Ra Sức Đánh Yêu Quái, Đưa Đi Xuất Đạo

Chương 7: Vòng Phật châu này của ngươi là cầu từ đạo quan tới?

Trước Sau
Edit: Lạc Hàn Hy.

Trên đường đến công ty, Hạ Ngữ Cầm một bên lái xe, một bên giới thiệu tình huống của công ty cho Dịch Thu.

Công ty quản lý Bắc Cực Tinh là do cha của Dịch Thu sáng lập, tình huống bên trong thế nào hắn cũng không biết, dù sao cũng không phải sản nghiệp chính của nhà hắn, nhưng một công ty nhỏ như vậy, vẫn luôn hoạt động không tốt cũng không xấu, sau khi cha mẹ của hắn xuất ngoại định cư cũng không bán đi.

Hạ Ngữ Cầm nói cho hắn, tình huống công ty hiện giờ cũng không tính là tốt, mấy nghệ sĩ có chút danh tiếng đều đã hủy hợp đồng rời khỏi công ty, hiện giờ chỉ còn lại có một nữ minh tinh tuyến mười tám họ Trịnh xuất thân từ một cuộc tuyển chọn, gần đây cũng nháo loạn muốn hủy hợp đồng. Phương hướng phát triển của công ty mấy năm nay cũng thay đổi, cơ bản thoát ra khỏi vòng giải trí chính thống, doanh thu chủ yếu lại đến từ người nổi tiếng trên internet theo xu hướng hiện nay.

Dịch Thu yên lặng mà nghe, cũng không hỏi nhiều.

Xe một đường đi vào khuôn viên công ty, Dịch Thu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thật lâu không nói gì.

"Phong thủy nơi này thế nào? Chị nghe nói, không phải rất tốt." Hạ Ngữ Cầm hỏi.

Dịch Thu nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: "Nói nhỏ cho chị một bí mật, chị đừng nói ra ngoài."

Hạ Ngữ Cầm tò mò hỏi: "Cái gì?"

Dịch Thu nói: "Kỳ thật em...... Hoàn toàn không biết coi phong thuỷ."

Hạ Ngữ Cầm: "......"

Nhìn biểu cảm giống như bị nghẹn họng của Hạ Ngữ Cầm, Dịch Thu có loại cảm giác sung sướng "Cái này chơi vui quá đi".

Dịch Thu đem mèo đen giơ lên: "Bảo Bối Nhi, mày nhìn xem, phong thuỷ nơi này thế nào? Nếu có quỷ, mày liền chớp mắt."

Mèo đen dứt khoát đem đôi mắt nhắm lại giả chết.

Hạ Ngữ Cầm có một chút hối hận, cô vì cái gì đầu óc nóng lên đi tin tưởng Dịch Thu có thể đuổi quỷ? Quả nhiên khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử.

Xe đi vào gara ngầm, Hạ Ngữ Cầm không nói chuyện nữa, mỗi lần tiến vào cái gara này, cô đều sẽ cảm thấy có chút sợ hãi. Nếu đi một mình, cô thà đem xe đỗ ở trên mặt đất, cũng sẽ không chạy đến gara ngầm này.

"Là chỗ này sao?" Dịch Thu hỏi.

"Ừm."

Dịch Thu cảm thụ một chút độ ấm nơi này, mèo đen vươn móng vuốt, ở trong lòng bàn tay hắn chọc chọc.

Lòng bàn tay có chút ngứa, Dịch Thu hiểu rõ.

Quả nhiên có quỷ.

Xuống xe, Dịch Thu đi theo Hạ Ngữ Cầm đi vào thang máy, đột nhiên, hắn cảm thấy một trận lạnh lẽo.

"Đây là thang máy chị thấy trong mơ?" Dịch Thu hỏi.

Hạ Ngữ Cầm lắc đầu: "Chị mơ thấy hình như là thang máy bên cạnh."

"Cái thang máy kia hỏng sao?" Dịch Thu lại hỏi.

"Đã hỏng, lần trước Tiểu Nhã —— trợ lý của chị, bị nhốt ở trong thang máy kia, khiến cô ấy rất sợ hãi." Hạ Ngữ Cầm nói.

Dịch Thu trên dưới trái phải đem thang máy đánh giá một lần, cũng không có phát hiện có cái gì dị thường, điều duy nhất coi như kỳ quái đó là, cái thang máy này thật ẩm ướt, trên mặt tường bằng sắt được bao trùm bằng một tầng hơi nước mỏng, ẩm ướt đến mức lúc nào cũng có thể ngưng tụ lại thành bọt nước chảy xuống dưới.

Là do trời muốn mưa sao?

Dịch Thu nhìn thoáng qua dự báo thời tiết, hôm nay là ngày nắng, mai cũng sẽ không có mưa.

Thang máy tới nơi, cửa mở ra, Dịch Thu đã bị đồ vật đối diện làm cho kinh sợ(*).

(*): kinh ngạc, sợ hãi.

"Các chị vì sao lại muốn ở đối diện thang máy treo một cái gương đồng bát quái lớn như vậy?" Dịch Thu buồn bực.

"Ah, bởi vì nghe nói làm như vậy có thể trừ tà." Hạ Ngữ Cầm nói.

Dịch Thu nhìn gương đồng liếc mắt một cái, cũng không có phát hiện cái gì không thích hợp, nhưng hắn chú ý tới mèo đen nhìn chằm chằm gương đồng một lúc lâu.

"Em đi toilet một chút ah, ở đâu vậy?" Dịch Thu bế mèo đen lên, dò hỏi Hạ Ngữ Cầm.

Sau khi Hạ Ngữ Cầm chỉ đường cho hắn, Dịch Thu ôm mèo đi tới toilet, đóng lại cửa chính.

Mèo đen: "Cậu lại muốn tôi vẽ bùa cho cậu?"

Dịch Thu: "Lần này thì không phải, mày có thể mở Thiên Nhãn cho tao hay không, tao cái gì cũng đều không nhìn thấy như vậy, không khác gì người mù đi bắt quỷ, vậy không thể được."

Mèo đen khó xử nói: "Cái này phải đợi sau khi cậu hoàn thành ít nhất một nhiệm vụ mới có thể đổi."

Dịch Thu: "Châm chước một chút đi, dù sao hệ thống mày cũng rất tùy ý, vừa nhìn là biết mày tùy tiện bịa chuyện nha."

Mèo đen đầu tiên là sửng sốt, sau lại lấy đà tại chỗ nhảy lên cào quần áo của hắn: "Cậu nói nhảm! Tôi mới không phải là cái hệ thống tùy tiện đâu nhé! Cậu bôi nhọ tôi! Cậu nói bậy!"

٩(╬ʘ益ʘ╬)۶

Dịch Thu liếc xéo nó một cái, nhìn con mèo con này tức muốn hộc máu mà phủ nhận, chạy nhanh dỗ dành nói: "Rồi rồi rồi, là tao nói bậy, tao nói nhảm, mèo ngoan, không tức giận!"

Mèo đen còn đang lầm bầm lầu bầu mà mắng chửi Dịch Thu, Dịch Thu đành chấp nhận số mệnh.

Haizz, một con mèo con đáng yêu muốn oán giận ngươi, ngươi sao có thể giận nó, đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho nó!

"Cho nên bảo bối, bé ngoan, thương thương, mở cho tao Thiên Nhãn nha?" Dịch Thu thành khẩn mà thỉnh cầu nói.

Mèo đen hừ một tiếng: "Đây gọi là mở Tổ Khiếu, có giá trị là 1000 điểm."

"Mặc kệ gọi là gì giá trị nhiều ít thế nào, mở cho tao một cái đi!" Dịch Thu nói.

Mèo đen lại lầm bầm lầu bầu, trong chốc lát nói "Cậu cứ làm chuyện xằng bậy như vậy tôi rất phiền lòng", một hồi lại nói "Tôi phải ăn ít nhất mười hộp đồ hộp mới được", sau khi Dịch Thu đồng ý cho nó đồ hộp cùng đồ ăn vặt, mèo đen rốt cuộc miễn cưỡng mà đáp ứng.



"Cái này tốn 1000 điểm ah, không được quỵt nợ. Ngồi xổm xuống ngồi xổm xuống, cậu đứng cao quá, tôi không với tới đầu của cậu!" Mèo đen nói.

Vì thế Dịch Thu ngoan ngoãn ngồi xổm xuống dưới, mèo đen cố hết sức mà đứng lên, một chân trước đạp ở trên ngực hắn, một móng vuốt khác duỗi lên trên trán hắn.

Vì thế Dịch Thu nhìn một cái móng vuốt trắng trắng, hồng hồng "Bẹp" một cái để ở giữa mày hắn.

Một cổ khí nóng từ giữa mày truyền đến, nháy mắt đi xuyên qua khắp người, cuối cùng tập trung ở đan điền.

Dịch Thu mở mắt ra lần nữa, thế giới trước mắt dường như không có thay đổi, lại giống như có chỗ nào đó không giống nhau.

"Chỉ vậy thôi à? Không sáng lên, cũng sẽ không phát điện, cũng không có cả người đau nhức?" Dịch Thu hỏi.

Mèo đen liếm liếm móng vuốt trắng: "Rất xin lỗi, buôn bán nhỏ, không có hiệu ứng đặc biệt, làm ngài thất vọng rồi." ┐('д`)┌

Dịch Thu bế mèo đen lên muốn hôn cái mũi của nó: "Không đâu không đâu, mèo con đáng yêu như vậy giúp tao mở Thiên nhãn, tao cao hứng còn không kịp, nào dám thất vọng a?"

Mèo đen đem một chân ấn ở bên ngoài miệng của hắn: "Đừng có mà hôn loạn! Nhanh chạy đi làm việc đi!"

Dịch Thu cười tủm tỉm mà nói: "Được được, nghe ngươi, đi làm việc!"

..................

Ra khỏi toilet, lúc đi ngang qua gương đồng bát quái một lần nữa, Dịch Thu quay đầu lại nhìn về phía đó lần nữa.

Lúc trước chưa mở Tổ khiếu, hắn không thể thấy những "Đồ vật dơ bẩn" này, cho nên ở trong mắt hắn, đây chỉ là một mặt gương đồng bình thường, nhưng lúc này, hắn thấy được một chút đồ vật không giống bình thường.

Gương đồng có một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, trong gương có một đoàn bóng trắng mơ hồ, mông lung, giống như sương mù. Dịch Thu theo hướng gương phản chiếu nhìn lại, phát hiện đúng là cái thang máy mà bọn họ đi lên khi nãy.

Hình ảnh phản chiếu trong gương đồng khác với những gì nó đãng lẽ nên phản chiếu.

Dịch Thu dùng ngón tay gõ gõ gương, hỏi: "Mặt gương này từ đâu tới?"

Hạ Ngữ Cầm sửng sốt một chút: "Là anh của chị đưa, anh ấy đặc biệt thỉnh từ đạo quan, nói là đã được khai quang(*)."

(*):là một thủ tục hoặc nghi lễ để linh vật nhận chủ nhân, sau nghi lễ này, linh vật sẽ phù trợ cho chủ.

Dịch Thu không biết nói gì: "Đạo quan nào còn bán cái này?"

Hạ Ngữ Cầm buồn bực: "Chị cũng không biết a. Anh ấy còn thỉnh một chuỗi Phật châu đưa cho chị, nhìn khá đẹp."

Nói xong, Hạ Ngữ Cầm khoe một chút Lưu Ly Phật châu trên cổ tay của mình, Dịch Thu vừa thấy, óng ánh, sáng lonh lanh quả nhiên xinh đẹp, điều thần kỳ nhất đó là trên mặt còn có một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Nhưng mà......

"Chuỗi Phật châu này cũng là thỉnh từ đạo quan?" Dịch Thu nghi hoặc hỏi.

Hạ Ngữ Cầm ý thức được chỗ nào không đúng lắm, lúng túng nói: "Có thể là để lần tràng hạt đi, các đạo trưởng cũng sẽ dùng."

Dịch Thu vi diệu mà nói: "À, cái kia khá tốt......"

Hạ Ngữ Cầm nhớ lại trên Phật rõ ràng là có chữ Vạn của Phật giáo, không khỏi có chút xấu hổ buồn bực. Anh trai đúng là không đáng tin cậy mà, cái này thỉnh từ đạo quan nào chứ, nhất định là mua ở ven đường đưa tới lừa gạt cô!

Đi vào văn phòng của Hạ Ngữ Cầm, Dịch Thu vừa bước vào cửa liền nhíu mày.

Căn phòng này quay mặt về hướng nam, ngoài cửa sổ có rất nhiều ánh sáng mặt trời chiếu vào, nhưng khi chiếu vào căn phòng này lại không có hơi ấm, một luồng khí lạnh từ chân truyền đến đỉnh đầu.

Hạ Ngữ Cầm mời Dịch Thu ngồi xuống, bản thân lại lặng lẽ mở ra ngăn kéo, đem chuỗi Phật châu mất mặt này tháo xuống, ném vào trong ngăn kéo. Lại rót cho Dịch Thu ly trà, chuẩn bị cùng Dịch Thu tâm sự tình huống công ty.

Dịch Thu trái phải nhìn quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên bàn làm việc của Hạ Ngữ Cầm đang bày biện một tượng Phật gỗ nhỏ.

Tượng phật bằng gỗ này chỉ cao khoảng hai nắm tay, xét về hình dáng tượng phật giống như một sản phẩm của vùng Đông Nam Á.

"Đây là cái gì?" Dịch Thu cầm tượng Phật lên nhìn.

Hạ Ngữ Cầm biểu tình lập tức có chút cổ quái, cô ngập ngừng một tiếng, thấp giọng nói: "Cái này là lúc chị đi du lịch ở Thái Lan, mua...... Mua được......"

Dịch Thu nhạy bén mà cảm giác được Hạ Ngữ Cầm không đúng, hắn truy vấn nói: "Là cầu cái gì?"

"Cầu, cầu tài." Hạ Ngữ Cầm thấp giọng nói.

Dịch Thu nhìn thẳng Hạ Ngữ Cầm: "Vậy sao?"

Hạ Ngữ Cầm cúi đầu không nói.

Sau khi hắn mở Tổ khiếu, có thể cảm giác được trên cơ thể người có "Khí", mà khí ở trên người Hạ Ngữ Cầm không tầm thường, so người thường u ám hơn rất nhiều, dương khí suy yếu.

Phiên dịch theo lời trưởng thành là: Âm khí trên người cô rất nặng, khi nặng tới mức nguy hiểm thì sẽ dễ bị đồ vật yêu tà theo dõi, buổi tối đi đường rất dễ gặp quỷ đánh tường.

Dịch Thu cầm tượng Phật trên tay, nhìn lên nhìn xuống một vòng, tượng Phật này không được tạc liền một khối, hắn nhìn thấy một dấu nối ở dưới đáy của tượng Phật dùng keo nước dán các mặt cắt lại với nhau.

Dịch Thu ngẩng đầu, đối với Hạ Ngữ Cầm chớp chớp mắt: "Có thể cho em mượn một cây búa không?"

Hạ Ngữ Cầm:???

Mười phút sau, Dịch Thu một tay cầm búa, hỏi câu cuối cùng trước khi "Làm việc": "Chị đã mua bức tượng Phật này bao nhiêu tiền?"

Hạ Ngữ Cầm mấp máy môi một chút, chịu đựng tim đau thắt, cười khổ mà nói: "Bất kể bao nhiêu tiền, đập đi."

Vì thế Dịch Thu lạnh lùng mà đập tượng Phật thành một đống mảnh vỡ.

Một hộp sắt nhỏ rơi ra, trên mặt vẽ đầy những ký hiệu kỳ lạ được sơn bằng mực đỏ thẫm. Mèo đen ngồi xổm một bên, dùng móng vuốt nhẹ nhàng gẩy một cái, chiếc hộp sắt mở ra.

Một mảnh xương ngón tay trắng hếu rơi ra, nảy lên trên mặt đất, rơi xuống trước mặt Hạ Ngữ Cầm, như thể giờ phút này nó vẫn còn sống.

"Nó cùng chị còn rất có duyên." Dịch Thu nhướng mày nói.

"A ——!!!"

Hét một tiếng, Hạ Ngữ Cầm ngồi phịch xuống đất, lui về sau liên tục mấy bước, bị ngón tay kia hù dọa tới mức hồn vía lên mây.



"Xem ra ác mộng của chị xác thật có quan hệ với tượng Phật này." Dịch Thu nhẹ nhàng thở ra.

Vốn đang lo lắng lần đầu tiên làm việc, nghiệp vụ không thuần thục, tìm nửa ngày cũng không tìm được ngọn nguồn, không nghĩ tới lại rất nhẹ nhàng.

Hạ Ngữ Cầm ngơ ngác mà nhìn xương ngón tay này, "Oa" một tiếng khóc lên: "Cái này là thứ gì ah!"

Dịch Thu trầm tư nói: "Vậy phải hỏi chị rồi."

"Chị...... Chị chỉ là...... Mua tượng Phật, tại sao lại như vậy?" Hạ Ngữ Cầm cảm xúc không khống chế được mà khóc kêu lên.

Dịch Thu thấy cảm xúc của cô kích động, đỡ cô từ trên mặt đất lên, lại cho rót cho cô ly nước: "Đây, uống chút nước ấm."

Mèo đen: Đây là thẳng nam lên tiếng?

Không ngờ, Hạ Ngữ Cầm đã thực sự bình tĩnh lại sau khi ngây người ngồi trên ghế, uống vài ngụm nước nóng.

"Hiện tại có thể nói cho em biết sao? Về tác dụng thật sự của tượng Phật ' chiêu tài ' này." Dịch Thu hỏi.

Hạ Ngữ Cầm run một chút, nhìn Dịch Thu trong ánh mắt mang theo một tia sợ hãi.

Người này từ lúc bắt đầu đã biết cô nói dối sao?

"Xin lỗi..." Hạ Ngữ Cầm thì thào nói, trên mặt mang theo nụ cười chua xót, nhưng cho dù như vậy, trên gương mặt cô vẫn có một loại hương vị động lòng người đầy quỷ dị, "Chị nói dối. Tượng Phật này đúng là chị đã mua khi đi du lịch ở Thái Lan, người bán nó cho chị nói rằng nó có thể đưa đến vận đào hoa".

"Thì ra là thế." Dịch Thu bỗng nhiên tỉnh ngộ, quả nhiên không phải tượng Phật đứng đắn gì.

"Nhưng chị thật sự không biết bên trong có một ngón tay......" Hạ Ngữ Cầm hiện tại còn không dám nhìn thẳng xương ngón tay trên mặt đất kia.

Dịch Thu ngược lại rất bình tĩnh, hắn nhặt lên xương ngón tay kia, suy nghĩ một chút, cảm giác được trên xương thật sự có một cỗ âm khí chưa biến mất, ẩn ẩn còn có một cỗ lệ khí. Chủ nhân của đoạn xương ngón tay này, lúc chết nhất định mang đầy oán hận.

Nhưng đặt một ngón tay vào tượng Phật lại có thể đưa đến vận đào hoa? Dịch Thu suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không hiểu được làm như thế nào.

"Tóm lại, chúng ta đem nó đốt đi." Dịch Thu nói.

"Hả?" Hạ Ngữ Cầm ngây ngẩn cả người, "Đốt?"

Dịch Thu đương nhiên nói: "Bằng không thì làm gì?"

"Chị......Chị cho rằng phải đem tới trong miếu mang đi cung phụng linh tinh......" Hạ Ngữ Cầm nói.

"Không cần làm nhóm sư thầy trong miếu khó xử, bọn họ nhìn thấy lại nghĩ muốn báo cảnh sát." Dịch Thu nói.

"......" Hạ Ngữ Cầm cảm thấy hắn nói đúng.

"Hơn nữa, âm dương khác biệt, vị quỷ tiểu thư này nếu đã chết, cho dù có oán hận gì, đều không nên liên lụy đến người vô tội. Tuy rằng cô còn chưa có tạo thành nguy hại thực tế nào, nhưng vẫn nên đưa cô đi đầu thai thôi, chúc cô kiếp sau hạnh phúc." Dịch Thu nói.

"Em làm sao biết nó là nữ?" Hạ Ngữ Cầm kinh ngạc hỏi. Cô cũng không có nói quỷ hồn trong mơ kia là nam hay nữ, chỉ nói đó là một cái bóng trắng.

Dịch Thu cũng hoảng hốt một chút, trong tiềm thức của hắn giống như đã sớm cho rằng đây là một nữ quỷ.

"Trực giác." Dịch Thu nói.

Hai người nói làm liền làm, để Hạ Ngữ Cầm tìm tới một cái chậu sắt cùng một ít dầu ăn rồi đốt tượng Phật cùng xương ngón tay ở trong văn phòng, gỗ được tẩm dầu rất nhanh đã bốc cháy, trong ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội, Dịch Thu mơ hồ nghe được tiếng khóc thê lương của một người phụ nữ, đâm vào lỗ tai khiến Dịch Thu đau xót.

Tiếng khóc dần dần lắng xuống trong ngọn lửa, Dịch Thu liếc nhìn Hạ Ngữ Cầm, cô ấy dường như không nghe thấy gì, chỉ khẩn trương mà nhìn chậu than.

Ngọn lửa dập tắt, mọi thứ trở về yên bình.

Dịch Thu lấy một lá bùa Ngũ Lôi trấn trạch đưa cho Hạ Ngữ Cầm: "Chị đem cái này dán ở bên cạnh kính bát quái, không được bóc ra."

Hạ Ngữ Cầm cầm lá bùa, trịnh trọng gật đầu.

"Được rồi, Ok kết thúc công việc." Dịch Thu nói xong, xách balo mèo lên.

"Chị đưa em đi ra ngoài." Hạ Ngữ Cầm nói.

Dịch Thu gật đầu, lại nhìn thoáng qua Hạ Ngữ Cầm: "Giám đốc Hạ, chuỗi Phật châu vừa rồi chị đeo ở trên tay không tồi, tiếp tục đeo đi."

Hạ Ngữ Cầm sờ cổ tay mình, vừa rồi cô ghét bỏ chuỗi Phật châu này mất mặt, trộm tháo xuống ném vào trong ngăn kéo, hóa ra Dịch Thu chú ý tới sao?

"Được, chị sẽ đeo. Hôm nay thật sự cảm ơn em, chị cuối cùng cũng có thể buông lỏng một hơi rồi." Hạ Ngữ Cầm nói.

Dịch Thu hướng cô phất tay: "Không cần khách khí, tiện tay thôi."

Tạm biệt Hạ Ngữ Cầm, Dịch Thu vào thang máy, mèo đen từ trong ba lô chui ra, dùng móng vuốt vỗ mặt hắn: "Này, nhiệm vụ này còn chưa có hoàn thành nha."

Dịch Thu "Ồ" một tiếng: "Ngươi chắc chứ?"

Mèo đen hừ nói: "Đương nhiên chắc chắn! Nữ quỷ này căn bản không có bị tiêu diệt!"

Dịch Thu sờ sờ cằm: "Có chút ý tứ."

Mèo đen: "Cậu tính làm gì tiếp theo đây?"

Dịch Thu đi ra thang máy, nhìn thoáng qua thời gian: "Ban ngày ban mặt, có quỷ cũng không dám ra ngoài, chờ buổi tối tao lại đến một chuyến."

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Cỡ nào đơn giản thô bạo phương pháp, nhưng là vẫn là muốn chính diện battle a!

Chúng ta Dịch Thu có miêu miêu, sẽ không thua!

Còn sẽ làm đại gia chấn động đâu ^o^

Ngày mai sẽ có thật dài canh một ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau