Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh)

Chương 19: Người cũng như tên

Trước Sau
Hôm sau, hai người quyết định đi ngắm hải đăng trước khi về lại Đài Bắc. Sau cuộc trò chuyện tối qua, Khưu Thiên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lâm Nhược Thần có chút thay đổi, như thể anh đang mon men bên bờ nội tâm của cậu, sắp bước được một chân vào bên trong thì đột nhiên có làn gió thổi đến, chớp mắt đã thấy mình trở ra bên ngoài, thay đổi quá nhỏ bé và tinh diệu, như sóng biển vội vã tràn lên bờ cát, chưa kịp thấm ướt những hạt cát nhỏ li ti được bao lâu thì đã phải lặng lẽ lui về.

Khưu Thiên không cam lòng, dù chỉ lấy danh nghĩa bạn bè, thì thế giới nội tâm rộng lớn và nở đầy hoa trắng đó, anh vẫn muốn được ngắm một lần.Nhìn sườn mặt nghiêng của Lâm Nhược Thần in trên nền sáng rực rỡ của ánh mặt trời trên đỉnh hải đăng, Khưu Thiên đã nghĩ như thế.

Chạng vạng, hai người lên tàu về lại Đài Bắc, trong toa tàu vắng khách, mưa phùn lất phất bay bên ngoài cửa sổ, Lâm Nhược Thần ngồi co lại trên ghế, gương mặt ẩn hiện đôi nét mỏi mệt, trò chuyện với Khưu Thiên câu được câu chăng.

Xe chạy đến Đài Trung, Khưu Thiên nhớ lại trên blog của Lâm Nhược Thần từng nhắc đến vòng xoay Trung Cảng, bèn cẩn thận hỏi thăm. “Cậu có quen thuộc với Đài Trung không? Lần sau tôi dẫn cậu đến chơi.”

“À quen lắm, đường phố trường học quán sá ở đây, nơi nào tôi cũng biết.”

“Cậu từng ở Đài Trung sao?”

“Em gái tôi học đại học Đài Trung, khuôn viên trường nó khá đẹp, mà tôi cũng rất thích nơi này nên vẫn thường đến chơi.” Lâm Nhược Thần thay đổi tư thế, quay sang nhìn Khưu Thiên. “Sau khi tốt nghiệp nó vẫn ở lại Đài Trung, nếu không phải vì công việc hiện tại, có lẽ tôi đã chuyển đến đây lâu rồi.”

“Ừ, tôi cũng thích Đài Trung.” Khưu Thiên đồng cảm gật gật đầu, “Tiểu Thành rất thích Đài Bắc, nhưng tôi lại chẳng thấy Đài Bắc có chỗ nào tốt, bánh nướng vừa nhỏ vừa mỏng, sữa bò cũng chẳng ngon.”

“Đúng thế! Bên cạnh trường em tôi có một quán bánh nướng ngon mà rẻ, một cái bánh to ngần này mà chỉ 40 đồng, lần sau anh về Đài Trung hãy ghé ăn thử.” Lâm Nhược Thần cười toe, lấy ngón lại vẽ lại hình dạng chiếc bánh, rồi tỉ mỉ nói địa chỉ cho Khưu Thiên.

Nhìn Khưu Thiên chăm chú lưu địa chỉ vào di động, Lâm Nhược Thần dường như nghĩ đến điều gì đó, lặng im một lúc mới mở miệng. “Có phải anh ở lại Đài Bắc để bầu bạn với Tiểu Thành không?”

Khưu Thiên hơi sững sờ. “Sao cậu biết?”

“Vì… đó là tính cách của anh, là một người anh trai tốt.”

Khưu Thiên cảm thấy không được tự nhiên, ngượng ngùng sờ sờ đầu như đứa trẻ năm tuổi được người lớn khen ngoan.

“Cậu cũng vậy mà,” Khưu Thiên chuyển đề tài, “Mà hai anh em cậu tính cách có giống nhau không?”

“Không giống chút nào, tuy là chưa đến mức tương phản. Còn nhớ tôi từng gọi nó là Kim Tương Ngọc chứ? Nó gọi tôi là ma đầu tùy hứng.” Nói xong, ngẩng lên nhìn Khưu Thiên. “Thật ra em gái tôi rất giống anh.”

“Người ta có phải Kim Tương Ngọc đâu?” Khưu Thiên giãy nãy.

“Ha ha, ý tôi không phải là tính cách, mà là khí chất. Hai người đều thuộc tuýp sôi nổi cởi mở, lúc nào cũng tỏa sáng trong đám đông, thu hút mọi ánh mắt. Anh có chơi game Tam Quốc Chí chứ? Như anh và nó, ít cũng phải cấp 80, là nhân vật người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”

Khưu Thiên bất lực. “Gì mà cấp 80, khoa trương vậy, còn cậu thì sao?”

“Tôi cùng lắm cũng chỉ đến cấp 40, là loại nhân vật làm nền ấy, chỉ khi nào gặp vấn đề mới có người chú ý đến, còn bình thường thì không có cảm giác tồn tại.” Lâm Nhược Thần cười nói. “Thật ra trong mắt tôi, cả anh và nó đều giống như mặt trời.”

Chuông đồng trong ngực Khưu Thiên như bị ai đó gõ vào mấy tiếng, anh hít sâu một hơi rồi nói. “Chói sáng quá cũng không hẳn tốt, ngược lại, tôi thích giống như cậu hơn.”

“Ừm, em gái tôi thường bảo, nếu bên ngoài rực rỡ quá, sẽ không thấy được bản chất bên trong.”



“Nhưng cậu thấy, đúng không?” Anh biết Lâm Nhược Thần giỏi nhìn người, Lâm Nhược Thần có thể nhìn thấu anh, dù trên blog cậu đã từng nhắc đến, anh vẫn muốn chứng thực một lần. “Nói xem, cậu thấy gì ở tôi?” Khưu Thiên cố gắng che giấu xúc động.

“Tôi chỉ có thể nói rằng, người cũng như tên.” Lâm Nhược Thần dịu dàng nói, dịu dàng đến mức Khưu Thiên tưởng rằng mình chính là đứa trẻ năm tuổi đang được cậu dỗ dành.

Người cũng như tên.

Những lời này đánh thẳng vào lòng Khưu Thiên, như một bàn tay vô hình đào lên bí mật sâu kín nhất đã được chôn chặt giữa tầng tầng cảm xúc. Khưu Thiên nắm chặt tay vịn, gom hết sức lực để nở một nụ cười thản nhiên. “Cậu cũng thế, cậu cũng như ánh nắng ban mai.”

Nói xong cáo lỗi vào WC, cúi mặt dưới vòi nước một lúc lâu, mượn hơi lạnh của dòng chảy cho mình bình tĩnh lại. Đợi đến lúc ra ngoài, chẳng mấy mà đã về đến nơi, Khưu Thiên tạm biệt Lâm Nhược Thần, hẹn ngày mai sẽ gửi ảnh cho cậu rồi cứ thế chạy ào về nhà giữa cơn mưa phùn lất phất, nước mưa rơi trên mặt lạnh lẽo, ngay cả hành lý cũng ướt mưa.

Lý Dĩ Thành đang ngồi trong phòng khách vừa ăn vừa xem TV, Khưu Thiên mở cửa, quăng phịch hành lý xuống bên cạnh sô pha rồi ngồi vào bên phải cậu. “Hình như tui bệnh rồi.”

Nói xong, cả người run lên, đôi bờ vai co lại, cúi đầu chôn mặt giữa hai tay, và từng tiếng nức nở khẽ khàng dẫu hết mực kiềm nén vẫn vang lên đứt quãng, những lời của Lâm Nhược Thần như chiếc cào của người quét lá, trên mặt đất phủ đầy lá thu rụng tàn nhẫn quét qua từng nhát từng nhát một, để lộ ra tầng lá mục nằm ở tận nơi sâu nhất đã vữa nát từ lâu, đau đến trào nước mắt.

Không có việc gì, không sao hết, nào, đừng khóc, không được khóc, không thể khóc, mình chỉ đang sinh bệnh thôi.

Lý Dĩ Thành không nói lời nào, buông đĩa, quay sang ôm lấy Khưu Thiên, nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh.

Rất nhanh, Khưu Thiên đã ngừng rơi lệ, lấy tay lau mắt rồi ngẩng đầu ngả lưng lên ghế.

Lý Dĩ Thành xoa má anh. “Hoa trắng nhỏ làm sao?”

“Cậu ấy biết tui là mùa thu.” Khưu Thiên lấy lại bình tĩnh rất mau lẹ, ngữ khí đã trở nên nhàn nhã như không.

“Cậu tên Khưu Thiên, chẳng lẽ lại là mùa hè?” Lý Dĩ Thành khó hiểu.

“Rửa mặt đã.” Khưu Thiên hít sâu một hơi, bước vào phòng tắm, nhìn bản thân mình chằm chằm trong gương. Mùa thu, bí mật này chỉ có Thái hậu biết, ngay cả Tiểu Thành cũng chưa từng phát hiện.

Vậy mà, Lâm Nhược Thần biết. Còn biết từ rất sớm.

“Cậu cần một người có thể thấu hiểu cậu còn hơn cả Tiểu Thành.” Thái hậu đã nói như thế. Mà lời Thái hậu thì luôn luôn đúng.

Khưu Thiên vác bộ mặt bình thường trở lại phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Lý Dĩ Thành.

“Nói nghe xem nào.” Lý Dĩ Thành lấy thêm đôi đũa, đẩy đĩa thịt về phía anh.

Khưu Thiên bình tĩnh kể lại đầu đuôi chuyến đi Khẩn Đinh, cả cảm xúc đã vỡ toang ra khỏi ngực anh khi nhìn thấy Lâm Nhược Thần mỉm cười tối hôm ấy, cũng tỉ mỉ thuật lại.

“Cậu có.” Cuối cùng Lý Dĩ Thành mở miệng.

“Mấy tháng rồi?” Khưu Thiên chớt nhả.

“Cậu có tình yêu. Cậu yêu người kia rồi.” Hiếm khi Lý Dĩ Thành không đấu võ mồm với anh.



“Ừa, tui biết.” Khưu Thiên gắp một miếng thịt trên đĩa, cười nói “Ai cha, thịt ngon” rồi điềm nhiên bỏ vào miệng.

Lý Dĩ Thành im lặng nhìn gương mặt làm bộ hi hi ha ha của anh. “Có dự định gì chưa?”

“… Hỏi Thái hậu xem thế nào.” Theo một nghĩa nào đó, duyên gặp gỡ giữa anh và Lâm Nhược Thần là do Thái hậu mang đến, hỏi chị chắc không sai.

“Ờ, trước tiên chị ấy sẽ chúc mừng cậu, cuối cùng cũng biết yêu là gì rồi đó.”

“Mới biết chút xíu, đã có gì đâu… Ê khoan, cái gì trên tay thế kia?” Khưu Thiên bị một vật hấp dẫn ánh mắt.

“À, nhẫn.” Lý Dĩ Thành xòe ngón nhẫn ra trước mặt Khưu Thiên.

“Hứ!”

Khưu Thiên không thèm nói nữa, đứng dậy bỏ về phòng, cũng không bật điện mà cứ vậy ngồi trên giường, ánh đèn đường ảm đạm xuyên qua hoa văn cửa kính lọt vào phòng, rọi lên chiếc bàn đọc sách thành một hình bóng lặng im mờ nhạt. Như Khưu Thiên lần đầu nhìn thấy tình yêu, mơ hồ, hư ảo, tưởng như chỉ cần chạm vào sẽ lập tức tan đi.

Tình yêu đến quá vội, không thể giải thích, không thể đề phòng.

Khưu Thiên đứng dậy rót một ly nước lọc, đặt lên chỗ trống trên bàn học, bên cạnh chiếc ghế dựa nhỏ Lâm Nhược Thần đã làm cho anh.

“Hi.” Khưu Thiên nói, ly nước lọc vẫn lặng im trên bàn đọc.

Ngày ấy ôm tất cả hoang mang về cuộc đời và khát vọng với tình yêu chạy đến chỗ Thái hậu, bị chị ném vào nhà trọ bình dân gặp gỡ Lâm Nhược Thần, rồi lại theo lời chị đi Khang Định, nơi thành phố núi tương ngộ cậu lần nữa. Lâm Nhược Thần bỏ phí ba năm đại học và rồi gặp anh, còn anh mang theo lời nguyện cầu được nếm trải tình yêu một lần trong đời mà gặp cậu.

Có phải vì quá khao khát được yêu nên mới xao lòng trước đối phương?

Câu trả lời là, không phải.

Yêu Lâm Nhược Thần vì cậu chính là cậu, chẳng liên quan nào đến việc anh có muốn hay không.

Xem, cầu được ước thấy rồi đấy, nhưng sao lòng anh lại khổ sở đến vậy? Khưu Thiên đem nghi vấn này ra hỏi Lý Dĩ Thành vẫn đang ngồi ăn trong phòng khách.

“Vì cậu cảm thấy tình yêu này không có hy vọng.” Lý Dĩ Thành nói.

“Ờ,” Khưu Thiên trầm ngâm một lát, “Vậy cậu nghĩ có hy vọng không?”

“Không biết, có điều cậu đừng quyết định vội vàng, hãy cứ cho bản thân và người kia một cơ hội, đừng để sau này mới cảm thấy hối hận.”

Khưu Thiên im lặng, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.

“Hoa trắng nhỏ tên là Lâm Nhược Thần, rất êm tai đúng không, Nhược Thần, như ánh nắng ban mai, hà hà.” Nói xong bỏ về phòng, để lại Lý Dĩ Thành đang run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau