Chương 64
Nam nhân uống rượu vang, tựa hồ nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn phía Nhâm Thiên Tường: “Mặt mũi ngươi có điểm giống mẫu thân ngươi, còn vóc dáng lại tựa như phụ thân ngươi…Thật sự rất giống a!”
-“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tỉnh táo lại, tuy rằng hắn rất muốn mau chóng cứu Văn Dục ra, nhưng mà như vậy không những có thể kéo dài thời gian còn có thể nghe được đoạn chuyện cũ kia.
-“Ngươi muốn ta nói cho ngươi sao? Hay là muốn kéo dài thời gian?” Nam nhân này, dường như đều đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì. Chết tiệt, hắn cảm thấy người này đúng là đã từn,g gặp qua, cảm giác quen thuộc đến nói không nên lời.
Nhâm Thiên Tường quay mặt đi. Chết tiệt…Mau nhớ ra đi a.
-“Không sao, ta đang chờ một người, sợ lãng phí thời gian mới gọi ngươi đến đây sớm một chút! Chờ cùng ta đi, dù sao ta đều đã đợi nhiều năm như vậy, huống chi chỉ là một buổi tối.”
-“Ân?” Nhâm Thiên Tường cau mày. Không lẽ mục đích của hắn không phải là một nửa cổ phần công ty kia.
-“Đừng cho là ta không cần một nửa cổ phần công ty kia. Chỉ khi ta càng mạnh, mới càng có thể nắm chặt trong tay con người cao ngạo kia!” Nam nhân giơ lên chén rượu, một tên thuộc hạ liền rót thêm rượu. Hắn phất tay, mấy tên thuộc hạ đều lui xuống. Nhưng chắc chắn bọn chúng còn chưa bỏ đi, bởi vì Thiên Tường cảm giác được ẩn ẩn có ánh mắt bắn lại đây. Kéo dài thời gian một đêm cũng tốt, Lang Trạch Thiên hẳn là sẽ có thời gian chạy tới.
-“Tối nay thực im lặng, giống như ông trời biết ai đó sắp phải chết, nên mới vì hắn bi ai a!” Nam nhân đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Nhâm Thiên Tường. Toàn thân Thiên Tường lập tức cảm thấy không được tự nhiên. Nam nhân tới gần sát Thiên Tường, dường như chỉ cách một lớp mặt nạ. Đột nhiên, chỗ miệng hình cung trên mặt nạ nhẹ nhàng đụng vào môi Thiên Tường. Nhâm Thiên Tường gần như có thể cảm nhận được cảm giác nồng đạm, cực nóng từ phía bên kia mặt nạ, còn có mùi vị của rượu vang.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, nam nhân đã dựa vào Thiên Tường nằm xuống, đầu gối lên trên đùi Thiên Tường. Mái tóc nhuộm màu vàng thoạt nhìn rất là hỗn độn. Nhâm Thiên Tường lắp bắp kinh hãi, gắt gao trừng mắt nhìn nam nhân. Tên hỗn đản này đang làm gì vậy?
-“Mẫu thân ngươi năm đó sắm vai Ngu Cơ. Bá vương của nàng, đáng lẽ ra phải là ta…Nhưng mà bởi vì lúc đó đột nhiên ta lại bị viêm dạ dày, phải nằm viện. Sau đó lại để cho phụ thân ngươi lên sân khấu…” Nam nhân lẳng lặng kể lại, như là đang nhớ lại chuyện đã qua.
Nhâm Thiên Tường ngây ngẩn cả người. Như vậy người này…là bằng hữu của nam nhân kia sao?
-“Ta luôn luôn tưởng tượng, nếu không có vở kịch Bá vương biệt cơ kia, liệu có phải kết cục cũng không giống như bây giờ…liệu có phải bọn họ sẽ không yêu nhau thắm thiết như vậy không? Khi đó, ta yêu mẫu thân ngươi! Mẫu thân ngươi rất đẹp, nàng tựa như một vị tiên tử trong lúc vô ý lạc xuống thế gian này, không thể chạm vào…Vì muốn cùng nàng diễn vở kịch kia, ta đã cố gắng thật lâu. Nhưng mà tại sao đến cuối cùng vẫn là Nhâm Đoạn Phong lên sân khấu. Thật không cam lòng…Ngay cả Nhược Thủy hắn đều chiếm được. Khi đó, ta hận không thể làm cho phụ thân ngươi biến mất khỏi thế gian này. Trông thấy cả nhà các ngươi hạnh phúc như vậy, ta đố kỵ muốn chết. Cảm giác đố kỵ này không ngừng tra tấn ta…Cuối cùng ta đã bắt cóc mẫu thân ngươi. Lại nghĩ rằng chỉ cần bắt được mẫu thân ngươi đến đây là đủ, nhưng mà Nhược Thủy lại chỉ muốn chết mà không muốn sống cùng ta. Ta càng hận, muốn ngay tại trước mặt Nhược Thủy, giết chết Nhâm Đoạn Phong, như vậy nhất định rất khoái chá. Nhưng mà thật đáng tiếc, ta đã xem thường hắn! Ngay cái đêm ta đã gần chiếm được phụ thân ngươi, thì ngày hôm sau, hắn rất thông minh cứu đi mẫu thân ngươi cùng ngươi. Sau đó…càng làm ta chán nản chính là…Ta thế nhưng lại yêu phụ thân ngươi. Thực buồn cười, đúng không?”
Nhâm Thiên Tường rất là khiếp sợ. Hắn nhìn nam nhân đang hết sức bi ai này, nhíu mày.
-“Có một chuyện ngươi vẫn không biết, cho nên vẫn ghi hận hắn. Nhâm lão nhân tìm được phụ thân ngươi rồi liền lấy cớ bệnh nặng yêu cầu Đoạn Phong trở về kế thừa tổ nghiệp. Đoạn Phong quyết định trở về, nhưng mà một năm nọ, hắn gặp một vụ tai nạn nghiêm trọng. Vụ tai nạn kia giống như ta vận may của ta vậy. Hắn hôn mê suốt một năm, tỉnh lại lại bị mất trí nhớ, đã quên ngươi, đã quên mẫu thân ngươi, nhưng mà lại chỉ nhớ rõ ta. Ha ha…Khi đó, ta kinh hỉ đến phải cảm tạ ông trời đã cho ta một cơ hội để được ở bên cạnh bảo vệ hắn. Càng làm ta kinh hỉ chính là, hắn vẫn không chịu lấy Tát Đế phu nhân. Sau đó liền cứ như vậy, bên cạnh hắn ngoài ta ra không còn bất kỳ ai. Suốt hai năm, mặc kệ làm cái gì, đi nơi nào, chúng ta đều vẫn ở cạnh nhau. Nhưng mà sao đó lão nhân chết tiệt kia lại làm gian kế, để Tát Đế có cơ hội…Đoạn Phong cái tên này có đôi khi lại khiến ta thực thất vọng. Hồi ấy cả thế giới lâm vào khủng hoảng kinh tế, công ty bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Bởi vì áp lực, Đoạn Phong vẫn phải cưới Tát Đế. Kết quả, mẫu thân ngươi lại phải đau khổ mà chết…”
-“Đều là tại ngươi ở giữa xen vào?” Thiên Tường giận trừng mắt nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ lạnh băng kia. Thảo nào, phụ thân lại không nhận ra mình, không nhận ra mẫu thân. Thì ra rất cả đều tại tên hỗn đản này khiến gia đình mình cửa nát nhà tan. Từ đã! Nam nhân vẫn ở bên cạnh phụ thân, lại là hảo bằng hữu của phụ thân…Không lẽ là…
-“Ta từng nghĩ tới, nếu lúc Đoạn Phong mất trí nhớ, ta liền dẫn hắn đi, đi thật xa, xa đến hắn không thể trở về nơi này…Như vậy hắn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta. Chúng ta sẽ cùng nhau đứng ở trên tầng lầu cao nhất nước Mĩ, nói chuyện tán gẫu…Mặc kệ có khó khăn gì, chúng ta đều ở bên nhau cùng đối mặt.”
-“Biết không? Năm mẫu thân ngươi chết, hắn đột nhiên khôi phục trí nhớ. Khi đó, Đoạn Phong khóc như một tiểu hài tử, cũng chỉ là ở trước mặt ta mới khóc vô thố như vậy. Hắn yếu ớt cũng chỉ có ta mới có thể trông thấy. Khi đó, ta đã nghĩ…Hy vọng thế giới này cũng chỉ có ta ở bên cạnh hắn. Hắn hỉ nộ ái ố, cũng chỉ có ta được thấy. Ham muốn cố chấp đến như vậy, ngay cả ta đều ghét hận chính mình…”
-“Nói bậy! Năm đó hạ táng mẫu thân, hắn căn bản đều không xuất hiện!” Nhâm Thiên Tường cắn chặt môi, trong đôi mắt phẫn nộ tràn đầy bọt nước.
-“Ha ha…Tiểu quỷ, ở trong lòng của ngươi, ngươi từng trông thấy phụ thân ngươi yếu ớt rồi sao? Nam nhân kia cao ngạo như vậy…Sự ôn nhu của hắn đều cho mẫu thân ngươi, tất cả những bất an cùng sợ hãi hắn lại đều giữ ở sâu trong đáy lòng, ngươi đều đã từng trông thấy sao? Năm đó Nhược Thủy mất đi, Đoạn Phong đã tự sát đến hai lần, lần đầu tiên ở trong bồn tắm lớn cắt cổ tay, may mắn ta phát hiện sớm…Lần thứ hai đứng ở trên thuyền chở dầu, hắn đã nhảy xuống biển, không hề giãy dụa, cứ thế chìm xuống…Lúc ấy ta thực sự sợ hãi đến sắp điên rồi! Lúc cứu hắn lên, hắn đã suýt nữa thì tắt thở…” Bàn tay của nam nhân có chút lạnh lẽo, hắn nắm lấy góc áo khoác của Thiên Tường, tay run nhè nhẹ “Sau đó, nếu không phải vì ngươi, chỉ sợ hắn thật sự đã đi cùng Nhược Thủy rồi. Ta hận mẫu thân ngươi, hận nàng ngay cả đã chết cũng không buông tha Đoạn Phong. Hắn cùng lúc phải chịu đựng áp lực của gia tộc, cùng lúc lại phải chịu đau đớn vì mất đi người thân. Hắn không thể lựa chọn…Chỉ sợ ngay cả chính ngươi cũng không biết, Nhâm Đoạn Phong, nam nhân kiêu ngạo kia, hắn rất yêu ngươi…Ngươi là do Nhược Thủy để lại cho hắn, là cái cớ duy nhất để hắn còn sống trên cõi đời này…Nhưng mà ngươi lại vẫn không chịu gọi hắn ba ba. Thật sự là một tên tiểu quỷ bướng bỉnh!”
-“Ngươi nói bậy!!!” Một giọt nước trong veo xẹt qua hai má Thiên Tường. Hắn chỉ biết rằng, năm đó cả gia đình hạnh phúc như vậy. Phụ thân vừa nghiêm khắc lại vừa hiền hậu, hắn vẫn luôn tin tưởng phụ thân sẽ không vô tình như vậy. Vậy mà sao lại đi tin lời đồn vớ vẩn này, tin lời nữ nhân kia…Mẫu thân vẫn luôn tin tưởng phụ thân, cho nên thà rằng chết cũng không chịu rời đi ngôi nhà kia. ‘Ta muốn ở lại đây…Nhỡ may hắn trở về không tìm thấy chúng ta thì biết phải làm sao a?’ Bên tai tựa hồ vẫn còn vang lên thanh âm đầy chờ mong, thương yêu của mẫu thân.
Nam nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, trầm mặc. Nhâm Đoạn Phong a, ngươi phải cảm kích ta đi a. Ta đã thay ngươi nói tất cả những gì ngươi muốn nói với con trai bảo bối của ngươi rồi…
-“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tỉnh táo lại, tuy rằng hắn rất muốn mau chóng cứu Văn Dục ra, nhưng mà như vậy không những có thể kéo dài thời gian còn có thể nghe được đoạn chuyện cũ kia.
-“Ngươi muốn ta nói cho ngươi sao? Hay là muốn kéo dài thời gian?” Nam nhân này, dường như đều đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì. Chết tiệt, hắn cảm thấy người này đúng là đã từn,g gặp qua, cảm giác quen thuộc đến nói không nên lời.
Nhâm Thiên Tường quay mặt đi. Chết tiệt…Mau nhớ ra đi a.
-“Không sao, ta đang chờ một người, sợ lãng phí thời gian mới gọi ngươi đến đây sớm một chút! Chờ cùng ta đi, dù sao ta đều đã đợi nhiều năm như vậy, huống chi chỉ là một buổi tối.”
-“Ân?” Nhâm Thiên Tường cau mày. Không lẽ mục đích của hắn không phải là một nửa cổ phần công ty kia.
-“Đừng cho là ta không cần một nửa cổ phần công ty kia. Chỉ khi ta càng mạnh, mới càng có thể nắm chặt trong tay con người cao ngạo kia!” Nam nhân giơ lên chén rượu, một tên thuộc hạ liền rót thêm rượu. Hắn phất tay, mấy tên thuộc hạ đều lui xuống. Nhưng chắc chắn bọn chúng còn chưa bỏ đi, bởi vì Thiên Tường cảm giác được ẩn ẩn có ánh mắt bắn lại đây. Kéo dài thời gian một đêm cũng tốt, Lang Trạch Thiên hẳn là sẽ có thời gian chạy tới.
-“Tối nay thực im lặng, giống như ông trời biết ai đó sắp phải chết, nên mới vì hắn bi ai a!” Nam nhân đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Nhâm Thiên Tường. Toàn thân Thiên Tường lập tức cảm thấy không được tự nhiên. Nam nhân tới gần sát Thiên Tường, dường như chỉ cách một lớp mặt nạ. Đột nhiên, chỗ miệng hình cung trên mặt nạ nhẹ nhàng đụng vào môi Thiên Tường. Nhâm Thiên Tường gần như có thể cảm nhận được cảm giác nồng đạm, cực nóng từ phía bên kia mặt nạ, còn có mùi vị của rượu vang.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, nam nhân đã dựa vào Thiên Tường nằm xuống, đầu gối lên trên đùi Thiên Tường. Mái tóc nhuộm màu vàng thoạt nhìn rất là hỗn độn. Nhâm Thiên Tường lắp bắp kinh hãi, gắt gao trừng mắt nhìn nam nhân. Tên hỗn đản này đang làm gì vậy?
-“Mẫu thân ngươi năm đó sắm vai Ngu Cơ. Bá vương của nàng, đáng lẽ ra phải là ta…Nhưng mà bởi vì lúc đó đột nhiên ta lại bị viêm dạ dày, phải nằm viện. Sau đó lại để cho phụ thân ngươi lên sân khấu…” Nam nhân lẳng lặng kể lại, như là đang nhớ lại chuyện đã qua.
Nhâm Thiên Tường ngây ngẩn cả người. Như vậy người này…là bằng hữu của nam nhân kia sao?
-“Ta luôn luôn tưởng tượng, nếu không có vở kịch Bá vương biệt cơ kia, liệu có phải kết cục cũng không giống như bây giờ…liệu có phải bọn họ sẽ không yêu nhau thắm thiết như vậy không? Khi đó, ta yêu mẫu thân ngươi! Mẫu thân ngươi rất đẹp, nàng tựa như một vị tiên tử trong lúc vô ý lạc xuống thế gian này, không thể chạm vào…Vì muốn cùng nàng diễn vở kịch kia, ta đã cố gắng thật lâu. Nhưng mà tại sao đến cuối cùng vẫn là Nhâm Đoạn Phong lên sân khấu. Thật không cam lòng…Ngay cả Nhược Thủy hắn đều chiếm được. Khi đó, ta hận không thể làm cho phụ thân ngươi biến mất khỏi thế gian này. Trông thấy cả nhà các ngươi hạnh phúc như vậy, ta đố kỵ muốn chết. Cảm giác đố kỵ này không ngừng tra tấn ta…Cuối cùng ta đã bắt cóc mẫu thân ngươi. Lại nghĩ rằng chỉ cần bắt được mẫu thân ngươi đến đây là đủ, nhưng mà Nhược Thủy lại chỉ muốn chết mà không muốn sống cùng ta. Ta càng hận, muốn ngay tại trước mặt Nhược Thủy, giết chết Nhâm Đoạn Phong, như vậy nhất định rất khoái chá. Nhưng mà thật đáng tiếc, ta đã xem thường hắn! Ngay cái đêm ta đã gần chiếm được phụ thân ngươi, thì ngày hôm sau, hắn rất thông minh cứu đi mẫu thân ngươi cùng ngươi. Sau đó…càng làm ta chán nản chính là…Ta thế nhưng lại yêu phụ thân ngươi. Thực buồn cười, đúng không?”
Nhâm Thiên Tường rất là khiếp sợ. Hắn nhìn nam nhân đang hết sức bi ai này, nhíu mày.
-“Có một chuyện ngươi vẫn không biết, cho nên vẫn ghi hận hắn. Nhâm lão nhân tìm được phụ thân ngươi rồi liền lấy cớ bệnh nặng yêu cầu Đoạn Phong trở về kế thừa tổ nghiệp. Đoạn Phong quyết định trở về, nhưng mà một năm nọ, hắn gặp một vụ tai nạn nghiêm trọng. Vụ tai nạn kia giống như ta vận may của ta vậy. Hắn hôn mê suốt một năm, tỉnh lại lại bị mất trí nhớ, đã quên ngươi, đã quên mẫu thân ngươi, nhưng mà lại chỉ nhớ rõ ta. Ha ha…Khi đó, ta kinh hỉ đến phải cảm tạ ông trời đã cho ta một cơ hội để được ở bên cạnh bảo vệ hắn. Càng làm ta kinh hỉ chính là, hắn vẫn không chịu lấy Tát Đế phu nhân. Sau đó liền cứ như vậy, bên cạnh hắn ngoài ta ra không còn bất kỳ ai. Suốt hai năm, mặc kệ làm cái gì, đi nơi nào, chúng ta đều vẫn ở cạnh nhau. Nhưng mà sao đó lão nhân chết tiệt kia lại làm gian kế, để Tát Đế có cơ hội…Đoạn Phong cái tên này có đôi khi lại khiến ta thực thất vọng. Hồi ấy cả thế giới lâm vào khủng hoảng kinh tế, công ty bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Bởi vì áp lực, Đoạn Phong vẫn phải cưới Tát Đế. Kết quả, mẫu thân ngươi lại phải đau khổ mà chết…”
-“Đều là tại ngươi ở giữa xen vào?” Thiên Tường giận trừng mắt nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ lạnh băng kia. Thảo nào, phụ thân lại không nhận ra mình, không nhận ra mẫu thân. Thì ra rất cả đều tại tên hỗn đản này khiến gia đình mình cửa nát nhà tan. Từ đã! Nam nhân vẫn ở bên cạnh phụ thân, lại là hảo bằng hữu của phụ thân…Không lẽ là…
-“Ta từng nghĩ tới, nếu lúc Đoạn Phong mất trí nhớ, ta liền dẫn hắn đi, đi thật xa, xa đến hắn không thể trở về nơi này…Như vậy hắn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta. Chúng ta sẽ cùng nhau đứng ở trên tầng lầu cao nhất nước Mĩ, nói chuyện tán gẫu…Mặc kệ có khó khăn gì, chúng ta đều ở bên nhau cùng đối mặt.”
-“Biết không? Năm mẫu thân ngươi chết, hắn đột nhiên khôi phục trí nhớ. Khi đó, Đoạn Phong khóc như một tiểu hài tử, cũng chỉ là ở trước mặt ta mới khóc vô thố như vậy. Hắn yếu ớt cũng chỉ có ta mới có thể trông thấy. Khi đó, ta đã nghĩ…Hy vọng thế giới này cũng chỉ có ta ở bên cạnh hắn. Hắn hỉ nộ ái ố, cũng chỉ có ta được thấy. Ham muốn cố chấp đến như vậy, ngay cả ta đều ghét hận chính mình…”
-“Nói bậy! Năm đó hạ táng mẫu thân, hắn căn bản đều không xuất hiện!” Nhâm Thiên Tường cắn chặt môi, trong đôi mắt phẫn nộ tràn đầy bọt nước.
-“Ha ha…Tiểu quỷ, ở trong lòng của ngươi, ngươi từng trông thấy phụ thân ngươi yếu ớt rồi sao? Nam nhân kia cao ngạo như vậy…Sự ôn nhu của hắn đều cho mẫu thân ngươi, tất cả những bất an cùng sợ hãi hắn lại đều giữ ở sâu trong đáy lòng, ngươi đều đã từng trông thấy sao? Năm đó Nhược Thủy mất đi, Đoạn Phong đã tự sát đến hai lần, lần đầu tiên ở trong bồn tắm lớn cắt cổ tay, may mắn ta phát hiện sớm…Lần thứ hai đứng ở trên thuyền chở dầu, hắn đã nhảy xuống biển, không hề giãy dụa, cứ thế chìm xuống…Lúc ấy ta thực sự sợ hãi đến sắp điên rồi! Lúc cứu hắn lên, hắn đã suýt nữa thì tắt thở…” Bàn tay của nam nhân có chút lạnh lẽo, hắn nắm lấy góc áo khoác của Thiên Tường, tay run nhè nhẹ “Sau đó, nếu không phải vì ngươi, chỉ sợ hắn thật sự đã đi cùng Nhược Thủy rồi. Ta hận mẫu thân ngươi, hận nàng ngay cả đã chết cũng không buông tha Đoạn Phong. Hắn cùng lúc phải chịu đựng áp lực của gia tộc, cùng lúc lại phải chịu đau đớn vì mất đi người thân. Hắn không thể lựa chọn…Chỉ sợ ngay cả chính ngươi cũng không biết, Nhâm Đoạn Phong, nam nhân kiêu ngạo kia, hắn rất yêu ngươi…Ngươi là do Nhược Thủy để lại cho hắn, là cái cớ duy nhất để hắn còn sống trên cõi đời này…Nhưng mà ngươi lại vẫn không chịu gọi hắn ba ba. Thật sự là một tên tiểu quỷ bướng bỉnh!”
-“Ngươi nói bậy!!!” Một giọt nước trong veo xẹt qua hai má Thiên Tường. Hắn chỉ biết rằng, năm đó cả gia đình hạnh phúc như vậy. Phụ thân vừa nghiêm khắc lại vừa hiền hậu, hắn vẫn luôn tin tưởng phụ thân sẽ không vô tình như vậy. Vậy mà sao lại đi tin lời đồn vớ vẩn này, tin lời nữ nhân kia…Mẫu thân vẫn luôn tin tưởng phụ thân, cho nên thà rằng chết cũng không chịu rời đi ngôi nhà kia. ‘Ta muốn ở lại đây…Nhỡ may hắn trở về không tìm thấy chúng ta thì biết phải làm sao a?’ Bên tai tựa hồ vẫn còn vang lên thanh âm đầy chờ mong, thương yêu của mẫu thân.
Nam nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, trầm mặc. Nhâm Đoạn Phong a, ngươi phải cảm kích ta đi a. Ta đã thay ngươi nói tất cả những gì ngươi muốn nói với con trai bảo bối của ngươi rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất