Chương 6: Món đồ Chơi
Hôm nay, ở công ty Ngụy Cốc liên tục ngẩn người, bình thường sẽ không bao giờ có chuyện như vậy. Cảm xúc lão bản biến hóa là chuyện liên quan đến sinh mệnh nhân viên vì vậy trợ lý tiểu Tần rất nhanh đã phát hiện ra ông chủ hôm nó có gì đó là lạ!
"Sếp, hôm nay anh có gì không thoải mái sao? Có muốn nghỉ ngơi một lúc không?"
"Tôi không sao, chỉ là muốn hỏi cô một chút."
Tiểu Tần thụ sủng nhược kinh, sếp bọn họ chỉ số IQ cao như chót vót, người thông minh như vậy muốn hỏi nàng cái gì đây?
"Nhà cô có nuôi thú cưng không?"
"Thú cưng? Ý sếp nói là chó mèo gì đó sao?"
Ngụy Cốc trầm mặc...
"Cũng như vậy đi."
Tiểu Tần cười cười: "Bình thường tôi cũng không rảnh rỗi lắm nên không nuôi, nhưng em gái tôi có nuôi một con mèo Anh lông ngắn, tôi có rảnh cũng có giúp nó chăm sóc. Thú cưng đều cần chủ nhân chăm sóc bầu bạn dốc lòng chiếu cố, nếu đã chọn nuôi nó thì nên dành thời gian chăm sóc làm bạn cùng chúng."
Ngụy Cốc thầm ghi nhớ trong lòng thú cưng cần chủ nhân bỏ thời gian bầu bạn cùng.
"Vạn vật đều có linh tính cho nên động vật nhỏ cũng vậy. Nếu đối xử tốt với nó, nó sẽ coi ngươi như chủ nhân. Thú cưng có thể cảm nhận được cảm xúc của con người, có đôi khi chúng nó cũng sẽ giận dỗi phá phách nhưng chúng ta cũng nên nhịn nó một chút. Tôi tin rằng động vật nhỏ bản chất đều lương thiện hiền lành!"
Ngụy Cốc trong lòng cũng không phản đối lời Tiểu Tần, hắn thật sự cảm thấy vịt nhỏ vừa đáng yêu vừa lương thiện, không cáu kỉnh và cũng dễ nuôi nữa.
...........................
Ngụy Cao rời công ty về sớm một tiếng, hắn đên một cửa hàng thú cưng lớn. Hàng loạt đồ chơi muôn màu muôn vẻ làm hắn ngẩn người do dự. Người quyết đoán như hắn chưa bao giờ phải băn khoăn như vậy. Một con vịt nhỏ, dù thế nào thì những món đồ chơi ở đây đều lớn hơn nó...
Tiêu Manh Á ở nhà buồn chán cả một ngày, chủ nhân không ở đây nó cũng không biết làm gì trong căn phòng rộng lớn này. Nó chu chu miệng sửa sang lông tơ trên cổ, ngoan ngoãn nhớ chủ nhân. Nếu có thể hóa thành người thì tốt rồi, lúc nhớ Ngụy Cốc có thể ra ngoài tìm hắn, không phải ngồi ngốc một chỗ không biết làm gì.
Tiêu Manh Á lần đầu tiên cảm nhận được chờ đợi là một loại cảm giác tức điên người, à không, tức điên vịt. Nó bắt đầu đếm vịt, đếm một hồi, đếm đến loạn cả số cuối cùng chủ nhân cũng về nhà.
"quác quác!" cuối cùng ngươi cũng về rồi.
Ngụy Cốc buông túi giấy trong tay, vịt nhỏ lung lay chạy tới nhảy lên lòng bàn tay hắn.
"Quang quác, quang quác ~" Nếu ngươi không về nữa ta buồn chết mất TVT
Ngụy Cốc lấy đồ chơi trong túi ra, một đống vàng vàng cam cam tràn ngập.
"Quác! Quác! Quác!"
Tiêu Manh Á trợn trắng mắt nhìn đống vịt đồ chơi! Thật nhiều vịt!!! Từ trước đến giờ nó chưa từng thấy nhiều đồng loại như vậy. Tiêu Manh Á kích động ghé vào bên cạnh vịt đồ chơi, chu chu mỏ mổ chỗ này chọc chỗ kia. A??? Sao lại không động đậy gì hết? Vì sao lại thế? Nó sốt ruột nhìn Ngụy Cốc, trên thực tế vịt nhỏ không biết trên thế giới tồn tại một thứ gọi là đồ chơi.
Ngụy Cốc cảm thấy hắn có thể hiểu được ánh mắt sốt ruột và nghi vấn của vịt nhỏ, không nhịn được cười một chút. Hắn giơ ngón trỏ ra chọt chọt đầu vịt nhỏ.
"Đây đều là đồ chơi do con người chế tạo ra, ta mua về cho ngươi giải sầu, lúc buồn chán có thể cầm chơi đó." Thật ra Ngụy Cốc từng nghĩ sẽ mua vài con vịt sống về để chơi cùng nó nhưng nghĩ đến không phải con vịt nào cũng biết nghe lời, lúc hắn không ở nhà, mấy con vịt kia chạy ra ị bậy khắp nơi, chỉ nghĩ thôi hắn đã thấy đau đầu.
"Quạc!" Tiêu Manh Á biết đây là món đồ chơi giả, trong lòng không biết đang buồn hay đang vui. Thật ra nó rất sợ nếu chủ nhân nuôi vịt khác rồi bỏ rơi nó thì nó phải làm sao đây?
"Sau này ngươi ở nhà có thể chơi cùng mấy món đồ chơi này, nếu ngươi thật sự muốn vịt sống để chơi cùng có thể nói với ta, ta cũng có thể mua vài con về cho ngươi."
Tiêu Manh Á bị làm cho cảm động rồi: "Quác quác quác!" Chủ nhân đối xử với nó tốt như vậy nó đã vừa lòng lắm rồi! Nó không muốn có đồng loại đến tranh giành tình yêu chủ nhân dành cho nó đâu!!! . Truyện Khác
Tiêu Manh Á lạch bạch đi đến bên chân Ngụy Cốc cọ cọ, vẫn là ở cạnh chủ nhân là tốt nhất!
"Sếp, hôm nay anh có gì không thoải mái sao? Có muốn nghỉ ngơi một lúc không?"
"Tôi không sao, chỉ là muốn hỏi cô một chút."
Tiểu Tần thụ sủng nhược kinh, sếp bọn họ chỉ số IQ cao như chót vót, người thông minh như vậy muốn hỏi nàng cái gì đây?
"Nhà cô có nuôi thú cưng không?"
"Thú cưng? Ý sếp nói là chó mèo gì đó sao?"
Ngụy Cốc trầm mặc...
"Cũng như vậy đi."
Tiểu Tần cười cười: "Bình thường tôi cũng không rảnh rỗi lắm nên không nuôi, nhưng em gái tôi có nuôi một con mèo Anh lông ngắn, tôi có rảnh cũng có giúp nó chăm sóc. Thú cưng đều cần chủ nhân chăm sóc bầu bạn dốc lòng chiếu cố, nếu đã chọn nuôi nó thì nên dành thời gian chăm sóc làm bạn cùng chúng."
Ngụy Cốc thầm ghi nhớ trong lòng thú cưng cần chủ nhân bỏ thời gian bầu bạn cùng.
"Vạn vật đều có linh tính cho nên động vật nhỏ cũng vậy. Nếu đối xử tốt với nó, nó sẽ coi ngươi như chủ nhân. Thú cưng có thể cảm nhận được cảm xúc của con người, có đôi khi chúng nó cũng sẽ giận dỗi phá phách nhưng chúng ta cũng nên nhịn nó một chút. Tôi tin rằng động vật nhỏ bản chất đều lương thiện hiền lành!"
Ngụy Cốc trong lòng cũng không phản đối lời Tiểu Tần, hắn thật sự cảm thấy vịt nhỏ vừa đáng yêu vừa lương thiện, không cáu kỉnh và cũng dễ nuôi nữa.
...........................
Ngụy Cao rời công ty về sớm một tiếng, hắn đên một cửa hàng thú cưng lớn. Hàng loạt đồ chơi muôn màu muôn vẻ làm hắn ngẩn người do dự. Người quyết đoán như hắn chưa bao giờ phải băn khoăn như vậy. Một con vịt nhỏ, dù thế nào thì những món đồ chơi ở đây đều lớn hơn nó...
Tiêu Manh Á ở nhà buồn chán cả một ngày, chủ nhân không ở đây nó cũng không biết làm gì trong căn phòng rộng lớn này. Nó chu chu miệng sửa sang lông tơ trên cổ, ngoan ngoãn nhớ chủ nhân. Nếu có thể hóa thành người thì tốt rồi, lúc nhớ Ngụy Cốc có thể ra ngoài tìm hắn, không phải ngồi ngốc một chỗ không biết làm gì.
Tiêu Manh Á lần đầu tiên cảm nhận được chờ đợi là một loại cảm giác tức điên người, à không, tức điên vịt. Nó bắt đầu đếm vịt, đếm một hồi, đếm đến loạn cả số cuối cùng chủ nhân cũng về nhà.
"quác quác!" cuối cùng ngươi cũng về rồi.
Ngụy Cốc buông túi giấy trong tay, vịt nhỏ lung lay chạy tới nhảy lên lòng bàn tay hắn.
"Quang quác, quang quác ~" Nếu ngươi không về nữa ta buồn chết mất TVT
Ngụy Cốc lấy đồ chơi trong túi ra, một đống vàng vàng cam cam tràn ngập.
"Quác! Quác! Quác!"
Tiêu Manh Á trợn trắng mắt nhìn đống vịt đồ chơi! Thật nhiều vịt!!! Từ trước đến giờ nó chưa từng thấy nhiều đồng loại như vậy. Tiêu Manh Á kích động ghé vào bên cạnh vịt đồ chơi, chu chu mỏ mổ chỗ này chọc chỗ kia. A??? Sao lại không động đậy gì hết? Vì sao lại thế? Nó sốt ruột nhìn Ngụy Cốc, trên thực tế vịt nhỏ không biết trên thế giới tồn tại một thứ gọi là đồ chơi.
Ngụy Cốc cảm thấy hắn có thể hiểu được ánh mắt sốt ruột và nghi vấn của vịt nhỏ, không nhịn được cười một chút. Hắn giơ ngón trỏ ra chọt chọt đầu vịt nhỏ.
"Đây đều là đồ chơi do con người chế tạo ra, ta mua về cho ngươi giải sầu, lúc buồn chán có thể cầm chơi đó." Thật ra Ngụy Cốc từng nghĩ sẽ mua vài con vịt sống về để chơi cùng nó nhưng nghĩ đến không phải con vịt nào cũng biết nghe lời, lúc hắn không ở nhà, mấy con vịt kia chạy ra ị bậy khắp nơi, chỉ nghĩ thôi hắn đã thấy đau đầu.
"Quạc!" Tiêu Manh Á biết đây là món đồ chơi giả, trong lòng không biết đang buồn hay đang vui. Thật ra nó rất sợ nếu chủ nhân nuôi vịt khác rồi bỏ rơi nó thì nó phải làm sao đây?
"Sau này ngươi ở nhà có thể chơi cùng mấy món đồ chơi này, nếu ngươi thật sự muốn vịt sống để chơi cùng có thể nói với ta, ta cũng có thể mua vài con về cho ngươi."
Tiêu Manh Á bị làm cho cảm động rồi: "Quác quác quác!" Chủ nhân đối xử với nó tốt như vậy nó đã vừa lòng lắm rồi! Nó không muốn có đồng loại đến tranh giành tình yêu chủ nhân dành cho nó đâu!!! . Truyện Khác
Tiêu Manh Á lạch bạch đi đến bên chân Ngụy Cốc cọ cọ, vẫn là ở cạnh chủ nhân là tốt nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất