Khoái Xuyên Chi Hắc Hóa Yêu Trúng Bạch Liên Hoa​

Chương 38

Trước Sau
Những tiếng thở phào nhẹ nhõm lần lượt vang lên, những tiểu nha đầu này cũng bị dọa đến hoảng rồi.

Chỉ là đám nô tỳ này đều không biết là những kẻ chân chính bị chém đầu không chỉ do mạo phạm đến Lục Nhạc Hàm, mà do bọn họ là nội gián được phái tới trong cung canh chừng Lục Nhạc Hàm.

Chính là tay trong của tên Hoàng đế biến thái kia.

Cậu tuy là Bạch Liên Hoa, nhưng cũng không phải thánh mẫu, mấy người như vậy sao có thể giữ lại bên người.

Hơn nữa bọn họ chỉ là cung nữ, Lục Nhạc Hàm cũng không xác định được ai là gian tế, liền phất tay đuổi đám người kia đi ra.

Khi cậu bước vào cửa điện, lúc này chắc do đang thương lượng chính sự về vấn đề nan giải, không khí ngưng đọng, tình hình căng thẳng như ngàn cân treo sợi tóc.

Hoàng thượng nghiêm mặt cau mày ngồi trên long ỷ, Lý Thành Đồ thân mình thẳng tắp, như đang chờ đợi sai sử.

Nghe thấy âm thanh mở cửa, cả hai đều ngẩng đầu lên.

Trên mặt lóe lên tia kinh ngạc, bộ y phục đỏ rực khiến làn da nhợt nạt của cậu càng thêm phần diễm lệ.

Kiện y phục bó sát càng làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn của cậu, cạnh eo thắt thêm ngọc bội thuần sắc làm cho người nhìn thêm phần ưng ý.

Lục Nhạc Hàm khẽ đảo mắt, nhìn thấy đáy mắt Lí Thành Đồ có chút lóe lên, bước chân bỗng khựng lại.

Nhưng ánh sáng đó chỉ lóe lên một cái rồi biến mất trong nháy mắt, khiến Lục Nhạc Hàm thở phào nhẹ nhõm.

Tự an ủi bản thân ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, thân thể này cộng thêm vaangf hào quang chết tiệt kia quả thật có chút phiền phức.

Chỉ là người có tâm tính kiên định như hắn ta cũng không phải là nhiều, trong mắt cậu có lộ ra chút thần sắc tán thưởng.

Cậu tiến tới hành lễ, nói:

"Hạ quan tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Tam hoàng tử."

Hoàng đế vội vội vàng vàng đứng lên, nhanh chóng bước đến trước mặt Lục Nhạc Hàm đỡ cậu dậy, vội vã nói:

"Không phải trẫm đa nói ngươi không cần đa lễ sao, người đâu, lấy ghế lại đây."

Hai tiểu thái giám bưng lên một chiếc ghế bành lớn chạm khắc hoa văn hình rồng đặt ở trước góc thư án, Hoàng đế kéo tay Lục Nhạc Hàm, nhẹ giọng nói:

"Cảnh Duệ ngồi ở đây, nghe lời ta."

Nói xong y bước tới thư án xem tấu chương, nhưng cứ tỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Lục nhạc Hàm, vẻ mặt vô cùng thoải mái.

Khí thế khiến người ta ngột ngạt vừa nãy liền biến mất như chưa từng xuất hiện.

Cậu liếc mắt nhìn Tam hoàng tử, không dấu vết lộ ra vài ngón tay từ trong vạt áo, duỗi ra ba ngón tay, nhìn thần sắc Lí Thành Đồ cũng chợt lóe nụ cười.

Cậu liền thu tầm mắt lại, bắt đầu giả vờ ngẩn người, chính là cậu đối với chính sự, một chữ bẻ đôi cũng không biết.

Cao lãnh ngồi đó nghe họ nói xong, không phát biểu chút ý kiến gì, Hoàng thượng tựa hồ cũng chỉ muốn động viên làm bộ thực hiện ý muốn tham gia triều chính của cậu.

Còn về việc cậu có ý kiến hay là không cũng không thèm để ý.

Thân thể cậu không thể chịu đựng được cho đến cùng. Ngồi trên ghế gỗ cậu cảm thấy mỏi mệt, vặn vẹo thân thể vài lần.

Cuối cùng không thể nhin được nữa đứng dậy hành lễ nói rằng bản thân không khỏe và muốn về điện.

Hoàng đế nãy giờ để ý nhất cử nhất động của cậu, cũng cảm thấy lo lắng, chỉ muốn vứt bỏ hết tấu chương rồi cùng cậu đi gặp thái y, thế nhưng tam hoàng tử lại nhanh lúc này làm khó dễ:

"Phụ hoàng, việc này rất thất yếu, cần đưa ra đối sách ngay hôm nay."

Hoàng đế nhìn Lục Nhạc Hàm đã đứng lên, sau đó nhìn Lí Thành Đồ đang đứng yên cúi đầu, cúi đầu thở dài nói với Lục Nhạc Hàm:

"Cảnh Duệ khi ngươi quay về nếu cảm thấy không thoái mãi, tới tìm Hứa thái y xem một chút."

Lục Nhạc Hàm không thèm để ý tới hắn, xốc xốc ống tay áo trở về đại sảnh.

Thật sự không hiểu tại sao lãng phí nửa giờ đồng hồ mặc bộ y phục này chỉ để đi ra một chốc lát rồi về.

Ba ngày sau, vị Hoàng đế đang tuổi chính trực tráng niên lại chết trên giường của Dung phi. Trong cung ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, không khỏi có chút suy nghĩ sâu xa.

Gia không thể một ngày vô chủ, quốc không thể một ngày không vua.

Mọi người đều quỳ lạy trước chính điện, trong lòng đau xót, tiếng khóc lóc vang lên khắp trong cung.

Lục Nhạc Hàm cảm thấy đầu có chút váng, thân phận của cậu đặc biệt lúng túng, cuối cùng vẫn lưu lại trong điện nhìn phía ngoài bày ra quan tài.

Kể cả trong vị diện tận thế cậu cũng chưa tận tay giết người, tuy rằng lần này cậu chỉ bỏ thuốc mà thôi.

Nhưng dù sao cũng do cậu hạ thủ, nên ít nhiều cũng có chút áy náy.

Không phải thánh mẫu nhưng cậu cảm thấy chính tay mình đã đoạt đi một sinh mệnh vẫn rất khó tiếp nhận.

Nhưng nghĩ đến bản thân đều ngủ đến nửa đêm rồi giật mình tỉnh giấc, đối diện là khuôn mặt nhăn nheo nhìn cậu tươi cười.

Mọi tội lỗi, hối hận đều nhất thời tan biến.

Trong lúc này, thái giám hầu cận bên cạnh Hoàng đế mang một đạo thánh chỉ bước ra ngoài điện tuyên chỉ.

Lục Nhạc Hàm bởi vì giả Hoàng thượng thánh chỉ, không quản xảy ra chuyện gì, nhìn xuyên qua cánh cửa đang hé mở.



Nhìn thấy trên mặt bọn họ hoặc hoảng hốt, hoặc bình tĩnh, có thể nhìn thấy sự tự tin hay hoảng sợ từ trong ánh mắt.

Giống như xem một bộ phim truyền hình, Lục Nhạc Hàm xem nhất thời có chút say mê.

Đặc biệt khi nhìn thấy Lí Thành Khôn suýt chút nữa nhảy dựng lên khi nghe thấy tên Tam hoàng tử Lí Thành Đồ,

Nắm chặt lấy vai của tên thái giám bên cạnh thân thể tựa hồ có chút lung lay, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Tất cả mọi người đều không có cảm tình với Hoàng đế, cái chết của Hoàng đế còn không bằng cái chết của một gia chủ tầm thường.

Các phi tần trong hậu cung với các đại thần trong triều còn lười biếng giả vờ đau xót.

Suy cho cùng mội người đều nghĩ như nhau, lặng yên không tiếng động nghe thánh chỉ, không quan trọng Đại hoàng tử hay Tam hoàng tử lên ngôi.

Còn ai có thể tệ hơn Hoàng đế quá cố?

Lại nói công lao của Tam hoàng tử đã rõ như ban ngày, ngôi vị Hoàng đế chỉ có thể là của hắn a.

Hoàng đế đột nhiên băng hà, thời gian gấp gáp, không kịp chuẩn bị lễ đăng cơ đại điển.

Tân hoàng đế đã bắt đầu bắt tay vào cai quản, việc đầu tiên phải làm đó là điều tra về nguyên do cái chết của Hoàng đế quá cố.

Để tỏ lòng tôn kính với linh hồn của Hoàng đế trên trời.

Ngay sau khi tin tức Hoàng đế qua đời, Dung phi ngay lập tức bị Đại Lý Tự bắt giam.

Lúc bị lôi đi, cả người ả ta như bị rút hết sức lực, một đầu tóc bù xù rối tinh rối mù, khuôn mặt lộ rõ vẻ tiều tụy, chật vật.

Cậu không biết Lí Thành Đồ sẽ tự mình giải quyết vấn đề này như thế nào.

Mọi việc trong cung tạm thời đã được sắp xếp ổn thỏa, nhưng đột nhiên Lục Nhạc Hàm người mà bình thường không hay lộ diện bị mời đến.

Cậu quét mắt nhìn một vòng xung quanh, sắc mặt mọi người đại khái đều là vẻ mặt kinh hoàng, ai oán, quên mất còn có một kẻ đang lộ ra vẻ măt căm hận – đó là Lí Thành Khôn.

Đôi mắt hắn ta nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, Dù rất vô đạo đức nhưng cậu vẫn cảm thấy buồn cười, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Dời tầm mắt, cuối cùng vẫn đặt lên người Lí Thành Đồ. Y mặc một thân long bào, mặc lên so sánh với Hoàng đế đã quá cố kia có khí thế hơn nhiều.

Trên mặt y lộ rõ vẻ trấn định, đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dùng lại trên người cậu.

Dung phi quỳ trên chính sảnh, khóc lóc như mưa, nhìn thảm thương vô cùng.

Là người đầu độc Hoàng thượng cậu cảm thấy có lỗi vô cùng, nàng luôn miệng lẩm bẩm:

"Không phải ta, không phải ta."

Nhưng khó ai có thể tin lời nàng nói lúc này, Dung phi bật khóc nức nở, con ngươi hiện lên vẻ tuyệt vọng, nói:

"Từ Cảnh Duệ, chắc chắn là hắn. Hắn bị tiên hoàng giam giữ trong thâm cung. Khẳng định đối với Tiên hoàng hận thấu xương, huống hồ trước nay Hoàng thượng ít khi ở lại chỗ ta, ta làm sao có cơ hội hạ độc Tiên hoàng được. Lúc Tiên hoàng ở tại chỗ ta bỗng xảy ra chuyện, chắc chắn có người cố ý nhắc vào ta, vu khống ta. Từ Cảnh Duệ chắc chắn là hắn làm, Hoàng thượng mong ngài minh giám cho ta."

Mọi người nhất thời xì xào bán tán cả lên, Đại thái tử đứng ở một bên căm hận nhìn Lục Nhạc Hàm đang đứng nhìn một cách bình thản.

Mấy lần định đứng lên nhưng đụng trúng ánh mắt của Lục Nhạc Hàm đều rụt trở về, thầm nghĩ 'người này không giống vẻ bề ngoài vô hại của hắn, biểu hiện mấy năm nay của hắn ta là để lừa gạt mình, cũng khó cho hắn từ nhỏ đã giả vờ vô hại, lừa mình đến xoay mòng mòng.'

Nhìn thấy vẻ bực bội trên khuôn mặt Đại hoàng tử, trong đầu chắc đang ấp ủ kế sách 'quân tử báo thù, mười năm chưa muộn' đây mà.

Đáng tiếc a, cậu không thể từ từ mà chơi với hắn được nữa. Cậu cần là chỉ số Bạch Liên Hoa của đệ đệ hắn chứ không phải hắn.

Ai bảo ngươi lợi dụng Từ Cảnh Duệ làm gì, tuy rằng thân thể này là của Từ Cảnh Duệ nhưng cậu đang sử dụng thân thể này a.

Mỗi lần nhìn thấy cậu đều dùng ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm cậu, làm cậu cảm thấy ghê tởm đến muốn nôn mửa.

Hiện giờ coi như trả hết thù oán cho y.

Nhìn khóe miệng vẫn còn đang dương lên của Lục Nhạc Hàm, 009 luôn cảm thấy sau khi qua 2 vị diện, Lục Nhạc Hàm đã thay đổi rất nhiều.

Kí chủ ngốc nghếch ngay thơ ngày xưa của cậu đã đi đâu rồi a?

Này cũng quá đáng sợ rồi, sự biến thái gì đó cũng bị truyện nhiễm, anh anh anh ta không muốn đâu, không muốn sau khi bị nhiễm bệnh dữ liệu sẽ bị xóa sổ mất.

Lí Thành Đồ nhìn Dung phi đang nằm vật vã trên đất, lớn tiếng hỏi:

"Làm sao ngươi biết là Từ Cảnh Duệ, theo ta biết đã rất nhiều ngày Tiên hoàng không tiếp xúc với Từ Cảnh Duệ."

Tiểu thái giám hậu thân bên người Từ Cảnh Duệ nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu lên tiếng:

"Xác thực đã lâu chủ tử không tiếp xúc với Tiên hoàng."

Khi Tiên hoàng vừa băng hà, cung của Dung phi đã bị lục xoát một lần, xác thật không tìm được chứng cứ khả nghi.

Chỉ là lúc đó đang xử trí một ít chuyện của Tiên hoàng, nên không có thời gian tra khảo kĩ.

Để tìm ra được nguyên nhân chết, Thái y đã được cho phép khám nghiệm thi thể Tiên hoàng, nhưng cũng không phát hiện được gì.

Vấn đề này được tạm hoãn lại, và Dung phi thì bị bắt giam vì là kẻ có khả năng ám sát Hoàng đế nhất.

Lúc này, Thái y phụ trách khám nghiệm thi thể Tiên hoàng lúc này đứng lên, rầm một tiếng quỳ xuống dập đầu, ấp a ấp úng nói:



"Bẩm Hoàng thượng, ngày ấy sau khi trở về tìm hiểu mấy ngày, thần cho rằng Tiên hoàng băng hà bởi vì trúng phải loại độc mãn tính – tên gọi là Chiều Nhan gây ra."

Trong y thư có ghi chép, nếu dùng Chiều Nhan lâu dài, trong thân thể các bộ phận sẽ từ từ lão hóa, nhưng bề ngoài lại không có bất cứ bệnh trạng gì.

Cái này cũng nói lên lí do vì sao thân thể Tiên hoàng luôn rất tốt nhưng đột nhiên phát bệnh.

Cho dù là người gần đây không tiếp xúc với Tiên hoàng cũng không thoát khỏi nghi ngờ, bởi Tiên hoàng trúng là loại độc lâu mới phát tác.

Lí Thành Đồ nghe vậy liếc mắt trừng tên Thái y đang quỳ run rẩy dưới kia, hắn quay qua liếc mọi người xung quanh một cái, lạnh giọng nói:

"Ngươi chắc chắn chứ?"

Thái y bị trừng một cái, thân thể run rẩy không thể điều khiển được, vốn là lời nói có chút lắp bắp giờ càng run rẩy lợi hại hơn:

"Thần.. thần chắc chắn, sau hôm đó thần còn kiểm tra lại.."

Dung phi bỗng điên cuồng cười, cắt nganh lời của Thái y, đứng dậy chỉ vào Lục Nhạc Hàm:

"Là hắn, chắc chắn là hắn. Hắn đã từng cùng Tiên hoàng dùng bữa. Hắn đối với việc Tiên hoàng băng hà có liên quan."

Lí Thành Đồ liếc mắt ra hiệu, Dung phi bị người ta mạnh mẽ kéo sang một bên vả miệng.

Gương mặt đã hốc hác giờ lại bị sưng tấy, vết máu thuận theo khóe miệng chảy xuống, một chữ cũng không nói được.

Lí Thành Đồ quét mắt nhìn xung quanh, lạnh giọng nói:

"Đây là vấn đề trọng đại, nếu không có bằng chứng không được đoán lung tung."

Nhìn cảnh tượng này, có ai còn không hiểu nữa. Hoàng thượng đã định tội mà không còn điều tra kĩ.

Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt diễm lệ của Lục Nhạc Hàm, còn điều gì không rõ nữa.

"Quân muốn thần tử, thần không thể không tử", Vương đã ra tay bảo vệ một người vậy thì những người muốn người kia chết tất nhiên không có kết cục dễ chịu.

Đám quần thần cúi đầu, không dám thở mạnh.

Thấy Lí Thành Đồ còn định nói gì đó, Lục Nhạc Hàm khẽ liếc nhìn Lí Thành Khôn, cậu đang cười nhưng chợt nhận ra gì đó, trong lòng lặng lẽ thắp một cây nến trong lòng đối với Lí Thành Khôn 'Đại huynh đệ, đắc tội rồi.'

Lục Nhạc Hàm quỳ xuống hành lễ, nói:

"Hoàng thượng vi thần nhận tội."

Lí Thành Đồ không ngờ Lục Nhạc Hàm lại lên tiếng ngay lúc này, giọng nói có chút cứng ngắc, đôi mắt đang nhìn mọi người quay sang nhìn cậu:

"Ngươi có tội tình gì?"

Lục Nhạc Hàm nở một nụ cười nhạt, vừa lộ vẻ diễu cợt vừa lộ vẻ giải thoát, nhìn quỷ dị và yêu mị, giương mắt nhìn từng khuôn mặt, dừng lại trên người Lí Thành Khôn, cắn răng nói:

"Tội mưu hại, thần đã bị Đại hoàng tử Lí Thành Khôn uy hiếp cùng dụ dỗ, đem Chiều Nhan hạ vào đồ ăn hằng ngày của Tiên hoàng."

Tất cả mọi người nghe vậy đều có chút giật mình, hoàn toàn không hiểu sao sự tình lại chuyển hướng như vậy, Người mà Hoàng thượng muốn bảo vệ lại tự tìm đường chết, rốt cuộc đây là cái tình huống gì..

Lí Thành Khôn ngẩn người, sau đó lập tức quỳ xuống, chỉ vào Lục Nhạc Hàm biện minh:

"Xin Hoàng thượng minh giám, việc này là Từ Cảnh Duệ hãm hại ta."

Lục Nhạc Hàm mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói:

"Đại hoàng tử, ta và người cùng nhau lớn lên, không thù không oán, tại sao lại muốn hãm hại ngươi. Thế nhưng ngươi vì bị ngôi vị mê hoặc, tưởng dùng giao tình nhiều năm của chúng ta mà dụ dỗ ta hạ thuốc Hoàng thượng, sau khi dụ dỗ không thành liền đổi sang ép buộc ta."

Sau khi nói xong, cậu liên tiếp dập dầu mấy cái, trên trán bị sưng đỏ một trận, âm thanh vang vọng khắp đại điện:

"Ngày đó Đại hoàng tử lấy một trăm mạng người Từ gia ta ra uy hiếp ta, nếu không dựa theo lời của y nói sẽ chiêu cáo thiên hạ ta Từ Cảnh Duệ hồ ly tinh mê hoặc Hoàng thượng. Đây là sai lầm của một mình ta sao có thể bắt toàn gia chịu đựng. Huống hồ ta đối với Tiên hoàng quả thật có hận ý."

Tất cả lập tức trở nên xôn xao, mọi người đều nghị luận sôi nổi, ánh mắt liên tục đảo quanh bọn họ, Lục Nhạc Hàm thần sắc tự nhiên, làm tăng thêm độ tin cậy của lời nói.

Ngược lại, Đại hoàng tử mới vừa rồi còn trầm mặc nháy mắt liền luôn miệng kêu oan, trên mặt xúc động, thậm chí buông lời nhục mạ Lục Nhạc Hàm, quả thật không đáng tin.

Nhưng dù sao cũng là người trong cuộc nói, tính khả thi cho việc Đại hoàng tử thoát khỏi hiềm nghi đã không còn, cuối cùng giãy đành đạch như một con cá mắc cạn.

"Nếu Hoàng thượng không tin, có thể điều tra sâu hơn, chắc chắn có manh mối lưu lại, chứng minh việc tội thần nói là có thực."

Âm thanh của Lục Nhạc Hàm nhẹ nhàng nhưng rơi vào trong lòng Lí Thành Đồ khiến hắn có chút hốt hoảng.

Có cảm giác, 'cái gì ca ca ta cũng nghĩ xong cho ngươi rồi, ngươi chỉ cần chế tạo một cái chứng cứ nữa là được, ca ca không thể đợi được nữa, muốn vào đại lao lắm rồi.'

Lục Nhạc Hàm dĩ nhiên không phải tự tìm đường chết, dựa theo nội dung vở kịch, với tích cách của nam chủ sẽ không bỏ mặc ân nhân của mình trong ngục tự sinh tự diệt.

Huống hồ cậu còn giúp hắn giải quyết Lí Thành Khôn, chỉ cần thời cơ chính mùi, đem cậu cứu ra ngoài là, sau đó cho cậu xuất cung là ổn rồi.

Lí Thành Đồ sắc mặt trầm lại, không nói lời nào. Mọi người cũng biết thân phận Lục Nhạc Hàm có chút đặc thù, hơn nữa cậu cũng không tự nguyện ở trong cung.

Chuyện này lại liên lụy đến Đại hoàng tử, sơ sót một cái chính là đại sự giết vua giết cha.

Nếu không điều tra rõ ràng, sao có thể dựa vào lời nói phiến diện của một người mà định tội.

Xung quanh điện lâm vào một mảnh âm trầm quỷ dị, Lí Thành Đồ lạnh lùng mở miệng:

"Đem Đại hoàng tử và Từ Cảnh Duệ giải đi vào Đại Lý Tự, sau khi đã có kết quả điều tra trẫm sẽ định đoạt."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau