Chương 17
Phòng làm việc chỉ còn lại một bóng đèn, âm thanh duy nhất trong bóng tối là chuyển động của kim giây.
Lý Đế Nỗ lại tăng ca tới tận tối khuya.
Hắn trước giờ luôn tôn trọng hiệu suất làm việc của bản thân, tan ca liền ngay lập tức trở về nhà, hiện tại thật giống như biến thành sinh vật nương nhờ chốn văn phòng, mãi đến khi bảo vệ dưới lầu đi lên hỏi hắn khi nào xong việc, lúc đó Lý Đế Nỗ mới chậm chạp đứng dậy xách cặp ra về.
Lý Đế Nỗ đối với chữ nhà này cũng không có tình cảm gì đặc biệt, bởi vì cha mẹ hắn luôn bận bịu, thuở nhỏ nhà cửa luôn vắng vẻ cô quạnh, hắn vốn cũng đã quen. Nhà này với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một nơi ở tạm bợ, một nơi để ngả lưng sau ngày dài mệt mỏi, không cần bày biện gì ghê gớm, cũng không cần quá lớn, chỉ một chiếc giường là có thể ở.
Nhưng chính La Tại Dân đã thay đổi thói quen của hắn, khiến hắn sử dụng chăn lông vũ, gối ôm lớn cùng thỏ bông, ngay đến nước hoa cũng là mùi đào.
Về nhà đã trở thành chuyện hắn mong đợi nhất trong ngày, cho dù La Tại Dân vẫn luôn bận rộn rất khuya mới trở về, hắn vẫn cảm thấy ấm áp. Căn nhà trống trải bất giác tràn ngập hơi thở cuộc sống của một người khác, cho dù người không ở đây, từ giấy kẹo bóc ra vứt ở trên bàn cho đến dép bông thỏ con bày biện bừa bãi, từ chăn gối sáng sớm loạn thành một đoàn cho đến bản chải đánh răng vẫn còn dính nước, từng chi tiết một như đang nói cho Lý Đế Nỗ biết, đây là nhà của hắn và La Tại Dân.
Đây chính là nhà của hắn và La Tại Dân.
Thế nhưng hiện giờ chỉ còn lại một mình hắn.
Tra khóa vào ổ, chìa khóa trong tay chỉ cần xoay nhẹ liền có thể mở, giờ phút này ở trong tay hắn lại như nặng ngàn cân. Đầu ngón tay vô ý dùng sức mà trở nên trắng bệch, Lý Đế Nỗ xốc lại tinh thần, đẩy cửa bước vào.
''Tôi đã trở lại.''
Trong nhà trống rỗng đương nhiên không có bất kỳ tiếng nói đáp lại.
Lý Đế Nỗ cũng không biết vì sao hắn phải như vậy, hắn chỉ cảm thấy làm vậy giống như có thể phần nào bớt đi sự cô đơn.
La Tại Dân bỏ đi mang theo rất ít đồ đạc, áo khoác denim cùng áo len cậu thường hay mặc vẫn treo trên móc, dép cũng ném lung tung, giống như chỉ đang ra ngoài mua một ly cà phê, trong phút chốc liền quay trở lại.
La Tại Dân lúc ở trên giường luôn đặc biệt dính người, không chỉ không muốn thức dậy, còn dùng chăn bông trói hai người lại một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn dính lên ngực Lý Đế Nỗ, gò má thịt tròn trồi lên bị hắn bóp hai cái, cả người lộ vẻ không vui.
Xoay người ngồi lên trên người hắn, rút ra thắt lưng áo ngủ, đem hai tay hắn tùy ý trói lại, nhẹ nhàng nới lỏng nút thắt, giống như cảnh cáo hơn là đang dọa nạt.
''Không được nhúc nhích!''
Lý Đế Nỗ cúi đầu nhìn xuống, hai tay không an phận ngày càng quá trớn, giải khai thắt lưng sau đó cứ thế tiến vào.
''Tại Dân, đừng làm rộn, một lát còn phải đi làm.'' Hô hấp mang theo gấp gáp dồn dập, khiến cho lời cự tuyệt của Lý Đế Nỗ giống như khẩu thị tâm phi [1].
Giống như đứa trẻ lần đầu thấy vật lạ, La Tại Dân vờ như không nghe thấy, còn chê Lý Đế Nỗ quá mức ồn ào.
Còn muốn nói điều gì đó, đã bị người dùng môi hôn chặn lại.
Rõ ràng chỉ muốn hôn chặn miệng hắn, như thế nào lại bị hắn hôn đến hồ đồ mê muội, La Tại Dân động tác trên tay càng ngày càng chậm, người bên dưới tựa hồ không hài lòng mà đỉnh đỉnh thắt lưng.
''Không chơi nữa, mỏi tay quá.'' Hất tay một cái, La Tại Dân tỏ vẻ muốn đình công, để lại Lý Đế Nỗ bị khiêu khích âm thầm cắn răng.
''Tại Dân, cởi trói cho tôi có được không?''
La Tại Dân uể oải nâng lên mi mắt, khẽ cười giống như mèo con ăn vụng, ''Đừng làm rộn, một lát còn phải đi làm.''
Miệng thì nói vậy nhưng tay đã sớm cởi ra nút thắt lỏng lẻo.
Kỳ thực chăn gối lộn xộn cũng có một phần là do hắn.
La Tại Dân ngày đó rời đi không có quấn giường, chỉ là vùi mặt vào ngực Lý Đế Nỗ không nói một lời, khi hắn nghĩ rằng bọn họ cứ như vậy ôm nhau đến thiên hoang địa lão, nguồn nhiệt trước ngực đột nhiên ly khai.
La Tại Dân đẩy hắn ra, giống như tâm huyết dâng trào, nói.
''Tối nay ăn bít tết đi, em đi siêu thị mua thịt.''
Lý Đế Nỗ dường như cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng con người luôn là sinh vật tự lừa dối mình, trước khi lưỡi đao hạ xuống, chỉ cần không nhìn đến tất thảy đều có thể dừng lại trong mộng đẹp [2].
Giống như quần áo của La Tại Dân, giống như đôi dép thỏ con đi trong nhà, cũng giống như chăn gối lộn xộn không được thu xếp.
Chỉ cần Lý Đế Nỗ không động, La Tại Dân vĩnh viễn cũng không rời đi.
- --
Một lần nữa giả bộ tình cờ gặp mặt, Lý Giai Xán ở phòng trà công ty chặn lại Lý Mã Khắc.
Phòng Kinh doanh cùng phòng Đào tạo phát triển cách nhau cả vạn dặm, thế nhưng Lý Mã Khắc chỉ là ngẩng đầu liếc nhìn một cái, cũng không hỏi Lý Giai Xán như thế nào có thể trùng hợp đi một vòng quanh công ty, băng qua hai khu vực để gặp được hắn.
Vẫn nên diễn một chút thì hơn, Lý Giai Xán khẽ cong môi, ca cao đang cầm trong tay bởi vì chủ nhân đi vòng vòng đã sớm nguội lạnh.
''Công việc gần đây thế nào? Vừa chuyển tới hẳn là rất mệt đi?''
''Vẫn tốt.''
Vẫn như mọi khi, lời nói đáng giá ngàn vàng, Lý Giai Xán nhìn bàn tay đang xé cà phê của Lý Mã Khắc, ngón tay thon dài, khớp xương lộ rõ vẻ gợi cảm.
''Hẳn là mệt chết đi, tôi thấy Lý Đễ Nỗ cùng phòng cậu ta ngày nào cũng ở lại tăng ca.'' Lý Giai Xán nhấp một ngụm ca cao, ca cao đã lạnh như dính vào cổ họng, nhịn không được hắng giọng, ''Nhưng cũng có thể là do Lý Đế Nỗ chia tay chịu đả kích, cho nên mỗi ngày mới liều mạng tăng ca.''
''Vậy sao?'' Lý Mã Khắc rốt cục ngừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía Lý Giai Xán.
Môi mỏng khẽ cong lên Lý Giai Xán nhìn không hiểu lắm, cậu chỉ biết Lý Mã Khắc trông thật đẹp trai.
Bị nhan sắc này dụ dỗ, Lý Giai Xán tâm viên ý mã, lời thoại bao lâu không dám thổ lộ liền cứ như vậy nói ra miệng, ''Buổi tối có rảnh không? Cùng nhau ăn tối được chứ?''
Lý Giai Xán đã nghe qua Lý Mã Khắc từ chối rất nhiều lời mời ăn cơm, trong lòng có chút lo lắng bồn chồn, đây là lần đầu tiên cậu chủ động như vậy.
''Được.''
''Không được thì th... Hả? Anh nói được?''
Bộ dạng ngốc nghếch cũng thật đáng yêu, Lý Mã Khắc nhịn không được mỉm cười, không giống bộ dạng mỉm cười không rõ ý tứ hàm xúc ban nãy, nụ cười này rõ ràng là chân thành hơn.
''Tôi nói được.'' Cà phê đã pha xong, ca cao cũng pha xong, Lý Mã Khắc đưa cốc qua, ''Uống ca cao lạnh không tốt, tôi pha cho cậu một ly. Tôi đi trước, hẹn tối gặp.''
Thẳng đến khi bóng dáng Lý Mã Khắc biến mất khỏi tầm nhìn một hồi lâu, Lý Giai Xán mới lấy lại tinh thần, nhìn trân trân ly ca cao nóng trong tay, lại ngây ngốc nhìn về phía phòng R&D.
Lý Mã Khắc vì sao lại như vậy, Lý Giai Xán tức giận thầm nghĩ, vì sao có thể khiến người ta càng ngày càng yêu thích hắn.
- --
Lý Mã Khắc là một người rất biết lắng nghe, bất luận là chuyện công ty hay ban nhạc gần đây yêu thích, hắn cũng có thể vững vàng ổn định mà nắm bắt đề tài. Mặc dù không mấy khi đáp lại song Lý Mã Khắc vẫn khiến cho đối phương cảm nhận được sự chân thành trong giao tiếp.
Lý Giai Xán ban đầu còn có chút cẩn trọng, sau cũng dần dần buông lỏng cảnh giác. Lý Mã Khắc vốn cho rằng biểu tình ban đầu của cậu đã đủ linh hoạt, không ngờ tới người này biểu cảm còn có thể phong phú hơn nữa.
Đôi mắt to tròn luôn hiện lên ánh sáng, nói đến khúc hưng phấn hai răng cửa nhỏ phía trước không nhịn được lộ ra ngoài.
Rất đáng yêu, Lý Mã Khắc nghĩ, hắn vẫn luôn thấy Lý Giai Xán thật đáng yêu.
''Lý Đế Nỗ gần đây vừa mới chia tay, mặt thối muốn chết. Tôi ngày nào cũng lo sợ cậu ta làm ra chuyện gì dại dột.'' Nghĩ tới thằng bạn thân của mình, Lý Giai Xán một trận buồn rầu, bất tri bất giác nhớ ra Lý Mã Khắc là bạn của La Tại Dân, nhịn không được lặng lẽ giương mắt nhìn hắn, không biết hắn đối với bạn trai cũ của bạn mình có ý kiến gì.
''Sao vậy?'' Cảm nhận được ánh mắt dò xét của người đối diện, Lý Mã Khắc buông xuống dĩa cầm trong tay, ''Chia tay xong đau lòng là điều dễ hiểu, nói không chừng qua một thời gian sẽ hết.''
Lý Giai Xán thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lý Mã Khắc không có thành kiến gì với Lý Đế Nỗ, nhưng chia tay là do La Tại Dân đơn phương chủ động, nói có thành kiến thì phải là cậu có thành kiến với La Tại Dân mới đúng.
Lý Đế Nỗ dù sao cũng được coi là một nam nhân hào hoa phong nhã, ưu tú sáng ngời, liền cứ như vậy không hề báo trước mà bị bạn trai nói chia tay. Ngày hôm trước vẫn ở trong phòng làm việc anh anh em em dính liền một chỗ, ngày hôm sau đã vội vàng xa cách giống như cả đời sẽ không gặp lại [3].
Lý Đế Nỗ trước giờ chưa từng đến quán bar, hiện tại mỗi ngày đều ngồi trong quán, rượi không uống nhạc không nhảy, cứ như vậy ngốc lăng ngồi đó, ánh đèn neon xoay tròn phản chiếu trong đáy mắt, thoạt nhìn qua giống như thiếu niên bị lừa trượt chân chui vào quán, khiến Lý Giai Xán nhịn không được đem người kéo ra ngoài, hỏi hắn rốt cục là muốn làm gì.
Lý Đế Nỗ không nói lời nào, trên mặt không mang bất kỳ biểu tình gì, nhưng Lý Giai Xán nhìn ra được, hắn là đang đau lòng muốn chết.
Còn có thể thế nào nữa? Hắn muốn thì cứ để mặc hắn ngồi trong quầy bar đi, dù sao Lý Đế Nỗ cũng là người lớn, cậu không thể suốt ngày quản hắn.
''Thất tình mà, đều là như vậy.''
Lý Mã Khắc trấn an Lý Giai Xán đang càng nói càng kích động, đẩy qua ly nước ép dưa hấu. Lý Giai Xán cắn cắn ống hút, một hơi uống hơn nửa ly.
Hành động quá nhanh, Lý Mã Khắc còn chưa kịp thay ống hút mình đã dùng qua, răng cửa nhỏ của Lý Giai Xán chạm tới dấu răng còn sót lại trên ống hút kia.
Trông thật ái muội...
Muốn nói cho cậu biết đó là ống hút hắn đã dùng qua?
Bỏ đi, vẫn là không nói thì hơn.
''Ai, thật ra cũng có lúc tôi thầm trách La Tại Dân, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không thể nào trách cứ cậu ấy.'' Nước ép dưa hấu thấm ướt cổ họng, dạ dày truyền đến cảm giác mát lạnh, Lý Giai Xán tỉnh táo trở lại, ''Chuyện tình cảm hai người, kẻ đứng ngoài làm sao hiểu rõ.''
Cậu không thể trách La Tại Dân, thậm chí còn phải cảm ơn cậu ta mới đúng, cảm ơn La Tại Dân biết rõ kết cục không thể đến được với nhau liền dứt khoát chặt đứt đoạn tình cảm này.
Cách nhanh nhất để vượt qua một mối quan hệ đổ vỡ chính là bắt đầu một mối quan hệ mới.
''Thật muốn giới thiệu đối tượng cho Lý Đế Nỗ.''
Một lời đã định, Lý Giai Xán kết thúc chủ đề.
Thân là một người bạn tốt, cậu không thể để Lý Đế Nỗ tiếp tục như vậy, nửa tháng nay hắn đã gầy đi một vòng, cả người không còn được bao nhiêu cân thịt, đừng để tới lúc chỉ còn lại một bộ xương khô, lúc đó muốn tìm đối tượng yêu đương cũng không tìm được.
- --
Bất luận cẩn thận đến đâu, dấu vết thuộc về La Tại Dân cũng dần trở nên mờ nhạt, Lý Đế Nỗ bắt đầu sợ hãi phải về nhà.
Phòng làm việc như cũ lưu lại gối ôm bằng nhung, phía trên mang theo mùi vị nhàn nhạt của La Tại Dân, hiện tại đã có chút lạnh, hương vị ngọt ngào cũng không còn nữa.
Trong nhà rất nhanh cũng không còn dấu vết.
Lý Đế Nỗ lần đầu tiên không biết mình phải đi đâu, tựa hồ nơi nào cũng giống như nhau, đều không phải nhà của hắn.
Đồ dùng đôi trong nhà chỉ còn lại cún con mang theo hơi ấm, thỏ con mất đi chủ nhân, lần nữa quay về trạng thái lạnh như băng.
Vận mệnh cuối cùng cũng chém xuống một nhát đao, buộc Lý Đế Nỗ đối mặt với thực tế, ngôi nhà của hắn cùng La Tại Dân đã không còn nữa, hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có.
Cho dù La Tại Dân kết thúc trao đổi trở về nước, bọn họ cũng sẽ không thể quay về như trước. Hắn sẽ nhìn La Tại Dân yêu một người khác, nhìn cậu bước vào lễ đường kết hôn, cũng có thể không. Bọn họ có thể làm bạn, cũng có thể chỉ là hai người xa lạ.
Vẫn là không thể chung một chỗ.
Còn hắn thì sao? Liệu hắn có thể lần nữa nói lời yêu thương, cùng một ai khác tiến vào lễ đường?
''Không có tình cảm nào 'không phải em nhất định không được' cả'' Lời Lý Giai Xán tận tình khuyên bảo lần nữa hiện lên trong đầu Lý Đế Nỗ.
Lý tổng trước giờ luôn cẩn cẩn dực dực lại ngồi trong văn phòng ngây ngốc cả ngày trời.
Qua hồi lâu, Lý Đế Nỗ một lần nữa đúng giờ tan tầm trở về nhà.
''Tôi đã trở lại.''
Lý Đế Nỗ cởi giày bước vào, thuận tay đem dép bông thỏ con chỉnh lại ngay ngắn, ''Lại ném dép bừa bãi.''
Quần áo treo trên giá gấp gọn bỏ vào tủ, chăn gối trên giường cũng dọn dẹp chỉnh tề.
Lý Đế Nỗ phảng phất có thể thấy được La Tại Dân đến dựa trên người hắn, hướng hắn mỉm cười lấy lòng, hôn hắn cam đoan sẽ không bao giờ ném dép cùng quần áo lung tung nữa.
Chăn bông thì sao?
Này không thể trách em! Anh cũng có phần sai!
Lý Đế Nỗ nhịn không được nhéo má La Tại Dân đang phồng lên vì tức giận.
Ảo ảnh tiêu tán, bàn tay ngưng trọng giữa không trung, thật buồn cười.
Cốc nước cún con, dép bông cún con, một nửa nam châm tình nhân dán trên tủ lạnh cùng tất cả quần áo, thời điểm chuyển tới chỉ có một va li hành lý, lúc rời đi lại đóng thành mấy thùng to.
Căn phòng thiếu đi một nửa thoạt nhìn thật trống trải. Lý Đế Nỗ giống như quay về lúc mới dọn vào ở, hắn từng chút từng chút lấp đầy căn nhà, hiện tại lại từng chút từng chút khoét rỗng từ bên trong.
Không phải thiếu đi một nửa, Lý Đế Nỗ nghĩ, từ lúc La Tại Dân rời đi, tất cả nơi đây đã không còn lại gì.
- -- Ê, buổi tối có cuộc vui, tới không? Giói thiệu cho mày một vài bạn mới.
Nhạc chuông tin nhắn đánh gãy sự im lặng trong nhà, là tin nhắn của Lý Giai Xán.
Ngón tay dừng lại trên màn hình hồi lâu, Lý Đế Nỗ đóng lại di động, không nhìn lại một lần sau cuối, thu dọn hành lý đem cửa khoá lại.
Lý Giai Xán không hy vọng gì, cái bộ dạng kia của Lý Đế Nỗ, tin nhắn có được trả lời hay không cũng là cả một vấn đề.
Ting ting—
Tin nhắn hiện lên màn hình, Lý Giai Xán mở khoá di động, là hồi âm của Lý Đế Nỗ.
Hắn nói 'Được'.
- -
[1] nguyên văn: 口是心非 – khẩu thị tâm phi: mồm nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
[2] nhắc lại ẩn dụ ''thanh kiếm Damocles'' ở chương 13.
[3] nguyên văn: 老死不相往来 – lão tử bất tương vãng lai: cả đời không qua lại với nhau.
Lý Đế Nỗ lại tăng ca tới tận tối khuya.
Hắn trước giờ luôn tôn trọng hiệu suất làm việc của bản thân, tan ca liền ngay lập tức trở về nhà, hiện tại thật giống như biến thành sinh vật nương nhờ chốn văn phòng, mãi đến khi bảo vệ dưới lầu đi lên hỏi hắn khi nào xong việc, lúc đó Lý Đế Nỗ mới chậm chạp đứng dậy xách cặp ra về.
Lý Đế Nỗ đối với chữ nhà này cũng không có tình cảm gì đặc biệt, bởi vì cha mẹ hắn luôn bận bịu, thuở nhỏ nhà cửa luôn vắng vẻ cô quạnh, hắn vốn cũng đã quen. Nhà này với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một nơi ở tạm bợ, một nơi để ngả lưng sau ngày dài mệt mỏi, không cần bày biện gì ghê gớm, cũng không cần quá lớn, chỉ một chiếc giường là có thể ở.
Nhưng chính La Tại Dân đã thay đổi thói quen của hắn, khiến hắn sử dụng chăn lông vũ, gối ôm lớn cùng thỏ bông, ngay đến nước hoa cũng là mùi đào.
Về nhà đã trở thành chuyện hắn mong đợi nhất trong ngày, cho dù La Tại Dân vẫn luôn bận rộn rất khuya mới trở về, hắn vẫn cảm thấy ấm áp. Căn nhà trống trải bất giác tràn ngập hơi thở cuộc sống của một người khác, cho dù người không ở đây, từ giấy kẹo bóc ra vứt ở trên bàn cho đến dép bông thỏ con bày biện bừa bãi, từ chăn gối sáng sớm loạn thành một đoàn cho đến bản chải đánh răng vẫn còn dính nước, từng chi tiết một như đang nói cho Lý Đế Nỗ biết, đây là nhà của hắn và La Tại Dân.
Đây chính là nhà của hắn và La Tại Dân.
Thế nhưng hiện giờ chỉ còn lại một mình hắn.
Tra khóa vào ổ, chìa khóa trong tay chỉ cần xoay nhẹ liền có thể mở, giờ phút này ở trong tay hắn lại như nặng ngàn cân. Đầu ngón tay vô ý dùng sức mà trở nên trắng bệch, Lý Đế Nỗ xốc lại tinh thần, đẩy cửa bước vào.
''Tôi đã trở lại.''
Trong nhà trống rỗng đương nhiên không có bất kỳ tiếng nói đáp lại.
Lý Đế Nỗ cũng không biết vì sao hắn phải như vậy, hắn chỉ cảm thấy làm vậy giống như có thể phần nào bớt đi sự cô đơn.
La Tại Dân bỏ đi mang theo rất ít đồ đạc, áo khoác denim cùng áo len cậu thường hay mặc vẫn treo trên móc, dép cũng ném lung tung, giống như chỉ đang ra ngoài mua một ly cà phê, trong phút chốc liền quay trở lại.
La Tại Dân lúc ở trên giường luôn đặc biệt dính người, không chỉ không muốn thức dậy, còn dùng chăn bông trói hai người lại một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn dính lên ngực Lý Đế Nỗ, gò má thịt tròn trồi lên bị hắn bóp hai cái, cả người lộ vẻ không vui.
Xoay người ngồi lên trên người hắn, rút ra thắt lưng áo ngủ, đem hai tay hắn tùy ý trói lại, nhẹ nhàng nới lỏng nút thắt, giống như cảnh cáo hơn là đang dọa nạt.
''Không được nhúc nhích!''
Lý Đế Nỗ cúi đầu nhìn xuống, hai tay không an phận ngày càng quá trớn, giải khai thắt lưng sau đó cứ thế tiến vào.
''Tại Dân, đừng làm rộn, một lát còn phải đi làm.'' Hô hấp mang theo gấp gáp dồn dập, khiến cho lời cự tuyệt của Lý Đế Nỗ giống như khẩu thị tâm phi [1].
Giống như đứa trẻ lần đầu thấy vật lạ, La Tại Dân vờ như không nghe thấy, còn chê Lý Đế Nỗ quá mức ồn ào.
Còn muốn nói điều gì đó, đã bị người dùng môi hôn chặn lại.
Rõ ràng chỉ muốn hôn chặn miệng hắn, như thế nào lại bị hắn hôn đến hồ đồ mê muội, La Tại Dân động tác trên tay càng ngày càng chậm, người bên dưới tựa hồ không hài lòng mà đỉnh đỉnh thắt lưng.
''Không chơi nữa, mỏi tay quá.'' Hất tay một cái, La Tại Dân tỏ vẻ muốn đình công, để lại Lý Đế Nỗ bị khiêu khích âm thầm cắn răng.
''Tại Dân, cởi trói cho tôi có được không?''
La Tại Dân uể oải nâng lên mi mắt, khẽ cười giống như mèo con ăn vụng, ''Đừng làm rộn, một lát còn phải đi làm.''
Miệng thì nói vậy nhưng tay đã sớm cởi ra nút thắt lỏng lẻo.
Kỳ thực chăn gối lộn xộn cũng có một phần là do hắn.
La Tại Dân ngày đó rời đi không có quấn giường, chỉ là vùi mặt vào ngực Lý Đế Nỗ không nói một lời, khi hắn nghĩ rằng bọn họ cứ như vậy ôm nhau đến thiên hoang địa lão, nguồn nhiệt trước ngực đột nhiên ly khai.
La Tại Dân đẩy hắn ra, giống như tâm huyết dâng trào, nói.
''Tối nay ăn bít tết đi, em đi siêu thị mua thịt.''
Lý Đế Nỗ dường như cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng con người luôn là sinh vật tự lừa dối mình, trước khi lưỡi đao hạ xuống, chỉ cần không nhìn đến tất thảy đều có thể dừng lại trong mộng đẹp [2].
Giống như quần áo của La Tại Dân, giống như đôi dép thỏ con đi trong nhà, cũng giống như chăn gối lộn xộn không được thu xếp.
Chỉ cần Lý Đế Nỗ không động, La Tại Dân vĩnh viễn cũng không rời đi.
- --
Một lần nữa giả bộ tình cờ gặp mặt, Lý Giai Xán ở phòng trà công ty chặn lại Lý Mã Khắc.
Phòng Kinh doanh cùng phòng Đào tạo phát triển cách nhau cả vạn dặm, thế nhưng Lý Mã Khắc chỉ là ngẩng đầu liếc nhìn một cái, cũng không hỏi Lý Giai Xán như thế nào có thể trùng hợp đi một vòng quanh công ty, băng qua hai khu vực để gặp được hắn.
Vẫn nên diễn một chút thì hơn, Lý Giai Xán khẽ cong môi, ca cao đang cầm trong tay bởi vì chủ nhân đi vòng vòng đã sớm nguội lạnh.
''Công việc gần đây thế nào? Vừa chuyển tới hẳn là rất mệt đi?''
''Vẫn tốt.''
Vẫn như mọi khi, lời nói đáng giá ngàn vàng, Lý Giai Xán nhìn bàn tay đang xé cà phê của Lý Mã Khắc, ngón tay thon dài, khớp xương lộ rõ vẻ gợi cảm.
''Hẳn là mệt chết đi, tôi thấy Lý Đễ Nỗ cùng phòng cậu ta ngày nào cũng ở lại tăng ca.'' Lý Giai Xán nhấp một ngụm ca cao, ca cao đã lạnh như dính vào cổ họng, nhịn không được hắng giọng, ''Nhưng cũng có thể là do Lý Đế Nỗ chia tay chịu đả kích, cho nên mỗi ngày mới liều mạng tăng ca.''
''Vậy sao?'' Lý Mã Khắc rốt cục ngừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía Lý Giai Xán.
Môi mỏng khẽ cong lên Lý Giai Xán nhìn không hiểu lắm, cậu chỉ biết Lý Mã Khắc trông thật đẹp trai.
Bị nhan sắc này dụ dỗ, Lý Giai Xán tâm viên ý mã, lời thoại bao lâu không dám thổ lộ liền cứ như vậy nói ra miệng, ''Buổi tối có rảnh không? Cùng nhau ăn tối được chứ?''
Lý Giai Xán đã nghe qua Lý Mã Khắc từ chối rất nhiều lời mời ăn cơm, trong lòng có chút lo lắng bồn chồn, đây là lần đầu tiên cậu chủ động như vậy.
''Được.''
''Không được thì th... Hả? Anh nói được?''
Bộ dạng ngốc nghếch cũng thật đáng yêu, Lý Mã Khắc nhịn không được mỉm cười, không giống bộ dạng mỉm cười không rõ ý tứ hàm xúc ban nãy, nụ cười này rõ ràng là chân thành hơn.
''Tôi nói được.'' Cà phê đã pha xong, ca cao cũng pha xong, Lý Mã Khắc đưa cốc qua, ''Uống ca cao lạnh không tốt, tôi pha cho cậu một ly. Tôi đi trước, hẹn tối gặp.''
Thẳng đến khi bóng dáng Lý Mã Khắc biến mất khỏi tầm nhìn một hồi lâu, Lý Giai Xán mới lấy lại tinh thần, nhìn trân trân ly ca cao nóng trong tay, lại ngây ngốc nhìn về phía phòng R&D.
Lý Mã Khắc vì sao lại như vậy, Lý Giai Xán tức giận thầm nghĩ, vì sao có thể khiến người ta càng ngày càng yêu thích hắn.
- --
Lý Mã Khắc là một người rất biết lắng nghe, bất luận là chuyện công ty hay ban nhạc gần đây yêu thích, hắn cũng có thể vững vàng ổn định mà nắm bắt đề tài. Mặc dù không mấy khi đáp lại song Lý Mã Khắc vẫn khiến cho đối phương cảm nhận được sự chân thành trong giao tiếp.
Lý Giai Xán ban đầu còn có chút cẩn trọng, sau cũng dần dần buông lỏng cảnh giác. Lý Mã Khắc vốn cho rằng biểu tình ban đầu của cậu đã đủ linh hoạt, không ngờ tới người này biểu cảm còn có thể phong phú hơn nữa.
Đôi mắt to tròn luôn hiện lên ánh sáng, nói đến khúc hưng phấn hai răng cửa nhỏ phía trước không nhịn được lộ ra ngoài.
Rất đáng yêu, Lý Mã Khắc nghĩ, hắn vẫn luôn thấy Lý Giai Xán thật đáng yêu.
''Lý Đế Nỗ gần đây vừa mới chia tay, mặt thối muốn chết. Tôi ngày nào cũng lo sợ cậu ta làm ra chuyện gì dại dột.'' Nghĩ tới thằng bạn thân của mình, Lý Giai Xán một trận buồn rầu, bất tri bất giác nhớ ra Lý Mã Khắc là bạn của La Tại Dân, nhịn không được lặng lẽ giương mắt nhìn hắn, không biết hắn đối với bạn trai cũ của bạn mình có ý kiến gì.
''Sao vậy?'' Cảm nhận được ánh mắt dò xét của người đối diện, Lý Mã Khắc buông xuống dĩa cầm trong tay, ''Chia tay xong đau lòng là điều dễ hiểu, nói không chừng qua một thời gian sẽ hết.''
Lý Giai Xán thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lý Mã Khắc không có thành kiến gì với Lý Đế Nỗ, nhưng chia tay là do La Tại Dân đơn phương chủ động, nói có thành kiến thì phải là cậu có thành kiến với La Tại Dân mới đúng.
Lý Đế Nỗ dù sao cũng được coi là một nam nhân hào hoa phong nhã, ưu tú sáng ngời, liền cứ như vậy không hề báo trước mà bị bạn trai nói chia tay. Ngày hôm trước vẫn ở trong phòng làm việc anh anh em em dính liền một chỗ, ngày hôm sau đã vội vàng xa cách giống như cả đời sẽ không gặp lại [3].
Lý Đế Nỗ trước giờ chưa từng đến quán bar, hiện tại mỗi ngày đều ngồi trong quán, rượi không uống nhạc không nhảy, cứ như vậy ngốc lăng ngồi đó, ánh đèn neon xoay tròn phản chiếu trong đáy mắt, thoạt nhìn qua giống như thiếu niên bị lừa trượt chân chui vào quán, khiến Lý Giai Xán nhịn không được đem người kéo ra ngoài, hỏi hắn rốt cục là muốn làm gì.
Lý Đế Nỗ không nói lời nào, trên mặt không mang bất kỳ biểu tình gì, nhưng Lý Giai Xán nhìn ra được, hắn là đang đau lòng muốn chết.
Còn có thể thế nào nữa? Hắn muốn thì cứ để mặc hắn ngồi trong quầy bar đi, dù sao Lý Đế Nỗ cũng là người lớn, cậu không thể suốt ngày quản hắn.
''Thất tình mà, đều là như vậy.''
Lý Mã Khắc trấn an Lý Giai Xán đang càng nói càng kích động, đẩy qua ly nước ép dưa hấu. Lý Giai Xán cắn cắn ống hút, một hơi uống hơn nửa ly.
Hành động quá nhanh, Lý Mã Khắc còn chưa kịp thay ống hút mình đã dùng qua, răng cửa nhỏ của Lý Giai Xán chạm tới dấu răng còn sót lại trên ống hút kia.
Trông thật ái muội...
Muốn nói cho cậu biết đó là ống hút hắn đã dùng qua?
Bỏ đi, vẫn là không nói thì hơn.
''Ai, thật ra cũng có lúc tôi thầm trách La Tại Dân, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không thể nào trách cứ cậu ấy.'' Nước ép dưa hấu thấm ướt cổ họng, dạ dày truyền đến cảm giác mát lạnh, Lý Giai Xán tỉnh táo trở lại, ''Chuyện tình cảm hai người, kẻ đứng ngoài làm sao hiểu rõ.''
Cậu không thể trách La Tại Dân, thậm chí còn phải cảm ơn cậu ta mới đúng, cảm ơn La Tại Dân biết rõ kết cục không thể đến được với nhau liền dứt khoát chặt đứt đoạn tình cảm này.
Cách nhanh nhất để vượt qua một mối quan hệ đổ vỡ chính là bắt đầu một mối quan hệ mới.
''Thật muốn giới thiệu đối tượng cho Lý Đế Nỗ.''
Một lời đã định, Lý Giai Xán kết thúc chủ đề.
Thân là một người bạn tốt, cậu không thể để Lý Đế Nỗ tiếp tục như vậy, nửa tháng nay hắn đã gầy đi một vòng, cả người không còn được bao nhiêu cân thịt, đừng để tới lúc chỉ còn lại một bộ xương khô, lúc đó muốn tìm đối tượng yêu đương cũng không tìm được.
- --
Bất luận cẩn thận đến đâu, dấu vết thuộc về La Tại Dân cũng dần trở nên mờ nhạt, Lý Đế Nỗ bắt đầu sợ hãi phải về nhà.
Phòng làm việc như cũ lưu lại gối ôm bằng nhung, phía trên mang theo mùi vị nhàn nhạt của La Tại Dân, hiện tại đã có chút lạnh, hương vị ngọt ngào cũng không còn nữa.
Trong nhà rất nhanh cũng không còn dấu vết.
Lý Đế Nỗ lần đầu tiên không biết mình phải đi đâu, tựa hồ nơi nào cũng giống như nhau, đều không phải nhà của hắn.
Đồ dùng đôi trong nhà chỉ còn lại cún con mang theo hơi ấm, thỏ con mất đi chủ nhân, lần nữa quay về trạng thái lạnh như băng.
Vận mệnh cuối cùng cũng chém xuống một nhát đao, buộc Lý Đế Nỗ đối mặt với thực tế, ngôi nhà của hắn cùng La Tại Dân đã không còn nữa, hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có.
Cho dù La Tại Dân kết thúc trao đổi trở về nước, bọn họ cũng sẽ không thể quay về như trước. Hắn sẽ nhìn La Tại Dân yêu một người khác, nhìn cậu bước vào lễ đường kết hôn, cũng có thể không. Bọn họ có thể làm bạn, cũng có thể chỉ là hai người xa lạ.
Vẫn là không thể chung một chỗ.
Còn hắn thì sao? Liệu hắn có thể lần nữa nói lời yêu thương, cùng một ai khác tiến vào lễ đường?
''Không có tình cảm nào 'không phải em nhất định không được' cả'' Lời Lý Giai Xán tận tình khuyên bảo lần nữa hiện lên trong đầu Lý Đế Nỗ.
Lý tổng trước giờ luôn cẩn cẩn dực dực lại ngồi trong văn phòng ngây ngốc cả ngày trời.
Qua hồi lâu, Lý Đế Nỗ một lần nữa đúng giờ tan tầm trở về nhà.
''Tôi đã trở lại.''
Lý Đế Nỗ cởi giày bước vào, thuận tay đem dép bông thỏ con chỉnh lại ngay ngắn, ''Lại ném dép bừa bãi.''
Quần áo treo trên giá gấp gọn bỏ vào tủ, chăn gối trên giường cũng dọn dẹp chỉnh tề.
Lý Đế Nỗ phảng phất có thể thấy được La Tại Dân đến dựa trên người hắn, hướng hắn mỉm cười lấy lòng, hôn hắn cam đoan sẽ không bao giờ ném dép cùng quần áo lung tung nữa.
Chăn bông thì sao?
Này không thể trách em! Anh cũng có phần sai!
Lý Đế Nỗ nhịn không được nhéo má La Tại Dân đang phồng lên vì tức giận.
Ảo ảnh tiêu tán, bàn tay ngưng trọng giữa không trung, thật buồn cười.
Cốc nước cún con, dép bông cún con, một nửa nam châm tình nhân dán trên tủ lạnh cùng tất cả quần áo, thời điểm chuyển tới chỉ có một va li hành lý, lúc rời đi lại đóng thành mấy thùng to.
Căn phòng thiếu đi một nửa thoạt nhìn thật trống trải. Lý Đế Nỗ giống như quay về lúc mới dọn vào ở, hắn từng chút từng chút lấp đầy căn nhà, hiện tại lại từng chút từng chút khoét rỗng từ bên trong.
Không phải thiếu đi một nửa, Lý Đế Nỗ nghĩ, từ lúc La Tại Dân rời đi, tất cả nơi đây đã không còn lại gì.
- -- Ê, buổi tối có cuộc vui, tới không? Giói thiệu cho mày một vài bạn mới.
Nhạc chuông tin nhắn đánh gãy sự im lặng trong nhà, là tin nhắn của Lý Giai Xán.
Ngón tay dừng lại trên màn hình hồi lâu, Lý Đế Nỗ đóng lại di động, không nhìn lại một lần sau cuối, thu dọn hành lý đem cửa khoá lại.
Lý Giai Xán không hy vọng gì, cái bộ dạng kia của Lý Đế Nỗ, tin nhắn có được trả lời hay không cũng là cả một vấn đề.
Ting ting—
Tin nhắn hiện lên màn hình, Lý Giai Xán mở khoá di động, là hồi âm của Lý Đế Nỗ.
Hắn nói 'Được'.
- -
[1] nguyên văn: 口是心非 – khẩu thị tâm phi: mồm nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.
[2] nhắc lại ẩn dụ ''thanh kiếm Damocles'' ở chương 13.
[3] nguyên văn: 老死不相往来 – lão tử bất tương vãng lai: cả đời không qua lại với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất