Chương 2
Vừa ngã xuống, bụng liền đập xuống mặt đất.
Đau đớn to lớn lần thứ hai lại đến, trước mắt Tô Tử Mộc tối sầm, thậm chí có trong chốc lát hình như mất đi ý thức.
Nhưng rất nhanh thì bị đau đớn làm cho tỉnh lại.
Lúc này, máy thai cực kỳ mạnh mẽ, thai nhi tám tháng đã phát triển hoàn toàn, tay chân cũng càng thêm có lực, ra sức đấm đá, khiến Tô Tử Mộc cảm thấy ngũ tạng lục phủ giống như bị xoắn lại với nhau.
Trước mắt bắt đầu có chút choáng vàng, cảm giác buồn nôn cũng cuộn trào mãnh liệt kéo tới, Tô Tử Mộc không chút sức lực nôn khan vài cái, ngoại trừ một chút nước chua, cái gì cũng khong nôn ra được.
Y sờ lên bụng, cảm giác trở nên có chút cứng rắn, kèm theo quặn đau kịch liệt.
Tô Tử Mộc biết chút y thuật, mơ hồ đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng vô cùng kinh hoảng.
Nhưng lúc này, cũng chỉ có thể phí công xoa bụng.
“Cục cưng ngoan, cố chịu đựng thêm chút nữa, chịu đựng…”
Một lát sau, giống như trấn an được, đau đớn có chút yếu bớt, trong lòng Tô Tử Mộc mừng như điên.
Y thoáng buông lỏng thân thể vốn đang buộc chặt, nằm trên mặt đất, chỉ còn lại sức lực thở dốc.
Toàn thân đau đớn đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, trong phòng giam âm lãnh này càng cướp đi nhiệt độ cơ thể nhanh hơn.
Cả người Tô Tử Mộc đều đang phát run, cũng không biết là lạnh còn là đau.
Cảm giác bất lực ùn ùn kéo đến.
Khóe mắt khô khốc rốt cục chảy xuống nước mắt ấm áp.
“Thành Trạch, xin lỗi…”
Bùi Thành Trạch đi từ trong nhà lao ra, khuôn mặt đen như đáy nồi, một thân áp suất thấp, khiến vài người theo bên cạnh không khỏi run rẩy.
Đều biết tân hoàng đế này thủ đoạn tàn nhẫn, mới vừa lên ngôi liền xử lý mấy người trung thần từng đối địch với mình, chém đầu, xét nhà, diệt tộc, cho dù có mấy người thấy đại thế đã mất sớm chạy trốn, cũng bị hoàng đế phái người chặn giết nửa đường.
Đương nhiên, Bùi Thành Trạch cũng không phải một hôn quân.
Lên ngôi ngày đầu tiên liền rầm rộ khoa cử, ngày thứ hai khiến quan viên các nơi đăng báo tình huống dân sinh, tài chính và khảo hạch quan viên, ngày thứ ba liền đề bạt mấy người quan viên có năng lực, chuẩn bị cải cách hoàn toàn những điều luật cũ.
Người thông minh trong lòng cũng là sáng rõ như gương, một trận đại khai sát giới này, một là vì tân đế lập uy, hai là, khi hắn làm hoàng tử đích xác bị áp chế quá mức.
Vu oan hãm hại, ám sát hạ độc không biết đã trải qua bao nhiêu lần, liên quan mẫu phi của hắn, thái hậu hiện tại đều bị hạ độc liên lụy, đến nỗi bệnh cũ triền thân, suốt đời nằm liệt ở giường.
Cùng với, ở thời điểm quan trọng nhất, bị người thân cận nhất, tin cậy nhất phản bội.
Tất cả những chuyện đó, có thể nào không khiến kẻ khác tính tình đại biến.
Vài tên người hầu cứ như vậy nhắm mắt theo đuôi theo sát Bùi Thành Trạch một đường trở về Tuyên Chính điện, nhìn hắn đặt mông ngồi ở sau long án, hai mắt như trước đỏ đậm, nhặt lên tấu chương liền nhìn.
Trần Hải vốn định khuyên hắn nghỉ ngơi thấy thế, liền biết lúc này còn là không rên một tiếng mới là chuyện nên làm. Vì vậy dặn dò tiểu thái giám bên cạnh pha trà hầu hạ, bản thân yên lặng đứng thẳng một bên.
Cứ như vậy hai canh giờ trôi qua, lại thêm mấy người lập tức bị chém đầu.
Tô Tử Mộc ở trong phòng giam, bụng vẫn đau đứt quãng.
Y để ý, mỗi lần đau bụng đều đã trở nên cứng rắn, hơn nữa khoảng cách thời gian càng ngày càng ngắn.
Đây rõ ràng là dấu hiệu sắp sinh.
Tô Tử Mộc thân thể mình yếu đuối, mới có thể sinh non, nhưng hiện nay ở trong phòng giam, vừa bẩn vừa lạnh, hài tử dù cho đủ tháng, sinh ra sợ là cũng sống không được.
Càng nghĩ như vậy, càng muốn nỗ lực để cho đứa bé này một đường sống.
Vì vậy y đỡ bụng bò đến cửa lao, dùng hết sức lực còn dư lại không nhiều lắm đập cửa, bên đập vừa kêu: “Người, mau tới người a!”
Tiếng loảng xoảng loảng xoảng tự nhiên kinh động ngục tốt, một người mang theo khuôn mặt khó chịu đi đến.
“Làm gì thế, đêm tối phát thần kinh gì vậy!”
“Đại, đại nhân, người giúp ta một chút, ta sắp sinh…”
Ngục tốt nhìn kỹ một chút, mới phát hiện người này bụng lớn thần kỳ.
“Ngươi sinh hay không sinh liên quan gì ta? Ngươi nghĩ đây là đâu hả? Thế nào, còn muốn khiến ta hầu hạ ngươi sinh con?”
Tô Tử Mộc biết, trong lao ngục tình người mỏng nhất, y còn trông cậy vào ngục tốt này có thể có một chút lòng đồng cảm, bản thân mình quá ngây thơ.
Nhưng trước mắt chỉ có một cái phao cứu mạng này, y thế nào cũng không muốn buông tha.
Y bám vào cửa lao đứng lên, đưa tay níu lại y phục ngục tốt.
“Đại nhân, cầu người phát thiện tâm, giúp, giúp ta một chút, hoặc là có thể đổi một gian ấm áp hơn chút…”
Ngục tốt không nhịn được hất tay người ra.
“Ngươi nghĩ đây là khách sạn a? Ở không hài lòng còn có thể đổi phòng chắc?”
Nói xong, quay đầu bước đi.
Vừa rồi ngục tốt bất ngờ không kịp đề phòng vung tay, khiến chân Tô Tử Mộc vốn là như nhũn ra liền đứng không vững, ngã xuống.
Y muốn bảo vệ bụng, nhưng thân thể quá nặng, mặc dù lấy tay ôm, còn là tránh không được ngã mạnh trên mặt đất.
Bụng lần thứ hai phiên giang đảo hải dời sông lấp biển, lần này liên quan giữa đùi đều cảm giác thứ gì chảy ra.
Tô Tử Mộc cố sức đưa tay đi sờ, sờ tới một tay đầy máu.
Tim của y triệt để lạnh.
Nước ối không vỡ, lại thấy máu trước.
Tiếp tục như vậy, mình sợ là không có mạng sinh hài tử ra.
Tô Tử Mộc ôm bụng, cảm thụ được bên trong máy thai kịch liệt, nước mắt và mồ hôi cùng chảy ra, thấm ướt rơm rạ dưới người.
“Thành Trạch, mau cứu hắn, cứu cứu con của chúng ta đi…”
Đau đớn to lớn lần thứ hai lại đến, trước mắt Tô Tử Mộc tối sầm, thậm chí có trong chốc lát hình như mất đi ý thức.
Nhưng rất nhanh thì bị đau đớn làm cho tỉnh lại.
Lúc này, máy thai cực kỳ mạnh mẽ, thai nhi tám tháng đã phát triển hoàn toàn, tay chân cũng càng thêm có lực, ra sức đấm đá, khiến Tô Tử Mộc cảm thấy ngũ tạng lục phủ giống như bị xoắn lại với nhau.
Trước mắt bắt đầu có chút choáng vàng, cảm giác buồn nôn cũng cuộn trào mãnh liệt kéo tới, Tô Tử Mộc không chút sức lực nôn khan vài cái, ngoại trừ một chút nước chua, cái gì cũng khong nôn ra được.
Y sờ lên bụng, cảm giác trở nên có chút cứng rắn, kèm theo quặn đau kịch liệt.
Tô Tử Mộc biết chút y thuật, mơ hồ đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng vô cùng kinh hoảng.
Nhưng lúc này, cũng chỉ có thể phí công xoa bụng.
“Cục cưng ngoan, cố chịu đựng thêm chút nữa, chịu đựng…”
Một lát sau, giống như trấn an được, đau đớn có chút yếu bớt, trong lòng Tô Tử Mộc mừng như điên.
Y thoáng buông lỏng thân thể vốn đang buộc chặt, nằm trên mặt đất, chỉ còn lại sức lực thở dốc.
Toàn thân đau đớn đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm, trong phòng giam âm lãnh này càng cướp đi nhiệt độ cơ thể nhanh hơn.
Cả người Tô Tử Mộc đều đang phát run, cũng không biết là lạnh còn là đau.
Cảm giác bất lực ùn ùn kéo đến.
Khóe mắt khô khốc rốt cục chảy xuống nước mắt ấm áp.
“Thành Trạch, xin lỗi…”
Bùi Thành Trạch đi từ trong nhà lao ra, khuôn mặt đen như đáy nồi, một thân áp suất thấp, khiến vài người theo bên cạnh không khỏi run rẩy.
Đều biết tân hoàng đế này thủ đoạn tàn nhẫn, mới vừa lên ngôi liền xử lý mấy người trung thần từng đối địch với mình, chém đầu, xét nhà, diệt tộc, cho dù có mấy người thấy đại thế đã mất sớm chạy trốn, cũng bị hoàng đế phái người chặn giết nửa đường.
Đương nhiên, Bùi Thành Trạch cũng không phải một hôn quân.
Lên ngôi ngày đầu tiên liền rầm rộ khoa cử, ngày thứ hai khiến quan viên các nơi đăng báo tình huống dân sinh, tài chính và khảo hạch quan viên, ngày thứ ba liền đề bạt mấy người quan viên có năng lực, chuẩn bị cải cách hoàn toàn những điều luật cũ.
Người thông minh trong lòng cũng là sáng rõ như gương, một trận đại khai sát giới này, một là vì tân đế lập uy, hai là, khi hắn làm hoàng tử đích xác bị áp chế quá mức.
Vu oan hãm hại, ám sát hạ độc không biết đã trải qua bao nhiêu lần, liên quan mẫu phi của hắn, thái hậu hiện tại đều bị hạ độc liên lụy, đến nỗi bệnh cũ triền thân, suốt đời nằm liệt ở giường.
Cùng với, ở thời điểm quan trọng nhất, bị người thân cận nhất, tin cậy nhất phản bội.
Tất cả những chuyện đó, có thể nào không khiến kẻ khác tính tình đại biến.
Vài tên người hầu cứ như vậy nhắm mắt theo đuôi theo sát Bùi Thành Trạch một đường trở về Tuyên Chính điện, nhìn hắn đặt mông ngồi ở sau long án, hai mắt như trước đỏ đậm, nhặt lên tấu chương liền nhìn.
Trần Hải vốn định khuyên hắn nghỉ ngơi thấy thế, liền biết lúc này còn là không rên một tiếng mới là chuyện nên làm. Vì vậy dặn dò tiểu thái giám bên cạnh pha trà hầu hạ, bản thân yên lặng đứng thẳng một bên.
Cứ như vậy hai canh giờ trôi qua, lại thêm mấy người lập tức bị chém đầu.
Tô Tử Mộc ở trong phòng giam, bụng vẫn đau đứt quãng.
Y để ý, mỗi lần đau bụng đều đã trở nên cứng rắn, hơn nữa khoảng cách thời gian càng ngày càng ngắn.
Đây rõ ràng là dấu hiệu sắp sinh.
Tô Tử Mộc thân thể mình yếu đuối, mới có thể sinh non, nhưng hiện nay ở trong phòng giam, vừa bẩn vừa lạnh, hài tử dù cho đủ tháng, sinh ra sợ là cũng sống không được.
Càng nghĩ như vậy, càng muốn nỗ lực để cho đứa bé này một đường sống.
Vì vậy y đỡ bụng bò đến cửa lao, dùng hết sức lực còn dư lại không nhiều lắm đập cửa, bên đập vừa kêu: “Người, mau tới người a!”
Tiếng loảng xoảng loảng xoảng tự nhiên kinh động ngục tốt, một người mang theo khuôn mặt khó chịu đi đến.
“Làm gì thế, đêm tối phát thần kinh gì vậy!”
“Đại, đại nhân, người giúp ta một chút, ta sắp sinh…”
Ngục tốt nhìn kỹ một chút, mới phát hiện người này bụng lớn thần kỳ.
“Ngươi sinh hay không sinh liên quan gì ta? Ngươi nghĩ đây là đâu hả? Thế nào, còn muốn khiến ta hầu hạ ngươi sinh con?”
Tô Tử Mộc biết, trong lao ngục tình người mỏng nhất, y còn trông cậy vào ngục tốt này có thể có một chút lòng đồng cảm, bản thân mình quá ngây thơ.
Nhưng trước mắt chỉ có một cái phao cứu mạng này, y thế nào cũng không muốn buông tha.
Y bám vào cửa lao đứng lên, đưa tay níu lại y phục ngục tốt.
“Đại nhân, cầu người phát thiện tâm, giúp, giúp ta một chút, hoặc là có thể đổi một gian ấm áp hơn chút…”
Ngục tốt không nhịn được hất tay người ra.
“Ngươi nghĩ đây là khách sạn a? Ở không hài lòng còn có thể đổi phòng chắc?”
Nói xong, quay đầu bước đi.
Vừa rồi ngục tốt bất ngờ không kịp đề phòng vung tay, khiến chân Tô Tử Mộc vốn là như nhũn ra liền đứng không vững, ngã xuống.
Y muốn bảo vệ bụng, nhưng thân thể quá nặng, mặc dù lấy tay ôm, còn là tránh không được ngã mạnh trên mặt đất.
Bụng lần thứ hai phiên giang đảo hải dời sông lấp biển, lần này liên quan giữa đùi đều cảm giác thứ gì chảy ra.
Tô Tử Mộc cố sức đưa tay đi sờ, sờ tới một tay đầy máu.
Tim của y triệt để lạnh.
Nước ối không vỡ, lại thấy máu trước.
Tiếp tục như vậy, mình sợ là không có mạng sinh hài tử ra.
Tô Tử Mộc ôm bụng, cảm thụ được bên trong máy thai kịch liệt, nước mắt và mồ hôi cùng chảy ra, thấm ướt rơm rạ dưới người.
“Thành Trạch, mau cứu hắn, cứu cứu con của chúng ta đi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất