Chương 12
thực sự mà nói, lúc này đây không thể coi là hôn, mà đây là đôi môi bị trừng phạt bằng cách khẳng cắn. như vậy đối với Tuyên Thiếu Minh, hai người đều mang đến cùng một cảm giác khiếp sợ cho y.
chỉ là cảm giác khi y bị Hàn Nguyệt hôn và Bủi Triển Vân hôn là bất đồng. y tinh tường cảm nhận được hơi thở trước mắt của Bủi Triển Vân đang đánh thẳng vào mình, cái cảm giác khi hai đôi môi chạm vào nhau, cái cảm giác sâu sắc truyền đến, làm hô hấp y như ngừng lại, ngay cả ***g ngực vẫn phập phồng cũng đình chỉ, y biết chuyện gì đang sảy ra, nhưng y không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào cả.
thẳng đến khi trừng phạt của Bủi Triển Vân chấm dứt, y vẫn ngây ra như phỗng.
“tiểu sư đệ?” Bủi Triển Vân vỗ vỗ hai bên gò má của y.
Tuyên Thiếu Minh đột nhiên hoàn hồn, nghẹn họng nhìn trân trối, nhịp tim bắt đầu khôi phục lại đập dồn dập đến bất khả tư nghị, làm y không thể phát ra tiếng nào.
“mới như vậy đã làm ngươi sợ hãi?” Bủi Triển Vân cười trêu trọc nói.
“nghươi ngươi ngươi ngươi….” hai bên mang tai của Tuyên Thiếu Minh đều đỏ lựng cả lên.
“đây chính là một chút cảnh báo nho nhỏ, xem sau này ngươi còn dám có tâm tư bậy bạ nữa hay không?” Bủi Triển Vân mỉm cười, thái độ vô cùng bình thường, giống như những chuyện vừa rồi hắn làm hoàn toàn không có gì cả.
“ta ta ta ta ta ta….” tim đập thật nhanh, nhanh đến nỗi khiến y sắp không thể chịu nổi rồi–ngực của Tuyên Thiếu Minh giống như bị chém một vết thương nặng.
loại cảm giác này là có chuyện gì vậy?
tâm tình có điểm giống như lần đầu tiên nhìn thấy Bủi Triển Vân bênthác nước ngày đó. kinh diễm, động tâm,…nhưng cảm xúc bây giờ của y so với lần đó lại càng thêm mãnh liệt, càng thêm kích động hơn.
y hoàn toàn không biết phải làm sao, bởi vì lần này y rõ ràng là biết thân phận thật sự của đối phương.lần
Tuyên Thiếu Minh bình thường chỉ cần bị khiêu khích liền bạo phát lúc này lại im lặng giống như một con thỏ nhỏ, mi mắt buông xuống, tựa hồ không dám trực tiếp nhìn vào gương mặt của Bủi Triển Vân.
“bỏ, buông ta ra…” y phát ra âm kháng nghị mỏng manh bất đắc dĩ, bởi vì cánh tay của Bủi Triển Vân vẫn còn khoát ở bên hông y.
Bủi Triển Vân nhọn mi cười nói: “muốn ta buông ra cũng được, bất quá ngươi có phải hay không nên nói một câu “ta biêt sai rồi”?
“ta biết sai rồi, đại sư huynh.” Tuyên Thiếu Minh lạp tức sảng khoái nhận sai.
“sau này còn dám tái phạm nữa hay không?”
“không dám.”
nghe lời như vậy? có phải mình đừa bỡn quá trớn rồi hay không? Bủi Triển Vân kỳ quái nhìn Tuyên Thiếu Minh vẫn chưa chịu ngẩng mặt lên, phút chốc nắm lấy cằm y, bắt y ngửng mặt lên nhìn mình.
Tuyên Thiếu Minh bị hành động bất ngờ của Bủi Triển Vân khiến cho không kịp đề phòng mà ngăn cản, đành phải thuận theo hắn ngẩng đầu lên, đôi môi khẽ hé ra giả vờ trấn định, nhưng ánh mát trốn tránh của y đã để lộ ra toàn bộ tâm tư y cố che dấu.
tốt lắm, thỳ ra là thẹn thùng, ngay cả đôi con ngươi đen nhánh cũng phiếm hồng.
Bủi Triển Vân vừa lòng lộ ra một nụ cười.
“nhìn, nhìn, nhìn cái gì mà nhìn?” còn không biết mình đã bị nhìn thấu, Tuyên Thiếu Minh ngoài mạnh trong yếu nói.
“ta chỉ là muốn biết…” Bủi Triển Vân đột nhiên cười lên, kề sát vào bên tai của Tuyên Thiếu Minh, thấp giọng nói: “ngươi còn nhớ rõ cảm giác khi Hàn Nguyệt hôn ngươi là như thế nào không?”
hắn cười đẹp đến như vậy, hại tâm can của Tuyên Thiếu Minh một lần nữa như một con ngựa hoang bị chặn đứt dây cương không thể khống chế, như ma xui quỷ khiến mà lắc lắc đầu.
nụ hôn của Hàn Nguyệt bất quá chỉ là như chuồn chuôn lướt nước, so với Bủi Triển Vân cắn sâu vào mười phần, thỳ hiện tại đầu óc của y chỉ còn nhớ tới cảm giác khi bị hắn khẳng cắn mà thôi, những cái khác đều không có cảm giác.
bất tri bất giác trong khoảnh khắc, hai người dựa vào nhau thật gần, gần đến nỗi ngay cả hơi thở quanh quẩn của đối phương cũng cảm nhận được.
“rột rột………”
âm thanh không hợp lúc bỗng nhiên vang lên. đánh vỡ bầu không khí.
Bủi Triển Vân cười ra tiếng, thu hổi tay, ôn hòa nói: “đi ăn cơm.”
“ta…ngươi…” Tuyên Thiếu Minh cũng không biết mình muốn nói cái gì, cuối cùng không thể ngăn cản cơn đối bụng đang thúc dục, lê lết lê lết đi ra ngoài.
Tuyên Thiếu Minh vừa đi, khuôn mặt nguyên bản mỉm cười của Bủi Triển Vân nhất thời lâm vào trầm tư, không biết có phải là ảo giác hay không, vừa rồi hắn tựa hồ lại nghe được hương vị thoang thoảng của mùi rượu bên thác nước ngày đó.
sau giờ ngọ là thời gian tốt nhất để luyện công, Tuyên Thiếu Minh lấp đầy cái bụng xong thỳ gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật, tiếng cành khô đánh xuống “ba” một tiếng vang lên bên tai y, làm y sợ tới mức từ trên ghế nhảy dựng lên, ngoan ngoãn lao vào trận địa nghênh đón quân địch.
lại một lần nữa dạy học, thủ pháp của Bủi Triển Vân so với trước kia càng thêm nghiêm khắc.
việc Hàn Nguyệt muốn “mượn” y qua đã muốn rất rõ ràng, vì vậy Tuyên Thiếu Minh cũng đành chấp nhận để Bủi Triển Vân tiếp tục chỉ bảo. tuy nói Hàn Nguyệt dạy y là có mục đích riêng, bất quá hai lần luyện tập đó thực sự rất nghiêm khắc, Tuyên Thiếu Minh thật sự chịu không nổi, ít nhất so vói lúc này y chỉ phải đứng trung bình tấn hai canh giờ, đích xác oán giận trong lòng y giảm đi rất nhiều.
thấy y có tiến bộ, Bủi Triển Vân đáp ứng ngày mai bắt đầu dạy y một số quyền pháp cơ bản.
đêm đến chui lên giường, cơ hồ tất cả mọi người đều đã ngủ, mọi âm thanh câu tịch, chỉ có tiếng lá cây khẽ lay động phát ra tiếng kêu sàn sạt.
người đang chiếm cứ trên cả chiếc giường ôm lấy cái chăn cuộn thành một đoàn, ánh trăng chiếu vào từ bên cửa sổ soi sáng tư thế nằm ngủ của y, bên môi còn gợi lên ý cười.
chứng nghiện rượu phát tác khiến Bủi Triển Vân vô cùng khó ngủ, dựa người ngồi cạnh bên ô cửa sổ, một chân co lên, cánh tay như là ngâu nhiên tùy tiện thả xuống, một mình thưởng thức ngân huy. (ánh sáng chói)
“ân….” gia khỏa trên giường bất mãn rên nhẹ một tiếng, trở mình một cái, tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Bủi Triển Vân càng nghĩ càng không thoải mái, vì cái gì hắn cả một đêm đều không chợp mắt được, vậy mà Tuyên Thiếu Minh lại có thể ngủ đến ngọt ngaog như vậy? huống chi, hắn mất ngủ lại chính là vì Tuyên Thiếu Minh.
lúc nãy khi hai người tiếp xúc với nhau, Bủi Triển Vân đã ngửi thấy mùi rượu liêu nhân kia. hắn không thể không nghĩ đến mùi rượu đó cùng Tuyên Thiếu Minh có quan hệ.
trên thế gian thứ duy nhất có thể làm hắn động tâm duy nhất chỉ có một, không thể nghi ngờ, đó chính là rượu. vì rượu mà khó ngủ, chỉ sợ hắn là người đầu tiên.
nếu không thể thưởng thức được hương vị tươi mát của loại rượu kia, hắn thực sự rất không cam lòng.
xem ra, hắn nên đi xác nhận mọt lần cho rõ ràng.
Tuyên Thiếu Minh được sinh ra trong gia đình giàu có, ngày thường một bộ dáng lãng mi tinh mắt tuấn khí mười phần. ánh mát trời sinh đã cao quý ngạo mạn cùng ngả ngớn, nhưng cũng không thiếu phần ngay thẳng, đôi môi mỏng mang dáng vẻ quật cường làm cho người ta bất giác cảm thấy, đây chính là điển hình của thanh niên công tử, thật không uổng công y luôn tự xưng mình là kẻ phong lưu.
Bủi Triển Vân lần đầu tiên chú ý diện mạo của người khác như vậy, chẳng qua, hắn muốn nhìn thấy, không phải là dáng vẻ bình ổn khi ở trên giường cyar gia khỏa kia, mà là nhưng phản ứng vô cùng thú vị trên gương mặt ttm khi y bị khi dễ, nhất là khi đối phương bị nói chúng điểm yếu vẫn còn mạnh miệng.
nghĩ đến đây, hắn hơi nở nụ cười, xoay người ra, cầm lấy bàn tay của người trên giường, nhẹ nhàng cẩn thận cho lại vào trong chăn. sau đó, hắn cúi người xuống dựa vào bên thái dương của y khẽ hít nhẹ, rồi từ từ chuyển xuống dưới cổ của Tuyên Thiếu Minh.
quả nhiên như suy nghĩ của hắn, trên người của Tuyên Thiếu Minh quả thật mang theo hương vị nhàn nhạt của rượu, nếu không phải hắn đối với rượu đặc biệt linh mẫn nên mới có thể biết được, chứ đối với những người binhg thường khác để phát hiện ra cũng không phải là dễ.
cảm thấy trên người có cảm giác áp bách, Tuyên Thiếu Minh buồn ngủ ai oán nói: “cái quỷ gì vậy? tránh ra.,…” vừa nói hai tay vừa quờ quạng.
Bủi Triển Vân thuận thế bắt lấy cổ tay y, trong lúc y khoát tay, hai vạt áo ngủ của Tuyên Thiếu Minh sớm đã bị mở rộng, lộ ra dải lụa hồng được đan tết khéo léo nới cổ y.
tò mò lấy dải lụa hồng ra, Bủi Triển Vân lúc này mới phát hiện trên sợi dây còn buộc một viên ngọc hình bầu rượu được thiết kế tinh xỏa khéo léo, sinh động chân thật.
hắn nhịn không được để sát vào mũi thử hít lấy hương vị, hương khí kia quả thật vô cùng hấp dẫn đối với hắn.
chẳng lẽ hương vị kia là được tản mát ra từ chiếc ngọc này?
“ngươi…làm cái gì?” lúc này, Tuyên Thiếu Minh bị quấy nhiễu rốt cuộc cũng từ trong giấc ngủ mà tỉnh lại, ngơ ngác nhìn nam tử tuấn mỹ ở trước mặt mình.
đây là đang nằm mơ.
y nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận hỏi: “đại sư huynh….ngươi bị quỷ nhập vào rồi sao?” bằng không sao ánh mát lại xanh thẳm xa vời đáng sợ như vậy.
“đây là cái gì?” Bủi Triển Vân mở lòng bàn tay ra.
Tuyên Thiếu Minh lúc này mới nhìn thấy chiếc ngọc bội bị nắm ở trong tay đối phương, liền khẩn trương kêu lên: “đó là bảo bối gia môn của nhà ta, ngươi không được chạm vào nó.”
chỉ là cảm giác khi y bị Hàn Nguyệt hôn và Bủi Triển Vân hôn là bất đồng. y tinh tường cảm nhận được hơi thở trước mắt của Bủi Triển Vân đang đánh thẳng vào mình, cái cảm giác khi hai đôi môi chạm vào nhau, cái cảm giác sâu sắc truyền đến, làm hô hấp y như ngừng lại, ngay cả ***g ngực vẫn phập phồng cũng đình chỉ, y biết chuyện gì đang sảy ra, nhưng y không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào cả.
thẳng đến khi trừng phạt của Bủi Triển Vân chấm dứt, y vẫn ngây ra như phỗng.
“tiểu sư đệ?” Bủi Triển Vân vỗ vỗ hai bên gò má của y.
Tuyên Thiếu Minh đột nhiên hoàn hồn, nghẹn họng nhìn trân trối, nhịp tim bắt đầu khôi phục lại đập dồn dập đến bất khả tư nghị, làm y không thể phát ra tiếng nào.
“mới như vậy đã làm ngươi sợ hãi?” Bủi Triển Vân cười trêu trọc nói.
“nghươi ngươi ngươi ngươi….” hai bên mang tai của Tuyên Thiếu Minh đều đỏ lựng cả lên.
“đây chính là một chút cảnh báo nho nhỏ, xem sau này ngươi còn dám có tâm tư bậy bạ nữa hay không?” Bủi Triển Vân mỉm cười, thái độ vô cùng bình thường, giống như những chuyện vừa rồi hắn làm hoàn toàn không có gì cả.
“ta ta ta ta ta ta….” tim đập thật nhanh, nhanh đến nỗi khiến y sắp không thể chịu nổi rồi–ngực của Tuyên Thiếu Minh giống như bị chém một vết thương nặng.
loại cảm giác này là có chuyện gì vậy?
tâm tình có điểm giống như lần đầu tiên nhìn thấy Bủi Triển Vân bênthác nước ngày đó. kinh diễm, động tâm,…nhưng cảm xúc bây giờ của y so với lần đó lại càng thêm mãnh liệt, càng thêm kích động hơn.
y hoàn toàn không biết phải làm sao, bởi vì lần này y rõ ràng là biết thân phận thật sự của đối phương.lần
Tuyên Thiếu Minh bình thường chỉ cần bị khiêu khích liền bạo phát lúc này lại im lặng giống như một con thỏ nhỏ, mi mắt buông xuống, tựa hồ không dám trực tiếp nhìn vào gương mặt của Bủi Triển Vân.
“bỏ, buông ta ra…” y phát ra âm kháng nghị mỏng manh bất đắc dĩ, bởi vì cánh tay của Bủi Triển Vân vẫn còn khoát ở bên hông y.
Bủi Triển Vân nhọn mi cười nói: “muốn ta buông ra cũng được, bất quá ngươi có phải hay không nên nói một câu “ta biêt sai rồi”?
“ta biết sai rồi, đại sư huynh.” Tuyên Thiếu Minh lạp tức sảng khoái nhận sai.
“sau này còn dám tái phạm nữa hay không?”
“không dám.”
nghe lời như vậy? có phải mình đừa bỡn quá trớn rồi hay không? Bủi Triển Vân kỳ quái nhìn Tuyên Thiếu Minh vẫn chưa chịu ngẩng mặt lên, phút chốc nắm lấy cằm y, bắt y ngửng mặt lên nhìn mình.
Tuyên Thiếu Minh bị hành động bất ngờ của Bủi Triển Vân khiến cho không kịp đề phòng mà ngăn cản, đành phải thuận theo hắn ngẩng đầu lên, đôi môi khẽ hé ra giả vờ trấn định, nhưng ánh mát trốn tránh của y đã để lộ ra toàn bộ tâm tư y cố che dấu.
tốt lắm, thỳ ra là thẹn thùng, ngay cả đôi con ngươi đen nhánh cũng phiếm hồng.
Bủi Triển Vân vừa lòng lộ ra một nụ cười.
“nhìn, nhìn, nhìn cái gì mà nhìn?” còn không biết mình đã bị nhìn thấu, Tuyên Thiếu Minh ngoài mạnh trong yếu nói.
“ta chỉ là muốn biết…” Bủi Triển Vân đột nhiên cười lên, kề sát vào bên tai của Tuyên Thiếu Minh, thấp giọng nói: “ngươi còn nhớ rõ cảm giác khi Hàn Nguyệt hôn ngươi là như thế nào không?”
hắn cười đẹp đến như vậy, hại tâm can của Tuyên Thiếu Minh một lần nữa như một con ngựa hoang bị chặn đứt dây cương không thể khống chế, như ma xui quỷ khiến mà lắc lắc đầu.
nụ hôn của Hàn Nguyệt bất quá chỉ là như chuồn chuôn lướt nước, so với Bủi Triển Vân cắn sâu vào mười phần, thỳ hiện tại đầu óc của y chỉ còn nhớ tới cảm giác khi bị hắn khẳng cắn mà thôi, những cái khác đều không có cảm giác.
bất tri bất giác trong khoảnh khắc, hai người dựa vào nhau thật gần, gần đến nỗi ngay cả hơi thở quanh quẩn của đối phương cũng cảm nhận được.
“rột rột………”
âm thanh không hợp lúc bỗng nhiên vang lên. đánh vỡ bầu không khí.
Bủi Triển Vân cười ra tiếng, thu hổi tay, ôn hòa nói: “đi ăn cơm.”
“ta…ngươi…” Tuyên Thiếu Minh cũng không biết mình muốn nói cái gì, cuối cùng không thể ngăn cản cơn đối bụng đang thúc dục, lê lết lê lết đi ra ngoài.
Tuyên Thiếu Minh vừa đi, khuôn mặt nguyên bản mỉm cười của Bủi Triển Vân nhất thời lâm vào trầm tư, không biết có phải là ảo giác hay không, vừa rồi hắn tựa hồ lại nghe được hương vị thoang thoảng của mùi rượu bên thác nước ngày đó.
sau giờ ngọ là thời gian tốt nhất để luyện công, Tuyên Thiếu Minh lấp đầy cái bụng xong thỳ gục xuống bàn ngủ gà ngủ gật, tiếng cành khô đánh xuống “ba” một tiếng vang lên bên tai y, làm y sợ tới mức từ trên ghế nhảy dựng lên, ngoan ngoãn lao vào trận địa nghênh đón quân địch.
lại một lần nữa dạy học, thủ pháp của Bủi Triển Vân so với trước kia càng thêm nghiêm khắc.
việc Hàn Nguyệt muốn “mượn” y qua đã muốn rất rõ ràng, vì vậy Tuyên Thiếu Minh cũng đành chấp nhận để Bủi Triển Vân tiếp tục chỉ bảo. tuy nói Hàn Nguyệt dạy y là có mục đích riêng, bất quá hai lần luyện tập đó thực sự rất nghiêm khắc, Tuyên Thiếu Minh thật sự chịu không nổi, ít nhất so vói lúc này y chỉ phải đứng trung bình tấn hai canh giờ, đích xác oán giận trong lòng y giảm đi rất nhiều.
thấy y có tiến bộ, Bủi Triển Vân đáp ứng ngày mai bắt đầu dạy y một số quyền pháp cơ bản.
đêm đến chui lên giường, cơ hồ tất cả mọi người đều đã ngủ, mọi âm thanh câu tịch, chỉ có tiếng lá cây khẽ lay động phát ra tiếng kêu sàn sạt.
người đang chiếm cứ trên cả chiếc giường ôm lấy cái chăn cuộn thành một đoàn, ánh trăng chiếu vào từ bên cửa sổ soi sáng tư thế nằm ngủ của y, bên môi còn gợi lên ý cười.
chứng nghiện rượu phát tác khiến Bủi Triển Vân vô cùng khó ngủ, dựa người ngồi cạnh bên ô cửa sổ, một chân co lên, cánh tay như là ngâu nhiên tùy tiện thả xuống, một mình thưởng thức ngân huy. (ánh sáng chói)
“ân….” gia khỏa trên giường bất mãn rên nhẹ một tiếng, trở mình một cái, tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Bủi Triển Vân càng nghĩ càng không thoải mái, vì cái gì hắn cả một đêm đều không chợp mắt được, vậy mà Tuyên Thiếu Minh lại có thể ngủ đến ngọt ngaog như vậy? huống chi, hắn mất ngủ lại chính là vì Tuyên Thiếu Minh.
lúc nãy khi hai người tiếp xúc với nhau, Bủi Triển Vân đã ngửi thấy mùi rượu liêu nhân kia. hắn không thể không nghĩ đến mùi rượu đó cùng Tuyên Thiếu Minh có quan hệ.
trên thế gian thứ duy nhất có thể làm hắn động tâm duy nhất chỉ có một, không thể nghi ngờ, đó chính là rượu. vì rượu mà khó ngủ, chỉ sợ hắn là người đầu tiên.
nếu không thể thưởng thức được hương vị tươi mát của loại rượu kia, hắn thực sự rất không cam lòng.
xem ra, hắn nên đi xác nhận mọt lần cho rõ ràng.
Tuyên Thiếu Minh được sinh ra trong gia đình giàu có, ngày thường một bộ dáng lãng mi tinh mắt tuấn khí mười phần. ánh mát trời sinh đã cao quý ngạo mạn cùng ngả ngớn, nhưng cũng không thiếu phần ngay thẳng, đôi môi mỏng mang dáng vẻ quật cường làm cho người ta bất giác cảm thấy, đây chính là điển hình của thanh niên công tử, thật không uổng công y luôn tự xưng mình là kẻ phong lưu.
Bủi Triển Vân lần đầu tiên chú ý diện mạo của người khác như vậy, chẳng qua, hắn muốn nhìn thấy, không phải là dáng vẻ bình ổn khi ở trên giường cyar gia khỏa kia, mà là nhưng phản ứng vô cùng thú vị trên gương mặt ttm khi y bị khi dễ, nhất là khi đối phương bị nói chúng điểm yếu vẫn còn mạnh miệng.
nghĩ đến đây, hắn hơi nở nụ cười, xoay người ra, cầm lấy bàn tay của người trên giường, nhẹ nhàng cẩn thận cho lại vào trong chăn. sau đó, hắn cúi người xuống dựa vào bên thái dương của y khẽ hít nhẹ, rồi từ từ chuyển xuống dưới cổ của Tuyên Thiếu Minh.
quả nhiên như suy nghĩ của hắn, trên người của Tuyên Thiếu Minh quả thật mang theo hương vị nhàn nhạt của rượu, nếu không phải hắn đối với rượu đặc biệt linh mẫn nên mới có thể biết được, chứ đối với những người binhg thường khác để phát hiện ra cũng không phải là dễ.
cảm thấy trên người có cảm giác áp bách, Tuyên Thiếu Minh buồn ngủ ai oán nói: “cái quỷ gì vậy? tránh ra.,…” vừa nói hai tay vừa quờ quạng.
Bủi Triển Vân thuận thế bắt lấy cổ tay y, trong lúc y khoát tay, hai vạt áo ngủ của Tuyên Thiếu Minh sớm đã bị mở rộng, lộ ra dải lụa hồng được đan tết khéo léo nới cổ y.
tò mò lấy dải lụa hồng ra, Bủi Triển Vân lúc này mới phát hiện trên sợi dây còn buộc một viên ngọc hình bầu rượu được thiết kế tinh xỏa khéo léo, sinh động chân thật.
hắn nhịn không được để sát vào mũi thử hít lấy hương vị, hương khí kia quả thật vô cùng hấp dẫn đối với hắn.
chẳng lẽ hương vị kia là được tản mát ra từ chiếc ngọc này?
“ngươi…làm cái gì?” lúc này, Tuyên Thiếu Minh bị quấy nhiễu rốt cuộc cũng từ trong giấc ngủ mà tỉnh lại, ngơ ngác nhìn nam tử tuấn mỹ ở trước mặt mình.
đây là đang nằm mơ.
y nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận hỏi: “đại sư huynh….ngươi bị quỷ nhập vào rồi sao?” bằng không sao ánh mát lại xanh thẳm xa vời đáng sợ như vậy.
“đây là cái gì?” Bủi Triển Vân mở lòng bàn tay ra.
Tuyên Thiếu Minh lúc này mới nhìn thấy chiếc ngọc bội bị nắm ở trong tay đối phương, liền khẩn trương kêu lên: “đó là bảo bối gia môn của nhà ta, ngươi không được chạm vào nó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất