Đồ Ngốc

Chương 6

Trước Sau
Úc Ninh mơ hồ nghe được cái hiểu cái không, nhưng y không nghe ra sự chán ghét trong giọng nói của Tạ Trản nên nhất thời trong lòng tê dại, càng chẳng biết làm sao.

Úc Ninh mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn Tạ Trản, y khóc lên giống như cánh hoa mong manh đọng sương sớm, xinh đẹp mềm mại, thân thể non nớt gầy gò chỉ xoa nhẹ mấy lần đã hiện ra vết tích dụ dỗ lão yêu quái động tâm.

Tạ Trản cúi xuống hôn lên bờ môi đỏ bừng của y rồi thấp giọng nói: "Đưa lưỡi ra."

Úc Ninh ngơ ngác há miệng thè đầu lưỡi hồng ra, hàng mi khẽ rung động. Tạ Trản khen y ngoan, triền miên hôn sâu an ủi, lần đầu tiên Úc Ninh hôn môi người khác nhưng lại cực kỳ thích sự thân mật dịu dàng này, nhịn không được ngây ngô liếm Tạ Trản.

Bàn tay Tạ Trản bóp eo y càng mạnh hơn, tính khí cứng rắn bên dưới chọc vào thân thể trần trụi của thiếu niên. Úc Ninh ôm cổ Tạ Trản ngồi cạnh ao bị cấn không thoải mái, lẩm bẩm đưa tay đẩy ra vật giương cung bạt kiếm đang chĩa vào mình.

Vừa đụng một cái thì nó càng lớn hơn, đốt phỏng cả tay y.

Tạ Trản cười khẽ giữ chặt gáy y, thanh âm mập mờ khàn khàn, "Đồ ngốc."

Úc Ninh giương mắt nhìn hắn, lầu bầu nói: "Không phải đồ ngốc, Úc Ninh, ta tên Úc Ninh."

Tạ Trản thuận miệng lặp lại rồi mỉm cười, "Ninh Ninh."

Úc Ninh nhìn hắn, gò má ửng hồng vì ngượng ngùng, tim cũng bị hai chữ kia làm cho tan chảy, hấp tấp nhảy dựng lên, lắp bắp vụng về.

Trước kia chưa từng có ai gọi y như vậy.

Tạ Trản không nghĩ đến cảm xúc trì trệ của đồ ngốc, không để ý mà cũng chẳng để tâm, dục niệm ngay trước mắt, hắn nắm lấy tay thiếu niên dỗ dành: "Ninh Ninh sờ đi."



Vật trong tay vừa lớn vừa cứng vừa nóng, Úc Ninh bị dẫn dụ sờ soạng mấy lần, tò mò cúi đầu xuống, vật đáng sợ kia của lão yêu quái lập tức rơi vào tầm mắt.

Dưới bụng lông mu rậm rạp, quy đầu thô to, nhìn cực kỳ hùng dũng.

Úc Ninh mở to mắt, trong đầu hơi choáng, tự hỏi sao vật kia hoàn toàn không giống mình.

Úc Ninh tự sờ mình rồi lại chọt chọt vật giương cung bạt kiếm kia, y là song tính nên kích thước nhỏ hơn, lại chưa từng trải nên sạch sẽ, thanh tú lại xinh đẹp.

Tạ Trản bị y chọc cười, hắn bình thản không để ý Úc Ninh chơi đùa mà chỉ hỏi: "Thích không?"

"Không thích," Úc Ninh bĩu môi, "Xấu lắm."

Tạ Trản nói: "Ninh Ninh sẽ thích thôi," hắn vuốt ve âm thần ướt át mềm mại của Úc Ninh, khàn giọng nói: "Nó sẽ cắm vào tiểu huyệt Ninh Ninh để Ninh Ninh vui vẻ."

Hắn nói chậm rãi, hô hấp của Úc Ninh đều bị không khí tràn ngập tình dục làm cho ngưng trệ không thở nổi, y chậm chạp phản ứng lại rồi rụt rè hỏi: "Lớn như thế, làm sao...... làm sao vào được?"

Y duỗi ngón tay trắng nõn vạch ra khe thịt nhỏ hẹp non nớt của mình rồi cau mày nói với Tạ Trản, "Ngươi nhìn đi, vào không được đâu."

Giống như nụ hoa chớm nở, cánh hoa từ từ hé mở lộ ra nhụy hoa thơm ngát chờ người đến hái.

Ánh mắt Tạ Trản đột nhiên tối đi, cổ họng khô khốc, chẳng biết nên nói Úc Ninh quá ngốc hay quá dâm đãng nữa. Hắn xoa mặt Úc Ninh: "Ngoan, liếm mở sẽ vào được thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau