Mạt Thế Bận Rộn Làm Việc

Chương 3

Trước Sau
Quý Trà không thể nào xác định được mười năm trước, khi cậu chạy đến ga tàu thì cậu có nhận được tin nhắn kỳ lạ này hay không. Nhưng cậu bây giờ không muốn quan tâm việc đó, chỉ quan tâm sau khi cúp điện thoại của Vương Học Cần, có lẽ cuộc đời cậu sẽ rẽ sang một hướng khác. Tuy rằng việc cậu được trọng sinh đối với thế giới này không có ảnh hưởng gì to lớn, nhưng với người sống 10 năm trong mặt thế như cậu, đây là một cơ hội quý báu.

Quý Trà thở phào một hơi, tùy tay nhét điện thoại vào lại túi quần, tìm vali để dưới giường bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Nếu như mạt thế vẫn đến như đời trước, vậy chỉ còn lại hai tháng, mỗi giây một phút với cậu đều là đếm ngược. Nhét đồ dùng cá nhân và quần áo vào vali, bỏ lại mấy món đồ rườm rà không cần thiết ở lại. Qúy Trà biết việc đầu tiên cậu phải làm đó là rời thành phố G, quay trở lại thành phố S, miễn cho khi mạt thế xuất hiện, lại tiếp tục lãng phí bốn năm năm ở lại thành phố này.

Ngoài ra còn một điều khiến cậu quyết định lập tức trở về là, thành phố S là căn cứ đầu tiên thành lập sau mạt thế còn lại quyền lợi thuộc về con người, ví dụ như khi mạt thế bùng nổ dân địa phương vẫn có thể giữ lại nhà và ruộng đất của họ, hơn nữa ở đóc có quân đội duy trì trật tự, tình trạng cướp đoạt cũng không diễn ra nhiều.

Năm đó khi Quý Trà cùng Vương Cần Học trở lại thành phố S rồi sống trong căn cứ, cũng may Qúy Trà có duyên gặp lại hàng xóm cũ, đối phương cho Qúy Trà thuê tầng hầm nhà mình với giá thấp hơn nhiều so với trong căn cứ, hơn nữa còn tìm một chỗ tốt trong quân đội cho cậu, vì thế cậu và Vương Học Cần mới có thể thuận lợi lưu lại, có một chỗ ở an toàn cùng cái bụng no.

Nhà Quý Trà vốn ở thành phố S, khi còn bé cậu hay về nhà bà ngoại ở ngoại thành chơi. Bố cậu tuy rằng ở rể, nhưng tình cảm đối với mẹ cậu luôn tốt, hai người họ cố gắng cả đời mới tích lũy được ít tài sản. Chỉ tiếc hai người họ đều mất sớm, khi Qúy Trà tòn 18 tuổi thì lần lượt ra đi. Hai người họ lưu lại cho Qúy Trà một mảnh đất hơn 100m2, 50 vạn tiền tiết cùng với một nhà xưởng nhỏ ở ngoại ô thành phố S. Nói là nhà xưởng thực ra nó chỉ là một cái nhà xưởng bé, đã xây dựng được 10 mấy năm rồi, bên trong làm các sản phẩm dệt may thủ công, thuê một vài người dân địa phương đến làm công. Diện tích không lớn, bên trong xưởng cũng không có nhiều đất trống. Nhà xưởng cao hai tầng khoảng1000m2 trên 1 mặt sàn, bên ngoài là khu đất trống khoảng 1500m2 dùng tường bao lại.

Cái nhà xưởng này Qúy Trà cũng đã biết phải làm gì rồi, nơi đó thuộc phạm vi trung tâm của căn cứ S, điều này có thể chắc chắn. Nếu cậu thuận lợi trở về nhà, cậu sẽ hảo hảo lợi dụng khối đất đó, nói không chừng chỉ với nó cậu có thể sống bình an thoải mái, không sợ vấn đề gì cả.

Người thân của Qúy Trà chỉ còn lại duy nhất bà ngoại, bà ngoại năm nay đã 67 tuổi rồi nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, vẫn luôn sống ở nông thôn, khoảng cách từ xưởng đến đó chỉ tầm 10km. Đời trước khi mạt thế xuất hiện, Qúy Trà không thể kịp thời trở về từ thành phố A. Nghe hàng xóm cũ nói, sau khi mạt thế xuất hiện bà ngoại cậu may mắn không bị nhiễm, sống tiếp hai năm mới ra đi, thẳng đến trước lúc chết bà vẫn luôn chờ cậu trở về.

Nghĩ đến bà ngoại, Quý Trà đột nhiên phục hồi tinh thần, lấy di động ra dựa theo trí nhớ bấm một dãy số.

Sau một trận âm thanh, phía bên kia truyền đến tiếng cùm cụp, ống nghe của máy bàn đã có người nhấc lên.

“Alo?” Một giọng nữ ôn tồn truyền tới, “Ai vậy?”

Bà ngoại mắt kém, mà số trên máy bàn kiểu cũ rất khó nhìn cho nên bà không nhìn thấy được số hiển thị trên màn hình.

Quý Trà gắt gao cầm chặt di động, cố nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, kêu một tiếng, “Bà ngoại, là con.”

“Trà Trà đấy à,” bà ngoại vui sướng kêu lên, lại có cảm thấy chút kỳ quái, “Hôm qua không phải con mới gọi điện bảo hôm nay phải đi thực tập sao, sao giờ này lại gọi điện cho ta, có phải bên đấy xảy ra chuyện gì không?”

Đầu bên kia ngoại trừ âm thanh nói truyện cuả bà ngoại, Qúy Trà mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào của những người khác, vang trong điện thoại nữa.

Quý Trà hít hít cái mũi, mơ hồ nghe thấy tiếng mắng chửi, vì thế hỏi, “Bà ngoại, bên kia xảy ra chuyện gì vậy?”

Bà ngoại ha ha cười rộ lên, lập tức kể sự tình bản thân cảm thấy thú vị ra, dùng giọng điệu than phiền nói, “Không có gì, hôm qua trong nhà cô cô Phượng Tiên của con chết hai con gà, chết thế nào có phải nhiễm bệnh hay không làm sao biết được chứ, ta khuyên nàng không nên ăn, nàng lại cố tình không nghe, kết quả vừa mới châm lửa đun nồi nước sôi để vật lông gà, hai con gà đó lại đột nhiên nhảy lên mổ nàng, suýt chút nữa đã bị mổ vào mắt rồi, nàng tức quá cầm dao lên chém đứt đầu, nhưng hai cái đầu gà đó bị chém đứt rồi vẫn còn động đậy! Chuyện này ta cũng xem trên TV mới biết được.”

Hiện giờ ở thôn, chuyện này cùng lắm chỉ là một đề tài hot chẳng có gì nghiêm trọng mà thôi, nhưng trong lòng Qúy Trà lại rơi lộp bộp.



Đây rõ ràng là một tín hiệu không tốt.

“Bà ngoại, những việc này người không cần quan tâm, cứ ở nhà xem phim đi, tối mai con trở về.” Quý Trà tận lực dùng giọng điệu bình thường dặn dò.

Bà ngoại ở đầu bên kia ngẩn ra, “Không đi thực tập nữa hả?”

“Ân, không đi nữa.”

Quý Trà không giải thích nguyên nhân, bà ngoại cũng không có hỏi, bà nửa điểm bối rối cũng không có, ngược lại với việc cháu trai về nhà đặc biệt cao hứng, “Vậy cũng tốt nhất, tối mai mấy giờ về, đi tàu hỏa hay là máy bay?”

“Hiện tại con vẫn chưa quyết định, người không cần chờ con đâu, buổi tối ngủ thì phải đóng của sổ cẩn thận, con có chìa khóa sẽ tự mở.”

“Ta biết rồi, con ở trên đường cẩn thận một chút.”

Quý Trà tắt điện thoại, không đợi nghỉ ngơi một giây, đột nhiên có tiếng gõ cửa, đánh vỡ không gian yên lặng bên trong.

“Bạn học Quý Trà?” Tiếng đập cửa kèm theo âm thanh dò hỏi rất kiên nhẫn và lễ phép.

Ở KTX này người cậu quen cũng chỉ có bạn cùng phòng, ai tự dung lại đến tìm cậu chứ?

Quý Trà từ từ bước đến cạnh cửa, cẩn thận dò hỏi, “Ai vậy?”

“Vừa rồi ở dưới tòa nhà âm nhạc, cậu đi rất vội, quên cầm đồ về.” Người bên ngoài dùng giọng điệu bình thản, nhưng vẫn kèm theo chút khẩn trường nhỏ, câu nói này làm Qúy Trà nhớ đến hành động mất mặt lúc nãy của cậu, ở trong miệng hắn lại có vẻ như rất bình thường.

Quý Trà từ bên trong mở cửa để cửa để lộ một khoảng khoảng nhỏ, bên ngoài hành lang tối tăm, ánh sáng nhỏ trong phòng chiếu lên mặt Lương Cẩm Thành càng khiến mặt hắn trở lên lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ khóe môi của Lương Cẩm Thành cũng hơi run rẩy cho thấy hắn cũng không bình tĩnh như mặt.

Từ góc độ Lương Cẩm Thành, thấy Qúy Trà ở bên trong lộ ra ánh mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới, rồi dừng lại ở trên vai hắn, khiến cho Lương Cẩm Thành không nhịn được nhớ lại hoài nghi của bản thân có phải sai rồi không. Hạ ánh mắt xuống, hắn lo lắng có phải mắt mình không kiềm chế được lộ ra ánh mắt không đáng có hay không.

Nếu có một người ở đây, người đó sẽ nói với hắn: Ánh mắt hắn nhìn Qúy Trà biến thái khiến người ta nổi da gà đó!

Cuối cùng ánh mặt Qúy Trà cũng nhìn đến tay hắn, trong lòng cậu chỉ hi vọng Lương Cẩm Thành không để ý đến đến áp lực đến nỗi nuốt nước bọt của cậu.

Hiện tại cảm xúc Quý Trà đã tốt hơn so với lúc ở tòa nhà âm nhạc rồi, nghĩ kỹ lại lúc đó khi cậu chạy mang theo đầy cảm giác lo sợ bất an trên người. Cậu nghiêng người giành ra một khoảng trống đủ rộng để hắn vào, mở miệng nói lời cảm ơn với Lương Cẩm Thành, “Cảm ơn ngươi,” cậu vốn dĩ muốn gọi hắn là bạn học, nhưng xem vẻ ngoài hắn thế này, chắc chắn không thể nào còn là sinh viên của trường được.



Quý Trà đến việc Lương Cẩm Thành vì sao biết tên cậu, cùng số phòng của cậu, thì cậu một chút cũng không để ý đến. Có lẽ dù nghĩ đến, cậu cũng chỉ cảm thấy giống như dì quản lí KTX vậy, dì ấy không thân quen còn quan tâm cậu như vậy cơ mà, cậu chắc không bao giờ nghĩ đến Lương Cẩm Thành biết tên và số phòng của cậu là do hắn theo dõi cậu mà biết.

Được Qúy Trà cho phép vào, Lương Cẩm Thành mang theo tâm tình nhảy nhót bước vào, ánh mắt nhanh chóng nhìn quanh phòng một lượt. Trong phòng có 4 chiếc giường, trong đó có 3 chiếc chăn màn đã đã được gấp gọn gàng sạch sẽ, chỉ có một chiếc giường cahawn gối vứt toán lạn, hiển nhiên là do ngủ dậy muộn chưa kịp cất.

Đó là giường của Quý Trà …… Nhận rõ được điều này, Lương Cẩm Thành gắt gao nắm chặt tay mới miễn cưỡng kiềm chế được run rẩy, để không cho bản thân lộ sự áp bách, thật muốn bỏ qua tất cả để nhảy lên giường lăn một vòng, ôm chăn để cảm nhận hương vị của cậu ấy, không biết để thực hiện điều này thì hắn đã ảo tưởng không biết đã ảo tưởng bao nhiêu lần rồi: thật muốn nằm ngủ trên giường của Qúy Trà mà.

Quý Trà không biết những suy nghĩ trong đầu Lương Cẩm Thành, quay đầu lại thấy hắn đang cau mày nhìn giường của mình, còn tưởng đối phương là người sạch sẽ đố với ổ chó của mình không chịu được. Cũng rất chính xác, Lương Cẩm Thành toàn thân sạch sẽ lộ ra hơi thở cấm dục.

Nhưng mà nếu chỉ vì muốn để ấn tượng tốt với người ngoài mà đi lên dọn giường, loại việc này Qúy Trà cũng lười làm. Đối với việc gây ấn tượng xấu trong mắt Lương Cẩm Thành làm sao so với bốn túi đồ ăn hắn đang cầm trên tay.

“Phiền toái ngươi.” Thấy Lương Cẩm Thành không có ý định đưa đồ cho mình, Qúy Trà chủ động vươn tay lấy, tránh không tránh tiếp xúc da thịt với tay Lương Cẩm Thành.

Lương Cẩm Thành đột nhiên co rụt tay lại, cơ hồ giống hệt lúc quý trà chấn kinh.

Quý Trà, “????”

Nhận thấy mình phản ứng thái quá, Lương Cẩm Thành nhanh chóng thu lại sắc mặt, tự nhiên đổi đề tài khác, “Ta kêu Lương Cẩm Thành, cũng là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Trung.”

Quý Trà sửng sốt, như là gặp thứ gì đó hung hăng mà hoảng sợ, nhưng tay cậu lại theo bản năng bám lấy tay hắn, không tin được mà xác nhận lại, “Lương Cẩm Thành, khóa 2009 Lương Cẩm Thành?”

Phản ứng bên ngoài của cậu Lương Cẩm Thanh đã đoán trước được, đem lòng mình rót đến đầy mật ngọt, ngọt đến mức khiến tay chân hắn thất thố.

“Là ta.” Lương Cẩm Thành mặt không đổi sắc, nhưng sâu trong mắt lại hiện ra sóng gió giữ dội.

Quý Trà kinh ngạc không phải vì truyền thuyết về Lương Cẩm Thành khi còn học đến khi tốt nghiệp được người người ngưỡng một. Nói thật, trong khoảng thời gian 10 năm đó cậu đã sớm quên những nhân vật phong vân ở trường rồi.

Sở dĩ cậu còn nhớ Lương Cẩm Thành, là bởi vì ở mạt thế Lương Cẩm Thành rất nổi tiếng, một nửa thành phố S là giang sơn của hắn.

Ở căn cứ thành phố S nhiều năm như vậy, người duy nhất hắn biết đến là Lương Cẩm Thành, từng học cùng ở thành phố G, hai người bọn học thậm chí còn học cùng trường Đại học, học cùng một khoa còn cùng chuyên nghành nữa. Nhưng không biết vì cái gì mà nửa năm sau mạt thế Lương Cẩm Thành lại đột nhiên đến thành phố S. Lương Cẩm Thành là nhân vât có cấp bậc cao, Qúy Trà nhìn cũng không thể nhìn thấy được, chứ đừng nói là tìm hiểu nội tình.

Vương Cần Học còn cảm khái với cậu. Đã từng là học trưởng của bọn họ, nói không chừng đã từng gặp qua nhau, nhưng cuối cùng vận mệnh lại khác nhau như trời với đất.

Quý Trà không nghĩ tới, chính mình bây giờ lại ở chỗ này, lại có cơ hội nhìn thấy Lương Cẩm Thành.

Mà Lương Cẩm Thành, hắn còn đang cảm thụ cảm giác được bàn tay của Quý Trà chạm vào, toàn thân hắn giống như bị điện giật vậy, thiếu chút nữa là bị điện giật cho ngất xỉu, trong đầu hắn hiện giờ chỉ còn lại một suy nghĩ, đó là: Thật mềm, thật muốn ngủ cùng cậu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau