[Abo] Tuổi Dậy Thì Ngọt A Cũng Sẽ Có Luyến Ái Phiền Não

Chương 1

Sau
Nhân vật trong màn hình máy tính khoác áo choàng màu đen, quyền trượng trên tay loáng thoáng tỏa ra ánh sáng u ám, chiếu vào gương mặt tái nhợt.

Cậu đang đứng ở chế độ chờ, sự thần bí và thận trọng của nghề chiêm tinh khiến cậu đứng yên không nhúc nhích, trông như một bức tượng điêu khắc, hoàn toàn đối lập với bóng người hồng nhạt đang tung tăng nhảy nhót bên cạnh cậu.

Trước màn hình máy tính, Nhan Vãn Thu vươn tay kéo rèm, liếc nhìn ánh nắng bên ngoài căn nhà, hạ nhiệt độ điều hòa thấp xuống hai độ.

“Không Sơn Không Sơn Không Sơn.” Nhân vật loli màu hồng nhạt đứng bên cạnh nhà chiêm tinh nhảy tới nhảy lui, gọi tên ID cậu ở khung chat, “Cậu đang mặc cái gì đấy? Trông thật ngầu.”

Nhà chiêm tinh vẫn đứng yên như cũ, lạnh nhạt nhìn người triệu hồi loli thắt nơ bướm, buộc tóc đuôi ngựa nhảy nhót lung tung trước mặt mình. Một lúc sau, bong bóng trò chuyện hiện trên đầu nhà chiêm tinh: “Nhập môn chiêm tinh học.”

“…” Người triệu hồi với tên ID “Đá Bào Dâu Tây” cũng dừng lại hội chứng ADHD, trầm mặc một lúc rồi nói, “Ồ, đẹp thật đấy.” *1

“Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh, đừng vòng vo.” Nhan Vãn Thu liếc mắt đã nhận ra ý đồ của Đá Bào Dâu Tây, ném cho loli chức năng tổ đội, “Làm nhanh lên, đánh xong tôi thoát game.”

Nhà chiêm tinh “Không Sơn” và người triệu hồi “Đá Bào Dâu Tây” làm bạn game với nhau được ba năm. Cho dù thi tranh tài hay đánh phó bản, cả hai đều đi cùng nhau. Đá Bào Dâu Tây đã chứng kiến hành trình khốn khổ của nhà chiêm tinh từ trùm game bị chém xuống thành anh hùng cống rãnh. Không Sơn cũng từng thấy cảnh người triệu hồi muối mặt khi tung buff skill tuyệt kĩ của mình nhưng không được hệ thống ghi nhận, và thế là không có chuyện gì xảy ra. *2

May thay kỹ thuật hai người đều đủ dùng, còn có sự ăn ý do hợp tác lâu ngày, nên trải nghiệm trong game cũng không tệ.

Nhan Vãn Thu thành thạo điều khiển nhà chiêm tinh bật skill ngắm bắn trong phạm vi rồi thành công lấy được đầu đối thủ. Vừa làm xong thì thấy bong bóng trò chuyện trên đầu cơ thể nhỏ bé của Đá Bào Dâu Tây: “Dạo này thời tiết nóng quá, nóng đến nỗi tôi chỉ muốn nằm nhà vui vẻ tích mỡ đến béo phì.”

Trong đội còn có một người đi cùng, thấy tên ID Đá Bào Dâu Tây đáng yêu, nhân vật trang điểm cũng hồng hào, không nhịn được trả lời loli: “Bé Dâu Tây dễ thương như vậy, sao lại béo phì được.”

Nhan Vãn Thu không quan tâm hai người bọn họ, bước đi một cách lạnh lùng / quyến rũ khiến cho đối thủ đang chiến đấu phải vắt giò lên cổ mà chạy. Trong lúc Đá Bào Dâu Tây nói chuyện phiếm với đồng đội, loli còn không quên bật skill hồi máu cho cậu, vừa làm vừa khen “anh giai Không Sơn” bất khả chiến bại, ngài chính là người thích hợp nhất để ôm đùi.

Đồng đội đi cùng từng xem qua rất nhiều cuộc đối thoại như vậy. Đa phần Đá Bào Dâu Tây đều là người nói, tuy Không Sơn không mấy trả lời, nhưng có thể nhìn ra cậu đã quen với tính cách này của loli.

Hắn bị kẹp giữa nhà chiêm tinh và người triệu hồi, quyết định gửi lời chúc phúc lên màn hình công khai: “Thật là một cặp đôi bền chặt, trăm năm hạnh phúc, trăm năm hạnh phúc.”

Nhan Vãn Thu vội vàng hủy dấu chấm hỏi vừa gửi, Đá Bào Dâu Tây cười ha ha: “Cậu hiểu lầm rồi. Không phải một đôi, chúng tôi không yêu đương trên mạng.”

Hắn cười cười, hoàn thành nhiệm vụ thì rời đi. Đá Bào Dâu Tây bật skill heal đầy máu cho Không Sơn, để cậu xem váy của loli khi nhảy lên không trung rồi bật skill sẽ trông như thế nào: “Đẹp không?”

Bộ váy loli đang mặc là phiên bản giới hạn vừa được bán ra, phần eo váy được thêu hình bông hoa nở rộ, áo khoác tơ lụa màu hồng nhạt, kết hợp với váy ngắn màu trắng. Nhan Vãn thu bị skill của loli làm cho lóe mắt, không thể nhìn kỹ váy: “Ừm.”

“Cậu thật biết khen lấy lệ.” Lời của Đá Bào Dâu Tây không thể hiện chút cảm xúc nào, nhưng Nhan Vãn Thu có thể tự tưởng tượng hình ảnh loli ngây thơ đang thút thít hờn dỗi, “Kệ đi, hay chúng ta đi đánh boss?”



Nhan Vãn Thu nhìn thời gian: “Không được, tôi offline trước.”

Cậu vừa nói xong, Đá Bào Dâu Tây cũng nhận ra thời gian không còn sớm: “A, tôi có việc phải đi rồi, hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta cùng đánh boss!”

“Được.” Đúng lúc nhà chiêm tinh đang cần trang bị do phó bản rơi ra, đánh boss với người quen đương nhiên vẫn tốt hơn đánh boss với người lạ, “Thanh kiu, bái bai.”

“Ok ok ok, bái bai!”

“À, đúng rồi.” Nhan Vãn Thu nghĩ một lúc, cuối cùng thành khẩn nói, “Có thể đổi quần áo khác được không? Cậu mặc bộ này nhìn chói mắt quá, thỉnh thoảng tôi không thấy rõ cậu đã bật skill hay chưa.”

“…”

Nhân lúc Đá Bào Dâu Tây đang im lặng, chưa kịp kêu cậu là trực nam không có thẩm mỹ, Nhan Vãn Thu vội vàng thoát game, tắt máy, đảm bảo an toàn cho bản thân.

Nhan Tri Thư gọi đến, cậu thở dài, nhấc máy, nghe người cha thân yêu hỏi: “Vẫn còn chơi game?”

“Tắt rồi ạ, chuẩn bị ra cửa.” Nhan Vãn Thu thì thầm, “Ba cùng mấy người bạn già gặp mặt nói chuyện, con không thể không đi sao?”

Tất nhiên cuối cùng cậu bắt buộc phải đi, cho dù Nhan Tri Thư ôn nhu, dễ nói chuyện như nào nhưng vẫn xúi giục con trai mình vui vẻ nhập tiệc với bọn họ. Nhan Vãn Thu không từ chối được, chỉ có thể bước ra khỏi nhà lúc hoàng hôn, chạng vạng tối. Cậu có ảo giác rằng thứ bản thân sắp phải đối mặt không phải mặt trời chói chang, mà là ngọn lửa địa ngục.

Trên đường người đến người đi, mấy viên đá vỉa hè nóng đến mức có thể chiên trứng. Nhan Vãn Thu tìm địa điểm quán trà Nhan Tri Thư gửi đến, đang định rẽ trái ở ngã tư đường để ngồi tàu điện ngầm số 3, thì thấy xảy ra một vụ gì đó nho nhỏ trong đám đông.

“Ồ!” Một tiếng thét chói tai vang lên, “Omega tới kỳ động dục à? Lại còn đi phát tán mùi.”

“Thật ngại quá, hôm trước cô ấy còn chưa phân hóa, cũng không có dấu hiệu phân hóa.” Cô gái đứng giữa đường hoa đầu chóng mặt vì kỳ động dục đến đột ngột, không kịp khống chế tin tức tố của bản thân. Bạn cô luống cuống tay chân kéo cô vào lề đường, đỏ mặt xin giúp đỡ từ mọi người xung quanh, “Có ai mang theo thuốc ức chế không?”

Phần lớn người qua đường đều là Beta, không bao giờ mang theo thuốc ức chế của Omega bên người. Số ít Alpha còn lại chỉ có thể bốn mắt nhìn nhau rồi lắc đầu, vội vàng né tránh: Không được đến gần Omega tới kỳ động dục khi Omega đấy chưa được đánh dấu bởi một Alpha khác, đây là kiến thức cơ bản được giáo viên dạy trong tiết sinh học, tin tức tố của Omega mới phân hóa đối với Alpha mà nói, có uy lực như một quả lựu đạn, không cẩn thận chút xíu là có thể oanh tạc bất cứ lúc nào.

Nhan Vãn Thu bước hai ba bước tiến lên phía trước, đưa túi thuốc cho cô gái: “Uống cái này đi, nó có thể tạm thời ngăn tin tức tố phát tán ra ngoài.”

Hai cô gái nhìn với ánh mắt biết ơn, cậu giơ tay, chỉ vào ngã ba đường phía trước: “Tác dụng thuốc không được mạnh lắm, cũng không hợp với Omega vừa mới phân hóa. Đi sang bên kia tầm năm trăm, sáu trăm mét sẽ có một tiệm thuốc, mấy em qua đó kiểm tra, nếu không hiệu quả, anh khuyên em nên gọi cho bệnh viện.”

Xảy ra chuyện này nơi công cộng nên xử lý có chút khó khăn, dựa theo tình huống trước mắt, cô gái vừa mới phân hóa không thể ngăn tin tức tố phát tán, cho dù uống thuốc ức chế, mùi hương ngọt ngào vẫn không tan ra. Nhan Vãn Thu nhìn cô đỏ mặt run rẩy đi về phía trước, quyết định gọi lại: “Từ từ, anh đi cùng em.”



Tuy xã hội bây giờ phần lớn đều là Beta – vốn không mẫn cảm với tin tức tố, nhưng vẫn phải phòng trừ trường hợp trên đường hai cô gái đến tiệm thuốc sẽ gặp một số Alpha có suy nghĩ đồi bại, có khi mấy Alpha đấy còn nằm ăn vạ, đổ lỗi tin tức tố của cô.

Cô gái vừa mới phân hóa quay đầu lại, cảm kích cười với cậu: “Cảm ơn ý tốt của anh, anh cũng là Omega đúng không? Tốt nhất vẫn nên tránh xa em, nhỡ bị tin tức tố của em ảnh hưởng thì sẽ có chuyện không may xảy ra.”

“Không sao.” Nhan Vãn Thu bình tĩnh nói, “Anh là beta, không ngửi được mùi hương của em.”

Hồi trước cậu từng bị nhận nhầm thành Omega, chuyện xảy ra đã được nửa năm, bởi vì cậu mang thuốc ức chế vào lớp học bổ túc rồi bị thầy giáo nhận thành Omega, còn cố tình gọi cậu lên văn phòng nói chuyện phiếm, hỏi cậu cường độ lớp học như nào? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Lạnh quá hay nóng quá thì phải nói với thầy, nếu không thoải mái thì xin nghỉ.

Nhan Vãn Thu dở khóc dở cười, nhưng không muốn giải thích nhiều, chỉ có thể nói rõ trọng điểm: “Thầy, em là Beta, thông tin cũng đã điền ở giấy nhập học, em xin cam đoan em không đóng giả Beta.”

Thầy giáo bổ túc ngần người: “Vậy em mang theo thuốc ức chế làm gì?”

“Em không định dùng cho bản thân.” Nhan Vãn Thu nói, “Với lại, cho dù em là Omega, em cũng không muốn được đối xử đặc biệt chỉ vì giới tính của mình.”

Vô luận như nào, cứ gặp phải hiểu lầm là phải giải thích, dần dà, Nhan Vãn Thu đã quen với việc có ai đó hỏi về giới tính thứ hai khi nhìn thấy cậu mang theo thuốc ức chế. Sau khi nhận được câu trả lời “Tôi là Beta” của Nhan Vãn Thu, đa phần bọn họ sẽ tự bổ não, nhìn cậu như một thằng tra nam cặn bã, khuyến mãi thêm mấy dòng chữ “Nhìn mày đứng đắn như vậy, hóa ra lại mang theo thuốc ức chế để chuẩn bị cho Omega ngây thơ vô tội sắp bị mày làm” được viết trên mặt.

Nhan Vãn Thu chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, không phải, tôi độc thân, tôi chỉ muốn học hành thật tốt chứ không yêu sớm, cũng không có đam mê mấy thứ bất lương. Cái gọi là “Bịa đặt một tiếng, bác bỏ tin đồn chạy đến gãy chân” chính là cảm giác này, nhưng cậu chưa bao giờ bỏ thuốc ức chế vẫn luôn gây hiểu lầm cho cậu ra khỏi túi.

Sau khi đưa cô gái đến tiệm thuốc, Nhan Vãn Thu vội chạy đến quá trà, mọi người đã ngồi kín chỗ. Cậu đón nhận ánh mắt của các vị trưởng bối, vừa cúi thấp vừa nói “Con chào cô chú”, được mọi người hết lời khen ngợi.

“Tiểu Thu lớn lên đẹp trai, ngoan ngoãn, nhìn qua là biết ba mẹ không phải lo lắng nhiều.” Bạn của Nhan Tri Thư – Khương Húc – nói, “Đâu giống con trai tôi, từ nhỏ đến lớn luôn khiến tôi và A Lan phải lo lắng.”

“Sao lại nói khoa trương thế? Hôm nay toàn anh em thân thiết, không cần trang trọng như vậy” Nhan Tri Thư tính cách ôn hòa, vỗ vào lưng Nhan Vãn Thu, ý kêu cậu ngẩng đầu, “Tiểu Thu, mau đến chào hỏi con trai chú Khương.”

Từ trước đến nay, cậu không có kinh nghiệm đối phó trường hợp như này, chỉ có thể cứng đờ người nghe theo chỉ dẫn của ba, đang định vẫy tay thì cậu bỗng khựng lại khi chạm mắt với đối phương:

“Khương… Nguyên Bạch?”

————*————–

*1. ADHD: nghĩa chung chung là hội chứng tăng động của người lớn.

*2. Anh hùng cống rãnh: nhân vật yếu, kiểu đại loại vậy á.

Đôi lời editor: Mọi người thấy chương này lủng củng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau