Chương 17
Một đoạn thời gian về sau trôi qua vô cùng an ổn.
Hậu cung tổng cộng liền ba vị tần phi, Cẩn Tần là vị phân cao nhất, có tri thức hiểu lễ nghĩa, không chủ động gây sự, là nữ nhi của Kinh Triệu phủ doãn Tả Lợi Chi, Tả đại nhân là thanh quan có tiếng, trước bị vu oan phái đến những nơi xa kinh thành, là Bùi Thành Trạch sớm xem trọng hắn, vừa lên ngôi liền điều hắn về kinh đô, bởi vì không bối cảnh gì, sở dĩ thu nữ nhi của hắn làm phi, cũng là cho hắn một hậu trường.
Tính cách Dung Quý nhân có chút điêu ngoa, nhưng một người ngược lại cũng không tạo nổi sóng gió gì, nàng là cháu gái của Binh bộ Thượng thư Trần Đạc, Trần Đạc là cựu thần tiền triều, chút cậy tài khinh người, nhưng tay cầm binh bộ quyền to, nhi tử cũng là võ tướng chưởng quản phòng thủ kinh thành, nhất thời không động được, Bùi Thành Trạch liền thú tiểu tôn nữ quý báu nhất của hắn vào, coi như là một loại con tin.
Tô Tử Mộc càng đóng cửa không ra, chỉ là ở trong cung của mình xem sách, đi vườn hoa nhỏ tản bộ một chút, ngoại trừ một lần Cẩn Tần chủ động tới cửa thăm hỏi, không tiếp xúc những người khác.
Đảo mắt thời gian mang thai đến sáu tháng, nhờ Đỗ Việt tận tâm điều trị, trên mặt rốt cục có thịt hơn, tinh thần cũng tốt, bụng cũng to lên giống như thổi khí.
Ngày hôm đó, Đỗ Việt thỉnh xong mạch bình an, hài lòng thu dọn đồ đạc, “Không sai, xem ra ngươi gần nhất rất nghe lời.”
“Tất nhiên, mọi việc không dám đối nghịch lại đỗ Đại thần y.”
“Đi, ta đây về trước Thái y viện, gần nhất tới hai người mới, bệ hạ giao cho ta mang theo.”
Tô Tử Mộc hiểu rõ, đây là Bùi Thành Trạch khiến Đỗ Việt tự bồi dưỡng người của mình.
“Cái kia… Đỗ huynh, ngươi xem tình trạng thân thể này của ta tốt hơn nhiều, có thể đi đường xa hơn một chút hay không?”
Ánh mắt Đỗ Việt sắc bén: “Muốn làm gì?”
“Ngươi xem, ta có phong hào sắp hai tháng, còn không bái kiến Thái hậu, trước là thân thể không khỏe đặc biệt cho phép không cần đi, hiện tại không chuyện gì, có đúng hay không có thể…”
“Ngươi bây giờ nhìn là không có gì, nhưng bụng này phải gánh vác bao nhiêu ngươi rõ ràng, bệ hạ vì để cho ngươi tĩnh dưỡng đã chọn một chỗ yên lặng, từ nơi này mà Vĩnh Thọ cung Vĩnh Thọ cung cần phải phải nhiêu lâu, dù là ngồi kiệu xóc nảy ngươi cũng không chịu được.
“Nếu là đi một đoạn nghỉ một đoạn thì sao?”
“Cái này…”
“Đỗ thần y, mỗi ngày ta ở trong này không có chuyện gì làm, coi như đi ra ngoài giải sầu, ngươi thấy được không?”
Đỗ Việt suy nghĩ một chút, cuối cùng thả lỏng: “Được hay không, tự ngươi tự đắn đo, mọi việc cẩn thận, đừng miễn cưỡng.”
Dùng qua đồ ăn sáng nghỉ ngơi một hồi, lại cẩn thận rửa mặt chải đầu chỉnh trang lại, cẩn thận di chuyển, đến Vĩnh Thọ cung, đã gần đến buổi trưa.
Tống Thái hậu nghe nói, người đang ở chính đường, mắt thấy Tô Tử Mộc muốn quỳ xuống hành lễ, liền khuyên bảo một phen.
“Mẫu hậu, hai tháng chưa từng đến hành lễ vốn là vô cùng thiếu lễ phép, cái lễ này coi như là con tạ lỗi với người.”
“Được rồi, con có tâm này là được, hiện nay quan trọng nhất là giữ gìn thân thể, muốn quỳ thì đợi sinh sản xong, tuỳ con làm sao đều được.”
Tô Tử Mộc được Tiểu Lộ tử đỡ đứng lên, lúc này mới mắt nhìn thẳng Tống Thái hậu.
Từ lần trước hạ độc, liền chưa từng gặp lại, nghĩ đến đã hơn một năm.
Lúc tiên hoàng còn sống, Tống phi là nổi danh dịu dàng điệu thấp, không tranh không đoạt, nhưng Bùi Thành Trạch và Tô Tử Mộc đều biết, nàng là kiếm sắc giấu trong vỏ, chỉ dựa vào nàng vì để cho Tô Tử Mộc không bị Bùi Thành Thuỵ hoài nghi mà tự uống thuốc độc, liền nhìn ra được nàng là người tàn nhẫn ra sao.
Mỹ nhân đã từng giấu diếm hào quang, mắt ngọc mày ngài, hiện tại một năm trôi qua, đầy đầu đầu tóc bạc, hai chân tàn phế.
Lòng Tô Tử Mộc không khỏi nhéo chặc, đây hết thảy, đều là lần hạ độc kia gây ra, mà nghiệt mình tạo còn xa không chỉ như vậy.
Cũng vì nguyên nhân như vậy, y vẫn không dám nói rõ chân tướng với Bùi Thành Trạch, tùy ý mình ở lãnh cung giãy dụa chuộc tội.
Chỉ là tội nghiệp Lê nhi vô tội, chết non ở trong nhà lao.
Tống Thái hậu thấy vẻ mặt y hoảng hốt, viền mắt đỏ lên, biết y lại đang suy nghĩ nhiều.
“Tử Mộc, con nếu cứ không bỏ xuống được, trong lòng ai gia cũng sẽ theo đó không xoá được cảm giác tội lỗi.”
“Mẫu hậu, chuyện này không liên quan đến người…”
“Nếu không phải lúc đó ai gia mạnh mẽ uống thuốc độc, cũng sẽ không cho con hổ thẹn đến nay, nghĩ như thế, trưởng tôn mà ta không có phúc nhìn thấy mặt cùng là do ai gia…”
Vừa nói, hai mắt liền tràn nước mắt.
“Không, Tử Mộc không có ý tứ này…”
“Nga?” Tống Thái hậu thả khăn tay xuống, mỉm cười hỏi, “Đó chính là có thể buông xuống?”
“…”
Tô Tử Mộc đột nhiên may mắn mình không có thật tình là địch với Tống Thái hậu, nếu không sợ là chết như thế nào cũng không biết.
Tống Thái hậu vẻ mặt Tô Tử Mộc bắt đầu thả lỏng, quay đầu dặn dò cung nhân truyền thiện.
“Tử Mộc, khó khăn tới một chuyến, lúc này cũng không còn sớm, ngọ thiện* dùng ở chỗ ai gia đi.”
*cơm trưa
Hậu cung tổng cộng liền ba vị tần phi, Cẩn Tần là vị phân cao nhất, có tri thức hiểu lễ nghĩa, không chủ động gây sự, là nữ nhi của Kinh Triệu phủ doãn Tả Lợi Chi, Tả đại nhân là thanh quan có tiếng, trước bị vu oan phái đến những nơi xa kinh thành, là Bùi Thành Trạch sớm xem trọng hắn, vừa lên ngôi liền điều hắn về kinh đô, bởi vì không bối cảnh gì, sở dĩ thu nữ nhi của hắn làm phi, cũng là cho hắn một hậu trường.
Tính cách Dung Quý nhân có chút điêu ngoa, nhưng một người ngược lại cũng không tạo nổi sóng gió gì, nàng là cháu gái của Binh bộ Thượng thư Trần Đạc, Trần Đạc là cựu thần tiền triều, chút cậy tài khinh người, nhưng tay cầm binh bộ quyền to, nhi tử cũng là võ tướng chưởng quản phòng thủ kinh thành, nhất thời không động được, Bùi Thành Trạch liền thú tiểu tôn nữ quý báu nhất của hắn vào, coi như là một loại con tin.
Tô Tử Mộc càng đóng cửa không ra, chỉ là ở trong cung của mình xem sách, đi vườn hoa nhỏ tản bộ một chút, ngoại trừ một lần Cẩn Tần chủ động tới cửa thăm hỏi, không tiếp xúc những người khác.
Đảo mắt thời gian mang thai đến sáu tháng, nhờ Đỗ Việt tận tâm điều trị, trên mặt rốt cục có thịt hơn, tinh thần cũng tốt, bụng cũng to lên giống như thổi khí.
Ngày hôm đó, Đỗ Việt thỉnh xong mạch bình an, hài lòng thu dọn đồ đạc, “Không sai, xem ra ngươi gần nhất rất nghe lời.”
“Tất nhiên, mọi việc không dám đối nghịch lại đỗ Đại thần y.”
“Đi, ta đây về trước Thái y viện, gần nhất tới hai người mới, bệ hạ giao cho ta mang theo.”
Tô Tử Mộc hiểu rõ, đây là Bùi Thành Trạch khiến Đỗ Việt tự bồi dưỡng người của mình.
“Cái kia… Đỗ huynh, ngươi xem tình trạng thân thể này của ta tốt hơn nhiều, có thể đi đường xa hơn một chút hay không?”
Ánh mắt Đỗ Việt sắc bén: “Muốn làm gì?”
“Ngươi xem, ta có phong hào sắp hai tháng, còn không bái kiến Thái hậu, trước là thân thể không khỏe đặc biệt cho phép không cần đi, hiện tại không chuyện gì, có đúng hay không có thể…”
“Ngươi bây giờ nhìn là không có gì, nhưng bụng này phải gánh vác bao nhiêu ngươi rõ ràng, bệ hạ vì để cho ngươi tĩnh dưỡng đã chọn một chỗ yên lặng, từ nơi này mà Vĩnh Thọ cung Vĩnh Thọ cung cần phải phải nhiêu lâu, dù là ngồi kiệu xóc nảy ngươi cũng không chịu được.
“Nếu là đi một đoạn nghỉ một đoạn thì sao?”
“Cái này…”
“Đỗ thần y, mỗi ngày ta ở trong này không có chuyện gì làm, coi như đi ra ngoài giải sầu, ngươi thấy được không?”
Đỗ Việt suy nghĩ một chút, cuối cùng thả lỏng: “Được hay không, tự ngươi tự đắn đo, mọi việc cẩn thận, đừng miễn cưỡng.”
Dùng qua đồ ăn sáng nghỉ ngơi một hồi, lại cẩn thận rửa mặt chải đầu chỉnh trang lại, cẩn thận di chuyển, đến Vĩnh Thọ cung, đã gần đến buổi trưa.
Tống Thái hậu nghe nói, người đang ở chính đường, mắt thấy Tô Tử Mộc muốn quỳ xuống hành lễ, liền khuyên bảo một phen.
“Mẫu hậu, hai tháng chưa từng đến hành lễ vốn là vô cùng thiếu lễ phép, cái lễ này coi như là con tạ lỗi với người.”
“Được rồi, con có tâm này là được, hiện nay quan trọng nhất là giữ gìn thân thể, muốn quỳ thì đợi sinh sản xong, tuỳ con làm sao đều được.”
Tô Tử Mộc được Tiểu Lộ tử đỡ đứng lên, lúc này mới mắt nhìn thẳng Tống Thái hậu.
Từ lần trước hạ độc, liền chưa từng gặp lại, nghĩ đến đã hơn một năm.
Lúc tiên hoàng còn sống, Tống phi là nổi danh dịu dàng điệu thấp, không tranh không đoạt, nhưng Bùi Thành Trạch và Tô Tử Mộc đều biết, nàng là kiếm sắc giấu trong vỏ, chỉ dựa vào nàng vì để cho Tô Tử Mộc không bị Bùi Thành Thuỵ hoài nghi mà tự uống thuốc độc, liền nhìn ra được nàng là người tàn nhẫn ra sao.
Mỹ nhân đã từng giấu diếm hào quang, mắt ngọc mày ngài, hiện tại một năm trôi qua, đầy đầu đầu tóc bạc, hai chân tàn phế.
Lòng Tô Tử Mộc không khỏi nhéo chặc, đây hết thảy, đều là lần hạ độc kia gây ra, mà nghiệt mình tạo còn xa không chỉ như vậy.
Cũng vì nguyên nhân như vậy, y vẫn không dám nói rõ chân tướng với Bùi Thành Trạch, tùy ý mình ở lãnh cung giãy dụa chuộc tội.
Chỉ là tội nghiệp Lê nhi vô tội, chết non ở trong nhà lao.
Tống Thái hậu thấy vẻ mặt y hoảng hốt, viền mắt đỏ lên, biết y lại đang suy nghĩ nhiều.
“Tử Mộc, con nếu cứ không bỏ xuống được, trong lòng ai gia cũng sẽ theo đó không xoá được cảm giác tội lỗi.”
“Mẫu hậu, chuyện này không liên quan đến người…”
“Nếu không phải lúc đó ai gia mạnh mẽ uống thuốc độc, cũng sẽ không cho con hổ thẹn đến nay, nghĩ như thế, trưởng tôn mà ta không có phúc nhìn thấy mặt cùng là do ai gia…”
Vừa nói, hai mắt liền tràn nước mắt.
“Không, Tử Mộc không có ý tứ này…”
“Nga?” Tống Thái hậu thả khăn tay xuống, mỉm cười hỏi, “Đó chính là có thể buông xuống?”
“…”
Tô Tử Mộc đột nhiên may mắn mình không có thật tình là địch với Tống Thái hậu, nếu không sợ là chết như thế nào cũng không biết.
Tống Thái hậu vẻ mặt Tô Tử Mộc bắt đầu thả lỏng, quay đầu dặn dò cung nhân truyền thiện.
“Tử Mộc, khó khăn tới một chuyến, lúc này cũng không còn sớm, ngọ thiện* dùng ở chỗ ai gia đi.”
*cơm trưa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất