Chương 15
"Anh sao lại ở đây?"
"Tiết mục kết thúc rồi. Tôi không ở đây thì ở đâu?" Độc Cô Lạc cười, vẻ mặt vô tội. "Nghe nói, người nào đó đáp ứng Tả Khanh giúp đỡ chăm sóc tôi. Ầy, tiết mục kết thúc rồi mà cũng không biết."
Éc, Sở Trì 囧, cậu không phải cố ý, chỉ là không cẩn thận thả hồn bay đi xa thôi.
"Xin lỗi." Sở Trì nhận lỗi, đại trượng phu co được duỗi được, không phải chỉ là xin lỗi thôi sao! Cũng không rớt mất đầu.
"Tôi phải nói một câu, xin lỗi có tác dụng thì em cần cảnh sát làm gì?" Độc Cô Lạc cười trêu chọc nhìn cậu.
Sở Trì trợn trắng mắt. "Anh tưởng mình đang diễn Đạo Minh Tự đấy à?!"
"Tôi diễn?" Độc Cô Lạc tự luyến cười một cái, kéo Sở Trì đến trước mặt mình, dùng một loại ánh mắt câu dẫn mị hoặc lòng người mà nói: "Hắn đẹp trai như tôi sao? Tiểu Trì."
Sở Trì ngây ngốc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, gần như thế, gần như thế, giống như trong rất nhiều giấc mộng, chỉ là...mộng vẫn là mộng thôi...
Sở Trì nhàn nhạt cười, giơ tay lên muốn đẩy anh ra, nhưng lại phát hiện móng vuốt của tên nào đó không thành thật. Ngẩng đầu, trừng mắt! "Anh giữ tôi làm gì?! Thả tay ra!"
"Ồ!" Độc Cô Lạc hơi thả lỏng, Sở Trì vừa muốn đi, cái móng heo kia lại không thành thật bắt lấy hông cậu.
"Bép!" Không khách khí mà đập rớt cái móng vuốt của ai đó hông mình, dùng lực thật lớn, khiến mu bàn tay của Độc Cô Lạc nháy mắt đỏ lên. Sở Trì nhìn như muốn nói gì đó, lại đối diện với ánh mắt trêu chọc kia của hắn cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng quay người rời đi. Anh ta không đau thì mình lo lắng cái vẹo gì!
Độc Cô Lạc thấy người ta tức giận, sờ sờ mũi đi phía sau không dám làm càn nữa.
Kì thực Sở Trì không tức giận, chỉ là không biết đối diện với hắn như thế nào thôi.
Ầy, thở dài một hơi, bước nhanh về phía trước.
Đến trước cửa phòng nghỉ, cậu lễ phép gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng Tả Khanh: "Mời vào"
Vừa đẩy cửa đi vào thì thấy Sở Duyệt đã tỉnh lại, đang cầm một cốc sữa nóng, bên cạnh là Tả Khanh không biết cùng cô nói cái gì.
Thấy bọn họ đi vào, hai người đều nhìn qua. Sở Duyệt suýt nữa quăng luôn cốc sữa hướng trong lòng Sở Trì chồm đến. Sở Trì rất tự nhiên ôm lấy chị hai nhà mình.
Sở Trì cùng Sở Duyệt từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, nhiều năm như vậy cũng không có chút kiêng kị nào. Sở Duyệt là một cô gái rất mạnh mẽ, không cần biết là trên phương diện nào, nhưng ở trước mặt Sở Trì cô lại rất thích làm nũng, ăn vạ. Lúc hai người dính cùng một chỗ, người ngoài có khi còn tưởng họ là tình nhân.
Lúc này cũng thế, trong mắt Độc Cô Lạc bắt đầu phát hỏa. Cô gái này làm sao thế chứ?!!!!!
Tả Khanh kéo tay áo hắn, không để cho hắn kích động, trong lòng nói, người ta là tình nhân cậu dính vào làm gì. Lại nghĩ Lạc nhà cậu ta cũng thật đáng thương, khó khăn lắm mới có thứ khiến anh vui vẻ, nhưng nhìn người ta đã có người yêu, lại còn là một thẳng nam thì anh đúng là đủ bi kịch.
Khi nãy Sở Duyệt vừa tỉnh lại, Tả Khanh đã lắm chuyện đi hỏi người ta một đống câu hỏi. Trong đó có một câu là quan hệ của cô và Sở Trì. Sở Duyệt lúc đó nói bọn họ là quan hệ đính hôn, một câu khiến Tả Khanh đang muốn giúp Độc Cô Lạc cũng đánh cho bay luôn.
Chẳng qua, cũng không trách được Sở Duyệt, hai người này đối với Tiểu Trì nhà cô có ý tứ quá rõ ràng. Để không khiến Tiểu Trì nhà cô bị tổn thương, cô tuyệt đối phải bóp chết cái ý đó từ trong trứng nước.
Sở Trì ba năm nay có rất nhiều người để ý đến, đại đa số là chưa thấy người đã bị Sở Duyệt PK out rồi. Người không thể khiến cho Tiểu Trì nhà cô thật sự hạnh phúc, đến cũng đừng mong đến gần! Mà Sở Trì từ sau khi xảy ra chuyện kia, đối với chuyện tình yêu cũng không muốn nói, rất nhiều chuyện cậu đều biết, chỉ là âm thầm dung túng Sở Duyệt làm thế. Sở Duyệt đương nhiên cũng không nương tay.
Chuyện ba năm trước, cô không muốn nó lặp lại nữa.
Sở Duyệt lễ độ mà khách khí chào hỏi bọn họ, chỉ nói chính mình muốn trở về nghỉ ngơi, mạnh mẽ kéo Sở Trì đi. Độc Cô Lạc chỉ có thể mặt không đổi sắc trừng mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời đi. Tả Khanh ở bên cạnh thấy thế có chút lo lắng.
Ầy, xem ra cậu ta sau này phải để ý một chút không để Lạc cùng bạn nhỏ kia gặp nhau, lại gặp thể nào cũng có chuyện.
Vừa ra khỏi cửa Sở Duyệt liền ồn ào bắt Sở Trì cõng cô, lý do rất đơn giản, lười đi! Sở Trì cạn lời, cõng theo chị hai nhà mình, ầy, lúc nào mới có người xách chị hai nhà cậu đi, cứu cậu khỏi cái cảnh đày đọa nhân sinh này!
Hai người đàn ông đứng bên trong nhìn hai người bên ngoài cõng nhau ngọt ngọt ngào ngào rời đi.
"Tả Khanh, con dao bình thường cậu dùng uy hiếp tôi đâu?" Độc Cô Lạc muốn chém người!
"Quên ở phòng bếp nhà cậu rồi." Tả Khanh đầy mặt vô tội.
"Thế cũng quá đáng tiếc rồi." Độc Cô Lạc nghiến răng, ngồi trên sofa thu dọn đồ chuẩn bị rời đi.
"Chậc chậc, sao tôi chả thấy gì nhỉ?!" Tả Khanh khoanh tay, sung sướng cầm túi của mình, hê, lát nữa về nhà không biết vợ yêu cho mình ăn gì.
Tạm không nhắc hai người bên này, quay về nói chị em nhà họ Sở.
Từ đài truyền hình về nhà Sở Trì khá gần, đi đường khoảng hơn hai mươi phút là về tới. Sở Trì vốn muốn gọi xe, kết quả Sở Duyệt nói muốn đi bộ. Hai người họ liền tản bộ về nhà.
"Chị muốn ăn kẹo bông."
"Đợi chút, em đi mua."
"Chị muốn ăn kem ly, loại vị bảy màu mới ấy!"
"Được."
"Chị muốn cái này..."
"Ừm."
"Chị muốn cái kia..."
"..." Sở Trì héo lời, nhìn trên tay mình cầm đầy các loại đồ ăn vặt, lại nhìn Sở Duyệt ở một bên đang nhìn mình, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi mua đồ.
Sở Trì biết chị hai nhà mình đang mượn chuyện này để trút ra tâm tình không tốt, cậu cũng không nỡ làm chị ấy không vui. Dù sao hơn hai mươi năm cũng tập thành quen, ừm, quả nhiên thói quen là một thứ đáng sợ.
Sở Duyệt cầm cây kẹo bông to bằng hai cái đầu mình, nhìn bóng Sở Trì chạy tới chạy lui, hạnh phúc mà híp mắt lại, có một thằng em trái thật là tốt. Cắn một miếng kẹo bông, không cẩn thận làm dính lên mũi, có một cảm giác nhớp nháp, kẹo bông vị dưa hami vẫn là có chút ngọt quá.
"Tiểu Trì nha~" Sở Trì vừa quay về liền nghe thấy tiếng chị hai gọi cậu.
"Chị! Em có phải em ruột chị không?" Sở Trì đáng thương hề hề mà nhìn Sở Duyệt, không cần bắt nạt người ta thế chứ, chen lấn với một đám con nít để mua đồ ăn vặt mệt chết cậu.
"Không phải nha, Tiểu Trì chẳng lẽ em quên rồi sao?!" Sở Duyệt nháy nháy đôi mắt to tròn xinh đẹp, ngón tay chọc chọc má em trai, quá gầy chọc không thích tí nào, lúc nhỏ mềm mềm non nớt bao nhiêu.
"Chị, chị nói thế bố sẽ giận đấy." Sở Trì bất đắc dĩ, chị hai sao lại nhớ kĩ chuyện đó như thế chứ.
"Aiya, đây cũng chỉ có hai chị em mình thôi, bố mẹ có ở đây đâu." Sở Duyệt cười cười, nụ cười rực rỡ hấp dẫn ánh nhìn một đám người qua đường.
"Đi thôi, Tiểu Trì. Chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu. Hôm nay chị muốn ăn mỳ Ý!" Sở Duyệt nữ vương ra mệnh lệnh. Khó lắm mới qua chỗ em trai, nói sao cũng muốn em trai nấu cho cái gì đó. Lát nữa qua siêu thị trộm mua cái tạp dề đi. Muahahah~ Tiểu Trì chưa mặc tạp dề bao giờ nha.
Sở Trì nhìn chị hai nhà mình đầy mặt âm hiểm, bất đắc dĩ liếc một cái, nhất định là đang nghĩ cái gì không tốt rồi, mà chuyện này còn có liên quan đến mình nữa chứ.
Sở Duyệt vui vẻ kéo Sở Trì. "Nhanh nào nhanh nào, lát nữa lại đông!"
"Đến đây đến đây!" Sở Trì đáng thương mang theo các loại đồ ăn vặt, bị chị hai kéo đến nghiêng ngả mà chạy.
Ầy, Sở Trì thề sau này không cầu trời gì nữa. Nhìn xem. Cầu hết hơn hai mươi năm vẫn chưa có ai đến vác bà chị mình về nhà.
"Tiết mục kết thúc rồi. Tôi không ở đây thì ở đâu?" Độc Cô Lạc cười, vẻ mặt vô tội. "Nghe nói, người nào đó đáp ứng Tả Khanh giúp đỡ chăm sóc tôi. Ầy, tiết mục kết thúc rồi mà cũng không biết."
Éc, Sở Trì 囧, cậu không phải cố ý, chỉ là không cẩn thận thả hồn bay đi xa thôi.
"Xin lỗi." Sở Trì nhận lỗi, đại trượng phu co được duỗi được, không phải chỉ là xin lỗi thôi sao! Cũng không rớt mất đầu.
"Tôi phải nói một câu, xin lỗi có tác dụng thì em cần cảnh sát làm gì?" Độc Cô Lạc cười trêu chọc nhìn cậu.
Sở Trì trợn trắng mắt. "Anh tưởng mình đang diễn Đạo Minh Tự đấy à?!"
"Tôi diễn?" Độc Cô Lạc tự luyến cười một cái, kéo Sở Trì đến trước mặt mình, dùng một loại ánh mắt câu dẫn mị hoặc lòng người mà nói: "Hắn đẹp trai như tôi sao? Tiểu Trì."
Sở Trì ngây ngốc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, gần như thế, gần như thế, giống như trong rất nhiều giấc mộng, chỉ là...mộng vẫn là mộng thôi...
Sở Trì nhàn nhạt cười, giơ tay lên muốn đẩy anh ra, nhưng lại phát hiện móng vuốt của tên nào đó không thành thật. Ngẩng đầu, trừng mắt! "Anh giữ tôi làm gì?! Thả tay ra!"
"Ồ!" Độc Cô Lạc hơi thả lỏng, Sở Trì vừa muốn đi, cái móng heo kia lại không thành thật bắt lấy hông cậu.
"Bép!" Không khách khí mà đập rớt cái móng vuốt của ai đó hông mình, dùng lực thật lớn, khiến mu bàn tay của Độc Cô Lạc nháy mắt đỏ lên. Sở Trì nhìn như muốn nói gì đó, lại đối diện với ánh mắt trêu chọc kia của hắn cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng quay người rời đi. Anh ta không đau thì mình lo lắng cái vẹo gì!
Độc Cô Lạc thấy người ta tức giận, sờ sờ mũi đi phía sau không dám làm càn nữa.
Kì thực Sở Trì không tức giận, chỉ là không biết đối diện với hắn như thế nào thôi.
Ầy, thở dài một hơi, bước nhanh về phía trước.
Đến trước cửa phòng nghỉ, cậu lễ phép gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng Tả Khanh: "Mời vào"
Vừa đẩy cửa đi vào thì thấy Sở Duyệt đã tỉnh lại, đang cầm một cốc sữa nóng, bên cạnh là Tả Khanh không biết cùng cô nói cái gì.
Thấy bọn họ đi vào, hai người đều nhìn qua. Sở Duyệt suýt nữa quăng luôn cốc sữa hướng trong lòng Sở Trì chồm đến. Sở Trì rất tự nhiên ôm lấy chị hai nhà mình.
Sở Trì cùng Sở Duyệt từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, nhiều năm như vậy cũng không có chút kiêng kị nào. Sở Duyệt là một cô gái rất mạnh mẽ, không cần biết là trên phương diện nào, nhưng ở trước mặt Sở Trì cô lại rất thích làm nũng, ăn vạ. Lúc hai người dính cùng một chỗ, người ngoài có khi còn tưởng họ là tình nhân.
Lúc này cũng thế, trong mắt Độc Cô Lạc bắt đầu phát hỏa. Cô gái này làm sao thế chứ?!!!!!
Tả Khanh kéo tay áo hắn, không để cho hắn kích động, trong lòng nói, người ta là tình nhân cậu dính vào làm gì. Lại nghĩ Lạc nhà cậu ta cũng thật đáng thương, khó khăn lắm mới có thứ khiến anh vui vẻ, nhưng nhìn người ta đã có người yêu, lại còn là một thẳng nam thì anh đúng là đủ bi kịch.
Khi nãy Sở Duyệt vừa tỉnh lại, Tả Khanh đã lắm chuyện đi hỏi người ta một đống câu hỏi. Trong đó có một câu là quan hệ của cô và Sở Trì. Sở Duyệt lúc đó nói bọn họ là quan hệ đính hôn, một câu khiến Tả Khanh đang muốn giúp Độc Cô Lạc cũng đánh cho bay luôn.
Chẳng qua, cũng không trách được Sở Duyệt, hai người này đối với Tiểu Trì nhà cô có ý tứ quá rõ ràng. Để không khiến Tiểu Trì nhà cô bị tổn thương, cô tuyệt đối phải bóp chết cái ý đó từ trong trứng nước.
Sở Trì ba năm nay có rất nhiều người để ý đến, đại đa số là chưa thấy người đã bị Sở Duyệt PK out rồi. Người không thể khiến cho Tiểu Trì nhà cô thật sự hạnh phúc, đến cũng đừng mong đến gần! Mà Sở Trì từ sau khi xảy ra chuyện kia, đối với chuyện tình yêu cũng không muốn nói, rất nhiều chuyện cậu đều biết, chỉ là âm thầm dung túng Sở Duyệt làm thế. Sở Duyệt đương nhiên cũng không nương tay.
Chuyện ba năm trước, cô không muốn nó lặp lại nữa.
Sở Duyệt lễ độ mà khách khí chào hỏi bọn họ, chỉ nói chính mình muốn trở về nghỉ ngơi, mạnh mẽ kéo Sở Trì đi. Độc Cô Lạc chỉ có thể mặt không đổi sắc trừng mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời đi. Tả Khanh ở bên cạnh thấy thế có chút lo lắng.
Ầy, xem ra cậu ta sau này phải để ý một chút không để Lạc cùng bạn nhỏ kia gặp nhau, lại gặp thể nào cũng có chuyện.
Vừa ra khỏi cửa Sở Duyệt liền ồn ào bắt Sở Trì cõng cô, lý do rất đơn giản, lười đi! Sở Trì cạn lời, cõng theo chị hai nhà mình, ầy, lúc nào mới có người xách chị hai nhà cậu đi, cứu cậu khỏi cái cảnh đày đọa nhân sinh này!
Hai người đàn ông đứng bên trong nhìn hai người bên ngoài cõng nhau ngọt ngọt ngào ngào rời đi.
"Tả Khanh, con dao bình thường cậu dùng uy hiếp tôi đâu?" Độc Cô Lạc muốn chém người!
"Quên ở phòng bếp nhà cậu rồi." Tả Khanh đầy mặt vô tội.
"Thế cũng quá đáng tiếc rồi." Độc Cô Lạc nghiến răng, ngồi trên sofa thu dọn đồ chuẩn bị rời đi.
"Chậc chậc, sao tôi chả thấy gì nhỉ?!" Tả Khanh khoanh tay, sung sướng cầm túi của mình, hê, lát nữa về nhà không biết vợ yêu cho mình ăn gì.
Tạm không nhắc hai người bên này, quay về nói chị em nhà họ Sở.
Từ đài truyền hình về nhà Sở Trì khá gần, đi đường khoảng hơn hai mươi phút là về tới. Sở Trì vốn muốn gọi xe, kết quả Sở Duyệt nói muốn đi bộ. Hai người họ liền tản bộ về nhà.
"Chị muốn ăn kẹo bông."
"Đợi chút, em đi mua."
"Chị muốn ăn kem ly, loại vị bảy màu mới ấy!"
"Được."
"Chị muốn cái này..."
"Ừm."
"Chị muốn cái kia..."
"..." Sở Trì héo lời, nhìn trên tay mình cầm đầy các loại đồ ăn vặt, lại nhìn Sở Duyệt ở một bên đang nhìn mình, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi mua đồ.
Sở Trì biết chị hai nhà mình đang mượn chuyện này để trút ra tâm tình không tốt, cậu cũng không nỡ làm chị ấy không vui. Dù sao hơn hai mươi năm cũng tập thành quen, ừm, quả nhiên thói quen là một thứ đáng sợ.
Sở Duyệt cầm cây kẹo bông to bằng hai cái đầu mình, nhìn bóng Sở Trì chạy tới chạy lui, hạnh phúc mà híp mắt lại, có một thằng em trái thật là tốt. Cắn một miếng kẹo bông, không cẩn thận làm dính lên mũi, có một cảm giác nhớp nháp, kẹo bông vị dưa hami vẫn là có chút ngọt quá.
"Tiểu Trì nha~" Sở Trì vừa quay về liền nghe thấy tiếng chị hai gọi cậu.
"Chị! Em có phải em ruột chị không?" Sở Trì đáng thương hề hề mà nhìn Sở Duyệt, không cần bắt nạt người ta thế chứ, chen lấn với một đám con nít để mua đồ ăn vặt mệt chết cậu.
"Không phải nha, Tiểu Trì chẳng lẽ em quên rồi sao?!" Sở Duyệt nháy nháy đôi mắt to tròn xinh đẹp, ngón tay chọc chọc má em trai, quá gầy chọc không thích tí nào, lúc nhỏ mềm mềm non nớt bao nhiêu.
"Chị, chị nói thế bố sẽ giận đấy." Sở Trì bất đắc dĩ, chị hai sao lại nhớ kĩ chuyện đó như thế chứ.
"Aiya, đây cũng chỉ có hai chị em mình thôi, bố mẹ có ở đây đâu." Sở Duyệt cười cười, nụ cười rực rỡ hấp dẫn ánh nhìn một đám người qua đường.
"Đi thôi, Tiểu Trì. Chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu. Hôm nay chị muốn ăn mỳ Ý!" Sở Duyệt nữ vương ra mệnh lệnh. Khó lắm mới qua chỗ em trai, nói sao cũng muốn em trai nấu cho cái gì đó. Lát nữa qua siêu thị trộm mua cái tạp dề đi. Muahahah~ Tiểu Trì chưa mặc tạp dề bao giờ nha.
Sở Trì nhìn chị hai nhà mình đầy mặt âm hiểm, bất đắc dĩ liếc một cái, nhất định là đang nghĩ cái gì không tốt rồi, mà chuyện này còn có liên quan đến mình nữa chứ.
Sở Duyệt vui vẻ kéo Sở Trì. "Nhanh nào nhanh nào, lát nữa lại đông!"
"Đến đây đến đây!" Sở Trì đáng thương mang theo các loại đồ ăn vặt, bị chị hai kéo đến nghiêng ngả mà chạy.
Ầy, Sở Trì thề sau này không cầu trời gì nữa. Nhìn xem. Cầu hết hơn hai mươi năm vẫn chưa có ai đến vác bà chị mình về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất