Ra Sức Đánh Yêu Quái, Đưa Đi Xuất Đạo
Chương 11: Trợ lý không biết bắt quỷ thì không phải là fan hâm mộ tốt
"Các ngươi làm cái trò gì vậy hả?"
Một giọng nói của nạn nhân bị đập phá nhà cửa truyền đến, khiến cả ba người bên trong đều đồng loạt ngẩn người, nhìn sàn nhà lộn xộn mà trầm mặc.
Phải giải thích thế nào với Diêm Trường Sinh đây, bởi vì nhà hắn có quỷ, nhưng hắn lại kiên quyết không tin vào điều đó, nên người đại diện chăm chỉ của hắn cuối cùng buộc phải tìm cho hắn một trợ lý có thể bắt ma đuổi quỷ, nhân lúc hắn không có ở nhà, cùng với một nữ quỷ mạnh mẽ lao vào đánh nhau, cuối cùng đem nhà hắn đập nát thành thế này.
Diêm Trường Sinh sẽ tin sao?
Diêm Trường Sinh nghe xong sẽ muốn đi gọi cảnh sát.
Nhưng vào lúc này, Hạ Hồng Vận với tư cách là người đại diện không thể không đứng lên ah!
"Khụ khụ, Trường Sinh à, chúng tôi đã tìm cho cậu một trợ lý mới, Dịch Thu!" Hạ Hồng Vận chui ra từ phía sau ghế sô pha, phủi sạch những mảnh vụn trên quần áo xuống, vỗ vai Dịch Thu.
Dịch Thu đầu đầy hắc tuyến, lần đầu tiên gặp mặt, nam thần đã nghi ngờ hắn là fan cuồng. Lần thứ hai gặp mặt, tên fan cuồng này lại đến ứng tuyển làm trợ lý cũng như phá nát nhà của hắn.
Diêm Trường Sinh chịu tin hắn mới là có quỷ!
Dịch Thu từ bỏ việc điều trị vết thương, từ bỏ việc phải cố thể hiện một mặt bình tĩnh tự nhiên trước mặt nam thần, cho bản thân tự do thể hiện bản chất của mình!
Hắn là hắn, một tên nghiện bắt quỷ, thể chất siêu phàm, bạo lực biến thái phá nhà phá cửa!
"Chào, Diêm tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau, anh còn nhớ tôi không?" Dịch Thu cười hỏi.
"Phương thức xuất hiện của cậu mỗi lần đều làm người khác khắc sâu ấn tượng như vậy, tôi muốn không nhớ cũng không được." Diêm trường Sinh lạnh lùng nói.
Diêm Trường Sinh sắc mặt càng thờ ơ, tâm trạng lại càng thêm tệ: Tên này đúng là fan cuồng, không phải sao? Lần trước lẻn vào nhà hắn, hắn đã không gọi cảnh sát mà thả cho đi, lần này lại được đà lấn tới dám tới xin làm trợ lý của hắn!
"Các ngươi ở đây làm cái gì?" Ánh mắt đằng đằng sát khí của Diêm Trường Sinh dừng ở nhà vệ sinh.
Dường như có một vụ nổ lớn đã xảy ra trong nhà vệ sinh, kính vỡ vụn, gương vỡ khắp sàn nhà, chai lọ rơi vãi khắp nơi, trần nhà cũng bị thổi tung, đây không phải là phá hoại bình thường nữa mà nó như xảy ra một cuộc chiến tranh thế giới vậy.
Một người có cảm xúc luôn ổn định như Diêm Trường Sinh, lúc này cũng cảm thấy nhịp tim của mình bất ổn.
Dịch Thu vẫn đang cầm cây cọ bồn cầu trong tay, bị Diêm Trường Sinh nhìn chằm chằm, hắn thở dài: "Nếu tôi nói là do tôi giúp anh dọn bồn cầu một chút, giúp anh thu phục mấy 'đồ vật dơ bẩn' lẩn trốn trong phòng tắm của anh, anh tin không?"
"Khụ khụ khụ khụ, Trường Sinh, để tôi giải thích." Hạ Hồng Vận nhìn sắc mặt của Diêm Trường Sinh càng ngày càng xấu —— hắn có thể hiểu vì sao —— hắn phải xoa dịu tính khí không được tốt lắm này của ảnh đế nhà mình," Chúng tôi biết cậu không tin điều này, nhưng gần đây có rất nhiều sự việc không thể giải thích xảy ra, vì vậy chúng tôi đã tìm đến Dịch Thu đại sư. Chúng tôi đã tận mắt chứng kiến! Hắn bắt được một nữ quỷ từ phòng tắm của cậu còn cùng cô ta đại chiến 300 hiệp, hắn còn có thể sử dụng bùa! Hắn thật sự là một thiên sư có đạo hạnh cao cường! "
Dịch Thu cùng mèo đen ngồi xổm yên lặng nhìn nhau: Thiên Sư? Hắn cũng được coi là thiên sư à? Hắn không phải chỉ là một người thích bắt quỷ vì vui vẻ sao?
Mèo đen liếm móng vuốt, không thèm quan tâm hắn.
Diêm Trường Sinh vừa nghe đến từ "Quỷ", trong lòng liền "Lộp bộp" một cái.
Đến, lại đến nữa rồi, bầu không khí mê tín này!
Diêm Trường Sinh có chút mệt mỏi, hắn nổi tiếng từ khi còn trẻ, công ty điện ảnh mà ban đầu hắn ký hợp đồng là một nơi rất mê tín, nhưng sau khi tách ra độc lập, hắn thành lập một phòng làm việc riêng, hắn mới phát hiện ra rằng công ty ban đầu cơ bản không được tính là mê tín.
Đội ngũ hiện tại của hắn mới gọi là mê tín!
Thường xuyên gặp ác mộng, chuyện này đương nhiên là bởi vì tinh thần căng thẳng quá mức, làm sao có thể có chuyện ma quái gì?
Nửa đêm có người gõ cửa, gõ cửa sổ, đương nhiên là do có người nào đó cố tình quấy rối, làm sao có thể có chuyện ma quái gì?
Trong nhà có dấu tay, dấu chân, tóc người lạ, đương nhiên là do có người lẻn vào nhà, làm sao có thể có chuyện ma quái?
Xin đừng liên tưởng mọi thứ với chuyện ma quái quỷ thần -——đây là tiếng lòng chân thành tha thiết của Diêm Trường Sinh.
Nhưng những người xung quanh hắn hoàn toàn không tin hắn, họ tin vào thuyết huyền bí, hàng năm cả đội hoặc đi theo nhóm lẻ để đi chùa thắp hương, không thì cũng kết bè kết đội đi đạo quan cúng bái, tóm lại là phải cúng bái.
Muốn có sức khỏe lại không lo rèn luyện sức khỏe cho tốt lại muốn đi cúng bái, muốn sự nghiệp suôn sẻ lại không tận tâm làm việc lại muốn đi cúng bái, muốn nhân duyên suôn sẻ lại không đi quản lý tốt mối quan hệ của mình mà vẫn muốn đi cúng bái.
Diêm Trường Sinh rất không thích điều này, hắn ghét đặt hết mọi thứ vào những tín ngưỡng mơ hồ, hắn thích tự mình phấn đấu hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Hồng Vận và Lộc Yết, Diêm Trường Sinh một lần nữa nhìn về phía người thanh niên đang lơ đễnh ở bên kia.
"Các cậu đi ra ngoài trước đi, tôi cùng hắn nói chuyện vài câu." Diêm Trường Sinh nói.
Hạ Hồng Vận mang theo Lộc Yết đi ra ngoài.
Dịch Thu bị bỏ lại, nhìn Diêm Trường Sinh, hắn không biết tại sao anh ta phải nói chuyện một mình với hắn, chẳng lẽ muốn đuổi việc hắn?
Thật tàn nhẫn quá đi, hắn bị nữ quỷ đánh cho bầm dập cả người, vất vả lắm mới thông qua phỏng vấn, nếu không chịu tuyển dụng hắn thì cũng quá không có tình người ah!
Nhưng vì anh ta là thần tượng kiêm ông chủ tương lai của hắn, nên hắn vẫn phải ân cần một chút.
Dịch Thu lau bụi trên ghế sô pha, nói với Diêm Trường Sinh, "Diêm tiên sinh, mời ngồi."
"Không cần." Diêm Trường Sinh từ chối thẳng thừng, hắn không định ngồi nói chuyện với Dịch Thu, hắn muốn nhanh chóng thoát khỏi tên fan cuồng này!
Nhưng, mọi chuyện lại không như mong muốn, Diêm Trường Sinh mới vừa nói từ chối xong, thân thể lại không chịu sự khống chế mà ngồi xuống.
Tư thế ngồi còn rất trang nghiêm ah!
Dịch Thu kinh ngạc mà nhìn hắn, hóa ra Diêm ảnh đế là một người có tính cách ngạo kiều a?
Ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật.
Diêm Trường Sinh khiếp sợ, đây không phải là lần đầu tiên, lần trước Dịch Thu vào nhà hắn cũng vậy, không ngờ hắn lại không thể kiểm soát mà làm theo lời cậu ta, Đây...Đây là có chuyện gì xảy ra?
Dịch Thu thử thăm dò, lại rót một cốc nước cho hắn: "Diêm tiên sinh, uống trà."
"Tôi không uống." Diêm Trường Sinh không muốn uống trà ở chỗ này, nhưng tay của hắn lại tự động vươn ra, cầm lấy tách trà trong tay Dịch Thu, còn uống một ngụm!
Hình ảnh này, thật đúng là ngạo kiều max điểm. Thấy vậy Dịch Thu cười thành tiếng.
Ái chà, Diêm Trường Sinh như vậy thật là đáng yêu.
Diêm Trường Sinh sắc mặt thay đổi: "Cậu đã làm gì với thân thể của tôi?"
Dịch Thu chớp mắt, hắn không làm gì cả nha.
Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Dịch Thu liền có một suy đoán, quyết định thử nghiệm một chút: "Diêm tiên sinh, anh có nhìn thấy con mèo đang ngồi xổm trong góc không? Anh có thể giúp tôi bế nó lại đây không?"
Mèo đen: Meo méo mèo? (・・)?
Diêm Trường Sinh giống như một con rối bị giật dây, đặt tách trà xuống, từ trên ghế sô pha đứng dậy, sải bước về phía con mèo đen, mèo đen bị hắn ôm vẫn không nhúc nhích cho đến khi hắn ôm nó tới trước mặt Dịch Thu.
Trong suốt quá trình Diêm Trường Sinh vẫn còn tỉnh táo, nhưng cơ thể của hắn lại hoàn toàn mất kiểm soát, hắn nghe theo chỉ dẫn của Dịch Thu một cách ngoan ngoãn cứ như một người máy vậy.
Dịch Thu hiểu rõ, Diêm Trường Sinh không thể tự chủ được mà làm theo lời nói của hắn, nói cách khác, hắn có thể khống chế hành động của Diêm Trường Sinh.
Cũng may hắn không phải là một kẻ biến thái, nếu không Diêm Trường Sinh sẽ tiêu luôn rồi, Dịch Thu nghĩ thầm.
Nhận lấy mèo đen, Dịch Thu cười với Diêm Trường Sinh: "Cám ơn anh, Diêm tiên sinh, tuy rằng anh nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật nha."
"Cậu rốt cuộc đã làm cái gì? Vì sao tôi lại không khống chế cơ thể được?" Diêm Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Đây là thuật thôi miên hay là bỏ thuốc? Nhưng đầu óc của hắn vẫn rất tỉnh táo, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Dịch Thu vuốt tai mèo đen, nghĩ thầm muốn hỏi mèo đen rõ ràng, nhưng ở trước mặt Diêm Trường Sinh, mèo đen không muốn nói, vì vậy Dịch Thu quyết định sau khi trở về sẽ tìm hiểu sau.
"Diêm tiên sinh, anh xem, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể lý giải được. Tuy nhiên tôi thật sự không có ác ý đối với anh."
Diêm Trường Sinh bình tĩnh một chút, tìm về trạng thái: "Fan cuồng?"
Dịch Thu phủ nhận lại lần nữa: "Không, tôi đơn thuần chỉ là một fan sự nghiệp."
Đương nhiên, theo tiêu chuẩn của cộng đồng người hâm mộ hiện tại, hắn chỉ có thể được coi là một fan qua đường tốt, nhưng Dịch Thu tự thấy, hắn đã xem tất cả các bộ phim và chương trình truyền hình của Diêm Trường Sinh không chỉ một lần, nên hẳn có thể được coi như là một fan sự nghiệp.
Đó là những gì Dịch Thu nghĩ, nhưng Diêm Trường Sinh thì không.
Đánh giá từ địa điểm của hai lần gặp gỡ, Diêm Trường Sinh có lý do để nghi ngờ rằng Dịch Thu nói là fan sự nghiệp nhưng hành động lại là fan cuồng, bản chất vẫn là một kẻ biến thái biết yêu thuật, ngay cả khi Dịch Thu nhìn thấy ánh mắt hắn cũng không có cảm giác sởn tóc gáy.
"Tại sao cậu lại ứng tuyển làm trợ lý?" Diêm Trường Sinh hỏi.
"Ngay từ đầu đã là một câu hỏi khó như vậy sao?" Dịch Thu có chút buồn rầu, nói đến bắt quỷ, Diêm Trường Sinh cũng không tin, đến làm việc cho thần tượng, bản thân hắn cũng không tin.
Thực ra, Dịch Thu cũng không muốn cùng thần tượng của mình tiếp xúc quá nhiều, lỡ như vỡ mộng thì việc trở thành fan hâm mộ sự nghiệp cũng không được hay sao?
"Đúng rồi, lá bùa lần trước tôi cho anh còn không?" Dịch Thu chuyển chủ đề.
Vốn nghĩ đây là một cách tốt để ngắt lời, nhưng không ngờ tới biểu tình của Diêm Trường Sinh lại càng thêm vi diệu hơn.
Đó là một loại biểu tình lên án và không nói nên lời: "Nó tự cháy."
Tự cháy? Xem ra là gặp được tình huống khẩn cấp, Dịch Thu nghĩ thầm.
"Đốt mất ví của tôi." Diêm Trường Sinh bổ sung thêm nửa câu cuối cùng.
Dịch Thu: "Sao anh có thể nghĩ như vậy, anh rõ ràng bảo vệ được tánh mạng, nhưng anh lại chỉ nhìn thấy ví tiền của mình bị đốt cháy."
Diêm Trường Sinh: "......"
Chẳng lẽ còn muốn hắn cảm ơn cậu ta? Người này đúng là không biết xấu hổ mà!
Dịch Thu: "Có phải hôm nay nó bốc cháy lúc ở đoàn phim không?"
Diêm Trường Sinh nói nhỏ: "Cậu còn biết rất rõ lịch trình của tôi a."
Dịch Thu: "Khụ, tôi thật sự không phải fan cuồng, đây là do ngươi người đại diện của anh nói cho tôi biết. Đoàn phim các anh có phải có chút không thích hợp hay không? Xảy ra chuyện ma quái sao?"
Diêm Trường Sinh cũng không muốn thừa nhận điều đó, nhưng đạo diễn Tưởng đúng là cả ngày ở trước mặt người bạn cũ của mình là hắn, ồn ào nói có chuyện ma quái, có quỷ,lo lắng đến mức đầu cũng bị hói.
Nhìn thấy sự im lặng của Diêm Trường Sinh, mắt Dịch Thu sáng lên: "Quả nhiên là có chuyện ma quái rồi, Diêm tiên sinh, anh vẫn rất cần tôi, tôi chẳng những giúp anh giải quyết chuyện ma quái trong nhà, rất nhanh còn có thể giúp anh thu phục vấn đề ma quái ở đoàn phim. "
Diêm Trường Sinh nhìn ngôi nhà vừa mới bị đập phá tới mức không còn nhận ra nổi, nghĩ mãi cũng không ra: Người này rốt cuộc lấy sự tự tin từ đâu ra? Sau khi phá dỡ nhà của hắn còn không tính, hiện tại còn muốn phá hủy cả đoàn phim sao?
Dịch Thu không ngừng cố gắng: "Diêm tiên sinh, thế giới này có lẽ không đơn giản như anh tưởng tượng. Cho dù anh không tin tôi, cũng hãy tin tưởng vào ánh mắt của người đại diện đã đi theo anh nhiều năm chứ."
"Xin lỗi, tôi không tin." Diêm Trường Sinh đứng dậy, nói ra lời cự tuyệt với Dịch Thu, "Rất ' cảm ơn ' cậu đã giúp tôi ' trang trí ' lại ngôi nhà, nhưng tôi không có kế hoạch tuyển thêm trợ lý......"
"Câm miệng! Ngồi xuống! Đến, uống thêm chút nước!" Dịch Thu cười đưa ly nước cho ai đó.
Diêm Trường Sinh không nói được nữa, thân thể lại mất kiểm soát, đột nhiên ngồi trở lại trên sô pha, cầm lấy tách trà, uống thêm một ngụm.
Fuck, đây quả nhiên là yêu thuật!
25 năm qua Diêm Trường Sinh vẫn luôn kiên định với chủ nghĩa duy vật, tại giây phút này lại bị đập ra một vết nứt!
Tác giả có lời muốn nói:
【 không đứng đắn tiểu kịch trường 】
Diêm Trường Sinh: Đây là yêu thuật!
Dịch Thu: Ngươi không phải không tin loại này phong kiến mê tín đồ vật sao?
Diêm Trường Sinh: Đó chính là thuật thôi miên!
Dịch Thu: Mặc kệ là thứ gì lạp, tới, uống nước.
Diêm Trường Sinh lại không chịu khống chế mà uống xong một cốc nước lớn.
Diêm ảnh đế đang lo lắng về khả năng chết vì nhiễm độc nước mỗi ngày.
Một giọng nói của nạn nhân bị đập phá nhà cửa truyền đến, khiến cả ba người bên trong đều đồng loạt ngẩn người, nhìn sàn nhà lộn xộn mà trầm mặc.
Phải giải thích thế nào với Diêm Trường Sinh đây, bởi vì nhà hắn có quỷ, nhưng hắn lại kiên quyết không tin vào điều đó, nên người đại diện chăm chỉ của hắn cuối cùng buộc phải tìm cho hắn một trợ lý có thể bắt ma đuổi quỷ, nhân lúc hắn không có ở nhà, cùng với một nữ quỷ mạnh mẽ lao vào đánh nhau, cuối cùng đem nhà hắn đập nát thành thế này.
Diêm Trường Sinh sẽ tin sao?
Diêm Trường Sinh nghe xong sẽ muốn đi gọi cảnh sát.
Nhưng vào lúc này, Hạ Hồng Vận với tư cách là người đại diện không thể không đứng lên ah!
"Khụ khụ, Trường Sinh à, chúng tôi đã tìm cho cậu một trợ lý mới, Dịch Thu!" Hạ Hồng Vận chui ra từ phía sau ghế sô pha, phủi sạch những mảnh vụn trên quần áo xuống, vỗ vai Dịch Thu.
Dịch Thu đầu đầy hắc tuyến, lần đầu tiên gặp mặt, nam thần đã nghi ngờ hắn là fan cuồng. Lần thứ hai gặp mặt, tên fan cuồng này lại đến ứng tuyển làm trợ lý cũng như phá nát nhà của hắn.
Diêm Trường Sinh chịu tin hắn mới là có quỷ!
Dịch Thu từ bỏ việc điều trị vết thương, từ bỏ việc phải cố thể hiện một mặt bình tĩnh tự nhiên trước mặt nam thần, cho bản thân tự do thể hiện bản chất của mình!
Hắn là hắn, một tên nghiện bắt quỷ, thể chất siêu phàm, bạo lực biến thái phá nhà phá cửa!
"Chào, Diêm tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau, anh còn nhớ tôi không?" Dịch Thu cười hỏi.
"Phương thức xuất hiện của cậu mỗi lần đều làm người khác khắc sâu ấn tượng như vậy, tôi muốn không nhớ cũng không được." Diêm trường Sinh lạnh lùng nói.
Diêm Trường Sinh sắc mặt càng thờ ơ, tâm trạng lại càng thêm tệ: Tên này đúng là fan cuồng, không phải sao? Lần trước lẻn vào nhà hắn, hắn đã không gọi cảnh sát mà thả cho đi, lần này lại được đà lấn tới dám tới xin làm trợ lý của hắn!
"Các ngươi ở đây làm cái gì?" Ánh mắt đằng đằng sát khí của Diêm Trường Sinh dừng ở nhà vệ sinh.
Dường như có một vụ nổ lớn đã xảy ra trong nhà vệ sinh, kính vỡ vụn, gương vỡ khắp sàn nhà, chai lọ rơi vãi khắp nơi, trần nhà cũng bị thổi tung, đây không phải là phá hoại bình thường nữa mà nó như xảy ra một cuộc chiến tranh thế giới vậy.
Một người có cảm xúc luôn ổn định như Diêm Trường Sinh, lúc này cũng cảm thấy nhịp tim của mình bất ổn.
Dịch Thu vẫn đang cầm cây cọ bồn cầu trong tay, bị Diêm Trường Sinh nhìn chằm chằm, hắn thở dài: "Nếu tôi nói là do tôi giúp anh dọn bồn cầu một chút, giúp anh thu phục mấy 'đồ vật dơ bẩn' lẩn trốn trong phòng tắm của anh, anh tin không?"
"Khụ khụ khụ khụ, Trường Sinh, để tôi giải thích." Hạ Hồng Vận nhìn sắc mặt của Diêm Trường Sinh càng ngày càng xấu —— hắn có thể hiểu vì sao —— hắn phải xoa dịu tính khí không được tốt lắm này của ảnh đế nhà mình," Chúng tôi biết cậu không tin điều này, nhưng gần đây có rất nhiều sự việc không thể giải thích xảy ra, vì vậy chúng tôi đã tìm đến Dịch Thu đại sư. Chúng tôi đã tận mắt chứng kiến! Hắn bắt được một nữ quỷ từ phòng tắm của cậu còn cùng cô ta đại chiến 300 hiệp, hắn còn có thể sử dụng bùa! Hắn thật sự là một thiên sư có đạo hạnh cao cường! "
Dịch Thu cùng mèo đen ngồi xổm yên lặng nhìn nhau: Thiên Sư? Hắn cũng được coi là thiên sư à? Hắn không phải chỉ là một người thích bắt quỷ vì vui vẻ sao?
Mèo đen liếm móng vuốt, không thèm quan tâm hắn.
Diêm Trường Sinh vừa nghe đến từ "Quỷ", trong lòng liền "Lộp bộp" một cái.
Đến, lại đến nữa rồi, bầu không khí mê tín này!
Diêm Trường Sinh có chút mệt mỏi, hắn nổi tiếng từ khi còn trẻ, công ty điện ảnh mà ban đầu hắn ký hợp đồng là một nơi rất mê tín, nhưng sau khi tách ra độc lập, hắn thành lập một phòng làm việc riêng, hắn mới phát hiện ra rằng công ty ban đầu cơ bản không được tính là mê tín.
Đội ngũ hiện tại của hắn mới gọi là mê tín!
Thường xuyên gặp ác mộng, chuyện này đương nhiên là bởi vì tinh thần căng thẳng quá mức, làm sao có thể có chuyện ma quái gì?
Nửa đêm có người gõ cửa, gõ cửa sổ, đương nhiên là do có người nào đó cố tình quấy rối, làm sao có thể có chuyện ma quái gì?
Trong nhà có dấu tay, dấu chân, tóc người lạ, đương nhiên là do có người lẻn vào nhà, làm sao có thể có chuyện ma quái?
Xin đừng liên tưởng mọi thứ với chuyện ma quái quỷ thần -——đây là tiếng lòng chân thành tha thiết của Diêm Trường Sinh.
Nhưng những người xung quanh hắn hoàn toàn không tin hắn, họ tin vào thuyết huyền bí, hàng năm cả đội hoặc đi theo nhóm lẻ để đi chùa thắp hương, không thì cũng kết bè kết đội đi đạo quan cúng bái, tóm lại là phải cúng bái.
Muốn có sức khỏe lại không lo rèn luyện sức khỏe cho tốt lại muốn đi cúng bái, muốn sự nghiệp suôn sẻ lại không tận tâm làm việc lại muốn đi cúng bái, muốn nhân duyên suôn sẻ lại không đi quản lý tốt mối quan hệ của mình mà vẫn muốn đi cúng bái.
Diêm Trường Sinh rất không thích điều này, hắn ghét đặt hết mọi thứ vào những tín ngưỡng mơ hồ, hắn thích tự mình phấn đấu hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Hồng Vận và Lộc Yết, Diêm Trường Sinh một lần nữa nhìn về phía người thanh niên đang lơ đễnh ở bên kia.
"Các cậu đi ra ngoài trước đi, tôi cùng hắn nói chuyện vài câu." Diêm Trường Sinh nói.
Hạ Hồng Vận mang theo Lộc Yết đi ra ngoài.
Dịch Thu bị bỏ lại, nhìn Diêm Trường Sinh, hắn không biết tại sao anh ta phải nói chuyện một mình với hắn, chẳng lẽ muốn đuổi việc hắn?
Thật tàn nhẫn quá đi, hắn bị nữ quỷ đánh cho bầm dập cả người, vất vả lắm mới thông qua phỏng vấn, nếu không chịu tuyển dụng hắn thì cũng quá không có tình người ah!
Nhưng vì anh ta là thần tượng kiêm ông chủ tương lai của hắn, nên hắn vẫn phải ân cần một chút.
Dịch Thu lau bụi trên ghế sô pha, nói với Diêm Trường Sinh, "Diêm tiên sinh, mời ngồi."
"Không cần." Diêm Trường Sinh từ chối thẳng thừng, hắn không định ngồi nói chuyện với Dịch Thu, hắn muốn nhanh chóng thoát khỏi tên fan cuồng này!
Nhưng, mọi chuyện lại không như mong muốn, Diêm Trường Sinh mới vừa nói từ chối xong, thân thể lại không chịu sự khống chế mà ngồi xuống.
Tư thế ngồi còn rất trang nghiêm ah!
Dịch Thu kinh ngạc mà nhìn hắn, hóa ra Diêm ảnh đế là một người có tính cách ngạo kiều a?
Ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật.
Diêm Trường Sinh khiếp sợ, đây không phải là lần đầu tiên, lần trước Dịch Thu vào nhà hắn cũng vậy, không ngờ hắn lại không thể kiểm soát mà làm theo lời cậu ta, Đây...Đây là có chuyện gì xảy ra?
Dịch Thu thử thăm dò, lại rót một cốc nước cho hắn: "Diêm tiên sinh, uống trà."
"Tôi không uống." Diêm Trường Sinh không muốn uống trà ở chỗ này, nhưng tay của hắn lại tự động vươn ra, cầm lấy tách trà trong tay Dịch Thu, còn uống một ngụm!
Hình ảnh này, thật đúng là ngạo kiều max điểm. Thấy vậy Dịch Thu cười thành tiếng.
Ái chà, Diêm Trường Sinh như vậy thật là đáng yêu.
Diêm Trường Sinh sắc mặt thay đổi: "Cậu đã làm gì với thân thể của tôi?"
Dịch Thu chớp mắt, hắn không làm gì cả nha.
Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Dịch Thu liền có một suy đoán, quyết định thử nghiệm một chút: "Diêm tiên sinh, anh có nhìn thấy con mèo đang ngồi xổm trong góc không? Anh có thể giúp tôi bế nó lại đây không?"
Mèo đen: Meo méo mèo? (・・)?
Diêm Trường Sinh giống như một con rối bị giật dây, đặt tách trà xuống, từ trên ghế sô pha đứng dậy, sải bước về phía con mèo đen, mèo đen bị hắn ôm vẫn không nhúc nhích cho đến khi hắn ôm nó tới trước mặt Dịch Thu.
Trong suốt quá trình Diêm Trường Sinh vẫn còn tỉnh táo, nhưng cơ thể của hắn lại hoàn toàn mất kiểm soát, hắn nghe theo chỉ dẫn của Dịch Thu một cách ngoan ngoãn cứ như một người máy vậy.
Dịch Thu hiểu rõ, Diêm Trường Sinh không thể tự chủ được mà làm theo lời nói của hắn, nói cách khác, hắn có thể khống chế hành động của Diêm Trường Sinh.
Cũng may hắn không phải là một kẻ biến thái, nếu không Diêm Trường Sinh sẽ tiêu luôn rồi, Dịch Thu nghĩ thầm.
Nhận lấy mèo đen, Dịch Thu cười với Diêm Trường Sinh: "Cám ơn anh, Diêm tiên sinh, tuy rằng anh nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật nha."
"Cậu rốt cuộc đã làm cái gì? Vì sao tôi lại không khống chế cơ thể được?" Diêm Trường Sinh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Đây là thuật thôi miên hay là bỏ thuốc? Nhưng đầu óc của hắn vẫn rất tỉnh táo, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Dịch Thu vuốt tai mèo đen, nghĩ thầm muốn hỏi mèo đen rõ ràng, nhưng ở trước mặt Diêm Trường Sinh, mèo đen không muốn nói, vì vậy Dịch Thu quyết định sau khi trở về sẽ tìm hiểu sau.
"Diêm tiên sinh, anh xem, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không thể lý giải được. Tuy nhiên tôi thật sự không có ác ý đối với anh."
Diêm Trường Sinh bình tĩnh một chút, tìm về trạng thái: "Fan cuồng?"
Dịch Thu phủ nhận lại lần nữa: "Không, tôi đơn thuần chỉ là một fan sự nghiệp."
Đương nhiên, theo tiêu chuẩn của cộng đồng người hâm mộ hiện tại, hắn chỉ có thể được coi là một fan qua đường tốt, nhưng Dịch Thu tự thấy, hắn đã xem tất cả các bộ phim và chương trình truyền hình của Diêm Trường Sinh không chỉ một lần, nên hẳn có thể được coi như là một fan sự nghiệp.
Đó là những gì Dịch Thu nghĩ, nhưng Diêm Trường Sinh thì không.
Đánh giá từ địa điểm của hai lần gặp gỡ, Diêm Trường Sinh có lý do để nghi ngờ rằng Dịch Thu nói là fan sự nghiệp nhưng hành động lại là fan cuồng, bản chất vẫn là một kẻ biến thái biết yêu thuật, ngay cả khi Dịch Thu nhìn thấy ánh mắt hắn cũng không có cảm giác sởn tóc gáy.
"Tại sao cậu lại ứng tuyển làm trợ lý?" Diêm Trường Sinh hỏi.
"Ngay từ đầu đã là một câu hỏi khó như vậy sao?" Dịch Thu có chút buồn rầu, nói đến bắt quỷ, Diêm Trường Sinh cũng không tin, đến làm việc cho thần tượng, bản thân hắn cũng không tin.
Thực ra, Dịch Thu cũng không muốn cùng thần tượng của mình tiếp xúc quá nhiều, lỡ như vỡ mộng thì việc trở thành fan hâm mộ sự nghiệp cũng không được hay sao?
"Đúng rồi, lá bùa lần trước tôi cho anh còn không?" Dịch Thu chuyển chủ đề.
Vốn nghĩ đây là một cách tốt để ngắt lời, nhưng không ngờ tới biểu tình của Diêm Trường Sinh lại càng thêm vi diệu hơn.
Đó là một loại biểu tình lên án và không nói nên lời: "Nó tự cháy."
Tự cháy? Xem ra là gặp được tình huống khẩn cấp, Dịch Thu nghĩ thầm.
"Đốt mất ví của tôi." Diêm Trường Sinh bổ sung thêm nửa câu cuối cùng.
Dịch Thu: "Sao anh có thể nghĩ như vậy, anh rõ ràng bảo vệ được tánh mạng, nhưng anh lại chỉ nhìn thấy ví tiền của mình bị đốt cháy."
Diêm Trường Sinh: "......"
Chẳng lẽ còn muốn hắn cảm ơn cậu ta? Người này đúng là không biết xấu hổ mà!
Dịch Thu: "Có phải hôm nay nó bốc cháy lúc ở đoàn phim không?"
Diêm Trường Sinh nói nhỏ: "Cậu còn biết rất rõ lịch trình của tôi a."
Dịch Thu: "Khụ, tôi thật sự không phải fan cuồng, đây là do ngươi người đại diện của anh nói cho tôi biết. Đoàn phim các anh có phải có chút không thích hợp hay không? Xảy ra chuyện ma quái sao?"
Diêm Trường Sinh cũng không muốn thừa nhận điều đó, nhưng đạo diễn Tưởng đúng là cả ngày ở trước mặt người bạn cũ của mình là hắn, ồn ào nói có chuyện ma quái, có quỷ,lo lắng đến mức đầu cũng bị hói.
Nhìn thấy sự im lặng của Diêm Trường Sinh, mắt Dịch Thu sáng lên: "Quả nhiên là có chuyện ma quái rồi, Diêm tiên sinh, anh vẫn rất cần tôi, tôi chẳng những giúp anh giải quyết chuyện ma quái trong nhà, rất nhanh còn có thể giúp anh thu phục vấn đề ma quái ở đoàn phim. "
Diêm Trường Sinh nhìn ngôi nhà vừa mới bị đập phá tới mức không còn nhận ra nổi, nghĩ mãi cũng không ra: Người này rốt cuộc lấy sự tự tin từ đâu ra? Sau khi phá dỡ nhà của hắn còn không tính, hiện tại còn muốn phá hủy cả đoàn phim sao?
Dịch Thu không ngừng cố gắng: "Diêm tiên sinh, thế giới này có lẽ không đơn giản như anh tưởng tượng. Cho dù anh không tin tôi, cũng hãy tin tưởng vào ánh mắt của người đại diện đã đi theo anh nhiều năm chứ."
"Xin lỗi, tôi không tin." Diêm Trường Sinh đứng dậy, nói ra lời cự tuyệt với Dịch Thu, "Rất ' cảm ơn ' cậu đã giúp tôi ' trang trí ' lại ngôi nhà, nhưng tôi không có kế hoạch tuyển thêm trợ lý......"
"Câm miệng! Ngồi xuống! Đến, uống thêm chút nước!" Dịch Thu cười đưa ly nước cho ai đó.
Diêm Trường Sinh không nói được nữa, thân thể lại mất kiểm soát, đột nhiên ngồi trở lại trên sô pha, cầm lấy tách trà, uống thêm một ngụm.
Fuck, đây quả nhiên là yêu thuật!
25 năm qua Diêm Trường Sinh vẫn luôn kiên định với chủ nghĩa duy vật, tại giây phút này lại bị đập ra một vết nứt!
Tác giả có lời muốn nói:
【 không đứng đắn tiểu kịch trường 】
Diêm Trường Sinh: Đây là yêu thuật!
Dịch Thu: Ngươi không phải không tin loại này phong kiến mê tín đồ vật sao?
Diêm Trường Sinh: Đó chính là thuật thôi miên!
Dịch Thu: Mặc kệ là thứ gì lạp, tới, uống nước.
Diêm Trường Sinh lại không chịu khống chế mà uống xong một cốc nước lớn.
Diêm ảnh đế đang lo lắng về khả năng chết vì nhiễm độc nước mỗi ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất