Chương 8
Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
________________________________
Từ khi tổ tông khai tông lập phái, với Tông Huyền Kiếm và tâm pháp Quy Nguyên nổi danh thiên hạ, đại danh Tông thị đã chế bá Cửu Châu ba trăm năm. Dù làm trái với luật thường "Đại đạo ai cũng đi được, thiên hạ là của chung" của Tu Tiên giới, công khai đăng cơ xưng đế, Tiên môn thiên hạ cũng không ai dám xen vào, chỉ có thể cúi đầu xưng thần, cắt đất phong hầu, ủng hộ Tông thiên tử thành Nhân hoàng, làm chủ Cửu Châu.
Nhưng thay đổi chỉ là chuyện thường, có thịnh tất có suy, là quy luật không thể thay đổi từ xa xưa. Tới đời Ninh Hoa Đế Quân Tông Minh Hách, uy thế Tông thị đã suy yếu, nhân tài trong Tu Tiên giới xuất hiện tầng tầng lớp lớp, qua thời gian trăm năm, bất mãn với Tông thị ngày càng tăng, dưới mặt nước tưởng như tĩnh lặng đã dấy lên sóng lớn mãnh liệt.
Kỳ thực Tông thị suy thoái, ràng buộc vô cùng lớn với chuyện gần ba đời không có nổi một thiên kiêu tuyệt đỉnh.
Chuyện tìm đạo Tu Tiên, đời trước cần cù học hỏi đương nhiên mới là trọng yếu, nhưng căn cốt tư chất bẩm sinh, thường đã quyết định giới hạn của một người từ khi mới chào đời, mà Tu Tiên giới lại là một người đắc đạo chín đời thăng thiên, không có người đạt tới đỉnh cao lĩnh quân, chỉ dựa vào người đông thế mạnh, thì khó có thể khiến kẻ khác thần phục.
Tông Minh Hách có chín con trai ba con gái, trưởng tử và con út đều mang căn cốt hiếm thấy, có khả năng được ngồi lên ngôi báu nhất, đáng tiếc, chúng tiên môn đã âm thầm chống lại Tông thị, cục diện tổ nghiệp suy yếu mưa bão hoành hành này, cũng không phải thứ mà hai đứa trẻ còn chưa thành tài có thể xoay chuyển được.
Phủ Đại Danh - Cung Vô Cực.
Trong hậu hoa viên truyền tới tiếng cười đùa, một thiếu niên xách quần xắn áo, đang dẫn theo một đám con nít đá cầu chơi đùa, cầu da dê này như sinh ra trên chân y, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi khống chế của y được, đám nhỏ cao cao thấp thấp ríu ra ríu rít vòng quanh y, đều muốn cướp cầu khỏi chân y, nhìn cảnh này thật giống một con chó lớn dẫn theo một đám chó con nô đùa.
Thiếu niên có lông mày hình chữ Bát, mắt sáng như sao, thần thái không thua ánh nắng chói chang, lúm đồng tiền đẹp hơn hoa quỳnh, thực sự là một công tử văn nhã khiến người kinh diễm.
"Đại ca... A!" Một đứa nhỏ gọi một tiếng đã vấp ngã, lập tức nức nở.
Tông Tử Hoành bỏ cầu xuống, gạt mọi người ra, cười bế đứa nhỏ kia lên, nhéo mũi nó đùa cợt: "Ây da Tiểu Cửu, lại muốn khóc nhè nữa sao?"
Trong mắt Tông Tử Kiêu căn bản không có chút nước mắt nào, vẫn giả vờ làm dáng vẻ rưng rưng muốn khóc, dùng bàn tay lấm lem dụi mắt: "Đệ bị ngã, huynh còn cười đệ."
"Để huynh xem nào." Tông Tử Hoành kéo ống quần nó lên, thấy trên gối bị sứt rỉ máu, "Đại ca đưa đệ đi thoa thuốc có được không."
"Dạ."
Tông Tử Hoành một tay bế Tông Tử Kiêu lên, mấy đứa nhỏ vẫn níu lấy y phục Tông Tử Hoành: "Đại ca còn quay lại không, về chơi với bọn đệ tiếp nha."
Tông Tử Hoành xoa đầu từng đứa một: "Nắng gắt rồi, các đệ cũng giải tán đi, lần sau đại ca lại chơi với các đệ sau."
Tông Tử Kiêu ôm sát cổ Tông Tử Hoành, thầm lộ ra nụ cười đắc ý.
"Đại ca, nóng quá đi." Nó dán sát mặt vào cổ Tông Tử Hoành, ỉu xìu xìu nhỏ giọng giận dỗi.
"Đệ nóng sao còn ôm huynh chặt thế." Tông Tử Hoành kéo cánh tay nhỏ mướt mồ hôi xuống khỏi cổ, thở dài, "Đại ca có thể làm đệ té hay sao chứ."
"Đệ..."
Tông Tử Hoành đột nhiên tóm lấy eo Tông Tử Kiêu, nâng nó lên giữa không trung xoay ba vòng, nâng lên quá đầu rồi hạ xuống lại xoay ra sau, cuối cùng lại bế nó về bên hông.
Tông Tử Kiêu vừa hét lên vừa cười vang giòn giã, hưng phấn tới mức khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.
Tông Tử Hoành cười nói: "Không đau à?"
"Vốn cũng không đau, đệ chỉ không muốn chơi nữa thôi." Tông Tử Kiêu làm nũng nói, "Muốn ăn canh nấm tuyết táo đỏ đại ca nấu cơ."
"Đệ đúng là lắm trò vặt thật đấy." Tông Tử Hoành bế nó về Thanh Huy Các, trên đường thuận tiện hỏi nó về bài tập mấy hôm nay, thấy nó đáp trôi chảy, không hề lười biếng, nên khen mấy câu.
"Ngon ghê, ngọt lắm luôn." Tông Tử Kiêu ăn một miếng nấm tuyết lớn, liếm liếm môi thỏa mãn.
Tông Tử Hoành mang một chiếc khăn ướt tới, đầu tiên lau sạch khuôn mặt nhỏ lấm lem của Tông Tử Kiêu trước. Tầm tám tuổi, như phấn điêu ngọc trác (phấn đúc ngọc mài), gương mặt này của nó quả thực như đúc ra từ một khuôn với mẫu thân được khen là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, đặc biệt là đuôi đôi mắt hồ ly cong lên kia, lúc nhìn người ta, ánh mắt sáng ngời, tựa như có điều muốn nói lại thôi.
"Ăn chậm thôi." Lau mặt xong, Tông Tử Hoành muốn sát trùng vết thương cho nó một chút.
Tông Tử Kiêu đong đưa chân: "Không cần đâu, mấy hôm là khỏi thôi à."
"Ít nhất là phải lau sạch đã."
Sát trùng xong, bát canh nấm tuyết kia của Tông Tử Kiêu đã sắp thấy đáy, nó chớp chớp mắt: "Đại ca, đệ có một tin tốt muốn nói cho huynh nè."
"Tin tốt gì."
"Đệ sắp kết đan rồi đó."
Tông Tử Hoành ngẩn ra: "Thật à?"
"Dạ." Tông Tử Kiêu kiêu ngạo hất cằm lên, "Đại ca cũng kết đan trước mười tuổi, đệ cũng muốn giống đại ca vậy đó."
Tông Tử Hoành vui mừng vỗ vai Tông Tử Kiêu: "Đệ có khi còn sớm hơn cả đại ca nữa, tiểu Cửu, đệ nhất định phải tu hành chăm chỉ, sẽ có một ngày thành đại đạo, không còn ai trong thiên hạ có thể cười nhạo Tông thị chúng ta chẳng có ai nối nghiệp nữa."
"Có đại ca ở đây, ai dám cười nhạo chúng ta chứ." Đáy mắt Tông Tử Kiêu ngập tràn sùng bái, "Đại ca là lợi hại nhất mà."
Nhìn dáng vẻ Tông Tử Kiêu ngây thơ vô ưu vô lo, Tông Tử Hoành thầm than một tiếng.
"Đại ca, đệ có thể ăn thêm bát nữa không?"
"Không thể, đệ lần trước ăn nhiều đồ lạnh rồi bị đau bụng còn gì."
"Thêm một bát thôi mà."
"Một canh giờ nữa là tới bữa tối rồi, đệ muốn ăn canh nấm tuyết táo đỏ, hay là thịt viên đầu sư tử đại ca làm?"
"Đầu sư tử, đầu sư tử*!"
(*Thịt viên đầu sư tử: hình minh họa.)
(Mừi: Đói không các bạn =))))) )
Ngoài phòng truyền tới tiếng vang, Tông Tử Hoành ló đầu ra nhìn, vui mừng đứng dậy.
Một nữ tử được người hầu vây quanh đi tới, nàng mang vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, mi mục như họa, một thân y phục cẩm la vàng ngọc, đầu cài trâm vàng đung đưa theo bước đi, dáng vẻ đoan trang sang trọng phú quý.
"Mẫu thân đã về." Tông Tử Hoành thi lễ nói.
Tông Tử Kiêu cũng đứng lên: "Thẩm phi nương nương."
"Kiêu nhi ở đây ư." Thẩm Thi Dao mỉm cười nói, "Tới tìm đại ca con chơi à?"
"Vâng."
"Cũng sắp tới bữa rồi, đừng ăn nhiều đồ lạnh như vậy." Thẩm Thi Dao kéo Tông Tử Kiêu tới trước mặt mình, dùng khăn lụa lau mồ hôi cho nó, "Kiêu nhi tối nay ở lại Thanh Huy Các ăn cơm đi."
"Được ạ, đại ca bảo sẽ làm đầu sư tử cho con đó."
Thẩm Thi Dao cười khúc khích: "Các con chỉ thích quấn lấy đại ca con thôi. Về gọi mẫu thân con tới đi, ăn tối xong, chúng ta cùng tới bên hồ Lạc Thủy ngắm trăng."
"Vâng!" Tông Tử Kiêu nhảy tung tăng chạy đi mất.
Tông Tử Kiêu đi rồi, Thẩm Thi Dao nhìn con trai nhân tài của mình, lòng được an ủi nhiều: "Tử Hoành, bài tập hôm nay thế nào?"
"Xong cả rồi ạ, lúc nãy có theo các đệ đệ muội muội chơi đùa thêm nửa canh giờ nữa."
"Nghe nói đế quân lại cắt cử nhiệm vụ cho con."
"Bình Dương luôn có ma quỷ làm loạn, phái hai nhóm tu sĩ tới, thương vong nặng nề, ngày mai con xuất cung đi xem thử."
"Tốt lắm, chúng đệ muội còn chưa lớn, chỉ có con có thể giúp đế quân phân ưu, con nhất định phải biểu hiện cho tốt, đừng để đế quân thất vọng."
Tông Tử Hoành thuận theo lời dạy bảo: "Mẫu thân yên tâm."
"Nghe nói..." Ngón tay như ngọc thon dài của Thẩm Thi Dao, khẽ vuốt qua vòng tay linh lung bằng vàng ròng, "Xích Tùng Tử kiểm tra căn cốt cửu đệ con, thiên tư không kém con nhỉ?"
"Vâng, tiểu Cửu mang căn cốt tốt nhất." Tông Tử Hoành cười, "Đệ ấy vừa nói với con, bảo đệ ấy sắp kết kim đan rồi."
Thẩm Thi Dao hơi ngừng lại một lát, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói sâu xa: "Tông thị suốt ba đời không có căn cốt như vậy, không ngờ giờ lại chợt có tới hai người, đế quân nhất định rất vui mừng."
"Phụ hoàng rất vui mừng, nhi tử và các đệ muội cũng vậy, cùng phục hưng Tông thị."
Thẩm Thi Dao quay đầu nhìn Tông Tử Hoành, ánh mắt đen thẳm khó hiểu: "Con sinh ra đã là thiên chi kiêu tử (con trai cưng của trời), là kiệt xuất trong con cháu thế gia đồng lứa ở Trung Đô, đáng tiếc nương xuất thân thấp kém, cản trở con rồi."
Tông Tử Hoành kinh hãi biến sắc: "Mẫu thân, sao người nói vậy? Nhi tử sinh ra ở Tông thị, từ nhỏ không cần lo cơm áo, đã rất thỏa mãn, chưa từng có ý nghĩ này."
Thẩm Thi Dao kéo tay Tông Tử Hoành, dịu dàng cười: "Thiên tư con cao như vậy, còn là trưởng tử, ở những tiên môn thế gia khác đương nhiên sẽ là chưởng môn tương lai. Nương cảm thấy, con không chịu thua kém như thế, ta thì lại ngược lại, không chịu tranh đua."
"Nương, người tuyệt đối đừng như thế." Tông Tử Hoành vội nói, "Cái gì mà trưởng tử thứ tử, có gì quan trọng chứ, con chưa từng để ý tới nó."
Thẩm Thi Dao ngưng mắt nhìn con trai mình, lát sau, mới nói: "Cũng được, Cửu đệ con cũng là con thứ, ngược lại không phải một mình con thấy tiếc."
Tông Tử Hoành biết mẫu thân mình rất cứng rắn, từ nhỏ tới lớn luôn nghiêm khắc với y, không cho phép y thua kém người khác, nhưng tất cả đều vì tốt cho y, lời nói như hôm nay là lần đầu nghe thấy, thực sự có chút kỳ lạ.
Y không nghĩ ra, nên tạm không nghĩ nữa, an ủi Thẩm Thi Dao mấy câu, đã đi làm đầu sư tử cho Tông Tử Kiêu.
Tối lúc ngắm trăng, Thẩm Thi Dao dáng vẻ như thường, nàng với mẫu thân Tông Tử Kiêu có quan hệ tốt, hai cung cũng thường qua lại.
Ngắm trăng xong, Tông Tử Kiêu lại muốn ngủ với Tông Tử Hoành. Hai người cách nhau tám tuổi, Tông Tử Kiêu gần như được Tông Tử Hoành nuôi lớn, từ nhỏ đã rất dính y.
Ngày hạ oi bức, muỗi lại nhiều, Tông Tử Hoành dán hai tấm Hàn Băng Phù trong màn, lại dùng thêm quạt quạt gió, Tông Tử Kiêu mới không lăn qua lộn lại như bánh rán nữa, bắt đầu buồn ngủ.
"Đại ca." Tông Tử Kiêu mơ mơ màng màng nói, "Mai có phải huynh sẽ xuất cung không, khi nào đưa đệ cùng xuất cung thế?"
"Chờ đệ lớn hơn chút, có thể đi trừ ma cùng đại ca rồi."
Tông Tử Kiêu ngáp một cái: "Chờ đệ kết đan rồi, đại ca định thưởng gì cho đệ?"
Tông Tử Hoành bật cười: "Đệ muốn được thưởng gì?"
"Đưa đệ xuất cung, đại ca mười hai tuổi đã có thể xuất cung du ngoạn, nhưng đệ xưa nay đều chưa từng ra khỏi cung."
"Được rồi, chờ đệ kết đan, huynh sẽ xin phụ quân, mang đệ ra cung chơi."
Tông Tử Kiêu lui vào trong lòng Tông Tử Hoành: "Nói phải giữ lời!"
"Ơ này đừng có sáp vào người huynh, nóng muốn chết rồi."
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
________________________________
Từ khi tổ tông khai tông lập phái, với Tông Huyền Kiếm và tâm pháp Quy Nguyên nổi danh thiên hạ, đại danh Tông thị đã chế bá Cửu Châu ba trăm năm. Dù làm trái với luật thường "Đại đạo ai cũng đi được, thiên hạ là của chung" của Tu Tiên giới, công khai đăng cơ xưng đế, Tiên môn thiên hạ cũng không ai dám xen vào, chỉ có thể cúi đầu xưng thần, cắt đất phong hầu, ủng hộ Tông thiên tử thành Nhân hoàng, làm chủ Cửu Châu.
Nhưng thay đổi chỉ là chuyện thường, có thịnh tất có suy, là quy luật không thể thay đổi từ xa xưa. Tới đời Ninh Hoa Đế Quân Tông Minh Hách, uy thế Tông thị đã suy yếu, nhân tài trong Tu Tiên giới xuất hiện tầng tầng lớp lớp, qua thời gian trăm năm, bất mãn với Tông thị ngày càng tăng, dưới mặt nước tưởng như tĩnh lặng đã dấy lên sóng lớn mãnh liệt.
Kỳ thực Tông thị suy thoái, ràng buộc vô cùng lớn với chuyện gần ba đời không có nổi một thiên kiêu tuyệt đỉnh.
Chuyện tìm đạo Tu Tiên, đời trước cần cù học hỏi đương nhiên mới là trọng yếu, nhưng căn cốt tư chất bẩm sinh, thường đã quyết định giới hạn của một người từ khi mới chào đời, mà Tu Tiên giới lại là một người đắc đạo chín đời thăng thiên, không có người đạt tới đỉnh cao lĩnh quân, chỉ dựa vào người đông thế mạnh, thì khó có thể khiến kẻ khác thần phục.
Tông Minh Hách có chín con trai ba con gái, trưởng tử và con út đều mang căn cốt hiếm thấy, có khả năng được ngồi lên ngôi báu nhất, đáng tiếc, chúng tiên môn đã âm thầm chống lại Tông thị, cục diện tổ nghiệp suy yếu mưa bão hoành hành này, cũng không phải thứ mà hai đứa trẻ còn chưa thành tài có thể xoay chuyển được.
Phủ Đại Danh - Cung Vô Cực.
Trong hậu hoa viên truyền tới tiếng cười đùa, một thiếu niên xách quần xắn áo, đang dẫn theo một đám con nít đá cầu chơi đùa, cầu da dê này như sinh ra trên chân y, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi khống chế của y được, đám nhỏ cao cao thấp thấp ríu ra ríu rít vòng quanh y, đều muốn cướp cầu khỏi chân y, nhìn cảnh này thật giống một con chó lớn dẫn theo một đám chó con nô đùa.
Thiếu niên có lông mày hình chữ Bát, mắt sáng như sao, thần thái không thua ánh nắng chói chang, lúm đồng tiền đẹp hơn hoa quỳnh, thực sự là một công tử văn nhã khiến người kinh diễm.
"Đại ca... A!" Một đứa nhỏ gọi một tiếng đã vấp ngã, lập tức nức nở.
Tông Tử Hoành bỏ cầu xuống, gạt mọi người ra, cười bế đứa nhỏ kia lên, nhéo mũi nó đùa cợt: "Ây da Tiểu Cửu, lại muốn khóc nhè nữa sao?"
Trong mắt Tông Tử Kiêu căn bản không có chút nước mắt nào, vẫn giả vờ làm dáng vẻ rưng rưng muốn khóc, dùng bàn tay lấm lem dụi mắt: "Đệ bị ngã, huynh còn cười đệ."
"Để huynh xem nào." Tông Tử Hoành kéo ống quần nó lên, thấy trên gối bị sứt rỉ máu, "Đại ca đưa đệ đi thoa thuốc có được không."
"Dạ."
Tông Tử Hoành một tay bế Tông Tử Kiêu lên, mấy đứa nhỏ vẫn níu lấy y phục Tông Tử Hoành: "Đại ca còn quay lại không, về chơi với bọn đệ tiếp nha."
Tông Tử Hoành xoa đầu từng đứa một: "Nắng gắt rồi, các đệ cũng giải tán đi, lần sau đại ca lại chơi với các đệ sau."
Tông Tử Kiêu ôm sát cổ Tông Tử Hoành, thầm lộ ra nụ cười đắc ý.
"Đại ca, nóng quá đi." Nó dán sát mặt vào cổ Tông Tử Hoành, ỉu xìu xìu nhỏ giọng giận dỗi.
"Đệ nóng sao còn ôm huynh chặt thế." Tông Tử Hoành kéo cánh tay nhỏ mướt mồ hôi xuống khỏi cổ, thở dài, "Đại ca có thể làm đệ té hay sao chứ."
"Đệ..."
Tông Tử Hoành đột nhiên tóm lấy eo Tông Tử Kiêu, nâng nó lên giữa không trung xoay ba vòng, nâng lên quá đầu rồi hạ xuống lại xoay ra sau, cuối cùng lại bế nó về bên hông.
Tông Tử Kiêu vừa hét lên vừa cười vang giòn giã, hưng phấn tới mức khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.
Tông Tử Hoành cười nói: "Không đau à?"
"Vốn cũng không đau, đệ chỉ không muốn chơi nữa thôi." Tông Tử Kiêu làm nũng nói, "Muốn ăn canh nấm tuyết táo đỏ đại ca nấu cơ."
"Đệ đúng là lắm trò vặt thật đấy." Tông Tử Hoành bế nó về Thanh Huy Các, trên đường thuận tiện hỏi nó về bài tập mấy hôm nay, thấy nó đáp trôi chảy, không hề lười biếng, nên khen mấy câu.
"Ngon ghê, ngọt lắm luôn." Tông Tử Kiêu ăn một miếng nấm tuyết lớn, liếm liếm môi thỏa mãn.
Tông Tử Hoành mang một chiếc khăn ướt tới, đầu tiên lau sạch khuôn mặt nhỏ lấm lem của Tông Tử Kiêu trước. Tầm tám tuổi, như phấn điêu ngọc trác (phấn đúc ngọc mài), gương mặt này của nó quả thực như đúc ra từ một khuôn với mẫu thân được khen là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, đặc biệt là đuôi đôi mắt hồ ly cong lên kia, lúc nhìn người ta, ánh mắt sáng ngời, tựa như có điều muốn nói lại thôi.
"Ăn chậm thôi." Lau mặt xong, Tông Tử Hoành muốn sát trùng vết thương cho nó một chút.
Tông Tử Kiêu đong đưa chân: "Không cần đâu, mấy hôm là khỏi thôi à."
"Ít nhất là phải lau sạch đã."
Sát trùng xong, bát canh nấm tuyết kia của Tông Tử Kiêu đã sắp thấy đáy, nó chớp chớp mắt: "Đại ca, đệ có một tin tốt muốn nói cho huynh nè."
"Tin tốt gì."
"Đệ sắp kết đan rồi đó."
Tông Tử Hoành ngẩn ra: "Thật à?"
"Dạ." Tông Tử Kiêu kiêu ngạo hất cằm lên, "Đại ca cũng kết đan trước mười tuổi, đệ cũng muốn giống đại ca vậy đó."
Tông Tử Hoành vui mừng vỗ vai Tông Tử Kiêu: "Đệ có khi còn sớm hơn cả đại ca nữa, tiểu Cửu, đệ nhất định phải tu hành chăm chỉ, sẽ có một ngày thành đại đạo, không còn ai trong thiên hạ có thể cười nhạo Tông thị chúng ta chẳng có ai nối nghiệp nữa."
"Có đại ca ở đây, ai dám cười nhạo chúng ta chứ." Đáy mắt Tông Tử Kiêu ngập tràn sùng bái, "Đại ca là lợi hại nhất mà."
Nhìn dáng vẻ Tông Tử Kiêu ngây thơ vô ưu vô lo, Tông Tử Hoành thầm than một tiếng.
"Đại ca, đệ có thể ăn thêm bát nữa không?"
"Không thể, đệ lần trước ăn nhiều đồ lạnh rồi bị đau bụng còn gì."
"Thêm một bát thôi mà."
"Một canh giờ nữa là tới bữa tối rồi, đệ muốn ăn canh nấm tuyết táo đỏ, hay là thịt viên đầu sư tử đại ca làm?"
"Đầu sư tử, đầu sư tử*!"
(*Thịt viên đầu sư tử: hình minh họa.)
(Mừi: Đói không các bạn =))))) )
Ngoài phòng truyền tới tiếng vang, Tông Tử Hoành ló đầu ra nhìn, vui mừng đứng dậy.
Một nữ tử được người hầu vây quanh đi tới, nàng mang vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, mi mục như họa, một thân y phục cẩm la vàng ngọc, đầu cài trâm vàng đung đưa theo bước đi, dáng vẻ đoan trang sang trọng phú quý.
"Mẫu thân đã về." Tông Tử Hoành thi lễ nói.
Tông Tử Kiêu cũng đứng lên: "Thẩm phi nương nương."
"Kiêu nhi ở đây ư." Thẩm Thi Dao mỉm cười nói, "Tới tìm đại ca con chơi à?"
"Vâng."
"Cũng sắp tới bữa rồi, đừng ăn nhiều đồ lạnh như vậy." Thẩm Thi Dao kéo Tông Tử Kiêu tới trước mặt mình, dùng khăn lụa lau mồ hôi cho nó, "Kiêu nhi tối nay ở lại Thanh Huy Các ăn cơm đi."
"Được ạ, đại ca bảo sẽ làm đầu sư tử cho con đó."
Thẩm Thi Dao cười khúc khích: "Các con chỉ thích quấn lấy đại ca con thôi. Về gọi mẫu thân con tới đi, ăn tối xong, chúng ta cùng tới bên hồ Lạc Thủy ngắm trăng."
"Vâng!" Tông Tử Kiêu nhảy tung tăng chạy đi mất.
Tông Tử Kiêu đi rồi, Thẩm Thi Dao nhìn con trai nhân tài của mình, lòng được an ủi nhiều: "Tử Hoành, bài tập hôm nay thế nào?"
"Xong cả rồi ạ, lúc nãy có theo các đệ đệ muội muội chơi đùa thêm nửa canh giờ nữa."
"Nghe nói đế quân lại cắt cử nhiệm vụ cho con."
"Bình Dương luôn có ma quỷ làm loạn, phái hai nhóm tu sĩ tới, thương vong nặng nề, ngày mai con xuất cung đi xem thử."
"Tốt lắm, chúng đệ muội còn chưa lớn, chỉ có con có thể giúp đế quân phân ưu, con nhất định phải biểu hiện cho tốt, đừng để đế quân thất vọng."
Tông Tử Hoành thuận theo lời dạy bảo: "Mẫu thân yên tâm."
"Nghe nói..." Ngón tay như ngọc thon dài của Thẩm Thi Dao, khẽ vuốt qua vòng tay linh lung bằng vàng ròng, "Xích Tùng Tử kiểm tra căn cốt cửu đệ con, thiên tư không kém con nhỉ?"
"Vâng, tiểu Cửu mang căn cốt tốt nhất." Tông Tử Hoành cười, "Đệ ấy vừa nói với con, bảo đệ ấy sắp kết kim đan rồi."
Thẩm Thi Dao hơi ngừng lại một lát, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói sâu xa: "Tông thị suốt ba đời không có căn cốt như vậy, không ngờ giờ lại chợt có tới hai người, đế quân nhất định rất vui mừng."
"Phụ hoàng rất vui mừng, nhi tử và các đệ muội cũng vậy, cùng phục hưng Tông thị."
Thẩm Thi Dao quay đầu nhìn Tông Tử Hoành, ánh mắt đen thẳm khó hiểu: "Con sinh ra đã là thiên chi kiêu tử (con trai cưng của trời), là kiệt xuất trong con cháu thế gia đồng lứa ở Trung Đô, đáng tiếc nương xuất thân thấp kém, cản trở con rồi."
Tông Tử Hoành kinh hãi biến sắc: "Mẫu thân, sao người nói vậy? Nhi tử sinh ra ở Tông thị, từ nhỏ không cần lo cơm áo, đã rất thỏa mãn, chưa từng có ý nghĩ này."
Thẩm Thi Dao kéo tay Tông Tử Hoành, dịu dàng cười: "Thiên tư con cao như vậy, còn là trưởng tử, ở những tiên môn thế gia khác đương nhiên sẽ là chưởng môn tương lai. Nương cảm thấy, con không chịu thua kém như thế, ta thì lại ngược lại, không chịu tranh đua."
"Nương, người tuyệt đối đừng như thế." Tông Tử Hoành vội nói, "Cái gì mà trưởng tử thứ tử, có gì quan trọng chứ, con chưa từng để ý tới nó."
Thẩm Thi Dao ngưng mắt nhìn con trai mình, lát sau, mới nói: "Cũng được, Cửu đệ con cũng là con thứ, ngược lại không phải một mình con thấy tiếc."
Tông Tử Hoành biết mẫu thân mình rất cứng rắn, từ nhỏ tới lớn luôn nghiêm khắc với y, không cho phép y thua kém người khác, nhưng tất cả đều vì tốt cho y, lời nói như hôm nay là lần đầu nghe thấy, thực sự có chút kỳ lạ.
Y không nghĩ ra, nên tạm không nghĩ nữa, an ủi Thẩm Thi Dao mấy câu, đã đi làm đầu sư tử cho Tông Tử Kiêu.
Tối lúc ngắm trăng, Thẩm Thi Dao dáng vẻ như thường, nàng với mẫu thân Tông Tử Kiêu có quan hệ tốt, hai cung cũng thường qua lại.
Ngắm trăng xong, Tông Tử Kiêu lại muốn ngủ với Tông Tử Hoành. Hai người cách nhau tám tuổi, Tông Tử Kiêu gần như được Tông Tử Hoành nuôi lớn, từ nhỏ đã rất dính y.
Ngày hạ oi bức, muỗi lại nhiều, Tông Tử Hoành dán hai tấm Hàn Băng Phù trong màn, lại dùng thêm quạt quạt gió, Tông Tử Kiêu mới không lăn qua lộn lại như bánh rán nữa, bắt đầu buồn ngủ.
"Đại ca." Tông Tử Kiêu mơ mơ màng màng nói, "Mai có phải huynh sẽ xuất cung không, khi nào đưa đệ cùng xuất cung thế?"
"Chờ đệ lớn hơn chút, có thể đi trừ ma cùng đại ca rồi."
Tông Tử Kiêu ngáp một cái: "Chờ đệ kết đan rồi, đại ca định thưởng gì cho đệ?"
Tông Tử Hoành bật cười: "Đệ muốn được thưởng gì?"
"Đưa đệ xuất cung, đại ca mười hai tuổi đã có thể xuất cung du ngoạn, nhưng đệ xưa nay đều chưa từng ra khỏi cung."
"Được rồi, chờ đệ kết đan, huynh sẽ xin phụ quân, mang đệ ra cung chơi."
Tông Tử Kiêu lui vào trong lòng Tông Tử Hoành: "Nói phải giữ lời!"
"Ơ này đừng có sáp vào người huynh, nóng muốn chết rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất