức sắp thủng một lỗ, cuối cùng quyết định nghe theo tim mình.
"Ngủ ngon." Anh đáp lại Triệu Phiếm Châu, cảm giác thật ấm áp, khiến cho anh yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau đi làm Trương Mẫn lòng dạ hẹp hòi tìm thư ký Tiêu tính sổ, trong công ty chỉ có mình thư ký Tiêu biết tính hướng của anh, tuy hai người là quan hệ cấp trên cấp dưới nhưng cũng là bạn bè tốt, điều này khiến cho tính khí của Tiểu Trương tổng hiền lành giỏi giang cũng coi như có chỗ để trút.
"Sao chuyện gì cậu cũng nói với em ấy vậy? Cậu là thư ký của tôi hay thư ký của em ấy?"
Thư ký Tiêu bị Trương Mẫn đe dọa chẳng những không sợ, mà còn có vẻ mặt nhiều chuyện: "Yo, không gọi là 'bác sĩ Triệu' nữa mà trực tiếp gọi 'em ấy' rồi? Hôm qua tôi thấy bác sĩ Triệu lên xe của anh, hai người... Tối qua ở cùng nhau?"
"Không có!" Trương Mẫn không làm gì nhưng không hiểu sao lại đỏ mặt: "Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, Triệu Phiếm Châu hỏi cái gì cậu trả lời cái đó à? Vậy cậu theo em ấy làm việc đi."
"Đừng mà." Thư ký Tiêu đặt văn kiện lên bàn, tỏ ra vô tội: "Bác sĩ Triệu nói cậu ấy đang theo đuổi anh, nên tôi kể cậu ấy nghe vài chuyện cũng có gì đâu, không phải tôi thấy anh độc thân nhiều năm như vậy nên lo lắng cho anh sao?"
"Sao không thấy cậu tốt với người khác như vậy, hay là cậu..." Trương Mẫn nói được một nửa đột nhiên im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Em ấy nói muốn theo đuổi tôi?"
"Cậu ấy đang theo đuổi anh." Thư ký Tiêu không muốn sống sửa lời, lại thấy mặt Trương Mẫn càng đỏ hơn. Anh ngồi xuống ghế, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ làm một bữa cơm mua một chiếc ô cũng tính là theo đuổi rồi sao." Trương Mẫn ngẩng đầu cảnh cáo thư ký Tiêu một câu: "Sau này em ấy hỏi cậu chuyện gì cậu đều phải nói cho tôi biết." Thư ký Tiêu không dám không đồng ý, liên tục gật đầu rồi bị đuổi ra khỏi văn phòng, để lại mình Trương Mẫn ở đó khua chiêng gõ trống mở hội trong lòng.
Thật rõ ràng, theo như Triệu Phiếm Châu thì làm cơm mua ô cũng chưa tính là theo đuổi, vì thế cậu đứng dưới lầu bắt cóc Trương Mẫn vừa mới tan làm, dùng dây ăn toàn vây khốn anh lại, làm một kẻ bắt cóc vô cùng thành công. "Cậu muốn đưa tôi đi đâu?" Trương Mẫn giả vờ từ chối mấy cái rồi thản nhiên ngồi vào ghế phó lái nhìn Triệu Phiếm Châu, không khỏi nhớ đến hôm đó đưa Triệu Phiếm Châu và Chu Tiểu ra sân bay. Khi ấy Triệu Phiếm Châu còn chưa có bằng lái xe, ngay cả muốn hôn cậu cũng không cho, là một thẳng nam lãnh đạm không hiểu phong tình. Còn giờ đây, Trương Mẫn nghiêng đầu nhìn Triệu Phiếm Châu, tư thế lái xe rất tốt, tiêu chuẩn hệt như vừa mới lấy được bằng lái xe, hai tay quy củ đặt trên vô lăng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, ngay cả khi trả lời câu hỏi của anh cũng không bị phân tâm.
"Đưa anh đến công viên giải trí."
"??? Em điên à?" Trương Mẫn kinh ngạc há mồm to đến nỗi có thể nuốt một nắm tay, đây là lời người ba mươi tuổi có thể nói ra sao, vả lại bây giờ cũng không còn sớm, nhiều công viên giải trí hẳn đã sắp đóng cửa rồi, cũng chỉ có thể đi vòng quanh một chút, không làm được gì cả. Anh không an phận cử động lung tung: "Anh không đi, đưa anh về lại công ty, xe anh còn đỗ ở đó, em muốn đi thì tự đi đi."
"Đầu anh còn đau không?" Triệu Phiếm Châu rốt cuộc cũng không nhìn đường nữa, quay sang nhìn anh: "Theo em đến công viên giải trí đi, em mát xa cho anh."
"Ồ." Trương Mẫn trợn tròn mắt: "Thời gian của anh rất quý, tìm một tiệm mát xa không phải là không có..."
"Mấy hôm nay dì giúp việc xin nghỉ rồi, em nấu cơm cho anh." Một câu này của Triệu Phiếm Châu cuối cùng cũng đè được con lạc đà nhỏ Trương Mẫn ngồi yên, anh nắm tay không nói gì, cũng không nháo nữa, để mặc chiếc thuyền nhỏ này chở xuyên qua dòng xe cộ tấp nập, vững vàng và an tâm như chiếc tàu ra khơi ngoài biển lớn.
Trời đã bắt đầu tối, công viên giải trí không còn đông, hầu hết mọi người đều đi về phía cửa, Triệu Phiếm Châu và Trương Mẫn giống như hai chú cá lội ngược dòng, đi ngược với dòng người tiến vào trong. Trương Mẫn theo sau Triệu Phiếm Châu, do dự hồi lầu mới mở miệng hỏi cậu: "Sao không đi khu vui chơi chúng ta từng đến trước kia?"
Triệu Phiếm Châu quay đầu lại, hàng mi rậm bị ánh đèn nhiều màu chiếu vào, trông như một chiếc quạt thổi loạn lòng Trương Mẫn: "Khu vui chơi đó đã bị phá bỏ rồi, từ ba năm trước, trước đây em đã đến đó rất nhiều lần."
Trương Mẫn không nói nữa, mũi cay xè, sợ hé miệng lại cảm thấy ủy khuất, hết thảy đều đang nhắc nhở rằng họ đã bỏ lỡ nhau rất nhiều năm, những thứ đã mất theo thời gian không thể tìm lại được nữa, ký ức của anh về khu vui chơi đã cũ lắm rồi, đến bức ảnh chụp kia anh cũng không mang đi, yêu hận một hồi, kết quả lại hai bàn tay trắng.
Trương Mẫn đứng bên cạnh nhìn Triệu Phiếm Châu tranh luận với nhân viên công tác, cậu chân thành lịch sự xin nhân viên đã chuẩn bị tan làm cho bọn họ ngồi một lần, như thế chiếc tàu lượn này là tình yêu cả đời này của cậu vậy. May mà quy mô của nơi này không lớn, nên nhân viên vẫn có quyền cho hai người lên, trên tàu lượn không có ai, bọn họ có thể dễ dàng chọn vị trí phía trước, đến khi bắt đầu lên dốc, Trương Mẫn mới miễn cưỡng ngừng suy nghĩ lung tung, tập trung vào nỗi sợ hãi.
Mười năm qua khoa học kỹ thuật tiến bộ không ít, trình độ khủng bố của tàu lượn siêu tốc cũng tăng gấp bội, Trương Mẫn không thể mở miệng vì không có trọng lương, nhưnng vẫn có thể chú ý một trăm hai mươi phần trăm vào tay trái --- Triệu Phiếm Châu nắm tay anh, nắm thật chặt, không hề buông tay.
Một vòng tàu lượn chỉ mất mấy phút mà thôi, nhưng Trương Mẫn lại cảm thấy dài như một đời vậy, tay anh đổ đầy mồ hô, mu bàn tay ngứa ngáy, đứng đó nhìn cảnh vừa mới diễn ra mấy phút trước, nhìn Triệu Phiếm Châu mặt dày nhờ người ta rửa ảnh ra. Nhân viên công tác bị cậu nhây đến thiếu kiên nhẫn, đành phải khởi động lại máy tính, lấy ra mấy bức ảnh do máy ảnh chụp, hỏi cậu muốn rửa cái nào, bức nào cũng không đẹp, nhưng mỗi bức Triệu phiếm Châu đều nắm tay Trương Mẫn.
Triệu Phiếm Châu có được ảnh, tâm tình vui vẻ kéo tay Trương Mẫn không buông, hào hứng kéo anh đến vòng đu quay. Trương Mẫn không gạt tay cậu ra, chỉ im lặng đi theo sát bên cạnh, giống như chú cừu ngoan ngoãn, theo bản năng hoàn toàn tin tưởng vào chó chăn cừu. Vòng đu quay đóng cửa muộn nhất, nhưng lúc này không có ai, Triệu Phiếm Châu kéo Trương Mẫn vào không gian nhỏ hẹp, đung đưa trong gió bước vào bầu trời đêm.
Bên ngoài không có đèn, các trò chơi khác dường như đã đóng cửa hết, chỉ còn lại mấy ngọn đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp, Triệu Phiếm Châu vóc dáng cao chân cũng dài, đầu gối không thể không chen vào giữa hai chân Trương Mẫn, lúc mới ngồi lên cũng không làm vậy, Trương Mẫn đột nhiên đỏ mặt, điều chỉnh tư thế vài lần cũng vô dụng, đành chấp nhận, để nam nhân trước mặt tùy ý đạp bỏ khoảng cách an toàn của mình.
Anh không biết phải nói gì, không khí rất tốt, ngoại trừ tiếng máy móc hoạt động, trên ngọn cây bên ngoài còn có tiếng ve kêu không biết mệt, sao sáng như thế, không khí như ngừng lại, mật đặc đến nỗi không thể tan ra, gió mang vị ngọt thổi qua tai hai người. Trương Mẫn muốn nói gì đó để phá vỡ sự ngượng ngùng này, lại không dám nói lớn, đành phải khẽ nói: "Trả ảnh chụp trên tàu lượn cho anh."
Triệu Phiếm Châu không nghe rõ lắm, cũng không hiểu sao bọn họ phải nói nhỏ, lấy một bức ảnh trong túi ra đưa cho Trương Mẫn: "Đây."
"Không phải bức này." Trương Mẫn không nói tiếp, chỉ tiến lại gần Triệu Phiếm Châu, khoảng cách quá gần khiến anh bất giác nhìn chằm chằm vào đôi môi căng bóng của Triệu Phiếm Châu, giọng nói nhẹ nhàng như đang thì thầm: "Là bức lần trước."
"Là anh bỏ nó lại." Triệu Phiếm Châu nhìn Trương Mẫn, đôi mi dài run rẩy.
"Anh hối hận rồi, đó là lần đầu tiên chúng ta đi tàu lượn siêu tốc." Trương Mẫn ngẩng đầu cảm nhận được hơi thở của Triệu Phiếm Châu phả vào môi mình, trong tai truyền đến tiếng tim đập, không thể phân biệt được là của ai.
"Được." Triệu Phiếm Châu vươn tay chạm vào mặt Trương Mẫn, ấm áp, khô ráo. "Vậy tiếp theo là nụ hôn đầu của chúng ta, được không?"
Mới không phải lần đầu tiên. Trương Mẫn nhắm mắt lại đắc ý nghĩ, mới không phải lần đầu tiên, anh nhân lúc em không hay biết gì đã hôn em rồi, đó là bí mật nhỏ của anh, thuộc về anh, nụ hôn đầu của chúng ta.
Nhưng dù vậy, khi môi Triệu Phiếm Châu dán lên Trương Mẫn vẫn cảm thấy chua xót, cảm nhận được đầu lưỡi của Triệu Phiếm Châu đang thăm dò, đây không phải là nụ hôn đơn phương, bọn họ khao khát đối phương như nhau, trân quý đối phương như nhau, cùng nhau phát run. Trương Mẫn hé môi để Triệu Phiếm Châu tiến vào, bị cậu đè lại liếm thật sâu, có trời mới biết Trương Mẫn thích Triệu Phiếm Châu bày ra dáng vẻ cường ngạnh này thế nào, đến nỗi suýt chút nữa cứng lên, lại bị lưỡi Triệu Phiếm Châu quét qua từng kẽ răng làm cho mềm thành một đoàn. Anh cố gắng nuốt nước bọt, âm thầm mở mắt, anh từng muốn biết Triệu Phiếm Châu khi hôn sẽ có bộ dạng gì, thậm chí không ngại tưởng tượng ra cảnh hôn của cậu và Chu Tiêu. Cứ tưởng rằng cả đời này anh cũng không thể biết, giờ đây có cơ hội đương nhiên không muốn bỏ qua. Triệu Phiếm Châu hôn thật sự nghiêm túc, mang tính xâm lược, mũi cao thẳng cọ đi cọ lại trên mặt anh, tiếng trao đổi nước bọt lấn át cả tiếng ve kêu. Trương Mẫn có chút ngây ngốc, khi Triệu Phiếm Châu ngậm lấy môi dưới của anh mút nhẹ anh mới vội nhắm hai mắt lại, anh ngoan ngoãn ôm lấy cổ Triệu Phiếm Châu tiếp nhận nụ hôn này, không nỡ tách ra, giống như một con thú nhỏ bị tình yêu làm cho ngạt thở.
Lên đến đỉnh chưa, Trương mẫn lại mở mắt nhìn trộm ra bên ngoài, nghe nói hôn nhau khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất là có thể bên nhau trọn đời.
***
Chỉ muốn nói là mọi người tiếp tục kiên cường nhé, kiên cường!
Mình không thể tha thứ cho em ấy dễ dàng như vậy. Trương Mẫn bĩu môi nghĩ, bất giác như trở về tuổi đôi mươi. Tình yêu duy nhất của anh, tình yêu cất giữ suốt mười năm, cứ tưởng rằng đã sụp đổ không còn gì cả, nhưng lấy ra xem lại vẫn còn sạch sẽ như mới. Trương Mẫn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, Triệu Phiếm Châu ghét đồng tính luyến ái, Triệu Phiếm Châu sợ anh có ý với cậu, thậm chí là Triệu Phiếm Châu cố ý xúc phạm anh để đuổi anh đi, chỉ không dám nghĩ đến cậu đang ghen. Như vậy mọi chuyện đều đã rõ ràng, lòng tự trọng đã vỡ vụn của Trương Mẫn năm đó được dán lại một cách thần kỳ, còn tự trách bản thân: Sao lúc đó mình không nói rõ ràng với em ấy? Bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy. Em ấy nói đánh nhau vì mình? Sao mình lại không hỏi kỹ, tò mò quá, sao em ấy lại đánh nhau với người ta chứ. Trương Mẫn nằm trên giường vừa cao hứng vừa hối tiếc, nghe thấy điện thoại công tác vang lên, anh cầm lấy điện thoại lưu loát mở khóa, quả nhiên là Triệu Phiếm Châu nhắn tới.
"Em về đến nhà rồi, nghỉ ngơi sớm chút, mai gặp."
Trương Mẫn siết chặt điện thoại, nhanh chóng nhai kỹ mấy từ này thêm vài lần rồi ném điện thoại sang một bên, còn không quên đổi sang chế độ không làm phiền, lấy một chiếc điện thoại khác dùng trong sinh hoạt ra mở Wechat lên, không chút do dự nhấn vào Wechat của Triệu Phiếm Châu. Tin nhắn trong cuộc trò chuyện đã rất lâu, rất lâu về trước, Trương Mẫn thở ra một hai, hai ngón cái lướt trên bàn phím, tựa như thêm nước xuân trong trẻo vào lòng sông đã khô cạn từ lâu, hy vọng nơi đó có thể lần nữa nở hoa.
"Biết rồi."
Sau khi gửi tin nhắn xong, Trương Mẫn nhấp vào vòng bạn bè của Triệu Phiếm Châu lướt lên lướt xuống, thật ra không phải muốn xem vòng bạn bè của cậu, dù sao ở đó ngoại trừ mấy bài phổ cập kiến thức khoa học thì cũng không còn gì cả, vô cùng nhàm chán, Triệu Phiếm Châu không phải người thích chia sẻ cuộc sống của mình lên mạng xã hội, anh biết. Nhưng anh chỉ muốn tìm chuyện gì đó liên quan đến cậu để làm mà thôi, anh rất mong đợi Triệu Phiếm Châu trả lời qua Wechat này ngay lập tức, lại ngại xem, chỉ có thể cố kiềm nén ham muốn trò chuyện với cậu, có chút máy móc lướt xuống.
Vòng bạn bè của Triệu Phiếm Châu không nhiều, tìm về mười năm trước cũng không phải chuyện khó, tuy rằng Trương Mẫn đã chuẩn bị tâm lý có thể sẽ đau lòng vì những khoảnh khắc của Triệu Phiếm Châu trong mấy năm qua mà anh bỏ lỡ, nhưng khi nhìn thấy bài đăng năm tốt nghiệp kia lại có chút hít thở không thông.
Đó là một bức ảnh chụp người hiếm có trên vòng bạn bè của cậu, hai bức ảnh cách nhau hai tháng nối tiếp nhau, một bức hình như là vào hôm tốt nghiệp, Triệu Phiếm Châu cao ráo tuấn lãng, tay cầm hoa, áo sơ mi trắng lộ ra dưới bộ đồng phục cử nhân, giống như một đám mây không thể với tới.
Một bức ảnh khác... Một bức ảnh khác kèm theo dòng chữ "Phỏng vấn thuận lợi.", Triệu Phiếm Châu cắt tóc ngắn, trước mặt vương vãi mấy lon bia, áo sơ mi trắng xa xỉ trên người có vẻ không thích hợp, chữ "M" màu đỏ trên ngực vẫn còn đó, kinh diễm xinh đẹp, hoàn mỹ như ước nguyện ban đầu của Trương Mẫn. Cậu mặc vào đúng là đẹp thật, Trương Mẫn mím môi, lưu ảnh lại, đến lúc thoát ra tim đã mềm thành một đoàn. Em ấy không gạt mình, có lẽ em ấy thật sự thích mình. Tin nhắn của Triệu Phiếm Châu đã gửi đến từ ba phút trước, một tin cảm ơn Trương Mẫn đã bỏ cậu khỏi danh sách đen, một tin ôn nhu chúc Trương Mẫn ngủ ngon, Trương Mẫn nhìn màn hình đến mức sắp thủng một lỗ, cuối cùng quyết định nghe theo tim mình.
"Ngủ ngon." Anh đáp lại Triệu Phiếm Châu, cảm giác thật ấm áp, khiến cho anh yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau đi làm Trương Mẫn lòng dạ hẹp hòi tìm thư ký Tiêu tính sổ, trong công ty chỉ có mình thư ký Tiêu biết tính hướng của anh, tuy hai người là quan hệ cấp trên cấp dưới nhưng cũng là bạn bè tốt, điều này khiến cho tính khí của Tiểu Trương tổng hiền lành giỏi giang cũng coi như có chỗ để trút.
"Sao chuyện gì cậu cũng nói với em ấy vậy? Cậu là thư ký của tôi hay thư ký của em ấy?"
Thư ký Tiêu bị Trương Mẫn đe dọa chẳng những không sợ, mà còn có vẻ mặt nhiều chuyện: "Yo, không gọi là 'bác sĩ Triệu' nữa mà trực tiếp gọi 'em ấy' rồi? Hôm qua tôi thấy bác sĩ Triệu lên xe của anh, hai người... Tối qua ở cùng nhau?"
"Không có!" Trương Mẫn không làm gì nhưng không hiểu sao lại đỏ mặt: "Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, Triệu Phiếm Châu hỏi cái gì cậu trả lời cái đó à? Vậy cậu theo em ấy làm việc đi."
"Đừng mà." Thư ký Tiêu đặt văn kiện lên bàn, tỏ ra vô tội: "Bác sĩ Triệu nói cậu ấy đang theo đuổi anh, nên tôi kể cậu ấy nghe vài chuyện cũng có gì đâu, không phải tôi thấy anh độc thân nhiều năm như vậy nên lo lắng cho anh sao?"
"Sao không thấy cậu tốt với người khác như vậy, hay là cậu..." Trương Mẫn nói được một nửa đột nhiên im lặng, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Em ấy nói muốn theo đuổi tôi?"
"Cậu ấy đang theo đuổi anh." Thư ký Tiêu không muốn sống sửa lời, lại thấy mặt Trương Mẫn càng đỏ hơn. Anh ngồi xuống ghế, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ làm một bữa cơm mua một chiếc ô cũng tính là theo đuổi rồi sao." Trương Mẫn ngẩng đầu cảnh cáo thư ký Tiêu một câu: "Sau này em ấy hỏi cậu chuyện gì cậu đều phải nói cho tôi biết." Thư ký Tiêu không dám không đồng ý, liên tục gật đầu rồi bị đuổi ra khỏi văn phòng, để lại mình Trương Mẫn ở đó khua chiêng gõ trống mở hội trong lòng.
Thật rõ ràng, theo như Triệu Phiếm Châu thì làm cơm mua ô cũng chưa tính là theo đuổi, vì thế cậu đứng dưới lầu bắt cóc Trương Mẫn vừa mới tan làm, dùng dây ăn toàn vây khốn anh lại, làm một kẻ bắt cóc vô cùng thành công. "Cậu muốn đưa tôi đi đâu?" Trương Mẫn giả vờ từ chối mấy cái rồi thản nhiên ngồi vào ghế phó lái nhìn Triệu Phiếm Châu, không khỏi nhớ đến hôm đó đưa Triệu Phiếm Châu và Chu Tiểu ra sân bay. Khi ấy Triệu Phiếm Châu còn chưa có bằng lái xe, ngay cả muốn hôn cậu cũng không cho, là một thẳng nam lãnh đạm không hiểu phong tình. Còn giờ đây, Trương Mẫn nghiêng đầu nhìn Triệu Phiếm Châu, tư thế lái xe rất tốt, tiêu chuẩn hệt như vừa mới lấy được bằng lái xe, hai tay quy củ đặt trên vô lăng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, ngay cả khi trả lời câu hỏi của anh cũng không bị phân tâm.
"Đưa anh đến công viên giải trí."
"??? Em điên à?" Trương Mẫn kinh ngạc há mồm to đến nỗi có thể nuốt một nắm tay, đây là lời người ba mươi tuổi có thể nói ra sao, vả lại bây giờ cũng không còn sớm, nhiều công viên giải trí hẳn đã sắp đóng cửa rồi, cũng chỉ có thể đi vòng quanh một chút, không làm được gì cả. Anh không an phận cử động lung tung: "Anh không đi, đưa anh về lại công ty, xe anh còn đỗ ở đó, em muốn đi thì tự đi đi."
"Đầu anh còn đau không?" Triệu Phiếm Châu rốt cuộc cũng không nhìn đường nữa, quay sang nhìn anh: "Theo em đến công viên giải trí đi, em mát xa cho anh."
"Ồ." Trương Mẫn trợn tròn mắt: "Thời gian của anh rất quý, tìm một tiệm mát xa không phải là không có..."
"Mấy hôm nay dì giúp việc xin nghỉ rồi, em nấu cơm cho anh." Một câu này của Triệu Phiếm Châu cuối cùng cũng đè được con lạc đà nhỏ Trương Mẫn ngồi yên, anh nắm tay không nói gì, cũng không nháo nữa, để mặc chiếc thuyền nhỏ này chở xuyên qua dòng xe cộ tấp nập, vững vàng và an tâm như chiếc tàu ra khơi ngoài biển lớn.
Trời đã bắt đầu tối, công viên giải trí không còn đông, hầu hết mọi người đều đi về phía cửa, Triệu Phiếm Châu và Trương Mẫn giống như hai chú cá lội ngược dòng, đi ngược với dòng người tiến vào trong. Trương Mẫn theo sau Triệu Phiếm Châu, do dự hồi lầu mới mở miệng hỏi cậu: "Sao không đi khu vui chơi chúng ta từng đến trước kia?"
Triệu Phiếm Châu quay đầu lại, hàng mi rậm bị ánh đèn nhiều màu chiếu vào, trông như một chiếc quạt thổi loạn lòng Trương Mẫn: "Khu vui chơi đó đã bị phá bỏ rồi, từ ba năm trước, trước đây em đã đến đó rất nhiều lần."
Trương Mẫn không nói nữa, mũi cay xè, sợ hé miệng lại cảm thấy ủy khuất, hết thảy đều đang nhắc nhở rằng họ đã bỏ lỡ nhau rất nhiều năm, những thứ đã mất theo thời gian không thể tìm lại được nữa, ký ức của anh về khu vui chơi đã cũ lắm rồi, đến bức ảnh chụp kia anh cũng không mang đi, yêu hận một hồi, kết quả lại hai bàn tay trắng.
Trương Mẫn đứng bên cạnh nhìn Triệu Phiếm Châu tranh luận với nhân viên công tác, cậu chân thành lịch sự xin nhân viên đã chuẩn bị tan làm cho bọn họ ngồi một lần, như thế chiếc tàu lượn này là tình yêu cả đời này của cậu vậy. May mà quy mô của nơi này không lớn, nên nhân viên vẫn có quyền cho hai người lên, trên tàu lượn không có ai, bọn họ có thể dễ dàng chọn vị trí phía trước, đến khi bắt đầu lên dốc, Trương Mẫn mới miễn cưỡng ngừng suy nghĩ lung tung, tập trung vào nỗi sợ hãi.
Mười năm qua khoa học kỹ thuật tiến bộ không ít, trình độ khủng bố của tàu lượn siêu tốc cũng tăng gấp bội, Trương Mẫn không thể mở miệng vì không có trọng lương, nhưnng vẫn có thể chú ý một trăm hai mươi phần trăm vào tay trái --- Triệu Phiếm Châu nắm tay anh, nắm thật chặt, không hề buông tay.
Một vòng tàu lượn chỉ mất mấy phút mà thôi, nhưng Trương Mẫn lại cảm thấy dài như một đời vậy, tay anh đổ đầy mồ hô, mu bàn tay ngứa ngáy, đứng đó nhìn cảnh vừa mới diễn ra mấy phút trước, nhìn Triệu Phiếm Châu mặt dày nhờ người ta rửa ảnh ra. Nhân viên công tác bị cậu nhây đến thiếu kiên nhẫn, đành phải khởi động lại máy tính, lấy ra mấy bức ảnh do máy ảnh chụp, hỏi cậu muốn rửa cái nào, bức nào cũng không đẹp, nhưng mỗi bức Triệu phiếm Châu đều nắm tay Trương Mẫn.
Triệu Phiếm Châu có được ảnh, tâm tình vui vẻ kéo tay Trương Mẫn không buông, hào hứng kéo anh đến vòng đu quay. Trương Mẫn không gạt tay cậu ra, chỉ im lặng đi theo sát bên cạnh, giống như chú cừu ngoan ngoãn, theo bản năng hoàn toàn tin tưởng vào chó chăn cừu. Vòng đu quay đóng cửa muộn nhất, nhưng lúc này không có ai, Triệu Phiếm Châu kéo Trương Mẫn vào không gian nhỏ hẹp, đung đưa trong gió bước vào bầu trời đêm.
Bên ngoài không có đèn, các trò chơi khác dường như đã đóng cửa hết, chỉ còn lại mấy ngọn đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp, Triệu Phiếm Châu vóc dáng cao chân cũng dài, đầu gối không thể không chen vào giữa hai chân Trương Mẫn, lúc mới ngồi lên cũng không làm vậy, Trương Mẫn đột nhiên đỏ mặt, điều chỉnh tư thế vài lần cũng vô dụng, đành chấp nhận, để nam nhân trước mặt tùy ý đạp bỏ khoảng cách an toàn của mình.
Anh không biết phải nói gì, không khí rất tốt, ngoại trừ tiếng máy móc hoạt động, trên ngọn cây bên ngoài còn có tiếng ve kêu không biết mệt, sao sáng như thế, không khí như ngừng lại, mật đặc đến nỗi không thể tan ra, gió mang vị ngọt thổi qua tai hai người. Trương Mẫn muốn nói gì đó để phá vỡ sự ngượng ngùng này, lại không dám nói lớn, đành phải khẽ nói: "Trả ảnh chụp trên tàu lượn cho anh."
Triệu Phiếm Châu không nghe rõ lắm, cũng không hiểu sao bọn họ phải nói nhỏ, lấy một bức ảnh trong túi ra đưa cho Trương Mẫn: "Đây."
"Không phải bức này." Trương Mẫn không nói tiếp, chỉ tiến lại gần Triệu Phiếm Châu, khoảng cách quá gần khiến anh bất giác nhìn chằm chằm vào đôi môi căng bóng của Triệu Phiếm Châu, giọng nói nhẹ nhàng như đang thì thầm: "Là bức lần trước."
"Là anh bỏ nó lại." Triệu Phiếm Châu nhìn Trương Mẫn, đôi mi dài run rẩy.
"Anh hối hận rồi, đó là lần đầu tiên chúng ta đi tàu lượn siêu tốc." Trương Mẫn ngẩng đầu cảm nhận được hơi thở của Triệu Phiếm Châu phả vào môi mình, trong tai truyền đến tiếng tim đập, không thể phân biệt được là của ai.
"Được." Triệu Phiếm Châu vươn tay chạm vào mặt Trương Mẫn, ấm áp, khô ráo. "Vậy tiếp theo là nụ hôn đầu của chúng ta, được không?"
Mới không phải lần đầu tiên. Trương Mẫn nhắm mắt lại đắc ý nghĩ, mới không phải lần đầu tiên, anh nhân lúc em không hay biết gì đã hôn em rồi, đó là bí mật nhỏ của anh, thuộc về anh, nụ hôn đầu của chúng ta.
Nhưng dù vậy, khi môi Triệu Phiếm Châu dán lên Trương Mẫn vẫn cảm thấy chua xót, cảm nhận được đầu lưỡi của Triệu Phiếm Châu đang thăm dò, đây không phải là nụ hôn đơn phương, bọn họ khao khát đối phương như nhau, trân quý đối phương như nhau, cùng nhau phát run. Trương Mẫn hé môi để Triệu Phiếm Châu tiến vào, bị cậu đè lại liếm thật sâu, có trời mới biết Trương Mẫn thích Triệu Phiếm Châu bày ra dáng vẻ cường ngạnh này thế nào, đến nỗi suýt chút nữa cứng lên, lại bị lưỡi Triệu Phiếm Châu quét qua từng kẽ răng làm cho mềm thành một đoàn. Anh cố gắng nuốt nước bọt, âm thầm mở mắt, anh từng muốn biết Triệu Phiếm Châu khi hôn sẽ có bộ dạng gì, thậm chí không ngại tưởng tượng ra cảnh hôn của cậu và Chu Tiêu. Cứ tưởng rằng cả đời này anh cũng không thể biết, giờ đây có cơ hội đương nhiên không muốn bỏ qua. Triệu Phiếm Châu hôn thật sự nghiêm túc, mang tính xâm lược, mũi cao thẳng cọ đi cọ lại trên mặt anh, tiếng trao đổi nước bọt lấn át cả tiếng ve kêu. Trương Mẫn có chút ngây ngốc, khi Triệu Phiếm Châu ngậm lấy môi dưới của anh mút nhẹ anh mới vội nhắm hai mắt lại, anh ngoan ngoãn ôm lấy cổ Triệu Phiếm Châu tiếp nhận nụ hôn này, không nỡ tách ra, giống như một con thú nhỏ bị tình yêu làm cho ngạt thở.
Lên đến đỉnh chưa, Trương mẫn lại mở mắt nhìn trộm ra bên ngoài, nghe nói hôn nhau khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất là có thể bên nhau trọn đời.
***
Chỉ muốn nói là mọi người tiếp tục kiên cường nhé, kiên cường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất