Chương 31: Sự thật được tiết lộ.
30. Sự thật được tiết lộ.????
Đến cửa thang máy, không chờ Bạch Mãn Xuyên đuổi kịp Bạch Bình Châu đã đơn giản ấn nút thang máy một cách bừa bãi, cũng không biết là muốn đi đâu. Khi dừng lại ở lầu 13, Lạc Ngữ bước vào. Bạch Bình Châu đã thật lâu không thấy Lạc Ngữ, chuyện hắn làm sai bây giờ toàn do A Tam quản, Lạc Ngữ cũng không rảnh để lo cho hắn những chuyện nhỏ nhặt này.
Thấy Bạch Bình Châu, vẻ mặt Lạc Ngữ cũng dịu đi rất nhiều: "Lâu rồi không gặp, nghe bảo cậu có kim chủ cố định cho điểm, chúc mừng nhé."
Cũng không biết có nên cười hay không, Bạch Bình Châu nhếch môi: "Cũng được, vẫn bình thường. Chị thì sao, trông khác trước rất nhiều, phờ phạc hơn lắm, ngã bệnh à?"
"Bình Châu, tôi..." Lạc Ngữ nói, "Có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp nhau. Mặc dù tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hôm nay có người nói với tôi, tôi được chỉ định đưa về nhân gian. Cậu biết không, tôi thậm chí còn không nhớ được mình chết thế nào. Như thể tôi vừa sinh ra đã sống, làm việc ở đây, cho đến ba tiếng trước, bọn họ cho tôi xem lại thước phim khi tôi còn sống..."
"Ý là sao, chị đang nói gì thế, chị không phải nhân viên ở đây sao, sao có thể quay về?"
"Hẳn là, có người tuyệt vọng giữ tôi lại." Lạc Ngữ cười khổ, "Nếu không có họ, có lẽ tôi đã ở đây cả đời, cho đến khi bị thay thế rồi hủy diệt."
"Nhưng không phải chị đã 688 tuổi sao?"
Thang máy đến tầng hầm tầng ba, Lạc Ngữ nói: "Đấy là chương trình họ nhập cho tôi. Nói đơn giản là, Lạc Ngữ, nó không phải là một cái tên, mà là một chức vụ. Qua một khoảng thời gian sẽ có người mới đến, thay thế Lạc Ngữ trước. Mà tôi may mắn, trước khi bị thay thế đã có cơ hội trở về."
"... nói cách khác, chị bị đổi thành chương trình Lạc Ngữ? Chị không 668 tuổi, chị cũng giống tôi, đều là người đã chết?"
"Ừm. Lúc chị chết thì cũng không tiếp khách, tìm được quan hệ hỏi han, chuyển công tác chị. Người ấy em cũng biết, là kim chủ của em."
Cửa thang máy mở ra, Lạc Ngữ bước về phía trước không quay đầu lại.
"Tạm biệt Bình Châu, hi vọng đây không phải là vĩnh biệt." Cô nói, "Tên chị không phải Lạc Ngữ, chị là Lục Thục. Tuy rằng em sẽ quên, nhưng chị vẫn muốn em biết."
Chờ Bạch Mãn Xuyên vào phòng, thì thấy Bạch Bình Châu ngẩn người ngồi trên giường, anh đi qua hỏi hắn: "Sao vậy, còn giận hửm?"
Bạch Bình Châu đẩy anh ra, "Anh cách xa tôi một chút."
Bạch Mãn Xuyên ngồi xuống giường, kéo hắn đến bên người: "Xa không được nữa."
Ngửi được mùi vị quen thuộc của người đàn ông, Bạch Bình Châu sụt sịt mũi, cũng không đẩy người chỉ cúi đầu nói: "Anh chỉ muốn làm tình với tôi."
Người đàn ông cười, thản nhiên thừa nhận: "Tôi muốn làm tình với em."
Không chờ người trong lòng vùng vẫy, anh đã nói thêm: "Tôi chỉ muốn làm tình với một mình em. Châu Châu, sao em vẫn chưa rõ."
"Tôi phải rõ cái gì." Bạch Bình Châu chùi mắt, "Anh là một tên khốn. Anh không cần mẹ tôi, giờ cũng không cần tôi, sao anh cặn bã dữ vậy, sao anh vừa chịch tôi, vừa kết hôn với người khác chứ..."
Bạch Mãn Xuyên nghe đến đau lòng, vươn tay lau mắt hắn.
Lúc này máy truyền tin vang lên, anh lấy ra xem, trầm mặt một lát: "Có thể."
"Có thể gì?"
Bạch Mãn Xuyên thở dài cười bảo: "Có thể nói rõ mọi chuyện với cục nhỏ ghen tuông còn không chịu nhận."
Nếu không phải đã nói chuyện với Lạc Ngữ, Bạch Bình Châu cũng không thể nhanh chóng hiểu được lời người đàn ông này nói, hoặc trắng ra là không quá tin tưởng bất kỳ chữ gì từ người đàn ông dẻo miệng này. Giờ hắn tạm thời không muốn ân ái gì với người đàn ông, chỉ có thể quấn mình trong chăn bông, thuận tiện muốn tìm sơ hở trong lời người ấy nói. Nhưng chuyện này thật không chê vào đâu được, cái đầu nhỏ của Bạch Bình Châu không load được mấy, chứ nói gì đến chuyện tìm sơ hở, hắn còn nghe đến hơi buồn ngủ.
Người đàn ông giải thích mọi chuyện rõ ràng, ngay cả mối quan hệ của mình và Lục Thục, còn cả Phương Ngọc Trạch nói rõ mười mươi.
Bạch Bình Châu hít mũi hỏi: "Anh... Anh kết âm hồn à..."
"Ừm." Bạch Mãn Xuyên nói, "Làm xong việc tôi đã gặp lập trình viên xóa ghi chép âm hồn này rồi."
"Làm gì thì làm, còn khuya tôi mới làm với anh." Bạch Bình Châu vẫn còn tủi thân, "Sao anh không chịu nói cho tôi sớm!"
Bạch Mãn Xuyên chậm rãi chạm tay vào chăn bông: "Vì chuyện này, không được để một ai trong nhà thổ biết chuyện. Em cũng không được. Ở đây có giám sát số liệu, họ có thể tùy ý điều tra dữ liệu trong đầu mọi người."
Thấy Bạch Bình Châu không nói nữa, Bạch Mãn Xuyên vuốt lưng hắn: "Cho nên đừng giận tôi nữa, được không?"
"Tôi... Anh, anh đừng có mò tôi..." Bạch Bình Châu né tránh, "Anh, nói thật hết?"
"Là thật. Châu Châu."
"Vậy anh..."
Bạch Bình Châu nói không ra lời. Hắn cũng không biết bây giờ mình nên nói gì để người đàn ông này không cảm thấy hắn ngây thơ buồn cười.
"Vậy tôi..." Bạch Mãn Xuyên học cách nói chuyện của hắn, "Vậy tôi có thể mở quả cầu đại dương này ra được không?"
"Vậy anh, anh nói trước đi."
"Nói cái gì?"
Bạch Bình Châu nhìn gương mặt của người đàn ông gần trong gang tấc, mũi chua vừa đau. Dường như hắn chưa từng cảm nhận được loại cảm xúc phức tạp này, phản ứng sinh lý khó hiểu làm nước mắt hắn chảy mãi.
Không thể trêu cục nhỏ, cũng không thể dọa.
Bạch Mãn Xuyên rất bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng là cục nhỏ nhà mình, vẫn phải dỗ. Chỉ là miệng thì dỗ dành, tay lại không thành thật.
"Châu Châu, tôi thương em." Bạch Mãn Xuyên nói, "Tôi luôn cảm thấy mình chẳng thích gì ngoài diễn xuất. Nhưng mà, tôi thương em."
Tuy luôn cảm thấy đây là chiêu trò trên giường của người đàn ông, nhưng Bạch Bình Châu nghe được rất hài lòng. Hắn còn đang phê phán bản thân trong vòng xoáy xúc cảm, tự cao trào, tự đày đọa bản thân, thì được câu này của người đàn ông cứu rỗi.
Quả cầu đại dương vẫn luôn nằm trong chăn được mở ra, khi buff vừa tiếp xúc với làn da Bạch Bình Châu thì bắt đầu có hiệu lực.
Bạch Bình Châu nghe lời tâm tình bị người đàn ông kéo ra khỏi chăn, tay chẳng động mấy cái đã cởi sạch quần áo. Người đàn ông ôm hắn vào lòng, cắn mút khóe môi hắn từng chút một, cho đến khi hắn chủ động mở miệng ngậm lưỡi người đàn ông.
Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau sau khi xé bỏ lớp mặt mặt xác lập quan hệ, hoặc là nói, Bạch Bình Châu đơn phương bị hôn. Hắn tự nhận kỹ năng hôn của mình tuyệt vời, cũng chưa phải chưa từng hôn đàn ông, nhưng lần này có vẻ không giống lắm. Người đàn ông rất hưng phấn, nhưng cũng rất khắc chế, đầu lưỡi tuy có chút nóng nảy nhưng lại rất kiên nhân, vẻ như tin tưởng mình sẽ hoàn toàn ăn sạch Bạch Bình Châu.
Ngón tay triền miên từ phần lưng, cuối cùng dừng lại trước ngực Bạch Bình Châu, nơi buff chưa có hiệu lực, véo núm vú nửa cứng: "Tôi xoa bóp cho em, chờ lát nữa, nó sẽ bị tôi vò lớn từng chút từng chút, trong tay."
"Ứn..." thân thể Bạch Bình Châu giật lên, rồi mềm người trong lòng người đàn ông, "Anh, anh liếm nó..."
"Đừng gấp." Người đàn ông vẫn vân vê núm vú cứng ngắc, dụi đầu gối vào hạ thể trơn ướt của hắn, "Chờ nó có sữa, sẽ liếm cho Châu Châu. Không chỉ liếm sữa của Châu Châu, daddy còn muốn uống sữa của Châu Châu."
Đến cửa thang máy, không chờ Bạch Mãn Xuyên đuổi kịp Bạch Bình Châu đã đơn giản ấn nút thang máy một cách bừa bãi, cũng không biết là muốn đi đâu. Khi dừng lại ở lầu 13, Lạc Ngữ bước vào. Bạch Bình Châu đã thật lâu không thấy Lạc Ngữ, chuyện hắn làm sai bây giờ toàn do A Tam quản, Lạc Ngữ cũng không rảnh để lo cho hắn những chuyện nhỏ nhặt này.
Thấy Bạch Bình Châu, vẻ mặt Lạc Ngữ cũng dịu đi rất nhiều: "Lâu rồi không gặp, nghe bảo cậu có kim chủ cố định cho điểm, chúc mừng nhé."
Cũng không biết có nên cười hay không, Bạch Bình Châu nhếch môi: "Cũng được, vẫn bình thường. Chị thì sao, trông khác trước rất nhiều, phờ phạc hơn lắm, ngã bệnh à?"
"Bình Châu, tôi..." Lạc Ngữ nói, "Có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp nhau. Mặc dù tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra, nhưng hôm nay có người nói với tôi, tôi được chỉ định đưa về nhân gian. Cậu biết không, tôi thậm chí còn không nhớ được mình chết thế nào. Như thể tôi vừa sinh ra đã sống, làm việc ở đây, cho đến ba tiếng trước, bọn họ cho tôi xem lại thước phim khi tôi còn sống..."
"Ý là sao, chị đang nói gì thế, chị không phải nhân viên ở đây sao, sao có thể quay về?"
"Hẳn là, có người tuyệt vọng giữ tôi lại." Lạc Ngữ cười khổ, "Nếu không có họ, có lẽ tôi đã ở đây cả đời, cho đến khi bị thay thế rồi hủy diệt."
"Nhưng không phải chị đã 688 tuổi sao?"
Thang máy đến tầng hầm tầng ba, Lạc Ngữ nói: "Đấy là chương trình họ nhập cho tôi. Nói đơn giản là, Lạc Ngữ, nó không phải là một cái tên, mà là một chức vụ. Qua một khoảng thời gian sẽ có người mới đến, thay thế Lạc Ngữ trước. Mà tôi may mắn, trước khi bị thay thế đã có cơ hội trở về."
"... nói cách khác, chị bị đổi thành chương trình Lạc Ngữ? Chị không 668 tuổi, chị cũng giống tôi, đều là người đã chết?"
"Ừm. Lúc chị chết thì cũng không tiếp khách, tìm được quan hệ hỏi han, chuyển công tác chị. Người ấy em cũng biết, là kim chủ của em."
Cửa thang máy mở ra, Lạc Ngữ bước về phía trước không quay đầu lại.
"Tạm biệt Bình Châu, hi vọng đây không phải là vĩnh biệt." Cô nói, "Tên chị không phải Lạc Ngữ, chị là Lục Thục. Tuy rằng em sẽ quên, nhưng chị vẫn muốn em biết."
Chờ Bạch Mãn Xuyên vào phòng, thì thấy Bạch Bình Châu ngẩn người ngồi trên giường, anh đi qua hỏi hắn: "Sao vậy, còn giận hửm?"
Bạch Bình Châu đẩy anh ra, "Anh cách xa tôi một chút."
Bạch Mãn Xuyên ngồi xuống giường, kéo hắn đến bên người: "Xa không được nữa."
Ngửi được mùi vị quen thuộc của người đàn ông, Bạch Bình Châu sụt sịt mũi, cũng không đẩy người chỉ cúi đầu nói: "Anh chỉ muốn làm tình với tôi."
Người đàn ông cười, thản nhiên thừa nhận: "Tôi muốn làm tình với em."
Không chờ người trong lòng vùng vẫy, anh đã nói thêm: "Tôi chỉ muốn làm tình với một mình em. Châu Châu, sao em vẫn chưa rõ."
"Tôi phải rõ cái gì." Bạch Bình Châu chùi mắt, "Anh là một tên khốn. Anh không cần mẹ tôi, giờ cũng không cần tôi, sao anh cặn bã dữ vậy, sao anh vừa chịch tôi, vừa kết hôn với người khác chứ..."
Bạch Mãn Xuyên nghe đến đau lòng, vươn tay lau mắt hắn.
Lúc này máy truyền tin vang lên, anh lấy ra xem, trầm mặt một lát: "Có thể."
"Có thể gì?"
Bạch Mãn Xuyên thở dài cười bảo: "Có thể nói rõ mọi chuyện với cục nhỏ ghen tuông còn không chịu nhận."
Nếu không phải đã nói chuyện với Lạc Ngữ, Bạch Bình Châu cũng không thể nhanh chóng hiểu được lời người đàn ông này nói, hoặc trắng ra là không quá tin tưởng bất kỳ chữ gì từ người đàn ông dẻo miệng này. Giờ hắn tạm thời không muốn ân ái gì với người đàn ông, chỉ có thể quấn mình trong chăn bông, thuận tiện muốn tìm sơ hở trong lời người ấy nói. Nhưng chuyện này thật không chê vào đâu được, cái đầu nhỏ của Bạch Bình Châu không load được mấy, chứ nói gì đến chuyện tìm sơ hở, hắn còn nghe đến hơi buồn ngủ.
Người đàn ông giải thích mọi chuyện rõ ràng, ngay cả mối quan hệ của mình và Lục Thục, còn cả Phương Ngọc Trạch nói rõ mười mươi.
Bạch Bình Châu hít mũi hỏi: "Anh... Anh kết âm hồn à..."
"Ừm." Bạch Mãn Xuyên nói, "Làm xong việc tôi đã gặp lập trình viên xóa ghi chép âm hồn này rồi."
"Làm gì thì làm, còn khuya tôi mới làm với anh." Bạch Bình Châu vẫn còn tủi thân, "Sao anh không chịu nói cho tôi sớm!"
Bạch Mãn Xuyên chậm rãi chạm tay vào chăn bông: "Vì chuyện này, không được để một ai trong nhà thổ biết chuyện. Em cũng không được. Ở đây có giám sát số liệu, họ có thể tùy ý điều tra dữ liệu trong đầu mọi người."
Thấy Bạch Bình Châu không nói nữa, Bạch Mãn Xuyên vuốt lưng hắn: "Cho nên đừng giận tôi nữa, được không?"
"Tôi... Anh, anh đừng có mò tôi..." Bạch Bình Châu né tránh, "Anh, nói thật hết?"
"Là thật. Châu Châu."
"Vậy anh..."
Bạch Bình Châu nói không ra lời. Hắn cũng không biết bây giờ mình nên nói gì để người đàn ông này không cảm thấy hắn ngây thơ buồn cười.
"Vậy tôi..." Bạch Mãn Xuyên học cách nói chuyện của hắn, "Vậy tôi có thể mở quả cầu đại dương này ra được không?"
"Vậy anh, anh nói trước đi."
"Nói cái gì?"
Bạch Bình Châu nhìn gương mặt của người đàn ông gần trong gang tấc, mũi chua vừa đau. Dường như hắn chưa từng cảm nhận được loại cảm xúc phức tạp này, phản ứng sinh lý khó hiểu làm nước mắt hắn chảy mãi.
Không thể trêu cục nhỏ, cũng không thể dọa.
Bạch Mãn Xuyên rất bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng là cục nhỏ nhà mình, vẫn phải dỗ. Chỉ là miệng thì dỗ dành, tay lại không thành thật.
"Châu Châu, tôi thương em." Bạch Mãn Xuyên nói, "Tôi luôn cảm thấy mình chẳng thích gì ngoài diễn xuất. Nhưng mà, tôi thương em."
Tuy luôn cảm thấy đây là chiêu trò trên giường của người đàn ông, nhưng Bạch Bình Châu nghe được rất hài lòng. Hắn còn đang phê phán bản thân trong vòng xoáy xúc cảm, tự cao trào, tự đày đọa bản thân, thì được câu này của người đàn ông cứu rỗi.
Quả cầu đại dương vẫn luôn nằm trong chăn được mở ra, khi buff vừa tiếp xúc với làn da Bạch Bình Châu thì bắt đầu có hiệu lực.
Bạch Bình Châu nghe lời tâm tình bị người đàn ông kéo ra khỏi chăn, tay chẳng động mấy cái đã cởi sạch quần áo. Người đàn ông ôm hắn vào lòng, cắn mút khóe môi hắn từng chút một, cho đến khi hắn chủ động mở miệng ngậm lưỡi người đàn ông.
Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau sau khi xé bỏ lớp mặt mặt xác lập quan hệ, hoặc là nói, Bạch Bình Châu đơn phương bị hôn. Hắn tự nhận kỹ năng hôn của mình tuyệt vời, cũng chưa phải chưa từng hôn đàn ông, nhưng lần này có vẻ không giống lắm. Người đàn ông rất hưng phấn, nhưng cũng rất khắc chế, đầu lưỡi tuy có chút nóng nảy nhưng lại rất kiên nhân, vẻ như tin tưởng mình sẽ hoàn toàn ăn sạch Bạch Bình Châu.
Ngón tay triền miên từ phần lưng, cuối cùng dừng lại trước ngực Bạch Bình Châu, nơi buff chưa có hiệu lực, véo núm vú nửa cứng: "Tôi xoa bóp cho em, chờ lát nữa, nó sẽ bị tôi vò lớn từng chút từng chút, trong tay."
"Ứn..." thân thể Bạch Bình Châu giật lên, rồi mềm người trong lòng người đàn ông, "Anh, anh liếm nó..."
"Đừng gấp." Người đàn ông vẫn vân vê núm vú cứng ngắc, dụi đầu gối vào hạ thể trơn ướt của hắn, "Chờ nó có sữa, sẽ liếm cho Châu Châu. Không chỉ liếm sữa của Châu Châu, daddy còn muốn uống sữa của Châu Châu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất