Gia Hữu Manh Vịt

Chương 3

Trước Sau
Tiêu Manh Á cúi đầu đánh giá thân hình nhỏ bé của mình, thân hình còn chưa trưởng thành muốn bán manh rất khó đấy. Tiêu Manh Á mếu máo không hài lòng với thân hình này.

Nó từng gặp qua loài chó, khi chúng được chủ nhân vuốt ve có thể gục trên người chủ nhân còn có thể làm nũng đòi ôm một cái.

Thật hâm mộ...

Nó cũng muốn được như vậy, dụi vào người chủ nhân, làm nũng đòi ôm một chút...

Ngụy Cốc muốn đi xuống lầu, vịt nhỏ từ trước mặt hắn lung lay nửa chạy nửa bay thật quỷ dị phối hợp theo hắn.

"Quạc quạc!"

"???"

Vịt nhỏ bám vào ống quần hắn, sợ dẫm phải nó Ngụy Cốc đành đứng im không dám động đậy.

"Quạc quạc quạc" Ta bò, ta bò, ta bò bò bò!!! Tiêu Manh Á dùng hết sức bình sinh, quơ quơ cả chân nhỏ, lông xù xù cùng cả cánh nhỏ thế nhưng cũng không thể đạt được mục đích mà nó muốn. Trên mặt Ngụy Cốc mơ hồ xuất hiện hắc tuyến, hắn nhìn vịt nhỏ dưới ống quần hắn cọ cọ lắc lư leo lên, rồi tụt xuống, lại leo lên rồi lại trượt xuống,......

"......."

Ngụy Cốc không nhìn nổi nữa, đành cong lưng nhấc vịt nhỏ lên đặt trong lòng bàn tay, sờ sờ lông xù trên đầu nhỏ, hỏi:

"Ngươi làm sao vậy?"



"Quác quác quác ~" chủ nhân, muốn ôm một cái ~

Ngụy Cốc: "....."

Nếu hắn đoán không sai, vịt nhỏ hiện giờ đang ưỡn ngực ngẩng đầu, hai mắt long lanh tựa như đang bắt chước cún con? Nó đang vui vẻ sao?

Ngụy Cốc trầm mặc không nói, không biết nên đem vịt con thả xuống hay tiếp tục giữ nó trong tay. Hắn chưa từng nuôi thú cưng gì cả miễn bàn đến một con vịt con.

Tiêu Manh Á tựa hồ như hiểu được cảm xúc của chủ nhân, không lắc lư thân mình nữa, cũng không tiếp tục bán manh, an an tĩnh tĩnh khép cánh nhỏ vào ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay hắn, mổ nhè nhẹ vào lòng bàn tay Ngụy Cốc.

"Quác ~~" Nó cũng không muốn làm chủ nhân phải khó xử.

Ngoan như vậy ư? Ngụy Cốc thầm nghĩ.

Kế hoạch ban đầu hôm nay của hắn là tham gia hai cuộc họp, thế mà hiện giờ nhìn vịt nhỏ dính hắn như vậy hắn đột nhiên cảm thấy không muốn ra khỏi nhà. Nhẹ nhàng nâng vịt nhỏ màu vàng nhạt lông xù xù trên tay hắn gọi điện thoại cho trợ lý.

Ngụy Cốc ngồi trong thư phòng bắt đầu họp. Hai cuộc họp cứ như thế mà bị hắn đổi thành họp video. Vịt nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên chân hắn, có lẽ là biết hắn đang bận, vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện không phát ra tiếng kêu.

Tiêu Manh Á cảm thấy chủ nhân lúc ở cuộc họp trông vô cùng đẹp trai soái khí, nó không ngừng biểu đạt nội tâm hưng phấn quạc quạc kêu lên không ngừng. Tốt nhất là có thể kêu đến khi cọ được vào lồng ngực chủ nhân, cọ đến quay cuồng. Nó tưởng tượng một ngày được cùng chủ nhân nói chuyện chứ không phải là quạc quạc kêu không ngừng...

Sau khi họp xong hai cuộc họp, bả vai Ngụy Cốc đã trở nên cứng đờ, hắn giật giật cánh tay, xoay xoay cái eo rồi quay sang nhìn vịt nhỏ đang ngủ ngon lành ở bên cạnh.



Vừa ngoan ngoãn lại còn yên tĩnh.

Hắn mong sao vịt con có thể sống lâu một chút.

...........

Sau khi ăn uống xong xuôi, Ngụy Cốc mang theo vịt con ra khỏi nhà. Mọi người xung quanh đều là dắt chó dắt mèo đi dạo cũng chỉ có hắn là dắt... vịt.

"Quác quác quác ~" Tiêu Manh Á chạy trước chạy sau một hồi rồi lại chạy về bên ống quần chủ nhân cọ cọ, chủ nhân không chỉ là tốt không đâu, hắn không chỉ thu nuôi nó, cho nó ăn, cho nó ở còn mang nó ra ngoài tản bộ, vừa hạnh phúc lại còn cảm động. Trái tim nhỏ nhỏ bị cảm xúc ngọt ngào lấp đầy, sợ ngọt ngào quá không chịu nổi, nó lại chạy ra trước, chạy một vòng.

Xem ra vịt nhỏ thật sự thích ra bên ngoài đi dạo, sau này đi dạo cùng nó nhiều một chút.

Ngụy Cốc mang theo vịt nhỏ chậm rãi đi học theo hàng cây tản bộ, cũng may tiểu khu này không đông người lắm, có người nhìn thấy cũng không ngạc nhiên. Dù sao thì cũng có người thích nuôi thú nuôi độc đáo, huống chi hắn chỉ là nuôi một con vịt mà thôi.

Tiêu Manh Á chạy qua chạy lại đến mệt rồi. Nó lung la lung lay thân mình nho nhỏ đi theo Ngụy Cốc, nó cố ý đi chầm chậm khó khăn bám theo bước đi của hắn.

"Quạc quạc." Mệt quá đi.

Ngụy Cốc dừng lại, bàn tay to ấm áp đem vịt con đặt lên lòng bàn tay, vịt nhỏ cũng thật nhẹ.

Tiêu Manh Á thụ sủng nhược kinh kêu lên, cặp mắt mở to như có thứ gì muốn chảy ra, nó ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cằm của chủ nhân. Một hồi lâu dường như nhớ ra điều gì, nó ngó xuống xem chân mình. Ừm, vẫn tốt không dính bẩn chút nào.

"Quạc quạc" Tiêu Manh Á thân mật mổ mổ lên tay chủ nhân. Mổ xong lại mổ.... qua một hồi trời cũng đã tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau