Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ)

Chương 20: Quyển 2Chương 19

Trước Sau
Đoạn dây thừng bị đứt kêu đồm độp trên không trông như con linh xà đang giãy giụa trong nháy mắt sẽ phải biến mất trước mắt ba người.

Diệc Nhân tựa hồ cũng không kịp suy xét, hắn nhảy vọt tới bắt lấy đoạn dây đứt lìa cuối cùng, thế nhưng cơ thể hắn không tự chủ được bị Lục Triển Đình gia tốc kéo rơi xuống Huyền nhai.

Khi hắn đang ở tình thế bị kéo xuống Huyền nhai chỉ trong chớp mắt, Diệc Dụ có một chút mê man tựa hồ cũng thức tỉnh, gã vươn tay bắt lấy lưng áo Diệc Nhân nhưng chỉ nghe được tiếng “xoạt xoạt”, gã chỉ kéo lên được một mảnh y phục của Diệc Nhân, chứng kiến Diệc Nhân cùng Lục Triển Đình cứ như vậy rơi xuống vực sâu vạn trượng trước mắt gã.

Diệc Dụ ngây mặt nắm mảnh y phục đó ngồi bên bờ vực.

Trang Chi Điệp tựa hồ cũng chưa hết bàng hoàng, nàng bước đến trước mặt Diệc Dụ nhìn xuống đáy vực rất lâu sau đó mới thở dài nói: “Chàng hiện tại cuối cùng nên tin tưởng hai người họ là thật lòng thật dạ rồi chứ!”

Diệc Dụ ngẩng đầu mê muội nói: “Không phải như thế, đây không phải kết quả mà ta mong muốn!”

Gã nói xong đối diện với mảnh y phục cao giọng gào khóc, Trang Chi Điệp thở dài ôm gã vào trong ngực.

Lục Triển Đình như rơi lọt vào trong sương mù, Diệc Nhân nhanh chóng ma sát bảo kiếm trong tay dọc theo vách Huyền nhai, giữa kiếm và núi đá không ngừng phát ra ánh lửa, đến khi bảo kiếm cuối cùng cũng chạm đến lớp mềm của vách đá, Diệc Nhân nghiến răng cắm mạnh kiếm vào lớp mềm đó, thân hình hai người trong khoảnh khắc cũng dừng lại. Diệc Nhân thở phào một hơi.

Lục Triển Đình mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy hai người đang treo ở lưng chừng núi giữa tầng mây, một tay Diệc Nhân nắm chuôi kiếm, tay còn lại quấn quanh dây thừng hợp với Lục Triển Đình.

Lục Triển Đình ngửa mặt lên bình tĩnh hỏi: “Sao ngươi cũng xuống?”

Diệc Nhân nói: “Ta nói rồi, Triển Đình cùng giang sơn, Triển Đình ở trước, giang sơn ở sau, ta sẽ không nuốt lời với ngươi!”

Lục Triển Đình sờ dây thừng hỏi: “Ngươi có thể quấn sợi dây thêm một vòng nữa không?”

Diệc Nhân ừ một tiếng, hắn nỗ lực quấn vòng sợi dây rút ngắn khoảng cách với Lục Triển Đình, mãi đến khi Lục Triển Đình có thể nắm lấy tay hắn, hắn ôn nhu hỏi: “Triển Đình, quá khứ ta quả thực làm ra rất nhiều chuyện sai lầm thương tổn ngươi, ngươi tha thứ cho ta được không, chúng ta bắt đầu lại lần nữa!”

Lục Triển Đình nắm tay hắn, chậm rãi nói: “Kỳ thực ngươi không tính nhảy xuống, phần ngươi tổn thương ta, ta cũng đã quên lâu rồi…Nhưng Chu Nhân…phần cô ấy là ta không có quyền tha thứ cho ngươi!”

Y nhìn vực sâu vạn trượng, mỉm cười nói: “Kỳ thực ta vừa mới phát giác thế này thực sự là khá hơn nữa cũng khó mà qua, ta đang nghĩ, ta không cần nhắm mắt lại đã nhìn thấy Chu Nhân đang trách cứ ta!”

Diệc Nhân hơi rũ mi mắt, cách một lúc khóe miệng mới hơi hơi nhếch cao lên, thản nhiên nói: “Ta thì không, ta thích cùng ngươi sống giữa hồng trần bất kể cách sống có như thê nào!”

Hắn nói xong miệng huýt sáo một cái, không lâu sau bầu trời xuất hiện bóng dáng một con ưng, nó vừa phát hiện tung tích Diệc Nhân liền khoan khoái liệng hai vòng trên không trung sau đó bay đi.

Không đợi đến lúc uống cạn chén trà, trên Huyền nhai liền có dây thừng được thả xuống, Thẩm Hải Viễn men theo dây thừng leo xuống, hắn buộc Lục Triển Đình trên mình leo lên trước, Diệc Nhân thì mượn dây thừng đạp chân vài cái phi thân lên trên.

Diệc Nhân vừa lên ven núi, lập tức dùng Hải Đông Thanh hạ lệnh biên Bắc sở hữu binh sĩ đóng quân chuẩn bị chiến đấu, lại lệnh điều trọng binh từ miền Nam tiến đến biên Bắc.

Không quá ba ngày, Diệc Dụ cũng đã tập hợp trọng binh tiếp cận biên cảnh Nam quốc, nhưng vừa chạm trán phát hiện trọng binh trấn giữ Nam biên, gã cũng không hiếu chiến lập tức rút lui về.

Diệc Nhân nghe xong hội báo hơi hơi mỉm cười. Thẩm Hải Viễn nói: “Chủ tử, Diệc Dụ này dường như tiến bộ không ít rồi!”

Diệc Nhân ngồi trên ngựa, quay lại nhìn thoáng qua Lục Triển Đình ôm chăn bông khò khò ngủ sâu giấc trong xe ngựa, mỉm cười nói: “Diệc Dụ cũng xem như một người thông minh, khuyết điểm lớn nhất của hắn chính là thiếu kiên nhẫn, nhưng thủ hạ Tạ Vấn Liễu của hắn là một người cực kỳ biết xem xét thời thế, vừa vặn có thể bù lại phần thiếu sót ấy, ví theo thời gian ngược lại quả thật là kình địch!”

“May mắn Trang gia đột nhiên giải tán toàn bộ hộ vệ quân rồi, chấp thuận chuyên tâm kinh thương, tuyệt không bước chân vào chính sự, nếu không ngược lại rất khó mà giài quyết!” Thẩm Hải Viễn nói.

Diệc Nhân lại nhìn thoáng qua Lục Triển Đình đang say ngủ lạnh nhạt nói: “Chứng minh rằng Trang Chi Mộng còn là một người hết lòng tuân thủ lời hứa!”

Thẩm Hải Viễn lo nghĩ, giật mình nói: “Ngài nói là hắn với…”

Thẩm Hải Viễn khẽ khàng chỉ chỉ Lục Triển Đình, Diệc Nhân khẽ cười rồi thở dài một hơi nói: “Trước kia phụ hoàng cực kỳ yêu mến Lục Triển Đình, Người nói nếu Lục Triển Đình cũng là một vị hoàng tử, ta với Diệc Dụ cũng không phải là đối thủ của y. Ngươi có biết vì sao?”

“Vì sao?” Thẩm Hải Viễn há hốc miệng kinh ngạc hỏi.

“Người nói, nhân giả vô địch (1).” Hắn nói xong quất ngựa gia tăng tốc độ, vó ngựa giẫm đạp một hồi khói bụi mịt mù.

Lục Triển Đình uể oải duỗi thắt lưng, đảo mắt nhìn chỗ ở mới của mình một lúc. Diệc Nhân đến cả hỏi cũng không hề hỏi qua ý tứ của y đã đem chỗ ở của y an bài ở trong Hoàng cung rồi.



Nơi này vốn là nơi ở trước của Diệc Nhân khi chưa đăng cơ cũng là học đường của Sĩ tộc Hoàng thất trước đây, ở bên trong hoàng thành nhưng lại cách một dãy nội môn với hoàng thành, là một nơi chốn tốt để cư ngụ thanh nhã tĩnh tu.

Lục Triển Đình nằm vài ngày, nhàn rỗi đến nhàm chán, y định ra ngoài tản bộ một chút, nghĩ ngợi tính toán sao đó lại đi gặp Tuệ Mẫn Hoàng Thái Phi. Trên đường đi, y nghĩ vị Thái Phi tính tình nóng nảy này nhất định sẽ nổi một trận lôi đình, bản thân nên chịu tội thế nào, nghĩ nghĩ trong bụng mấy truyện tiếu lâm.

Mới vừa đi đến nội môn, y ngẩng đầu thấy Diệp Tuệ Minh luống ca luống cuống chạy qua bèn vội vàng kêu lên một tiếng Đại ca. Diệp Tuệ Minh không ngừng cước bộ, nói: “Huynh đệ, ca ca lúc này có việc, trở về sẽ hội tụ với đệ sau!”

Lục Triển Đình hiếu kỳ đuổi theo Diệp Tuệ Minh tới phòng chăn nuôi ở Hậu hoa viên.

Y thấy Diệp Tuệ Minh cầm một miếng thịt hoẵng đối diện với cây Cổ Bách vô cùng nịnh nọt mà nói: “Hải Đông Thanh à, mấy ngày không gặp, ta nhớ ngài giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, một phần lại vướng bận ngài giống như nham hỏa địa ngục đốt cháy ta, khiến ta ăn ngủ không yên.”

“Ta nghĩ đến việc không biết khi nào mới có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của ngài thì bản thân giống như chịu phải đau khổ của bào cách (2). Tin tức Ngài trở về đối với ta mà nói không thua gì Nắng hạn được mưa ngọt, đất khách gặp người quen, phòng hoa đêm hợp cẩn, bảng vàng được ghi tên.. (3).”

Lục Triển Đình nghe thấy mà mắt trợn miệng há hốc, y lấy tay che che trên trán nhíu mắt nhìn kỹ mới xác định Diệc Nhân không ở trên cây ngoài một con chim ưng đang chải vuốt sợi lông của nó mà thôi.

” Lại đây nào, phần thịt hoẵng này là ta bảo người đặc biệt vì ngài mà săn từ trong rừng về đó, vừa tươi nhất lại ngon miệng nhất thế này là đặc biệt hiếu kính ngài đó!” Gã nói xong quơ quơ miếng thịt, miệng còn phun ra hai tiếng khen nức nỏm, tha thiết vô cùng mà nhìn Hải Đông Thanh.

Lục Triển Đình thấy con ưng nọ không chút nào bén mảng đến gã mà cứ mải chải vuốt lông của chính nó, y lắc lắc đầu đi đến giật lấy miếng thịt hoẵng ném mạnh đi thật xa, miệng hô to: “Hải Đông Thanh, đi!”

Tinh thần của chim ưng nháy mắt phần chấn lên hẳn, giương cánh bay vọt đi. Lúc miếng thit vẫn chưa rơi xuống đất nó quắp trụ lấy cắn xé một trận trên không, nuốt trọn miếng thịt vào bụng sau đó lượn vòng trên đầu hai người kiêu hãnh kêu lên thật to.

Lục Triển Đình vỗ vỗ vai Diệp Tuệ Minh đang ngây ra như phỗng cười nói: “Nó là một con ưng, huynh cho nó ăn như cho gà ăn thế kia sao nó để ý huynh chứ!”

Y cười ha hả rồi rời khỏi Diệp Tuệ Minh đi về phía tẩm cung của Tuệ Mẫn Hoàng Thái Phi, mới vừa thông báo xong đã thấy Tuệ Mẫn mặc trung y, chân trần nghiêng ngả lảo đảo chạy ra rồi.

Lục Triển Đình thấy bà ta tóc tai rối bù, ánh mắt si dại thì cũng hoảng hết cả hồn, mười ngón tay Tuệ Mẫn nắm giữ Lục Triển Đình thật chặt, gào khóc nói: “Con lại bỏ ta nữa rồi!”

Lục Triển Đình ôm lấy bà ta vừa dỗ vừa cười nói: “Ôi chao! Không phải con đã về rồi sao!”

Y dìu Tuệ Mẫn lên giường, đắp chăn cho bà sau đó kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh.

Chờ đến khi cung nữ hầu hạ rời đi, Tuệ Mẫn Hoàng Thái Phi vẻ mặt vừa rồi còn thất thần đột nhiên tròng mắt linh hoạt lên, bà nói: “Không phải con chạy rồi sao, thế nào lại bị bắt về rồi?”

Lục Triển Đình sửng sốt, gượng cười nói: “Ai có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Diệc Nhân!”

Tuệ Mẫn khẽ thở một tiếng, nói: “Tâm địa gian xảo của tiểu tử này kỳ thật so với Diệc Dụ một chút cũng không kém!”

“Chỉ có hơn chứ không kém!” Lục Triển Đình gật đầu, y tò mò hỏi: “Thái phi Người giả bệnh làm gì?”

Tuệ Mẫn hết cao đôi mày đen nhánh, kéo dài mặt nói: “Còn không phải con làm hại!”

“Con?” Lục Triển Đình hoảng hốt hỏi ngược.

“Không sai.” Tuệ Mẫn quỷ dị nói: “Trước kia có một ngày, Vương Thủ Nhân theo lệ đến chẩn bệnh cho ta, không lúc nào là không nhắc tới con, còn nói con không phải do Lục Phó Phong thân sinh, nghe nói là lén ôm từ trong cung ra ngoà!”

Lục Triển Đình kinh hãi nói: “Nào có cái loại chuyện này!”

“Hừ, hắn nói được có mắt có mũi, còn thiếu chưa nói con chính là hài tử bị hạ độc của ta năm đó!”



Lục Triển Đình nghe đến đó tỉnh ngộ, lòng đột nhiên bốc hỏa, vọt đứng lên.

Tuệ Mẫn vội vàng giữ chặt y nói: “Đừng kích động, đừng kích động.” Bà ta thở dài một tiếng nói: “Ta ở trong lãnh cung mười mấy năm nay đã tu luyện thành tinh rồi, trong tâm sớm đã sáng ngời như gương, nếu không khi hài nhi đáng thương của ta tắc thở khi hoài thai ta thật muốn hung ác lên rồi!”

Bà ta hừ lạnh một tiếng đoạn nói: “Hắn tưởng ta là Chu Nhân, bị hắn nói vài ba câu xúi giục thì có thể treo tính mạng trên cao!”

Lục Triển Đình khép hờ mắt ngửa cổ thở dài một tiếng, cười nói: “Hắn ngược lại chưa hẳn là muốn tính mạng của người!”

Tuệ Mẫn cười nói: “Hắn muốn ta ra thế này là cho con nhìn ấy mà, trong lòng áy náy vạn phần, từ nay về sau tựa như một sợi dây thừng trông không thấy mà bó buộc bên trong cung!” Bà bó gọn tóc lại, nói: “Nếu ta không như mong muốn của chúng, Diệc Nhân kia một bụng thủ đoạn đen tối không biết lại muốn nghĩ ra biện pháp nào khác sửa trị ta.”

Lục Triển Đình cười chua chát, nói: “Chính hắn đã là sợi dây thừng tốt nhất rồi, từ khi nào Diệc Nhân cũng trở nên không có tự tin như vậy!?”

Tuệ Mẫn cười hỏi: “Con đã từng thả diều chưa? Nếu sợi dây trong tay con chưa bao giờ từng đứt thì nhất định là con tràn đầy tự tin đấy, thế nhưng một khi nó đứt, con thả sẽ lo lắng dây kia đứt nữa, con sẽ không tự chủ được mà phải nhân nhượng con diều trong tay, kỳ thật là người đang thả diều cũng là diều đang thả người.”

Bà thở dài một hơi hỏi: “Diệc Nhân quả thực không phải một người bầu bạn quá tốt, vừa muốn chiếm hữu lại muốn khống chế, tình nhiều cũng khiến người ta cảm thấy vô phúc tiêu thụ, chính là ta thấy con thích xiết được ấy…”

“Thật sự là nhân kết nhân duyên, hiện tại ta chỉ sợ con không bỏ xuống được chuyện của Chu Nhân, nếu con quả nhiên đã muốn cùng hắn một đời rồi, vậy tốt nhất nên quên đi thôi, đừng khiến mình chịu khổ sở thêm nữa!” Tuệ Mẫn vỗ vỗ tay Lục Triển Đình.

Bà thấy Lục Triển Đình lâu quá không nói bèn nói: “Nếu có một ngày con thật sự cảm thấy không thể chung sống với hắn nữa, muốn rời đi, ta cho con thứ này!”

Bà đưa tay rút ống gối ra, mở bung một bên, từ bên trong lấy ra một cái túi gấm thêu tơ đưa cho Lục Triển Đình nói rằng: “Đây là vật gia truyền của Diệp gia chúng ta, đại khái hơn một trăm năm trước, Diệp gia ta có một vị thúc bối yêu thích ngao du săn bắn, người đã từng phát hiện ra ở Sơn Phủ có một địa phương đoạn tuyệt với nhân thế.”

“Đào nguyên? “Lục Triển Đình cười hỏi.

Tuệ Mẫn cười nói: “Có phải đào nguyên hay không cũng không rõ ràng lắm, nhưng địa thế nơi đó cực kỳ phức tạp, hơn nữa bên ngoài có một bát quái trận viễn cổ tự nhiên, người bên ngoài căn bản không vào được.”

“Vị thúc phụ công này cơ duyên vì sao vào bên trong không thể biết được, có điều vị thúc phụ công này của ta cũng là một vị thiên tài, người chẳng những đi vào mà còn rất kỹ càng tỉ mỉ mà vẽ một bản đồ. Chỉ cần con tìm được nơi này, tái y theo nơi bản đồ chỉ ra có thể vào được thế ngoại đào nguyên này rồi, đến lúc đó Diệc Nhân muốn tìm con, khó như lên trời.”

Lục Triển Đình nắm chặt túi gấm lẩm bẩm nói: “Thứ quý giá thế này sao Người cho con chứ!”

Tuệ Mẫn thở dài một hơi, bà nói: “Đây là thánh địa tránh họa của Diệp gia tổ truyền. Lúc ta tiến cung, phụ thân nói với ta, trong cung lắm tai bay vạ gió. Nếu tương lai ta có điều ra, lại không thể sống yên ở hoàng triều có thể đến nơi thế ngoại đào nguyên này ở ẩn. Nhưng hài nhi của ta còn chưa bước đi được đã chết mất rồi…”

Bà vuốt ve mu bàn tay Lục Triển Đình nói: “Cho nên, ta đem nó cho con, muốn dùng hay không, con xem thế nào mà tự lo liệu lấy.”

Lục Triển Đình nắm chặt túi gấm trong tay ngây dại ra khỏi tẩm cung của Tuệ Mẫn. Y trở về phòng mình, tay run rẩy kéo ra dây buộc trên túi gấm, thế nhưng đột nhiên y lại vội lấy nó ra kẹp vào trong một quyển sách, chồng đầy sách lên trên quyển sách nọ.

Lục Triển Đình đi đến nằm lên giường thở phào một cái, lăn qua lộn lại, bất chợt đứng dậy đẩy bới đống sách tìm ra túi gấm. Y quay đi quẩn lại trong phòng cuối cùng vẫn là không mở ra.

Y nhớn nhác tìm ra một đồng tiền nói: “Kiền tự ở trên mình sẽ xem, khôn tự ở trên mình sẽ không xem!”

Nói xong y dùng ngón cái bắn đồng tiền lên cao, đồng tiền lật trở trên không trung rơi xuống nằm trên án thư, là kiền tự.

Lục Triển Đình nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Ba lần là chuẩn!”

Y nói xong lại bắn đồng tiền lên, đồng tiền “tíu tíu” xoay vòng lại rơi xuống, rõ ràng vẫn là kiền tự. Lục Triển Đình vội vàng cầm lấy nó ném thêm một lần nữa, lần rơi xuống này, Lục Triển Đình nhắm chặt mắt bụm kín mặt chữ, y mở mắt ra khẽ nhấc mu bàn tay, thế nhưng cuối cùng lại không nhìn ném đồng tiền ra ngoài sân.

Lúc này Thẩm Hải Viễn đang đầu đuôi gốc ngọn mà đưa đối thoại của y với Tuệ Mẫn hội báo cho Diệc Nhân, hắn tức giận vô cùng, bày ra vẻ mặt vốn có là gì cũng không chút biểu cảm cũng phải vặn vẹo, nói: “Chủ tử đợi hắn như thế, hắn vẫn cứ chần chừ như vậy, quả thực không biết tốt xấu!”

Diệc Nhân ngồi trên Long ỷ phê duyệt sổ sách nghe xong cũng không lộ vẻ xúc động. Thẩm Hải Viễn đứng ở đó thời gian chừng một chén trà nhỏ mới nghe hắn nói thản nhiên: “Đi gọi Tông Bố Quách tới cho ta!”

Thẩm Hải Viễn thấy hắn dường như phản ứng không đủ, đành phải rầu rĩ mà lên tiếng đi ra cửa.

Tiểu Lộc Tử bưng một chén trà đi vào, nhỏ giọng bẩm: “Thánh Thượng, Người nếm thử Thiết Quan Âm mới ạ!”

Diệc Nhân đặt bút xuống, tiếp nhận chén sứ vàng khảm hoa xanh. Tiểu Lộc Tử thấy nhánh bút nọ mà lắp bắp kinh hãi, nào ngờ nhánh bút ấy bị gãy thành hai đoạn rồi.

Chứng kiến nửa đoạn đầu bút từ từ mà quay cuồng trên mặt bàn rất nhanh rơi khỏi án thư va đập xuống nền đá xanh vang lên một tiếng, không biết cớ sao Tiểu Lộc Tử nghe mà cảm thấy rùng mình một hồi.

Tông Bố Quách chỉnh lại mũ, đoan đoan chính chính mà hành một cái lễ cho Diệc Nhân, trên gương mặt gầy gò vàng vọt ửng lên một màu phớt đỏ, gã nói: “Nô tài thỉnh an chủ tử!”

Diệc Nhân khẽ cười, nói: “Ngươi là thần tử của trẫm, nào phải nô tài thân sinh của trẫm, thế nào lại bắt đầu gọi trẫm chủ tử?”

Tông Bố Quách quỳ xuống tiến về trước hai bước, nịnh nọt nói: “Ân đức của chủ tử đối với nô tài như là phụ mẫu tái thế, có thể làm nô tài gia sinh của chủ tử là vinh hạnh của nô tài!”

Diệc Nhân khép hờ mắt nói: “Dược ngươi thí nghiệm thế nào rồi?”

“Tuyệt đối không có sai sót ạ!” Tông Bố Quách ưỡn ngực nói.

“Ngươi nghe cho rõ lời trẫm nói đây!” Diệc Nhân một chữ một chữ nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi thí nghiệm lại lần nữa cho trẫm, có thể thử bao nhiêu người thì thử bấy nhiêu, chỉ cần có một sự cố nào xảy ra…” Diệc Nhân nhếch khóe miệng cười lạnh, nói: “Ngươi hãy tiến cung làm nô tài cho trẫm đi!”

Tông Bố Quách run cầm cập, dập đầu lia lịa nói: “Chủ tử yên tâm, nô tài tuyệt đối sẽ không xảy ra sai xót!”

Gã ra khỏi cửa Thượng thư phòng, chân vẫn còn đang mềm nhũn lê từng bước vào cửa biệt viện nội y. Hai gã dược đồng vội vã tiến đến châm trà rót nước thay gã, gã mới tựa hồ hòa hoãn lại bình thường.

Diệc Nhân cho gã một cái biệt viện nội y to như này, nhưng chỉ có một ngự y là gã. Thỉnh thoảng gã nghĩ đến là cứ phiền muộn thôi, lại nghĩ Diệc Nhân vì chuyện này mà khẩn trương như thế đủ thấy cuối cùng dùng dược người nọ nhất định không phải chuyện đùa. Nếu gã có thể hoàn thành đại sự này không chừng biệt viện nội y này có thể chiếm lấy nội y viện rồi.

Tông Bố Quách nghĩ đến đây tâm tình tốt lắm, đi đến bên lư đồng tam đỉnh trong phòng vỗ vỗ vào nó, phân phó nói: “Dược này có thể lấy ra làm thành thuốc viên rồi!”

Dược đồng bên cạnh lên tiếng hỏi: “Dược trong lò kia sớm đã lấy ra làm thành viên thuốc rồi, thái y có thể dùng bên kia trước ạ!”

Tông Bố Quách gõ đầu hắn một cái nói: “Ngươi biết gì mà nói, đây là dược dâng cho Hoàng Thượng cần dùng, há có thể dùng lò đất luyện chế bên trong đấy! Mấy thứ dược đó chỉ xứng dùng cho người ngoài thôi.” Gã đắc ý đầy mặt nhìn bếp lò nói gọn: “Tiền đồ của ta ở trong lò dược này cả rồi.”

* * *

Lục Triển Đình ngồi trong sân nhìn cả vườn trúc nghỉ đông, vân vê túi gấm thở dài một hơi, cuối cùng lấy đá đánh ra lửa đốt cháy túi gấm.

Y nhìn đống tro tàn hầu như không còn cháy bùng tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, chìa ngón trỏ viết hai chữ trên tro bụi: Diệc Nhân.

Trăng trên cao nhọn dần. Diệc Nhân một thân thường phục màu trăng non đi đến, hắn không mang châm cài bó buộc tóc mà chỉ đơn giản dùng một sợi dây buộc gọn lại, vài sợi buông xõa trên vai khiến cho Diệc Nhân ngày thường thoạt nhìn thanh nhã có vài phần hương vị khác lạ không kiềm chế được.

Lục Triển Đình thấy hắn thì trong lòng mừng rỡ rồi lại không muốn biểu lộ ra ngoài, vì thế tùy tiện nói: “Ngươi chạy đến nơi này của ta làm gì?”

Diệc Nhân cúi sụp đầu nhìn Lục Triển Đình ngồi trên ngưỡng cửa, ôn nhu nói: “Đến xem ngươi còn ở đây hay không.”

Lục Triển Đình ngáp một cái đứng lên đi vào phòng, Diệc Nhân hiển nhiên đi theo vào. Việc đầu tiên làm chính là thổi tắt đèn, đèn tắt hai người tựa hồ cũng không ngại ngùng làm gì, kéo y phục tháo xuống đai lưng làm việc vừa dứt khoát vừa trực tiếp.

Diệc Nhân hôn phớt Lục Triển Đình, thình lình hỏi: “Ngươi có muốn làm chuyện kia không?”

“Chuyện gì?” Lục Triển Đình hỏi.

“Thì là… chuyện ngươi làm trong ngôi miếu đổ nát đấy… Nếu ngươi muốn, đêm nay có thể làm.”

Mắt Lục Triển Đình đột nhiên trợn trừng tròn xoe, khắp người hưng phấn đến độ run rẩy hỏi hắn: “Ngươi nói thật đấy chứ?”

Diệc Nhân trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Mùng một, mười lăm, có thể.”

Tiếng hắn nói vừa dứt, Lục Triển Đình đã gấp rút trở mình đè trụ hắn.



Cơ thể Diệc Nhân hơi lạnh cùng với hương vị trên người luôn pha lẫn mùi hương xông y nhàn nhạt khiến Lục Triển Đình không thể chờ đợi được mà muốn phải tiến vào thân thể hắn.

Kỹ xảo của Tài tử phong lưu không thể nói là không tốt nhưng tổng thể bắt đầu mà nói Diệc Nhân vẫn cứ trầm mặc suốt, Lục Triển Đình cho rằng hắn đang nén chịu quá nhiều hưởng thụ. So với lúc Diệc Nhân làm hai người bọn họ cùng nhau điên cuồng thì phần tư vị này dường như có chút kém cỏi, nhưng cảm giác của Lục Triển Đình vẫn là tốt lắm.

Bất quá thời điểm y thỏa mãn nằm xuống, mệt mỏi nghĩ thầm: mùng một mười lăm này an bài vừa khéo. Y ôm Diệc Nhân nghe hắn nói một câu: “Triển Đình, ta làm rất nhiều chuyện chỉ là vì muốn được ở bên cạnh ngươi.”

Lục Triển Đình không đáp lời, chính là ôm hắn đến càng chặt, y có một loại đủ đầy cùng với hạnh phúc, trong mơ mơ màng màng cảm thấy mình đã ở đào nguyên rồi.

Có lẽ bởi vì hạnh phúc này chưa bao giờ từng có, Lục Triển Đình lại chìm vào trong mộng. Y tự do tự tại di chuyển bên trong rừng đào, xa xa có một thanh âm quen thuộc đang xướng:

Đào Diệp ơi Đào Diệp, qua sông không đợi đò.

Sóng gió hay thất thường, mất mạng đò Giang Nam.

Đào Diệp ơi Đào Diệp, qua sông không cần lái.

Tuy vượt vô số khổ, ta tự mình nghênh tiếp.

Đào diệp ánh hồng hoa, không gió tự thướt tha.

Xuân hoa ánh hà hạn, cảm lang độc thải ta.

Đào diệp ơi đào diệp, cây đào cùng gốc đào.

Tướng yêu hai chuyện vui, độc sử ta ân cần.

Lục Triển Đình cầm lòng không đặng đi theo giọng hát băng qua rừng đào đến bên bờ đò Hoa đào.



Dưới ánh trăng tàn, sương mù giăng nhiều lắm, lầu gác chừng như chìm ngập trong sương, chỉ duy bến đò ấy như ẩn như hiện dưới ánh trăng mông lung. Một nữ tử áo trắng ngồi trên bến hát ca, cô nương ấy thấy Lục Triển Đình bước đến liền ngoảnh đầu lại nhìn.

“Chu Nhân.” Lục Triển Đình thì thào, Chu Nhân không đáp lời, chỉ duy đôi mắt trắng đen rõ ràng ấy cứ nhìn y u oán.

Trong khoảnh khắc Lục Triển Đình chỉ cảm thấy trời đất ngả nghiêng, y lại nhớ tới Chu Nhân trong gian phòng ở Thiều Hoa Cung, cô nương ấy vẫn treo ở đấy chỉ là đôi mắt lại thẳng thừng nhìn y, tựa hồ chết không nhắm mắt.

Lục Triển Đình “A~” hét to một tiếng ngồi dậy, đầu đổ đầy mồ hôi. Y nghiêng đầu thấy Diệc Nhân tựa hồ còn đang say ngủ liền quay đầu lại bụm lấy mặt mình khe khẽ mà hoán một tiếng: “Chu Nhân, xin lỗi muội.”

Diệc Nhân hé hờ mắt một chút rất nhanh lại khép mắt lại.

Lục Triển Đình nhẹ nhàng nằm xuống nhưng rốt cuộc không ngủ mãi đến bình minh.

Thời điểm Diệc Nhân thức dậy, y giả vờ ngủ say, Diệc Nhân khẽ vuốt hai má y một chút đoạn đi ra cửa.

Lục Triển Đình ngủ thẳng đến trưa tay chân mới trì trệ rời khỏi giường, trong lòng vẫn lấp đầy hoảng sợ, bứt rứt vô cùng. Y đứng lên lục lọi mấy quyển sách cũng hoàn toàn không xem vào được bèn quyết định xuất cung giải sầu cho khuây khỏa.

Y mới vừa đi ra Đông trực môn, nghe thấy một tiếng ngựa hí trông qua thấy Ô Mã Chuy Tuyết Đề của Diệp Tuệ Minh đang nhìn y, hai vó câu vung lên khỏi đất vui mừng hí vang.

Lục Triển Đình cười ha ha bước qua vỗ vỗ đầu của nó nói: “Tiểu hắc à, gần đây khỏe không hả, tìm được con lừa cái của mày rồi chưa?”

Đầu ngựa khẽ cọ vào hai má y, Lục Triển Đình ở bên nói lảm nhảm: “Hê, ra mày thích con lừa đực, thế cũng được nha!”

Thủ vệ gác cổng vui đến cười nắc nẻ, Lục Triển Đình cười sặc sụa, trong lòng đột nhiên nổi lên một ý niệm, nói: “Mày chờ đi, chúng ta ra ngoài hai ngày giải sầu!”

Y nói xong gấp rút chạy về nơi ở bọc vội mấy bộ quần áo, gói ghém xong đeo bao phục lên mình, muốn để lại vài dòng cho Diệc Nhân không biết lạc khoản thế nào lại có chút ngại ngùng, thầm nghĩ bất quá đi ra ngoài hai ngày, không lưu lại nữa.

Y chạy ra khỏi Đông Trực Môn, trở mình cưỡi lên Ô mã truy, nhẹ nhàng kéo đầu ngựa cười nói: “Chúng ta đi!”

Ô mã truy đã lâu không được thỏa thích mà lao đi, nó mỗi ngày đều là thong thả khoan thai hộ tống Diệp Tuệ Minh tiến cung, còn không thì ở trong chuồng ngựa chờ đợi, hôm nay được lần rong ruổi này, không cần đến thời gian uống cạn hết hai chung trà cũng đã ra khỏi Kim Lăng đến bên hồ Tử Vi.

Lục Triển Đình thúc ngựa phi nhanh, trong lòng vui sướng không gì bằng nhưng bỗng nhiên phát hiện có một con Thất Tử điện câu vượt qua hẳn bọn họ, y trông người cưỡi ngựa có kỹ thuật tinh thông vừa định thốt lên tiếng “Hay” thì con ngựa kia đã chắn ngang trước mặt y.

Lục Triển Đình khẩn trương ghìm dây cương ngựa, y thấy người cưỡi ngựa hiển nhiên là Diệc Nhân thì có chút chùn mình.

Diệc Nhân lạnh lùng nhìn y, rất lâu không nói lời nào, Lục Triển Đình chưa từng thấy Diệc Nhân dùng loại ánh mắt này nhìn y, y cũng ngẩn ngơ rất lâu mới thốt ra một câu: “Sao ngươi tới đây?”

Diệc Nhân lạnh nhạt nói: “Ta đương nhiên không so được với Lục Triển Đình từ trước đến nay tự do tự tại, ngươi muốn đi đâu?” Hắn cười gằn: “Tới Đào nguyên của ngươi chăng?”

Lục Triển Đình thấy hắn mở lời không thiện ý thì có chút phẫn nỗ, nói: “Ta đương nhiên muốn đi đâu thì đi đó, ta cũng nào phải tù nhân của ngươi!”

Diệc Nhân ngửa mặt lên trời cười to một trận, nói: “Lục Triển Đình đúng là Lục Triển Đình, cho tới bây giờ chỉ có người khác đem ngươi ghi tạc trong tim, ngươi lại để tâm tư ở nơi khác, cái gì có thể quan trọng hơn so với tự do của ngươi? Sở dĩ bất kể ngươi đi đâu cũng không chỗ nào ràng buộc, sẽ không trở về nơi đó!”

Lúc này hắc giáp kỵ binh cũng đuổi đến, ở nơi đó vang lên một hồi uỳnh uỳnh giữa tiếng vó ngựa, Lục Triển Đình nhìn vành mắt Diệc Nhân dường như hơi phiếm hồng, lòng bỗng co siết thì thảo: “Ta nhớ ngươi dĩ nhiên sẽ trở về mà.” Y ngơ ngác nhìn hắc giáp kỵ binh vây mình vào giữa.

Diệc Nhân lạnh nhạt nói: “Cả đời Diệc Nhân ta chưa bao giờ cưỡng cầu ai, hôm nay đành phá luật một lần vậy!”

Lục Triển Đình gần như bị hắc giáp kỵ binh co kéo giải vào trong phòng mình, y hiện tại đã không để ý đến tức giận nữa rồi, ánh mắt Diệc Nhân khiến y cảm thấy sợ hãi trước giờ chưa từng có.

Diệc Nhân ngồi xuống bên cạnh giường, rất tỉ mỉ mà vuốt ve khuôn mặt y, nói: “Trước kia mỗi lần ta thấy ngươi với người khác thân thiết nhưng đối với ta lại phớt lờ đi thì có một nguyện vọng, ta muốn ký ức quá khứ, hiện tại, tương lai trong đầu ngươi chỉ còn lại một mình ta.”

***

Ghi chú:

(1) Nhân giả vô địch: Kẻ tà ác luôn coi Thiện Nhân là kẻ thù, song người người Chân Thiện thì không thấy có kẻ thù trong tâm.

(2) Bào cách: Hình phạt thảm khốc của vua Trụ, bắt tội nhân đi trên cột sắt, phỏng chân ngã xuống đống lửa, bị nướng chết.

(3) Bài thơ dân gian của Trung Quốc tên là “TỨ HỈ THI” (bốn điều vui mừng) từ xa xưa đã được các trường  học ở nông thôn dạy cho học trò, nó được chép chính thức trong “Dung trai tùy bút” của Hồng Mai đời Tống. Nguyên văn  như  sau:

“Cửu hạn phùng cam vũ,

Tha hương ngộ cố tri.

Động phòng hoa chúc dạ,

Kim bảng quải danh thì ”

Dịch nghĩa:

Nắng hạn lâu ngày gặp mưa nhuần

Nơi xứ người gặp được bạn cũ

Đêm đuốc hoa trong phòng cô dâu

Lúc thi đỗ bảng vàng treo lên”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau