Đừng Chạm Vào Cái Đuôi Của Tui Nha
Chương 5
Tiểu Thuỷ bơi trong bể cá, ăn không ngồi rồi tự phun bong bóng tự chơi.
Hoắc Quân đi dội nước ấm, trong đầu chỉ toàn âm thanh thiếu niên ca hát lẩm bẩm khi nãy, khuôn mặt luôn không có biểu tình gì lúc này lại bị nghi hoắc thay thế.
Lúc trước hắn nhìn thấy ảo giác, chẳng lẽ bây giờ hắn lại nghe thấy "ảo giác"? Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
.....
Nam nhân tuấn mỹ thanh lãnh ngồi trên bàn làm việc đặt cạnh giường, đối mặt với Tiểu Thuỷ, cau hàng lông mày, hai tròng mắt sắc bén loé lên sau mắt kính gọng vàng.
Chủ nhân, sao hắn, hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu vậy?
Tiểu Thuỷ không kìm chế được mà đỏ mặt, chủ nhân đẹp như vậy, cứ nhìn cậu khiến cậu xấu hổ quá. QAQ
"Chủ nhân, anh đừng nhìn tui nữa được không?" Hiển nhiên Hoắc Quân không nghe thấy được.
Tiểu Thuỷ bất đắc dĩ lắc lắc cái đuôi: "Thôi, mặc dù anh hơi ngốc, nhưng đối xử với tui khá tốt, bổn Cá Con chấp nhận cho anh chiêm ngưỡng, hứ." Nói xong còn bơi chậm lại, ý muốn cho hắn thấy vẻ đẹp của mình (tác giả: sai trong điểm), lại còn vứt cho hắn cái mị nhãn.
Cậu cảm thấy đuôi cá của mình là đẹp nhất nhưng lúc này không khoe ra được, đợi khi nào có dịp, cậu chắc chắn sẽ cho thấy cái đuôi sáng bóng xinh đẹp của mình mỹ lệ đến nhường nào, để hắn mở mang tầm mắt.
Con cá màu xanh bơi trong bể cực kỳ linh hoạt xoay tới xoay lui, càng khiến sự nghi ngờ trong lòng Hoắc Quân nhiều hơn, ai có thể hiểu cảm giác khi bị một con cá bắn mị nhãn chứ...
Muốn mù mắt.
Tiểu Thuỷ xoay người thở dài, cuộc sống này thật nhàm chán, khi nào cậu mới được ra ngoài phiêu du đây.
Rốt cuộc cậu vẫn không thể quên được bánh kem mỹ lệ ORZ.
Hoắc Quân tháo mắt kính ra, đi đến gần Tiểu Thuỷ rồi chăm chú nhìn cậu.
Một đôi mắt to cùng đôi mắt nhỏ cứ như vậy đối diện nhìn nhau.
Đuôi mắt Hoắc Quân hơi câu lên, mang theo sự sắc bén cùng cảm giác nhiếp nhân động phách, bên trong con ngươi phảng phất sự tìm tòi. Gương mặt tuấn mỹ của nam nhân đột nhiên phóng đại trước mặt, Tiểu Thuỷ lập tức ngây người, đôi mắt tròn xoe không chớp, đuôi cũng quên đong đưa, cứ như vậy nhìn chằm chằm Hoắc Quân.
Bên trong mắt của hắn phản chiếu lại thân ảnh cậu, từ bên trong đó Tiểu Thuỷ thấy được bộ dáng ngu si của mình, mặt cậu nhanh chóng đỏ lên, trốn vào một góc trong Hang Tiểu Ngư: "Anh, anh không được nhìn nữa!!"
Đây là cảm giác gì vậy? Cậu cảm thấy tâm mình như nhảy lên, tim đập thình thịch giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Con cá đỏ mặt tất nhiên là Hoắc Quân không thể thấy, hắn còn tưởng mình đã dọa đến bé cá con, bỏ qua sự tìm tòi nghiên cứu, hắn rất tự nhiên duỗi tay ta chạm vào đầu cá, mỉm cười nói: " Sợ cái gì? Tôi cũng chẳng ăn nhóc đâu."
Tim Tiểu Thủy đập càng dữ dội hơn: "QAQ, chủ nhân, anh đừng chạm vào tui, tui cảm thấy thật kỳ lạ."
Vấn đề không phải là ăn hay bị ăn mà chính là tim cậu đập nhanh như muốn bay ra kìa.
Quay đầu đi, để đuôi cá đối diện với Hoắc Quân, cậu nên tránh mặt hắn để bình tĩnh lại đã.
Một lúc lâu không nghe thấy âm thanh gì, Tiểu Thuỷ thử ngoái đầu lại.
"Hở! Không có ai hết!"
Trong phòng không một bóng người, Tiểu Thuỷ nhìn thấy bên ngoài cửa sổ trời đã sáng, liền hiểu ra.
Có vẻ chủ nhân lại đi kiếm tiền rồi.
Tiểu Thuỷ xoay thân cá, nhảy một phát từ bể ra, lúc tiếp đất bỗng biến thành thiếu niên mảnh khảnh mặc áo ngủ khủng long, đôi lông mi vừa dài vừa cong khẽ chớp chớp.
Tiểu Thuỷ không dám trực tiếp ngồi lên giường chủ nhân, nhưng nhìn đống chăn gối mềm mại, cậu thực sự không kìm được.
"Dù sao bây giờ hắn cũng không có nhà, mình ngồi một chút hẳn là không bị phát hiện đâu ha."
Không sao hết, cậu chỉ ngồi một lúc rồi đứng lên.
Tiểu Thuỷ đặt mông lên giường, cậu chưa lớn gan đến mức dẫm chân lên giường đâu.
Vỗ vỗ đường viền trắng đen ở mép chăn, cậu dấu bàn tay trắng nõn vào tấm chăn mềm mại: " Thật mềm nha."
So với trong biển phiêu phiêu ngủ theo dòng nước, không có một chút cảm giác an toàn thì cái giường mềm mại này khiến cậu cảm thấy đúng là vô cùng tuyệt vời.
Tiểu Thuỷ meo meo học theo Hoắc Quân nằm trên giường, cậu không nhịn được lăn thêm hai vòng, đắp chăn lên, vùi mặt bên trong.
Thật ấm áp, hồi còn ở biển, giấc ngủ của cậu gắn liền với sự lạnh băng, rét căm căm, tuy rằng ấm hay không ấm đối với cậu không quan trọng mấy. Nhưng bây giờ, cậu quyết định sẽ chỉ ngủ trong sự ấm áp.
Đem chăn kéo lên trên đầu, chỉ để lộ ra một xíu xiu phần chóp mũ của áo ngủ khủng long, đầu mũi quanh quẩn mùi hương sữa tắm của Hoắc Quân, bỗng dưng mặt Tiểu Thuỷ đỏ bừng.
Thơm quá...
Nhưng mà chủ nhân đã nói là "kiếm tiền nuôi cậu", ngẫm lại thì cậu cũng không ngại nằm chung một cái giường với hắn đâu...
Vậy mà chỉ nằm một chút cậu đã quên sạch những suy nghĩ vừa rồi, giống như việc không một Cá Con nào có thể cự tuyệt lông xù, cậu cũng không cưỡng lại được sự dụ hoặc của ổ chăn mềm mại ấm áp.
Tiểu Thuỷ nằm trong chăn ngáp cài cái, mơ mơ màng màng liền bất tri bất giác nghiêng đầu ngủ mất, đôi môi hồng nhuận trong lúc ngủ vô tình gợi lên một nụ cười ấm áp, lông mi thật dài thi thoảng còn rung lên.
Bên ngoài cửa, bàn tay đã đặt lên tay nắm nhưng không mở cửa, khuôn mặt lộ ra biểu tình do dự.
Căn phòng cách âm rất tốt, đứng bên ngoài không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh gì được phát ra từ bên trong.
Hoắc Quân phát hiện tủ quần áo của hắn thiếu một vài bộ, một số bộ khác không biết bị ai quấn tung ném dưới đáy tủ.
Cả căn biệt thự này chỉ có hai người là quản gia và hắn, mà phòng hắn quản gia sẽ không bao giờ đi vào.
Chút tín nhiệm này, hắn vẫn có.
Mà lại càng không thể có trộm tiến vào được.
Sao lại có thể mất đồ được, nghĩ lại những sự việc xảy ra ở gần đây, đáp án hiện ra vô cùng sinh động trước mắt Hoắc Quân, chỉ là bản thân hắn không chấp nhận thôi.
Cho nên, hắn giả vờ đi ra ngoài, để nghiệm chứng xem suy đoán của mình có phải là sự thật hay không.
Nhưng Hoắc Quân là một người theo chủ nghĩa duy vật, hắn vô cùng rối rắm không biết có nên mở cửa hay không.
"Cạch!" Hắn nhẹ nhàng mở cửa, liếc mắt liền thấy cá con màu xanh không có trong bể, mà trên giường lại có một cái núi nhỏ.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn, nhưng kỳ thật hắn vẫn phải khiếp sợ một phen.
Bước đôi chân dài đến cạnh cửa sổ, hắn nhíu chặt mày, khẽ kéo chăn xuống.
Một thiếu niên mười tám mười chín tuổi mặc áo ngủ khủng long nằm trong chăn say giấc nồng, thỉnh thoảng còn cọ mặt lên gối đầu, gương mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo phơn phớt hồng, hàng mi dài cong vút hiện rõ.
Rõ ràng là một niên đáng yêu cực kì tinh xảo, vậy mà lại mặc cái áo ngủ xù xù hình khủng long, khiến vẻ đáng yêu của cậu pha lẫn chút ngốc nghếch.
Hoắc Quân: "..."
Tốt, so với tưởng tượng của hắn thì như này là tốt lắm rồi, hắn còn tưởng bé cá nhà mình sẽ biến thành giống loài kỳ dị nào nữa chứ.
Tay hắn như bị ma xui quỷ khiến mà đưa lên, véo véo khuôn mặt hồng hồng đầy đặn của cậu, lại nhéo thêm mấy cái nữa...
Thực sự bây giờ hắn cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, vậy mà lại không sợ thiếu niên xinh đẹp này một chút nào hết.
Ừm, chắc là do đây là cá nhà hắn, đích thân hắn nuôi.
Dù sao thì đây không phải là thời điểm thích hợp để gọi cậu dậy, lá gan của bé cá nhà hắn nhỏ như vậy, vạn nhất khiến cậu sợ quá mà chạy đi, chẳng phải hắn mất nhiều hơn được.
Hoắc Quân đi dội nước ấm, trong đầu chỉ toàn âm thanh thiếu niên ca hát lẩm bẩm khi nãy, khuôn mặt luôn không có biểu tình gì lúc này lại bị nghi hoắc thay thế.
Lúc trước hắn nhìn thấy ảo giác, chẳng lẽ bây giờ hắn lại nghe thấy "ảo giác"? Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
.....
Nam nhân tuấn mỹ thanh lãnh ngồi trên bàn làm việc đặt cạnh giường, đối mặt với Tiểu Thuỷ, cau hàng lông mày, hai tròng mắt sắc bén loé lên sau mắt kính gọng vàng.
Chủ nhân, sao hắn, hắn ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu vậy?
Tiểu Thuỷ không kìm chế được mà đỏ mặt, chủ nhân đẹp như vậy, cứ nhìn cậu khiến cậu xấu hổ quá. QAQ
"Chủ nhân, anh đừng nhìn tui nữa được không?" Hiển nhiên Hoắc Quân không nghe thấy được.
Tiểu Thuỷ bất đắc dĩ lắc lắc cái đuôi: "Thôi, mặc dù anh hơi ngốc, nhưng đối xử với tui khá tốt, bổn Cá Con chấp nhận cho anh chiêm ngưỡng, hứ." Nói xong còn bơi chậm lại, ý muốn cho hắn thấy vẻ đẹp của mình (tác giả: sai trong điểm), lại còn vứt cho hắn cái mị nhãn.
Cậu cảm thấy đuôi cá của mình là đẹp nhất nhưng lúc này không khoe ra được, đợi khi nào có dịp, cậu chắc chắn sẽ cho thấy cái đuôi sáng bóng xinh đẹp của mình mỹ lệ đến nhường nào, để hắn mở mang tầm mắt.
Con cá màu xanh bơi trong bể cực kỳ linh hoạt xoay tới xoay lui, càng khiến sự nghi ngờ trong lòng Hoắc Quân nhiều hơn, ai có thể hiểu cảm giác khi bị một con cá bắn mị nhãn chứ...
Muốn mù mắt.
Tiểu Thuỷ xoay người thở dài, cuộc sống này thật nhàm chán, khi nào cậu mới được ra ngoài phiêu du đây.
Rốt cuộc cậu vẫn không thể quên được bánh kem mỹ lệ ORZ.
Hoắc Quân tháo mắt kính ra, đi đến gần Tiểu Thuỷ rồi chăm chú nhìn cậu.
Một đôi mắt to cùng đôi mắt nhỏ cứ như vậy đối diện nhìn nhau.
Đuôi mắt Hoắc Quân hơi câu lên, mang theo sự sắc bén cùng cảm giác nhiếp nhân động phách, bên trong con ngươi phảng phất sự tìm tòi. Gương mặt tuấn mỹ của nam nhân đột nhiên phóng đại trước mặt, Tiểu Thuỷ lập tức ngây người, đôi mắt tròn xoe không chớp, đuôi cũng quên đong đưa, cứ như vậy nhìn chằm chằm Hoắc Quân.
Bên trong mắt của hắn phản chiếu lại thân ảnh cậu, từ bên trong đó Tiểu Thuỷ thấy được bộ dáng ngu si của mình, mặt cậu nhanh chóng đỏ lên, trốn vào một góc trong Hang Tiểu Ngư: "Anh, anh không được nhìn nữa!!"
Đây là cảm giác gì vậy? Cậu cảm thấy tâm mình như nhảy lên, tim đập thình thịch giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Con cá đỏ mặt tất nhiên là Hoắc Quân không thể thấy, hắn còn tưởng mình đã dọa đến bé cá con, bỏ qua sự tìm tòi nghiên cứu, hắn rất tự nhiên duỗi tay ta chạm vào đầu cá, mỉm cười nói: " Sợ cái gì? Tôi cũng chẳng ăn nhóc đâu."
Tim Tiểu Thủy đập càng dữ dội hơn: "QAQ, chủ nhân, anh đừng chạm vào tui, tui cảm thấy thật kỳ lạ."
Vấn đề không phải là ăn hay bị ăn mà chính là tim cậu đập nhanh như muốn bay ra kìa.
Quay đầu đi, để đuôi cá đối diện với Hoắc Quân, cậu nên tránh mặt hắn để bình tĩnh lại đã.
Một lúc lâu không nghe thấy âm thanh gì, Tiểu Thuỷ thử ngoái đầu lại.
"Hở! Không có ai hết!"
Trong phòng không một bóng người, Tiểu Thuỷ nhìn thấy bên ngoài cửa sổ trời đã sáng, liền hiểu ra.
Có vẻ chủ nhân lại đi kiếm tiền rồi.
Tiểu Thuỷ xoay thân cá, nhảy một phát từ bể ra, lúc tiếp đất bỗng biến thành thiếu niên mảnh khảnh mặc áo ngủ khủng long, đôi lông mi vừa dài vừa cong khẽ chớp chớp.
Tiểu Thuỷ không dám trực tiếp ngồi lên giường chủ nhân, nhưng nhìn đống chăn gối mềm mại, cậu thực sự không kìm được.
"Dù sao bây giờ hắn cũng không có nhà, mình ngồi một chút hẳn là không bị phát hiện đâu ha."
Không sao hết, cậu chỉ ngồi một lúc rồi đứng lên.
Tiểu Thuỷ đặt mông lên giường, cậu chưa lớn gan đến mức dẫm chân lên giường đâu.
Vỗ vỗ đường viền trắng đen ở mép chăn, cậu dấu bàn tay trắng nõn vào tấm chăn mềm mại: " Thật mềm nha."
So với trong biển phiêu phiêu ngủ theo dòng nước, không có một chút cảm giác an toàn thì cái giường mềm mại này khiến cậu cảm thấy đúng là vô cùng tuyệt vời.
Tiểu Thuỷ meo meo học theo Hoắc Quân nằm trên giường, cậu không nhịn được lăn thêm hai vòng, đắp chăn lên, vùi mặt bên trong.
Thật ấm áp, hồi còn ở biển, giấc ngủ của cậu gắn liền với sự lạnh băng, rét căm căm, tuy rằng ấm hay không ấm đối với cậu không quan trọng mấy. Nhưng bây giờ, cậu quyết định sẽ chỉ ngủ trong sự ấm áp.
Đem chăn kéo lên trên đầu, chỉ để lộ ra một xíu xiu phần chóp mũ của áo ngủ khủng long, đầu mũi quanh quẩn mùi hương sữa tắm của Hoắc Quân, bỗng dưng mặt Tiểu Thuỷ đỏ bừng.
Thơm quá...
Nhưng mà chủ nhân đã nói là "kiếm tiền nuôi cậu", ngẫm lại thì cậu cũng không ngại nằm chung một cái giường với hắn đâu...
Vậy mà chỉ nằm một chút cậu đã quên sạch những suy nghĩ vừa rồi, giống như việc không một Cá Con nào có thể cự tuyệt lông xù, cậu cũng không cưỡng lại được sự dụ hoặc của ổ chăn mềm mại ấm áp.
Tiểu Thuỷ nằm trong chăn ngáp cài cái, mơ mơ màng màng liền bất tri bất giác nghiêng đầu ngủ mất, đôi môi hồng nhuận trong lúc ngủ vô tình gợi lên một nụ cười ấm áp, lông mi thật dài thi thoảng còn rung lên.
Bên ngoài cửa, bàn tay đã đặt lên tay nắm nhưng không mở cửa, khuôn mặt lộ ra biểu tình do dự.
Căn phòng cách âm rất tốt, đứng bên ngoài không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh gì được phát ra từ bên trong.
Hoắc Quân phát hiện tủ quần áo của hắn thiếu một vài bộ, một số bộ khác không biết bị ai quấn tung ném dưới đáy tủ.
Cả căn biệt thự này chỉ có hai người là quản gia và hắn, mà phòng hắn quản gia sẽ không bao giờ đi vào.
Chút tín nhiệm này, hắn vẫn có.
Mà lại càng không thể có trộm tiến vào được.
Sao lại có thể mất đồ được, nghĩ lại những sự việc xảy ra ở gần đây, đáp án hiện ra vô cùng sinh động trước mắt Hoắc Quân, chỉ là bản thân hắn không chấp nhận thôi.
Cho nên, hắn giả vờ đi ra ngoài, để nghiệm chứng xem suy đoán của mình có phải là sự thật hay không.
Nhưng Hoắc Quân là một người theo chủ nghĩa duy vật, hắn vô cùng rối rắm không biết có nên mở cửa hay không.
"Cạch!" Hắn nhẹ nhàng mở cửa, liếc mắt liền thấy cá con màu xanh không có trong bể, mà trên giường lại có một cái núi nhỏ.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn, nhưng kỳ thật hắn vẫn phải khiếp sợ một phen.
Bước đôi chân dài đến cạnh cửa sổ, hắn nhíu chặt mày, khẽ kéo chăn xuống.
Một thiếu niên mười tám mười chín tuổi mặc áo ngủ khủng long nằm trong chăn say giấc nồng, thỉnh thoảng còn cọ mặt lên gối đầu, gương mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo phơn phớt hồng, hàng mi dài cong vút hiện rõ.
Rõ ràng là một niên đáng yêu cực kì tinh xảo, vậy mà lại mặc cái áo ngủ xù xù hình khủng long, khiến vẻ đáng yêu của cậu pha lẫn chút ngốc nghếch.
Hoắc Quân: "..."
Tốt, so với tưởng tượng của hắn thì như này là tốt lắm rồi, hắn còn tưởng bé cá nhà mình sẽ biến thành giống loài kỳ dị nào nữa chứ.
Tay hắn như bị ma xui quỷ khiến mà đưa lên, véo véo khuôn mặt hồng hồng đầy đặn của cậu, lại nhéo thêm mấy cái nữa...
Thực sự bây giờ hắn cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, vậy mà lại không sợ thiếu niên xinh đẹp này một chút nào hết.
Ừm, chắc là do đây là cá nhà hắn, đích thân hắn nuôi.
Dù sao thì đây không phải là thời điểm thích hợp để gọi cậu dậy, lá gan của bé cá nhà hắn nhỏ như vậy, vạn nhất khiến cậu sợ quá mà chạy đi, chẳng phải hắn mất nhiều hơn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất