Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 121: Thăng cấp? Đoàn năng lượng xa lạ!
Hai người thấy không có phát hiện mới nào, lúc này mới trở về bên trong xe. Loại tình huống mới này khiến cho ý kiến của mấy người bắt đầu có chút không thống nhất. Người thanh niên không muốn đi căn cứ Huy Hoàng, mà muốn đi tìm người thức tỉnh hệ lôi điện cường đại kia, chỉ cần gia nhập đội ngũ của anh ta, bọn họ ở mạt thế sẽ nhiều thêm được một phần nắm chắc.
Mấy người già thì lại có chút do dự, nguyên nhân là tung tích của người thức tỉnh hệ lôi điện kia hoàn toàn không có, tuy rằng biết phương hướng nào, nhưng đường cái quá nhiều ngã rẽ, ai biết bọn họ sẽ chui vào trong góc nào chứ. Đi tìm bọn họ không thể nghi ngờ là rất mạo hiểm, mấy người già thích an ổn không muốn được ăn cả ngả về không đi làm một chuyện cần thiết vận khí.
Kỳ thực trong lòng cô gái cũng muốn đi tìm thiếu niên kia với đồng bạn của cậu ta, không biết vì sao, thiếu niên kia khiến cho cô nhớ tới người em họ nhỏ của cô, đáng tiếc cả nhà chú của cô ở tại bắc bộ, cách bọn họ mấy vạn km, có lẽ kiếp này cũng không thể gặp lại.
Lúc này trong xe một cô bé sáu bảy tuổi đột nhiên nói: “Em biết bọn họ ở nơi nào.” Lời nói đột ngột này khiến cho toàn bộ người trong xe đều nhìn về phía bé.
Cô bé rụt lui thân thể, dường như không quen ánh nhìn kỹ dày đặc của nhóm người lớn. Cô gái nghe xong lời nói của bé mừng rỡ đầy mặt hỏi: “Tử, em làm sao biết được?”
Tử nói: “Trong xe đó có một em trai nhỏ, em nhớ hương vị của cậu ta. . .” Được rồi, là một đứa trẻ bé cũng chỉ hiếu kỳ với đứa trẻ, vì vậy thấy Sở Tiểu Thất bên trong xe việt dã đang vui sướng gặm kẹo que, bé liền nhớ kỹ cậu ta, đương nhiên bé sẽ không nói cho nhóm người lớn, bé đang đố kị chuyện cậu ta có thể ăn được kẹo que.
Cô gái hưng phấn vỗ tay nói: “Vậy là được rồi, chỉ cần đi theo hương vị đó, khẳng định có thể tìm được bọn họ.” Tử thức tỉnh chính là biến dị khứu giác. Chỉ cần nhớ kỹ hương vị của người nào, xa thế nào bé cũng có thể ngửi được khí vị, tìm được hành tung của người đó.
Mấy người già nghe vậy cũng không phản đối nữa, mạt thế này, kỳ thực đến nơi nào cũng không an ổn, bọn nhỏ đều đã muốn đi tìm người thức tỉnh hệ lôi điện kia, hơn nữa lại có phương pháp tìm người, mấy người già bọn họ không muốn khó xử bọn nhỏ.
Bọn họ thống nhất ý kiến tiếp tục điều khiển xe thương vụ dọc theo lộ tuyến của Sở Chích Thiên chạy tới phía họ.
Nói đến bọn Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng, hành trình nửa sau rất thuận lợi, cũng không đụng phải chuyện lộn xộn gì ảnh hưởng đến đường về của bọn họ nữa, tốc độ lái xe của Sở Chích Thiên tương đối nhanh, khiến cho Tiêu Tử Lăng cảm nhận được như thế nào là phóng xe, mạt thế cậu cũng đã từng lái xe xông ngang đụng thẳng, nhưng so sánh với Sở Chích Thiên, cậu cảm thấy bản thân tựa như một đứa trẻ ngoan. Bất kể tốc độ hay kỹ thuật căn bản không thể cùng bình luận, Sở Chích Thiên chính là siêu cấp đại cao thủ nha.
Vì Sở Chích Thiên mở đủ mã lực, khi về tới trung tâm nghỉ phép ở hồ Hoài Dương mới là buổi chiều chưa đến hai giờ. Đối với việc ba người bọn họ trở về trước thời gian, Trần Cảnh Văn nhận được tin tức, tâm vốn treo cao mấy ngày rốt cục cũng hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm rất lớn. Trong khoảng thời gian Sở Chích Thiên rời đi, tuy rằng anh biết sẽ không thể xảy ra chuyện gì, nhưng luôn tránh không được sẽ lo lắng.
Đổng Hạo Triết vì thu thập vật tư có thể dùng ở xung quanh trung tâm nghỉ phép, vì vậy trước mắt còn chưa nhận được tin tức bọn Sở Chích Thiên đã trở về.
Sở Chích Thiên vừa về trung tâm nghỉ phép, trực tiếp lái xe đến phía dưới nơi ở của mình, một thân thoải mái trở lại gian phòng của bản thân, không đợi Tiêu Tử Lăng ngồi xuống thở một hơi uống miếng nước nghỉ ngơi một chút, đã bị lão đại vô tình nhà cậu đá vào nhà bếp, mệnh lệnh cậu chuẩn bị cơm trưa trễ cho bọn họ.
Được rồi. Vốn ở trên xe có thể chấp nhận ăn một chút gì đó giải quyết vấn đề bữa trưa, bất quá đại gia anh ghét bỏ các loại bánh mì kia quá khó ăn, đánh chết cũng không chịu mở miệng tôn quý, nếu đứa lớn đã làm ra gương mẫu, đứa nhỏ đương nhiên cũng theo sát sau đó, đồng dạng vẻ mặt ghét bỏ, kiên quyết cự tuyệt ăn những thứ cho cẩu ăn đó (nguyên lời Sở Tiểu Thất).
Vì vậy, Tiêu Tử Lăng chỉ có thể tiếp tục làm cu li, chuẩn bị xong cơm nước hầu hạ xong lão đại nhà cậu cùng ‘vật phẩm thêm vào’, khi đang chỉnh lý bát đũa, Trần Cảnh Văn đến.
Hóa ra Trần Cảnh Văn sốt ruột hiểu rõ tin tức mà Sở Chích Thiên tìm được, thật vất vả mới xử lý xong chuyện trên tay, liền vội vội vàng vàng đến tìm Sở Chích Thiên. Anh phải nhanh chóng nắm giữ được tin tức một chút, để bày ra hành động tiếp theo.
Tin tức Sở Chích Thiên mang đến không thể nghi ngờ là cục diện mà Trần Cảnh Văn hy vọng nhất, các chiến đội lớn của mỗi một doanh địa của Hoài Thành đều có dự định của mỗi người, thậm chí có mấy địa phương cừu thị đôi bên, còn thiếu chút nữa xung đột vũ trang. Trần Cảnh Văn lấy được tin tức thì trong lòng đã rõ, anh không ở lại lâu, rất nhanh đã trở về nghiên cứu phương án hành động sau cùng, thời gian của bọn họ tuyệt không nhiều, nhất định phải thu thập những vật tư kia để nhanh chóng lên đường.
Mà Sở Chích Thiên hoàn thành xong nhiệm vụ của mình thì không nhúng tay vào việc này nữa, anh kiên trì chờ đợi an bài sau cùng của Trần Cảnh Văn, loại chuyện trù tính anh sẽ không quan tâm, anh hiểu rõ năng lực của Trần Cảnh Văn, tin tưởng cậu ta có thể an bài tốt được hết thảy. Trong lòng Sở Chích Thiên không còn chuyện gì không cần bận tâm bắt đầu tu luyện, anh đã cảm thụ được lá chắn cấp năm, nỗ lực thêm một phen nữa, có lẽ có thể thử đột phá cấp năm.
Sở Tiểu Thất thấy Sở Chích Thiên tu luyện, nó cũng bắt đầu tu luyện theo, nó biết nếu muốn đi theo bên cạnh Sở Chích Thiên, thực lực nhất định phải nổi bật, nó cũng không muốn bị Sở Chích Thiên vứt đến trong cái góc nào đó không biết, như vậy nó còn đi đào móc lịch sử chân chính được thế nào nữa chứ. . .
Tiêu Tử Lăng chỉnh lý xong hết thảy, phát hiện hai đứa một lớn một nhỏ đang bắt chặt tu luyện, cảm giác nguy cơ của cậu bỗng nhiên đề thăng, thực lực của bản thân không thể bị kéo xuống, huống hồ mắt phải đã để lộ ra một chút dấu vết, muốn hiểu rõ, thăng cấp là điều kiện tất yếu. Vì vậy cậu đi tới trên sô pha đơn người duy nhất không có ai, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Tiêu Tử Lăng vừa vận chuyển Thanh Tâm Thuật, liền nhận thấy được năng lượng lưu chuyển bên người rất nhanh chóng, cậu cảm thụ được Sở Chích Thiên hấp thu năng lượng xung quanh phải nói là hung mãnh, cứ như một cái lỗ không đáy, điên cuồng thôn phệ năng lượng xung quanh. Tiêu Tử Lăng lại “nhìn” thấy Sở Tiểu Thất cách đó không xa. Phắc! Tốc độ hấp thu năng lượng của thằng nít ranh đó không kém hơn bao nhiêu so với Sở Chích Thiên, nếu Sở Chích Thiên là một lỗ đen lớn, vậy Sở Tiểu Thất chính là một lỗ đen nhỏ, khó trách năng lượng xung quanh điên cuồng tề tụ về nơi đây như thế, hóa ra bởi vì nơi này có hai con quái thú lớn nhỏ.
Tiêu Tử Lăng so sánh nhìn nhìn đai năng lượng chỉ có hơn mười sợi như dòng suối nhỏ xinh đẹp được hấp thu bên người bản thân, nhất thời rơi lệ đầy mặt. Mợ nó, quá khi dễ người, có một con yêu nghiệt còn chưa tính, vì cái răng còn phải thêm một con tiểu yêu nghiệt để kích thích cậu. . . Không được, cậu phải nỗ lực, nếu như bị thằng nít ranh Tiểu Thất vượt qua, cậu còn có mặt mũi gì đi quản giáo nó?
Tiêu Tử Lăng nhắm mắt tu luyện nhịn không được cảm thán, sở dĩ Sở Chích Thiên có thể trở thành siêu cấp bá chủ của mạt thế, không thể không kể đến thể chất tu luyện yêu nghiệt của anh ta, tốc độ tu luyện của hai hệ dị năng vậy mà nhanh hơn bất kỳ ai. . . Tiêu Tử Lăng lần nữa xác định Sở Chích Thiên là con cưng của trời đất, sự xuất hiện của anh ta quả nhiên là vì đả kích mọi người mà tồn tại, đặc biệt là những nhân vật vật hy sinh như bọn cậu, ở trước mặt anh ta phải nói là xấu hổ vô cùng.
Có lẽ bởi vì hiệu quả tu luyện của hai con quái thú bên người quá tốt, Tiêu Tử Lăng vậy mà cũng bị bọn họ mang vào tu luyện chiều sâu, đai năng lượng hấp thu vốn chỉ có hơn mười dòng suối nhỏ thoáng cái mở rộng hơn rất nhiều, tuy rằng so không bằng loại trình độ hấp thu của Sở Chích Thiên Sở Tiểu Thất, nhưng rõ ràng đã tăng hơn gấp vài lần so với vốn dĩ của cậu. Cứ như vậy, ba người yên lặng tu luyện một đêm. . .
Sở Chích Thiên đang chìm đắm trong tu luyện đột nhiên cảm thụ được năng lượng xung quanh bắt đầu bạo động lên, anh kinh ngạc mở mắt ra nhìn về phía chỗ nguồn gốc bạo động, ngạc nhiên phát hiện Tiêu Tử Lăng ở nơi đó nhắm mắt tu luyện, thoạt nhìn là cậu xuất hiện dị thường.
Sở Tiểu Thất cũng bị loại bạo động năng lượng này làm bừng tỉnh, nó phát hiện là bên Tiêu Tử Lăng xuất hiện dị trạng, lập tức lo lắng, khi đứng lên muốn tới xem tình hình, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên ở một bên nói chặn lại: “Tiểu Thất, chờ một chút.”
Sở Tiểu Thất nhanh chóng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Sở Chích Thiên chờ đợi phân phó của anh.
Sở Chích Thiên đi đến cự ly cách Tiêu Tử Lăng ước chừng trên dưới một cánh tay liền dừng lại, anh dùng ngón trỏ chạm nhẹ trán Tiêu Tử Lăng, cẩn thận điều tra tình hình trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, vậy mà phát hiện Tiêu Tử Lăng đang xông cấp.
Không phải cậu ta mới lên tới cấp ba sao? Thế nào nhanh như vậy lại đã muốn thăng cấp? Sở Chích Thiên cảm thấy bất ngờ, càng thêm nghiêm túc điều tra nguyên điểm năng lượng của luồng bạo động trong cơ thể Tiêu Tử Lăng.
Thận trọng nghiên cứu nguyên điểm năng lượng trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, phát hiện lần thăng cấp này tuyệt không phải cấp ba thăng cấp bốn, mà là một đoàn năng lượng khác với dị năng đang đột phá. Sắc mặt Sở Chích Thiên ngưng trọng thu hồi ngón tay, xoay người lại ngồi trên sô pha, bắt đầu trầm tư.
“Sở lão đại, đây tới cùng là chuyện gì?” Khuôn mặt tê liệt kia của Sở Tiểu Thất lộ ra vẻ mặt lo lắng hiếm thấy, đi đến bên người Sở Chích Thiên hỏi.
Bởi vì lo lắng chuyện Tiêu Tử Lăng, Sở Tiểu Thất học xưng hô từ Tiêu Tử Lăng. Sở Chích Thiên cũng lười sửa đúng, anh cúi đầu suy nghĩ một chút nói: “Xem tình hình hẳn là không có việc gì, bất quá nguyên điểm năng lượng trên người Tiểu Lăng rất kỳ quái, hình như có chút bất đồng với chúng ta, cậu ta có một đoàn năng lượng rất xa lạ đang đột phá.”
Không sai, lần này Tiêu Tử Lăng thăng cấp đột phá không phải dị năng thức tỉnh, mà là Thanh Tâm Thuật của cậu, dưới sự lôi kéo tu luyện hiệu suất cao của Sở Chích Thiên với Sở Tiểu Thất, Thanh Tâm Thuật vậy mà vào lúc này nước chảy thành sông bắt đầu xông cấp, không thể không nói, có một số thời điểm thực sự rất cần cơ duyên, cơ hội đột phá mà Tiêu Tử Lăng khổ tìm không được, vậy mà khi ba người tu luyện đạt được sự cân đối nào đó, bất ngờ chạm tới được.
Sở Tiểu Thất nghe xong lời này, vẻ mặt vốn lo lắng trong nháy mắt biến mất, lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng của nó. Nó nói: “Không có việc gì là tốt rồi, mạt thế vốn chính là một điều bí ẩn, dị năng của chúng ta cũng vậy. . .”
Sở Chích Thiên nghe xong khẽ gật đầu, buông xuống nghi ngờ trong lòng, chỉ cần Tiêu Tử Lăng an toàn, chuyện khác đều không quan trọng. Tiểu Thất nói không sai, mạt thế giáng lâm vốn đã quá mức kỳ lạ, tang thi người thức tỉnh động thực vật biến dị đều thuộc về những thứ không thể giải thích, có lẽ còn có rất nhiều thứ không biết đang tồn tại, bản thân ngược lại không cần vì thế mà quấn quýt.
Hai người kiên trì chờ đợi Tiêu Tử Lăng đột phá, ước chừng qua một đoạn thời gian, tình hình của Tiêu Tử Lăng bắt đầu không ổn, trên mặt cậu đột nhiên trở nên thống khổ. Sở Chích Thiên thấy thế sắc mặt đại biến, nhanh chóng nhào qua tìm hiểu, lại phát hiện là lực lượng dự trữ của xông bậc không đủ, hết thảy năng lượng không khống chế được tản ra xung quanh, bắt đầu phản phệ bản thể Tiêu Tử Lăng, nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng Tiêu Tử Lăng sẽ có nguy hiểm đến sinh mệnh.
Dưới loại tình huống nguy hiểm này, Sở Chích Thiên làm sao còn có thể suy nghĩ được gì nữa, trực tiếp ngồi ở phía sau Tiêu Tử Lăng, chống tay lên lưng cậu, đưa vào năng lượng của bản thân trợ giúp Tiêu Tử Lăng một tay.
Năng lượng dị năng của Sở Chích Thiên vừa tiến vào trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, đã bị đoàn năng lượng xa lạ kia của Tiêu Tử Lăng thôn phệ đồng hóa, Sở Chích Thiên nhíu mày, thầm nghĩ đoàn năng lượng xa lạ kỳ quái này thực sự quá mức bá đạo.
Mấy người già thì lại có chút do dự, nguyên nhân là tung tích của người thức tỉnh hệ lôi điện kia hoàn toàn không có, tuy rằng biết phương hướng nào, nhưng đường cái quá nhiều ngã rẽ, ai biết bọn họ sẽ chui vào trong góc nào chứ. Đi tìm bọn họ không thể nghi ngờ là rất mạo hiểm, mấy người già thích an ổn không muốn được ăn cả ngả về không đi làm một chuyện cần thiết vận khí.
Kỳ thực trong lòng cô gái cũng muốn đi tìm thiếu niên kia với đồng bạn của cậu ta, không biết vì sao, thiếu niên kia khiến cho cô nhớ tới người em họ nhỏ của cô, đáng tiếc cả nhà chú của cô ở tại bắc bộ, cách bọn họ mấy vạn km, có lẽ kiếp này cũng không thể gặp lại.
Lúc này trong xe một cô bé sáu bảy tuổi đột nhiên nói: “Em biết bọn họ ở nơi nào.” Lời nói đột ngột này khiến cho toàn bộ người trong xe đều nhìn về phía bé.
Cô bé rụt lui thân thể, dường như không quen ánh nhìn kỹ dày đặc của nhóm người lớn. Cô gái nghe xong lời nói của bé mừng rỡ đầy mặt hỏi: “Tử, em làm sao biết được?”
Tử nói: “Trong xe đó có một em trai nhỏ, em nhớ hương vị của cậu ta. . .” Được rồi, là một đứa trẻ bé cũng chỉ hiếu kỳ với đứa trẻ, vì vậy thấy Sở Tiểu Thất bên trong xe việt dã đang vui sướng gặm kẹo que, bé liền nhớ kỹ cậu ta, đương nhiên bé sẽ không nói cho nhóm người lớn, bé đang đố kị chuyện cậu ta có thể ăn được kẹo que.
Cô gái hưng phấn vỗ tay nói: “Vậy là được rồi, chỉ cần đi theo hương vị đó, khẳng định có thể tìm được bọn họ.” Tử thức tỉnh chính là biến dị khứu giác. Chỉ cần nhớ kỹ hương vị của người nào, xa thế nào bé cũng có thể ngửi được khí vị, tìm được hành tung của người đó.
Mấy người già nghe vậy cũng không phản đối nữa, mạt thế này, kỳ thực đến nơi nào cũng không an ổn, bọn nhỏ đều đã muốn đi tìm người thức tỉnh hệ lôi điện kia, hơn nữa lại có phương pháp tìm người, mấy người già bọn họ không muốn khó xử bọn nhỏ.
Bọn họ thống nhất ý kiến tiếp tục điều khiển xe thương vụ dọc theo lộ tuyến của Sở Chích Thiên chạy tới phía họ.
Nói đến bọn Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng, hành trình nửa sau rất thuận lợi, cũng không đụng phải chuyện lộn xộn gì ảnh hưởng đến đường về của bọn họ nữa, tốc độ lái xe của Sở Chích Thiên tương đối nhanh, khiến cho Tiêu Tử Lăng cảm nhận được như thế nào là phóng xe, mạt thế cậu cũng đã từng lái xe xông ngang đụng thẳng, nhưng so sánh với Sở Chích Thiên, cậu cảm thấy bản thân tựa như một đứa trẻ ngoan. Bất kể tốc độ hay kỹ thuật căn bản không thể cùng bình luận, Sở Chích Thiên chính là siêu cấp đại cao thủ nha.
Vì Sở Chích Thiên mở đủ mã lực, khi về tới trung tâm nghỉ phép ở hồ Hoài Dương mới là buổi chiều chưa đến hai giờ. Đối với việc ba người bọn họ trở về trước thời gian, Trần Cảnh Văn nhận được tin tức, tâm vốn treo cao mấy ngày rốt cục cũng hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm rất lớn. Trong khoảng thời gian Sở Chích Thiên rời đi, tuy rằng anh biết sẽ không thể xảy ra chuyện gì, nhưng luôn tránh không được sẽ lo lắng.
Đổng Hạo Triết vì thu thập vật tư có thể dùng ở xung quanh trung tâm nghỉ phép, vì vậy trước mắt còn chưa nhận được tin tức bọn Sở Chích Thiên đã trở về.
Sở Chích Thiên vừa về trung tâm nghỉ phép, trực tiếp lái xe đến phía dưới nơi ở của mình, một thân thoải mái trở lại gian phòng của bản thân, không đợi Tiêu Tử Lăng ngồi xuống thở một hơi uống miếng nước nghỉ ngơi một chút, đã bị lão đại vô tình nhà cậu đá vào nhà bếp, mệnh lệnh cậu chuẩn bị cơm trưa trễ cho bọn họ.
Được rồi. Vốn ở trên xe có thể chấp nhận ăn một chút gì đó giải quyết vấn đề bữa trưa, bất quá đại gia anh ghét bỏ các loại bánh mì kia quá khó ăn, đánh chết cũng không chịu mở miệng tôn quý, nếu đứa lớn đã làm ra gương mẫu, đứa nhỏ đương nhiên cũng theo sát sau đó, đồng dạng vẻ mặt ghét bỏ, kiên quyết cự tuyệt ăn những thứ cho cẩu ăn đó (nguyên lời Sở Tiểu Thất).
Vì vậy, Tiêu Tử Lăng chỉ có thể tiếp tục làm cu li, chuẩn bị xong cơm nước hầu hạ xong lão đại nhà cậu cùng ‘vật phẩm thêm vào’, khi đang chỉnh lý bát đũa, Trần Cảnh Văn đến.
Hóa ra Trần Cảnh Văn sốt ruột hiểu rõ tin tức mà Sở Chích Thiên tìm được, thật vất vả mới xử lý xong chuyện trên tay, liền vội vội vàng vàng đến tìm Sở Chích Thiên. Anh phải nhanh chóng nắm giữ được tin tức một chút, để bày ra hành động tiếp theo.
Tin tức Sở Chích Thiên mang đến không thể nghi ngờ là cục diện mà Trần Cảnh Văn hy vọng nhất, các chiến đội lớn của mỗi một doanh địa của Hoài Thành đều có dự định của mỗi người, thậm chí có mấy địa phương cừu thị đôi bên, còn thiếu chút nữa xung đột vũ trang. Trần Cảnh Văn lấy được tin tức thì trong lòng đã rõ, anh không ở lại lâu, rất nhanh đã trở về nghiên cứu phương án hành động sau cùng, thời gian của bọn họ tuyệt không nhiều, nhất định phải thu thập những vật tư kia để nhanh chóng lên đường.
Mà Sở Chích Thiên hoàn thành xong nhiệm vụ của mình thì không nhúng tay vào việc này nữa, anh kiên trì chờ đợi an bài sau cùng của Trần Cảnh Văn, loại chuyện trù tính anh sẽ không quan tâm, anh hiểu rõ năng lực của Trần Cảnh Văn, tin tưởng cậu ta có thể an bài tốt được hết thảy. Trong lòng Sở Chích Thiên không còn chuyện gì không cần bận tâm bắt đầu tu luyện, anh đã cảm thụ được lá chắn cấp năm, nỗ lực thêm một phen nữa, có lẽ có thể thử đột phá cấp năm.
Sở Tiểu Thất thấy Sở Chích Thiên tu luyện, nó cũng bắt đầu tu luyện theo, nó biết nếu muốn đi theo bên cạnh Sở Chích Thiên, thực lực nhất định phải nổi bật, nó cũng không muốn bị Sở Chích Thiên vứt đến trong cái góc nào đó không biết, như vậy nó còn đi đào móc lịch sử chân chính được thế nào nữa chứ. . .
Tiêu Tử Lăng chỉnh lý xong hết thảy, phát hiện hai đứa một lớn một nhỏ đang bắt chặt tu luyện, cảm giác nguy cơ của cậu bỗng nhiên đề thăng, thực lực của bản thân không thể bị kéo xuống, huống hồ mắt phải đã để lộ ra một chút dấu vết, muốn hiểu rõ, thăng cấp là điều kiện tất yếu. Vì vậy cậu đi tới trên sô pha đơn người duy nhất không có ai, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Tiêu Tử Lăng vừa vận chuyển Thanh Tâm Thuật, liền nhận thấy được năng lượng lưu chuyển bên người rất nhanh chóng, cậu cảm thụ được Sở Chích Thiên hấp thu năng lượng xung quanh phải nói là hung mãnh, cứ như một cái lỗ không đáy, điên cuồng thôn phệ năng lượng xung quanh. Tiêu Tử Lăng lại “nhìn” thấy Sở Tiểu Thất cách đó không xa. Phắc! Tốc độ hấp thu năng lượng của thằng nít ranh đó không kém hơn bao nhiêu so với Sở Chích Thiên, nếu Sở Chích Thiên là một lỗ đen lớn, vậy Sở Tiểu Thất chính là một lỗ đen nhỏ, khó trách năng lượng xung quanh điên cuồng tề tụ về nơi đây như thế, hóa ra bởi vì nơi này có hai con quái thú lớn nhỏ.
Tiêu Tử Lăng so sánh nhìn nhìn đai năng lượng chỉ có hơn mười sợi như dòng suối nhỏ xinh đẹp được hấp thu bên người bản thân, nhất thời rơi lệ đầy mặt. Mợ nó, quá khi dễ người, có một con yêu nghiệt còn chưa tính, vì cái răng còn phải thêm một con tiểu yêu nghiệt để kích thích cậu. . . Không được, cậu phải nỗ lực, nếu như bị thằng nít ranh Tiểu Thất vượt qua, cậu còn có mặt mũi gì đi quản giáo nó?
Tiêu Tử Lăng nhắm mắt tu luyện nhịn không được cảm thán, sở dĩ Sở Chích Thiên có thể trở thành siêu cấp bá chủ của mạt thế, không thể không kể đến thể chất tu luyện yêu nghiệt của anh ta, tốc độ tu luyện của hai hệ dị năng vậy mà nhanh hơn bất kỳ ai. . . Tiêu Tử Lăng lần nữa xác định Sở Chích Thiên là con cưng của trời đất, sự xuất hiện của anh ta quả nhiên là vì đả kích mọi người mà tồn tại, đặc biệt là những nhân vật vật hy sinh như bọn cậu, ở trước mặt anh ta phải nói là xấu hổ vô cùng.
Có lẽ bởi vì hiệu quả tu luyện của hai con quái thú bên người quá tốt, Tiêu Tử Lăng vậy mà cũng bị bọn họ mang vào tu luyện chiều sâu, đai năng lượng hấp thu vốn chỉ có hơn mười dòng suối nhỏ thoáng cái mở rộng hơn rất nhiều, tuy rằng so không bằng loại trình độ hấp thu của Sở Chích Thiên Sở Tiểu Thất, nhưng rõ ràng đã tăng hơn gấp vài lần so với vốn dĩ của cậu. Cứ như vậy, ba người yên lặng tu luyện một đêm. . .
Sở Chích Thiên đang chìm đắm trong tu luyện đột nhiên cảm thụ được năng lượng xung quanh bắt đầu bạo động lên, anh kinh ngạc mở mắt ra nhìn về phía chỗ nguồn gốc bạo động, ngạc nhiên phát hiện Tiêu Tử Lăng ở nơi đó nhắm mắt tu luyện, thoạt nhìn là cậu xuất hiện dị thường.
Sở Tiểu Thất cũng bị loại bạo động năng lượng này làm bừng tỉnh, nó phát hiện là bên Tiêu Tử Lăng xuất hiện dị trạng, lập tức lo lắng, khi đứng lên muốn tới xem tình hình, chợt nghe thấy Sở Chích Thiên ở một bên nói chặn lại: “Tiểu Thất, chờ một chút.”
Sở Tiểu Thất nhanh chóng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Sở Chích Thiên chờ đợi phân phó của anh.
Sở Chích Thiên đi đến cự ly cách Tiêu Tử Lăng ước chừng trên dưới một cánh tay liền dừng lại, anh dùng ngón trỏ chạm nhẹ trán Tiêu Tử Lăng, cẩn thận điều tra tình hình trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, vậy mà phát hiện Tiêu Tử Lăng đang xông cấp.
Không phải cậu ta mới lên tới cấp ba sao? Thế nào nhanh như vậy lại đã muốn thăng cấp? Sở Chích Thiên cảm thấy bất ngờ, càng thêm nghiêm túc điều tra nguyên điểm năng lượng của luồng bạo động trong cơ thể Tiêu Tử Lăng.
Thận trọng nghiên cứu nguyên điểm năng lượng trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, phát hiện lần thăng cấp này tuyệt không phải cấp ba thăng cấp bốn, mà là một đoàn năng lượng khác với dị năng đang đột phá. Sắc mặt Sở Chích Thiên ngưng trọng thu hồi ngón tay, xoay người lại ngồi trên sô pha, bắt đầu trầm tư.
“Sở lão đại, đây tới cùng là chuyện gì?” Khuôn mặt tê liệt kia của Sở Tiểu Thất lộ ra vẻ mặt lo lắng hiếm thấy, đi đến bên người Sở Chích Thiên hỏi.
Bởi vì lo lắng chuyện Tiêu Tử Lăng, Sở Tiểu Thất học xưng hô từ Tiêu Tử Lăng. Sở Chích Thiên cũng lười sửa đúng, anh cúi đầu suy nghĩ một chút nói: “Xem tình hình hẳn là không có việc gì, bất quá nguyên điểm năng lượng trên người Tiểu Lăng rất kỳ quái, hình như có chút bất đồng với chúng ta, cậu ta có một đoàn năng lượng rất xa lạ đang đột phá.”
Không sai, lần này Tiêu Tử Lăng thăng cấp đột phá không phải dị năng thức tỉnh, mà là Thanh Tâm Thuật của cậu, dưới sự lôi kéo tu luyện hiệu suất cao của Sở Chích Thiên với Sở Tiểu Thất, Thanh Tâm Thuật vậy mà vào lúc này nước chảy thành sông bắt đầu xông cấp, không thể không nói, có một số thời điểm thực sự rất cần cơ duyên, cơ hội đột phá mà Tiêu Tử Lăng khổ tìm không được, vậy mà khi ba người tu luyện đạt được sự cân đối nào đó, bất ngờ chạm tới được.
Sở Tiểu Thất nghe xong lời này, vẻ mặt vốn lo lắng trong nháy mắt biến mất, lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng của nó. Nó nói: “Không có việc gì là tốt rồi, mạt thế vốn chính là một điều bí ẩn, dị năng của chúng ta cũng vậy. . .”
Sở Chích Thiên nghe xong khẽ gật đầu, buông xuống nghi ngờ trong lòng, chỉ cần Tiêu Tử Lăng an toàn, chuyện khác đều không quan trọng. Tiểu Thất nói không sai, mạt thế giáng lâm vốn đã quá mức kỳ lạ, tang thi người thức tỉnh động thực vật biến dị đều thuộc về những thứ không thể giải thích, có lẽ còn có rất nhiều thứ không biết đang tồn tại, bản thân ngược lại không cần vì thế mà quấn quýt.
Hai người kiên trì chờ đợi Tiêu Tử Lăng đột phá, ước chừng qua một đoạn thời gian, tình hình của Tiêu Tử Lăng bắt đầu không ổn, trên mặt cậu đột nhiên trở nên thống khổ. Sở Chích Thiên thấy thế sắc mặt đại biến, nhanh chóng nhào qua tìm hiểu, lại phát hiện là lực lượng dự trữ của xông bậc không đủ, hết thảy năng lượng không khống chế được tản ra xung quanh, bắt đầu phản phệ bản thể Tiêu Tử Lăng, nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng Tiêu Tử Lăng sẽ có nguy hiểm đến sinh mệnh.
Dưới loại tình huống nguy hiểm này, Sở Chích Thiên làm sao còn có thể suy nghĩ được gì nữa, trực tiếp ngồi ở phía sau Tiêu Tử Lăng, chống tay lên lưng cậu, đưa vào năng lượng của bản thân trợ giúp Tiêu Tử Lăng một tay.
Năng lượng dị năng của Sở Chích Thiên vừa tiến vào trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, đã bị đoàn năng lượng xa lạ kia của Tiêu Tử Lăng thôn phệ đồng hóa, Sở Chích Thiên nhíu mày, thầm nghĩ đoàn năng lượng xa lạ kỳ quái này thực sự quá mức bá đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất