Chương 52
Thiên Tường có chút mỏi mệt, thật vất vả đợi cho Hạnh Tử tỉnh lại đã là chạng vạng. Hắn thở ra, nhẹ giọng nói: “Cảm thấy khá hơn chút nào không?”
-“A! Thiên Tường!” Hạnh Tử nở nụ cười, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, vươn tay bắt được tay Thiên Tường “Thực xin lỗi a, làm cho ngươi lo lắng rồi!”
-“Thật có lỗi a Hạnh Tử, Văn Dục hắn thực sự không muốn khiến cho ngươi bị thương a!” Thiên Tường chân thành nói xin lỗi.
-“Văn Dục?! A, đúng rồi! Thiên Tường, là ta không tốt. Nếu ta không cố chấp muốn xem hắn nấu canh gì, sẽ không biến thành như vậy a. Văn Dục đâu?”
-“Cái gì? Cái gì canh?” Thiên Tường nhíu mày.
-“Gì? Thiên Tường không biết sao?” Vì thế Hạnh Tử liền đem chuyện hôm đó kể lại hết, vẻ mặt xin lỗi “Đều là ta không tốt, làm cho mọi người lo lắng a!”
-“Không sao, ngươi không có việc gì thì tốt rồi!” Thiên Tường chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay thực lạnh. Hắn đứng lên, sắc mặt có chút tái nhợt “Ta sẽ gọi cho trợ lý của ngươi đến đây. Hạnh Tử tiểu thư, thật có lỗi a…Ta có chút việc phải về!”
Không đợi Hạnh Tử đáp lại, Nhâm Thiên Tường chạy đi. Hắn cố hết sức mà chạy.
‘Văn Dục nói, bởi vì ngươi yêu, ngươi thích cô gái kia…cho nên không muốn mang nàng đi ra cho người khác xem…’ bên tai tựa hồ vẫn còn vang lên thanh âm tiếc nuối của Hạnh Tử.
Hắn suy nghĩ, lúc ấy Văn Dục nói lời này thì tâm tình sẽ thế nào? Người kia cũng chỉ là muốn mang canh cho mình…Nhưng hắn lại đã làm ra cái gì? Cứ nghĩ đến nét mặt người kia tái nhợt, rõ ràng cũng sắp khóc…Chết tiệt…Hắn quả thực không thể tha thứ chính mình.
Xe dừng lại, hắn liền vọt vào trong nhà, ra sức kêu: “Dục nhi! Dục nhi!”.
Trong căn phòng trống rỗng quanh quẩn tiếng gọi “Dục nhi”…Chính là không thấy một người. Thiên Tường đột nhiên hoảng, hắn đi mở ra từng cái phòng một, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Văn Dục. Hắn vội vàng chạy về phòng ngủ, mở ra tủ quần áo. May mà quần áo vẫn còn đây, va li vẫn còn đây. Va li?
Thiên Tường mở va li ra, bên trong để vài món quần áo rất đơn giản. Áo sơmi trắng, quần bò…Mà quần áo để ở trong tủ đều là do Thiên Tường mua cho hắn, nhưng là rất ít mặc. Văn Dục vẫn đều thích mặc áo sơmi trắng thêm quần bò. Hành lý đơn giản như vậy, dường như tùy thời đều phải rời đi. Một cảm giác trống rỗng đột nhiên nảy lên trong lòng. Thì ra người kia…ngay từ đầu liền chuẩn bị phải rời đi…Thì ra trong đoạn cảm tình này, yêu không đủ là hắn…Dục nhi của hắn lại dùng tất cả đến yêu mình…
Dục nhi…
Hắn mạnh đứng lên, liền xông ra ngoài…
Âu Dương gia.
Âu Dương Vũ đứng ở đầu giường, nhìn Văn Dục vẫn ngủ không an ổn, lông mày vẫn nhăn chặt, khóe mắt luôn ẩm ướt, sắc mặt rất là tái nhợt, bàn tay nắm chặt lấy góc chăn.
-“Suy nghĩ cái gì vậy?” Âu Dương Trụ đi đến, khẽ vỗ vai Âu Dương Vũ “Chuyện hôm nay, có phải do Thiên Tường hiểu lầm không?”
-“…Ta chỉ nghĩ, thừa dịp bây giờ còn chưa lún quá sâu liền chặt đứt đi…Nhưng mà…” Âu Dương Vũ hơi nhíu mày, cúi người xuống, đem tay Văn Dục bỏ vào trong chăn, kéo lại chăn cẩn thận “Văn Dục thực ngốc. Rõ ràng như vậy, vì sao lại không chịu buông tay?”
-“Hắn hỏi ta…Yêu rồi thì nên làm cái gì bây giờ?…” Âu Dương trụ thản nhiên nở nụ cười “Có thể làm sao bây giờ a? Hoặc là dũng cảm đi yêu, hoặc là rời đi!”
-“Hắn nói như thế nào?”
-“Hắn chính là ở đó khóc, khóc thật sự áp lực…Hắn nói rất nhiều, nhưng mà ta lại không nói được một câu.”
-“Thiên Tường…” Đột nhiên Văn Dục kêu sợ hãi lên, cả người bừng tỉnh. Hắn vội ngồi dậy, hô hấp có chút dồn dập. Rõ ràng thời tiết đang rất lạnh, Văn Dục lại đầy người mồ hôi lạnh.
-“Làm sao vậy Văn Dục?” Âu Dương Trụ chạy vội tiến lên. Hắn đỡ lấy Văn Dục “Mơ thấy ác mộng sao?”
-“Ta đang ở nơi nào?” Văn Dục vừa trông thấy đối phương, sợ run một chút, vội vàng xuống giường “Hiện tại là mấy giờ, ta phải đi về!”
-“Văn Dục, ngươi phải đi về đâu a?” Âu Dương Vũ lẳng lặng nhìn Văn Dục, nhìn thẳng vào ánh mắt có chút kinh hoảng của Văn Dục.
-“Ta muốn về nấu cơm, Thiên Tường thích ăn nhất món ta nấu!” Văn Dục vẫn có chút men say liền đứng không vững. Hắn hơi loạng choạng một chút “Thật có lỗi, đã quấy rầy rồi…Ta phải chạy về a!”
Văn Dục đang muốn đi qua, Âu Dương Vũ đột nhiên kéo lại tay hắn, lẳng lặng nói: “Văn Dục, Thiên Tường cần chính là một gia đình đầy đủ…Trong nhà sẽ có một nữ nhân giống như Hạnh Tử tiểu thư. Nữ nhân sẽ mỗi ngày nấu cơm cho hắn, sẽ cho hắn một đứa nhỏ…Đứa nhỏ sẽ gọi Thiên Tường ba ba, gọi nữ nhân mụ mụ. Cả nhà họ sẽ thực tự nhiên mà đi chơi ở khu vui chơi, sẽ nắm tay nhau đi tham gia hội trường của bọn nhỏ…Mọi người sẽ chân thành mà chúc phúc cho vợ chồng họ mà không phải dùng ánh mắt khác thường đi phỏng đoán…Văn Dục, ngươi hiểu ta nói gì sao?”
-“Ta không hiểu!” Sắc mặt Văn Dục có chút trắng bệch, dùng sức bỏ ra tay hắn, lắc đầu “Thiên Tường thích uống cháo ta nấu, thích món sườn sào chua ngọt mà ta làm…” Thanh âm đã muốn run run thật sự, Văn Dục lui lại mấy bước “Hắn nói ta phải ở bên hắn cả đời…Chúng ta đã ngoắc tay thề…không thể…”
-“Lần trước…” Âu Dương Vũ mạnh xoay người, nhìn thẳng vào ánh mắt thất kinh của Văn Dục “Lần trước các ngươi đi khu vui chơi, bởi vì Hạnh Tử bị ngã, Thiên Tường liền chạy qua xem nàng, sau đó hắn không phải đã quên ngươi sao?”
-“Không có! Không có!” Văn Dục nắm chặt tay “Hắn cuối cùng vẫn là về đón ta!”
Bạn đang
-âNgÆ°Æ¡i rá»t cuá»c có hiá»u ta Äang nói gì hay không a! Các ngÆ°Æ¡i á» cùng má»t chá», Thiên TÆ°á»ng liá»n không thá» hoà n thà nh ý nguyá»n của mẫu thân hắn, bảo vá» cho công ty. Tác Phá» Ã Ny Ãu công ty sẽ không thá» Äá» cho má»t ngÆ°á»i Äá»ng tÃnh tiếp nháºn, ngÆ°Æ¡i muá»n là m cho Thiên TÆ°á»ng cả Äá»i sá»ng trong ánh mắt khác thÆ°á»ng của ngÆ°á»i khác? NgÆ°Æ¡i muá»n là m cho hắn cả Äá»i nà y không ngẩng Äược mặt lên sao?â Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© cho tá»i bây giá» cÅ©ng chÆ°a cảm thấy chÃnh mình thá»±c tuyá»t tình. Lúc nà y Äây, hắn lại cảm thấy chÃnh mình tháºt sá»± thá»±c vô tình.
-âKhôngâ¦không phảiâ¦không phải nhÆ° thế!â NÆ°á»c mắt cháºm rãi bừng lên, VÄn Dục suy sụp ngá»i xuá»ng, tay run run từ trong túi lấy ra má»t Äôi nhẫn bằng nhá»±a âThiên TÆ°á»ng nóiâ¦chúng ta sẽ có má»t gia Äìnhâ¦trong nhà sẽ có ngÆ°á»i ná»i trợi là taâ¦Sau Äó khi Äược nghá» chúng ta sẽ Äi chÆ¡iâ¦Sau Äóâ¦nếu ta thÃchâ¦trong nhà liá»n nuôi chó hay mèo gì Äóâ¦Nếu ta thÃch chúng ta Äi sẽ nháºn nuôi má»t Äứa nhá»â¦Äứa nhá» gá»i ta mụ mụ, gá»i hắn ba baâ¦Nếu không Äủ lại nháºn nuôi thêmâ¦â
-âNgÆ°Æ¡i nghÄ© xem, Äá» Äứa nhá» kêu má»t ngÆ°á»i nam nhân là mụ mụ, ngÆ°á»i khác sẽ nghÄ© thế nà o a?â Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© rá»t cục má»m lòng, hắn ná»a quỳ xuá»ng, Äem VÄn Dục khóc không thà nh tiếng ôm và o trong ngá»±c âÄứa ngá»c, buông tay Äi! Äã muá»n kết thúc rá»i a!â
-ââ¦â VÄn Dục mạnh Äứng lên, hung hÄng Äẩy ra Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ©, cá» sức chạy ra, ngay cả giầy cÅ©ng không Äeo, liá»n trá»±c tiếp liá»n xông ra ngoà iâ¦
-âVÄn Dục!â Ãu DÆ°Æ¡ng Trụ gấp Äến Äá» Äang muá»n lao ra, Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© ảm Äạm ngÄn lại hắn âÄá» hắn bình tÄ©nh má»t chút Äi! NgÆ°Æ¡i nói ta có phải quá Äáng không?â
-âCó!â Ãu DÆ°Æ¡ng Trụ im lặng nhìn hắn âNhÆ°ng ta biết ngÆ°Æ¡i Äá»u là vì Thiên TÆ°á»ng.â
-Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© ảm Äạm thá» dà i. Nên là m cái gì bây giá» má»i tá»t? Ta có nên buông tay má»t chút không a?
-“A! Thiên Tường!” Hạnh Tử nở nụ cười, sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, vươn tay bắt được tay Thiên Tường “Thực xin lỗi a, làm cho ngươi lo lắng rồi!”
-“Thật có lỗi a Hạnh Tử, Văn Dục hắn thực sự không muốn khiến cho ngươi bị thương a!” Thiên Tường chân thành nói xin lỗi.
-“Văn Dục?! A, đúng rồi! Thiên Tường, là ta không tốt. Nếu ta không cố chấp muốn xem hắn nấu canh gì, sẽ không biến thành như vậy a. Văn Dục đâu?”
-“Cái gì? Cái gì canh?” Thiên Tường nhíu mày.
-“Gì? Thiên Tường không biết sao?” Vì thế Hạnh Tử liền đem chuyện hôm đó kể lại hết, vẻ mặt xin lỗi “Đều là ta không tốt, làm cho mọi người lo lắng a!”
-“Không sao, ngươi không có việc gì thì tốt rồi!” Thiên Tường chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay thực lạnh. Hắn đứng lên, sắc mặt có chút tái nhợt “Ta sẽ gọi cho trợ lý của ngươi đến đây. Hạnh Tử tiểu thư, thật có lỗi a…Ta có chút việc phải về!”
Không đợi Hạnh Tử đáp lại, Nhâm Thiên Tường chạy đi. Hắn cố hết sức mà chạy.
‘Văn Dục nói, bởi vì ngươi yêu, ngươi thích cô gái kia…cho nên không muốn mang nàng đi ra cho người khác xem…’ bên tai tựa hồ vẫn còn vang lên thanh âm tiếc nuối của Hạnh Tử.
Hắn suy nghĩ, lúc ấy Văn Dục nói lời này thì tâm tình sẽ thế nào? Người kia cũng chỉ là muốn mang canh cho mình…Nhưng hắn lại đã làm ra cái gì? Cứ nghĩ đến nét mặt người kia tái nhợt, rõ ràng cũng sắp khóc…Chết tiệt…Hắn quả thực không thể tha thứ chính mình.
Xe dừng lại, hắn liền vọt vào trong nhà, ra sức kêu: “Dục nhi! Dục nhi!”.
Trong căn phòng trống rỗng quanh quẩn tiếng gọi “Dục nhi”…Chính là không thấy một người. Thiên Tường đột nhiên hoảng, hắn đi mở ra từng cái phòng một, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Văn Dục. Hắn vội vàng chạy về phòng ngủ, mở ra tủ quần áo. May mà quần áo vẫn còn đây, va li vẫn còn đây. Va li?
Thiên Tường mở va li ra, bên trong để vài món quần áo rất đơn giản. Áo sơmi trắng, quần bò…Mà quần áo để ở trong tủ đều là do Thiên Tường mua cho hắn, nhưng là rất ít mặc. Văn Dục vẫn đều thích mặc áo sơmi trắng thêm quần bò. Hành lý đơn giản như vậy, dường như tùy thời đều phải rời đi. Một cảm giác trống rỗng đột nhiên nảy lên trong lòng. Thì ra người kia…ngay từ đầu liền chuẩn bị phải rời đi…Thì ra trong đoạn cảm tình này, yêu không đủ là hắn…Dục nhi của hắn lại dùng tất cả đến yêu mình…
Dục nhi…
Hắn mạnh đứng lên, liền xông ra ngoài…
Âu Dương gia.
Âu Dương Vũ đứng ở đầu giường, nhìn Văn Dục vẫn ngủ không an ổn, lông mày vẫn nhăn chặt, khóe mắt luôn ẩm ướt, sắc mặt rất là tái nhợt, bàn tay nắm chặt lấy góc chăn.
-“Suy nghĩ cái gì vậy?” Âu Dương Trụ đi đến, khẽ vỗ vai Âu Dương Vũ “Chuyện hôm nay, có phải do Thiên Tường hiểu lầm không?”
-“…Ta chỉ nghĩ, thừa dịp bây giờ còn chưa lún quá sâu liền chặt đứt đi…Nhưng mà…” Âu Dương Vũ hơi nhíu mày, cúi người xuống, đem tay Văn Dục bỏ vào trong chăn, kéo lại chăn cẩn thận “Văn Dục thực ngốc. Rõ ràng như vậy, vì sao lại không chịu buông tay?”
-“Hắn hỏi ta…Yêu rồi thì nên làm cái gì bây giờ?…” Âu Dương trụ thản nhiên nở nụ cười “Có thể làm sao bây giờ a? Hoặc là dũng cảm đi yêu, hoặc là rời đi!”
-“Hắn nói như thế nào?”
-“Hắn chính là ở đó khóc, khóc thật sự áp lực…Hắn nói rất nhiều, nhưng mà ta lại không nói được một câu.”
-“Thiên Tường…” Đột nhiên Văn Dục kêu sợ hãi lên, cả người bừng tỉnh. Hắn vội ngồi dậy, hô hấp có chút dồn dập. Rõ ràng thời tiết đang rất lạnh, Văn Dục lại đầy người mồ hôi lạnh.
-“Làm sao vậy Văn Dục?” Âu Dương Trụ chạy vội tiến lên. Hắn đỡ lấy Văn Dục “Mơ thấy ác mộng sao?”
-“Ta đang ở nơi nào?” Văn Dục vừa trông thấy đối phương, sợ run một chút, vội vàng xuống giường “Hiện tại là mấy giờ, ta phải đi về!”
-“Văn Dục, ngươi phải đi về đâu a?” Âu Dương Vũ lẳng lặng nhìn Văn Dục, nhìn thẳng vào ánh mắt có chút kinh hoảng của Văn Dục.
-“Ta muốn về nấu cơm, Thiên Tường thích ăn nhất món ta nấu!” Văn Dục vẫn có chút men say liền đứng không vững. Hắn hơi loạng choạng một chút “Thật có lỗi, đã quấy rầy rồi…Ta phải chạy về a!”
Văn Dục đang muốn đi qua, Âu Dương Vũ đột nhiên kéo lại tay hắn, lẳng lặng nói: “Văn Dục, Thiên Tường cần chính là một gia đình đầy đủ…Trong nhà sẽ có một nữ nhân giống như Hạnh Tử tiểu thư. Nữ nhân sẽ mỗi ngày nấu cơm cho hắn, sẽ cho hắn một đứa nhỏ…Đứa nhỏ sẽ gọi Thiên Tường ba ba, gọi nữ nhân mụ mụ. Cả nhà họ sẽ thực tự nhiên mà đi chơi ở khu vui chơi, sẽ nắm tay nhau đi tham gia hội trường của bọn nhỏ…Mọi người sẽ chân thành mà chúc phúc cho vợ chồng họ mà không phải dùng ánh mắt khác thường đi phỏng đoán…Văn Dục, ngươi hiểu ta nói gì sao?”
-“Ta không hiểu!” Sắc mặt Văn Dục có chút trắng bệch, dùng sức bỏ ra tay hắn, lắc đầu “Thiên Tường thích uống cháo ta nấu, thích món sườn sào chua ngọt mà ta làm…” Thanh âm đã muốn run run thật sự, Văn Dục lui lại mấy bước “Hắn nói ta phải ở bên hắn cả đời…Chúng ta đã ngoắc tay thề…không thể…”
-“Lần trước…” Âu Dương Vũ mạnh xoay người, nhìn thẳng vào ánh mắt thất kinh của Văn Dục “Lần trước các ngươi đi khu vui chơi, bởi vì Hạnh Tử bị ngã, Thiên Tường liền chạy qua xem nàng, sau đó hắn không phải đã quên ngươi sao?”
-“Không có! Không có!” Văn Dục nắm chặt tay “Hắn cuối cùng vẫn là về đón ta!”
Bạn đang
-âNgÆ°Æ¡i rá»t cuá»c có hiá»u ta Äang nói gì hay không a! Các ngÆ°Æ¡i á» cùng má»t chá», Thiên TÆ°á»ng liá»n không thá» hoà n thà nh ý nguyá»n của mẫu thân hắn, bảo vá» cho công ty. Tác Phá» Ã Ny Ãu công ty sẽ không thá» Äá» cho má»t ngÆ°á»i Äá»ng tÃnh tiếp nháºn, ngÆ°Æ¡i muá»n là m cho Thiên TÆ°á»ng cả Äá»i sá»ng trong ánh mắt khác thÆ°á»ng của ngÆ°á»i khác? NgÆ°Æ¡i muá»n là m cho hắn cả Äá»i nà y không ngẩng Äược mặt lên sao?â Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© cho tá»i bây giá» cÅ©ng chÆ°a cảm thấy chÃnh mình thá»±c tuyá»t tình. Lúc nà y Äây, hắn lại cảm thấy chÃnh mình tháºt sá»± thá»±c vô tình.
-âKhôngâ¦không phảiâ¦không phải nhÆ° thế!â NÆ°á»c mắt cháºm rãi bừng lên, VÄn Dục suy sụp ngá»i xuá»ng, tay run run từ trong túi lấy ra má»t Äôi nhẫn bằng nhá»±a âThiên TÆ°á»ng nóiâ¦chúng ta sẽ có má»t gia Äìnhâ¦trong nhà sẽ có ngÆ°á»i ná»i trợi là taâ¦Sau Äó khi Äược nghá» chúng ta sẽ Äi chÆ¡iâ¦Sau Äóâ¦nếu ta thÃchâ¦trong nhà liá»n nuôi chó hay mèo gì Äóâ¦Nếu ta thÃch chúng ta Äi sẽ nháºn nuôi má»t Äứa nhá»â¦Äứa nhá» gá»i ta mụ mụ, gá»i hắn ba baâ¦Nếu không Äủ lại nháºn nuôi thêmâ¦â
-âNgÆ°Æ¡i nghÄ© xem, Äá» Äứa nhá» kêu má»t ngÆ°á»i nam nhân là mụ mụ, ngÆ°á»i khác sẽ nghÄ© thế nà o a?â Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© rá»t cục má»m lòng, hắn ná»a quỳ xuá»ng, Äem VÄn Dục khóc không thà nh tiếng ôm và o trong ngá»±c âÄứa ngá»c, buông tay Äi! Äã muá»n kết thúc rá»i a!â
-ââ¦â VÄn Dục mạnh Äứng lên, hung hÄng Äẩy ra Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ©, cá» sức chạy ra, ngay cả giầy cÅ©ng không Äeo, liá»n trá»±c tiếp liá»n xông ra ngoà iâ¦
-âVÄn Dục!â Ãu DÆ°Æ¡ng Trụ gấp Äến Äá» Äang muá»n lao ra, Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© ảm Äạm ngÄn lại hắn âÄá» hắn bình tÄ©nh má»t chút Äi! NgÆ°Æ¡i nói ta có phải quá Äáng không?â
-âCó!â Ãu DÆ°Æ¡ng Trụ im lặng nhìn hắn âNhÆ°ng ta biết ngÆ°Æ¡i Äá»u là vì Thiên TÆ°á»ng.â
-Ãu DÆ°Æ¡ng VÅ© ảm Äạm thá» dà i. Nên là m cái gì bây giá» má»i tá»t? Ta có nên buông tay má»t chút không a?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất