Có Thuốc Trị

Chương 8: [CÓ ĐỘC] 4

Trước Sau
Edit&Beta: Di Di cute trở lại rồi đây!!!

[Bốn mươi ba]

Chu Dung Cật nói: "Khi còn nhỏ, hắn dùng roi ngựa đánh ta."

Lý Khắc một điều nhịn chín điều lành nói: "Kia đều là chuyện khi còn nhỏ..."

Chu Dung Cật nói: "Sau đó mẹ hắn tính kế hại đệ đệ ta chết đuối."

"..."

Chu Dung Cật nói: "Mẹ hắn trước khi chết lại hạ độc chết mẹ ta."

"..."

Lý Khắc nói: "Oan có đầu nợ có chủ..."

Chu Dung Cật nói: "Sau đó hắn lại hại chết bằng hữu thân thiết nhất của ta."

"..."

[Bốn mươi bốn]

Lý Khắc căng da đầu nói: "Cứ như vậy, lạm sát kẻ vô tội cũng là không tốt. Đến lúc đó trong yến hội sẽ có rất nhiều người bị độc chết."

Chu Dung Cật nói: "Ta biết."

Lý Khắc nói: "Sau khi tra ra được là ngươi, toàn phủ trên dưới đều sẽ bị liên lụy."

Chu Dung Cật nói: "Ta biết."

"..."

Lý Khắc nói: "Ngươi thật sự là phản xã hội? Chuyện này rõ ràng có thể lập một kế hoạch chu đáo chặt chẽ, khẳng định sẽ có biện pháp không liên lụy đến người khác, nói không chừng chính ngươi cũng có thể rửa sạch hiềm nghi!"

Chu Dung Cật mỉm cười nói: "Ta không có thời gian."

"..."

Chu Dung Cật nói: "Tiên đế đại khái sớm đã phát hiện, di ngôn lệnh ta sau thời gian để tang lập tức đến đất phong xa xôi ở Thục Châu. Đây là cơ hội duy nhất của ta."

[Bốn mươi lăm]

Từng ngày qua đi, cảm giác không còn sống được bao lâu càng ngày càng rõ ràng trong lòng Lý Khắc.

Hiện giờ hắn ngoại trừ ở khách phòng xào nấm, thỉnh thoảng kéo Chu Dung Cật dạo phố một lát, hôm nay muốn cưỡi ngựa, ngày mai đi đánh bạc, uống rượu ăn thịt, hoa tiền nguyệt hạ, thề trước khi chết nhất định phải sống cho thống khoái.

Không biết vì sao, Chu Dung Cật chưa từng từ chối hắn.

Lý Khắc gắp một miếng vịt xào, ăn uống thỏa thích nói: "Ở chỗ đó của ta, có một món gọi là vịt xào bia."

Chu Dung Cật nói: "Bia là cái gì?"

Lý Khắc nói: "Dùng mầm lúa mạch để ủ, hương vị có chút đắng, nhưng tươi mát ngon miệng, cũng dễ làm say lòng người. Sau khi đem thịt vịt xào với tỏi băm một lúc, cho nước tương và bia vào, lại thêm một chút đường, đun lửa nhỏ, nước rút bớt thì thêm ớt cay và muối vào đảo đều..."

Lý Khắc chép chép miệng.

"..."

Lý Khắc nói: "Cho ta chút thời gian, nói không chừng ta có thể tìm ra cách ủ bia. Gần đây kỹ năng nấu nướng của ta có chút tiến bộ, nấu món vịt xào bia cũng không phải không có khả năng."

"..."

Lý Khắc nói: "Nga, đáng tiếc là không có thời gian."

Chu Dung Cật trầm mặc một lát, nói: "Là ta không tốt với ngươi."

Lý Khắc không nghĩ đến y sẽ nói ra một câu như vậy, kinh ngạc một chút, mới thở dài nói: "Ngươi rõ ràng cũng sắp đi chịu chết, tính ra cũng sẽ có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành, lại còn ở chỗ này bồi ta đi dạo, là bởi vì cảm thấy hổ thẹn với ta?"

[Bốn mươi sáu]

Lý Khắc uống quá nhiều, nói: "Ngươi là người tốt."

Chu Dung Cật cười nói: "Ta là người tốt?"

Lý Khắc nói: "Ẩn sâu dưới đáy lòng tán tận thiên lương của ngươi nhất định còn sót lại ở nơi nào đó một chút ánh sáng của nhân tính chưa từng mất đi. Hết thảy đều là vấn đề thể chế a, là vấn đề thể chế."

(thể chế là những ràng buộc mà con người tạo ra để định hướng cho những tương tác giữa người với người.)

"..."

Lý Khắc thành khẩn khuyên nhủ: "Điện hạ, quay đầu là bờ."

Trong cơn say, hai mắt hắn mờ mờ nhìn thấy Chu Dung Cật nâng chén uống một hơi cạn sạch: "Ta đã cách bờ quá xa rồi."

[Bốn mươi bảy]

Một ngày nào đó gần giao thừa, Lý Khắc đột nhiên linh quang chợt lóe*, phát giác chính mình trước kia thật ngu ngốc.

(Linh quang chợt lóe: đột nhiên hiểu ra cái gì đó, kiểu giống như được ánh sáng của Đảng khai sáng á =)))))

Vì cái gì phải lấy nấm độc giả thành nấm hương? Trực tiếp nghiền thành bột phấn rồi rải vào thức ăn chẳng phải được rồi sao?

Sự thật chứng minh, nghiền nấm thành phấn không có dễ dàng như vậy, nhưng cắt thành mảnh cực nhỏ thì lại không khó. Lý Khắc cầm mấy mảnh nấm nhỏ lên, đang muốn tình Chu Dung Cật báo lại, đột nhiên lại linh quang chợt lóe.

Lý Khắc mượn cớ đi vào phòng bếp vương phủ.

Trong thời gian này hắn ra vào phòng bếp, đã quá quen thuộc với mọi người, cho nên ám vệ được phái đi trông chừng hắn cũng buông lỏng cảnh giác.

Lý Khắc đứng trước bệ bếp, nhìn đồ ăn khói nóng lượn lờ trong nồi.

Chỉ cần rải vào thức ăn...



Sau nửa ngày, Chu Dung Cật phát hiện dị thường, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nhưng nếu hạ độc trước, sau đó lại canh thời gian lừa Chu Dung Cật ra phố? Đến lúc đó ám vệ cũng sẽ bị trúng độc, không kịp hồi phủ gọi người tới cứu...

Lý Khắc đứng đó thật lâu, năm ngón tay giấu trong tay áo nắm thật chặt, cuối cùng cũng không có buông ra.

[Bốn mươi tám]

Chu Dung Cật nói: "Ta đã cẩn thận suy xét lời ngươi nói." . truyện ngôn tình

Lý Khắc: "... Lời gì cơ?"

Chu Dung Cật nói: "Lúc ở cung yến ta sẽ cùng hoàng đế ăn đồ ăn có độc, cùng hắn độc phát thân vong. Bản thân ta chết đi, liền có thể rửa sạch hiềm nghi. Cho dù không thể, cũng sẽ không có người gây khó dễ cho người trong phủ."

"..."

Lý Khắc biểu tình phức tạp nói: "Ngươi nhất định phải chết sao?"

Chu Dung Cật chỉ cười không nói.

Lý Khắc nói: "Trên đời này rõ ràng có nhiều cảnh đẹp chưa kịp đến ngắm, còn chưa kể đến đồ ăn ngon..."

Chu Dung Cật nói: "Khi ta còn nhỏ, cũng từng nghĩ đến leo núi ngắm biển khắp thế gian."

Lý Khắc nói: "Ngươi đến Thục Châu, vừa lúc có thể đi du sơn ngoạn thủy a!"

Chu Dung Cật nói: "Không xem cũng vậy."

Lý Khắc nói: "Bao nhiêu người nỗ lực hết mình chỉ cầu một con đường sống, ngươi rõ ràng đang ở độ tuổi đẹp nhất, sao lại muốn đi chết một cách không có giá trị..."

Chu Dung Cật lạnh lùng nói: "Đại thù sao có thể không đáng giá?"

Lý Khắc nói: "Chẳng lẽ mẫu thân và đệ đệ của ngươi hi vọng ngươi lấy mạng đến bồi họ sao?"

Chu Dung Cật nói: "Làm càn!"

"..."

Lý Khắc rất muốn cãi lại cái người một chút liền hét lên "làm càn" này. Nhưng Lý Khắc nói không ra lời, bởi vì Chu Dung Cật bóp lấy cổ hắn.

[Bốn mươi chín]

Chu Dung Cật dùng lực rất lớn, Lý Khắc tránh không động đậy, trên mặt nhanh chóng bị nghẹn đến phát tím.

Phổi của Lý Khắc giống như sắp nổ tung, trái tim không khống chế được đập nhanh như nổi trống, trước mắt như nổi lên từng tầng sương phủ. Cho tới lúc sắp mất đi ý thức, hắn phát hiện bản thân thật ra cũng không sợ chết cho lắm.

Đại khái là bởi vì thế nào cũng phải chết, chỉ là đi sớm hay muộn thôi.

Chu Dung Cật bỗng nhiên nới lỏng tay.

Lý Khắc vội vàng ho khan, hận không thể mắng chết cái người hở một chút là bóp cổ người ta này.

Chu Dung Cật lạnh nhạt nói: "Sau khi ta chết, có lẽ bọn họ sẽ không truy cứu đến ngươi. Nếu ngươi có thể may mắn tránh được một kiếp, ta sẽ để lại thư kêu người đưa ngươi ra khỏi thành."

"..."

Chu Dung Cật nói: "Ngươi đi du sơn ngoạn thủy đi. Thay ta nhìn núi cao biển rộng."

[Năm mươi]

Đến ngày trừ tịch, vương phủ vẫn sóng êm gió lặng.

Lý Khắc nấu ra một nồi cá chép vượt long môn hương sắc đầy đủ, trịnh trọng bày ra mâm vàng, giao cho ám vệ.

Ám vệ hơi vuốt cằm, dần dần biến mất trong ánh tà dương.

Chu Dung Cật đứng ở trước gương giang hai tay ra, để hạ nhân thay lễ phục dày nặng, quay đầu nói với Lý Khắc: "Ta để lại cho ngươi chút ngân lượng. Xem tạo hóa của ngươi vậy."

"..."

Chu Dung Cật không hề nhìn hắn, cất bước ra khỏi cửa, tấm lưng thẳng tắp, giống như một thanh kiếm lạnh lùng cô độc.

"..."

Lý Khắc nói: "Tạm biệt."

[Năm mươi mốt]

Lý Khắc trở lại khách phòng, văn chương dạt dào, bắt đầu viết thư để lại.

Lý Khắc viết từng nét từng nét:

"Kính gửi Dự Vương điện hạ:

"Ngươi thật ngốc.

"Mâm thức ăn giao cho ám vệ của ngươi không phải là mâm có chứa nấm độc, mà là ta thay bằng nấm hương thật. Ta luyện tập lâu như vậy, nấm độc đó nấu ra vẫn bị lộ.

"Thức ăn thật sự chứa độc ta cũng có nấu, nhưng là cho chính mình. Hôm nay từ sớm ta đã muốn ăn. Suy cho cùng ngươi cũng có nhân cách phản xã hội, hình đường nhà ngươi cũng đầy đủ dụng cụ như vậy. Tuy rằng ta sợ chết, nhưng càng sợ trước khi chết bị ngươi dùng mấy cái kỳ quái để dụng hình ta. Chờ ngươi giận dữ vì phát hiện mình bị lừa cũng là lúc ta đã ra đi thanh thản.

"Ta suy nghĩ cẩn thận một chút, ngươi chết, ta chưa hẳn có thể chạy trốn; ta chết, ngươi lại nhất định có thể sống.

"Ta đã từng sống qua một đời, lúc sau lại đến đây vân du một thời gian, cũng không quá tiếc nuối. Nhưng mà cũng kỳ lạ, trong sách nói người xuyên không động một tí là có thể thay đổi cả lịch sử, ta đến một chuyến lại giống như là chỉ để làm ra mấy trăm đĩa thức ăn.

"Hiện tại ta rốt cuộc cũng thấy viên mãn rồi. Ngươi cũng nên vì chính mình sống cho đáng một lần đi. Tin tưởng người từng trải ta đây, sinh mệnh thật sự rất đẹp, ngươi không nên bỏ lỡ."

[Năm mươi hai]

Lý Khắc thổi thổi nét mực, tự mình thưởng thức một lần, liền gác bút đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy sao trời không nhiễm tí bụi trần, tưởng tượng biểu tình của Chu Dung Cật sau khi phát hiện chuyện này.

Độc trong thức ăn không thể so với thuốc độc, đầu tiên hắn ăn vào sau đó đi đi lại lại bên cửa sổ hứng gió lạnh một hồi lâu, vẫn như trước không hề có phản ứng.

Mắt thấy Chu Dung Cật sắp trở lại, Lý Khắc thiếu chút nữa hoài nghi bản thân đã đánh mất danh hiệu thảm họa nhà bếp, trong lúc cau mày lo lắng nghĩ đến biện pháp tự sát khác, dạ dày rốt cuộc cũng quặn đau.



Lý Khắc cong lưng, phun ra một ngụm máu đen, tiếp theo càng không thể vãn hồi, phun đến không ngừng được.

Tầm nhìn dần dần mơ hồ, Lý Khắc té trên mặt đất, cả người đau nhức như bị đốt cháy. Hắn ở trong lòng không ngừng hối hận, sớm biết thống khổ như vậy, còn không bằng chờ bị Chu Dung Cật bóp chết. Hơn nữa, lỡ đâu Chu Dung Cật đột nhiên đại phát từ bi, không hạ thủ thì sao?

Nhưng mà những suy nghĩ này hiện tại cũng không thể dùng đến.

Khi tứ chi Lý Khắc bắt đầu co rút, hắn nghe thấy âm thanh cửa mở, ngay sau đó là tiếng thị nữ hét chói tai.

Bị phát hiện rồi...

Ngàn vạn lần không cần cứu ta, hắn nghĩ. Cần gì phải chạy loạn gọi người cứu chứ, đến bổ một đao mới phải lẽ.

Trong lúc hỗn loạn, Chu Dung Cật xuất hiện trước mắt hắn.

Chu Dung Cật cúi người nhặt phong thư lên đọc một lần, sau đó đi đến trước mặt Lý Khắc.

Lý Khắc nói: "..."

Chu Dung Cật cúi đầu sát vào hắn một chút.

Lý Khắc thổ huyết nói: "Ngươi nếu có tức giận gì, chờ ta tắt thở hãy ra tay. Dù sao thân thể này cũng không phải của ta."

"..."

[Năm mươi ba]

Chu Dung Cật nói: "Ngươi có biết Liễu Ôn Trọng là ai không?"

Lý Khắc hấp hối nói: "Là bạn của ngươi?"

Chu Dung Cật nói: "Liễu Ôn Trọng chính là tri kỉ của ta. Quân tử chi giao."

"..."

"Phụ thân của hắn vốn là trọng thần của triều đình, ở trong đảng phản đối bị tân đế lật đổ, hắn cũng bị liên lụy biếm làm thứ dân. Vây cánh của tân đế vui vẻ thuận nước đẩy thuyền, luân phiên tính kế hãm hại hắn đến đường cùng, đến tận khi ta tìm được hắn, hắn đã không còn sống được bao lâu."

"..."

"Ngày ấy khi hắn đến phủ, chính là để nói lời chia tay. Trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời, hắn vẫn khuyên ta, không nên vì cừu hận mà hy sinh tính mạng, nên từ bỏ mà sống tiếp cho thật tốt. Sau đó, ngươi đã tới rồi."

"..."

Chu Dung Cật thấy Lý Khắc thở càng ngày càng dồn dập, tựa hồ như sắp khóc, cuối cùng lại nở nụ cười: "Ta hối hận."

"..."

Lý Khắc nói: "Nga."

Sau đó trước mắt tối sầm, một lần nữa không còn hơi thở.

[Năm mươi bốn]

Lý Khắc tỉnh lại.

Hắn đảo mắt, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất. Vừa ngẩng đầu dậy, lại thấy cách khoảng hai bước có một nam tử mặc trường bào ngồi trên ghế tử đàn.

Khung cảnh này, hình ảnh này, giống như đã từng thấy qua.

Lý Khắc có chút mơ hồ, chớp mắt nửa ngày, dần dần thanh tỉnh lại.

Nam tử một tay chống trán, hơi hơi chớp mắt, bỗng nhiên mở mắt ra, thấy Lý Khắc ngồi trên đất, liền vô cùng sửng sốt.

Chu Dung Cật kinh ngạc nói: "Ta thế nào lại nằm mơ..."

"..."

Chu Dung Cật nhìn khắp nơi một vòng, lại nhìn hai tay mình, nhíu mày nói: "Ta nhớ rõ ràng mình đã hết thọ nhắm mắt buông tay, trước khi chết còn ăn năn với ngươi, như thế nào vừa mở mắt, lại ở nơi này?"

"..."

Chu Dung Cật nói: "Đây không phải địa phủ? Đây là vương phủ của ta? Hôm nay là ngày gì năm nào?"

"..."

Lý Khắc nói: "Hai năm nay, rất ít khi nhìn thấy người có loại phản ứng này."

"..."

Lý Khắc chậm rãu đứng lên, nói: "Mọi người bình thường há mồm sẽ hỏi có phải chính mình sống lại rồi hay không."

"..."

[Năm mươi lăm]

Chu Dung Cật nói: "Cho nên ta sống lại rồi."

Lý Khắc nói: "Ngươi sống lại. Chúng ta đều sống lại. Chẳng qua ta vừa mới chết sau đó quay trở về thời khắc này, mà ngươi là sống hết một đời sau khi ta chết, mới trọng sinh trở về. Có duyên ha!"

"..."

Chu Dung Cật nói: "Đúng thật là có duyên."

Lý Khắc nói: "Cho nên cuộc đời kia của ngươi đã trải qua những gì, nói nghe xem?"

Chu Dung Cật rơi vào suy ngẫm, như cười như không nói: "Thế giới đã xảy ra không ít chuyện thú vị."

Lý Khắc bị hai chữ "thú vị" của y làm cả kinh tới nheo mắt, còn muốn hỏi tiếp, Chu Dung Cật lại nói: "Đi đi, ngươi không muốn nhìn núi cao biển rộng sao?"

[Có độc — Hoàn]

———————

Truyện vẫn chưa kết thúc, mong mọi người tiếp tục đồng hành cùng Di Di nha ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau