[Đam Mỹ] Vô Song

Chương 3

Trước Sau
Đối diện với Thu Sơn biệt viện ở góc Tây Bắc của Lục Công thành, có một đạo quán, tên là Tử Hà Quán.

Ngôi đạo quán này sơ khai được xây dựng vào tiền triều, lão quan chủ sau khi chết, đạo sĩ bên dưới gần như toàn bộ chạy sạch, tuổi tác lâu năm, hương khói sa sút, đạo quán ngày càng ít người đến thăm viếng, người nhỏ tuổi trong thành này, có lẽ chưa từng nghe qua cái tên Tử Hà Quán.

Hết thảy khi mọi sự suy tàn dừng lại mới có tân quan chủ đến nhậm chức.

Mùng ba tháng ba, sinh thần Huyền Thiên Thượng Đế.

Một ngày này, Tử Hà Quán gần như bị vây quanh đến độ nước chảy không lọt, gần như một nửa người dân Lục Công thành đều chạy tới nơi này. Nhìn bên trong, mỗi người trên tay cầm ba nén nhang, nhìn bên ngoài, những người bán hàng đã nhanh chóng bày biện cơm sáng hoa quả tươi từ sớm, những thứ kia là cung cấp cho những người đến đây dâng hương.

Đổi lại vào hai tháng trước, ai cũng sẽ không nghĩ tới, chỗ này gần như là đạo quán hoang vắng, còn có thể như cây khô gặp xuân, nghênh đón nhiều tín đồ hương khách như vậy, rõ ràng đạo quán vẫn là đạo quán trước kia, cũng không thấy tu sửa ra sao, nhiều lắm chính là thay mới ngói nhà dột mưa, rồi lại nhổ hết cỏ hoang bên trong, nhưng trong mắt dân chúng địa phương, hương khói lượn lờ trên cao, đàn hương tràn ngập tứ phía Tử Hà Quán, nhìn thế nào so với trước kia cũng thêm mấy phần linh thiêng.

Núi ở đây không cao, có tiên ắt sẽ nổi danh, nước ở đây không sâu, có rồng ắt sẽ linh thiêng, đoán chừng nguyên do là vì vị chủ nhân mới của đạo quán.

Trương thị trong tay cầm chặt nén nhang vừa mới đốt ở ngọn đèn dầu trên thạch đài, từ trong biển người khó khăn bước tới, tự mình thắp nén nhang vào chiếc lư hương lớn ở giữa sân, cầu nguyện năm nay cả nhà bình an.

Nhiều người như vậy, nhưng nàng cũng không có nửa điểm muốn bỏ cuộc, ngược lại còn cảm thấy nếu mình đến trễ, có thể thần linh sẽ không hài lòng, trong lòng nói lát nữa dâng hương xong, phải tự mình đi cầu quẻ bói, tốt nhất là nhờ tiểu đạo sĩ kia đi năn nỉ một chút, mời quan chủ đích thân giải xăm cho mình.

Mất gần nửa canh giờ, nàng rốt cuộc cắm được nhang, hướng thần linh cầu khấn xong, cũng dâng lên cống vật, lúc này mặt trời đã lên cao, son phấn trên mặt Trương thị tỏa ra hơi nóng, có chút nhờn dính và trôi đi, chung quanh như cũ tiếng người ồn ào, chạm vai nối gót, rất nhiều người giống như Trương thị vậy, không tản đi chút nào, ngược lại còn hết sức phấn khởi, cảm thấy bản thân đã hoàn thành một nhiệm vụ linh thiêng quan trọng. .

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

Trương thị nhà ở Thành Đông, chồng mở hai cửa tiệm vải trong thành, gia cảnh cũng coi như là sung túc, tình cảm vợ chồng cũng không tệ, chẳng qua là chuyện con cái không được như ý, khó khăn lắm đến trung niên mới có con, vợ chồng hai người đối với nhi tử giống như minh châu, ai ngờ mới hai tháng trước, đứa con thơ đột nhiên bệnh nặng, sinh mệnh gần như về Tây Thiên, hai người tìm không biết bao nhiêu đại phu, đi đến Ngọc Phật Tự thắp không biết bao nhiêu nén nhang, cuối cùng cũng không thấy điều gì xảy ra, lúc này mới nghe nói Tử Hà Quán có vị quan chủ mới đến y thuật cao minh, ngay cả hương khói bay trên cao của Tử Hà Quán cũng linh thiêng, Trương thị thấy con bệnh chỉ lo tìm thầy thuốc, cũng không quan tâm nhiều, vội vàng tới cửa cầu khấn, kết quả đánh bậy đánh bạ, con trai lại được chữa khỏi bệnh, từ đó tiền nhang đèn mỗi tháng Trương thị cúng bái Ngọc Phật Tự, liền chuyển toàn bộ sang bên này.

Lục Công thành nói lớn không lớn, tin tức đứa con của vợ chồng Trương thị khỏi bệnh rất nhanh được truyền đi khắp nơi, người mộ danh tới ngày càng nhiều, Tử Hà Quán trong một đêm danh tiếng tăng lên, rất nhanh liền cùng Ngọc Phật Tự lúc đó, trở thành đạo quán lớn nhất Lục Công thành.

Trương thị lấy ra khăn tay lau đi mồ hôi trán, vất vả đi vào góc điện, lại được báo tin hôm nay quan chủ không giải xăm, mà ở giữa đình giảng đạo, Trương thị một chữ bẻ đôi cũng không biết, nhưng vì sự tín nhiệm sâu sắc với Thôi quan chủ, nên có ý định đi nghe một chút.



Vừa mới đến giữa đình, nàng liền sợ hết hồn.

Trong sân gần như đã đầy người ngồi, cũng có không ít người đứng ở đầu bên ngoài, vây kín ở trong ba tầng bên ngoài ba tầng, nhưng lại không phát ra động tĩnh gì lớn, thỉnh thoảng có mấy người xì xào bàn tán, cũng đều cố gắng hạ thấp giọng.

Trương thị xa xa đã nhìn thấy vị Thôi quan chủ kia.

Đối phương ngồi xếp bằng trên bậc thang dưới mái hiên, ánh mắt vì nhìn về giữa sân nên hơi nheo lại, Trương thị nhìn thấy trong lòng động một cái, nhất thời nghĩ tới những tượng thần trong chính điện, cũng hơi khép mắt như vậy, dáng vẻ từ bi quan sát buồn vui của nhân gian.

Sắc mặt Thôi quan chủ, so với lần trước tựa hồ tái nhợt hơn không ít, cũng có thể là do đang ở ngoài trời, nên bị ánh nắng chiếu đến.

Trương thị thường xuyên tới dâng hương, mơ hồ nghe đạo đồng trong quán nói, thân thể Thôi quan chủ hình như không được khỏe. Về phần tại sao không khỏe, không ai có thể nói được, thân là con dâu của Trương thị, cũng không tiện hỏi thêm nhiều.

Mặc dù khoảng cách hơi xa, chung quanh không ai nói chuyện, thanh âm của Thôi quan chủ, vẫn có thể truyền đến tai đại đa số người.

Không nhanh không chậm, ngữ khí nhẹ nhàng hòa hoãn.

Giống như chén trà không nóng không lạnh, vừa vặn có thể cầm trong tay, thanh thoát thơm dịu, thấm vào trong tâm.

Nơi người này ở, tựa như nơi ở của thần phật.

"Hôm nay muốn nói, là nhân quả." Trương thị nghe vị Thôi quan chủ kia nói như vậy.

Tại đó có người ồ nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Thôi quan chủ khẽ mỉm cười, tiếp tục nói: "Rất nhiều người có lẽ cho rằng, Phật gia mới nói về nhân quả, thật ra Đạo gia chúng ta, cũng nói về nhân quả. Thuyết giáo giản lược trong 《Thái Thượng Cảm Ứng Thiên》, họa phúc vô môn, duy nhân tự triệu. Là ý nói, tai họa cũng thế, có phúc cũng vậy, cho tới bây giờ đều không được định trước, mà là có liên quan với hành vi của bản thân, cái này cùng với loại thiện nhân, ắt được thiện quả của Phật gia, có hiệu quả thỏa đáng như nhau."

Trương thị đừng nói là biết chữ, ngay cả sách cũng chưa sờ qua, nhiều lắm là thường đi đến trà quán xuôi tai nghe tiên sinh kể chút chuyện bốn phương, đau đầu nhất chính là nghe những đạo lý to lớn thao thao bất tuyệt kia.

Nhưng mà lúc này, không biết có phải vì được nghe cùng nhiều người tại đây, hay là cách nói đặc biệt của Thôi quan chủ sâu sắc mà đơn giản, nàng không những nghe hiểu, mà còn thấy không nhàm chán, ngược lại trong lòng có cảm giác trong trẻo lắng đọng.



"Mau tới nói với nương tử Trương gia."

Thình lình nghe thấy họ của mình, Trương thị sững sốt một chút, còn tưởng rằng có người cùng họ với mình, chỉ đưa mắt nhìn một chút, Thôi quan chủ đang hướng mắt về phía mình, ngay cả những người khác, cũng chuyển tầm mắt theo hướng nhìn của y.

Nàng ầm một cái, bên tai đỏ lên, lần đầu trong đời để lộ sự tồn tại dưới ánh mắt sáng ngời của nhiều người như vậy, ngay cả chân tay cũng không biết để vào đâu.

"Lúc trước, nhi tử của Trương nương tử mắc bệnh nặng, thiếu chút nữa là không chữa trị được, chắc hẳn mọi người đã từng nghe qua, nếu không phải hằng ngày nàng làm nhiều việc thiện, tổ tiên Trương gia tích đức, một trận đại nạn sao có thể gặp dữ hóa lành?"

Trương thị vạn lần không nghĩ tới Thôi quan chủ sẽ không tiếc lời khen như thế, lập tức kích động rồi lại ngượng ngùng, ngay cả lời nói cũng bất ổn, thanh âm run rẩy vội vã: "Thiếp, cùng phu quân nhà mình, ngày thường cũng là dựa vào bản tâm mà hành sự, nào đáng để quan chủ khen ngợi như vậy! Tiểu nhi khỏi bệnh, đều nhờ y thuật cao minh của quan chủ, trên dưới Trương gia, tất cả vô cùng cảm kích!"

Thôi quan chủ nở nụ cười tươi hơn: "Dựa vào bản tâm để hành sự là một điều rất tốt, nói thì dễ, cõi đời này có mấy ai làm được? Trùng hợp đúng lúc đó ta vừa mới đến Tử Hà Quán, xem xét kỹ càng, chẳng lẽ đó còn không phải là Vô Lượng Tổ Sư âm thầm chỉ dẫn?"

Mọi người sau khi nghe xong cảm thấy cũng có lý, lại nhìn ánh mắt của Trương thị, rồi từ nghi ngờ biến thành ngưỡng mộ.

Gò má Trương thị đỏ bừng, trong lòng kích động không thôi, nàng sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên nghe người khác khen nàng hành thiện tích đức, người khen còn là quan chủ của đạo quán nổi danh trong thành, chuyện tốt may mắn ba đời thế này, nàng hận không thể lập tức trở về chia sẻ với phu quân, thậm chí Trương thị đã nghĩ xong, tháng sau tới dâng hương, tiền nhang đèn nhất định phải cho nhiều hơn chút.

Lúc tinh thần đang bay xa, Trương thị chợt thấy mắt đau nhói một trận, tựa như có vật vàng bạc nào đó dưới ánh mặt trời phản chiếu.

Nàng theo bản năng nhắm mắt lại, sau đó là tiếng xé gió bên tai, như chim giương cánh bay vội lướt qua.

Trương thị không nhịn được lại mở mắt, kết quả liền nhìn thấy một bóng người màu xám đánh về phía bậc thang chỗ Thôi quan chủ, trường kiếm trong tay lấp lánh, hung mãnh nhanh chóng, thế lực không thể đỡ, điệu bộ muốn giết chết Thôi quan chủ bằng một kiếm!

Mũi kiếm nháy mắt đã tới giữa trán nửa tấc, bất luận đạo đồng bên cạnh tốc độ nhanh hơn nữa, cũng không kịp nhào tới cứu giúp, huống chi chuyện lại xảy ra đột ngột, căn bản không ai có thể phản ứng kịp.

Thôi quan chủ bị kiếm phong tập kích, không khỏi hơi ngửa mặt về phía sau, nhưng động tác này của y đối với kẻ ám sát mà nói căn bản chẳng làm nên chuyện gì, chỉ trong nháy mắt, kiếm sẽ đâm vào mi tâm của y, biến người sống thành người chết.

Trương thị cảm thấy đối phương không còn bất kỳ cơ hội sống sót nào, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, không nhịn được hét lên chói tai!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau