Chương 2
Lâm Nghiên trước khi đi chợ còn tranh thủ ghé tiệm thức ăn nhanh mà mình mở một chuyến, phân phó hai câu, nếu như bình thường, y đều giải quyết ba bữa trong tiệm thức ăn nhanh, đầu bếp ở đây cũng sẽ làm cơm cho y, nếu hôm nay không ăn, đương nhiên phải nói trước.
Sau một hồi chọn lựa, hai tay y xách đầy bao lớn bao nhỏ về nhà.
Trong nhà thật yên tĩnh, nếu không phải chỗ ra vào có một đôi giày da còn đặt ở đó, thì Lâm Nghiên không thể cảm thấy rằng trong nhà ngoài y ra sẽ có người khác, vì Lâm Dương phải trọ ở trường, thời gian nghỉ đôi khi cũng ngắn, nên bình thường không thế nào trở về, thời gian dần lâu, Lâm Nghiên lại cảm giác căn nhà này thực sự càng ngày càng giống một cái nhà băng lạnh lẽo.
Tình trạng như vậy kéo dài, đôi khi ngay cả chính y cũng lười trở về, thường ngủ luôn trên ghế dài trong tiệm thức ăn nhanh, đây là lần đầu tiên, có một người ngoài Lâm Dương ra đang chờ y, loại cảm giác này thật ấm áp, rất vui vẻ.
Nghĩ tới đây, Lâm Nghiên lại không khỏi châm chọc bản thân, sao trông y có vẻ như rất đói khát tình cảm vậy a?
Nhanh chóng làm xong cơm nước, dọn ra một bàn đầy ấp, đứng ở dưới lầu gọi mấy tiếng mà Lý Thành Hạo cũng không trả lời, chẳng lẽ đã ngủ say rồi? Nghĩ nghĩ liền lên lầu đi vào phòng mình, trong phòng yên tĩnh, y không khỏi thả nhẹ cước bộ và hơi thở mình lại.
Không biết tự lúc nào cửa sổ bị gió thổi mở, rèm cửa xanh nhạt bị gió thổi vung lên một đường vòng cung, người trên giường ngẹo đầu qua một bên ngủ say, Lâm Nghiên rón rén đi tới tính thay người kia đắp chăn lên, Lý Thành Hạo lại chợt mở mắt ngồi dậy khiến Lâm Nghiên trở tay không kịp.
Vừa đúng lúc môi của Lý Thành Hạo nâng lên chạm qua bờ môi của y, cảm giác được nhiệt độ xẹt qua trên môi, Lâm Nghiên bị làm giật mình, cước bộ loạn một cái ‘Phịch’ một tiếng té ngã xuống đất.
Lý Thành Hạo hiển nhiên cũng bị phản ứng kịch liệt của Lâm Nghiên sợ giật bắn người, phản ứng kịp sau lập tức đi tới bên cạnh Lâm Nghiên nâng y dậy, vội la lên, “Chú Lâm, chú có sao không? Có bị thương chỗ nào hay không?”
“Không… Không có việc gì.” Lâm Nghiên trấn tĩnh lại dùng sức lắc đầu, khi thấy gương mặt tuấn tú của Lý Thành Hạo đang lo lắng nhìn mình thì trong đầu nháy mắt liền như truyền phát lại hình ảnh hôn môi vừa nãy, nhiệt độ trên mặt gần như muốn sôi lên.
“Cậu… cậu không cần dìu tôi, tôi… Tôi.. tôi.. tự tôi đứng lên được.”
Luống cuống tay chân đứng lên sau, Lâm Nghiên cũng không dám nhìn Lý Thành Hạo, ngay cả lời nói cũng bất ổn.
“Tôi… cậu… Ha ha cơm, tôi… tôi đi.”
Dứt lời, Lâm Nghiên chạy ra khỏi phòng mình, không để ý tới Lý Thành Hạo đang gọi ở phía sau, trực tiếp chạy vào toilet khóa trái cửa lại, lấy nước lạnh tạt lên mặt, nhưng làm thế nào cũng không diệt được nhiệt độ ấm áp từ trong máu toát ra, hơn nửa ngày sau cảm thấy nhiệt độ giảm đi một chút, y mới dừng động tác lại, thở hổn hển.
Ngẩng đầu nhìn nam nhân trong gương, mái tóc rối mù, khuôn mặt bình thường lúc này lại đỏ hồng như một con tôm bị luộc sống vậy, không có chút đẹp đẽ nào cả.
Thân thể tựa vào tường, Lâm Nghiên thử làm cho mình tỉnh táo lại.
Lâm Nghiên a Lâm Nghiên, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, không nên vì một chuyện nhỏ ngoài ý muốn mà khẩn trương thành như vậy, đây không phải rõ ràng muốn cho người ta chế giễu sao? Nói không chừng đối phương căn bản không có cảm giác giống như vậy? Chỉ một mình ngươi khẩn trương mà thôi.
Càng nghĩ càng thấy khẩn trương, Lâm Nghiên nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cảm thấy đau nhói trên mu bàn tay, chỗ đó có một vết thương dữ tợn rất mới đang không ngừng chảy máu, hình như là vừa nãy lúc ngã xuống bị ngăn tủ cất qua đi?
Lâm Nghiên cũng không thèm để ý chút vết thương nhỏ này, đơn giản xử lý sau, đã không còn chảy máu nữa mới ra khỏi toilet, ngoài cửa cũng không có người như y mong đợi.
Nuốt nước miếng, giả vờ trấn định tìm một vòng, Lâm Nghiên lại phát hiện đối phương không biết đã đi đâu rồi, trong phòng chỉ có không khí lạnh lẽo.
Chẳng lẽ là… chuyện vừa nãy?
Bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều chợt nghe thấy cửa ra vào bị mở ra, Lâm Nghiên quay đầu nhìn qua, thấy Lý Thành Hạo cầm theo một cái túi nhỏ đi vào.
Hắn giơ cái túi trong tay lên xin lỗi, “Ha ha, chú Lâm, cháu đi mua thuốc.” vừa nói vừa đi tới bên cạnh Lâm Nghiên trực tiếp kéo qua tay của đối phương, lấy ra một ống thuốc mỡ dùng miếng bông mềm dịu thoa lên, một bên thoa một bên bất mãn nói, “Chú Lâm, vết thương mới làm sao có thể dùng nước rửa? Rất dễ bị nhiễm trùng.”
“A, cậu… cậu.. cậu.. cậu đi mua thuốc?” Lâm Nghiên lắp bắp.
“Đúng vậy, không thì chú Lâm nghĩ sao, lúc nãy là lỗi của cháu, cháu không nên dọa chú Lâm té ngã, bất quá cháu cũng không phải cố ý a, chú Lâm, chú sẽ không trách cháu chứ?” Lý Thành Hạo oan ức nhìn Lâm Nghiên, Lâm Nghiên sao chịu được, liền vội vàng nói không sao không sao, nhìn biểu tình của Lý Thành Hạo, chuyện vừa rồi, hắn hẳn là không chú ý đi?
Đáy lòng thở phào một cái sau, nhưng vẫn như cũ cảm thấy có chút không rõ. Lâm Nghiên chỉ bảo Lý Thành Hạo đi ăn cơm, cũng không có chú ý tới đáy mắt Lý Thành Hạo xẹt qua một nụ cười thâm ý.
“Đúng rồi, chú Lâm, vết thương này nghìn vạn lần không được chạm vào nước, bằng không sẽ không tốt, còn nữa a, vừa rồi khi cháu lục tìm thuốc thì phát hiện có vài loại thuốc đã quá hạn, lúc ra ngoài mua đã thuận tiện ném đi rồi, chẳng lẽ chú Lâm trước đây đều dùng mấy loại thuốc kia?” Lúc ăn cơm Lý Thành Hạo nói.
Thật đúng là để cho hắn đoán đúng rồi… Lâm Nghiên cười khan ăn cơm.
“Thật sự để cháu đoán đúng rồi a, cháu nói nha, lần sau nghìn vạn lần không được dùng nữa, có biết không? Nếu không có thời gian mua thì gọi điện nói với cháu một tiếng, cháu đi mua cũng được.” Lý Thành Hạo nhướng mày cười, một bên múc một chén canh nhỏ đưa tới trước mặt Lâm Nghiên, “Nhìn chú Lâm vẫn chỉ ăn cơm không, nếu bị nghẹn thì làm sao giờ? Có điều, hình như canh còn hơi nóng, phải cẩn thận chút.”
Lâm Nghiên kinh ngạc nhìn chén canh kia, đáy lòng nói không rõ là cảm nhận gì, y dĩ nhiên nhận ra được, Lý Thành Hạo quá thân thiết với y, không một người bạn của con trai nhà nào lại thân thiết với cha mẹ của bạn mình như vậy, thế nhưng, y vô pháp cự tuyệt, vô pháp bài xích, thậm chí là… rất thích.
“Tôi lớn tuổi như vậy còn cần cậu dạy bảo sao, ăn cơm của cậu đi.” Lâm Nghiên che lấp vội vã bới cơm.
“Cháu đây không phải là lo lắng cho chú sao?” Lý Thành Hạo tự lẩm bẩm.
Không nói thêm gì nữa, hai người an tĩnh ăn cơm trưa, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, Lâm Nghiên đột nhiên cảm thấy, nhiệt độ hôm nay… dường như ấm áp rất nhiều.
“Chú Lâm, tối muộn về nhà phải cẩn thận một chút nha, gần đây nghe nói có người vượt ngục trốn bên ngoài, nên cháu hơi lo cho chú đó.”
…
“Chú Lâm, hôm nay công việc mệt mỏi quá, còn chú? Thế nào? Phải nhớ giữ gìn thân thể, nghỉ ngơi thật nhiều nhé, gần đây chú cứ hay ho khan, ngày mai sẽ gửi thuốc qua cho chú…”
…
“Chú Lâm, lần trước cháu mua cái kia đã nấu uống chưa? Có mùi vị gì không? Nhất định phải uống lượng vừa phải nha, không thể như lần trước…”
…
“Chú Lâm, chú làm cơm ăn ngon hơn nhiều so với mẹ cháu ý, nếu không phải bụng đã không chứa nổi, cháu nhất định sẽ ăn nữa.”
…
“Chú Lâm…”
“Chú Lâm… Cháu muốn đến chỗ của chú…”
Không biết từ khi nào bắt đầu, đáy lòng của Lâm Nghiên ngoại trừ cha mẹ và Lâm Dương ra, đã nhiều thêm một người tên là Lý Thành Hạo.
Mùa đông dần dần trở nên rét lạnh hơn, còn hơn hai mươi ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, trên đường người bán hàng tết tràn ngập, mọi người chen chúc tấp nập, ở cái khí trời này, vào cái thời điểm này, Lâm Nghiên thẳng thắn ở trong tiệm thức ăn nhanh cả ngày không ra ngoài.
Lâm Nghiên ra tiệm, gió đêm lạnh lẽo thổi vù vu, mặt của Lâm Nghiên bị thổi muốn khô ráp, y rụt cổ một cái, bàn tay trong túi quần cảm giác một trận rung động.
Khi lấy điện thoại ra nhìn tên hiển thị trên đó thì Lâm Nghiên thiếu chút nữa cho là mình nhìn lầm rồi.
“Alo… Mẹ…” giọng y hơi run.
“A, đúng vậy, sắp hết năm rồi, thế nào, đã sắm tết chưa? Dạ, biết rồi biết rồi, con sẽ chăm sóc tốt cho a Dương, cái gì? Bảo a Dương về với ông bà mừng năm mới? Được được, đợi hai ngày nữa con và a Dương sẽ cùng nhau trở về, mẹ… Cái gì?”
“A Nghiên a, ha ha, cái kia… công việc của con còn rất bận đi? Con cứ việc làm đi a, không cần trở về, gọi a Dương một mình trở về là được rồi, mẹ không sao, con…”
Tiếng cười của người mẹ ở trong tai Lâm Nghiên như biến thành một trận ù ù.
Tại sao? Tại sao con không thể trở về? TẠI SAO?! Lâm Nghiên hèn yếu không dám la lên tiếng lòng của mình, chỉ có thể hàm hồ đáp hai câu, ngắt điện thoại di động sau, cả người như mất hồn đứng ở bên lề đường, hoàn toàn không hề phát hiện một chiếc xe có rèm che đang chạy đến từ phía bên kia đường.
Sao mình còn tự mình đa tình chứ? Đã sớm biết mẹ vốn không thích mình mà. Lâm Nghiên, đây không phải là chuyện ngươi đã sớm biết rồi sao? Vậy ngươi… Đến tột cùng đang khổ sở cái gì chứ? Dùng sức thở sâu, thử ép xuống phiền muộn cùng bi ai nơi đáy lòng.
“Kíttt —— “
Ánh đèn chói mắt chiếu vào người Lâm Nghiên, làm y không khỏi lấy tay che mắt, ngay một giây tiếp theo, toàn thân y xoay tròn, thân thể đã lọt vào một đôi tay ấm áp, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo y kéo y lui qua một bên.
Cánh tay buộc chặt dường như nói rõ lên sự khẩn trương của người kia.
“Chú Lâm, chú muốn chết sao? Nguy hiểm như vậy còn đứng ngốc ở đây, chú.. chú…”
Lý Thành Hạo bị tức đến nói không nên lời, vừa rồi nguy hiểm như vậy mà người nam nhân này lại còn ngốc ở đó, nếu như hắn… nếu như hắn không đi ngang qua đây thì không phải là…
Lâm Nghiên lại hơn nửa ngày sau mới bình tĩnh lại, “A… Thành… Thành Hạo, là cậu sao? Tôi…”
“Tại sao không thể là cháu?” Lý Thành Hạo tức giận nói, một tay thuần thục nắm lấy tay của nam nhân trung niên, cảm nhận được nơi đó băng lãnh, hắn theo bản năng lại nắm tay chặc hơn, “Được rồi được rồi, trời lạnh như thế này, có việc gì thì về nhà trước hẵng nói.”
Sau một hồi chọn lựa, hai tay y xách đầy bao lớn bao nhỏ về nhà.
Trong nhà thật yên tĩnh, nếu không phải chỗ ra vào có một đôi giày da còn đặt ở đó, thì Lâm Nghiên không thể cảm thấy rằng trong nhà ngoài y ra sẽ có người khác, vì Lâm Dương phải trọ ở trường, thời gian nghỉ đôi khi cũng ngắn, nên bình thường không thế nào trở về, thời gian dần lâu, Lâm Nghiên lại cảm giác căn nhà này thực sự càng ngày càng giống một cái nhà băng lạnh lẽo.
Tình trạng như vậy kéo dài, đôi khi ngay cả chính y cũng lười trở về, thường ngủ luôn trên ghế dài trong tiệm thức ăn nhanh, đây là lần đầu tiên, có một người ngoài Lâm Dương ra đang chờ y, loại cảm giác này thật ấm áp, rất vui vẻ.
Nghĩ tới đây, Lâm Nghiên lại không khỏi châm chọc bản thân, sao trông y có vẻ như rất đói khát tình cảm vậy a?
Nhanh chóng làm xong cơm nước, dọn ra một bàn đầy ấp, đứng ở dưới lầu gọi mấy tiếng mà Lý Thành Hạo cũng không trả lời, chẳng lẽ đã ngủ say rồi? Nghĩ nghĩ liền lên lầu đi vào phòng mình, trong phòng yên tĩnh, y không khỏi thả nhẹ cước bộ và hơi thở mình lại.
Không biết tự lúc nào cửa sổ bị gió thổi mở, rèm cửa xanh nhạt bị gió thổi vung lên một đường vòng cung, người trên giường ngẹo đầu qua một bên ngủ say, Lâm Nghiên rón rén đi tới tính thay người kia đắp chăn lên, Lý Thành Hạo lại chợt mở mắt ngồi dậy khiến Lâm Nghiên trở tay không kịp.
Vừa đúng lúc môi của Lý Thành Hạo nâng lên chạm qua bờ môi của y, cảm giác được nhiệt độ xẹt qua trên môi, Lâm Nghiên bị làm giật mình, cước bộ loạn một cái ‘Phịch’ một tiếng té ngã xuống đất.
Lý Thành Hạo hiển nhiên cũng bị phản ứng kịch liệt của Lâm Nghiên sợ giật bắn người, phản ứng kịp sau lập tức đi tới bên cạnh Lâm Nghiên nâng y dậy, vội la lên, “Chú Lâm, chú có sao không? Có bị thương chỗ nào hay không?”
“Không… Không có việc gì.” Lâm Nghiên trấn tĩnh lại dùng sức lắc đầu, khi thấy gương mặt tuấn tú của Lý Thành Hạo đang lo lắng nhìn mình thì trong đầu nháy mắt liền như truyền phát lại hình ảnh hôn môi vừa nãy, nhiệt độ trên mặt gần như muốn sôi lên.
“Cậu… cậu không cần dìu tôi, tôi… Tôi.. tôi.. tự tôi đứng lên được.”
Luống cuống tay chân đứng lên sau, Lâm Nghiên cũng không dám nhìn Lý Thành Hạo, ngay cả lời nói cũng bất ổn.
“Tôi… cậu… Ha ha cơm, tôi… tôi đi.”
Dứt lời, Lâm Nghiên chạy ra khỏi phòng mình, không để ý tới Lý Thành Hạo đang gọi ở phía sau, trực tiếp chạy vào toilet khóa trái cửa lại, lấy nước lạnh tạt lên mặt, nhưng làm thế nào cũng không diệt được nhiệt độ ấm áp từ trong máu toát ra, hơn nửa ngày sau cảm thấy nhiệt độ giảm đi một chút, y mới dừng động tác lại, thở hổn hển.
Ngẩng đầu nhìn nam nhân trong gương, mái tóc rối mù, khuôn mặt bình thường lúc này lại đỏ hồng như một con tôm bị luộc sống vậy, không có chút đẹp đẽ nào cả.
Thân thể tựa vào tường, Lâm Nghiên thử làm cho mình tỉnh táo lại.
Lâm Nghiên a Lâm Nghiên, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, không nên vì một chuyện nhỏ ngoài ý muốn mà khẩn trương thành như vậy, đây không phải rõ ràng muốn cho người ta chế giễu sao? Nói không chừng đối phương căn bản không có cảm giác giống như vậy? Chỉ một mình ngươi khẩn trương mà thôi.
Càng nghĩ càng thấy khẩn trương, Lâm Nghiên nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cảm thấy đau nhói trên mu bàn tay, chỗ đó có một vết thương dữ tợn rất mới đang không ngừng chảy máu, hình như là vừa nãy lúc ngã xuống bị ngăn tủ cất qua đi?
Lâm Nghiên cũng không thèm để ý chút vết thương nhỏ này, đơn giản xử lý sau, đã không còn chảy máu nữa mới ra khỏi toilet, ngoài cửa cũng không có người như y mong đợi.
Nuốt nước miếng, giả vờ trấn định tìm một vòng, Lâm Nghiên lại phát hiện đối phương không biết đã đi đâu rồi, trong phòng chỉ có không khí lạnh lẽo.
Chẳng lẽ là… chuyện vừa nãy?
Bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều chợt nghe thấy cửa ra vào bị mở ra, Lâm Nghiên quay đầu nhìn qua, thấy Lý Thành Hạo cầm theo một cái túi nhỏ đi vào.
Hắn giơ cái túi trong tay lên xin lỗi, “Ha ha, chú Lâm, cháu đi mua thuốc.” vừa nói vừa đi tới bên cạnh Lâm Nghiên trực tiếp kéo qua tay của đối phương, lấy ra một ống thuốc mỡ dùng miếng bông mềm dịu thoa lên, một bên thoa một bên bất mãn nói, “Chú Lâm, vết thương mới làm sao có thể dùng nước rửa? Rất dễ bị nhiễm trùng.”
“A, cậu… cậu.. cậu.. cậu đi mua thuốc?” Lâm Nghiên lắp bắp.
“Đúng vậy, không thì chú Lâm nghĩ sao, lúc nãy là lỗi của cháu, cháu không nên dọa chú Lâm té ngã, bất quá cháu cũng không phải cố ý a, chú Lâm, chú sẽ không trách cháu chứ?” Lý Thành Hạo oan ức nhìn Lâm Nghiên, Lâm Nghiên sao chịu được, liền vội vàng nói không sao không sao, nhìn biểu tình của Lý Thành Hạo, chuyện vừa rồi, hắn hẳn là không chú ý đi?
Đáy lòng thở phào một cái sau, nhưng vẫn như cũ cảm thấy có chút không rõ. Lâm Nghiên chỉ bảo Lý Thành Hạo đi ăn cơm, cũng không có chú ý tới đáy mắt Lý Thành Hạo xẹt qua một nụ cười thâm ý.
“Đúng rồi, chú Lâm, vết thương này nghìn vạn lần không được chạm vào nước, bằng không sẽ không tốt, còn nữa a, vừa rồi khi cháu lục tìm thuốc thì phát hiện có vài loại thuốc đã quá hạn, lúc ra ngoài mua đã thuận tiện ném đi rồi, chẳng lẽ chú Lâm trước đây đều dùng mấy loại thuốc kia?” Lúc ăn cơm Lý Thành Hạo nói.
Thật đúng là để cho hắn đoán đúng rồi… Lâm Nghiên cười khan ăn cơm.
“Thật sự để cháu đoán đúng rồi a, cháu nói nha, lần sau nghìn vạn lần không được dùng nữa, có biết không? Nếu không có thời gian mua thì gọi điện nói với cháu một tiếng, cháu đi mua cũng được.” Lý Thành Hạo nhướng mày cười, một bên múc một chén canh nhỏ đưa tới trước mặt Lâm Nghiên, “Nhìn chú Lâm vẫn chỉ ăn cơm không, nếu bị nghẹn thì làm sao giờ? Có điều, hình như canh còn hơi nóng, phải cẩn thận chút.”
Lâm Nghiên kinh ngạc nhìn chén canh kia, đáy lòng nói không rõ là cảm nhận gì, y dĩ nhiên nhận ra được, Lý Thành Hạo quá thân thiết với y, không một người bạn của con trai nhà nào lại thân thiết với cha mẹ của bạn mình như vậy, thế nhưng, y vô pháp cự tuyệt, vô pháp bài xích, thậm chí là… rất thích.
“Tôi lớn tuổi như vậy còn cần cậu dạy bảo sao, ăn cơm của cậu đi.” Lâm Nghiên che lấp vội vã bới cơm.
“Cháu đây không phải là lo lắng cho chú sao?” Lý Thành Hạo tự lẩm bẩm.
Không nói thêm gì nữa, hai người an tĩnh ăn cơm trưa, ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, Lâm Nghiên đột nhiên cảm thấy, nhiệt độ hôm nay… dường như ấm áp rất nhiều.
“Chú Lâm, tối muộn về nhà phải cẩn thận một chút nha, gần đây nghe nói có người vượt ngục trốn bên ngoài, nên cháu hơi lo cho chú đó.”
…
“Chú Lâm, hôm nay công việc mệt mỏi quá, còn chú? Thế nào? Phải nhớ giữ gìn thân thể, nghỉ ngơi thật nhiều nhé, gần đây chú cứ hay ho khan, ngày mai sẽ gửi thuốc qua cho chú…”
…
“Chú Lâm, lần trước cháu mua cái kia đã nấu uống chưa? Có mùi vị gì không? Nhất định phải uống lượng vừa phải nha, không thể như lần trước…”
…
“Chú Lâm, chú làm cơm ăn ngon hơn nhiều so với mẹ cháu ý, nếu không phải bụng đã không chứa nổi, cháu nhất định sẽ ăn nữa.”
…
“Chú Lâm…”
“Chú Lâm… Cháu muốn đến chỗ của chú…”
Không biết từ khi nào bắt đầu, đáy lòng của Lâm Nghiên ngoại trừ cha mẹ và Lâm Dương ra, đã nhiều thêm một người tên là Lý Thành Hạo.
Mùa đông dần dần trở nên rét lạnh hơn, còn hơn hai mươi ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, trên đường người bán hàng tết tràn ngập, mọi người chen chúc tấp nập, ở cái khí trời này, vào cái thời điểm này, Lâm Nghiên thẳng thắn ở trong tiệm thức ăn nhanh cả ngày không ra ngoài.
Lâm Nghiên ra tiệm, gió đêm lạnh lẽo thổi vù vu, mặt của Lâm Nghiên bị thổi muốn khô ráp, y rụt cổ một cái, bàn tay trong túi quần cảm giác một trận rung động.
Khi lấy điện thoại ra nhìn tên hiển thị trên đó thì Lâm Nghiên thiếu chút nữa cho là mình nhìn lầm rồi.
“Alo… Mẹ…” giọng y hơi run.
“A, đúng vậy, sắp hết năm rồi, thế nào, đã sắm tết chưa? Dạ, biết rồi biết rồi, con sẽ chăm sóc tốt cho a Dương, cái gì? Bảo a Dương về với ông bà mừng năm mới? Được được, đợi hai ngày nữa con và a Dương sẽ cùng nhau trở về, mẹ… Cái gì?”
“A Nghiên a, ha ha, cái kia… công việc của con còn rất bận đi? Con cứ việc làm đi a, không cần trở về, gọi a Dương một mình trở về là được rồi, mẹ không sao, con…”
Tiếng cười của người mẹ ở trong tai Lâm Nghiên như biến thành một trận ù ù.
Tại sao? Tại sao con không thể trở về? TẠI SAO?! Lâm Nghiên hèn yếu không dám la lên tiếng lòng của mình, chỉ có thể hàm hồ đáp hai câu, ngắt điện thoại di động sau, cả người như mất hồn đứng ở bên lề đường, hoàn toàn không hề phát hiện một chiếc xe có rèm che đang chạy đến từ phía bên kia đường.
Sao mình còn tự mình đa tình chứ? Đã sớm biết mẹ vốn không thích mình mà. Lâm Nghiên, đây không phải là chuyện ngươi đã sớm biết rồi sao? Vậy ngươi… Đến tột cùng đang khổ sở cái gì chứ? Dùng sức thở sâu, thử ép xuống phiền muộn cùng bi ai nơi đáy lòng.
“Kíttt —— “
Ánh đèn chói mắt chiếu vào người Lâm Nghiên, làm y không khỏi lấy tay che mắt, ngay một giây tiếp theo, toàn thân y xoay tròn, thân thể đã lọt vào một đôi tay ấm áp, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo y kéo y lui qua một bên.
Cánh tay buộc chặt dường như nói rõ lên sự khẩn trương của người kia.
“Chú Lâm, chú muốn chết sao? Nguy hiểm như vậy còn đứng ngốc ở đây, chú.. chú…”
Lý Thành Hạo bị tức đến nói không nên lời, vừa rồi nguy hiểm như vậy mà người nam nhân này lại còn ngốc ở đó, nếu như hắn… nếu như hắn không đi ngang qua đây thì không phải là…
Lâm Nghiên lại hơn nửa ngày sau mới bình tĩnh lại, “A… Thành… Thành Hạo, là cậu sao? Tôi…”
“Tại sao không thể là cháu?” Lý Thành Hạo tức giận nói, một tay thuần thục nắm lấy tay của nam nhân trung niên, cảm nhận được nơi đó băng lãnh, hắn theo bản năng lại nắm tay chặc hơn, “Được rồi được rồi, trời lạnh như thế này, có việc gì thì về nhà trước hẵng nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất