Chương 18
Sau khi hôn nhau vòng đu quay hôm ấy, quan hệ giữa hai người cũng không tiến triển đột ngột chỉ vì một nụ hôn ý loạn tình mê như trong phim, ngược lại càng trở nên ngượng ngùng khó xử. Trương Mẫn ngồi trên ghế uống cà phê, không khỏi thở dài, haiz, có phải nhanh quá rồi không, nụ hôn mà anh đã mong chờ từ thời niên thiếu đến tận năm ba mươi tuổi cứ như vậy mà phát sinh, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu gì đó. Chỉ trách hôm đó không khí thật sự quá tốt, khiến anh có cảm giác nếu không hôn sẽ bị ngôi sao lướt ngang qua trừng phạt.
Bữa cơm mà Triệu Phiếm Châu đã hứa cũng không chỉ có một lần, đôi khi là đóng gói mang đến cho anh, đôi khi đưa tới tận nhà, Trương Mẫn ăn no nuốt xuống một ngụm cuối cùng, có chút phiền muộn. Nói đến cũng thật quá đáng, bọn họ hôn cũng hôn rồi, nắm tay cũng nắm rồi, thậm chí nhiều năm trước anh còn khẩu giao cho cậu, nhưng vẫn không thể xác định được mối quan hệ giữa họ, loại cảm giác mơ hồ này khiến anh không thỏa mãn, thầm trách Triệu Phiếm Châu sao còn chưa chịu đến tỏ tình nữa.
Nhưng chuyện thường không như ý người, cuộc điện thoại của cha anh còn đến sớm hơn cả lời tỏ tình của Triệu Phiếm Châu, ông mới xuất viện không bao lâu, hẳn cũng bị vụ án lần trước làm cho đau đầu, tâm trạng nhất định rất tệ, mỗi lần nhìn thấy ông trong công ty Trương Mẫn đều tránh mặt. Anh biết cha anh nhất định sẽ tìm một thời gian nào đó để khiển trách anh quản công ty không tốt, rồi "đập" thứ gì đó để răn dạy, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, anh nhận mệnh cất văn kiện rồi đứng dậy vươn vai, từ cửa sổ của tầng cao nhất có thể nhìn thấy mây đen dày đặc, có lẽ lại sắp đổ mưa.
Cha anh bị bệnh tật hành hạ đủ điều, mới mấy tháng mà đã già đi trông thấy, lưng tựa vào ghế càng cong hơn, chỉ có ánh mắt vẫn sắc bén như trước, tựa diều hâu, cơ hồ không nhìn ra chút tình cảm. Khi Trương Mẫn bước vào vẫn cảm thấy khẩn trương, tuy anh đã là Trương tổng có thể gánh vác mọi công việc, nhưng đối với một người cha nghiêm khắc thế này anh vẫn là đứa nhỏ yếu đuối sẽ khóc khi bị mắng. Anh đứng cách cha mình một khoảng cách nhất định, cung kính gọi một tiếng "Cha.", trong lòng đã tính toán vô số lời đáp lại, lại không ngờ hôm nay ông gọi anh tới là vì Triệu Phiếm Châu.
"Con và bác sĩ pháp y tên Triệu Phiếm Châu kia có quan hệ gì?" Cha anh mở hộp thuốc lấy một điếu ra châm, không thèm nhìn Trương Mẫn một cái.
"... Không có quan hệ gì."
"Đừng tưởng cha không biết, cậu ta là bạn cùng phòng lần con bỏ nhà đi đúng không? Nghe nói hai đứa gần đây qua lại với nhau, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ai nhiều chuyện vậy chứ, Trương Mẫn oán thầm, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài mặt, an phận trả lời câu hỏi: "Vụ án khu nghỉ dưỡng phía Nam do em ấy phụ trách, nên chúng con mới gặp nhau."
"Chỉ có vậy? Đây là nguyên nhân nó đưa cơm cho con mỗi ngày? Có phải nó, khụ khụ..." Lão gia tử tính tình bảo thủ, nói tới đây không được tự nhiên, hắng giọng nói tiếp: "Có phải nó thích con không?"
Trương Mẫn nghe thế bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào, anh mím môi, vui vẻ khẳng định: "Đúng."
"Bảo nó cách xa con ra..." Cha anh còn chưa nói hết câu đã bị Trương Mẫn cắt ngang, có thể anh không phải một người dũng cảm, nhưng anh đặt tay lên ngực tự hỏi, anh vẫn luôn là một người thành thật, dù là trước mặt cha mình cũng không ngoại lệ. Anh không muốn nói dối, nhất là chuyện liên quan đến Triệu Phiếm Châu, anh đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, giờ phút này anh không muốn phung phí thêm chút nào nữa.
"Con cũng thích em ấy." Trương Mẫn nói, lại như sợ chưa đủ, còn bổ sung thêm một câu: "Chúng con thích nhau."
"Mày!" Cha anh tức giận muốn ngồi dậy, thở hổn hển ấn tàn thuốc vào gạt tàn, chỉ vào mặt Trương mẫn, run rẩy: "Năm đó chính mày tự nói không thích đàn ông nữa tao mới cho mày về nhà, đừng không biết tốt xấu! Sao không chịu làm một người bình thường mà lại muốn làm một kẻ biến thái? Sao tao lại có đứa con như mày chứ!"
Trương Mẫn vươn tay lau nước miếng bắn lên mặt mình, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Đồng tính luyến ái không phải biến thái, cha nói vậy là sai rồi."
"Đến lượt mày giáo huấn tao sao?!" Cha anh bị chọc giận, thuận tay cầm chiếc gạt tàn trên bàn lên ném qua, Trương mẫn muốn né cũng không kịp, góc cạnh sắc nhọn đập vào đầu đầu anh, để lại một vết lớn trên trán, cơ hồ chảy máu ngay lập tức.
"Cút! Cút ra khỏi nhà! Đừng để tao nhìn thấy mày nữa!" Cha anh không còn trẻ nữa, hét đến khàn cả giọng, ông không hiểu vì sao lại có người thích người đồng giới, và vì sao lại là con trai của ông. Ông chỉ tay ra cửa, cố gắng duy trì uy nghiêm, đến khi cửa lớn nhẹ nhàng khép lại, mới thả người xuống ghế hít thở, cố gắng làm dịu lại trái tim đang đập mãnh liệt.
Khi Trương Mẫn bước ra khỏi căn biệt thự mà từ khi trưởng thành anh ít khi đến thăm mới phát hiện bên ngoài đang mưa, anh vươn tay lau hai gò má ướt sủng, không ngoài dự liệu nhìn bàn tay dính đỏ. Kỳ thật so với tức giận và thương tâm, Trương Mẫn càng cảm thấy được giải thoát, chuyện này anh không muốn giấu cũng không có cách nào để giấu, nếu nhất định không được người nhà chúc phúc, Trương Mẫn cũng hy vọng ít nhất mối tình này là quang minh chính đại, anh không biết anh và Triệu Phiếm Châu có thể có kết quả không, nhưng anh không muốn cậu ủy khuất.
Trương Mẫn lái xe về nhà, đứng ngốc trước cửa một hồi lại cảm thấy không cam lòng, do dự một chút rồi bấm gọi cho Triệu Phiếm Châu, giống như một chú gấu nhỏ đang ngủ đông thì bị đánh thức, tủi thân khát vọng một ngọn lửa ấm áp.
Triệu Phiếm Châu bắt máy rất nhanh, cứ như cả ngày đều đang đợi cuộc gọi này của Trương Mẫn, Trương Mẫn "Alo" mọt tiếng, lại cảm thấy nghẹn ngào, nuốt hai ngụm nước miếng mới bình tĩnh mở miệng: "Em có nhà không? Anh muốn đến gặp em."
Giọng Triệu Phiếm Châu trầm ấm, tựa gỗ tuyết tùng đang bùng cháy, đặt trong lò sưởi là có thể ấm áp cả một nhà: "Anh sao vậy? Em vẫn chưa tan làm, hôm nay có một vụ án mới."
"Không sao, chỉ là không muốn ở nhà." Trương Mẫn khịt mũi nhỏ giọng nói: "Em cho anh địa chỉ nhà em đi, anh đến đó đợi em."
"Phải một lúc nữa em mới tan làm, anh tìm quán cà phê uống gì đó cho ấm người, em xong việc sẽ đến đón anh được không?" Triệu Phiếm Châu thật ôn nhu, giống như khí hậu ôn đới hải dương, Trương Mẫn sắp chết đuối trong đó mất rồi.
"Không cần, em cho anh địa chỉ." Hiếm khi thấy Trương Mẫn cố chấp như vậy, Triệu Phiếm Châu không còn cách nào, chỉ có thể đáp ứng, gửi địa chỉ qua Wechat của anh, lại quay đầu xin đồng nghiệp thay ca giúp mình, hứa là sau này vụ án có muộn đến mức nào chỉ cần gọi là cậu sẽ đến.
Triệu Phiếm Châu vội vàng hoàn thành một nửa công việc còn lại rồi lái xe trở về nhà, cậu vốn tưởng Trương Mẫn sẽ ngồi trong xe chờ mình, nhưng không ngờ vừa mới đến dưới lầu đã nhặt được một chú gấu nhỏ đang ủy khuất.
Cậu vội xuống xe, đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của Trương Mẫn, chú gấu nhỏ lúc này trông thật đáng thương, vạt áo không biết đụng vào chỗ nào mà bẩn một mảnh, trên trán còn đọng lại vết máu, đôi mắt to tròn đỏ hoe, mái tóc dài ướt sũng. Triệu Phiếm Châu bước đến hai bước, ôm người vào lòng, nhẹ giọng hỏi trán anh bị sao vậy, Trương mẫn mím môi: "Bị cha đánh, đau quá, anh đợi em thật lâu."
Triệu Phiếm Châu xoa xoa bàn tay lạnh như băng của Trương Mẫn, tìm chìa khóa mở cửa, dẫn người vào nhà, đèn pha lê trong phòng khách sáng lên, Trương Mẫn đột nhiên cảm thấy thật uất ức, đứng trước gương nhìn vết thương trên mặt. Triệu Phiếm Châu không cho anh nhiều thời gian để soi gương, kéo anh vào phòng ngủ tìm hộp thuốc, miệng vết thương vốn đã không sạch, lại bị mưa ướt, rất dễ nhiễm trùng, cậu hận mình sao lại phải tăng ca vào đúng hôm nay.
Cảm giác cồn chạm vào vết thương vô cùng khó chịu, Trương Mẫn "hừ hừ" vì đau, Triệu Phiếm Châu lấy thuốc sát trùng ra cẩn thận bôi cho anh rồi băng bó lại, Trương Mẫn dán một miếng băng gạc trên người trông hơi ngốc, ngồi yên ở đó không xù lông như thường ngày nữa.
Triệu Phiếm Châu lấy khăn nhúng vào nước ấm rồi lau sạch tàn thuốc trên mặt anh, Trương Mẫn khoanh tay ngồi hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ có người thực vật mới có, Triệu Phiếm Châu do dự không biết có nên hỏi về chuyện nhà anh không, không ngờ Trương Mẫn vậy mà lại chủ động nhắc với cậu mấy chuyện không mấy vui vẻ xảy ra hôm nay.
"Cha anh biết chúng ta qua lại, mắng anh là đồ biến thái, bị anh đáp trả trở lại." Trương Mẫn thản nhiên nói, ánh mắt đặt trên cổ tay mảnh khảnh của Triệu phiếm Châu, cảm nhận chiếc khăn mềm mại đang cọ xát trên má.
"Anh đã nói gì?"
"Đồng tính luyến ái không phải biến thái." Trương Mẫn trả lời, dường như nhớ tới gì đó, nói thêm: "Anh cũng không phải."
"Xin lỗi..." Ánh mắt Triệu Phiếm Châu tối sầm, theo bản năng muốn xin lỗi, lại bị Trương Mẫn dùng đầu ngón tay chặn môi lại, ngăn cản lời xin lỗi không ngừng của cậu.
"Sau này em định mỗi lần cùng anh nhắc chuyện trước kia đều phải thêm một câu xin lỗi sao?"
Triệu Phiếm Châu đặt khăn xuống, bất đắc dĩ mỉm cười, nắm lấy ngón tay anh: "Cho nên ông ấy dùng gạt tàn đánh anh?"
"Đúng, còn bảo anh cút." Trương Mẫn không rút tay ra, cảm giác được Triệu Phiếm Châu nắm lấy rất tốt, trong lòng thỏa mãn.
"Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Triệu Phiếm Châu từ cảnh sát Triệu biến thành bác sĩ Triệu, quan sát Trương Mẫn một vòng.
"Anh đau đầu."
"Vậy em mát xa cho anh?"
Trương Mẫn không vui rút tay ra chỉ vào băng gạc mà Triệu phiếm Châu tự tay quấn trên trán mình: "Thế này sao mát xa được."
Không đợi Triệu Phiếm Châu đưa ra một đề nghị khác, Trương Mẫn bỗng hít sâu một hơi, không đầu không đuôi đào lại vết sẹo của mình: "Em có biết vì sao hôm đó anh lại đối mặt với chiếc áo sơ mi trắng mà anh mua tặng em không?"
Triệu Phiếm Châu bị hỏi nhất thời sững sờ, như thể trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, trong tiềm thức vẫn luôn cho rằng Trương Mẫn thích cậu mới làm vậy, không ngờ hóa ra vẫn còn nguyên nhân khác.
Trương Mẫn thần bí chỉ vào đầu mình: "Ngày đó anh đau đầu, anh cũng vô tình biết được bắn ra sẽ bớt đau hơn một chút."
Triệu Phiếm Châu nghe vậy có chút xấu hổ, đành phải lấy thái độ chuyện nghiệp ra để giải thích hiện tượng này: "Nghiên cứu cho thấy cao trào mãnh liệt có thể ức chế cảm giác đau đớn..."
"Vậy nên..." Trương mẫn không lịch sự ngắt ngang lời phổ cập khoa học của Triệu Phiếm Châu, hôn lên khóe môi cậu một cái: "Tranh thủ hiện giờ anh đang đau đầu, em giúp anh trị liệu được không?"
Bữa cơm mà Triệu Phiếm Châu đã hứa cũng không chỉ có một lần, đôi khi là đóng gói mang đến cho anh, đôi khi đưa tới tận nhà, Trương Mẫn ăn no nuốt xuống một ngụm cuối cùng, có chút phiền muộn. Nói đến cũng thật quá đáng, bọn họ hôn cũng hôn rồi, nắm tay cũng nắm rồi, thậm chí nhiều năm trước anh còn khẩu giao cho cậu, nhưng vẫn không thể xác định được mối quan hệ giữa họ, loại cảm giác mơ hồ này khiến anh không thỏa mãn, thầm trách Triệu Phiếm Châu sao còn chưa chịu đến tỏ tình nữa.
Nhưng chuyện thường không như ý người, cuộc điện thoại của cha anh còn đến sớm hơn cả lời tỏ tình của Triệu Phiếm Châu, ông mới xuất viện không bao lâu, hẳn cũng bị vụ án lần trước làm cho đau đầu, tâm trạng nhất định rất tệ, mỗi lần nhìn thấy ông trong công ty Trương Mẫn đều tránh mặt. Anh biết cha anh nhất định sẽ tìm một thời gian nào đó để khiển trách anh quản công ty không tốt, rồi "đập" thứ gì đó để răn dạy, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, anh nhận mệnh cất văn kiện rồi đứng dậy vươn vai, từ cửa sổ của tầng cao nhất có thể nhìn thấy mây đen dày đặc, có lẽ lại sắp đổ mưa.
Cha anh bị bệnh tật hành hạ đủ điều, mới mấy tháng mà đã già đi trông thấy, lưng tựa vào ghế càng cong hơn, chỉ có ánh mắt vẫn sắc bén như trước, tựa diều hâu, cơ hồ không nhìn ra chút tình cảm. Khi Trương Mẫn bước vào vẫn cảm thấy khẩn trương, tuy anh đã là Trương tổng có thể gánh vác mọi công việc, nhưng đối với một người cha nghiêm khắc thế này anh vẫn là đứa nhỏ yếu đuối sẽ khóc khi bị mắng. Anh đứng cách cha mình một khoảng cách nhất định, cung kính gọi một tiếng "Cha.", trong lòng đã tính toán vô số lời đáp lại, lại không ngờ hôm nay ông gọi anh tới là vì Triệu Phiếm Châu.
"Con và bác sĩ pháp y tên Triệu Phiếm Châu kia có quan hệ gì?" Cha anh mở hộp thuốc lấy một điếu ra châm, không thèm nhìn Trương Mẫn một cái.
"... Không có quan hệ gì."
"Đừng tưởng cha không biết, cậu ta là bạn cùng phòng lần con bỏ nhà đi đúng không? Nghe nói hai đứa gần đây qua lại với nhau, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ai nhiều chuyện vậy chứ, Trương Mẫn oán thầm, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài mặt, an phận trả lời câu hỏi: "Vụ án khu nghỉ dưỡng phía Nam do em ấy phụ trách, nên chúng con mới gặp nhau."
"Chỉ có vậy? Đây là nguyên nhân nó đưa cơm cho con mỗi ngày? Có phải nó, khụ khụ..." Lão gia tử tính tình bảo thủ, nói tới đây không được tự nhiên, hắng giọng nói tiếp: "Có phải nó thích con không?"
Trương Mẫn nghe thế bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào, anh mím môi, vui vẻ khẳng định: "Đúng."
"Bảo nó cách xa con ra..." Cha anh còn chưa nói hết câu đã bị Trương Mẫn cắt ngang, có thể anh không phải một người dũng cảm, nhưng anh đặt tay lên ngực tự hỏi, anh vẫn luôn là một người thành thật, dù là trước mặt cha mình cũng không ngoại lệ. Anh không muốn nói dối, nhất là chuyện liên quan đến Triệu Phiếm Châu, anh đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, giờ phút này anh không muốn phung phí thêm chút nào nữa.
"Con cũng thích em ấy." Trương Mẫn nói, lại như sợ chưa đủ, còn bổ sung thêm một câu: "Chúng con thích nhau."
"Mày!" Cha anh tức giận muốn ngồi dậy, thở hổn hển ấn tàn thuốc vào gạt tàn, chỉ vào mặt Trương mẫn, run rẩy: "Năm đó chính mày tự nói không thích đàn ông nữa tao mới cho mày về nhà, đừng không biết tốt xấu! Sao không chịu làm một người bình thường mà lại muốn làm một kẻ biến thái? Sao tao lại có đứa con như mày chứ!"
Trương Mẫn vươn tay lau nước miếng bắn lên mặt mình, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Đồng tính luyến ái không phải biến thái, cha nói vậy là sai rồi."
"Đến lượt mày giáo huấn tao sao?!" Cha anh bị chọc giận, thuận tay cầm chiếc gạt tàn trên bàn lên ném qua, Trương mẫn muốn né cũng không kịp, góc cạnh sắc nhọn đập vào đầu đầu anh, để lại một vết lớn trên trán, cơ hồ chảy máu ngay lập tức.
"Cút! Cút ra khỏi nhà! Đừng để tao nhìn thấy mày nữa!" Cha anh không còn trẻ nữa, hét đến khàn cả giọng, ông không hiểu vì sao lại có người thích người đồng giới, và vì sao lại là con trai của ông. Ông chỉ tay ra cửa, cố gắng duy trì uy nghiêm, đến khi cửa lớn nhẹ nhàng khép lại, mới thả người xuống ghế hít thở, cố gắng làm dịu lại trái tim đang đập mãnh liệt.
Khi Trương Mẫn bước ra khỏi căn biệt thự mà từ khi trưởng thành anh ít khi đến thăm mới phát hiện bên ngoài đang mưa, anh vươn tay lau hai gò má ướt sủng, không ngoài dự liệu nhìn bàn tay dính đỏ. Kỳ thật so với tức giận và thương tâm, Trương Mẫn càng cảm thấy được giải thoát, chuyện này anh không muốn giấu cũng không có cách nào để giấu, nếu nhất định không được người nhà chúc phúc, Trương Mẫn cũng hy vọng ít nhất mối tình này là quang minh chính đại, anh không biết anh và Triệu Phiếm Châu có thể có kết quả không, nhưng anh không muốn cậu ủy khuất.
Trương Mẫn lái xe về nhà, đứng ngốc trước cửa một hồi lại cảm thấy không cam lòng, do dự một chút rồi bấm gọi cho Triệu Phiếm Châu, giống như một chú gấu nhỏ đang ngủ đông thì bị đánh thức, tủi thân khát vọng một ngọn lửa ấm áp.
Triệu Phiếm Châu bắt máy rất nhanh, cứ như cả ngày đều đang đợi cuộc gọi này của Trương Mẫn, Trương Mẫn "Alo" mọt tiếng, lại cảm thấy nghẹn ngào, nuốt hai ngụm nước miếng mới bình tĩnh mở miệng: "Em có nhà không? Anh muốn đến gặp em."
Giọng Triệu Phiếm Châu trầm ấm, tựa gỗ tuyết tùng đang bùng cháy, đặt trong lò sưởi là có thể ấm áp cả một nhà: "Anh sao vậy? Em vẫn chưa tan làm, hôm nay có một vụ án mới."
"Không sao, chỉ là không muốn ở nhà." Trương Mẫn khịt mũi nhỏ giọng nói: "Em cho anh địa chỉ nhà em đi, anh đến đó đợi em."
"Phải một lúc nữa em mới tan làm, anh tìm quán cà phê uống gì đó cho ấm người, em xong việc sẽ đến đón anh được không?" Triệu Phiếm Châu thật ôn nhu, giống như khí hậu ôn đới hải dương, Trương Mẫn sắp chết đuối trong đó mất rồi.
"Không cần, em cho anh địa chỉ." Hiếm khi thấy Trương Mẫn cố chấp như vậy, Triệu Phiếm Châu không còn cách nào, chỉ có thể đáp ứng, gửi địa chỉ qua Wechat của anh, lại quay đầu xin đồng nghiệp thay ca giúp mình, hứa là sau này vụ án có muộn đến mức nào chỉ cần gọi là cậu sẽ đến.
Triệu Phiếm Châu vội vàng hoàn thành một nửa công việc còn lại rồi lái xe trở về nhà, cậu vốn tưởng Trương Mẫn sẽ ngồi trong xe chờ mình, nhưng không ngờ vừa mới đến dưới lầu đã nhặt được một chú gấu nhỏ đang ủy khuất.
Cậu vội xuống xe, đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của Trương Mẫn, chú gấu nhỏ lúc này trông thật đáng thương, vạt áo không biết đụng vào chỗ nào mà bẩn một mảnh, trên trán còn đọng lại vết máu, đôi mắt to tròn đỏ hoe, mái tóc dài ướt sũng. Triệu Phiếm Châu bước đến hai bước, ôm người vào lòng, nhẹ giọng hỏi trán anh bị sao vậy, Trương mẫn mím môi: "Bị cha đánh, đau quá, anh đợi em thật lâu."
Triệu Phiếm Châu xoa xoa bàn tay lạnh như băng của Trương Mẫn, tìm chìa khóa mở cửa, dẫn người vào nhà, đèn pha lê trong phòng khách sáng lên, Trương Mẫn đột nhiên cảm thấy thật uất ức, đứng trước gương nhìn vết thương trên mặt. Triệu Phiếm Châu không cho anh nhiều thời gian để soi gương, kéo anh vào phòng ngủ tìm hộp thuốc, miệng vết thương vốn đã không sạch, lại bị mưa ướt, rất dễ nhiễm trùng, cậu hận mình sao lại phải tăng ca vào đúng hôm nay.
Cảm giác cồn chạm vào vết thương vô cùng khó chịu, Trương Mẫn "hừ hừ" vì đau, Triệu Phiếm Châu lấy thuốc sát trùng ra cẩn thận bôi cho anh rồi băng bó lại, Trương Mẫn dán một miếng băng gạc trên người trông hơi ngốc, ngồi yên ở đó không xù lông như thường ngày nữa.
Triệu Phiếm Châu lấy khăn nhúng vào nước ấm rồi lau sạch tàn thuốc trên mặt anh, Trương Mẫn khoanh tay ngồi hưởng thụ đãi ngộ mà chỉ có người thực vật mới có, Triệu Phiếm Châu do dự không biết có nên hỏi về chuyện nhà anh không, không ngờ Trương Mẫn vậy mà lại chủ động nhắc với cậu mấy chuyện không mấy vui vẻ xảy ra hôm nay.
"Cha anh biết chúng ta qua lại, mắng anh là đồ biến thái, bị anh đáp trả trở lại." Trương Mẫn thản nhiên nói, ánh mắt đặt trên cổ tay mảnh khảnh của Triệu phiếm Châu, cảm nhận chiếc khăn mềm mại đang cọ xát trên má.
"Anh đã nói gì?"
"Đồng tính luyến ái không phải biến thái." Trương Mẫn trả lời, dường như nhớ tới gì đó, nói thêm: "Anh cũng không phải."
"Xin lỗi..." Ánh mắt Triệu Phiếm Châu tối sầm, theo bản năng muốn xin lỗi, lại bị Trương Mẫn dùng đầu ngón tay chặn môi lại, ngăn cản lời xin lỗi không ngừng của cậu.
"Sau này em định mỗi lần cùng anh nhắc chuyện trước kia đều phải thêm một câu xin lỗi sao?"
Triệu Phiếm Châu đặt khăn xuống, bất đắc dĩ mỉm cười, nắm lấy ngón tay anh: "Cho nên ông ấy dùng gạt tàn đánh anh?"
"Đúng, còn bảo anh cút." Trương Mẫn không rút tay ra, cảm giác được Triệu Phiếm Châu nắm lấy rất tốt, trong lòng thỏa mãn.
"Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Triệu Phiếm Châu từ cảnh sát Triệu biến thành bác sĩ Triệu, quan sát Trương Mẫn một vòng.
"Anh đau đầu."
"Vậy em mát xa cho anh?"
Trương Mẫn không vui rút tay ra chỉ vào băng gạc mà Triệu phiếm Châu tự tay quấn trên trán mình: "Thế này sao mát xa được."
Không đợi Triệu Phiếm Châu đưa ra một đề nghị khác, Trương Mẫn bỗng hít sâu một hơi, không đầu không đuôi đào lại vết sẹo của mình: "Em có biết vì sao hôm đó anh lại đối mặt với chiếc áo sơ mi trắng mà anh mua tặng em không?"
Triệu Phiếm Châu bị hỏi nhất thời sững sờ, như thể trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này, trong tiềm thức vẫn luôn cho rằng Trương Mẫn thích cậu mới làm vậy, không ngờ hóa ra vẫn còn nguyên nhân khác.
Trương Mẫn thần bí chỉ vào đầu mình: "Ngày đó anh đau đầu, anh cũng vô tình biết được bắn ra sẽ bớt đau hơn một chút."
Triệu Phiếm Châu nghe vậy có chút xấu hổ, đành phải lấy thái độ chuyện nghiệp ra để giải thích hiện tượng này: "Nghiên cứu cho thấy cao trào mãnh liệt có thể ức chế cảm giác đau đớn..."
"Vậy nên..." Trương mẫn không lịch sự ngắt ngang lời phổ cập khoa học của Triệu Phiếm Châu, hôn lên khóe môi cậu một cái: "Tranh thủ hiện giờ anh đang đau đầu, em giúp anh trị liệu được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất