Chương 5: Không hổ là nam nhân của tôi
Cho dù trong lòng rít gào, nhưng cái miệng lười nói lâu năm của tôi vẫn không há mồm nói một câu.
Mặc kệ thế nào, tôi tin tưởng Hạ Chí không hề ngoại tình, không thể nói là tín nhiệm gì đó, mà là trong tiềm thức, tôi đã biết Hạ Chí sẽ không làm như vậy.
Nhưng nếu thế thì em ấy tới nơi này làm gì?
Hạ Chí ghét tôi đi đến những nơi không đứng đắn, vì thế, cậu ấy bảo đảm mình cũng sẽ không đi đến những nơi kỳ kỳ quái quái, nhưng mà, hiện tại...... Tôi nhìn Hạ Chí......
Quả nhiên, gương mặt của Hạ Chí cho dù có âm trầm thế nào thì cũng không thể phủ nhận rất tuấn tú!
Làm một tên trạch nam thâm niên, còn là độc giả trung thành của ngôn tình, nhan khống gì đó, vẫn phải có, nhưng mà kỳ lạ thật, mỗi ngày tôi nhìn Hạ Chí, đều cảm thấy em ấy lại đẹp lên một chút làm sao bây giờ?!
Nhìn hai năm vẫn không chán, tôi cũng khá là bất ngờ......
Vì thế, chờ Hạ Chí xuống xe, tôi mới hoàn hồn từ vẻ đẹp ngất ngây của em ấy, sau đó nhanh chóng bay theo sau Hạ Chí.
Thật là! Lông mi dài như vậy làm chi! Vừa nãy đếm tới cộng nào rồi?
Nếu là bình thường, tôi sẽ bắt Hạ Chí ngồi thẳng, để tôi đếm hết số lông mi mới thôi, bệnh cưỡng bách chịu không nổi a! Còn hiện tại thì lại không có biện pháp......
Thôi, rồi nói sau.
Hạ Chí không hổ là người tôi nhìn trúng! Đi đường tự mang khí phách, ngay cả khi đi từ cửa sau vào cũng vô cùng soái!
Làm sao bây giờ, tay ngứa, muốn vẽ......
Nhưng tôi nhìn nhìn cái tay nửa trong suốt của mình..... dập tắt ý định đó.
Bay theo Hạ Chí trong chốc lát, dọc theo đường đi mỗi người hầu đều cung kính vô cùng, còn chuyên môn ra mở cửa cho Hạ Chí, tôi phát hiện hình như Hạ Chí đang đi tới phòng VIP. Trang hoàng của căn phòng này...... Ừm...... Hai chữ: Rất quý.
Dù sao tôi cũng không hiểu mấy thứ này, bất quá nhìn qua liền thấy nội thất trang hoàng quả thực như sợ người khác không biết bọn họ có tiền vậy, liều mạng dùng các loại đồ vật sáng long lanh treo đầy nóc nhà, sô pha trông rất mềm, nhìn Hạ Chí vừa ngồi vào liền hãm xuống thành cái hố là biết. Tôi cũng muốn nằm, vì thế......
Tôi khinh phiêu phiêu bám vào Hạ Chí, cảm giác như Hạ Chí đang dùng tư thế quen thuộc để ôm tôi......
Stop! Tôi tuyệt đối không phải muốn Hạ Chí ôm tôi, tôi chỉ là muốn nằm trên sô pha! Vừa vặn cậu ấy cũng nằm ở nơi đó mà thôi!
Tôi còn chưa thuyết phục mình xong, cánh cửa đã mở ra, một tên nam nhân có diện mạo kém hơn Hạ Chí nhà tôi một chút đi vào, dùng kinh nghiệm đọc ngôn tình mười năm của tôi, người này ở trong tiểu thuyết tuyệt đối là nam phụ!
Người tới mặc áo sơmi màu hồng nhạt, mở vài cái cúc áo, lộ ra xương quai xanh trắng nõn lóa mắt, một đầu tóc đen nhánh, ba phần tú khí, bảy phần tà khí, đôi mắt cho người ta cảm giác như là chưa tỉnh ngủ......
Gã vừa tới liền quen thuộc cầm một lọ rượu mà tôi không biết tên, cho Hạ Chí một ly, sau đó cho mình một ly, một người ngồi ở bên sô pha, ngã trái ngã phải, mỗi một dáng ngồi đó đều không khiến người ta cảm thấy khó coi, lười biếng nói: "Sao sáng sớm lại chạy tới đây? Bình thường một tháng đều tới có vài lần, thật đúng là khách quý nha...... "
Nói chuyện tùy tiện, đại khái là bạn của hạ chí, có thể là bạn khá tốt......
Vì sao lại là "có thể"?
Bởi vì Hạ Chí chưa từng giới thiệu bạn bè của cậu ấy cho tôi biết, mà tôi cũng lười giao tế, tôi tình nguyện nằm trong ổ chăn ngủ một giấc, hoặc là chơi trò chơi, đọc tiểu thuyết, cậu ấy cũng không có buộc tôi tham dự vòng giao tiếp của cậu ấy.
Đồng dạng, tôi cũng không mang cậu ấy nhập vòng giao tế của tôi, chúng tôi ở bên nhau lâu như vậy, nhưng cũng không có nhiều người biết chuyện này, tôi cũng không nói cho người nhà việc mình đã bị bẻ cong, có lẽ ở trong lòng, tôi còn không biết mình có thể đi cùng Hạ Chí bao xa, cũng không có dũng khí làm người nhà buồn......
Chưa nói đến chuyện khác, tim mẹ tôi không tốt lắm, tôi cảm thấy có những chuyện vẫn là không nên nói, vì thế mấy năm nay, tôi với Hạ Chí giống như đang tránh sau cục đá hạ cuồng hoan.
Tôi rất rõ ràng mình thích Hạ Chí, nhưng nếu mẹ tôi bị chọc tức đến nằm trên giường bệnh, ba tôi cũng tức đến nỗi vào bệnh viện, bọn họ muốn tôi rời đi Hạ Chí không còn gặp Hạ Chí, tôi cũng sẽ đáp ứng......
Tuy rằng như vậy với Hạ Chí là không công bằng, nhưng không có cách nào, có đôi khi, người không thể có một thứ còn có thể có được một thứ khác, phải vứt bỏ cái này, mới có thể được đến cái kia, hiển nhiên, đối với tôi, người nhà quan trọng hơn Hạ Chí, bởi vì bọn họ làm bạn với tôi từ khi tôi sinh ra, không có ai sẽ yêu tôi hơn ba mẹ...... Tôi nghĩ thế......
Hơn nữa cho dù ba mẹ yêu cầu tôi chia tay với Hạ Chí, từng người yên lặng một thời gian, những cảm tình đó cũng sẽ đạm đi, sẽ có người khác thế thân vị trí đối phương, sau đó giống mọi tình yêu trên đời, đem đối phương vào lòng...... sau đó, Hạ Chí sẽ quên tôi, tôi cũng sẽ quên cậu ấy......
Đây là bản năng của con người mà, không phải sao?
Nói tôi ích kỷ cũng được, đây chính là tôi.
Đương nhiên, hiện tại tôi hoàn toàn không biết Hạ Chí là kẻ thích che dấu chính mình đến cỡ nào, cũng không biết cậu ấy rốt cuộc có bao nhiêu cố chấp cuồng táo, càng thêm không biết cậu ấy đã mắc bệnh xà tinh tới trình độ thuốc cũng không trị nổi.
Bất quá đó là lời phía sau.
Hiện tại tôi rất có hứng thú nhìn một gương mặt khác của Hạ Chí mà tôi chưa từng gặp, cậu ấy rất có phing phạm của tổng tài, quăng mắt lạnh nhìn người nọ, ly rượu trên tay không hề nhúc nhích, tôi thấy cậu ấy có vẻ say rồi, nếu không sao sẽ nói ra những lời không phù hợp nhân thiết như vậy!
Hạ Chí nói: "Muốn ồn ào thì đi ra ngoài......" Thanh âm vô cùng lãnh đạm......
Thanh niên cũng không dùng biểu tình hi hi ha ha nữa, gã nhìn Hạ Chí nửa ngày, nói: "Sao? Diễn kịch 6 năm nên giờ không diễn nổi nữa? Hay là bảo bối của cậu đã phát hiện ra......"
"Đi ra ngoài." Hạ Chí lạnh lẽo nói! Cảnh cáo nhìn về phía thanh niên! Lập tức đánh gãy câu nói của gã.....
Không hổ là nam nhân của tôi! Có khí phách!
Kỳ thật tôi vẫn luôn rất thích bộ dáng này của Hạ Chí, vô cùng giống những tổng tài cuồng túm khốc soái mà tôi gặp trong tiểu thuyết! Đáng tiếc ở trước mặt tôi cậu ấy lập tức phá công, tuy rằng bộ dáng cậu ấy làm nũng hay mỉm cười, dính lấy tôi cũng rất đẹp, nhưng mà...... Nhưng mà......
Thôi được, cậu ấy có bộ dạng nào tôi cũng thích.
Bất quá vừa nãy người kia nói gì? Nói tôi phát hiện cái gì?
Tôi tò mò, nhưng Hạ Chí và tên thanh niên đều không nói gì nữa, đều muộn thanh uống rượu......
Quả nhiên, tôi đánh giá cao Hạ Chí, tới câu lạc bộ đêm mà chỉ uống rượu, không có bồi rượu như trong tưởng tượng của tôi, trừ bỏ một gã cứ trưng bộ mặt " muốn nói lại thôi" lại không dám nói chuyện thì chả có thêm một sinh vật nào cả!
Tôi cảm thấy tôi nên khen ngợi cậu ấy, vì thế đi xoa xoa tóc cậu, mặc dù tôi không chạm vào được, tượng trưng xoa xoa một chút cũng tốt mà, đến khi tay của tôi vừa mới đụng tới mái tóc của Hạ Chí, Hạ Chí đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn tôi!
Tay tôi run lên, lập tức rút về, cùng lúc đó thanh niên rốt cuộc nghẹn ra một câu, không! Phải nói là hai từ:
"Sao vậy?"
Hạ Chí rũ mắt, đôi môi bị cồn cay hồng nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì......"
Hù chết người! Không có việc gì mà còn nhạy bén cái gì a! Lòng tôi quay cuồng, không hề tiếp tục đi trêu chọc Hạ Chí.
Xem Hạ Chí nói chuyện phiếm với bạn bè thật nhàm chán, bởi vì hai người đều không nói lời nào, một người muốn nói không dám nói, một người trầm mặc.
Thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt qua không khí đình trệ trong phòng, tôi mới cảm thấy không khí hòa hoãn một chút......
Hạ Chí nhìn điện thoại, nhăn mày, một lúc sau mới nghe máy, nói: "Hải Đường......"
Ngọa tào, là cái cô Mary Soda khoác da ngoài của tôi gọi tới!
Tôi cảm thấy tôi nên nghe lén cuộc gọi này!
Mặc kệ thế nào, tôi tin tưởng Hạ Chí không hề ngoại tình, không thể nói là tín nhiệm gì đó, mà là trong tiềm thức, tôi đã biết Hạ Chí sẽ không làm như vậy.
Nhưng nếu thế thì em ấy tới nơi này làm gì?
Hạ Chí ghét tôi đi đến những nơi không đứng đắn, vì thế, cậu ấy bảo đảm mình cũng sẽ không đi đến những nơi kỳ kỳ quái quái, nhưng mà, hiện tại...... Tôi nhìn Hạ Chí......
Quả nhiên, gương mặt của Hạ Chí cho dù có âm trầm thế nào thì cũng không thể phủ nhận rất tuấn tú!
Làm một tên trạch nam thâm niên, còn là độc giả trung thành của ngôn tình, nhan khống gì đó, vẫn phải có, nhưng mà kỳ lạ thật, mỗi ngày tôi nhìn Hạ Chí, đều cảm thấy em ấy lại đẹp lên một chút làm sao bây giờ?!
Nhìn hai năm vẫn không chán, tôi cũng khá là bất ngờ......
Vì thế, chờ Hạ Chí xuống xe, tôi mới hoàn hồn từ vẻ đẹp ngất ngây của em ấy, sau đó nhanh chóng bay theo sau Hạ Chí.
Thật là! Lông mi dài như vậy làm chi! Vừa nãy đếm tới cộng nào rồi?
Nếu là bình thường, tôi sẽ bắt Hạ Chí ngồi thẳng, để tôi đếm hết số lông mi mới thôi, bệnh cưỡng bách chịu không nổi a! Còn hiện tại thì lại không có biện pháp......
Thôi, rồi nói sau.
Hạ Chí không hổ là người tôi nhìn trúng! Đi đường tự mang khí phách, ngay cả khi đi từ cửa sau vào cũng vô cùng soái!
Làm sao bây giờ, tay ngứa, muốn vẽ......
Nhưng tôi nhìn nhìn cái tay nửa trong suốt của mình..... dập tắt ý định đó.
Bay theo Hạ Chí trong chốc lát, dọc theo đường đi mỗi người hầu đều cung kính vô cùng, còn chuyên môn ra mở cửa cho Hạ Chí, tôi phát hiện hình như Hạ Chí đang đi tới phòng VIP. Trang hoàng của căn phòng này...... Ừm...... Hai chữ: Rất quý.
Dù sao tôi cũng không hiểu mấy thứ này, bất quá nhìn qua liền thấy nội thất trang hoàng quả thực như sợ người khác không biết bọn họ có tiền vậy, liều mạng dùng các loại đồ vật sáng long lanh treo đầy nóc nhà, sô pha trông rất mềm, nhìn Hạ Chí vừa ngồi vào liền hãm xuống thành cái hố là biết. Tôi cũng muốn nằm, vì thế......
Tôi khinh phiêu phiêu bám vào Hạ Chí, cảm giác như Hạ Chí đang dùng tư thế quen thuộc để ôm tôi......
Stop! Tôi tuyệt đối không phải muốn Hạ Chí ôm tôi, tôi chỉ là muốn nằm trên sô pha! Vừa vặn cậu ấy cũng nằm ở nơi đó mà thôi!
Tôi còn chưa thuyết phục mình xong, cánh cửa đã mở ra, một tên nam nhân có diện mạo kém hơn Hạ Chí nhà tôi một chút đi vào, dùng kinh nghiệm đọc ngôn tình mười năm của tôi, người này ở trong tiểu thuyết tuyệt đối là nam phụ!
Người tới mặc áo sơmi màu hồng nhạt, mở vài cái cúc áo, lộ ra xương quai xanh trắng nõn lóa mắt, một đầu tóc đen nhánh, ba phần tú khí, bảy phần tà khí, đôi mắt cho người ta cảm giác như là chưa tỉnh ngủ......
Gã vừa tới liền quen thuộc cầm một lọ rượu mà tôi không biết tên, cho Hạ Chí một ly, sau đó cho mình một ly, một người ngồi ở bên sô pha, ngã trái ngã phải, mỗi một dáng ngồi đó đều không khiến người ta cảm thấy khó coi, lười biếng nói: "Sao sáng sớm lại chạy tới đây? Bình thường một tháng đều tới có vài lần, thật đúng là khách quý nha...... "
Nói chuyện tùy tiện, đại khái là bạn của hạ chí, có thể là bạn khá tốt......
Vì sao lại là "có thể"?
Bởi vì Hạ Chí chưa từng giới thiệu bạn bè của cậu ấy cho tôi biết, mà tôi cũng lười giao tế, tôi tình nguyện nằm trong ổ chăn ngủ một giấc, hoặc là chơi trò chơi, đọc tiểu thuyết, cậu ấy cũng không có buộc tôi tham dự vòng giao tiếp của cậu ấy.
Đồng dạng, tôi cũng không mang cậu ấy nhập vòng giao tế của tôi, chúng tôi ở bên nhau lâu như vậy, nhưng cũng không có nhiều người biết chuyện này, tôi cũng không nói cho người nhà việc mình đã bị bẻ cong, có lẽ ở trong lòng, tôi còn không biết mình có thể đi cùng Hạ Chí bao xa, cũng không có dũng khí làm người nhà buồn......
Chưa nói đến chuyện khác, tim mẹ tôi không tốt lắm, tôi cảm thấy có những chuyện vẫn là không nên nói, vì thế mấy năm nay, tôi với Hạ Chí giống như đang tránh sau cục đá hạ cuồng hoan.
Tôi rất rõ ràng mình thích Hạ Chí, nhưng nếu mẹ tôi bị chọc tức đến nằm trên giường bệnh, ba tôi cũng tức đến nỗi vào bệnh viện, bọn họ muốn tôi rời đi Hạ Chí không còn gặp Hạ Chí, tôi cũng sẽ đáp ứng......
Tuy rằng như vậy với Hạ Chí là không công bằng, nhưng không có cách nào, có đôi khi, người không thể có một thứ còn có thể có được một thứ khác, phải vứt bỏ cái này, mới có thể được đến cái kia, hiển nhiên, đối với tôi, người nhà quan trọng hơn Hạ Chí, bởi vì bọn họ làm bạn với tôi từ khi tôi sinh ra, không có ai sẽ yêu tôi hơn ba mẹ...... Tôi nghĩ thế......
Hơn nữa cho dù ba mẹ yêu cầu tôi chia tay với Hạ Chí, từng người yên lặng một thời gian, những cảm tình đó cũng sẽ đạm đi, sẽ có người khác thế thân vị trí đối phương, sau đó giống mọi tình yêu trên đời, đem đối phương vào lòng...... sau đó, Hạ Chí sẽ quên tôi, tôi cũng sẽ quên cậu ấy......
Đây là bản năng của con người mà, không phải sao?
Nói tôi ích kỷ cũng được, đây chính là tôi.
Đương nhiên, hiện tại tôi hoàn toàn không biết Hạ Chí là kẻ thích che dấu chính mình đến cỡ nào, cũng không biết cậu ấy rốt cuộc có bao nhiêu cố chấp cuồng táo, càng thêm không biết cậu ấy đã mắc bệnh xà tinh tới trình độ thuốc cũng không trị nổi.
Bất quá đó là lời phía sau.
Hiện tại tôi rất có hứng thú nhìn một gương mặt khác của Hạ Chí mà tôi chưa từng gặp, cậu ấy rất có phing phạm của tổng tài, quăng mắt lạnh nhìn người nọ, ly rượu trên tay không hề nhúc nhích, tôi thấy cậu ấy có vẻ say rồi, nếu không sao sẽ nói ra những lời không phù hợp nhân thiết như vậy!
Hạ Chí nói: "Muốn ồn ào thì đi ra ngoài......" Thanh âm vô cùng lãnh đạm......
Thanh niên cũng không dùng biểu tình hi hi ha ha nữa, gã nhìn Hạ Chí nửa ngày, nói: "Sao? Diễn kịch 6 năm nên giờ không diễn nổi nữa? Hay là bảo bối của cậu đã phát hiện ra......"
"Đi ra ngoài." Hạ Chí lạnh lẽo nói! Cảnh cáo nhìn về phía thanh niên! Lập tức đánh gãy câu nói của gã.....
Không hổ là nam nhân của tôi! Có khí phách!
Kỳ thật tôi vẫn luôn rất thích bộ dáng này của Hạ Chí, vô cùng giống những tổng tài cuồng túm khốc soái mà tôi gặp trong tiểu thuyết! Đáng tiếc ở trước mặt tôi cậu ấy lập tức phá công, tuy rằng bộ dáng cậu ấy làm nũng hay mỉm cười, dính lấy tôi cũng rất đẹp, nhưng mà...... Nhưng mà......
Thôi được, cậu ấy có bộ dạng nào tôi cũng thích.
Bất quá vừa nãy người kia nói gì? Nói tôi phát hiện cái gì?
Tôi tò mò, nhưng Hạ Chí và tên thanh niên đều không nói gì nữa, đều muộn thanh uống rượu......
Quả nhiên, tôi đánh giá cao Hạ Chí, tới câu lạc bộ đêm mà chỉ uống rượu, không có bồi rượu như trong tưởng tượng của tôi, trừ bỏ một gã cứ trưng bộ mặt " muốn nói lại thôi" lại không dám nói chuyện thì chả có thêm một sinh vật nào cả!
Tôi cảm thấy tôi nên khen ngợi cậu ấy, vì thế đi xoa xoa tóc cậu, mặc dù tôi không chạm vào được, tượng trưng xoa xoa một chút cũng tốt mà, đến khi tay của tôi vừa mới đụng tới mái tóc của Hạ Chí, Hạ Chí đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn tôi!
Tay tôi run lên, lập tức rút về, cùng lúc đó thanh niên rốt cuộc nghẹn ra một câu, không! Phải nói là hai từ:
"Sao vậy?"
Hạ Chí rũ mắt, đôi môi bị cồn cay hồng nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì......"
Hù chết người! Không có việc gì mà còn nhạy bén cái gì a! Lòng tôi quay cuồng, không hề tiếp tục đi trêu chọc Hạ Chí.
Xem Hạ Chí nói chuyện phiếm với bạn bè thật nhàm chán, bởi vì hai người đều không nói lời nào, một người muốn nói không dám nói, một người trầm mặc.
Thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt qua không khí đình trệ trong phòng, tôi mới cảm thấy không khí hòa hoãn một chút......
Hạ Chí nhìn điện thoại, nhăn mày, một lúc sau mới nghe máy, nói: "Hải Đường......"
Ngọa tào, là cái cô Mary Soda khoác da ngoài của tôi gọi tới!
Tôi cảm thấy tôi nên nghe lén cuộc gọi này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất