Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 205: Chiến lôi? Đổng Hạo Triết cấp bốn!

Trước Sau
Đổng Hạo Triết rất vất vả đè dục vọng đó xuống, trên mặt lộ ra nụ cười thuần hậu nói: “Cảnh Văn, chỉ uy hiếp không đủ đâu, thế nào cũng phải cho chút chỗ tốt kích thích tớ một chút chứ.”

Trần Cảnh Văn liếc nhìn anh ta một cái, nhíu mày, anh hỏi: “Vậy cậu nói một chút, muốn kích thích gì?” Vì vật tư, nếu như yêu cầu Đổng Hạo Triết đề ra không quá phận, anh có thể thỏa mãn đáp ứng.

“Cảnh Văn chỉ cần đáp ứng tớ làm một chuyện, tớ nghĩ tớ sẽ có động lực bắt được trận lôi đài này.” Đổng Hạo Triết vẫn mang nụ cười thuần hậu nhưng lại có chút xảo trá.

Trần Cảnh Văn hồ nghi mà nhìn anh một cái nói: “Đơn giản như vậy?”

“Chỉ đơn giản như vậy.” Biểu tình của Đổng Hạo Triết rất vô tội, một bộ dáng anh căn bản không có chủ ý lệch lạc gì.

Trần Cảnh Văn hiểu rõ Đổng Hạo Triết nên không dám đơn giản tin tưởng như vậy, anh luẩn quẩn trong lòng một chút, tuyệt đối phải hỏi rõ ràng một chút thì tốt hơn, vì vậy anh nói: “Là việc tớ đủ khả năng? Sẽ không miễn cưỡng tớ làm chuyện thương thiên hại lý gì chứ. . .” Đột nhiên cảnh tỉnh nhìn chăm chú Đổng Hạo Triết phòng bị nói, “Còn có, chuyện khiến cho tớ mất mặt tớ tuyệt đối sẽ không làm.”

Đổng Hạo Triết trực tiếp suy sụp mặt nói: “Chẳng lẽ tớ không thành tín như thế, yên tâm, những chuyện tớ muốn cậu làm không có quan hệ tới bất kỳ ai, chuyện đó chỉ quan hệ đến tớ với cậu mà thôi, là việc tư giữa chúng ta.”

Trần Cảnh Văn thấy thái độ của Đổng Hạo Triết phi thường thành khẩn, ngẫm lại tuy rằng Đổng Hạo Triết phúc hắc, nhưng nói chuyện vẫn có chữ tín, vì vậy gật đầu nói: “Ừm tớ đây chấp nhận, bất quá nếu như cậu không cẩn thận thua thì sao?”

“Tớ đây tất cả đều sẽ nghe lời cậu, cậu nói Đông tớ tuyệt không đi Tây, cậu muốn giết người, tớ giúp cậu lên, dù sao chỉ cần cậu muốn tớ đều có thể giúp cậu làm. . .” Đổng Hạo Triết cười hì hì nói. Cho dù muốn giải quyết dục vọng, anh cũng có thể cung cấp thân thể. Đương nhiên lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng, nếu như nói, khẳng định mình sẽ không có kết cục tốt.

Trần Cảnh Văn nửa ngờ nửa tin, tuy rằng cảm thấy khẳng định mục đích của Đổng Hạo Triết sẽ không đơn thuần như thế, nhưng tìm không được điểm đáng ngờ nào khác anh chỉ có thể gật đầu nói: “Được, quyết định như vậy đi.” Chỉ là một việc mà thôi, Trần Cảnh Văn anh thua được.

Trần hồ ly, có một số việc không đơn giản như vậy, có đôi khi thua một việc, sẽ có thể thua cả đời.

Đổng Hạo Triết cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị bước ra khỏi nhã gian, một thanh âm âm lãnh từ bên trong bay qua: “Thắng trận này, nếu không, tôi sẽ tự thân róc xương cậu xuống từng cây từng cây.”

Đổng Hạo Triết quay đầu lại, thấy ánh mắt băng hàn của Sở Chích Thiên nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt đó rõ ràng nói cho anh anh ta tuyệt đối sẽ không nhận sự thất bại. Khóe miệng anh lộ ra một nụ cười: “Sở ca, nghĩ thông rồi?”

Đáp lại lời anh ta chính là hai mắt lạnh lẽo của Sở Chích Thiên, anh híp hai mắt lại nói: “Cậu biết?”

“Ha ha, tôi vẫn luôn nghĩ, chừng nào thì anh sẽ hiểu rõ.” Nụ cười của Đổng Hạo Triết vẫn rất hàm hậu, bộ dáng thành thành khẩn khẩn dường như không biết những lời mình nói nghe vào trong tai Sở Chích Thiên khiến anh tức giận cỡ nào, anh không ngờ bạn bè của anh thế mà vẫn luôn trốn ở bên cạnh xem kịch vui biết anh quấn quýt hỗn loạn vậy mà không biết nhắc nhở một hai.



“Hóa ra cậu vẫn luôn xem kịch vui.” Nhiệt độ cả người Sở Chích Thiên giảm xuống kịch liệt, khiến cho tất cả mọi người trong nhã gian đều biết lão đại anh ta khó chịu.

Trên khuôn mặt thành thật của Đổng Hạo Triết lộ ra một vẻ trào phúng: “Vậy cũng phải có kịch vui để xem mới được.”

Xin tha thứ ý xấu của anh, anh không có cách nào có được Trần Cảnh Văn, thấy lão đại nhà mình ở nơi kia một mình quấn quýt hỗn loạn, anh sẽ cảm thấy trong lòng rất sảng. Ngươi xem, ít nhất còn có một người còn không bằng anh, anh là yêu trong lòng nhưng khó mở miệng, ít nhất còn biết bản tâm của bản thân, mà Sở Chích Thiên lại ngay cả tâm của bản thân cũng không nhìn rõ được. . . Vì vậy trái tim bị thương của anh đã được trị liệu, anh chính là dựa vào điều này để kéo dài hơi tàn, bằng không anh đã sớm bị dục vọng trong lòng xông điên đầu rồi, có lẽ lúc này anh đã làm ra việc cột Trần Cảnh Văn lên trên giường, sau đó bá vương ngạnh thượng cung (rape), hung hăng làm mấy lần mới có thể thỏa mãn được trái tim điên cuồng đó.

Đổng Hạo Triết bỏ lại một câu nói này liền trực tiếp bỏ chạy, lưu lại một mình Sở Chích Thiên sinh hờn dỗi. Mà Tiêu Tử Lăng với Trần Cảnh Văn thì hai mặt nhìn nhau, trong hai đôi mắt tất cả đều là dò hỏi cùng với mê mang, theo đó phát hiện hai người đều không hiểu ra sao, chỉ có thể cười khổ nhìn nhau một cái.

Sau đó. . . Hai người đồng thời hắc tuyến, bởi vì biểu tình ban nãy là chuyện mà đối thủ nên làm sao? Nhịn không được hung hăng trừng đôi bên một cái, lúc này mỗi người mới giận dỗi quay đầu đi, biểu thị cả đời không qua lại với nhau.

Lúc này, một thông tấn viên của căn cứ lại đây mời Sở Chích Thiên dẫn hai người bạn gái đến chỗ của Viên thiếu tướng, Sở Chích Thiên biết đây là một loại ra oai phủ đầu, đối phương muốn vào lúc mình thua hung hăng đạp lên thêm một cước mà thôi. Anh cười lạnh trong lòng, bị đạp lên còn chưa biết là ai đây, anh cũng rất có hứng thú xem xem khuôn mặt sau khi đánh cược thua của Vương Thiếu Phong. Không thể không nói, Sở Chích Thiên rất nhỏ nhen, anh còn nhớ rõ kẻ đó từng mơ ước Tiêu Tử Lăng, đối với kẻ muốn nhúng chàm người của anh, anh tuyệt đối sẽ không đơn giản buông tha cho gã.

Cứ như vậy, Sở Chích Thiên mang theo tâm tư trả thù mang theo Trần Cảnh Văn Tiêu Tử Lăng đi tới chỗ của Viên thiếu tướng.

Vừa vào cửa, liền thấy tên Vương Thiếu Phong đáng hận kia ngồi trên một sô pha đơn người, thấy anh đến, liền cười hì hì giơ lên chén rượu trong tay chào hỏi, biểu tình đó rất đắc ý, hoàn toàn như đã nắm chắc được thắng lợi.

Viên thiếu tướng ngẩng đầu thấy bọn anh đã tới, liền nói: “Lần này hai căn cứ của các cậu tỷ thí, hơn nữa còn có tiền đặt cược, vì vậy tôi liền mời cậu lại đây, vạn nhất có gì dị nghị, giao tiếp cũng thuận tiện chút.”

“Cảm ơn Viên thiếu tướng quan tâm.” Tuy rằng trên mặt Sở Chích Thiên mỉm cười, nhưng ánh mắt băng lãnh một mảnh, hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, nếu nói trong số tiền đặt cược lần này tên này không có nửa điểm chỗ tốt, anh mới không tin.

Lúc này, trên lôi đài ra hiệu chiến đấu bắt đầu, người dị năng hệ phong cấp bốn Thu Thiên Ảnh rất cẩn thận kéo ra cự ly với Đổng Hạo Triết, tuy rằng gã tự tin có thể đánh bại Đổng Hạo Triết, dù sao sự chênh lệch giữa cấp bốn với cấp ba bày ở nơi đó, bất quá gã biết rõ tiền đặt cược của thủ lĩnh nhà mình với căn cứ Lăng Thiên, sợ rằng người trước mắt này sẽ liều mạng một trận, tranh thủ xác suất thắng cơ hồ là cực thấp kia.

Mà thủ đoạn công kích của Đổng Hạo Triết thuộc về cự ly ngắn trung, cự ly công kích càng gần uy lực càng lớn, Thu Thiên Ảnh là một người cẩn thận, chuẩn bị trước xem xem rồi quyết định.

Quả nhiên, dựa vào biểu hiện của Đổng Hạo Triết sau khi lên đài đã biết đối phương tuyệt không từ bỏ, anh gắt gao nhìn chằm chằm Thu Thiên Ảnh, phòng ngừa gã đột nhiên tập kích, dù sao gió vô hình, sơ sẩy một cái sẽ có thể bị đối phương đánh lén.

Thu Thiên Ảnh thấy Đổng Hạo Triết bày ra tư thế phòng thủ, một chút khe hở cũng không lộ, biết đối phương đánh là phòng thủ phản kích, điều này cũng cho thấy đối phương không có biện pháp nào đối với mình - người cao hơn hắn hết thảy, tuy rằng hệ phong thuộc về kỹ năng hệ khống chế, theo lý sau khi khống chế được đối phương, rồi mới phát sát chiêu giải quyết.

Thế nhưng, Thu Thiên Ảnh khẽ động tâm niệm, gã muốn giống như những người dị năng có công kích cường đại, tràng diện xinh đẹp trực tiếp KO đối thủ, mà không thể nghi ngờ Đổng Hạo Triết có thể thực hiện được nguyện vọng của gã, chênh lệch cấp bậc hẳn có thể để cho gã giải quyết được người thanh niên trước mắt không chút nào cố sức. Vì vậy Thu Thiên Ảnh đột nhiên nhanh chóng tiếp cận Đổng Hạo Triết, uy áp cấp bốn trên người chính thức mở ra.

Thấy Thu Thiên Ảnh vậy mà từ bỏ ưu thế khống chế viễn trình của gã, lựa chọn cận chiến mà hệ phong yếu kém nhất, Đổng Hạo Triết rất hài lòng, biết kế sách tận lực che giấu cấp bậc của mình đã có hiệu quả.



Người dị năng hệ phong có gió gia trì, ở trên tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều so với người thức tỉnh không phải dị năng tốc độ. Gần như là trong nháy mắt đã tới bên người Đổng Hạo Triết, trong tay xuất hiện một lưỡi dao sắc bén do gió hoá thành trực tiếp đâm về phía Đổng Hạo Triết.

Trong nhã gian, Tiêu Tử Lăng ôn nhu tựa ở trong lòng Sở Chích Thiên, hiền huệ cầm thìa đút Sở Chích Thiên ăn hoa quả đóng hộp, cũng chỉ có tại quân đội, mới có thể còn có mấy thứ này. Đương nhiên Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên tuyệt không để ý loại đồ này, dù sao hoa quả tươi mới trong không gian của hai người vẫn còn một chút, đủ cho bọn họ ăn.

Cậu không cẩn thận liếc thấy tốc độ công kích của Thu Thiên Ảnh, cúi đầu khóe miệng thoáng nhếch, trong lòng rất khinh bỉ, loại tốc độ này cũng dám lấy ra bêu xấu, lúc công kích thực sự là trăm ngàn chỗ hở a, đánh một kích này, tất cả ngực đều bại lộ ra, nếu như cậu ở lôi đài, giờ khắc gã tấn công, đường đao của mình có thể không hề trắc trở đâm vào ngực gã, trực tiếp một kích toi mạng.

Người dị năng hệ phong đại khái cho rằng uy áp cấp bốn được khai hỏa toàn bộ, khẳng định đối phương sẽ bị áp chế mà đi động chậm chạp, cho nên mới sẽ lớn mật như thế. Thế nhưng, sự thực lại ra ngoài dự liệu của gã, khi gã mở ra uy áp cấp bốn, đối phương không chỉ không bị luồng áp lực đó áp chế, trái lại uy áp trên người tăng cao theo uy áp của gã, sau cùng đột phá điểm giới hạn cấp ba, tiến vào cấp bốn.

Tất cả mọi người cảm nhận được điều này, nhao nhao kinh hô: “Đây là chuyện gì? Không phải cấp ba sao? Thế nào là cấp bốn?”

Trong không gian nào đó, Võ Chiếu cười, cô nâng lên chén rượu hung hăng hớp một ngụm, nói với Trần Song bên người: “Quả nhiên, người bên cạnh Sở Chích Thiên tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.”

“Võ tôn, anh minh.” Trần Song cười nói, ánh mắt tràn ngập tín nhiệm, cùng với một vẻ ái mộ cơ hồ không thể nhận ra.

Thủ lĩnh Hoài Thành nói với thủ hạ của gã: “Quả nhiên không sai, xem ra phán đoán của La Hinh Nhi rất chính xác, quả nhiên Đổng Hạo Triết không đơn giản, mấy ngày nữa cô ta hẳn có thể trở về, thái độ đối với cô ta tốt một chút.”

“Vâng, đại ca!” Thủ hạ cung kính nói.

Khóe miệng thủ lĩnh Hoài Thành lộ ra một nụ cười, chỉ cần là nữ nhân hữu dụng đối với gã, gã không ngại sủng một chút, hơn nữa nữ nhân đó cũng đã để cho gã đạt được không ít lợi ích lúc giao dịch ở chỗ này, đích xác nên cho chút khen thưởng.

Thu Thiên Ảnh sửng sốt, một màn ngoài dự đoán này khiến cho thân hình gã thoáng ngưng lại, Đổng Hạo Triết vốn là người giỏi về nắm bắt cơ hội, sơ hở lộ ra trong nháy mắt này bị anh tận lực chăm chú bắt được, Pháo Không Khí ẩn hàm ở lòng bàn tay trực tiếp được đánh ra, trực tiếp đánh lên ngực Thu Thiên Ảnh, trực tiếp đánh bay gã ra ba mét.

Dù sao Thu Thiên Ảnh cũng là cường giả cao cấp trong cấp bốn, tuy rằng một kích này khiến cho gã bị thương, nhưng gã tuyệt không mất đi sức chiến đấu, gã bay ngược trong không trung khống chế sức gió, để cho bản thân an ổn đáp xuống đất, thế nhưng một chiêu mất đi tiên cơ, sẽ chốn chốn bị quản chế bởi người, Đổng Hạo Triết tuyệt không một kích liền lui, trái lại tiếp tục theo đến, Thu Thiên Ảnh vừa mới đáp xuống đất, Pháo Không Khí của Đổng Hạo Triết đã nổ bắn đến như mưa rơi.

Thu Thiên Ảnh trong lúc hấp tấp mở ra Phong Thuẫn, thế nhưng chưa đợi gã ổn định được Phong Thuẫn, đã bị vô số Pháo Không Khí đánh tan.

Mà lúc này, Không Long Bạo của Đổng Hạo Triết đã sớm được chuẩn bị trực tiếp trút ra, một con cự long vô hình trực tiếp đánh trúng thân thể không hề phòng bị của Thu Thiên Ảnh.

“Phụt!” Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Thu Thiên Ảnh, sau đó toàn bộ thân thể nện lên trên mặt đất, Thu Thiên Ảnh thân bị trọng thương không còn năng lực tác chiến nữa. Đến lúc này, Thu Thiên Ảnh còn có chút mê mang, vì sao cái gì mình cũng chưa làm thì đã thua rồi chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau