Chương 19
"Làm sao trị?" Thanh âm Triệu Phiếm Châu khàn khàn không thành tiếng, giống như bị ngâm trong bình rồi lại chìm xuống đáy biển, lưng Trương Mẫn toát đầy mồ hôi, dinh dính dán vào lớp vải mềm khiến anh ngứa ngáy, vừa cử động một chút liền bị hôn, đầu lưỡi bị ép dây dưa cùng nhau, đến cả mắt cũng không kịp nhắm lại. Nụ hôn của Triệu Phiếm Châu lúc này có chút nguy hiểm, Trương mẫn vỗ nhẹ vào đầu cậu xin cậu để anh hít thở đã, khi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc không dài không ngắn, Trương Mẫn liếm môi mới phát hiện khóe miệng bị cắn rách, vừa đau vừa ngứa.
"Như vậy đủ chưa?" Triệu Phiếm Châu áp trán vào Trương Mẫn, hơi thở hòa quyện vào nhau, kích thích như xuân dược, Trương Mẫn vứt bỏ lễ nghĩa liêm sỉ, quyết tâm đêm nay phải hoàn toàn trở thành người của Triệu Phiếm Châu.
"Không đủ." Trương Mẫn không nhịn được thở hổn hển, khẩn cầu: "Làm anh."
Lúc bị Triệu Phiếm Châu đẩy ngã xuống giường mềm mại, Trương Mẫn gần như không còn tỉnh táo, khi anh nói ra lời đó đã sẵn sàng thẳng thắng đối mặt với Triệu Phiếm Châu, nhưng tuyệt đối không ngờ đến cảnh tượng này.
Người đàn ông anh tâm tâm niệm niệm bấy lâu này, một bác sĩ pháp y trưởng thành quyến rũ, tất cả tình yêu và ước mơ của anh thời niên thiếu, đang nằm dưới thân anh, hôn lên bụng anh, tính khí hưng phấn dưới quần trộm nhô ra bên ngoài, bị Triệu Phiếm Châu bắt tại trận --- Cậu dùng đôi tay xinh đẹp kia chạm vào hạ bộ đang tiết ra dịch thể, ánh mắt sâu xa nhìn Trương Mẫn một cái rồi ngậm vào miệng, cảm giác ẩm ướt khiến Trương Mẫn muốn ngất đi, anh không nỡ rời mắt, lại không dám nhìn xuống, chỉ nhìn đôi môi của Triệu Phiếm Châu đang bao bọc lấy tính khí của mình liền muốn phát điên. Trương Mẫn không khống chế được thở dốc, nắm tóc Triệu Phiếm Châu cầu xin: "Đừng, đừng, anh không chịu nổi."
"Sao lại không chịu nổi?" Triệu Phiếm Châu ngẩng đầu nhìn anh, hiển nhiên không động lòng trước lời cầu xin tha thiết như vậy, nắm lấy tay anh lần nữa nuốt vào thật sâu, Trương Mẫn hét lên một tiếng, vòng chân lên vai Triệu Phiếm Châu vặn vẹo: "Sau... Phía sau..."
Triệu Phiếm Châu cười khẽ, hơi nóng phả lên người Trương Mẫn khiến mặt anh đỏ bừng. Triệu Phiếm Châu trên giường có chút ngoan ngoãn phục tùng, tách hai cánh mông, lộ ra hoa huy*t chưa ai chạm vào, gắt gao khép chặt.
Cậu giống như một đứa trẻ tò mò, dùng ngón tay chọc vào thử, Trương mẫn liền nhanh chóng co rút, giống như một con hải quỳ bị xâm phạm, khiến người ta không nhịn được muốn khi dễ nhiều hơn. Triệu Phiếm Châu không do dự cúi đầu liếm, phản ứng của Trương Mẫn lớn như bị sét đánh, suýt chút nữa giật bắn người trên giường, hai chân kẹp chặt gáy Triệu Phiếm Châu, ngón chân co quắp lại.
"A..." Trương Mẫn không nhịn được kêu thành tiếng, lưỡi Triệu Phiếm Châu thật mềm, thật trơn, liếm tới liếm lui ở nơi hiếm khi chạm vào của anh, khiến cho bên dưới ướt như đầm lầy. Điều này quá kích thích, không chỉ là sinh lý, tâm lý càng nhiều hơn, Trương Mẫn thả lỏng, túm lấy tóc Triệu Phiếm Châu lớn tiếng rên rỉ, không hề che giấu, bị liếm đến nỗi suýt chút bắn ra.
Khi lưỡi Triệu Phiếm Châu với vào trong, tính khí của Trương Mẫn đã cứng đến phát đau, anh dùng chân đạp vào xương quai xanh của Triệu Phiếm Châu để đẩy cậu ra ngoài, đầu óc loạn thành một mảnh, chỉ có thể nói mấy từ đơn: "Đừng... Bẩn..." Triệu Phiếm Châu không thèm quan tâm anh, còn nghiêm túc liếm mút, đến khi bị Trương Mẫn gọi mấy tiếng mới hồi phục tinh thần, chóp mũi ướt át nhìn anh.
"Sao vậy?"
Trương Mẫn không dám nhìn đến miệng Triệu Phiếm Châu, anh xấu hổ chết được, nhưng vẫn nói ra lời muốn nói: "Em... Sao em lại biết làm chuyện này, sao lại có kinh nghiệm như vậy."
Triệu Phiếm Châu nhướng mày: "Sướng không?"
Một đám mây nhỏ hình nấm* hiện lên trong đầu Trương Mẫn, mặt anh đỏ như quả cà chua: "Dù sao, dù sao em cũng không phải lần đầu tiên, em cùng... Cùng Chu Tiêu..."
*Đám mây hình nấm là khói bụi xuất hiện sau một vụ nổ hoặc núi lửa phun trào
"Chu Tiêu?" Triệu Phiếm Châu dường như đã lâu lắm rồi không nghe thấy cái tên này, hơi sững sờ một lúc: "Chúng em chưa làm."
"Không thể nào." Nhắc đến chuyện sinh nhật hôm đó Trương Mẫn vẫn cảm thấy ủy khuất, nhưng lần này lại càng ghen nhiều hơn: "Lần đó anh gọi điện thoại cho em, em đang tắm ở nhà cô ấy."
"Hôm đó em mắc mưa, sợ bị cảm nên mới đi tắm." Triệu Phiếm Châu nắm lấy cổ chân đang không thành thật cọ dưới quần cậu, hôn lên: "Chúng em chưa làm gì cả."
"Thật sao?" Hai mắt Trương Mẫn sáng lên, cảm xúc tích tụ trong lòng nhiều năm dễ dàng được xoa dịu, nhưng nghi vấn khác lại lập tức kéo tới: "Vậy sao em lại..."
"Em xem qua một vài bộ phim, ừm, GV, sau khi anh đi, em muốn kiểm tra xem mình có bị cong không."
"Kết quả thế nào?" Trương Mẫn nhỏ giọng hỏi.
"Kết quả em nghĩ đến anh mới cứng được..." Triệu Phiếm Châu còn chưa nói xong, một cái đầu nho nhỏ mềm mềm chui vào ngực cậu, Trương Mẫn vùi mặt trong lòng cậu, dùng sức cọ cọ mấy cái: "Anh thích em, anh rất thích em, anh vẫn luôn thích em."
Trương Mẫn kéo khóa quần Triệu Phiếm Châu, lấy thứ kia ra hôn xuống: "Chúng ta làm đi, làm ngay bây giờ, anh không muốn đợi thêm một giây nào nữa."
Trong nhà Triệu Phiếm Châu không có gel bôi trơn, đành phải dùng vaseline để thay thế, khi ngón tay mảnh khảnh tiến vào thăm dò, Trương Mẫn không biết phải làm gì ngoài rên rỉ. Nóng quá, sâu quá, là ngón tay của Triệu Phiếm Châu, cậu đang kiên nhẫn khuếch trương cho anh, chuẩn bị cho cuộc giao hợp kế tiếp. Tim Trương Mẫn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tựa mưa xuân rơi xuống hồ nước đầy, đột nhiên cảm thấy miệng trống rỗng, muốn giúp Triệu Phiếm Châu khẩu giao, lại bị đè không thể cử động, chỉ có thể sốt ruột vặn vẹo cơ thể, vươn tay nắm lấy dương v*t của Triệu Phiếm Châu, tuốt lộng từ đỉnh xuống thân.
"Sao vậy?" Triệu Phiếm Châu dừng lại, hai chân Trương Mẫn giang rộng, đã chen vào đến ngón tay thứ ba, tính khí phía trước đang rỉ nước, ướt thành một mảnh.
"Cho anh liếm một chút, anh muốn liếm một chút." Trương Mẫn có chút gian nan ngồi dậy, ngậm thứ thô to của Triệu Phiếm Châu vào miệng, giống như một đứa trẻ không thể cai sữa, phải ngậm vào miệng mới thôi. Triệu Phiếm Châu xoa đầu Trương Mẫn, ngữ khí như đang dỗ dành trẻ con: "Chậm một chút. Sao đột nhiên lại muốn làm vậy?"
"Anh thường xuyên nằm mơ, trong mơ luôn là cảnh tượng trong phòng tắm lần đó, lần nào cũng không có kết cục tốt." Miệng được lấp đầy khiến Trương Mẫn thỏa mãn, nói chuyện cũng mơ hồ: "Anh không muốn mơ như vậy nữa, muốn làm đàng hoàng một lần."
"Được." Triệu Phiếm Châu có chút đau lòng giữ lấy gáy Trương Mẫn, lại đâm vào thêm vài phần: "Có khó chịu không?"
Trương Mẫn lắc đầu, lại ngẩng đầu cao một chút, Triệu Phiếm Châu lại tiến vào sâu thêm, chuyển động tới lui.
"Đừng liếm, liếm nữa em bắn mất." Triệu Phiếm Châu kéo Trương Mẫn đang điên cuồng liếm lên hôn môi, hỏi anh: "Anh muốn lần đầu tiên bắn vào miệng anh hay phía sau?"
Trương Mẫn nghe xong lời này giống như được lên dây cót, chợt tỉnh mộng, xoay người vểnh mông lên, tiểu huyệt vừa mới tiếp nhận ngón tay Triệu Phiếm Châu đã mềm mại đỏ ửng, vừa nhìn liền muốn ăn.
"Phía sau phía sau." Trương Mẫn áp mặt lên giường, hai tay không biết xấu hổ đặt trên mông mình: "Tiến vào đi."
Triệu Phiếm Châu nghe theo lời anh, đặt dương v*t đã dính đầy nước miếng của Trương Mẫn trước mông, nhắm chuẩn rồi đâm vào, hai người gần như hét lên cùng lúc.
"Thật chặt." Triệu Phiếm Châu xoa bóp xung quanh tiểu huyệt giúp anh thả lỏng: "Có đau không?"
"Không đau, tiến vào, sâu một chút." Trương Mẫn cố gắng thả lỏng, nhưng lại muốn khóc: "Tiến vào hết đi, anh không sao."
"Được." Triệu Phiếm Châu cúi đầu hôn lên lưng Trương Mẫn, khiến anh nổi da gà, cậu dùng lực đâm vào đến tận gốc rễ. Hậu huyệt được mở rộng kỹ cơ bản không quá đau đớn, Trương Mẫn chỉ cảm thấy thích, thật thích, thích hơn tất cả những gì anh đã từng làm, đầu óc mờ mịt, tay chân mềm nhũn, như thể toàn thân chỉ còn nơi bị Triệu Phiếm Châu xâm nhập hoạt động bình thường, toàn tâm toàn ý hưởng thụ khoái cảm ngập tràn.
"Động đi." Trương Mẫn yêu cầu --- Hôm nay anh đã đưa ra rất nhiều yêu cầu, trước giờ chưa từng như vậy, anh là một người luôn nghĩ cho người khác, hiếm khi khát khao nhiều như vậy, nhưng dưới thân Triệu Phiếm Châu anh dường như không còn là Trương Mẫn nữa, ngoại trừ tình yêu dành cho Triệu Phiếm Châu, những thứ khác đều trở thành loạn thất bát tao, an tâm bao lấy dương v*t của người yêu.
Triệu Phiếm Châu đâm thật sâu, thật nhanh, cơ thể rèn luyện nhiều năm cực kỳ có lực, Trương Mẫn chỉ có thể kêu rên liên tục, nghe có vẻ như khó chịu. Nhưng chỉ có Triệu Phiếm Châu biết anh lẳng lơ bao nhiêu, cắn chặt đến mức nào, mỗi lần đâm vào đều lưu luyến da vách thịt mềm đang giữ lấy cậu, không muốn rút ra, đến cả tân nương mới gả cho tình lang cũng không lưu luyến không rời như vậy.
Thể chất Trương Mẫn dễ ra mồ hôi, bị Triệu Phiếm Châu đè một hồi liền trở nên trơn bóng, Triệu Phiếm Châu xoay người anh lại, đổi thành tư thế mặt đối mặt, Trương Mẫn lưu lại một dấu hằn trên ga trải trường. Anh lớn tiếng gọi, trắng trợn gọi, ca ca tốt, ông xã tốt, anh sắp chết rồi, dùng sức, sâu một chút, nhanh lên, chậm một chút, từng lời đều thấm đầy mật ngọt.
Trương Mẫn lại nhận được một nụ hôn, đầu v* bị cắn nát ửng đỏ, anh ôm lấy Triệu Phiếm Châu, chợt nghĩ tới gì đó, vừa rên rỉ vừa nói: "Cái đó, vụ án xác chết trôi, có kết quả chưa? Điều tra đến đâu rồi?"
Triệu Phiếm Châu dừng lại khi nghe câu hỏi của anh, nhíu mày nghiêm túc trả lời: "Báo thù, nghi phạm và nạn nhân là đồng nghiệp, trước đây từng cãi nhau, uống rượu xong liền đẩy người xuống hồ."
Trương Mẫn nghe xong gật đầu, có chút đăm chiêu: "Uống rượu không tốt."
"Lúc em làm anh mà anh lại nghĩ đến chuyện này? Sao lại phân tâm vậy?" Triệu Phiếm Châu trông có chút tủi thân, ánh mắt giống như cún con. Trương Mẫn bị sự đáng yêu này chọc cho trong lòng ngứa ngáy, rướn người hôn cậu: "Sướng quá, anh sợ anh sẽ bắn ra, nên muốn nghĩ đến chuyện khác để phân tán sự chú ý."
Triệu Phiếm Châu bị lời này của anh làm cho chấn kinh, sửng sốt một chút mới vỗ nhẹ vào đùi anh: "Muốn bắn thì bắn, chúng ta cùng nhau."
"Được." Trương Mẫn cười hì hì nắm lấy tay Triệu Phiếm Châu ngậm vào miệng: "Vậy em làm thêm lát nữa."
Đến khi cùng nhau bắn ra lần đầu tiên Trương Mẫn mệt chết được, kéo Triệu Phiếm Châu nằm xuống cùng mình, anh thật thỏa mãn, thật hạnh phúc, tình ái tuyệt vời khiến anh giống như một chiếc bánh mì dừa mới ra lò, thơm phức ngọt ngào. Triệu Phiếm Châu vuốt vuốt mái tóc dài của anh, hôn nhẹ lên sườn mặt anh, Trương Mẫn trở mình đối mặt với Triệu Phiếm Châu, trầm mặc một lúc rồi mới giả vờ như không hề để ý hỏi: "Sao, ghê tởm không? Làm tình với người đồng giới."
Triệu Phiếm Châu bị câu hỏi của anh làm cho kinh ngạc, lập tức ngậm lấy môi dưới anh nghiền nát: "Đương nhiên là không, làm tình với anh rất thoải mái, em rất thích."
Trương Mẫn đột nhiên có một lại cảm giác như trút được gánh nặng, anh sợ "thích" của Triệu Phiếm Châu là xuất phát từ áy náy, hoặc là mối quan hệ cao hơn tình bạn một chút, anh khao khát Triệu Phiếm Châu đã lâu, cũng hy vọng Triệu Phiếm Châu có thể khao khát mình, chỉ cần Triệu Phiếm Châu thích, anh cam tâm tình nguyện để cậu làm mình cả đời.
Anh dùng ngón tay vẽ loạn trên người Triệu Phiếm Châu, dư vị cao trào khiến giọng anh khàn đục, lẩm bẩm: "Em biết không, trước kia anh từng suy nghĩ rất nhiều lần, em đối xử tệ với anh như vậy, gặp lại nhất định sẽ không thèm để ý em nữa."
"Còn em thì sao." Trương Mẫn ngồi dậy, giống như làm nũng hỏi Triệu Phiếm Châu.
"Em chưa từng nghĩ tới." Triệu Phiếm Châu lắc đầu: "Em cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa."
Trương Mẫn nghe vậy, trong lòng mềm nhũn, rút vào lòng Triệu Phiếm Châu, hôn từ cằm dọc xuống bụng, anh ngẩng đầu dùng chóp mũi cọ loạn trên rốn cậu, giống như một con sâu nhỏ vui vẻ: "Anh ở đây, ngay bên cạnh em." Nói xong không đợi cậu trả lời, Trương Mẫn lại dán gương mặt bóng loáng lên dương v*t vừa mới bắn ra, ngẩng đầu tỏ ra ngây thơ hỏi: "Bao lâu nữa mới có thể cứng lên?"
"Không biết." Triệu Phiếm Châu véo mặt Trương Mẫn: "Nóng lòng vậy sao?"
"Anh muốn cưỡi ngựa từ lâu rồi, vừa nãy chưa kịp thử."
"Vậy phải làm sao đây." Triệu Phiếm Châu lộ ra vẻ mặt mang đậm tính xâm lược hiếm thấy, Trương Mẫn bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng đã thích đến sắp điên rồi.
Cậu dùng dương v*t vỗ nhẹ vào mặt Trương Mẫn, đưa ra cách giải quyết hợp lý: "Liếm đi, liếm cứng rồi để anh cưỡi em."
Tiếng mưa rơi bên ngoài cùng tiếng nước trong phòng khó mà phân biệt, đêm còn dài, thuyền nhỏ chỉ vừa mới ra khơi trên biển nóng.
"Như vậy đủ chưa?" Triệu Phiếm Châu áp trán vào Trương Mẫn, hơi thở hòa quyện vào nhau, kích thích như xuân dược, Trương Mẫn vứt bỏ lễ nghĩa liêm sỉ, quyết tâm đêm nay phải hoàn toàn trở thành người của Triệu Phiếm Châu.
"Không đủ." Trương Mẫn không nhịn được thở hổn hển, khẩn cầu: "Làm anh."
Lúc bị Triệu Phiếm Châu đẩy ngã xuống giường mềm mại, Trương Mẫn gần như không còn tỉnh táo, khi anh nói ra lời đó đã sẵn sàng thẳng thắng đối mặt với Triệu Phiếm Châu, nhưng tuyệt đối không ngờ đến cảnh tượng này.
Người đàn ông anh tâm tâm niệm niệm bấy lâu này, một bác sĩ pháp y trưởng thành quyến rũ, tất cả tình yêu và ước mơ của anh thời niên thiếu, đang nằm dưới thân anh, hôn lên bụng anh, tính khí hưng phấn dưới quần trộm nhô ra bên ngoài, bị Triệu Phiếm Châu bắt tại trận --- Cậu dùng đôi tay xinh đẹp kia chạm vào hạ bộ đang tiết ra dịch thể, ánh mắt sâu xa nhìn Trương Mẫn một cái rồi ngậm vào miệng, cảm giác ẩm ướt khiến Trương Mẫn muốn ngất đi, anh không nỡ rời mắt, lại không dám nhìn xuống, chỉ nhìn đôi môi của Triệu Phiếm Châu đang bao bọc lấy tính khí của mình liền muốn phát điên. Trương Mẫn không khống chế được thở dốc, nắm tóc Triệu Phiếm Châu cầu xin: "Đừng, đừng, anh không chịu nổi."
"Sao lại không chịu nổi?" Triệu Phiếm Châu ngẩng đầu nhìn anh, hiển nhiên không động lòng trước lời cầu xin tha thiết như vậy, nắm lấy tay anh lần nữa nuốt vào thật sâu, Trương Mẫn hét lên một tiếng, vòng chân lên vai Triệu Phiếm Châu vặn vẹo: "Sau... Phía sau..."
Triệu Phiếm Châu cười khẽ, hơi nóng phả lên người Trương Mẫn khiến mặt anh đỏ bừng. Triệu Phiếm Châu trên giường có chút ngoan ngoãn phục tùng, tách hai cánh mông, lộ ra hoa huy*t chưa ai chạm vào, gắt gao khép chặt.
Cậu giống như một đứa trẻ tò mò, dùng ngón tay chọc vào thử, Trương mẫn liền nhanh chóng co rút, giống như một con hải quỳ bị xâm phạm, khiến người ta không nhịn được muốn khi dễ nhiều hơn. Triệu Phiếm Châu không do dự cúi đầu liếm, phản ứng của Trương Mẫn lớn như bị sét đánh, suýt chút nữa giật bắn người trên giường, hai chân kẹp chặt gáy Triệu Phiếm Châu, ngón chân co quắp lại.
"A..." Trương Mẫn không nhịn được kêu thành tiếng, lưỡi Triệu Phiếm Châu thật mềm, thật trơn, liếm tới liếm lui ở nơi hiếm khi chạm vào của anh, khiến cho bên dưới ướt như đầm lầy. Điều này quá kích thích, không chỉ là sinh lý, tâm lý càng nhiều hơn, Trương Mẫn thả lỏng, túm lấy tóc Triệu Phiếm Châu lớn tiếng rên rỉ, không hề che giấu, bị liếm đến nỗi suýt chút bắn ra.
Khi lưỡi Triệu Phiếm Châu với vào trong, tính khí của Trương Mẫn đã cứng đến phát đau, anh dùng chân đạp vào xương quai xanh của Triệu Phiếm Châu để đẩy cậu ra ngoài, đầu óc loạn thành một mảnh, chỉ có thể nói mấy từ đơn: "Đừng... Bẩn..." Triệu Phiếm Châu không thèm quan tâm anh, còn nghiêm túc liếm mút, đến khi bị Trương Mẫn gọi mấy tiếng mới hồi phục tinh thần, chóp mũi ướt át nhìn anh.
"Sao vậy?"
Trương Mẫn không dám nhìn đến miệng Triệu Phiếm Châu, anh xấu hổ chết được, nhưng vẫn nói ra lời muốn nói: "Em... Sao em lại biết làm chuyện này, sao lại có kinh nghiệm như vậy."
Triệu Phiếm Châu nhướng mày: "Sướng không?"
Một đám mây nhỏ hình nấm* hiện lên trong đầu Trương Mẫn, mặt anh đỏ như quả cà chua: "Dù sao, dù sao em cũng không phải lần đầu tiên, em cùng... Cùng Chu Tiêu..."
*Đám mây hình nấm là khói bụi xuất hiện sau một vụ nổ hoặc núi lửa phun trào
"Chu Tiêu?" Triệu Phiếm Châu dường như đã lâu lắm rồi không nghe thấy cái tên này, hơi sững sờ một lúc: "Chúng em chưa làm."
"Không thể nào." Nhắc đến chuyện sinh nhật hôm đó Trương Mẫn vẫn cảm thấy ủy khuất, nhưng lần này lại càng ghen nhiều hơn: "Lần đó anh gọi điện thoại cho em, em đang tắm ở nhà cô ấy."
"Hôm đó em mắc mưa, sợ bị cảm nên mới đi tắm." Triệu Phiếm Châu nắm lấy cổ chân đang không thành thật cọ dưới quần cậu, hôn lên: "Chúng em chưa làm gì cả."
"Thật sao?" Hai mắt Trương Mẫn sáng lên, cảm xúc tích tụ trong lòng nhiều năm dễ dàng được xoa dịu, nhưng nghi vấn khác lại lập tức kéo tới: "Vậy sao em lại..."
"Em xem qua một vài bộ phim, ừm, GV, sau khi anh đi, em muốn kiểm tra xem mình có bị cong không."
"Kết quả thế nào?" Trương Mẫn nhỏ giọng hỏi.
"Kết quả em nghĩ đến anh mới cứng được..." Triệu Phiếm Châu còn chưa nói xong, một cái đầu nho nhỏ mềm mềm chui vào ngực cậu, Trương Mẫn vùi mặt trong lòng cậu, dùng sức cọ cọ mấy cái: "Anh thích em, anh rất thích em, anh vẫn luôn thích em."
Trương Mẫn kéo khóa quần Triệu Phiếm Châu, lấy thứ kia ra hôn xuống: "Chúng ta làm đi, làm ngay bây giờ, anh không muốn đợi thêm một giây nào nữa."
Trong nhà Triệu Phiếm Châu không có gel bôi trơn, đành phải dùng vaseline để thay thế, khi ngón tay mảnh khảnh tiến vào thăm dò, Trương Mẫn không biết phải làm gì ngoài rên rỉ. Nóng quá, sâu quá, là ngón tay của Triệu Phiếm Châu, cậu đang kiên nhẫn khuếch trương cho anh, chuẩn bị cho cuộc giao hợp kế tiếp. Tim Trương Mẫn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tựa mưa xuân rơi xuống hồ nước đầy, đột nhiên cảm thấy miệng trống rỗng, muốn giúp Triệu Phiếm Châu khẩu giao, lại bị đè không thể cử động, chỉ có thể sốt ruột vặn vẹo cơ thể, vươn tay nắm lấy dương v*t của Triệu Phiếm Châu, tuốt lộng từ đỉnh xuống thân.
"Sao vậy?" Triệu Phiếm Châu dừng lại, hai chân Trương Mẫn giang rộng, đã chen vào đến ngón tay thứ ba, tính khí phía trước đang rỉ nước, ướt thành một mảnh.
"Cho anh liếm một chút, anh muốn liếm một chút." Trương Mẫn có chút gian nan ngồi dậy, ngậm thứ thô to của Triệu Phiếm Châu vào miệng, giống như một đứa trẻ không thể cai sữa, phải ngậm vào miệng mới thôi. Triệu Phiếm Châu xoa đầu Trương Mẫn, ngữ khí như đang dỗ dành trẻ con: "Chậm một chút. Sao đột nhiên lại muốn làm vậy?"
"Anh thường xuyên nằm mơ, trong mơ luôn là cảnh tượng trong phòng tắm lần đó, lần nào cũng không có kết cục tốt." Miệng được lấp đầy khiến Trương Mẫn thỏa mãn, nói chuyện cũng mơ hồ: "Anh không muốn mơ như vậy nữa, muốn làm đàng hoàng một lần."
"Được." Triệu Phiếm Châu có chút đau lòng giữ lấy gáy Trương Mẫn, lại đâm vào thêm vài phần: "Có khó chịu không?"
Trương Mẫn lắc đầu, lại ngẩng đầu cao một chút, Triệu Phiếm Châu lại tiến vào sâu thêm, chuyển động tới lui.
"Đừng liếm, liếm nữa em bắn mất." Triệu Phiếm Châu kéo Trương Mẫn đang điên cuồng liếm lên hôn môi, hỏi anh: "Anh muốn lần đầu tiên bắn vào miệng anh hay phía sau?"
Trương Mẫn nghe xong lời này giống như được lên dây cót, chợt tỉnh mộng, xoay người vểnh mông lên, tiểu huyệt vừa mới tiếp nhận ngón tay Triệu Phiếm Châu đã mềm mại đỏ ửng, vừa nhìn liền muốn ăn.
"Phía sau phía sau." Trương Mẫn áp mặt lên giường, hai tay không biết xấu hổ đặt trên mông mình: "Tiến vào đi."
Triệu Phiếm Châu nghe theo lời anh, đặt dương v*t đã dính đầy nước miếng của Trương Mẫn trước mông, nhắm chuẩn rồi đâm vào, hai người gần như hét lên cùng lúc.
"Thật chặt." Triệu Phiếm Châu xoa bóp xung quanh tiểu huyệt giúp anh thả lỏng: "Có đau không?"
"Không đau, tiến vào, sâu một chút." Trương Mẫn cố gắng thả lỏng, nhưng lại muốn khóc: "Tiến vào hết đi, anh không sao."
"Được." Triệu Phiếm Châu cúi đầu hôn lên lưng Trương Mẫn, khiến anh nổi da gà, cậu dùng lực đâm vào đến tận gốc rễ. Hậu huyệt được mở rộng kỹ cơ bản không quá đau đớn, Trương Mẫn chỉ cảm thấy thích, thật thích, thích hơn tất cả những gì anh đã từng làm, đầu óc mờ mịt, tay chân mềm nhũn, như thể toàn thân chỉ còn nơi bị Triệu Phiếm Châu xâm nhập hoạt động bình thường, toàn tâm toàn ý hưởng thụ khoái cảm ngập tràn.
"Động đi." Trương Mẫn yêu cầu --- Hôm nay anh đã đưa ra rất nhiều yêu cầu, trước giờ chưa từng như vậy, anh là một người luôn nghĩ cho người khác, hiếm khi khát khao nhiều như vậy, nhưng dưới thân Triệu Phiếm Châu anh dường như không còn là Trương Mẫn nữa, ngoại trừ tình yêu dành cho Triệu Phiếm Châu, những thứ khác đều trở thành loạn thất bát tao, an tâm bao lấy dương v*t của người yêu.
Triệu Phiếm Châu đâm thật sâu, thật nhanh, cơ thể rèn luyện nhiều năm cực kỳ có lực, Trương Mẫn chỉ có thể kêu rên liên tục, nghe có vẻ như khó chịu. Nhưng chỉ có Triệu Phiếm Châu biết anh lẳng lơ bao nhiêu, cắn chặt đến mức nào, mỗi lần đâm vào đều lưu luyến da vách thịt mềm đang giữ lấy cậu, không muốn rút ra, đến cả tân nương mới gả cho tình lang cũng không lưu luyến không rời như vậy.
Thể chất Trương Mẫn dễ ra mồ hôi, bị Triệu Phiếm Châu đè một hồi liền trở nên trơn bóng, Triệu Phiếm Châu xoay người anh lại, đổi thành tư thế mặt đối mặt, Trương Mẫn lưu lại một dấu hằn trên ga trải trường. Anh lớn tiếng gọi, trắng trợn gọi, ca ca tốt, ông xã tốt, anh sắp chết rồi, dùng sức, sâu một chút, nhanh lên, chậm một chút, từng lời đều thấm đầy mật ngọt.
Trương Mẫn lại nhận được một nụ hôn, đầu v* bị cắn nát ửng đỏ, anh ôm lấy Triệu Phiếm Châu, chợt nghĩ tới gì đó, vừa rên rỉ vừa nói: "Cái đó, vụ án xác chết trôi, có kết quả chưa? Điều tra đến đâu rồi?"
Triệu Phiếm Châu dừng lại khi nghe câu hỏi của anh, nhíu mày nghiêm túc trả lời: "Báo thù, nghi phạm và nạn nhân là đồng nghiệp, trước đây từng cãi nhau, uống rượu xong liền đẩy người xuống hồ."
Trương Mẫn nghe xong gật đầu, có chút đăm chiêu: "Uống rượu không tốt."
"Lúc em làm anh mà anh lại nghĩ đến chuyện này? Sao lại phân tâm vậy?" Triệu Phiếm Châu trông có chút tủi thân, ánh mắt giống như cún con. Trương Mẫn bị sự đáng yêu này chọc cho trong lòng ngứa ngáy, rướn người hôn cậu: "Sướng quá, anh sợ anh sẽ bắn ra, nên muốn nghĩ đến chuyện khác để phân tán sự chú ý."
Triệu Phiếm Châu bị lời này của anh làm cho chấn kinh, sửng sốt một chút mới vỗ nhẹ vào đùi anh: "Muốn bắn thì bắn, chúng ta cùng nhau."
"Được." Trương Mẫn cười hì hì nắm lấy tay Triệu Phiếm Châu ngậm vào miệng: "Vậy em làm thêm lát nữa."
Đến khi cùng nhau bắn ra lần đầu tiên Trương Mẫn mệt chết được, kéo Triệu Phiếm Châu nằm xuống cùng mình, anh thật thỏa mãn, thật hạnh phúc, tình ái tuyệt vời khiến anh giống như một chiếc bánh mì dừa mới ra lò, thơm phức ngọt ngào. Triệu Phiếm Châu vuốt vuốt mái tóc dài của anh, hôn nhẹ lên sườn mặt anh, Trương Mẫn trở mình đối mặt với Triệu Phiếm Châu, trầm mặc một lúc rồi mới giả vờ như không hề để ý hỏi: "Sao, ghê tởm không? Làm tình với người đồng giới."
Triệu Phiếm Châu bị câu hỏi của anh làm cho kinh ngạc, lập tức ngậm lấy môi dưới anh nghiền nát: "Đương nhiên là không, làm tình với anh rất thoải mái, em rất thích."
Trương Mẫn đột nhiên có một lại cảm giác như trút được gánh nặng, anh sợ "thích" của Triệu Phiếm Châu là xuất phát từ áy náy, hoặc là mối quan hệ cao hơn tình bạn một chút, anh khao khát Triệu Phiếm Châu đã lâu, cũng hy vọng Triệu Phiếm Châu có thể khao khát mình, chỉ cần Triệu Phiếm Châu thích, anh cam tâm tình nguyện để cậu làm mình cả đời.
Anh dùng ngón tay vẽ loạn trên người Triệu Phiếm Châu, dư vị cao trào khiến giọng anh khàn đục, lẩm bẩm: "Em biết không, trước kia anh từng suy nghĩ rất nhiều lần, em đối xử tệ với anh như vậy, gặp lại nhất định sẽ không thèm để ý em nữa."
"Còn em thì sao." Trương Mẫn ngồi dậy, giống như làm nũng hỏi Triệu Phiếm Châu.
"Em chưa từng nghĩ tới." Triệu Phiếm Châu lắc đầu: "Em cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa."
Trương Mẫn nghe vậy, trong lòng mềm nhũn, rút vào lòng Triệu Phiếm Châu, hôn từ cằm dọc xuống bụng, anh ngẩng đầu dùng chóp mũi cọ loạn trên rốn cậu, giống như một con sâu nhỏ vui vẻ: "Anh ở đây, ngay bên cạnh em." Nói xong không đợi cậu trả lời, Trương Mẫn lại dán gương mặt bóng loáng lên dương v*t vừa mới bắn ra, ngẩng đầu tỏ ra ngây thơ hỏi: "Bao lâu nữa mới có thể cứng lên?"
"Không biết." Triệu Phiếm Châu véo mặt Trương Mẫn: "Nóng lòng vậy sao?"
"Anh muốn cưỡi ngựa từ lâu rồi, vừa nãy chưa kịp thử."
"Vậy phải làm sao đây." Triệu Phiếm Châu lộ ra vẻ mặt mang đậm tính xâm lược hiếm thấy, Trương Mẫn bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng đã thích đến sắp điên rồi.
Cậu dùng dương v*t vỗ nhẹ vào mặt Trương Mẫn, đưa ra cách giải quyết hợp lý: "Liếm đi, liếm cứng rồi để anh cưỡi em."
Tiếng mưa rơi bên ngoài cùng tiếng nước trong phòng khó mà phân biệt, đêm còn dài, thuyền nhỏ chỉ vừa mới ra khơi trên biển nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất