Chương 3: [CÓ THUỐC] 3
Edit & Beta: Di Di ckầm kảm =)))
- ------------------
[Ba mươi lăm]
Lâu Chủ nói: "Ngươi có biết lâu này có mấy tầng không?"
Tả Vân Khởi nói: "Bảy tầng?"
Lâu Chủ nói: "Là tám tầng."
Lâu Chủ đứng dậy ra khỏi thư phòng, nói: "Ngươi đi theo ta."
Tả Vân Khởi nheo mắt lại.
[Ba mươi sáu]
Lâu Chủ mang Tả Vân Khởi đi vòng qua vòng lại, đi vào phòng kho không chút thu hút ở tầng cuối cùng, chọc trên tường nhìn như không có kết cấu vài cái, liền thấy tường gạch đột nhiên di chuyển, lộ ra một cánh cửa tối om. Bên trong có một cái cầu thanh, tựa hồ nối thẳng xuống nền đất.
Tả Vân Khởi tuyệt vọng nói: "Đại ca, ngươi thấy ta chướng mắt có thể đem ta giao cho Thanh Long bang, không cần giải quyết ngay tại chỗ a."
"..."
Lâu Chủ không hề để ý đến hắn, dẫn đầu đi xuống.
Tả Vân Khởi quay đầu nhìn mọi nơi tỏa ra hy vọng, thấy không chỗ nào để trốn, cũng chỉ đành yên lặng đuổi theo.
Càng đi xuống, bóng tối càng đậm, cơ hồ giơ tay không thấy năm ngón. Tả Vân Khởi âm thầm giữ sức chuẩn bị đánh nhau một trận, phía dưới bỗng nhiên có ánh lửa chợt lóe, Lâu Chủ lấy mồi lửa đốt sáng đèn dầu.
Tầng ngầm của lâu này, vẫn là một phòng kho.
Hai chân Tả Vân Khởi rơi xuống đất, khẽ nhếch miệng đánh giá cảnh tượng trước mặt.
[Ba mươi bảy]
Lâu Chủ chỉ vào một đống đồ vật được thiết chế hình thù kì quái nói: "Cái này gọi là xe đạp. Cái này gọi là xe tay ga. Mấy thứ này đều là do những nhân tài xuyên tới những năm gần đây đế tạo ra, công nghệ hơi kém, hơn nữa rất dễ rỉ sắt, không có cách để đưa vào sử dụng."
Tả Vân Khởi không nói một lời, nghiền ngẫm dụng ý của y.
Lâu Chủ thong thả bước vài bước, lại cầm một tấm vải màu đỏ, nói: "Cái khăn này gọi là khăn quàng đỏ. Lúc ấy bệ hạ gọi một người triển lãm tài nghệ, hắn liền cắt ra một cái đồ vật như vậy, đương trường bị nhốt vào thiên lao. Bệ hạ sai người ném ngoạn ý này đi, ta trộm nhặt trở về."
Lâu Chủ phiền muộn đem vải đỏ thắt lên cổ.
"..."
"Này là bức tranh một em gái xuyên tới tặng cho ta. Ngươi nhìn cái này, có phải vô cũng có chiều sâu hay không. Làm khó nàng dùng màu nước vẽ ra bóng."
"..."
Tả Vân Khởi nghe Lâu Chủ giới thiệu lải nhải liên miên, ánh mắt bất giác chuyển từ bài trí bên trong đến trên mặt Lâu Chủ.
[Ba mươi tám]
Cả mật thất chồng chất những thứ không thuộc về thời đại này, sản vật quái đản vô dụng với thế giới này, phủ đầy rỉ sắt và tro bụi, tản ra hơi thở chết chóc.
Nhân ảnh liên quan đến chúng đứng ở trong đó, đều giống như tẩm một loại tịch mịch nồng đậm đến làm người hít thở không thông.
Tả Vân Khởi không biết có thể xưng là nỗi nhớ quê không.
Cuối cùng Lâu Chủ khẽ cười nói: "Ta ngồi ở chỗ này có chút xấu hổ, quyền lực có hạn. Cho dù có lòng muốn bảo vệ người khác, nhưng lại không thể giúp được nhiều. Sau khi đưa họ vào cung, bọn họ dù không bị nhốt đến thiên lao cũng sẽ bị phân đến các nơi khắp cả nước, cuộc đời này hơn phân nửa đều không còn gặp lại nhau. Nhưng lòng ta vẫn nhớ đến bọn họ."
"..."
Lâu Chủ nhìn Tả Vân Khởi nói: "Ta thấy ngươi thuận mắt không lý do."
Tả Vân Khởi nói: "... Đa tạ a."
[Ba mươi chín]
Lâu Chủ nói: "Trên người của ngươi có loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời, ta tạm thời không rõ nguyên nhân."
Mật thất rất là chật chội, hai người đứng rất gần, đến hơi thở cũng nghe thấy. Lâu Chủ mặt vô biểu tình đến gần hắn một bước, Tả Vân Khởi không tự chủ được lui nửa bước.
Lâu Chủ nói: "Có lẽ ngươi thật là người xuyên tới, chỉ là bởi vì nổi khổ nào đó mà không nói thật."
Lâu Chủ lại tới gần từng bước, Tả Vân Khởi không thể không lui, lưng chạm vào tường, ngẩng đầu trừng mắt nhìn chằm chằm Lâu Chủ, giống như một con thú bị vây đến xù lông.
Lâu Chủ nói: "Có lẽ lời ngươi nói là thật, quả thật có một người xuyên việt đã dạy ngươi."
Tả Vân Khởi mơ hồ nghe ra hy vọng từ trong giọng nói của y, rồi lại hoài nghi đây là lời nói kỹ xảo khách sáo nào đó, nhất thời nặn không ra đối sách tiếp theo.
Lâu Chủ bỗng nhiên cười: "Hy vọng có một ngày, ngươi có thể nói cho ta biết."
[Bốn mươi]
Tả Vân Khởi giật mình tại chỗ, Lâu Chủ đã xoay người, nói: "Ta không có lý do gì để tin ngươi, nhưng ta chính là còn tin ngươi. Ngươi đến cả ta cũng có thể lừa dối, lừa dối hoàng đế chắc là không vấn đề gì."
"..."
Tả Vân Khởi kinh ngạc nói: "Cái gì?"
Lâu Chủ nói: "Ngày mai ta liền đưa ngươi tiến cung."
Tả Vân Khởi khó có thể tin nổi ngẩng đầu.
Lâu Chủ cũng không nhìn vẻ mặt hắn, đi thẳng lên cầu thang.
[Bốn mươi mốt]
Trong lòng Tả Vân Khởi nảy một cái, Lâu Chủ càng thẳng thắn, hắn lại càng áy náy vạn phần, suýt nữa đem kế hoạch nói thẳng ra.
Nhưng nhớ lại lần trước trước khi đi được giao phó tha thiết, liền tỉnh táo lại, nhắc chính mình tuyệt đối không thể lại thêm biến trong lúc làm việc lớn.
Đêm đó, Lâu Chủ giúp Tả Vân Khởi thực tập.
Mấy chén rượu mạnh xuống bụng, Lâu Chủ ôm vai Tả Vân Khởi, tận tình khuyên bảo nói: "Hiểu giấu không, giấu."
Tả Vân Khởi nói: "... Hiểu."
Lâu Chủ nói: "Tài hoa phải có một chút, đừng để bị cho rằng là phế vật nhốt vào thiên lao. Nhưng đừng làm quá lộ liễu, ngàn vạn lầu đừng tự xin nhập sĩ, kẻ ngu mới làm vậy. Kẻ làm quan đều là quan hệ sâu xa do nhiều thế hệ truyền lại, giết chết ngươi dễ như chơi."
Tả Vân Khởi nói: "Hiểu."
Lâu Chủ nói: "Tốt nhất là làm thương nhân giống như ta, địa vị có thiếu một chút, nhưng ít nhất được sống tiêu sái."
Tả Vân Khởi tâm trí không an định nói: "Không phải mọi người đều có tư cách tiêu sái a."
Lâu Chủ tưởng tượng, nói: "Ngươi nói cũng có vài phần đạo lí. Đẹp trai mới có thể gọi là tiêu sái, còn xấu trai thì chính là lười biếng."
"..."
[Bốn mươi hai]
Hôm sau, Lâu Chủ đưa Tả Vân Khởi vào cửa cung, liền theo quy củ mà lui xuống. Trở lại lâu rốt cuộc không yên tâm, lại phái tâm phúc đi hỏi thăm.
Qua nửa ngày, tâm phúc hồi lâu bẩm báo: "Tả công tử thông qua xét duyệt, bị phái đi Hộ bộ*."
(Hộ bộ tương đương với Bộ Tài chính, Bộ Kế hoạch Đầu tư, Bộ Công Thương và Bộ Nông nghiệp ngày nay.)
Lâu Chủ nhíu mày nói: "Đã nói với hắn là không cần làm quan thì đừng làm!"
Tâm phúc nói: "Có lẽ là ý chỉ của bệ hạ, Tả công tử bất đắc dĩ phải đồng ý."
Lâu Chủ thở dài nói: "Kia cũng không còn cách nào."
Hai ngày sau, hạ nhân thám thính tin tức trở về nói: "Nghe nói là Tả công tử tự xin đến Hộ bộ quản quốc khố!"
Lâu Chủ nói: "Gì?"
Hạ nhân nói: "Ở trên điện hắn tự xưng kiếp trước là nhân viên giám định châu báo."
"..."
Lâu Chủ nói: "Châu báo? Nhân viên giám định?"
Lâu Chủ dở khóc dở cười nói: "Hắn nói như vậy, bệ hạ liền tin như vậy?"
Hạ nhân nói: "Tả công tử thể hiện tài năng nhận biết bảo vật ngay tại chỗ mới có thể vào, bệ hạ rất vừa lòng."
Lâu Chủ ngây ngốc.
Tả Vân Khởi đợi ở lâu rất nhiều ngày, ngay cả cái "bảo vật" cũng không đề cập qua.
Lâu Chủ ẩn ẩn ngửi được mùi âm mưu.
[Bốn mươi ba]
Lại hai ngày, Lâu Chủ nhận được một phong thư từ Lâm Khai.
Thư viết: "Kính gửi Lâu Chủ: Ta có một chuyện, không biết có nên nói hay không."
"..."
Lâu Chủ lật mặt trái của thư, xác nhận không còn một chữ.
"..."
Lâu Chủ yên lặng đề bút viết: "Kính gửi Lâm minh chủ: Vậy ngươi cứ chậm rãi nghĩ."
[Bốn mươi bốn]
Lại qua mấy ngày, Lâm Khai hồi âm nói: "Kính gửi Lâu Chủ: Ta nghĩ kỹ rồi, vẫn là nên nói thôi.
"Bàng Môn thật ra đang tìm một loại bảo bối trong truyền thuyết giang hồ, gọi là nại hà hương. Nó vốn là một loại hương liệu cực kỳ sang quý, chỉ một chút đã có giá trị ngàn kim. Nhưng thế nhân có điều không biết, thật ra nại hà hương vẫn là một loại thuốc. Bàng Môn lấy nó nghiêng cứu chế tạo phương thuốc, có thể làm người tập võ nội lực tăng mạnh, ngày đi ngàn dặm, ngay cả người khác phải tu luyện mất mười năm.
"Tuy rằng nại hà hương thế gian khó tìm, nhưng có đồn đại, trong hoàng cung có một viên hương hoàn, hiện tại đặt ở Ngọc phủ quốc khố!"
"..."
Lâu Chủ hồi âm nói: "Ngươi cũng biết Thiếu bang chủ Bàng Môn trà trộn vào quốc khố?"
Lại mấy ngày, Lâm Khai hồi âm nói: "Biết a."
"..."
[Bốn mươi lăm]
Lâu Chủ không có cách nào biểu đạt tâm tình giờ phút này.
Lâu Chủ chấm chu sa, bôi ra mấy chữ to máu chảy đầm đìa: "Ngươi biết? Ngươi con mẹ nó lại biết? Ngươi biết ngay từ đầu vì sao không nhắc nhở ta???"
Lại mấy ngày, Lâm Khai hồi âm nói: "Ngươi có biết hắn vì sao có thể nói ra nhiều tri thức hiện đại như vậy?"
Lâu Chủ hồi âm nói: "Vì sao?"
Lại mấy ngày, Lâm Khai hồi âm: "Là ta dạy hắn."
"..."
Trong họng Lâu Chủ một cổ tanh ngọt, một ngụm máu già bắn ra ba thước có thừa.
[Bốn mươi sáu]
Lâu Chủ đầy đầu đều là bốn chữ "kết bạn sai lầm", hận không thể đeo hai cái cánh, bay đến trước mặt Lâm Khai đấm hắn răng rơi đầy đất.
Nửa bức thư sau của Lâm Khai: "Mỗi lần ngươi cùng ta nâng cốc nói đùa, uống say liền bắt đầu giảng chuyện về thế giới kia của các ngươi, miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, muốn ngăn cũng ngăn không được. Cái gì mà tư tưởng Ba đại diện, cái gì mà học sinh tiểu học tập thể dục theo đài, bao quát mọi thứ, còn hát cho ta nghe bài hát bảng chữ cái. Ta cảm thấy thú vị, liền lấy bút ghi lại nhớ kỹ. Ai ngờ chính ngươi sau khi tỉnh lại cũng không hề nhớ được."
"..."
Lâu Chủ rốt cuộc nghĩ thông suốt một chuyện.
Y rốt cuộc hiểu được vì cái gì mỗi sự kiện Tả Vân Khởi nói lên, đều lộ ra một loại hơi thở quen thuộc giống như đã từng biết...
[Bốn mươi bảy]
Lâu Chủ còn chưa đi tìm Lâm Khai, Lâm Khai đã đi tới trước lâu.
Lâm Khai không chỉ tự mình tìm tới cửa, phía sau còn dẫn theo mười tuyệt thế cao thủ vang danh Võ Lâm minh, lên sàn phi thường có khí thế.
Lâu Chủ ngồi ngay ngắn ở giữa phòng khách, âm trầm nói: "Ngươi cho là như vậy ta sẽ không dám giết ngươi sao?"
Lâm Khai phe phẩy quạt nói: "Xin bớt giận, như thế nào vừa đến liền muốn đánh muốn giết, tố chất đâu."
"..."
[Bốn mươi tám]
Lâu Chủ giận đến bật cười nói: "Bằng hữu một thời, ngươi vì sao phải hại ta?"
Lâm Khai nói: "Không hại ngươi a, hết thảy không phải sóng êm gió lặng sao?"
Lâu Chủ đập bàn nói: "Một kẻ nuôi chí muốn trộm bảo bối trà trộn vào quốc khố! Ngươi còn nói là sóng êm gió lặng!"
Lâm Khai giống như lão thần nói: "Bình tĩnh. Hắn nếu không lẽn đi vào, mới là không thể sóng êm gió lặng. Ngươi không hiểu."
"..."
Lâu Chủ nói: "Ta quả thực không hiểu."
Lâm Khai nói: "Ngươi tin ta có thể, Võ Lâm minh làm việc từ trước đến nay đều đáng tin cậy. Chẳng sợ rất phức tạp, cao thủ nhiều như vậy đủ để ngươi bảo vệ cái mạng nhỏ."
Lâu Chủ nói: "Há, hóa ra ngươi còn muốn ở lại nơi này của ta?"
Lâm Khai nói: "Sớm nghe nói nơi này rượu thơm thịt ngon, ta cũng thập phần thuận tiện khảo nghiệm một phen."
"..."
Lâu Chủ khóc không ra nước mắt nói: "Ta chỉ nghĩ tới muốn sống một cuộc sống gia đình ổn định, ta với ngươi có thù oán gì vậy?"
Lâm Khai đứng đắn nói: "Vì một vũ trụ hòa bình."
- ------------
Có hai thanh niên dùng cả thanh xuân để viết thư cho nhau a... =))))))
- ------------------
[Ba mươi lăm]
Lâu Chủ nói: "Ngươi có biết lâu này có mấy tầng không?"
Tả Vân Khởi nói: "Bảy tầng?"
Lâu Chủ nói: "Là tám tầng."
Lâu Chủ đứng dậy ra khỏi thư phòng, nói: "Ngươi đi theo ta."
Tả Vân Khởi nheo mắt lại.
[Ba mươi sáu]
Lâu Chủ mang Tả Vân Khởi đi vòng qua vòng lại, đi vào phòng kho không chút thu hút ở tầng cuối cùng, chọc trên tường nhìn như không có kết cấu vài cái, liền thấy tường gạch đột nhiên di chuyển, lộ ra một cánh cửa tối om. Bên trong có một cái cầu thanh, tựa hồ nối thẳng xuống nền đất.
Tả Vân Khởi tuyệt vọng nói: "Đại ca, ngươi thấy ta chướng mắt có thể đem ta giao cho Thanh Long bang, không cần giải quyết ngay tại chỗ a."
"..."
Lâu Chủ không hề để ý đến hắn, dẫn đầu đi xuống.
Tả Vân Khởi quay đầu nhìn mọi nơi tỏa ra hy vọng, thấy không chỗ nào để trốn, cũng chỉ đành yên lặng đuổi theo.
Càng đi xuống, bóng tối càng đậm, cơ hồ giơ tay không thấy năm ngón. Tả Vân Khởi âm thầm giữ sức chuẩn bị đánh nhau một trận, phía dưới bỗng nhiên có ánh lửa chợt lóe, Lâu Chủ lấy mồi lửa đốt sáng đèn dầu.
Tầng ngầm của lâu này, vẫn là một phòng kho.
Hai chân Tả Vân Khởi rơi xuống đất, khẽ nhếch miệng đánh giá cảnh tượng trước mặt.
[Ba mươi bảy]
Lâu Chủ chỉ vào một đống đồ vật được thiết chế hình thù kì quái nói: "Cái này gọi là xe đạp. Cái này gọi là xe tay ga. Mấy thứ này đều là do những nhân tài xuyên tới những năm gần đây đế tạo ra, công nghệ hơi kém, hơn nữa rất dễ rỉ sắt, không có cách để đưa vào sử dụng."
Tả Vân Khởi không nói một lời, nghiền ngẫm dụng ý của y.
Lâu Chủ thong thả bước vài bước, lại cầm một tấm vải màu đỏ, nói: "Cái khăn này gọi là khăn quàng đỏ. Lúc ấy bệ hạ gọi một người triển lãm tài nghệ, hắn liền cắt ra một cái đồ vật như vậy, đương trường bị nhốt vào thiên lao. Bệ hạ sai người ném ngoạn ý này đi, ta trộm nhặt trở về."
Lâu Chủ phiền muộn đem vải đỏ thắt lên cổ.
"..."
"Này là bức tranh một em gái xuyên tới tặng cho ta. Ngươi nhìn cái này, có phải vô cũng có chiều sâu hay không. Làm khó nàng dùng màu nước vẽ ra bóng."
"..."
Tả Vân Khởi nghe Lâu Chủ giới thiệu lải nhải liên miên, ánh mắt bất giác chuyển từ bài trí bên trong đến trên mặt Lâu Chủ.
[Ba mươi tám]
Cả mật thất chồng chất những thứ không thuộc về thời đại này, sản vật quái đản vô dụng với thế giới này, phủ đầy rỉ sắt và tro bụi, tản ra hơi thở chết chóc.
Nhân ảnh liên quan đến chúng đứng ở trong đó, đều giống như tẩm một loại tịch mịch nồng đậm đến làm người hít thở không thông.
Tả Vân Khởi không biết có thể xưng là nỗi nhớ quê không.
Cuối cùng Lâu Chủ khẽ cười nói: "Ta ngồi ở chỗ này có chút xấu hổ, quyền lực có hạn. Cho dù có lòng muốn bảo vệ người khác, nhưng lại không thể giúp được nhiều. Sau khi đưa họ vào cung, bọn họ dù không bị nhốt đến thiên lao cũng sẽ bị phân đến các nơi khắp cả nước, cuộc đời này hơn phân nửa đều không còn gặp lại nhau. Nhưng lòng ta vẫn nhớ đến bọn họ."
"..."
Lâu Chủ nhìn Tả Vân Khởi nói: "Ta thấy ngươi thuận mắt không lý do."
Tả Vân Khởi nói: "... Đa tạ a."
[Ba mươi chín]
Lâu Chủ nói: "Trên người của ngươi có loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời, ta tạm thời không rõ nguyên nhân."
Mật thất rất là chật chội, hai người đứng rất gần, đến hơi thở cũng nghe thấy. Lâu Chủ mặt vô biểu tình đến gần hắn một bước, Tả Vân Khởi không tự chủ được lui nửa bước.
Lâu Chủ nói: "Có lẽ ngươi thật là người xuyên tới, chỉ là bởi vì nổi khổ nào đó mà không nói thật."
Lâu Chủ lại tới gần từng bước, Tả Vân Khởi không thể không lui, lưng chạm vào tường, ngẩng đầu trừng mắt nhìn chằm chằm Lâu Chủ, giống như một con thú bị vây đến xù lông.
Lâu Chủ nói: "Có lẽ lời ngươi nói là thật, quả thật có một người xuyên việt đã dạy ngươi."
Tả Vân Khởi mơ hồ nghe ra hy vọng từ trong giọng nói của y, rồi lại hoài nghi đây là lời nói kỹ xảo khách sáo nào đó, nhất thời nặn không ra đối sách tiếp theo.
Lâu Chủ bỗng nhiên cười: "Hy vọng có một ngày, ngươi có thể nói cho ta biết."
[Bốn mươi]
Tả Vân Khởi giật mình tại chỗ, Lâu Chủ đã xoay người, nói: "Ta không có lý do gì để tin ngươi, nhưng ta chính là còn tin ngươi. Ngươi đến cả ta cũng có thể lừa dối, lừa dối hoàng đế chắc là không vấn đề gì."
"..."
Tả Vân Khởi kinh ngạc nói: "Cái gì?"
Lâu Chủ nói: "Ngày mai ta liền đưa ngươi tiến cung."
Tả Vân Khởi khó có thể tin nổi ngẩng đầu.
Lâu Chủ cũng không nhìn vẻ mặt hắn, đi thẳng lên cầu thang.
[Bốn mươi mốt]
Trong lòng Tả Vân Khởi nảy một cái, Lâu Chủ càng thẳng thắn, hắn lại càng áy náy vạn phần, suýt nữa đem kế hoạch nói thẳng ra.
Nhưng nhớ lại lần trước trước khi đi được giao phó tha thiết, liền tỉnh táo lại, nhắc chính mình tuyệt đối không thể lại thêm biến trong lúc làm việc lớn.
Đêm đó, Lâu Chủ giúp Tả Vân Khởi thực tập.
Mấy chén rượu mạnh xuống bụng, Lâu Chủ ôm vai Tả Vân Khởi, tận tình khuyên bảo nói: "Hiểu giấu không, giấu."
Tả Vân Khởi nói: "... Hiểu."
Lâu Chủ nói: "Tài hoa phải có một chút, đừng để bị cho rằng là phế vật nhốt vào thiên lao. Nhưng đừng làm quá lộ liễu, ngàn vạn lầu đừng tự xin nhập sĩ, kẻ ngu mới làm vậy. Kẻ làm quan đều là quan hệ sâu xa do nhiều thế hệ truyền lại, giết chết ngươi dễ như chơi."
Tả Vân Khởi nói: "Hiểu."
Lâu Chủ nói: "Tốt nhất là làm thương nhân giống như ta, địa vị có thiếu một chút, nhưng ít nhất được sống tiêu sái."
Tả Vân Khởi tâm trí không an định nói: "Không phải mọi người đều có tư cách tiêu sái a."
Lâu Chủ tưởng tượng, nói: "Ngươi nói cũng có vài phần đạo lí. Đẹp trai mới có thể gọi là tiêu sái, còn xấu trai thì chính là lười biếng."
"..."
[Bốn mươi hai]
Hôm sau, Lâu Chủ đưa Tả Vân Khởi vào cửa cung, liền theo quy củ mà lui xuống. Trở lại lâu rốt cuộc không yên tâm, lại phái tâm phúc đi hỏi thăm.
Qua nửa ngày, tâm phúc hồi lâu bẩm báo: "Tả công tử thông qua xét duyệt, bị phái đi Hộ bộ*."
(Hộ bộ tương đương với Bộ Tài chính, Bộ Kế hoạch Đầu tư, Bộ Công Thương và Bộ Nông nghiệp ngày nay.)
Lâu Chủ nhíu mày nói: "Đã nói với hắn là không cần làm quan thì đừng làm!"
Tâm phúc nói: "Có lẽ là ý chỉ của bệ hạ, Tả công tử bất đắc dĩ phải đồng ý."
Lâu Chủ thở dài nói: "Kia cũng không còn cách nào."
Hai ngày sau, hạ nhân thám thính tin tức trở về nói: "Nghe nói là Tả công tử tự xin đến Hộ bộ quản quốc khố!"
Lâu Chủ nói: "Gì?"
Hạ nhân nói: "Ở trên điện hắn tự xưng kiếp trước là nhân viên giám định châu báo."
"..."
Lâu Chủ nói: "Châu báo? Nhân viên giám định?"
Lâu Chủ dở khóc dở cười nói: "Hắn nói như vậy, bệ hạ liền tin như vậy?"
Hạ nhân nói: "Tả công tử thể hiện tài năng nhận biết bảo vật ngay tại chỗ mới có thể vào, bệ hạ rất vừa lòng."
Lâu Chủ ngây ngốc.
Tả Vân Khởi đợi ở lâu rất nhiều ngày, ngay cả cái "bảo vật" cũng không đề cập qua.
Lâu Chủ ẩn ẩn ngửi được mùi âm mưu.
[Bốn mươi ba]
Lại hai ngày, Lâu Chủ nhận được một phong thư từ Lâm Khai.
Thư viết: "Kính gửi Lâu Chủ: Ta có một chuyện, không biết có nên nói hay không."
"..."
Lâu Chủ lật mặt trái của thư, xác nhận không còn một chữ.
"..."
Lâu Chủ yên lặng đề bút viết: "Kính gửi Lâm minh chủ: Vậy ngươi cứ chậm rãi nghĩ."
[Bốn mươi bốn]
Lại qua mấy ngày, Lâm Khai hồi âm nói: "Kính gửi Lâu Chủ: Ta nghĩ kỹ rồi, vẫn là nên nói thôi.
"Bàng Môn thật ra đang tìm một loại bảo bối trong truyền thuyết giang hồ, gọi là nại hà hương. Nó vốn là một loại hương liệu cực kỳ sang quý, chỉ một chút đã có giá trị ngàn kim. Nhưng thế nhân có điều không biết, thật ra nại hà hương vẫn là một loại thuốc. Bàng Môn lấy nó nghiêng cứu chế tạo phương thuốc, có thể làm người tập võ nội lực tăng mạnh, ngày đi ngàn dặm, ngay cả người khác phải tu luyện mất mười năm.
"Tuy rằng nại hà hương thế gian khó tìm, nhưng có đồn đại, trong hoàng cung có một viên hương hoàn, hiện tại đặt ở Ngọc phủ quốc khố!"
"..."
Lâu Chủ hồi âm nói: "Ngươi cũng biết Thiếu bang chủ Bàng Môn trà trộn vào quốc khố?"
Lại mấy ngày, Lâm Khai hồi âm nói: "Biết a."
"..."
[Bốn mươi lăm]
Lâu Chủ không có cách nào biểu đạt tâm tình giờ phút này.
Lâu Chủ chấm chu sa, bôi ra mấy chữ to máu chảy đầm đìa: "Ngươi biết? Ngươi con mẹ nó lại biết? Ngươi biết ngay từ đầu vì sao không nhắc nhở ta???"
Lại mấy ngày, Lâm Khai hồi âm nói: "Ngươi có biết hắn vì sao có thể nói ra nhiều tri thức hiện đại như vậy?"
Lâu Chủ hồi âm nói: "Vì sao?"
Lại mấy ngày, Lâm Khai hồi âm: "Là ta dạy hắn."
"..."
Trong họng Lâu Chủ một cổ tanh ngọt, một ngụm máu già bắn ra ba thước có thừa.
[Bốn mươi sáu]
Lâu Chủ đầy đầu đều là bốn chữ "kết bạn sai lầm", hận không thể đeo hai cái cánh, bay đến trước mặt Lâm Khai đấm hắn răng rơi đầy đất.
Nửa bức thư sau của Lâm Khai: "Mỗi lần ngươi cùng ta nâng cốc nói đùa, uống say liền bắt đầu giảng chuyện về thế giới kia của các ngươi, miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, muốn ngăn cũng ngăn không được. Cái gì mà tư tưởng Ba đại diện, cái gì mà học sinh tiểu học tập thể dục theo đài, bao quát mọi thứ, còn hát cho ta nghe bài hát bảng chữ cái. Ta cảm thấy thú vị, liền lấy bút ghi lại nhớ kỹ. Ai ngờ chính ngươi sau khi tỉnh lại cũng không hề nhớ được."
"..."
Lâu Chủ rốt cuộc nghĩ thông suốt một chuyện.
Y rốt cuộc hiểu được vì cái gì mỗi sự kiện Tả Vân Khởi nói lên, đều lộ ra một loại hơi thở quen thuộc giống như đã từng biết...
[Bốn mươi bảy]
Lâu Chủ còn chưa đi tìm Lâm Khai, Lâm Khai đã đi tới trước lâu.
Lâm Khai không chỉ tự mình tìm tới cửa, phía sau còn dẫn theo mười tuyệt thế cao thủ vang danh Võ Lâm minh, lên sàn phi thường có khí thế.
Lâu Chủ ngồi ngay ngắn ở giữa phòng khách, âm trầm nói: "Ngươi cho là như vậy ta sẽ không dám giết ngươi sao?"
Lâm Khai phe phẩy quạt nói: "Xin bớt giận, như thế nào vừa đến liền muốn đánh muốn giết, tố chất đâu."
"..."
[Bốn mươi tám]
Lâu Chủ giận đến bật cười nói: "Bằng hữu một thời, ngươi vì sao phải hại ta?"
Lâm Khai nói: "Không hại ngươi a, hết thảy không phải sóng êm gió lặng sao?"
Lâu Chủ đập bàn nói: "Một kẻ nuôi chí muốn trộm bảo bối trà trộn vào quốc khố! Ngươi còn nói là sóng êm gió lặng!"
Lâm Khai giống như lão thần nói: "Bình tĩnh. Hắn nếu không lẽn đi vào, mới là không thể sóng êm gió lặng. Ngươi không hiểu."
"..."
Lâu Chủ nói: "Ta quả thực không hiểu."
Lâm Khai nói: "Ngươi tin ta có thể, Võ Lâm minh làm việc từ trước đến nay đều đáng tin cậy. Chẳng sợ rất phức tạp, cao thủ nhiều như vậy đủ để ngươi bảo vệ cái mạng nhỏ."
Lâu Chủ nói: "Há, hóa ra ngươi còn muốn ở lại nơi này của ta?"
Lâm Khai nói: "Sớm nghe nói nơi này rượu thơm thịt ngon, ta cũng thập phần thuận tiện khảo nghiệm một phen."
"..."
Lâu Chủ khóc không ra nước mắt nói: "Ta chỉ nghĩ tới muốn sống một cuộc sống gia đình ổn định, ta với ngươi có thù oán gì vậy?"
Lâm Khai đứng đắn nói: "Vì một vũ trụ hòa bình."
- ------------
Có hai thanh niên dùng cả thanh xuân để viết thư cho nhau a... =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất