Trùm Trường Và Học Thần Có Chút Không Đúng!

Chương 5: Đi thăm mộ ngày lễ tảo mộ

Trước Sau
Hoàng Thanh Quốc đang báo cáo bên ngoài lớp học, học sinh nữ trong phòng lập tức thì thầm to nhỏ.

"Đường Chi Hứa đẹp trai thật đấy! Tôi muốn làm bạn gái anh ấy!" Một cô gái mắt sáng như sao.

“Là trùm trường đấy, tôi sợ cậu sẽ ra đi trước khi hạnh phúc." Cậu học sinh khác phá tan ngay tưởng tượng đó.

"Do người ngoài hiểu lầm thôi, anh ấy đến đây một tháng rồi, đã có chuyện gì xảy ra đâu!" Cô nàng ngay lập tức phản bác.

Cậu ta thở dài, nói: "Tôi nói cho cậu một bí mật, hình như khoảng nửa tháng trước, một đàn anh đến gây sự với anh ta, cậu cũng đoán được kết quả thế nào rồi đấy! Mặt mũi tên đó tối sầm, rời khỏi, về sau đại ca của mấy nhóm người đó tự nguyện nhận Đường Chi Hứa làm đại ca, cũng chẳng hiểu vì lí do gì mà nhà trường không có phản ứng gì với chuyện này.”

Ai ngờ, sau khi nghe xong, cô gái càng thêm mê mẩn đến ngốc nghếch: "Ngầu quá, tôi lại càng muốn làm bạn gái anh ấy, có người bạn trai như vậy, tôi đi ngang đi dọc trong trường này còn phải sợ ai."

"Ngu ngốc." Cậu học sinh nam cười lạnh lùng.

"Sao lại nói tôi ngu ngốc, con người ai mà chẳng yêu thích cái đẹp." Nói xong, cô nàng vỗ vai người bạn phía trước: "Vương Thy Vân, cậu nói cho tên này biết đi, có phải Đường Chi Hứa rất đẹp trai, rất ngầu không, nếu như có thể cậu có muốn một người bạn trai như vậy không?"

Vương Thy Vân: "Đương nhiên, có nằm mơ tôi cũng muốn, anh ấy có bao nhiêu đẹp trai, bao nhiêu lạnh lùng đây!"

Học sinh nam: "..." Ôi, phụ nữ!

Buổi tối, Đồng Viễn tự động trở lại.

"Đại ca, sáng mai em không phải học, chúng ta đi đâu chơi đi?" Đồng Viễn nói.

"Nhà trường nói hôm nào không có tiết thì phải đến phòng tự học." Đường Chi Hứa nói.

"Chờ đã đại ca, chẳng lẽ anh định ở trường cả ngày sao?" Đồng Viễn rõ ràng không tin.

"Lát nữa cậu ra ngoài tìm một số việc giải trí đi." Đường Chi Hứa còn nói.

"Việc gì giải trí đây, cho em suy nghĩ đã." Đồng Viễn xoa tay, lấm la lấm lét nói: "Đại ca, em nghe nói cảnh đêm..."

"Không đi." Đường Chi Hứa cắt ngang lời cậu ta.

"Em còn chưa nói xong mà!" Đồng Viễn lẩm bẩm một câu, sau đó lại nói: "Anh, tháng năm là anh tròn mười bảy tuổi rồi đó!"

"Thì sao?" Đường Chi Hứa nghiêng đầu nhìn ra chỗ khác.

"Em cũng không gấp, anh có nghĩ gì thì nói cho em biết đi." Đồng Viễn cười ngây ngô.

"Con mẹ cậu!" Đường Chi Hứa cười cười, nhưng cũng không có ý mắng cậu ta.

Trong lòng tự bổ sung một câu: Không cần cậu quan tâm!

Hôm sau, sau khi các học sinh lần lượt đi về. Đồng Viễn đợi người của mười lăm lớp đi hết, mới vào trong phòng học.

"Đại ca, đều về hết rồi." Đồng Viễn nói.

"Ừ." Đường Chi Hứa nghiêng đầu ra hiệu: "Ngồi đi!"

"Đúng rồi!" Đồng Viễn nói: "Hôm nay em đã dính được ánh sáng của học thần, phù hộ em không xếp cuối bài kiểm tra lần này."

Đồng Viễn vừa ngồi xuống, Đường Chi Hứa không vui vì câu nói của cậu ta: "Đứng lên."



"Đại ca, anh nói gì vậy?" Đồng Viễn không hiểu lắm, hỏi lại.

"Bảo cậu đứng lên." Đường Chi Hứa nói: "Cậu vẫn phải xếp cuối, lần sau cố gắng cướp vị trí đứng nhất từ dưới lên của tôi."

"A a a ha ha, anh à, anh đừng nói đùa." Đồng Viễn nhận ra lỗi của mình liền kêu lên liên tiếp, đứng dậy đi vòng qua rồi ngồi xuống trước mặt Đường Chi Hứa.

Sau hai giờ, đoàn người đi tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ cuối cùng cũng tới nơi, sau khi làm lễ trao hoa, liền tiến hành nghi thức đọc bài phát biểu.

Đoạn dạo đầu này kết thúc sau một giờ, thời gian còn lại là thời gian hoạt động tự do. Hiện tại mới hơn mười một giờ trưa, trường học thông báo bốn giờ chiều lại tập hợp. Các học sinh đều mang theo đồ ăn nước uống tụ tập với nhau.

Đã khai giảng hơn một tháng, Lê Khanh cũng đã có vài người bạn.

Một người béo, một người gầy, nhìn tổng thể lại trông rất hài hòa.

Người mập tên là Viên Hạo, còn người gầy là Chu Vĩ, hai cái tên giống như trò đùa, thường bị mọi người trong lớp trêu chọc.

"Lê Khanh, cậu mang những gì thế?" Viên Hạo nhìn Lê Khanh.

"Đồ của cậu mang còn chưa đủ sao?" Chu Vĩ huých tay Viên Hạo.

Lê Khanh cười: "Tôi mang theo bánh quy và bánh mì, cùng một vài chai nước."

"Không có chân gà ngâm, chân gà xé cay sao?" Viên Hạo hỏi tiếp, mặc kệ Chu Vĩ đẩy tay mình.

"Không có, tôi không thích ăn mấy đồ như thế lắm, chưa nói đến việc không có dinh dưỡng, cũng không bảo đảm được có sạch sẽ hay không." Lê Khanh nói.

"Ồ." Viên Hạo thở dài tiếc nuối: "Thật nhàm chán, đi chơi cậu lại không mang theo chân gà ngâm, chân gà xé cay. Dù có không được sạch sẽ cho lắm, nhưng ăn thật sự rất ngon!"

Nhắc đến đây, Chu Vĩ không nhịn được cũng đồng ý: "Đúng thế."

"Chúng ta vào ngồi ở trong đó một lúc đi, mặc dù không có nhiều bàn đá, nhưng cũng không có nhiều người." Lê Khanh chỉ sang hướng bên trái.

Xung quanh khu vực tượng anh hùng liệt sĩ đều có rất nhiều ghế đá để cho mọi người nghỉ ngơi, nhưng chỉ có vài chiếc bàn đá ở chính giữa đống ghế đó.

Hầu hết các học sinh khác đều đi chơi ở xa. Mấy người Lê Khanh phải đến ngay từ đầu mới chiếm được chỗ ngồi.

Lê Khanh trải lên một chiếc túi nilon, sau đó lại lấy ra một ít đồ để trên mặt túi nilon đó. Viên Hạo và Chu Vĩ cũng làm như vậy, lấy ra một lọ trái cây đóng hộp cùng một túi chân gà ngâm ớt.

Viên Hạo lấy thêm một túi đậu phụ cay cùng đùi gà ăn liền ra, bên cạnh đặt ba chai nước.

"Mà này, Lê Khanh, tại sao cậu lại muốn chuyển đến lớp A15?" Viên Hạo không hiểu, cậu đã thắc mắc chuyện này từ rất lâu rồi.

"Lớp đứng nhất có nhiều áp lực quá, tôi muốn từ từ buông lỏng." Lê Khanh cười dịu dàng.

"Một người giỏi như cậu cũng có áp lực sao?" Chu Vĩ tò mò.

"Đương nhiên là có, không phải là chuyện học tập trên lớp mà là tôi không chịu được bầu không khí áp lực đó nên mới muốn chuyển xuống." Lê Khanh nói.

"Cũng đúng." Viên Hạo lặng lẽ gật đầu, đồng ý với lời nói của cậu: "Lê Khanh là người giỏi nhất lớp mình, nhấc bút làm bừa cũng đứng nhất rồi, thật sự không cần phải chịu bầu không khí kia."

Lê Khanh cười cười, không phản đối.

Hơn mười hai giờ trưa, Đường Chi Hứa và Đồng Viễn còn chưa nói xong đã bị người khác chặn trước phòng học, người đến là đàn anh khối trên, theo sau còn có bốn người nữa.

Vì gần đến kì thi Đại học, khối mười hai không phải đi tưởng niệm các anh hùng liệt sĩ.



Vì vậy Đường Chi Hứa đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bị ngăn cản.

"Đường Chi Hứa?" Tên đứng đầu vắt áo đồng phục lên vai, bên trên mặc áo phông màu xám, cứ đứng ở cửa phòng học, nói: "Đánh nhau không?"

"Được!" Đường Chi Hứa bị ngăn cản, tâm trạng không tốt lắm, sau đó nghiêng đầu nhìn tên đàn anh cười cười.

"Đại ca, anh còn chưa hỏi nguyên nhân mà đã..." Đồng Viễn còn chưa nói hết câu, Đường Chi Hứa đã ra tay, đấm thẳng vào bụng tên kia, tên đàn anh cứng đơ người một lúc, Đồng Viễn lại nhỏ giọng nói: "Trực tiếp đánh luôn sao?"

Sau khi nói xong, Đồng Viễn hất nước trong tay đi, xông vào đánh theo.

Mấy phút sau, xung quanh đã có một nhóm người vây kín. Bọn họ bàn tán xôn xao chuyện tên đàn anh cũng mấy tên còn lại đã bị đánh lui trong phút chốc.

Tên đàn anh thấy tình hình không ổn, giữ chặt cánh tay suýt bị đánh gãy của mình chạy đi. Mấy người anh ta mang đến cũng cuống cuồng chạy đi, trông rất tàn tạ.

Kết quả này khiến mấy cô gái vây xung quanh xem ngạc nhiên.

Phần lớn các cô gái đang đứng xem đều là đàn chị khối mười hai, nhưng đều bắt đầu động lòng với Đường Chi Hứa.

Thiếu niên mười mấy tuổi, không chỉ chọc cho người khác ghét, mà còn đặc biệt biết yêu thương các cô gái nhỏ.

Dù sao, con gái tuổi này thường thích những chàng trai kiêu ngạo.

Một lúc sau, người đứng bàn tán ngày càng đông.

"Đây chính là Đường Chi Hứa, học sinh mới chuyển trường, thật sự quá đáng sợ, đúng là không hổ danh đại ca của trường."

"Đúng vậy, có được người bạn trai như vậy thì thật hãnh diện."

"Thấy cậu nói như vậy, tôi phát hiện ra Đường Chi Hứa cực kỳ hợp làm một người bạn trai."

"Các chị em, tôi rất muốn thay đổi cậu ta, mấy người nghĩ liệu có thành công không?"

"Thôi đừng, cậu đã lớp mười hai rồi, cũng chỉ còn hai tháng nữa thôi."

...

Đường Chi Hứa không để ý đến họ, đi tới cầu thang, người đang đứng đó chủ động dạt sang hai bên nhường lối đi cho anh.

Ăn trưa xong, Đường Chi Hứa vẫn cảm thấy uể oải, trở về phòng học nghỉ ngơi.

"Đồng Viễn?" Sau khi nghỉ ngơi khoảng hơn một tiếng, Đường Chi Hứa vỗ vào đầu Đồng Viễn.

"Ừ!" Đồng Viễn giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu lên nhìn thấy Đường Chi Hứa, lập tức có tinh thần: "Đại ca, có chuyện gì sao?"

Đánh thức được Đồng Viễn, Đường Chi Hứa đứng dậy rời đi: "Đi đến chỗ tưởng niệm liệt sĩ."

“Ôi!" Đồng Viễn đứng dậy, đuổi kịp Đường Chi Hứa, tò mò hỏi: "Đại ca, không phải anh nói chúng ta sẽ không đi sao?"

"Tôi đổi ý rồi." Đường Chi Hứa đi trước Đồng Viễn nói.

Lúc Đường Chi Hứa đến nơi cũng đã hơn ba giờ chiều. Một nửa số học sinh vẫn còn vui chơi, nửa còn lại đã về tập hợp quanh khu bia liệt sĩ.

Hỏi bừa một bạn học, anh tìm được Lê Khanh đằng sau khu bia liệt sĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau