Trùm Trường Và Học Thần Có Chút Không Đúng!
Chương 21: Lễ trao giải
“Đường Chi Hứa, cố lên.”
“Chỉ còn chưa đến một trăm mét nữa thôi.”
“Còn năm mươi mét nữa.”
“Đường Chi Hứa, chỉ còn ba mươi mét, vạch đích ngay ở phía trước rồi, đường chạy vẫn còn dưới chân cậu.”
…
Trong lúc cơ thể tiếp nhận giới hạn, Đường Chi Hứa nghe thấy giọng nói của Lê Khanh, tinh thần của anh dường như được củng cố hiệu quả một cách ngoài ý muốn.
Trong hoàn cảnh như vậy, chờ anh ở phía trước không chỉ là vạch đích mà con là minh chứng bản thân không chịu thua số phận.
Đúng vậy, lúc trước Đường Chi Hứa báo danh đăng ký hạng mục 5000 mét dành cho nam chính là một hơi thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc khai giảng đến giờ, trong lòng anh vẫn luôn thở phào nhẹ nhõm.
Nghe nói rằng, sau khi chạy cự ly dài đến cực hạn, cơ thể sẽ có hiện tượng quay ngược lại. Trở về thời ngây thơ khờ dại, ngoại trừ tiếng tiếng gọi gần gũi nhất, tất cả những cái khác chỉ là lời gọi từ nơi xa.
Anh chỉ là muốn nghe thử xem, tiếng gọi sâu nhất trong nội tâm mình có nội dung gì.
Phải chăng là tình thân vẫn luôn chờ mong…
Thoáng chạy qua vạch trắng cuối cùng, Đường Chi Hứa trực tiếp nằm co trên mặt đất. Sự thành xong đi kèm theo cả suy nghĩ mình đã mất nửa cái mạng.
Đường Chi Hứa cảm thấy thế giới có một giây yên tĩnh, trong vô số giây sau sự im lặng ấy khiến cho anh vùng dậy như điên.
Nhưng cũng chỉ là giới hạn trong suy nghĩ.
Có lẽ… ngoại trừ hàng triệu tờ tiền giá trị lớn có thể khơi dậy chút hứng thú của anh. Còn những cái khác, chỉ có thể nói là anh Đường của các cậu đã siêu thoát rồi.
Không biết thời gian nghỉ ngơi đã trôi qua bao lâu, ngoại trừ chai nước lúc đầu Lê Khanh đưa đến, Đường Chi Hứa đã từ chối toàn bộ. Trong lúc đó, bao gồm cả trọng tài và giáo viên thể dục đến nhắc nhở Đường Chi Hứa vừa chạy xong không được nằm hay ngồi luôn, anh cũng đều không thèm nghe.
Cảm thấy nghỉ ngơi đã đủ rồi, bỗng nhiên Đường Chi Hứa ngồi xuống bãi cỏ.
Bầu trời vô cùng đẹp, thế giới sáng sủa, sau khi trở về vị trí cũ, của mình vẫn là của mình.
“Đã nghỉ ngơi xong chưa?” Lê Khanh cầm một lon bò húc trong tay: “Đây là của Đồng Viễn cho, dùng để nâng cao tinh thần.”
Đường Chi Hứa nhận lấy ngay, ngón trỏ giật mở nắp lon, âm thanh lúc được mở ra trong nháy mắt đó rất là yên bình. Đường Chi Hứa uống ừng ực mấy ngụm, cuối cùng còn nhấm nháp trong miệng: “Bây giờ ông đây thực sự là quá con mẹ nó có tinh thần.”
“...” Trong chớp mắt Lê Khanh không tìm thấy chỗ nào thích hợp để trả lời lại anh.
“Bé ngoan, tôi…” Đường Chi Hứa bóp lon nước trong tay, rỗng tuếch, lại quên luôn những lời lúc đầu muốn nói, trực tiếp lảng sang chuyện khác: “Búp bê cầu nắng của tôi đâu?”
“Ở đây.” Cuối cùng Lê Khanh cũng tìm được chủ để nói chuyện. Cậu ngồi xuống trước mặt Đường Chi Hứa, vươn đồ vật trong tay đưa đến trước mặt anh.
Hoàn toàn không nhìn ra hình dạng lúc ban đầu nữa. Ấn tượng cuối cùng của Đường Chi Hứa dừng lại ở thời điểm anh chạy đến vòng thứ tám. Vừa dúm dó vừa biến dạng nhưng mà dáng vẻ thì vẫn có thể nhận ra.
Nhưng bây giờ nó đã không còn hình dạng gì nữa.
Một lần tiêu tan cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Mẹ nó!” Đường Chi Hứa dùng hai ngón tay cẩn thận từng li từng tí cầm nó lên: “Sao tôi cảm thấy nó còn mệt hơn so với người chạy 5000 mét là tôi vậy?”
“Vậy nên nó đã vinh quang nghỉ hưu.” Lê Khanh ngồi thẳng xuống dưới đất, hai chân bó thành một góc vuông, hai tay tuỳ ý đặt lên gối.
“Ối, thành thật xin lỗi!” Đường Chi Hứa khó có dịp nói ra lời xin lỗi.
“Anh Đường, anh không sao chứ?” Sau lưng Lê Khanh truyền đến một giọng của nam.
Đường Chi Hứa liếc mắt nhìn sang, là Đồng Viễn.
“Ôi dào, cả người làm bằng sắt.” Anh thuận miệng trả lời lại một câu.
Sau khi tất cả các cuộc tranh tài kết thúc đã gần tám giờ. Vì lý do thời gian, nên nghi lễ trao giải xin được hoãn đến ngày mai.
Tập hợp lại, nói chuyện vài câu đã đến tám giờ mười mấy phút, nên nhà trường không có xếp lịch tự học buổi tối. Học ngoại trú thì đi về nhà còn nội trú thì về phòng ngủ, phần lớn đội hình được chia làm hai nhóm.
Chia tay ở trạm xe buýt, hôm nay Đường Chi Hứa cũng chọn ngồi xe buýt về nhà.
Bốn người ba tuyến xe, chỉ có Đồng Viễn và Cao Bân có thể miễn cưỡng ngồi chung một tuyến. Điều khác biệt duy nhất có lẽ là Đồng Viễn phải bắt thêm một tuyến nữa, còn Cao Bân thì cứ vậy thẳng tiến.
Đường Chi Hứa chờ tuyến 01 đến nơi xong đã là người cuối cùng rời đi trong bốn người.
Trên xe có rất ít người, Đường Chi Hứa đi về phía cuối xe, ngồi xuống hàng ghế thứ ba từ dưới lên.
Cửa sổ xe cộng với đèn đường mang theo một cảm giác đẹp đẽ mông lung. Người đi đường vẫn là người đi đường vẫn là người đi đường, chỉ có mình vội vàng đi qua, giống như mình đã biến thành khách qua đường vậy.
Đường Chi Hứa móc con búp bê cầu nắng trong túi ra.
Mấy chữ mọi chuyện đều hơn dự định ban đầu đã phai mờ từ lâu.
Vì sao anh lại thích búp bê cầu nắng này như vậy, một người con trai mà lại đi thích một thứ nhỏ bé, tươi tắn mà lại nữ tính như vậy.
Đơn giản là vì ác mộng tuổi thơ.
Năm chín tuổi bắt đầu bị bố mẹ bỏ rơi, trong nhà chỉ có một mình anh. Ngoại trừ mỗi ngày có một dì đến chăm sóc anh theo giờ, một ngày chuẩn bị ba bữa cơm rồi giặt quần áo. Còn những lúc khác đều là anh phải ở nhà một mình.
Trước kia luôn được nuông chiều, chưa bao giờ nhìn thấy những chuyện to tát. Trùng hợp là lúc bọn họ rời đi lại vào mùa mưa, có đôi khi có sét đánh chớp giật, còn có cả mưa to gió lớn, dù có là một đứa bé kiên cường đến đây đi chăng nữa thì khi ở một mình vẫn sẽ sợ hãi.
Sau đó, dì giúp việc theo giờ đưa cho anh một con búp bê cầu nắng, nói rằng có bé con này rồi thì ngày mưa sẽ nhanh chóng qua đi. Nhưng trên thực tế thì hơn một tháng sau mùa mưa mới biến mất.
Nhưng khi đó anh còn rất nhỏ, tin chắc rằng búp bê cầu nắng sẽ đuổi những ngày mưa làm anh sợ hãi đi. Từ đó về sau, chỉ cần trời mưa mà kèm theo sấm sét, búp bê cầu nắng sẽ đúng lúc xuất hiện dưới gối đầu hoặc bên cạnh bệ cửa sổ.
Cho đến bây giờ dù đã trưởng thành, thường xuyên phải đối mặt với sét đánh chớp giật nhưng anh vẫn giữ lại thói quen này. Nếu như gặp được những chuyện không tốt, anh sẽ cầm theo búp bê cầu nắng.
“Đã đến điểm dừng khu phố Phù Cư, xin mời hành khách muốn xuống xe đi ra cửa sau xếp hàng xuống xe theo thứ tự.”
Âm thanh thông báo của xe buýt cắt đứt mạch suy nghĩ của Đường Chi Hứa.
Anh đưa chân về phía lối đi, đứng thẳng người dậy.
Khoảnh khắc khi bước chân ra khỏi xe, một cơn gió mát thổi vào trong tay áo anh, nó giống như đã thành tinh mà thuận theo tay áo chạy đến lồng ngực. Đường Chi Hứa rùng mình một cái.
Đến ngày 17 này anh đã mười bảy tuổi. Qua mười bảy tuổi, tính theo tuổi tá thì cũng đã bước vào thời kỳ trưởng thành.
Trước đây vài năm anh còn thấy đây là độ tuổi xa không thể chạm vào, vậy mà bây giờ chớp mắt đã đến.
Hầu hết những hộ gia đình trong khu phố đều đã sáng đèn, còn có một vài gia đình sau khi ăn xong đã cùng bạn bè đi dạo.
Đường Chi Hứa thả mèo con trong balo thú cưng ra, dự định chờ một lúc nữa lại gọi về.
Sau khi thoát khỏi balo, bản năng của Thành Thành giống như được giải phóng. Nó nhanh chân chạy đi. May là đèn trong khu nhà rất sáng, nếu không thì thật là khó tìm.
Đường Chi Hứa đang chạy đến, mèo con của anh đột nhiên bị một đứa bé bế lên, nhìn qua là một cậu bé khoảng chừng bốn năm tuổi
Trẻ con không biết chừng mực, bây giờ Đường Chi Hứa đã cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của mấy từ này.
Bước lên cầm mèo con của mình về, rồi anh thẳng thừng cho nó quay về balo thú cưng, đứa bé kia không hề báo trước đã khóc lên. Tiếng khóc này ngay sau đó đã mời phụ huynh của đứa bé đến. Đứa bé giống như đã tìm thấy chỗ dực của mình, nói rõ ràng nhấn mạnh từ chữ: “Anh trai xấu, cướp mất mèo con của con, mèo vàng nhỏ.”
Người lớn chán ghét nhìn về phía Đường Chi Hứa: “Người trẻ như cậu làm chuyện gì vậy? Còn cướp đồ của một đứa bé ba bốn tuổi sao?”
Đường Chi Hứa trong chớp mắt đã mất vui: “Con mẹ nó tôi lấy mèo của mình về thi cũng tính là cướp đồ sao?”
Người lớn bị một câu này của anh chặn họng, lại nói tiếp: “Một người trẻ như cậu, mở miệng ngậm miện đều mẹ nó này mẹ nó kia. Bố mẹ trong nhà không dạy dỗ cậu sao?”
“À, xin giới thiệu một chút. Tôi tên là Đường Chi Hứa. Kể cả không nhìn thấy tôi trong khu phố này thì cũng nên nghe qua tên tôi.” Đường Chi Hứa tiếp tục động tác vừa rồi, dịu dàng đến không thể tin. Sau khi đưa Thành Thành quay về balo thú cưng xong, anh khó hiểu cười nói: “Chú nên thấy may mắn vì hôm nay mình đến sớm, nếu không thì tôi cũng không ngại giúp chú dạy con đâu,”
Người lớn trợn mắt: “Mày…”
“Tôi đi đây.” Đường Chi Hứa quay người: “Không cần tiễn.”
Người lớn trơ mắt đứng nhìn bóng dáng Đường Chi Hứa rời đi, lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên là thứ không có mẹ dạy.” Sau đó ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ nhà mình: “Bảo Bối ngoan, anh trai lớn kia là người xấu, con không cần phải lấy đồ của nó.”
Cuộc tản bộ bị ép phải dừng lại, Đường Chi Hứa ung dung lắc lư quay về.
Chuyện đầu tiên anh làm sau khi quay về phòng chính là rửa mặt. Hôm nay sau khi chạy cự ly dài xong anh vẫn còn cảm thấy không thoải mái lắm.
Phòng tắm có cả vòi hoa sen. Đường Chi Hứa bước vào mở vòi hoa sen ra, sau khi mở nước ấm xong mới tự mình đứng vào dưới đó.
Tóc bị xả ướt đầu tiên, giọt nước chảy dọc theo lọn tóc tạo thành sức quyến rũ không thể hiểu được. Bàn tay lướt qua cơ bụng sáu múi, Đường Chi Hứa nở một nụ cười thỏa mãn, nhưng sau đó sờ phải một vết sẹo, ánh mắt của anh đột nhiên trở nên hung dữ, lại nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra...
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt đến mức người ta không thở nổi. Đường Chi Hứa cảm thấy dường như anh đang quay lại trạng thái lúc chạy xong quãng đường dài kia.
Tất cả những điều trên trái ngược với không gian mờ mịt này.
Dần dần Đường Chi Hứa phát hiện ra bản thân mình có gì đó không đúng lắm. Anh hít một hơi thật sâu, giải phóng những thứ đè ép bên trong ra để cho bản thân mình bình tĩnh lại… anh nắm chặt nắm đấm, móng tay ghim sâu vào phần da thịt trong lòng bàn tay, dùng cách này để chuyển sự chú ý của mình đi.
Mấy phút sau, Đường Chi Hứa từ từ buông tay ra. Giữ nguyên vẻ mặt tiếp tục tắm rửa, lúc không cẩn thận chạm phải vết sẹo kia một lần nữa, trong lòng anh đã không nổi lên một gợn sóng nào.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh trực tiếp đi thẳng về phía giường ngủ.
Ngày hôm sau, trong thời gian nghỉ giải lao không chính thức, lễ trao giải đã được diễn ra.
Trên bục trao giải còn đang bận bịu những chuyện liên quan đến giấy khen, thì học sinh bên dưới đang cãi nhau.
Vì những thành tích nổi bật, lớp 10A15 càng được bàn luận xôn xao.
“Những người trong lớp chúng ta đăng ký thì 90 phần trăm đều có giải, một nửa thành viên có hai giải. Thật sự là quá tự hào.”
“Nói thật thì Lê Khanh chạy ngắn đứng thứ hai, tôi cũng khá bất ngờ đấy.”
“Trên đó còn phải đợi bao lâu nữa. Tôi không thể chờ được nữa rồi. Trao giải, mau trao giải!”
“Đề nghị các bạn học sinh nhỏ tiếng một chút, nghi lễ trao giải còn hai phút nữa là chính thức bắt đầu.”
Nghe tiếng thông báo bên trên xong, tiếng vang từ bên dưới đã giảm đi rất nhiều, Bọn họ đều nhìn người chủ trì hội nghị trên đài, tinh thần rất dồi dào.
Bởi vì kể cả không nhận được phần thưởng lớn thì cũng có phần thưởng an ủi, ví dụ như tập thể tốt nhất, đội hợp tác tốt nhất, v.v.
Nghĩa là mỗi lớp đều có phần thưởng, không sợ phải xấu hổ.
Hai phút sau, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Người chủ trì bên trên lên tiếng: “Bây giờ là lễ trao giải cá nhân.”
“Hạng mục đầu tiên là ném tạ. Sau đây đọc đến tên ai xin mời em đó tự động lên khán đài nhận thường.”
“Xếp thứ nhất, lớp 11A1, Trương Thành.”
“Xếp thứ hai, lớp 10A4, Lý Chí Hạo…”
…
Chưa đến hạng mục của mình thì sự nhiệt tình vẫn luôn vơi đi mấy phần. Cá bạn học đều đang từ từ chịu đựng.
Mười mấy phút sau đã đến hạng mục điền kinh, đầu tiên là chạy ngắn.
Người chủ trì tiếp tục đọc tên ghi trong tấm thẻ nhỏ: “Bây giờ là đến hạng mục chạy ngắn. Xếp thứ nhất, Chu Dực lớp 11A9; xếp thứ hai, Lê Khanh lớp 11A15; xếp thứ ba, Trần Phạn lớp 10A8.”
Lớp 10A15 vang lên một tràng tiếng hoan hô.
Lê Khanh lên trên bục nhận thưởng.
Sau khi chụp ảnh chung xong thì lại đi xuống.
“Bé ngoan, đưa tôi nhìn giấy khen của cậu chút nào.” Đường Chi Hứa nói.
Lê Khanh đưa thứ trên tay sang.
Đường Chi Hứa mở nó ra. Hai chữ Lê Khanh được viết bằng kiểu chữ cực kỳ đẹp đẽ, chứng minh trường học cũng rất có lòng.
Tên vị trí thứ hai lấp lánh ánh bạc dưới ánh mặt trời, xuyên vào đôi mắt của Đường Chi Hứa, anh chỉ vào chữ xếp thứ hai hỏi: “Con mẹ nó cậu bảo tuỳ tiện chơi đùa, chơi ra vị trí thứ hai hả?”
“Đó là tôi khiêm tốn thôi. Cậu cũng biết, vẻ bề ngoài của tôi là một người dịu dàng khiêm tốn mà.” Lê Khanh nói đơn giản một vài câu.
“...” Ha! Quả thật Đường Chi Hứa không có lời nào để phản bác. Hoá ra Lê Khanh đã ở đây đợi anh!
“Chỉ còn chưa đến một trăm mét nữa thôi.”
“Còn năm mươi mét nữa.”
“Đường Chi Hứa, chỉ còn ba mươi mét, vạch đích ngay ở phía trước rồi, đường chạy vẫn còn dưới chân cậu.”
…
Trong lúc cơ thể tiếp nhận giới hạn, Đường Chi Hứa nghe thấy giọng nói của Lê Khanh, tinh thần của anh dường như được củng cố hiệu quả một cách ngoài ý muốn.
Trong hoàn cảnh như vậy, chờ anh ở phía trước không chỉ là vạch đích mà con là minh chứng bản thân không chịu thua số phận.
Đúng vậy, lúc trước Đường Chi Hứa báo danh đăng ký hạng mục 5000 mét dành cho nam chính là một hơi thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc khai giảng đến giờ, trong lòng anh vẫn luôn thở phào nhẹ nhõm.
Nghe nói rằng, sau khi chạy cự ly dài đến cực hạn, cơ thể sẽ có hiện tượng quay ngược lại. Trở về thời ngây thơ khờ dại, ngoại trừ tiếng tiếng gọi gần gũi nhất, tất cả những cái khác chỉ là lời gọi từ nơi xa.
Anh chỉ là muốn nghe thử xem, tiếng gọi sâu nhất trong nội tâm mình có nội dung gì.
Phải chăng là tình thân vẫn luôn chờ mong…
Thoáng chạy qua vạch trắng cuối cùng, Đường Chi Hứa trực tiếp nằm co trên mặt đất. Sự thành xong đi kèm theo cả suy nghĩ mình đã mất nửa cái mạng.
Đường Chi Hứa cảm thấy thế giới có một giây yên tĩnh, trong vô số giây sau sự im lặng ấy khiến cho anh vùng dậy như điên.
Nhưng cũng chỉ là giới hạn trong suy nghĩ.
Có lẽ… ngoại trừ hàng triệu tờ tiền giá trị lớn có thể khơi dậy chút hứng thú của anh. Còn những cái khác, chỉ có thể nói là anh Đường của các cậu đã siêu thoát rồi.
Không biết thời gian nghỉ ngơi đã trôi qua bao lâu, ngoại trừ chai nước lúc đầu Lê Khanh đưa đến, Đường Chi Hứa đã từ chối toàn bộ. Trong lúc đó, bao gồm cả trọng tài và giáo viên thể dục đến nhắc nhở Đường Chi Hứa vừa chạy xong không được nằm hay ngồi luôn, anh cũng đều không thèm nghe.
Cảm thấy nghỉ ngơi đã đủ rồi, bỗng nhiên Đường Chi Hứa ngồi xuống bãi cỏ.
Bầu trời vô cùng đẹp, thế giới sáng sủa, sau khi trở về vị trí cũ, của mình vẫn là của mình.
“Đã nghỉ ngơi xong chưa?” Lê Khanh cầm một lon bò húc trong tay: “Đây là của Đồng Viễn cho, dùng để nâng cao tinh thần.”
Đường Chi Hứa nhận lấy ngay, ngón trỏ giật mở nắp lon, âm thanh lúc được mở ra trong nháy mắt đó rất là yên bình. Đường Chi Hứa uống ừng ực mấy ngụm, cuối cùng còn nhấm nháp trong miệng: “Bây giờ ông đây thực sự là quá con mẹ nó có tinh thần.”
“...” Trong chớp mắt Lê Khanh không tìm thấy chỗ nào thích hợp để trả lời lại anh.
“Bé ngoan, tôi…” Đường Chi Hứa bóp lon nước trong tay, rỗng tuếch, lại quên luôn những lời lúc đầu muốn nói, trực tiếp lảng sang chuyện khác: “Búp bê cầu nắng của tôi đâu?”
“Ở đây.” Cuối cùng Lê Khanh cũng tìm được chủ để nói chuyện. Cậu ngồi xuống trước mặt Đường Chi Hứa, vươn đồ vật trong tay đưa đến trước mặt anh.
Hoàn toàn không nhìn ra hình dạng lúc ban đầu nữa. Ấn tượng cuối cùng của Đường Chi Hứa dừng lại ở thời điểm anh chạy đến vòng thứ tám. Vừa dúm dó vừa biến dạng nhưng mà dáng vẻ thì vẫn có thể nhận ra.
Nhưng bây giờ nó đã không còn hình dạng gì nữa.
Một lần tiêu tan cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Mẹ nó!” Đường Chi Hứa dùng hai ngón tay cẩn thận từng li từng tí cầm nó lên: “Sao tôi cảm thấy nó còn mệt hơn so với người chạy 5000 mét là tôi vậy?”
“Vậy nên nó đã vinh quang nghỉ hưu.” Lê Khanh ngồi thẳng xuống dưới đất, hai chân bó thành một góc vuông, hai tay tuỳ ý đặt lên gối.
“Ối, thành thật xin lỗi!” Đường Chi Hứa khó có dịp nói ra lời xin lỗi.
“Anh Đường, anh không sao chứ?” Sau lưng Lê Khanh truyền đến một giọng của nam.
Đường Chi Hứa liếc mắt nhìn sang, là Đồng Viễn.
“Ôi dào, cả người làm bằng sắt.” Anh thuận miệng trả lời lại một câu.
Sau khi tất cả các cuộc tranh tài kết thúc đã gần tám giờ. Vì lý do thời gian, nên nghi lễ trao giải xin được hoãn đến ngày mai.
Tập hợp lại, nói chuyện vài câu đã đến tám giờ mười mấy phút, nên nhà trường không có xếp lịch tự học buổi tối. Học ngoại trú thì đi về nhà còn nội trú thì về phòng ngủ, phần lớn đội hình được chia làm hai nhóm.
Chia tay ở trạm xe buýt, hôm nay Đường Chi Hứa cũng chọn ngồi xe buýt về nhà.
Bốn người ba tuyến xe, chỉ có Đồng Viễn và Cao Bân có thể miễn cưỡng ngồi chung một tuyến. Điều khác biệt duy nhất có lẽ là Đồng Viễn phải bắt thêm một tuyến nữa, còn Cao Bân thì cứ vậy thẳng tiến.
Đường Chi Hứa chờ tuyến 01 đến nơi xong đã là người cuối cùng rời đi trong bốn người.
Trên xe có rất ít người, Đường Chi Hứa đi về phía cuối xe, ngồi xuống hàng ghế thứ ba từ dưới lên.
Cửa sổ xe cộng với đèn đường mang theo một cảm giác đẹp đẽ mông lung. Người đi đường vẫn là người đi đường vẫn là người đi đường, chỉ có mình vội vàng đi qua, giống như mình đã biến thành khách qua đường vậy.
Đường Chi Hứa móc con búp bê cầu nắng trong túi ra.
Mấy chữ mọi chuyện đều hơn dự định ban đầu đã phai mờ từ lâu.
Vì sao anh lại thích búp bê cầu nắng này như vậy, một người con trai mà lại đi thích một thứ nhỏ bé, tươi tắn mà lại nữ tính như vậy.
Đơn giản là vì ác mộng tuổi thơ.
Năm chín tuổi bắt đầu bị bố mẹ bỏ rơi, trong nhà chỉ có một mình anh. Ngoại trừ mỗi ngày có một dì đến chăm sóc anh theo giờ, một ngày chuẩn bị ba bữa cơm rồi giặt quần áo. Còn những lúc khác đều là anh phải ở nhà một mình.
Trước kia luôn được nuông chiều, chưa bao giờ nhìn thấy những chuyện to tát. Trùng hợp là lúc bọn họ rời đi lại vào mùa mưa, có đôi khi có sét đánh chớp giật, còn có cả mưa to gió lớn, dù có là một đứa bé kiên cường đến đây đi chăng nữa thì khi ở một mình vẫn sẽ sợ hãi.
Sau đó, dì giúp việc theo giờ đưa cho anh một con búp bê cầu nắng, nói rằng có bé con này rồi thì ngày mưa sẽ nhanh chóng qua đi. Nhưng trên thực tế thì hơn một tháng sau mùa mưa mới biến mất.
Nhưng khi đó anh còn rất nhỏ, tin chắc rằng búp bê cầu nắng sẽ đuổi những ngày mưa làm anh sợ hãi đi. Từ đó về sau, chỉ cần trời mưa mà kèm theo sấm sét, búp bê cầu nắng sẽ đúng lúc xuất hiện dưới gối đầu hoặc bên cạnh bệ cửa sổ.
Cho đến bây giờ dù đã trưởng thành, thường xuyên phải đối mặt với sét đánh chớp giật nhưng anh vẫn giữ lại thói quen này. Nếu như gặp được những chuyện không tốt, anh sẽ cầm theo búp bê cầu nắng.
“Đã đến điểm dừng khu phố Phù Cư, xin mời hành khách muốn xuống xe đi ra cửa sau xếp hàng xuống xe theo thứ tự.”
Âm thanh thông báo của xe buýt cắt đứt mạch suy nghĩ của Đường Chi Hứa.
Anh đưa chân về phía lối đi, đứng thẳng người dậy.
Khoảnh khắc khi bước chân ra khỏi xe, một cơn gió mát thổi vào trong tay áo anh, nó giống như đã thành tinh mà thuận theo tay áo chạy đến lồng ngực. Đường Chi Hứa rùng mình một cái.
Đến ngày 17 này anh đã mười bảy tuổi. Qua mười bảy tuổi, tính theo tuổi tá thì cũng đã bước vào thời kỳ trưởng thành.
Trước đây vài năm anh còn thấy đây là độ tuổi xa không thể chạm vào, vậy mà bây giờ chớp mắt đã đến.
Hầu hết những hộ gia đình trong khu phố đều đã sáng đèn, còn có một vài gia đình sau khi ăn xong đã cùng bạn bè đi dạo.
Đường Chi Hứa thả mèo con trong balo thú cưng ra, dự định chờ một lúc nữa lại gọi về.
Sau khi thoát khỏi balo, bản năng của Thành Thành giống như được giải phóng. Nó nhanh chân chạy đi. May là đèn trong khu nhà rất sáng, nếu không thì thật là khó tìm.
Đường Chi Hứa đang chạy đến, mèo con của anh đột nhiên bị một đứa bé bế lên, nhìn qua là một cậu bé khoảng chừng bốn năm tuổi
Trẻ con không biết chừng mực, bây giờ Đường Chi Hứa đã cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của mấy từ này.
Bước lên cầm mèo con của mình về, rồi anh thẳng thừng cho nó quay về balo thú cưng, đứa bé kia không hề báo trước đã khóc lên. Tiếng khóc này ngay sau đó đã mời phụ huynh của đứa bé đến. Đứa bé giống như đã tìm thấy chỗ dực của mình, nói rõ ràng nhấn mạnh từ chữ: “Anh trai xấu, cướp mất mèo con của con, mèo vàng nhỏ.”
Người lớn chán ghét nhìn về phía Đường Chi Hứa: “Người trẻ như cậu làm chuyện gì vậy? Còn cướp đồ của một đứa bé ba bốn tuổi sao?”
Đường Chi Hứa trong chớp mắt đã mất vui: “Con mẹ nó tôi lấy mèo của mình về thi cũng tính là cướp đồ sao?”
Người lớn bị một câu này của anh chặn họng, lại nói tiếp: “Một người trẻ như cậu, mở miệng ngậm miện đều mẹ nó này mẹ nó kia. Bố mẹ trong nhà không dạy dỗ cậu sao?”
“À, xin giới thiệu một chút. Tôi tên là Đường Chi Hứa. Kể cả không nhìn thấy tôi trong khu phố này thì cũng nên nghe qua tên tôi.” Đường Chi Hứa tiếp tục động tác vừa rồi, dịu dàng đến không thể tin. Sau khi đưa Thành Thành quay về balo thú cưng xong, anh khó hiểu cười nói: “Chú nên thấy may mắn vì hôm nay mình đến sớm, nếu không thì tôi cũng không ngại giúp chú dạy con đâu,”
Người lớn trợn mắt: “Mày…”
“Tôi đi đây.” Đường Chi Hứa quay người: “Không cần tiễn.”
Người lớn trơ mắt đứng nhìn bóng dáng Đường Chi Hứa rời đi, lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên là thứ không có mẹ dạy.” Sau đó ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ nhà mình: “Bảo Bối ngoan, anh trai lớn kia là người xấu, con không cần phải lấy đồ của nó.”
Cuộc tản bộ bị ép phải dừng lại, Đường Chi Hứa ung dung lắc lư quay về.
Chuyện đầu tiên anh làm sau khi quay về phòng chính là rửa mặt. Hôm nay sau khi chạy cự ly dài xong anh vẫn còn cảm thấy không thoải mái lắm.
Phòng tắm có cả vòi hoa sen. Đường Chi Hứa bước vào mở vòi hoa sen ra, sau khi mở nước ấm xong mới tự mình đứng vào dưới đó.
Tóc bị xả ướt đầu tiên, giọt nước chảy dọc theo lọn tóc tạo thành sức quyến rũ không thể hiểu được. Bàn tay lướt qua cơ bụng sáu múi, Đường Chi Hứa nở một nụ cười thỏa mãn, nhưng sau đó sờ phải một vết sẹo, ánh mắt của anh đột nhiên trở nên hung dữ, lại nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra...
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt đến mức người ta không thở nổi. Đường Chi Hứa cảm thấy dường như anh đang quay lại trạng thái lúc chạy xong quãng đường dài kia.
Tất cả những điều trên trái ngược với không gian mờ mịt này.
Dần dần Đường Chi Hứa phát hiện ra bản thân mình có gì đó không đúng lắm. Anh hít một hơi thật sâu, giải phóng những thứ đè ép bên trong ra để cho bản thân mình bình tĩnh lại… anh nắm chặt nắm đấm, móng tay ghim sâu vào phần da thịt trong lòng bàn tay, dùng cách này để chuyển sự chú ý của mình đi.
Mấy phút sau, Đường Chi Hứa từ từ buông tay ra. Giữ nguyên vẻ mặt tiếp tục tắm rửa, lúc không cẩn thận chạm phải vết sẹo kia một lần nữa, trong lòng anh đã không nổi lên một gợn sóng nào.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh trực tiếp đi thẳng về phía giường ngủ.
Ngày hôm sau, trong thời gian nghỉ giải lao không chính thức, lễ trao giải đã được diễn ra.
Trên bục trao giải còn đang bận bịu những chuyện liên quan đến giấy khen, thì học sinh bên dưới đang cãi nhau.
Vì những thành tích nổi bật, lớp 10A15 càng được bàn luận xôn xao.
“Những người trong lớp chúng ta đăng ký thì 90 phần trăm đều có giải, một nửa thành viên có hai giải. Thật sự là quá tự hào.”
“Nói thật thì Lê Khanh chạy ngắn đứng thứ hai, tôi cũng khá bất ngờ đấy.”
“Trên đó còn phải đợi bao lâu nữa. Tôi không thể chờ được nữa rồi. Trao giải, mau trao giải!”
“Đề nghị các bạn học sinh nhỏ tiếng một chút, nghi lễ trao giải còn hai phút nữa là chính thức bắt đầu.”
Nghe tiếng thông báo bên trên xong, tiếng vang từ bên dưới đã giảm đi rất nhiều, Bọn họ đều nhìn người chủ trì hội nghị trên đài, tinh thần rất dồi dào.
Bởi vì kể cả không nhận được phần thưởng lớn thì cũng có phần thưởng an ủi, ví dụ như tập thể tốt nhất, đội hợp tác tốt nhất, v.v.
Nghĩa là mỗi lớp đều có phần thưởng, không sợ phải xấu hổ.
Hai phút sau, lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Người chủ trì bên trên lên tiếng: “Bây giờ là lễ trao giải cá nhân.”
“Hạng mục đầu tiên là ném tạ. Sau đây đọc đến tên ai xin mời em đó tự động lên khán đài nhận thường.”
“Xếp thứ nhất, lớp 11A1, Trương Thành.”
“Xếp thứ hai, lớp 10A4, Lý Chí Hạo…”
…
Chưa đến hạng mục của mình thì sự nhiệt tình vẫn luôn vơi đi mấy phần. Cá bạn học đều đang từ từ chịu đựng.
Mười mấy phút sau đã đến hạng mục điền kinh, đầu tiên là chạy ngắn.
Người chủ trì tiếp tục đọc tên ghi trong tấm thẻ nhỏ: “Bây giờ là đến hạng mục chạy ngắn. Xếp thứ nhất, Chu Dực lớp 11A9; xếp thứ hai, Lê Khanh lớp 11A15; xếp thứ ba, Trần Phạn lớp 10A8.”
Lớp 10A15 vang lên một tràng tiếng hoan hô.
Lê Khanh lên trên bục nhận thưởng.
Sau khi chụp ảnh chung xong thì lại đi xuống.
“Bé ngoan, đưa tôi nhìn giấy khen của cậu chút nào.” Đường Chi Hứa nói.
Lê Khanh đưa thứ trên tay sang.
Đường Chi Hứa mở nó ra. Hai chữ Lê Khanh được viết bằng kiểu chữ cực kỳ đẹp đẽ, chứng minh trường học cũng rất có lòng.
Tên vị trí thứ hai lấp lánh ánh bạc dưới ánh mặt trời, xuyên vào đôi mắt của Đường Chi Hứa, anh chỉ vào chữ xếp thứ hai hỏi: “Con mẹ nó cậu bảo tuỳ tiện chơi đùa, chơi ra vị trí thứ hai hả?”
“Đó là tôi khiêm tốn thôi. Cậu cũng biết, vẻ bề ngoài của tôi là một người dịu dàng khiêm tốn mà.” Lê Khanh nói đơn giản một vài câu.
“...” Ha! Quả thật Đường Chi Hứa không có lời nào để phản bác. Hoá ra Lê Khanh đã ở đây đợi anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất