Sau Khi Tôi Bị Kim Chủ Đuổi Ra Khỏi Cửa
Chương 12: Thật sự không công bằng
"Chỗ này không tiện nói chuyện, có thể vào quán cà phê bên kia ngồi một chút không? Tôi cũng không nói nhiều, sẽ không làm anh mất nhiều thời gian đâu."
Viên Sở Xuyên có vẻ thật sự áy náy, bước lên một bước chân thành giữ Hứa Thư Minh lại. Hắn đã nói như vậy, dáng vẻ kiên trì xuống nước, nhẹ nhàng mời Hứa Thư Minh. Nếu Hứa Thư Minh không đồng ý, lại giống như làm khó người khác vậy.
Vẻ mặt Hứa Thư Minh rõ ràng hơi chần chờ, cậu liếc mắt nhìn Chung Văn Thiên, hắn đứng một bên, đối với hành động của Viên Sở Xuyên hình như không có ý định can thiệp, tất cả đều nghe theo hắn.
Hứa Thư Minh không nhìn hắn nữa, đưa tay chỉ quán cà phê màu vàng nhạt bên cạnh sân golf, nói với Viên Sở Xuyên:
"Quán ở đằng kia à?"
Viên Sở Xuyên nhìn theo hướng cậu chỉ, mỉm cười gật đầu, "Đúng, không xa lắm. Có được không?"
Hứa Thư Minh không biết cô Chung đã đi chưa, nhưng bây giờ Viên Sở Xuyên đã nói đến vậy, không đồng ý cũng không tốt.
Cậu không làm sai bất cứ chuyện gì? Cần gì phải tránh né?
Mà cậu cũng muốn biết rõ, Viên Sở Xuyên tìm cậu làm gì?
Thật sự là hiểu lầm?
Hứa Thư Minh vẫn chưa ngây thơ như vậy, đó là chuyện gì... Hứa Thư Minh đi về quán cà phê với ba người bọn họ.
Viên Sở Xuyên có vẻ muốn thân thiết với cậu, để Hứa Thư Minh đi đi bên cạnh hắn, Vương Gia Kỳ bị bỏ lại đằng sau, vẻ mặt hình như hoàn toàn không đồng ý, nhưng Viên Sở Xuyên là ai?
Hắn chính là ông chủ trả lương cho hắn, hắn không cần quan tâm Vương Gia Kỳ có đồng ý hay không.
Trên đường đi, Viên Sở Xuyên tắm ánh nắng sau ba giờ chiều, dáng vẻ lười biếng, lúc này hắn không còn nói chuyện với Chung Văn Thiên nữa, quan tâm đến Hứa Thư Minh vô cùng, nói chuyện với cậu.
"Anh Hứa là người ở đây hả?"
Thật ra có rất nhiều người hiểu lầm việc này, Hứa Thư Minh cười lắc đầu. "Tôi là người Hồng Kông, cậu nói vậy là khen tôi, xem ra tiếng phổ thông của tôi rất tốt."
Viên Sở Xuyên nghe cậu nói, rất ngạc nhiên, dù cách kính râm, cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ mở to mắt của hắn.
"Tôi đã gặp rất nhiều ngôi sao đến từ phía bắc, bọn họ nói tiếng phổ thông cũng không tốt như anh. Chắc là anh đã rất cố gắng."
Đúng là như thế, Hứa Thư Minh nghĩ đến người bạn đã về nước cùng mình, Dư Minh Uyên, vẻ mặt dịu dàng, "Lúc trước thường học với bạn, mất hơn hai năm, cũng may cậu ấy không chê tôi kém."
"Là do anh chăm chỉ." Viên Sở Xuyên cảm khái, hắn quay đầu nói với Chung Văn Thiên, "Em nhớ ra một chuyện, anh có nhớ không, đạo diễn Trần lúc trước gọi cho em, nói trong tay có một kịch bản, có một nhận vật rất hợp với em. Nhưng mà nhân vật có yêu cầu khẩu âm, em theo giáo viên thanh nhạc học rất lâu, giáo viên đã nói em học cũng tạm. Nếu em có thiên phú như anh Hứa, không biết đạo diễn Trần sẽ vui cỡ nào, sẽ không nói em cứng như đá, dạy thế nào cũng không giỏi —— "
Hắn nói đến đây, giống như ý thức được cái gì, biểu cảm thay đổi, hình như rất xấu hổ, nói: "Có phải em nhiều chuyện rồi không? Trước kia hai người đã quen nhau, chắc chắn sẽ biết được ưu điểm này của anh Hứa, em lại nhiều chuyền nói ra những lời này làm gì không biết?"
Hắn giống như không để tâm đến việc trước đây của Hứa Thư Minh và Chung Văn Thiên, khi nói đến chuyện này, cũng không có ý định lấp liếm.
Là quá tự tin ở mình sao? Lần đầu tiên Hứa Thư Minh có ý định muốn hiểu suy nghĩ của Viên Sở Xuyên.
Nếu như thật sự tự tin, thì Hứa Thư Minh ngưỡng mộ từ đáy lòng.
Những suy nghĩ này chỉ mới lóe lên trong đầu Hứa Thư Minh, Viên Sở Xuyên vẫn tiếp tục nói chuyện, bỗng nhiên hắn hơi không vui nói với Chung Văn Thiên:
"Anh sao vậy từ nãy giờ không nói lời nào? Để bụng việc em mời anh Hứa hả? Anh Hứa có nói gì đâu, anh để ý làm gì? Nếu anh không thích, thì chỉ cần đưa em đến quán cà phê, sau đó đi chơi trước đi, —— em lại thích nói chuyện phiếm với anh Hứa.
Hứa Thư Minh chưa từng nói như vậy với Chung Văn Thiên, to gan như vậy, ra vẻ hoàn toàn không thèm để ý đến sự tức giận của Chung Văn Thiên, sau đó không quan tâm.
Viên Sở Xuyên nói xong, mặc kệ phản ứng của Chung Văn Thiên, quay đầu với Hứa Thư Minh, nắm chặt cánh tay cậu, kéo Hứa Thư Minh đi trước.
"Đừng để ý đến anh ấy, tự nhiên không nói lời nào, giống như tôi làm sai gì vậy. Anh cũng đừng tức giận với anh ấy, để anh ấy một mình đi, chúng ta đi uống cà phê."
Hứa Thư Minh bỗng nhiên bị kéo tay, dừng lại một chút mới bị kéo đi. Đừng nhìn thân hình Viên Sở Xuyên thon gầy, nhưng sức lực không hề nhỏ, toàn bộ quá trình Hứa Thư Minh đều bị hắn kéo đi.
Vào lúc bị kéo đi, Hứa Thư Minh thoáng qua Chung Văn Thiên thấy hắn nhìn bóng lưng bọn họ nhíu mày, nhưng biểu cảm vẫn không mảy may thay đổi, vẫn là dáng vẻ ôn hòa kia.
Người khác không biết, nhưng Hứa Thư Minh lại hiểu rõ Chung Văn Thiên, mặc dù gợn sóng biến mất trong nháy mắt, nhưng trong khoảnh khắc đó, Chung Văn Thiên không thích hành động của Viên Sở Xuyên.
Hắn chính là người như vậy, sẽ không dễ dàng nổi giận, chuyện gì cũng nói vui vẻ nói, nhưng trong lòng sẽ lưu ý, một khi hành vi của một người bị hắn nhận định vượt giới hạn trong lòng, sẽ vứt bỏ nhanh chóng.
Lạnh lùng bao nhiêu thì bản chất của một doanh nhân lại được anh thể hiện một cách sống động bấy nhiêu.
Có đôi khi Hứa Thư Minh cảm thấy Chung Văn Thiên không yêu ai, hoặc là hắn yêu rất đồng đều, không ai có thể chiếm một vị trí lớn hơn trong lòng hắn.
Vợ là nhu cầu cần có trong xã hội, tiếp theo là con gái của mình, hắn sẽ làm tốt vai trò của một người cha, còn người tình là gia vị trong cuộc sống.
Gia vị có đôi khi gây nghiện, nhưng một thời gian dài, sẽ cảm thấy không thú vị nữa.
Bạn sẽ không thể mong một người dành nhiều tình cảm với một thứ gia vị.
Điều đó thật sự không công bằng.
"Lúc trước anh với anh ấy cũng giống như này? Tức giận trong lòng?" Viên Sở Xuyên thờ ơ nói với cậu.
Hắn đẩy cửa quán cà phê ra, cũng không quay đầu nhìn Hứa Thư Minh tiếp tục lảm nhảm: "Tôi là tôi không có ý định nuông chiều anh ấy, cũng không cũng nhỏ, phải lúc nào cũng tôi cần dỗ dành, quan tâm anh ấy? Tôi cũng có lúc nóng nảy, mọi người cần phải thông cảm lẫn nhau."
Hứa Thư Minh nghe xong cảm thấy lạ, thì ra bình thường ở với nhau Viên Sở Xuyên lại dùng thái độ như vậy đối với Chung Văn Thiên.
So với mình lúc nào cũng phải cẩn thận suy đoán mỗi lời nói hành động của Chung Văn Thiên, vì một cái nhíu mày của hắn mà thấp thỏm không an giấc, thật sự là vô cùng khác biệt.
Ai nói quản lý tình cảm không cần thiên phú? Cứ nhìn Viên Sở Xuyên là biết.
Hứa Thư Minh nghe lời hắn nói, chỉ có thể cười, cậu không vô tư đối với Chung Văn Thiên như vậy. Đối với Chung Văn Thiên, cậu chỉ cảm thấy thấy đoạn quan hệ ấy chỉ là lịch sử đen muốn đi đường tắt của cậu, có thể không nhắc đến với người khác thì sẽ không nhắc.
Sau khi Viên Sở Xuyên vào cửa, có nhân viên phục vụ ra đón, xem dáng vẻ là biết Viên Sở Xuyên. Người phục vụ trong thấy Viên Sở Xuyên vô cùng kích động, nhưng bởi vì thân phận, cố gắng kiềm chế kích động, một đường dẫn Viên Sở Xuyên lên bàn ở lầu hai.
Trên người Viên Sở Xuyên như tự mang nguồn sáng, vừa vào cửa đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, tiếng xì xào bàn tán vang lên, làm ngôi sao, Viên Sở Xuyên đã sớm quen với sự đối đãi đặc biệt này rồi, không chút bận tâm, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi.
Hứa Thư Minh để ý đến vẻ mặt của Viên Sở Xuyên từ lúc vào quán cà phê một lúc, nhưng Viên Sở Xuyên giống như cái gì cũng không biết, chỉ là đơn thuần muốn tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện, ánh mắt không nhìn qua sảnh lớn chút nào.
Hứa Thư Minh nhíu mày, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm?
"Đang nhìn cái gì vậy? Trên mặt tôi dính gì sao?" Không ngờ Viên Sở Xuyên lại vô cùng mẫn cảm, thấy Hứa Thư Minh nhìn mình chăm chú, tò mò quay lại nhìn cậu.
"Không có chuyện gì. Nhớ lại một số việc, không cần để ý đến, đi thôi."
Hứa Thư Minh vội vàng cười với hắn, nếu Viên Sở Xuyên thật sự không để ý, cần gì phải nhắc cô Chung cũng đang ở quán cà phê? Bỏ xuống suy nghĩ trong lòng, chuyên tâm cùng Viên Sở Xuyên đi lên lầu hai.
Hắn chắc chưa từng để cô Chung vào mắt, cô Chung đối với người chồng trên danh nghĩa là Chung Văn Thiên còn nơm nớp lo sợ, chưa từng dám lười biếng, nào dám tùy tiện thể hiện nét mặt.
Nhưng với Viên Sở Xuyên, những cái việc này chỉ là tính trẻ con của hắn, thích làm gì thì làm chỉ là việc nhỏ, thậm chí không đáng để trong lòng.
Cậu thật sự có chút không đành lòng, trong khoảnh khắc này, Hứa Thư Minh không biết, cảm giác này là đồng cảm với cô Chung, hay là với mình trong quá khứ, cậu lên tiếng hỏi: "Anh không sợ anh Chung thật sự sẽ không đến sao?"
Viên Sở Xuyên ngồi ở chỗ ngồi, nghe câu hỏi của cậu, kỳ quái nhìn cậu, lộ ra vẻ khó hiểu.
Hắn lấy kính râm xuống, một đôi mắt dài quyến rũ lộ ra ngoài, dưới ánh nắng mặt trời trần đầy, hàng mi dài rung rinh, con người giống như bị ánh nắng pha loãng thành màu vàng kim.
Đáng sợ nhất chính là, hắn giống như hoàn toàn không cảm nhận được mị lực của bản thân, dùng cái tay rảnh rỗi nâng cằm, vô tội nghiêng mặt, nghĩ nghĩ nói:
"Anh ấy sao? Tôi không nhớ rõ có lúc nào anh ấy từng không đến, —— à, một lần cũng không có, lần nào cũng sẽ đến, có lúc sẽ giận tôi thì sẽ cố ý đến chậm một chút, thật ngây thơ đúng không? Đàn ông à, dù bao nhiêu tuổi cũng giống như vậy."
Viên Sở Xuyên có vẻ thật sự áy náy, bước lên một bước chân thành giữ Hứa Thư Minh lại. Hắn đã nói như vậy, dáng vẻ kiên trì xuống nước, nhẹ nhàng mời Hứa Thư Minh. Nếu Hứa Thư Minh không đồng ý, lại giống như làm khó người khác vậy.
Vẻ mặt Hứa Thư Minh rõ ràng hơi chần chờ, cậu liếc mắt nhìn Chung Văn Thiên, hắn đứng một bên, đối với hành động của Viên Sở Xuyên hình như không có ý định can thiệp, tất cả đều nghe theo hắn.
Hứa Thư Minh không nhìn hắn nữa, đưa tay chỉ quán cà phê màu vàng nhạt bên cạnh sân golf, nói với Viên Sở Xuyên:
"Quán ở đằng kia à?"
Viên Sở Xuyên nhìn theo hướng cậu chỉ, mỉm cười gật đầu, "Đúng, không xa lắm. Có được không?"
Hứa Thư Minh không biết cô Chung đã đi chưa, nhưng bây giờ Viên Sở Xuyên đã nói đến vậy, không đồng ý cũng không tốt.
Cậu không làm sai bất cứ chuyện gì? Cần gì phải tránh né?
Mà cậu cũng muốn biết rõ, Viên Sở Xuyên tìm cậu làm gì?
Thật sự là hiểu lầm?
Hứa Thư Minh vẫn chưa ngây thơ như vậy, đó là chuyện gì... Hứa Thư Minh đi về quán cà phê với ba người bọn họ.
Viên Sở Xuyên có vẻ muốn thân thiết với cậu, để Hứa Thư Minh đi đi bên cạnh hắn, Vương Gia Kỳ bị bỏ lại đằng sau, vẻ mặt hình như hoàn toàn không đồng ý, nhưng Viên Sở Xuyên là ai?
Hắn chính là ông chủ trả lương cho hắn, hắn không cần quan tâm Vương Gia Kỳ có đồng ý hay không.
Trên đường đi, Viên Sở Xuyên tắm ánh nắng sau ba giờ chiều, dáng vẻ lười biếng, lúc này hắn không còn nói chuyện với Chung Văn Thiên nữa, quan tâm đến Hứa Thư Minh vô cùng, nói chuyện với cậu.
"Anh Hứa là người ở đây hả?"
Thật ra có rất nhiều người hiểu lầm việc này, Hứa Thư Minh cười lắc đầu. "Tôi là người Hồng Kông, cậu nói vậy là khen tôi, xem ra tiếng phổ thông của tôi rất tốt."
Viên Sở Xuyên nghe cậu nói, rất ngạc nhiên, dù cách kính râm, cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ mở to mắt của hắn.
"Tôi đã gặp rất nhiều ngôi sao đến từ phía bắc, bọn họ nói tiếng phổ thông cũng không tốt như anh. Chắc là anh đã rất cố gắng."
Đúng là như thế, Hứa Thư Minh nghĩ đến người bạn đã về nước cùng mình, Dư Minh Uyên, vẻ mặt dịu dàng, "Lúc trước thường học với bạn, mất hơn hai năm, cũng may cậu ấy không chê tôi kém."
"Là do anh chăm chỉ." Viên Sở Xuyên cảm khái, hắn quay đầu nói với Chung Văn Thiên, "Em nhớ ra một chuyện, anh có nhớ không, đạo diễn Trần lúc trước gọi cho em, nói trong tay có một kịch bản, có một nhận vật rất hợp với em. Nhưng mà nhân vật có yêu cầu khẩu âm, em theo giáo viên thanh nhạc học rất lâu, giáo viên đã nói em học cũng tạm. Nếu em có thiên phú như anh Hứa, không biết đạo diễn Trần sẽ vui cỡ nào, sẽ không nói em cứng như đá, dạy thế nào cũng không giỏi —— "
Hắn nói đến đây, giống như ý thức được cái gì, biểu cảm thay đổi, hình như rất xấu hổ, nói: "Có phải em nhiều chuyện rồi không? Trước kia hai người đã quen nhau, chắc chắn sẽ biết được ưu điểm này của anh Hứa, em lại nhiều chuyền nói ra những lời này làm gì không biết?"
Hắn giống như không để tâm đến việc trước đây của Hứa Thư Minh và Chung Văn Thiên, khi nói đến chuyện này, cũng không có ý định lấp liếm.
Là quá tự tin ở mình sao? Lần đầu tiên Hứa Thư Minh có ý định muốn hiểu suy nghĩ của Viên Sở Xuyên.
Nếu như thật sự tự tin, thì Hứa Thư Minh ngưỡng mộ từ đáy lòng.
Những suy nghĩ này chỉ mới lóe lên trong đầu Hứa Thư Minh, Viên Sở Xuyên vẫn tiếp tục nói chuyện, bỗng nhiên hắn hơi không vui nói với Chung Văn Thiên:
"Anh sao vậy từ nãy giờ không nói lời nào? Để bụng việc em mời anh Hứa hả? Anh Hứa có nói gì đâu, anh để ý làm gì? Nếu anh không thích, thì chỉ cần đưa em đến quán cà phê, sau đó đi chơi trước đi, —— em lại thích nói chuyện phiếm với anh Hứa.
Hứa Thư Minh chưa từng nói như vậy với Chung Văn Thiên, to gan như vậy, ra vẻ hoàn toàn không thèm để ý đến sự tức giận của Chung Văn Thiên, sau đó không quan tâm.
Viên Sở Xuyên nói xong, mặc kệ phản ứng của Chung Văn Thiên, quay đầu với Hứa Thư Minh, nắm chặt cánh tay cậu, kéo Hứa Thư Minh đi trước.
"Đừng để ý đến anh ấy, tự nhiên không nói lời nào, giống như tôi làm sai gì vậy. Anh cũng đừng tức giận với anh ấy, để anh ấy một mình đi, chúng ta đi uống cà phê."
Hứa Thư Minh bỗng nhiên bị kéo tay, dừng lại một chút mới bị kéo đi. Đừng nhìn thân hình Viên Sở Xuyên thon gầy, nhưng sức lực không hề nhỏ, toàn bộ quá trình Hứa Thư Minh đều bị hắn kéo đi.
Vào lúc bị kéo đi, Hứa Thư Minh thoáng qua Chung Văn Thiên thấy hắn nhìn bóng lưng bọn họ nhíu mày, nhưng biểu cảm vẫn không mảy may thay đổi, vẫn là dáng vẻ ôn hòa kia.
Người khác không biết, nhưng Hứa Thư Minh lại hiểu rõ Chung Văn Thiên, mặc dù gợn sóng biến mất trong nháy mắt, nhưng trong khoảnh khắc đó, Chung Văn Thiên không thích hành động của Viên Sở Xuyên.
Hắn chính là người như vậy, sẽ không dễ dàng nổi giận, chuyện gì cũng nói vui vẻ nói, nhưng trong lòng sẽ lưu ý, một khi hành vi của một người bị hắn nhận định vượt giới hạn trong lòng, sẽ vứt bỏ nhanh chóng.
Lạnh lùng bao nhiêu thì bản chất của một doanh nhân lại được anh thể hiện một cách sống động bấy nhiêu.
Có đôi khi Hứa Thư Minh cảm thấy Chung Văn Thiên không yêu ai, hoặc là hắn yêu rất đồng đều, không ai có thể chiếm một vị trí lớn hơn trong lòng hắn.
Vợ là nhu cầu cần có trong xã hội, tiếp theo là con gái của mình, hắn sẽ làm tốt vai trò của một người cha, còn người tình là gia vị trong cuộc sống.
Gia vị có đôi khi gây nghiện, nhưng một thời gian dài, sẽ cảm thấy không thú vị nữa.
Bạn sẽ không thể mong một người dành nhiều tình cảm với một thứ gia vị.
Điều đó thật sự không công bằng.
"Lúc trước anh với anh ấy cũng giống như này? Tức giận trong lòng?" Viên Sở Xuyên thờ ơ nói với cậu.
Hắn đẩy cửa quán cà phê ra, cũng không quay đầu nhìn Hứa Thư Minh tiếp tục lảm nhảm: "Tôi là tôi không có ý định nuông chiều anh ấy, cũng không cũng nhỏ, phải lúc nào cũng tôi cần dỗ dành, quan tâm anh ấy? Tôi cũng có lúc nóng nảy, mọi người cần phải thông cảm lẫn nhau."
Hứa Thư Minh nghe xong cảm thấy lạ, thì ra bình thường ở với nhau Viên Sở Xuyên lại dùng thái độ như vậy đối với Chung Văn Thiên.
So với mình lúc nào cũng phải cẩn thận suy đoán mỗi lời nói hành động của Chung Văn Thiên, vì một cái nhíu mày của hắn mà thấp thỏm không an giấc, thật sự là vô cùng khác biệt.
Ai nói quản lý tình cảm không cần thiên phú? Cứ nhìn Viên Sở Xuyên là biết.
Hứa Thư Minh nghe lời hắn nói, chỉ có thể cười, cậu không vô tư đối với Chung Văn Thiên như vậy. Đối với Chung Văn Thiên, cậu chỉ cảm thấy thấy đoạn quan hệ ấy chỉ là lịch sử đen muốn đi đường tắt của cậu, có thể không nhắc đến với người khác thì sẽ không nhắc.
Sau khi Viên Sở Xuyên vào cửa, có nhân viên phục vụ ra đón, xem dáng vẻ là biết Viên Sở Xuyên. Người phục vụ trong thấy Viên Sở Xuyên vô cùng kích động, nhưng bởi vì thân phận, cố gắng kiềm chế kích động, một đường dẫn Viên Sở Xuyên lên bàn ở lầu hai.
Trên người Viên Sở Xuyên như tự mang nguồn sáng, vừa vào cửa đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, tiếng xì xào bàn tán vang lên, làm ngôi sao, Viên Sở Xuyên đã sớm quen với sự đối đãi đặc biệt này rồi, không chút bận tâm, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi.
Hứa Thư Minh để ý đến vẻ mặt của Viên Sở Xuyên từ lúc vào quán cà phê một lúc, nhưng Viên Sở Xuyên giống như cái gì cũng không biết, chỉ là đơn thuần muốn tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện, ánh mắt không nhìn qua sảnh lớn chút nào.
Hứa Thư Minh nhíu mày, chẳng lẽ mình thật sự hiểu lầm?
"Đang nhìn cái gì vậy? Trên mặt tôi dính gì sao?" Không ngờ Viên Sở Xuyên lại vô cùng mẫn cảm, thấy Hứa Thư Minh nhìn mình chăm chú, tò mò quay lại nhìn cậu.
"Không có chuyện gì. Nhớ lại một số việc, không cần để ý đến, đi thôi."
Hứa Thư Minh vội vàng cười với hắn, nếu Viên Sở Xuyên thật sự không để ý, cần gì phải nhắc cô Chung cũng đang ở quán cà phê? Bỏ xuống suy nghĩ trong lòng, chuyên tâm cùng Viên Sở Xuyên đi lên lầu hai.
Hắn chắc chưa từng để cô Chung vào mắt, cô Chung đối với người chồng trên danh nghĩa là Chung Văn Thiên còn nơm nớp lo sợ, chưa từng dám lười biếng, nào dám tùy tiện thể hiện nét mặt.
Nhưng với Viên Sở Xuyên, những cái việc này chỉ là tính trẻ con của hắn, thích làm gì thì làm chỉ là việc nhỏ, thậm chí không đáng để trong lòng.
Cậu thật sự có chút không đành lòng, trong khoảnh khắc này, Hứa Thư Minh không biết, cảm giác này là đồng cảm với cô Chung, hay là với mình trong quá khứ, cậu lên tiếng hỏi: "Anh không sợ anh Chung thật sự sẽ không đến sao?"
Viên Sở Xuyên ngồi ở chỗ ngồi, nghe câu hỏi của cậu, kỳ quái nhìn cậu, lộ ra vẻ khó hiểu.
Hắn lấy kính râm xuống, một đôi mắt dài quyến rũ lộ ra ngoài, dưới ánh nắng mặt trời trần đầy, hàng mi dài rung rinh, con người giống như bị ánh nắng pha loãng thành màu vàng kim.
Đáng sợ nhất chính là, hắn giống như hoàn toàn không cảm nhận được mị lực của bản thân, dùng cái tay rảnh rỗi nâng cằm, vô tội nghiêng mặt, nghĩ nghĩ nói:
"Anh ấy sao? Tôi không nhớ rõ có lúc nào anh ấy từng không đến, —— à, một lần cũng không có, lần nào cũng sẽ đến, có lúc sẽ giận tôi thì sẽ cố ý đến chậm một chút, thật ngây thơ đúng không? Đàn ông à, dù bao nhiêu tuổi cũng giống như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất