Chương 29
Editor: Mộc Phi Tuyết
Beta: Lâm Uyên & Vũ Yên
Thai nhi lớn dần lên, bây giờ bụng của Nhược Thuỷ đã to ngang ngửa cái trống, gánh nặng lên thân thể lại càng lớn hơn. Bình thường, lúc Hạo Thiên hạ triều xong quay về tẩm cung Nhược Thuỷ vẫn còn chưa rời giường. Mỗi lần như vậy, Hạo Thiên đều sẽ kiên trì ngồi bên cạnh, đợi y tỉnh dậy. Thời kì nôn nghén đã qua nên Nhược Thuỷ ăn được nhiều hơn chút, khuôn mặt nhỏ gầy đầy đặn hơn, cả người càng thêm nhu hòa.
Gần tới buổi trưa, Nhược Thuỷ tỉnh lại. Hạo Thiên muốn truyền thái y tới xoa bóp cho Nhược Thuỷ nhưng bị y cản lại, Nhược Thuỷ giữ lấy tay Hạo Thiên, nói, “Ta không sao, không nên làm phiền tới thái y quá nhiều, ngươi xoa giúp ta là ổn rồi.”
Hiện tại Nhược Thuỷ mới mang thai có năm tháng, cảm giác khó chịu còn chưa quá nghiêm trọng, tại sao Hạo Thiên lại không nhân cơ hội này mà ăn chút đậu hủ nhỉ?
Đợi Nhược Thuỷ xoay người lại, Hạo Thiên liền đặt tay lên eo và lưng, bắt đầu xoa bóp, Nhược Thuỷ thả lỏng toàn thân, đem chính bản thân mình giao toàn bộ cho hắn.
Thời tiết ngày càng nóng hơn, Nhược Thuỷ nhớ Hạo Thiên đã từng nói hè này sẽ dẫn tụi nhỏ qua biệt viện ở ngoại thành chơi. Tụi nhỏ vốn đang cao hứng chờ mong nhưng y lại mang thai. Trước đó mấy hôm tụi nó còn hỏi lúc nào thì đi, Hạo Thiên lo lắng thân thể Nhược Thuỷ không thích hợp để đi xa nên nói rằng năm nay sẽ không đi nữa. Nhìn bộ dáng thất vọng của tụi nhỏ, Nhược Thuỷ không khỏi thấy đau lòng.
Sẵn dịp này, Nhược Thuỷ quyết định cùng Hạo Thiên nói một chút về vấn đề này.
“Hè năm nay ngươi có kế hoạch gì không?”
Hạo Thiên không có ngừng công việc lại mà nói với y, “Thân thể ngươi như vậy nên tất nhiên là ta sẽ ở đây cùng ngươi rồi, ta biết ngươi nghĩ tới tụi nhỏ nhưng năm nay không đi thì để năm sau đi, đâu có gì khác nhau.”
Nhược Thuỷ trộm vui trong lòng, tâm sự của y quả nhiên là không thể qua nổi mắt Hạo Thiên thế nhưng cũng không thể quên đi ánh mắt thất vọng của tụi nhỏ, thế là lại tiếp tục lên tiếng, “Tụi nó thực sự rất thất vọng, hơn nữa ta cũng muốn đi.”
“Biệt viện nằm trên núi, đường xa như vậy sẽ không tránh khỏi xóc nảy, đối với thân thể ngươi không tốt, hơn nữa ta không có khả năng dời dược phòng cùng thái y viện qua đó được, nếu như ngươi xảy ra vấn đề gì thì sao?” Từ phía sau ôm lấy Nhược Thuỷ, Hạo Thiên lấy tay nhẹ nhàng nhu nhu cái bụng đã nhô cao của y.
Nhược Thuỷ bĩu môi, có chút không phục, “Ta cũng không phải đồ sứ dễ vỡ.”
“Ngươi đương nhiên điều không phải đồ sứ, ngươi rõ ràng là ngọc quý mà.”
Nhược Thuỷ vốn đang có chút tức giận lại bị Hạo Thiên chọc vài câu như vậy, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Tiểu Linh đã dọn xong cơm, Hạo Thiên dìu Nhược Thuỷ xuống giường, còn đặc biệt làm cho Nhược Thuỷ một cái ghế dựa. Nhược Thuỷ nhìn bàn cơm trước mắt, hỏi Tiểu Linh, “Hiện tại là mấy giờ rồi?”
Tiểu Linh cười nói, “Quá trưa rồi, người là ăn bữa sáng còn ta với bệ hạ đã ăn trưa rồi.”
Nhược Thuỷ có chút thẹn thùng, gần đây y quả thật đã ngủ rất nhiều.
Nhược Thuỷ ăn một chén cháo và một cái bánh bao, vừa định ăn thêm cái thứ hai thì bị Tiểu Linh cản lại. Dạo này lượng cơm Nhược Thuỷ ăn vào rất lớn, vốn là chuyện đáng vui nhưng thái y lo lắng hài tử sẽ thừa dinh dưỡng, thân thể sẽ lớn, lúc Nhược Thuỷ sinh sẽ gặp trở ngại. Vậy nên Tiểu Linh và Hạo Thiên một mực khống chế Nhược Thuỷ, không cho y ăn quá nhiều.
Tiểu Linh đè tay Nhược Thuỷ lại, nói, “Không thể ăn thêm.”
Nhược Thuỷ không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ thu tay về, biểu tình trên mặt cực kì giống như trẻ con không được ăn kẹo. Mấy năm nay, biểu tình của Nhược Thuỷ càng ngày càng phong phú, thường xuyên khiến mọi người xung quanh cười ha hả.
Nhược Thuỷ ủy khuất nhìn về phía Hạo Thiên, Hạo Thiên cố nhịn cười, vỗ vỗ vai y, an ủi, “Không sao, một hồi kêu Tiểu Linh làm bánh lọc sơn tra cho ngươi ăn.”
Tiểu Linh cũng chen vào, nói, “Người muốn ăn bánh lọc hay muốn ăn cái bánh bao này hả? Chỉ được chọn một trong hai.”
Nhược Thuỷ nhìn bánh bao lại nghĩ tới bánh lọc, dường như đã phải đấu tranh dữ dội lắm mới từ kẽ răng phun ra hai từ, “Bánh lọc.”
* Bánh lọc:
Beta: Lâm Uyên & Vũ Yên
Thai nhi lớn dần lên, bây giờ bụng của Nhược Thuỷ đã to ngang ngửa cái trống, gánh nặng lên thân thể lại càng lớn hơn. Bình thường, lúc Hạo Thiên hạ triều xong quay về tẩm cung Nhược Thuỷ vẫn còn chưa rời giường. Mỗi lần như vậy, Hạo Thiên đều sẽ kiên trì ngồi bên cạnh, đợi y tỉnh dậy. Thời kì nôn nghén đã qua nên Nhược Thuỷ ăn được nhiều hơn chút, khuôn mặt nhỏ gầy đầy đặn hơn, cả người càng thêm nhu hòa.
Gần tới buổi trưa, Nhược Thuỷ tỉnh lại. Hạo Thiên muốn truyền thái y tới xoa bóp cho Nhược Thuỷ nhưng bị y cản lại, Nhược Thuỷ giữ lấy tay Hạo Thiên, nói, “Ta không sao, không nên làm phiền tới thái y quá nhiều, ngươi xoa giúp ta là ổn rồi.”
Hiện tại Nhược Thuỷ mới mang thai có năm tháng, cảm giác khó chịu còn chưa quá nghiêm trọng, tại sao Hạo Thiên lại không nhân cơ hội này mà ăn chút đậu hủ nhỉ?
Đợi Nhược Thuỷ xoay người lại, Hạo Thiên liền đặt tay lên eo và lưng, bắt đầu xoa bóp, Nhược Thuỷ thả lỏng toàn thân, đem chính bản thân mình giao toàn bộ cho hắn.
Thời tiết ngày càng nóng hơn, Nhược Thuỷ nhớ Hạo Thiên đã từng nói hè này sẽ dẫn tụi nhỏ qua biệt viện ở ngoại thành chơi. Tụi nhỏ vốn đang cao hứng chờ mong nhưng y lại mang thai. Trước đó mấy hôm tụi nó còn hỏi lúc nào thì đi, Hạo Thiên lo lắng thân thể Nhược Thuỷ không thích hợp để đi xa nên nói rằng năm nay sẽ không đi nữa. Nhìn bộ dáng thất vọng của tụi nhỏ, Nhược Thuỷ không khỏi thấy đau lòng.
Sẵn dịp này, Nhược Thuỷ quyết định cùng Hạo Thiên nói một chút về vấn đề này.
“Hè năm nay ngươi có kế hoạch gì không?”
Hạo Thiên không có ngừng công việc lại mà nói với y, “Thân thể ngươi như vậy nên tất nhiên là ta sẽ ở đây cùng ngươi rồi, ta biết ngươi nghĩ tới tụi nhỏ nhưng năm nay không đi thì để năm sau đi, đâu có gì khác nhau.”
Nhược Thuỷ trộm vui trong lòng, tâm sự của y quả nhiên là không thể qua nổi mắt Hạo Thiên thế nhưng cũng không thể quên đi ánh mắt thất vọng của tụi nhỏ, thế là lại tiếp tục lên tiếng, “Tụi nó thực sự rất thất vọng, hơn nữa ta cũng muốn đi.”
“Biệt viện nằm trên núi, đường xa như vậy sẽ không tránh khỏi xóc nảy, đối với thân thể ngươi không tốt, hơn nữa ta không có khả năng dời dược phòng cùng thái y viện qua đó được, nếu như ngươi xảy ra vấn đề gì thì sao?” Từ phía sau ôm lấy Nhược Thuỷ, Hạo Thiên lấy tay nhẹ nhàng nhu nhu cái bụng đã nhô cao của y.
Nhược Thuỷ bĩu môi, có chút không phục, “Ta cũng không phải đồ sứ dễ vỡ.”
“Ngươi đương nhiên điều không phải đồ sứ, ngươi rõ ràng là ngọc quý mà.”
Nhược Thuỷ vốn đang có chút tức giận lại bị Hạo Thiên chọc vài câu như vậy, nhịn không được mà cười ra tiếng.
Tiểu Linh đã dọn xong cơm, Hạo Thiên dìu Nhược Thuỷ xuống giường, còn đặc biệt làm cho Nhược Thuỷ một cái ghế dựa. Nhược Thuỷ nhìn bàn cơm trước mắt, hỏi Tiểu Linh, “Hiện tại là mấy giờ rồi?”
Tiểu Linh cười nói, “Quá trưa rồi, người là ăn bữa sáng còn ta với bệ hạ đã ăn trưa rồi.”
Nhược Thuỷ có chút thẹn thùng, gần đây y quả thật đã ngủ rất nhiều.
Nhược Thuỷ ăn một chén cháo và một cái bánh bao, vừa định ăn thêm cái thứ hai thì bị Tiểu Linh cản lại. Dạo này lượng cơm Nhược Thuỷ ăn vào rất lớn, vốn là chuyện đáng vui nhưng thái y lo lắng hài tử sẽ thừa dinh dưỡng, thân thể sẽ lớn, lúc Nhược Thuỷ sinh sẽ gặp trở ngại. Vậy nên Tiểu Linh và Hạo Thiên một mực khống chế Nhược Thuỷ, không cho y ăn quá nhiều.
Tiểu Linh đè tay Nhược Thuỷ lại, nói, “Không thể ăn thêm.”
Nhược Thuỷ không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ thu tay về, biểu tình trên mặt cực kì giống như trẻ con không được ăn kẹo. Mấy năm nay, biểu tình của Nhược Thuỷ càng ngày càng phong phú, thường xuyên khiến mọi người xung quanh cười ha hả.
Nhược Thuỷ ủy khuất nhìn về phía Hạo Thiên, Hạo Thiên cố nhịn cười, vỗ vỗ vai y, an ủi, “Không sao, một hồi kêu Tiểu Linh làm bánh lọc sơn tra cho ngươi ăn.”
Tiểu Linh cũng chen vào, nói, “Người muốn ăn bánh lọc hay muốn ăn cái bánh bao này hả? Chỉ được chọn một trong hai.”
Nhược Thuỷ nhìn bánh bao lại nghĩ tới bánh lọc, dường như đã phải đấu tranh dữ dội lắm mới từ kẽ răng phun ra hai từ, “Bánh lọc.”
* Bánh lọc:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất