Chương 22
“Được rồi, đừng giải thích nữa, lời xin lỗi của em tôi đương nhiên chấp nhận.” Sếp vừa nói vừa cười vỗ vỗ ngực “Hiện tại, em không cần làm gì cả, trước cứ về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đợi tôi giải quyết xong việc này, em liền lập tức quay lại đi làm, hảo hảo mà công tác, biết chưa.”
Nghe vậy, Bạch Hạo Lãng kinh ngạc hỏi “Tôi phạm phải lỗi nghiêm trọng như thế, không phải sẽ bị đuổi việc sao?”
Sau khi biết tin này cậu cũng không hy vọng xa vời có thể bảo trụ công tác, chỉ hi vọng có thể làm chút gì đó cứu chữa lỗi lầm, giúp giảm ảnh hưởng của sự việc đối với công ty tới mức thấp nhất.
“Tôi sẽ không yêu cầu em từ chức, trừ phi là đối phương yêu cầu, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, em sẽ nhận hình phạt tương ứng với sai lầm đã gây ra, hiểu chứ?” Ôn Nhã Nho nghiêm túc mà nói.
Sau khi hiểu được tình huống, Bạch Hạo Lãng cũng tỏ ra nghiêm túc, thành thật đáp ứng “Tôi hiểu rồi, vô luận kết quả có ra sao, tôi cũng sẽ gánh vác.”
Đối với câu trả lời như vậy, Ôn Nhã Nho cảm thấy vừa lòng, ôm lấy cậu, thân mật hôn lên trán cậu rồi buông ra, ôn nhu nói “Hiện tại, ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi.” Tạm dừng một chút, nhếch lên một nụ cười xấu xa “Nhưng mà, là quay về nhà của tôi. Chờ sau khi tôi trở về liền giúp em chuyển nhà.”
Hả?
Cậu còn chưa phục hồi lại tinh thần sau nụ hôn kia, lập tức hoang mang ngẩng đầu, dại ra nhìn đối phương.
“Ngoan, trước đừng hỏi gì cả, quay về nhà tôi nghỉ ngơi cho tốt, chờ tôi trở lại sẽ chậm rãi cho em lời giải thích.”
Dứt lời, một cái chìa khóa liền được nhét vào tay cậu, người cũng bị đẩy ra khỏi văn phòng, mà vừa ra ngoài liền thu hút ánh mắt quan tâm của mọi người.
Mạc Hải Văn bỗng trở nên đĩnh đạc đi đến trước mặt cậu hỏi “Xảy ra chuyện gì?”
Nhưng mà, cậu còn chưa trả lời, Mạc Hải Văn đã bị đồng sự ất kéo đi bắt photo tài liệu, mà những người khác, không một ai nói chuyện, chỉ đều cho cậu nụ cười an ủi hoặc cổ vũ, mà Lâm Húc cũng thôi cợt nhả, mỉm cười vỗ vỗ vai cậu.
Cậu biết rằng chuyện này không thể giấu nổi nhóm đồng nghiệp tinh ranh này, đương nhiên, cậu cũng không nghĩ muốn giấu giếm, bởi vì cậu quả thật đã phạm sai lầm, mà đã sai thì phải nhận. Chính là, cậu không nghĩ tới bọn họ chẳng những không trách cứ cậu, ngược lại còn an ủi cậu.
Cậu hấp hấp cái mũi, cũng trịnh trọng giải thích với đồng nghiệp. Sau khi được mọi người tha thứ, cậu mới rời công ty.
Cậu nghe lời sếp trở về nhà hắn trong khu dân cư cao cấp, lúc đứng trước cửa, cậu do dự, cậu không biết bản thân nên lấy thân phận gì mà mở cửa vào trong.
Trước đây, cậu còn có thể vô tâm vô phế, nghĩ muốn thử ở bên sếp một chút, nhưng sau khi trải qua chuyện này, cậu thật sự cảm thất bản thân không thích hợp với sếp, vốn cậu còn có thể giả vờ như không thấy chênh lệch giữa hai người, nhưng trên thực tế, bọn họ thật sự rất không “môn đăng hộ đối”.
Tuy rằng không ai quy định nhất định phải có gia thế nọ kia, rồi sự nghiệp địa vị, tính cách tương đương mới có thể cùng một chỗ, nhưng mà hai người hoàn toàn bất đồng quen nhau khó khăn phải đối mặt sẽ ngày càng nhiều.
Không phải cậu không tin tưởng bản thân mình, chính là đối với tính cách của mình cậu cũng hiểu, nếu kết giao với sếp, nhất định khiến hắn vất vả, chẳng những phải nhường nhịn cậu, còn phải giải quyết hậu quả mấy trò linh tinh cậu gây ra.
Cho nên, cậu do dự.
Ngay khi cậu đứng ngây trước cửa, điện thoại vang lên, thấy là sếp gọi tới, trong nháy mắt cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, ấn nút nghe máy “Sếp?”
“Về đến nhà chưa?” Nghe thấy giọng nói ôn nhu của sếp khiến cậu phá lệ thả lỏng.
“Tới rồi, nhưng là…”
“Không có nhưng nhị gì hết, hiện tôi đang làm việc, sau khi tan ca, về nhà tôi muốn thấy em. Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, gặp sau.” Dứt lời sếp liền cúp máy luôn, hoàn toàn không cho cậu cơ hội phản bác.
Cậu tựa hồ thở dài nhẹ nhõm, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.
Lại trở về đây, cậu nhớ tới khi mình hốt hoảng đào tẩu, không khỏi bật cười.
Buông cặp táp, cậu đi tới ghế sopha mềm mại, thoải mái đặt mông ngồi xuống, ôm lấy gối mềm bên cạnh bắt đầu ngẩn người.
Chỉ lát sau cậu lại đứng lên, lo lắng xoay quanh khắp phòng, khi thì kéo rèm cửa sổ thủy tinh sát đất ra, khi thì lại đóng vào, có khi nghịch nghịc mấy tạp chí kinh tế trên bàn trà, có khi lại giúp sếp gấp quần áo đã phơi khô, bỏ vào tủ.
Tận cho tới khi mọi chuyện có thể làm đều đã làm xong, cậu mới lẳng lặng ngồi xuống, chờ, nhưng tới một tiếng sau khi tan ca vẫn không thấy sếp trở về, cũng không nhận được điện thoại của hắn, cậu trong lòng lại bất an không yên, cứ lôi ra lôi vào điện thoại để kiểm tra, rồi lại thất vọng cất đi không dưới mười lần.
Chờ, chờ mãi, cậu mệt không chịu nổi liền ngủ thiếp đi.
Ôn Nhã Nho về đến nhà, điều đầu tiên nhìn thấy là thân hình cuộn tròn trên ghế sopha của Bạch Hạo Lãng.
Buông đồ trên tay, Ôn Nhã Nho bước thật nhẹ, đi đến bên cái người khi ngủ cũng không an ổn kia, ngồi xổm xuống, vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm đang nhăn lại của cậu.
Có lẽ bị làm phiền, hàng lông mi dài nhỏ hơi hơi rung động, đôi mắt sáng ẩn sau lập tức hé mở, chủ nhân đôi mắt ấy lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu sau mới mở miệng “Sếp.”
“Đã không sao rồi.” Ôn Nhã Nho cười nói, rồi đứng dậy lấy túi đồ lại đây, đặt trên bàn trà, mở túi nilong lấy ra mấy hộp thức ăn, vẫy vẫy cậu lại bên cạnh “Em hẳn là chưa ăn cơm đi? Chắc là đói lắm rồi, mau tới đây.”
Cậu liếc qua điện thoại, phát hiện hóa ra đã tối trời rồi.
Nhìn sếp trên mặt tuy rằng vẫn giữ nụ cười nhưng khó giấu nổi xự mệt mỏi, Bạch Hạo Lãng lo lắng hỏi “Sếp, sự tình có phải rất khó xử lí hay không?”
Đem đua nhét vào tay đối phương, Ôn Nhã Nho bất đắc dĩ lặp lại “Đã không sao rồi, nghe rõ không? Cho nên mau tới ăn cơm.”
Nghe vậy, Bạch Hạo Lãng mở to hai mắt, bỏ lại đũa, hưng phấn nắm lấy tay Ôn Nhã Nho, khó có thể tin hỏi “Thật sự?”
“Thật, tôi vừa rồi cùng Grace mở cuộc họp, bởi vì ảnh hưởng không quá nghiêm trọng nên bọn họ quyết định không truy cứu trách nhiệm, nhưng là yêu cầu rõ không được phạm phải sai lầm tương tự.”
Sếp lại đem đũa nhét vào tay cậu, lấy hộp cơm đẩy đến trước mặt cậu, mắt nói mau mau ăn cơm, nhưng không giải quyết hết tất cả nghi vấn, cậu làm sao có tâm tình ăn cơm, thế là vội vàng hỏi “Cứ đơn giản vậy thôi sao? Không có điều kiện gì?”
Thở dài, biết người này không có được câu trả lời rõ ràng là sẽ không ăn, Ôn Nhã Nho đành phải kiên nhẫn giải thích “Không có điều kiện gì, chẳng qua chúng ta vì tỏ vẻ hối lỗi, quyết định phí dụng quảng cáo chỉ lấy một nửa. Còn em? Bị phạt cắt 30% lương trong 5 tháng, hơn nữa tăng ca không có phí tăng ca, tiền thưởng linh tinh đều bị cắt.”
“Không, không thành vấn đề.” Cậu vội vàng xua tay lắc đầu, kết quả như vậy, cậu chính là thập phần hài lòng, không có nửa điểm oán giận. Dù sao công ty không bị khởi tố, chính mình lại không phải từ chức, cậu sao có thể hi vọng hơn nữa?
“Các anh vừa vẫn họp tới giờ mới xong?”
Thấy Ôn Nhã Nho gật gật đầu, Bạch Hạo Lãng nhìn vào ánh mắt đối phương, chân thành nói “Thực xin lỗi, còn có, cảm ơn anh.”
Cậu biết quá trình thảo luận nhất định không đơn giản như hắn nói, bằng không, sẽ không gây sức ép đến nỗi bây giờ mới có thể về nhà.
Không muốn để Bạch Hạo Lãng cắn rứt suy nghĩ lung tung, Ôn Nhã Nho nhẹ nhàng ôm lấy cậu một chút rồi buông ra, cố ý mang ngữ điệu oán giận nói “Được rồi, xin hỏi đã có thể ăn cơm chưa, tôi đói lắm rồi.”
“Ừm.” Mỉm cười, Bạch Hạo Lãng lấy miếng sườn xào chua ngọt to nhất trong hộp của mình bỏ vào hộp của hắn.
Không có nói nhiều thêm, hai kẻ đang đói sắp chết bị mùi thức ăn thơm ngào ngạt cuốn đi rồi…
Nghe vậy, Bạch Hạo Lãng kinh ngạc hỏi “Tôi phạm phải lỗi nghiêm trọng như thế, không phải sẽ bị đuổi việc sao?”
Sau khi biết tin này cậu cũng không hy vọng xa vời có thể bảo trụ công tác, chỉ hi vọng có thể làm chút gì đó cứu chữa lỗi lầm, giúp giảm ảnh hưởng của sự việc đối với công ty tới mức thấp nhất.
“Tôi sẽ không yêu cầu em từ chức, trừ phi là đối phương yêu cầu, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, em sẽ nhận hình phạt tương ứng với sai lầm đã gây ra, hiểu chứ?” Ôn Nhã Nho nghiêm túc mà nói.
Sau khi hiểu được tình huống, Bạch Hạo Lãng cũng tỏ ra nghiêm túc, thành thật đáp ứng “Tôi hiểu rồi, vô luận kết quả có ra sao, tôi cũng sẽ gánh vác.”
Đối với câu trả lời như vậy, Ôn Nhã Nho cảm thấy vừa lòng, ôm lấy cậu, thân mật hôn lên trán cậu rồi buông ra, ôn nhu nói “Hiện tại, ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi.” Tạm dừng một chút, nhếch lên một nụ cười xấu xa “Nhưng mà, là quay về nhà của tôi. Chờ sau khi tôi trở về liền giúp em chuyển nhà.”
Hả?
Cậu còn chưa phục hồi lại tinh thần sau nụ hôn kia, lập tức hoang mang ngẩng đầu, dại ra nhìn đối phương.
“Ngoan, trước đừng hỏi gì cả, quay về nhà tôi nghỉ ngơi cho tốt, chờ tôi trở lại sẽ chậm rãi cho em lời giải thích.”
Dứt lời, một cái chìa khóa liền được nhét vào tay cậu, người cũng bị đẩy ra khỏi văn phòng, mà vừa ra ngoài liền thu hút ánh mắt quan tâm của mọi người.
Mạc Hải Văn bỗng trở nên đĩnh đạc đi đến trước mặt cậu hỏi “Xảy ra chuyện gì?”
Nhưng mà, cậu còn chưa trả lời, Mạc Hải Văn đã bị đồng sự ất kéo đi bắt photo tài liệu, mà những người khác, không một ai nói chuyện, chỉ đều cho cậu nụ cười an ủi hoặc cổ vũ, mà Lâm Húc cũng thôi cợt nhả, mỉm cười vỗ vỗ vai cậu.
Cậu biết rằng chuyện này không thể giấu nổi nhóm đồng nghiệp tinh ranh này, đương nhiên, cậu cũng không nghĩ muốn giấu giếm, bởi vì cậu quả thật đã phạm sai lầm, mà đã sai thì phải nhận. Chính là, cậu không nghĩ tới bọn họ chẳng những không trách cứ cậu, ngược lại còn an ủi cậu.
Cậu hấp hấp cái mũi, cũng trịnh trọng giải thích với đồng nghiệp. Sau khi được mọi người tha thứ, cậu mới rời công ty.
Cậu nghe lời sếp trở về nhà hắn trong khu dân cư cao cấp, lúc đứng trước cửa, cậu do dự, cậu không biết bản thân nên lấy thân phận gì mà mở cửa vào trong.
Trước đây, cậu còn có thể vô tâm vô phế, nghĩ muốn thử ở bên sếp một chút, nhưng sau khi trải qua chuyện này, cậu thật sự cảm thất bản thân không thích hợp với sếp, vốn cậu còn có thể giả vờ như không thấy chênh lệch giữa hai người, nhưng trên thực tế, bọn họ thật sự rất không “môn đăng hộ đối”.
Tuy rằng không ai quy định nhất định phải có gia thế nọ kia, rồi sự nghiệp địa vị, tính cách tương đương mới có thể cùng một chỗ, nhưng mà hai người hoàn toàn bất đồng quen nhau khó khăn phải đối mặt sẽ ngày càng nhiều.
Không phải cậu không tin tưởng bản thân mình, chính là đối với tính cách của mình cậu cũng hiểu, nếu kết giao với sếp, nhất định khiến hắn vất vả, chẳng những phải nhường nhịn cậu, còn phải giải quyết hậu quả mấy trò linh tinh cậu gây ra.
Cho nên, cậu do dự.
Ngay khi cậu đứng ngây trước cửa, điện thoại vang lên, thấy là sếp gọi tới, trong nháy mắt cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, ấn nút nghe máy “Sếp?”
“Về đến nhà chưa?” Nghe thấy giọng nói ôn nhu của sếp khiến cậu phá lệ thả lỏng.
“Tới rồi, nhưng là…”
“Không có nhưng nhị gì hết, hiện tôi đang làm việc, sau khi tan ca, về nhà tôi muốn thấy em. Ngoan, nghỉ ngơi cho tốt, gặp sau.” Dứt lời sếp liền cúp máy luôn, hoàn toàn không cho cậu cơ hội phản bác.
Cậu tựa hồ thở dài nhẹ nhõm, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.
Lại trở về đây, cậu nhớ tới khi mình hốt hoảng đào tẩu, không khỏi bật cười.
Buông cặp táp, cậu đi tới ghế sopha mềm mại, thoải mái đặt mông ngồi xuống, ôm lấy gối mềm bên cạnh bắt đầu ngẩn người.
Chỉ lát sau cậu lại đứng lên, lo lắng xoay quanh khắp phòng, khi thì kéo rèm cửa sổ thủy tinh sát đất ra, khi thì lại đóng vào, có khi nghịch nghịc mấy tạp chí kinh tế trên bàn trà, có khi lại giúp sếp gấp quần áo đã phơi khô, bỏ vào tủ.
Tận cho tới khi mọi chuyện có thể làm đều đã làm xong, cậu mới lẳng lặng ngồi xuống, chờ, nhưng tới một tiếng sau khi tan ca vẫn không thấy sếp trở về, cũng không nhận được điện thoại của hắn, cậu trong lòng lại bất an không yên, cứ lôi ra lôi vào điện thoại để kiểm tra, rồi lại thất vọng cất đi không dưới mười lần.
Chờ, chờ mãi, cậu mệt không chịu nổi liền ngủ thiếp đi.
Ôn Nhã Nho về đến nhà, điều đầu tiên nhìn thấy là thân hình cuộn tròn trên ghế sopha của Bạch Hạo Lãng.
Buông đồ trên tay, Ôn Nhã Nho bước thật nhẹ, đi đến bên cái người khi ngủ cũng không an ổn kia, ngồi xổm xuống, vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm đang nhăn lại của cậu.
Có lẽ bị làm phiền, hàng lông mi dài nhỏ hơi hơi rung động, đôi mắt sáng ẩn sau lập tức hé mở, chủ nhân đôi mắt ấy lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu sau mới mở miệng “Sếp.”
“Đã không sao rồi.” Ôn Nhã Nho cười nói, rồi đứng dậy lấy túi đồ lại đây, đặt trên bàn trà, mở túi nilong lấy ra mấy hộp thức ăn, vẫy vẫy cậu lại bên cạnh “Em hẳn là chưa ăn cơm đi? Chắc là đói lắm rồi, mau tới đây.”
Cậu liếc qua điện thoại, phát hiện hóa ra đã tối trời rồi.
Nhìn sếp trên mặt tuy rằng vẫn giữ nụ cười nhưng khó giấu nổi xự mệt mỏi, Bạch Hạo Lãng lo lắng hỏi “Sếp, sự tình có phải rất khó xử lí hay không?”
Đem đua nhét vào tay đối phương, Ôn Nhã Nho bất đắc dĩ lặp lại “Đã không sao rồi, nghe rõ không? Cho nên mau tới ăn cơm.”
Nghe vậy, Bạch Hạo Lãng mở to hai mắt, bỏ lại đũa, hưng phấn nắm lấy tay Ôn Nhã Nho, khó có thể tin hỏi “Thật sự?”
“Thật, tôi vừa rồi cùng Grace mở cuộc họp, bởi vì ảnh hưởng không quá nghiêm trọng nên bọn họ quyết định không truy cứu trách nhiệm, nhưng là yêu cầu rõ không được phạm phải sai lầm tương tự.”
Sếp lại đem đũa nhét vào tay cậu, lấy hộp cơm đẩy đến trước mặt cậu, mắt nói mau mau ăn cơm, nhưng không giải quyết hết tất cả nghi vấn, cậu làm sao có tâm tình ăn cơm, thế là vội vàng hỏi “Cứ đơn giản vậy thôi sao? Không có điều kiện gì?”
Thở dài, biết người này không có được câu trả lời rõ ràng là sẽ không ăn, Ôn Nhã Nho đành phải kiên nhẫn giải thích “Không có điều kiện gì, chẳng qua chúng ta vì tỏ vẻ hối lỗi, quyết định phí dụng quảng cáo chỉ lấy một nửa. Còn em? Bị phạt cắt 30% lương trong 5 tháng, hơn nữa tăng ca không có phí tăng ca, tiền thưởng linh tinh đều bị cắt.”
“Không, không thành vấn đề.” Cậu vội vàng xua tay lắc đầu, kết quả như vậy, cậu chính là thập phần hài lòng, không có nửa điểm oán giận. Dù sao công ty không bị khởi tố, chính mình lại không phải từ chức, cậu sao có thể hi vọng hơn nữa?
“Các anh vừa vẫn họp tới giờ mới xong?”
Thấy Ôn Nhã Nho gật gật đầu, Bạch Hạo Lãng nhìn vào ánh mắt đối phương, chân thành nói “Thực xin lỗi, còn có, cảm ơn anh.”
Cậu biết quá trình thảo luận nhất định không đơn giản như hắn nói, bằng không, sẽ không gây sức ép đến nỗi bây giờ mới có thể về nhà.
Không muốn để Bạch Hạo Lãng cắn rứt suy nghĩ lung tung, Ôn Nhã Nho nhẹ nhàng ôm lấy cậu một chút rồi buông ra, cố ý mang ngữ điệu oán giận nói “Được rồi, xin hỏi đã có thể ăn cơm chưa, tôi đói lắm rồi.”
“Ừm.” Mỉm cười, Bạch Hạo Lãng lấy miếng sườn xào chua ngọt to nhất trong hộp của mình bỏ vào hộp của hắn.
Không có nói nhiều thêm, hai kẻ đang đói sắp chết bị mùi thức ăn thơm ngào ngạt cuốn đi rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất