[Vương Triều Kim Ngọc] – Quyển 3 – Thôi Xán
Chương 25: Lời cuối sách
Hú hú! Chúc mọi người trung thu vui vẻ!
Tôi biết, thời gian xuất bản sách không phải là trung thu, thế nhưng, ngày tôi hoàn thành quyển này chính là trung thu đó nha, ha ha ha ha. Để chuẩn bị quà mừng trung thu, Lộng Lộng đã viết xong quyển này vào ngày hôm nay, mong rằng mọi người thích món quà trung thu muộn màng này.
Từ quyển tiếp theo, các cuộc chiến sẽ bắt đầu trở nên kịch liệt.
Đương nhiên, những phần cần tình yêu thì vẫn sẽ có tình yêu.
Điểm cốt yếu chính là, mặc dù đây là văn về thời dân quốc, nhưng thực ra bộ sách này vẫn thuộc về đề tài không sát với thực tế, bởi vì tôi thật sự không nghiên cứu diễn tiến thời gian, nếu người khác muốn hỏi tôi cặn kẽ, đây là năm nào ở thời dân quốc, chậc, tôi nói thật là mình không trả lời được.
Lộng Lộng chỉ là muốn có cảm giác khi viết về thời đại ấy, và tiểu thuyết thì vẫn chỉ là tiểu thuyết mà thôi.
Tuy nhiên, mặc dù đây là tiểu thuyết, nhưng việc tra cứu tư liệu là không thể tránh khỏi. Về thuốc penicillin, bệnh viêm phổi, lao phổi, cả việc vận động cấm thuốc phiện, cấm ma túy vào khoảng thời gian đó, tôi đều tra cứu tư liệu. Tên một số loại thuốc phiện như cây cổ kha, hồng hoàn, bạch phiến, những thứ này đều là thuốc phiện ở thời đó.
Thuốc phiện cũng được, quân phiệt cũng được, người nước ngoài cũng được, thực ra Lộng Lộng cũng chỉ muốn viết về tình người mà thôi.
Tôi đã đưa rất nhiều suy nghĩ của mình vào trong áng văn chương này, muốn nó trở thành một cuốn tiểu thuyết mà sau khi độc giả đọc xong, trong lòng họ vẫn còn những điều nho nhỏ phải suy tư.
Trong thời đại loạn lạc, những người khác nhau sẽ có những cách đấu tranh sinh tồn khác nhay, những người khác nhau sẽ có những nguyên tắc xử sự khác nhau. Tôi chờ mong thấy được nhiều nhiệt huyết hơn, nhiều sự oanh liệt hơn.
Tôi tin tưởng, nếu là một con người có nhân cách vĩ đại, mặc kệ họ đang ở thời đại hay hoàn cảnh nào, họ đều có thể tỏa sáng rực rỡ.
Tình người có chói lọi rực rỡ thì đó mới là vàng ngọc chân chính, đáng quý trọng.
Giống như câu tôi đã từng nói trên weibo, đê tiện và nham hiểm chỉ đắc chí được một thời gian thôi, chắc chắn chúng sẽ bị tiêu diệt.
Lẽ phải, mãi mãi trường tồn.
Tính yêu chân chính, mãi là vĩnh hằng.
Hôm nay là trung thu, chúc Tiểu Bạch cùng Hoài Phong được ăn món bánh trung thu ngọt ngào, vượt qua mọi cửa ải khó khăn trong cuộc đời bọn họ.
Chúc độc giả cũng giống như Tiểu Bạch và Hoài Phong, tìm được người yêu đồng tâm đồng lòng, yêu thương khắng khít, đến chết cũng không thay đổi.
Tôi biết, thời gian xuất bản sách không phải là trung thu, thế nhưng, ngày tôi hoàn thành quyển này chính là trung thu đó nha, ha ha ha ha. Để chuẩn bị quà mừng trung thu, Lộng Lộng đã viết xong quyển này vào ngày hôm nay, mong rằng mọi người thích món quà trung thu muộn màng này.
Từ quyển tiếp theo, các cuộc chiến sẽ bắt đầu trở nên kịch liệt.
Đương nhiên, những phần cần tình yêu thì vẫn sẽ có tình yêu.
Điểm cốt yếu chính là, mặc dù đây là văn về thời dân quốc, nhưng thực ra bộ sách này vẫn thuộc về đề tài không sát với thực tế, bởi vì tôi thật sự không nghiên cứu diễn tiến thời gian, nếu người khác muốn hỏi tôi cặn kẽ, đây là năm nào ở thời dân quốc, chậc, tôi nói thật là mình không trả lời được.
Lộng Lộng chỉ là muốn có cảm giác khi viết về thời đại ấy, và tiểu thuyết thì vẫn chỉ là tiểu thuyết mà thôi.
Tuy nhiên, mặc dù đây là tiểu thuyết, nhưng việc tra cứu tư liệu là không thể tránh khỏi. Về thuốc penicillin, bệnh viêm phổi, lao phổi, cả việc vận động cấm thuốc phiện, cấm ma túy vào khoảng thời gian đó, tôi đều tra cứu tư liệu. Tên một số loại thuốc phiện như cây cổ kha, hồng hoàn, bạch phiến, những thứ này đều là thuốc phiện ở thời đó.
Thuốc phiện cũng được, quân phiệt cũng được, người nước ngoài cũng được, thực ra Lộng Lộng cũng chỉ muốn viết về tình người mà thôi.
Tôi đã đưa rất nhiều suy nghĩ của mình vào trong áng văn chương này, muốn nó trở thành một cuốn tiểu thuyết mà sau khi độc giả đọc xong, trong lòng họ vẫn còn những điều nho nhỏ phải suy tư.
Trong thời đại loạn lạc, những người khác nhau sẽ có những cách đấu tranh sinh tồn khác nhay, những người khác nhau sẽ có những nguyên tắc xử sự khác nhau. Tôi chờ mong thấy được nhiều nhiệt huyết hơn, nhiều sự oanh liệt hơn.
Tôi tin tưởng, nếu là một con người có nhân cách vĩ đại, mặc kệ họ đang ở thời đại hay hoàn cảnh nào, họ đều có thể tỏa sáng rực rỡ.
Tình người có chói lọi rực rỡ thì đó mới là vàng ngọc chân chính, đáng quý trọng.
Giống như câu tôi đã từng nói trên weibo, đê tiện và nham hiểm chỉ đắc chí được một thời gian thôi, chắc chắn chúng sẽ bị tiêu diệt.
Lẽ phải, mãi mãi trường tồn.
Tính yêu chân chính, mãi là vĩnh hằng.
Hôm nay là trung thu, chúc Tiểu Bạch cùng Hoài Phong được ăn món bánh trung thu ngọt ngào, vượt qua mọi cửa ải khó khăn trong cuộc đời bọn họ.
Chúc độc giả cũng giống như Tiểu Bạch và Hoài Phong, tìm được người yêu đồng tâm đồng lòng, yêu thương khắng khít, đến chết cũng không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất