Chương 11
Bùi Thành Trạch thẫn thờ thờ đi ra tẩm điện, thấy Đỗ Việt đang ở nơi đó chời truyền gọi, hai bước đi tới, có chút hung ác nói: “Trẫm hỏi ngươi, lúc đó trẫm khiến người làm Tô Tử Mộc sẩy thai, y, lúc đó... Mang thai mấy tháng?”
“Hồi bệ hạ, có chừng tám tháng, thần lúc đó cũng đã hồi tấu, Tô công tử người yếu sinh non, đứa bé kia là sinh ra liền chết yểu.”
Bùi Thành Trạch cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.
Hắn tự nhiên có thể nghĩ đến vì sao Tô Tử Mộc sinh non, là bởi vì bị giam ở nơi như vậy không ăn không uống mấy ngày, còn bị mình đẩy mạnh.
Là hắn tự tay giết hài tử của hắn và Tô Tử Mộc.
Mà Tô Tử Mộc vẫn là Tô Tử Mộc mà mình biết.
Y mang thai con của mình, về bên cạnh Bùi Thành Thụy, yên lặng giúp mình bình định con đường đoạt đích cuối cùng.
Bùi Thành Trạch không dám nghĩ, văn nhược như Tô Tử Mộc, là thế nào mang hài tử, kinh hồn táng đảm trải qua nửa năm, khó khăn từ bên người Bùi Thành Thụy giải thoát, lại mang thai tám tháng bị mình đánh vào địa lao, bị mình đánh rồi đá.
Đột nhiên Bùi Thành Trạch phun một ngụm máu, khiến nô tài cung nữ bên người giật nảy mình.
Đỗ Việt vội vã đi tới muốn bắt mạch, lại bị Bùi Thành Trạch hất ra.
“Đi, đi Dịch Đình cung...”
Trong Dịch Đình cung, Xuân nhi nhìn trời đã sáng trưng, và Tô Tử Mộc đã rơi vào hôn mê, vội đến sắp khóc.
“Tiểu Lộ tử tên phế vật này, ao còn chưa có trở lại a!”
Nói, lài từ cửa chạy trở về phòng ngủ.
“Công tử, công tử người tỉnh tỉnh, người kiên trì thê chút nữa, thái y lập tức tới ngay a!”
Vừa dứt lời, Xuân nhi phát hiện phía dưới giường hình như có chút ẩm ướt, nàng sờ sờ, vậy mà sờ soạng một tay máu.
Tiểu cô nương chưa thấy cảnh này bao giờ, nhất thời sợ quá khóc lên, nàng quay đầu xông ra muốn chạy đi kêu người cứu mạng, ở cửa viện đụng vào một người.
Nàng lại là không quan tâm, nhìn cũng không nhìn đã túm lấy nọ: “Người cứu mạng a, người cứu mạng a, công tử nhà ta chảy thật là nhiều máu a!!!”
Bùi Thành Trạch bị tiểu cung nữ túm rồi lại bị một câu nói của nàng ta làm cho sợ đến đầu ong ong, Trần Hải thấy thế, vội vàng để cho Đỗ Việt đi vào trước.
Xuân nhi lúc này mới nhìn rõ người bị mình túm là ai, lập tức tê liệt ngã xuống trên mặt đất, càng không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Lúc này, Đỗ Việt lao ra nói: “Chuẩn bị khăn mặt nước nóng, Xuân nhi, đệm chăn đều bị máu thấm ướt, chuẩn bị đổi tấm khác!”
Trần Hải đâm Xuân nhi đang đờ ra: “Nói ngươi đó, nhanh lên một chút a!”
“Nhưng, thế nhưng, đệm chăn ở đây chỉ có hai bộ, công tử hiện tại đang dùng là vừa mới khô xong, bộ còn lại đang phơi nắng còn chưa có khô…”
Bùi Thành Trạch đè xuống tanh ngọt lần thứ hai xông lên cổ họng, hô: “Đi nội vụ phủ muốn!! Cần gì thì lấy cái gì!! Làm lỡ nửa khắc trẫm lấy đầu các ngươi!!”
Trần Hải vội vàng căn cứ kinh nghiệm của mình, dặn dò mọi người chuẩn bị đệm chăn, y phục mới và vật giữ ấm, đồng thời phái hai người giúp Xuân nhi đi múc nước nhóm lửa.
Bùi Thành Trạch tỉnh táo lại, đẩy cửa đi vào, vừa mở cửa đã bị máu tanh khắp phòng sợ đến thiếu chút nữa ngất đi.
Trần Hải vội vàng đỡ lấy thân thể lay động của Bùi Thành Trạch.
Bùi Thành Trạch khó khăn nhấc lên chân như nhũn ra đi lên phía trước, thấy sắc mặt Tô Tử Mộc xám trắng, bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường, trên thân thể gầy yếu đè nặng một chiếc bụng nhô lên rõ ràng, dưới thân lênh láng mảng lớn máu.
“Cái này... Cái này...”
Bùi Thành Trạch run rẩy nói không nên một lời, Đỗ Việt phát hiện hoàng thượng đến, dưới tình thế cấp bách cũng không đoái hoài tới lễ quân thần, mồm hô: “Bệ hạ, Tô công tử sốt cao không lùi, chảy nhiều máu, bào thai trong bụng có dấu hiệu sinh non, thần cần người của Thái y viện hỗ trợ!”
Bùi Thành Trạch quay đầu liếc mắt nhìn Trần Hải, Trần Hải vội vàng đi ra ngoài tuyên thái y.
Lúc này, Xuân nhi bưng nước nóng tiến đến, nhìn thấy Bùi Thành Trạch theo bản năng muốn hành lễ.
“Miễn miễn, mạng người lớn hơn trời, nhanh lên một chút!”
Lúc nhìn người phía sau tiến đến dường như cũng muốn hành lễ với mình, Bùi Thành Trạch cảm giác mình ở chỗ này có điểm vướng bận, hắn liếc nhìn trên giường trên giường, nói với Đỗ Việt: “Không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải cứu được y.”
Sau đó, xoay người đi ra.
“Hồi bệ hạ, có chừng tám tháng, thần lúc đó cũng đã hồi tấu, Tô công tử người yếu sinh non, đứa bé kia là sinh ra liền chết yểu.”
Bùi Thành Trạch cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.
Hắn tự nhiên có thể nghĩ đến vì sao Tô Tử Mộc sinh non, là bởi vì bị giam ở nơi như vậy không ăn không uống mấy ngày, còn bị mình đẩy mạnh.
Là hắn tự tay giết hài tử của hắn và Tô Tử Mộc.
Mà Tô Tử Mộc vẫn là Tô Tử Mộc mà mình biết.
Y mang thai con của mình, về bên cạnh Bùi Thành Thụy, yên lặng giúp mình bình định con đường đoạt đích cuối cùng.
Bùi Thành Trạch không dám nghĩ, văn nhược như Tô Tử Mộc, là thế nào mang hài tử, kinh hồn táng đảm trải qua nửa năm, khó khăn từ bên người Bùi Thành Thụy giải thoát, lại mang thai tám tháng bị mình đánh vào địa lao, bị mình đánh rồi đá.
Đột nhiên Bùi Thành Trạch phun một ngụm máu, khiến nô tài cung nữ bên người giật nảy mình.
Đỗ Việt vội vã đi tới muốn bắt mạch, lại bị Bùi Thành Trạch hất ra.
“Đi, đi Dịch Đình cung...”
Trong Dịch Đình cung, Xuân nhi nhìn trời đã sáng trưng, và Tô Tử Mộc đã rơi vào hôn mê, vội đến sắp khóc.
“Tiểu Lộ tử tên phế vật này, ao còn chưa có trở lại a!”
Nói, lài từ cửa chạy trở về phòng ngủ.
“Công tử, công tử người tỉnh tỉnh, người kiên trì thê chút nữa, thái y lập tức tới ngay a!”
Vừa dứt lời, Xuân nhi phát hiện phía dưới giường hình như có chút ẩm ướt, nàng sờ sờ, vậy mà sờ soạng một tay máu.
Tiểu cô nương chưa thấy cảnh này bao giờ, nhất thời sợ quá khóc lên, nàng quay đầu xông ra muốn chạy đi kêu người cứu mạng, ở cửa viện đụng vào một người.
Nàng lại là không quan tâm, nhìn cũng không nhìn đã túm lấy nọ: “Người cứu mạng a, người cứu mạng a, công tử nhà ta chảy thật là nhiều máu a!!!”
Bùi Thành Trạch bị tiểu cung nữ túm rồi lại bị một câu nói của nàng ta làm cho sợ đến đầu ong ong, Trần Hải thấy thế, vội vàng để cho Đỗ Việt đi vào trước.
Xuân nhi lúc này mới nhìn rõ người bị mình túm là ai, lập tức tê liệt ngã xuống trên mặt đất, càng không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
Lúc này, Đỗ Việt lao ra nói: “Chuẩn bị khăn mặt nước nóng, Xuân nhi, đệm chăn đều bị máu thấm ướt, chuẩn bị đổi tấm khác!”
Trần Hải đâm Xuân nhi đang đờ ra: “Nói ngươi đó, nhanh lên một chút a!”
“Nhưng, thế nhưng, đệm chăn ở đây chỉ có hai bộ, công tử hiện tại đang dùng là vừa mới khô xong, bộ còn lại đang phơi nắng còn chưa có khô…”
Bùi Thành Trạch đè xuống tanh ngọt lần thứ hai xông lên cổ họng, hô: “Đi nội vụ phủ muốn!! Cần gì thì lấy cái gì!! Làm lỡ nửa khắc trẫm lấy đầu các ngươi!!”
Trần Hải vội vàng căn cứ kinh nghiệm của mình, dặn dò mọi người chuẩn bị đệm chăn, y phục mới và vật giữ ấm, đồng thời phái hai người giúp Xuân nhi đi múc nước nhóm lửa.
Bùi Thành Trạch tỉnh táo lại, đẩy cửa đi vào, vừa mở cửa đã bị máu tanh khắp phòng sợ đến thiếu chút nữa ngất đi.
Trần Hải vội vàng đỡ lấy thân thể lay động của Bùi Thành Trạch.
Bùi Thành Trạch khó khăn nhấc lên chân như nhũn ra đi lên phía trước, thấy sắc mặt Tô Tử Mộc xám trắng, bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường, trên thân thể gầy yếu đè nặng một chiếc bụng nhô lên rõ ràng, dưới thân lênh láng mảng lớn máu.
“Cái này... Cái này...”
Bùi Thành Trạch run rẩy nói không nên một lời, Đỗ Việt phát hiện hoàng thượng đến, dưới tình thế cấp bách cũng không đoái hoài tới lễ quân thần, mồm hô: “Bệ hạ, Tô công tử sốt cao không lùi, chảy nhiều máu, bào thai trong bụng có dấu hiệu sinh non, thần cần người của Thái y viện hỗ trợ!”
Bùi Thành Trạch quay đầu liếc mắt nhìn Trần Hải, Trần Hải vội vàng đi ra ngoài tuyên thái y.
Lúc này, Xuân nhi bưng nước nóng tiến đến, nhìn thấy Bùi Thành Trạch theo bản năng muốn hành lễ.
“Miễn miễn, mạng người lớn hơn trời, nhanh lên một chút!”
Lúc nhìn người phía sau tiến đến dường như cũng muốn hành lễ với mình, Bùi Thành Trạch cảm giác mình ở chỗ này có điểm vướng bận, hắn liếc nhìn trên giường trên giường, nói với Đỗ Việt: “Không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải cứu được y.”
Sau đó, xoay người đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất