Chương 25
Sau khi trải qua việc cậu phạm sai lầm với Mạc Hải Văn rời đi, nhìn lịch bàn trước mặt, bất tri bất giác, cậu với sếp kết giao cũng sắp được nửa năm, cảm giác so với trước đây trở nên thật khác.
Mấy ngày này, cậu cảm thấy bản thân thực sự cố gắng rất nhiều, tiến bộ không ít, huống hồ, ngay cả sếp cũng vì cậu giảm bớt phạm sai lầm mà cũng khích lệ cậu nha.
Phương diện ở cùng sếp, cũng khá được đi.
Hình thức ở chung của bọn họ thật sự cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ là ánh mắt sếp thường trở nên xấu xa, hay giễu cợt cậu với thân mật yêu thương chút chút, mà cuộc sống của cậu cũng ngày càng ỷ nại vào hắn mà thôi.
Nhìn ngày được khoanh đỏ trên lịch, cậu liền cảm thấy đau đầu.
Ngày mốt là lễ tình nhân rồi, cậu rốt cuộc nên tặng sếp cái gì bây giờ?
Ừm… Tặng quà như trước đây tặng nữ sinh tựa hồ không thích hợp. Tuy rằng sếp mà ôm một con gấu bông to bằng nửa người trưởng thành hẳn là rất khả ái; Hình ảnh sếp ôm một bó hồng cũng có thể rất đẹp nha, đồng thời cũng có thể tuyên bố sếp là hoa đã có chậu nữa. Hoặc là đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, đi dạo phố… Nhưng như thế cũng quá bình thường rồi, hơn nữa hai người đàn ông lớn đùng làm mấy việc như thế cũng thật là…
Ai, lễ tình nhân quả thật là ngày lễ khiến đàn ông đau đầu nhất mà.
Phiền toái cào cào tóc, cậu hung hăng vò vò tờ giấy ghi mấy ý tưởng kia lại thành một cục vứt đi, “Đông” một tiếng rơi xuống đất.
Lung tung viết viết xóa xóa trên giấy, lại vò nát, lại ném… mặt đất xung quanh liền biến thành một bãi rác.
“Mẹ nó, Tiểu Bạch chết tiệt, cậu có thể thôi ném rác loạn lên không? Bổn đại gia đang ngủ lại bị cậu ném trúng, này nhé, một lần hai lần còn nhịn được, cậu xem cậu con mẹ nó ném một đống!” Tùy tay nhặt lên đống giấy, Lâm Húc hung tợn một loạt ném thẳng về phía Bạch Hạo Lãng, nghiến răng nghiến lợi mắng, mà cậu đương nhiên chỉ có thể ôm đầu tránh né xung quanh.
Bị ném trúng ba lượt, phản kích năm lần, mà Tiểu Lí bên cạnh cũng không tránh được bị ném trúng, khiến hắn không cẩn thận ấn nhầm, xóa mất văn kiện vừa mới hoàn thành. Ha ha… Liền tiếp đến khi sếp đến xem xét xem có việc gì xảy ra cũng bị ném trúng.
Đương nhiên tính cách được tu dưỡng của sếp chính là danh bất hư truyền, bị ném trúng cũng chỉ nhíu nhíu mày, cũng không có cáu đến chửi ầm lên, bỏ lại một câu liền quay về văn phòng của mình “Năm phút, dọn hết rác, bằng không hai người các cậu liền đi giúp tẩy WC đi.”
Nhưng là… Sếp cũng không nên lấy luôn cục giấy vừa ném vào người nha, anh mang về làm chi?
Cùng lúc, Lâm Húc ngoan lệ trừng cậu một cái “Đây là rác của cậu, cậu dọn!” Dứt lời liền đổi chỗ- phòng nghỉ, ngủ tiếp.
Thật vất vả mới đến thời gian ăn trưa, ngồi trong một cái ghế lô của một khách sạn kiểu truyền thống, cậu làm bộ như lơ đãng hỏi “Sếp, cục giấy vừa rồi anh nhặt được, hẳn là…không có xem đi?”
Nhấp một ngụm trà thơm nồng, sếp ngẩng đầu nhìn cậu cười đến ôn nhi, không trả lời, hỏi lại “Có cái gì tôi không thể xem?”
Ách… Phản ứng kia rốt cục là đã xem hay chưa? Sếp, anh ngàn vạn lần đừng xem! Trời mới biết tôi khi đó tâm tình phiền táo cùng thần kinh không ổn định, không chỉ viết mấy việc chúc mừng lễ tình nhân, còn viết thêm một ít lời mất mặt nữa. Sếp, anh phải biết rằng, cho dù trên đó thật sự viết “Sếp, em yêu anh”, anh cũng không được tin nha… Ai, thật sự không nên não tàn mà viết mấy cái loạn thất bát tao gì đó, cũng không nên não tàn vứt giấy lung tung. Ném trúng ai không trúng, cố tình lại bị sếp nhặt được.
Biểu tình sếp tựa tiếu phi tiếu, khiến cậu trở nên hoảng loạn, tùy tay lấy một cái chén, ừng ực ừng ực uống trà, hoàn toàn không chú ý tới cái chén kia kì thực là của sếp.
Nói thật, chuyện cùng hẹn hò với sếp của mình có chút rất không thực, nhưng thời điểm hai người ở chung cũng thực sự tự nhiên, lúc ôm nhau thân mật cũng không có một chút cảm giác ghê tởm nào, ngược lại còn cảm thấy thực hạnh phúc cùng ngọt ngào.
Hì hì, xem ra là yêu thật rồi.
Bất quá, nhìn gương mặt tức giận đẹp trai của sếp, khí chất ôn nhu, quần áo tôn lên dáng người chuẩn không cần chỉnh… Cho dù là đàn ông cũng không thể từ chối.
“Tiểu Hạo, thu liễm ánh mắt sáng rực lên của em một chút.” Sếp không bởi vì bị người ta trắng trợn đánh giá mà không được tự nhiên, thản nhiên đỡ cằm, rồi mới hé môi, thong thả nói “Bất quá, tôi thích.”
Sếp ngoắc ngoắc tay, cậu không biết đây là có ý gì, thân thể tự nhiên nghiêng về phía trước, một giây sau, trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp.
“Nha…” Còn không kịp nói cái gì, sếp đã lấy tay ghì lấy đầu cậu, đầu lưỡi cũng nhân cơ hội chen vào, ban đầu còn anh truy tôi trốn, sau cùng liền cuốn lấy nhau thật lâu, ngay một giây khi tách ra, cửa ghế lô đồng thời bị người ta mở ra.
Cậu không kịp phản ứng, trừng mắt, lấy tay đè lại trái tim đang không ngừng nảy lên, mặt đỏ bừng tránh né ánh mắt đầy nghi vấn của bồi bàn, đồng thời, chật vật liếc sếp một cái, chỉ thấy người ta giống hệt như con mèo trộm được đồ, vẻ mặt thỏa mãn, khiến cậu tức giận không thôi.
Vừa ăn đồ vừa được mang ra, cậu nhớ tới mình cùng sếp căn bản là 24/24 đều ở cùng nhau, khó có thể tìm dịp một mình đi mua quà.
Ai, thực buồn nha.
Cậu hung hăng cắn miếng bít tết, ánh mắt đảo qua đảo lại, gắp miếng cánh gà sốt mật ong mình thích nhất, lấy lòng bỏ vào bát Ôn Nhã Nho, hỏi “Sếp, gần đây anh tan ca sớm như thế, không có đi xã giao sao?”
“Em rất muốn tôi đi xã giao sao?” Chọn mi nhìn người trước mặt đang không biết tính toán gì, Ôn Nhã Nho không đáp mà hỏi lại.
Người bị hỏi vội lắc đầu xua tay, vội vàng phủ nhận “Sao có thể.”
Buông đũa, Ôn Nhã Nho tay chống cằm, hỏi “Vậy, em hỏi vấn đề này làm gì?”
“Ách, tôi là quan tâm anh thôi.” Bạch Hạo Lãng nghĩ nghĩ, rồi mới đúng lý hợp tình nói.
Nhẫn cười, Ôn Nhã Nho tiếp tục hỏi dồn “Đơn giản vậy sao?””Đương, đương nhiên, bằng không anh cho là vì sao?” Bạch Hạo Lãng cười khan vài tiếng, âm thầm phỉ nhổ bản thân, sợ cái gì? Cậu cũng không phải đi làm chuyện xấu, vì sao phải chột dạ?
“Tôi đang hỏi anh, sao anh không trả lời còn hỏi vặn lại?”
Nghĩ tới cục giấy hôm nay hắn nhặt được, cùng với ngày gì đó cũng sắp tới, Ôn Nhã Nho bỗng nhiên hiểu ra, thế là giả vờ nghĩ nghĩ, chậm rãi mở miệng “Tôi ngày mai tan ca phải tới công ty D&R tìm quản lí Mã bàn kế hoạch hợp tác, hẳn là không có thời gian nấu cơm, cho nên mai chúng ta ra ngoài dùng cơm, em cứ đi mua sắm gì đó, bàn xong việc tôi sẽ gọi.”
Nghe vậy, Bạch Hạo Lãng hai mắt sáng lên vội vàng gật đầu, nói “Anh cứ đi đi, không cần lo cho tôi, tôi một mình đi mua chút đồ.”
Sau khi giải quyết xong vấn đề, cậu tạm thời yên tâm, một bên khoái trá thưởng thức mĩ thực, một bên âm thầm chờ mong ngày nào đó mau đến.
Mấy ngày này, cậu cảm thấy bản thân thực sự cố gắng rất nhiều, tiến bộ không ít, huống hồ, ngay cả sếp cũng vì cậu giảm bớt phạm sai lầm mà cũng khích lệ cậu nha.
Phương diện ở cùng sếp, cũng khá được đi.
Hình thức ở chung của bọn họ thật sự cũng không có thay đổi gì lớn, chỉ là ánh mắt sếp thường trở nên xấu xa, hay giễu cợt cậu với thân mật yêu thương chút chút, mà cuộc sống của cậu cũng ngày càng ỷ nại vào hắn mà thôi.
Nhìn ngày được khoanh đỏ trên lịch, cậu liền cảm thấy đau đầu.
Ngày mốt là lễ tình nhân rồi, cậu rốt cuộc nên tặng sếp cái gì bây giờ?
Ừm… Tặng quà như trước đây tặng nữ sinh tựa hồ không thích hợp. Tuy rằng sếp mà ôm một con gấu bông to bằng nửa người trưởng thành hẳn là rất khả ái; Hình ảnh sếp ôm một bó hồng cũng có thể rất đẹp nha, đồng thời cũng có thể tuyên bố sếp là hoa đã có chậu nữa. Hoặc là đến nhà hàng cao cấp ăn cơm, đi dạo phố… Nhưng như thế cũng quá bình thường rồi, hơn nữa hai người đàn ông lớn đùng làm mấy việc như thế cũng thật là…
Ai, lễ tình nhân quả thật là ngày lễ khiến đàn ông đau đầu nhất mà.
Phiền toái cào cào tóc, cậu hung hăng vò vò tờ giấy ghi mấy ý tưởng kia lại thành một cục vứt đi, “Đông” một tiếng rơi xuống đất.
Lung tung viết viết xóa xóa trên giấy, lại vò nát, lại ném… mặt đất xung quanh liền biến thành một bãi rác.
“Mẹ nó, Tiểu Bạch chết tiệt, cậu có thể thôi ném rác loạn lên không? Bổn đại gia đang ngủ lại bị cậu ném trúng, này nhé, một lần hai lần còn nhịn được, cậu xem cậu con mẹ nó ném một đống!” Tùy tay nhặt lên đống giấy, Lâm Húc hung tợn một loạt ném thẳng về phía Bạch Hạo Lãng, nghiến răng nghiến lợi mắng, mà cậu đương nhiên chỉ có thể ôm đầu tránh né xung quanh.
Bị ném trúng ba lượt, phản kích năm lần, mà Tiểu Lí bên cạnh cũng không tránh được bị ném trúng, khiến hắn không cẩn thận ấn nhầm, xóa mất văn kiện vừa mới hoàn thành. Ha ha… Liền tiếp đến khi sếp đến xem xét xem có việc gì xảy ra cũng bị ném trúng.
Đương nhiên tính cách được tu dưỡng của sếp chính là danh bất hư truyền, bị ném trúng cũng chỉ nhíu nhíu mày, cũng không có cáu đến chửi ầm lên, bỏ lại một câu liền quay về văn phòng của mình “Năm phút, dọn hết rác, bằng không hai người các cậu liền đi giúp tẩy WC đi.”
Nhưng là… Sếp cũng không nên lấy luôn cục giấy vừa ném vào người nha, anh mang về làm chi?
Cùng lúc, Lâm Húc ngoan lệ trừng cậu một cái “Đây là rác của cậu, cậu dọn!” Dứt lời liền đổi chỗ- phòng nghỉ, ngủ tiếp.
Thật vất vả mới đến thời gian ăn trưa, ngồi trong một cái ghế lô của một khách sạn kiểu truyền thống, cậu làm bộ như lơ đãng hỏi “Sếp, cục giấy vừa rồi anh nhặt được, hẳn là…không có xem đi?”
Nhấp một ngụm trà thơm nồng, sếp ngẩng đầu nhìn cậu cười đến ôn nhi, không trả lời, hỏi lại “Có cái gì tôi không thể xem?”
Ách… Phản ứng kia rốt cục là đã xem hay chưa? Sếp, anh ngàn vạn lần đừng xem! Trời mới biết tôi khi đó tâm tình phiền táo cùng thần kinh không ổn định, không chỉ viết mấy việc chúc mừng lễ tình nhân, còn viết thêm một ít lời mất mặt nữa. Sếp, anh phải biết rằng, cho dù trên đó thật sự viết “Sếp, em yêu anh”, anh cũng không được tin nha… Ai, thật sự không nên não tàn mà viết mấy cái loạn thất bát tao gì đó, cũng không nên não tàn vứt giấy lung tung. Ném trúng ai không trúng, cố tình lại bị sếp nhặt được.
Biểu tình sếp tựa tiếu phi tiếu, khiến cậu trở nên hoảng loạn, tùy tay lấy một cái chén, ừng ực ừng ực uống trà, hoàn toàn không chú ý tới cái chén kia kì thực là của sếp.
Nói thật, chuyện cùng hẹn hò với sếp của mình có chút rất không thực, nhưng thời điểm hai người ở chung cũng thực sự tự nhiên, lúc ôm nhau thân mật cũng không có một chút cảm giác ghê tởm nào, ngược lại còn cảm thấy thực hạnh phúc cùng ngọt ngào.
Hì hì, xem ra là yêu thật rồi.
Bất quá, nhìn gương mặt tức giận đẹp trai của sếp, khí chất ôn nhu, quần áo tôn lên dáng người chuẩn không cần chỉnh… Cho dù là đàn ông cũng không thể từ chối.
“Tiểu Hạo, thu liễm ánh mắt sáng rực lên của em một chút.” Sếp không bởi vì bị người ta trắng trợn đánh giá mà không được tự nhiên, thản nhiên đỡ cằm, rồi mới hé môi, thong thả nói “Bất quá, tôi thích.”
Sếp ngoắc ngoắc tay, cậu không biết đây là có ý gì, thân thể tự nhiên nghiêng về phía trước, một giây sau, trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp.
“Nha…” Còn không kịp nói cái gì, sếp đã lấy tay ghì lấy đầu cậu, đầu lưỡi cũng nhân cơ hội chen vào, ban đầu còn anh truy tôi trốn, sau cùng liền cuốn lấy nhau thật lâu, ngay một giây khi tách ra, cửa ghế lô đồng thời bị người ta mở ra.
Cậu không kịp phản ứng, trừng mắt, lấy tay đè lại trái tim đang không ngừng nảy lên, mặt đỏ bừng tránh né ánh mắt đầy nghi vấn của bồi bàn, đồng thời, chật vật liếc sếp một cái, chỉ thấy người ta giống hệt như con mèo trộm được đồ, vẻ mặt thỏa mãn, khiến cậu tức giận không thôi.
Vừa ăn đồ vừa được mang ra, cậu nhớ tới mình cùng sếp căn bản là 24/24 đều ở cùng nhau, khó có thể tìm dịp một mình đi mua quà.
Ai, thực buồn nha.
Cậu hung hăng cắn miếng bít tết, ánh mắt đảo qua đảo lại, gắp miếng cánh gà sốt mật ong mình thích nhất, lấy lòng bỏ vào bát Ôn Nhã Nho, hỏi “Sếp, gần đây anh tan ca sớm như thế, không có đi xã giao sao?”
“Em rất muốn tôi đi xã giao sao?” Chọn mi nhìn người trước mặt đang không biết tính toán gì, Ôn Nhã Nho không đáp mà hỏi lại.
Người bị hỏi vội lắc đầu xua tay, vội vàng phủ nhận “Sao có thể.”
Buông đũa, Ôn Nhã Nho tay chống cằm, hỏi “Vậy, em hỏi vấn đề này làm gì?”
“Ách, tôi là quan tâm anh thôi.” Bạch Hạo Lãng nghĩ nghĩ, rồi mới đúng lý hợp tình nói.
Nhẫn cười, Ôn Nhã Nho tiếp tục hỏi dồn “Đơn giản vậy sao?””Đương, đương nhiên, bằng không anh cho là vì sao?” Bạch Hạo Lãng cười khan vài tiếng, âm thầm phỉ nhổ bản thân, sợ cái gì? Cậu cũng không phải đi làm chuyện xấu, vì sao phải chột dạ?
“Tôi đang hỏi anh, sao anh không trả lời còn hỏi vặn lại?”
Nghĩ tới cục giấy hôm nay hắn nhặt được, cùng với ngày gì đó cũng sắp tới, Ôn Nhã Nho bỗng nhiên hiểu ra, thế là giả vờ nghĩ nghĩ, chậm rãi mở miệng “Tôi ngày mai tan ca phải tới công ty D&R tìm quản lí Mã bàn kế hoạch hợp tác, hẳn là không có thời gian nấu cơm, cho nên mai chúng ta ra ngoài dùng cơm, em cứ đi mua sắm gì đó, bàn xong việc tôi sẽ gọi.”
Nghe vậy, Bạch Hạo Lãng hai mắt sáng lên vội vàng gật đầu, nói “Anh cứ đi đi, không cần lo cho tôi, tôi một mình đi mua chút đồ.”
Sau khi giải quyết xong vấn đề, cậu tạm thời yên tâm, một bên khoái trá thưởng thức mĩ thực, một bên âm thầm chờ mong ngày nào đó mau đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất