Chương 8
Phổi của Lâm Nghiên vốn đã không khỏe, cũng rất dễ bị cảm, thường xuyên ho khan, dù đến bệnh viện mua thuốc uống cũng không có tác dụng gì nhieeuf, thời tiết này vốn đã lạnh, hơn nữa Lâm Nghiên lại cật lực muốn phá đứt sợi dây, mồ hôi tuôn ra lại bị gió lạnh thổi, nên lại phát bệnh cũ.
Hai người Đại Dũng vẫn canh ở bên ngoài, nghe tiếng ho khan ở trong, Đại Dũng hỏi lão đại ở một bên, “Lão đại, lão nam nhân này sẽ không ho đến chết đó chứ? Đã ho nửa ngày rồi.”
Lão đại liếc hắn, “Hắn là con tin, cũng không phải tới hưởng phúc, quản cái rắm, mày quản chính mày cho tốt đi là được.”
“Dạ dạ dạ.” Đại Dũng rụt cổ, cũng không dám nói gì nữa.
Qua hồi lâu, hoa tuyết lại bắt đầu rơi xuống, rất xa, xuyên qua những bông hoa tuyết truyền tới tiếng hét tức giận của thiếu niên…
Lâm Nghiên cố nuốt nước bọt, thử chặn xuống cảm giác ho khan, đang chuẩn bị ho tiếp, đột nhiên nghe thấy giọng của Lâm Dương truyền vào, toàn thân chấn động, lẽ nào a Dương cũng bị bắt?
Không cần Lâm Nghiên suy nghĩ nhiều, cửa đã bị cố sức mở ra, một thân ảnh bị đẩy vào.
“A Dương —— “
Toàn thân Lâm Dương bị trói gô, trên gò má thanh tú còn có vài vết thương, đáy mắt đều muốn bốc lửa.
“Tao thao cả nhà chúng mày, dám bắt ông, mau thả ông ra, bằng không chờ sau khi ông rời khỏi đây nhất định sẽ đem tất cả chúng mày giẫm nát cho chó ăn.”
Lâm Dương nộ khí đằng đằng không chú ý tới Lâm Nghiên, thẳng tới khi cửa đóng không người nào để ý tới hắn sau, mới nghe được tiếng gọi ầm ĩ vừa sợ vừa hoảng của Lâm Nghiên.
“Sao ông cũng ở đây?” Lâm Dương giật mình qua đi, tiện đà mắng to, “Chúng mày là đồ ngu có đúng hay không? Muốn bắt thì bắt ông đây này, cần gì phải bắt một ông già, chúng mày cũng rảnh quá hóa điên à?! Mau thả chúng ta ra, này —— “
Người bên ngoài dường như cũng bị chọc giận, Đại Dũng cầm gậy hung hăng đi vào, mắng: “Rống mẹ mày á rống, còn rống nữa ông lập tức chém mày!”
Lâm Dương cười nhạt, “Mày chém đi, một con chó săn!”
Đại Dũng cũng nổi giận, chưa từng thấy qua người không biết phân biệt như thế, tuy Long ca đã phân phó không thể giết hai người này, nhưng cũng chưa nói không thể đánh mấy cái để giải hết giận a, nghĩ vậy liền giơ cây gậy trong tay lên dùng sức đập qua.
Tiếng kêu rên vang lên, Lâm Dương sắc mặt xoát trắng, mà Đại Dũng cũng kinh ngạc.
Lâm Nghiên chỉ cảm thấy cột sống một trận đau đớn thấu xương, nhưng vẫn miễn cưỡng ngẩng đầu, “Xin… Xin lỗi, tôi thay nó xin lỗi cậu.”
“Lão già, ông điên rồi a?” Lâm Dương lầm bầm tựa hồ có chút không dám tin.
“Phi, đã là tù nhân còn ra vẻ, đừng có để cho ông nghe thấy các người sủa nữa đấy.” nói xong liền trực tiếp bỏ đi, Lâm Dương còn muốn mắng nữa lại bị Lâm Nghiên gắt gao níu lại.
Chờ người kia đi rồi, Lâm Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Này, lão già, ai cho ông cản a, ông là ngu ngốc sao?!”
Lâm Nghiên ngồi thẳng người lên, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, “A Dương, yên tâm không sao đâu, ba sẽ bảo vệ con.”
Nhìn Lâm Nghiên cố gắng mỉm cười, lời của Lâm Dương đột nhiên nghẹn cứng ở trong cổ họng, cái gì cũng không nói ra được.
Lâm Nghiên an ủi Lâm Dương đồng thời cố chịu đựng đau nhức trên lưng, nhưng vẫn không thể ức chế phát ra vài tiếng ho khan.
Lâm Dương muốn vươn tay dìu Lâm Nghiên, nhưng lại nhớ tới đôi tay đang bị trói, nên không thể làm gì khác hơn là dùng vai đỡ Lâm Nghiên.
“Này, lão già, ông không sao chứ?”
Nghe con trai nhà mình hiếm khi nói lời quan tâm, đáy lòng Lâm Nghiên vui vẻ muốn chết, nếu không phải bây giờ không làm gì được, y thật muốn xoa xoa đầu a Dương.
“Không, không sao, không cần lo lắng cho ba, đúng rồi, sao con cũng bị bắt vào đây? Bọn họ không làm gì con chứ?” Lâm Nghiên khẩn trương.
Lâm Dương khinh thường bĩu môi một cái, “Bọn họ có thể làm gì tôi a? còn ông, sao lại bị bắt?”
Lâm Nghiên cũng không biết nên giải thích như thế nào, nên không thể làm gì khác hơn là không nói lời nào, may là Lâm Dương cũng không có tâm tình tiếp tục hỏi nữa, những lúc như này, nghĩ biện pháp trốn ra mới là quan trọng nhất.
Một lát sau, Lâm Nghiên cảm thấy đau đớn trên người giảm đi nhiều rồi, mới hạ giọng nói, “A Dương, con chờ một lát, ba sẽ nghĩ biện pháp cắt đứt sợi dây cứu con ra.”
Lâm Dương còn chưa kịp nói, đã thấy Lâm Nghiên lết qua bên cạnh, sau đó cúi đầu ma sát, nghĩ cũng biết Lâm Nghiên đang làm gì.
“Đừng làm rộn, Lý Thành Hạo nhất định sẽ cứu chúng ta ra.”
Nghe Lâm Dương nhắc tới người yêu, Lâm Nghiên cũng không khỏi lộ ra một nụ cười ôn nhu ngọt ngào, “Đúng vậy, cậu ấy sẽ.”
“Thế nhưng, tự chúng ta cũng phải nghĩ chút biện pháp mới được, không thể cứ ngồi chờ như vậy.”
Nếu như có thể, Lâm Nghiên không hy vọng Lý Thành Hạo sẽ vì y mà chịu bất kỳ rủi ro nào, tự nghĩ biện pháp chạy ra là tốt nhất, lòng tin kiên định, động tác Lâm Nghiên càng nhanh.
Lâm Dương cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao trong lời nói của Lâm Nghiên lại tín nhiệm như thế chứ? Vì ánh sáng quá mờ, nên Lâm Dương không thấy được nụ cười vừa rồi của Lâm Nghiên, có điều trong lòng có một cảm giác khó chịu kỳ quái, chỉ là… Không biết là vì ai.
Theo thời gian trôi qua, cả nhà kho chỉ có tiếng ma sát cùng với tiếng ho khan yếu ớt của Lâm Nghiên.
Mặc dù Lâm Dương không nói lời nào, nhưng cũng có chút lo lắng, trong bóng đêm, chỉ có thể mơ hồ thấy thân hình mỏng manh của Lâm Nghiên.
Lâm Nghiên thấy có vẻ sợi dây đã bị mài đứt hai phần ba, y mừng rỡ đang chuẩn bị nói với a Dương, chợt nghe thấy cửa kho hàng truyền đến tiến ‘Két’, Lâm Nghiên vội vã điều chỉnh lại tư thế, không để người tới phát hiện sợi dây sắp đứt.
Tiến vào là mấy người to con mặc tây trang, bọn họ không nói hai lời đã nhấc hai người lên túm ra ngoài, mặc cho Lâm Dương không ngừng mắng chửi.
Bọn họ mang hai người tới một biệt thự cách đó không xa, gió biển buốt giá thổi vào người Lâm Nghiên, thân thể y hơi run, sắc mặt một mảnh trắng bệch, chỉ có đôi mắt long lanh rất đẹp.
Vào lầu hai biệt thự, đúng như dự đoán của Lâm Nghiên, người ở bên trong là Trần Tử Long, hắn mặc một bộ áo ngủ tơ lụa màu đen, châm một điếu thuốc lười biếng tựa ở trên ghế sa lon bằng da, vẻ mặt hài lòng mà nhàn nhã.
Nghiên – Dương hai người bị đẩy loạng choạng vào trong.
“Long ca, người đã được dẫn tới.”
“Được rồi, các người lui xuống đi.”
Gian phòng thoáng chốc yên tĩnh lại, Long ca nheo mắt nhìn hai người, Lâm Dương vừa muốn nói đã bị Lâm Nghiên cố sức đẩy ra, Lâm Nghiên có thể nhận ra, người đàn ông này rất nguy hiểm, nhất định không dễ đối phó như đám tiểu lâu la mới vừa rồi.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Lâm Nghiên giả vờ trấn định nói.
“Đừng khẩn trương như vậy, tôi nói, chỉ cần Lý Thành Hạo đáp ứng chuyện kia, tôi sẽ không làm hại các người.” Trần Tử Long đi tới trước mặt hai người, ánh mắt trở nên sắc bén, “Thế nhưng, Lý Thành Hạo không chịu đáp ứng, nên chuyện kế tiếp cũng đừng trách tôi.”
Tâm Lâm Nghiên căng thẳng, theo bản năng chắn ở trước mặt Lâm Dương, phòng bị nhìn Trần Tử Long, nhưng Lâm Dương đã không nhịn được nữa, cả giận nói, “Chuyện Lý Thành Hạo mắc mớ gì đến chúng tao? Có bản lĩnh mày trói anh ta đi, hay là mày vốn không đối phó được anh ta, hừ, nói cho cùng bất quá là một kẻ hèn nhác, chỉ tổ khi dễ người nhu nhược như chúng tao thôi.”
“A Dương.”
Tâm Lâm Nghiên muốn nhảy khỏi cổ họng, khẩn trương nhìn chằm chằm Trần Tử Long, chỉ sợ hắn làm ra động tác gì.
Nhưng khiến y ngoài ý muốn là Trần Tử Long lại không có tức giận, thong thả nói, “Đúng vậy, tao là kẻ hèn nhác, nhưng điều đó có quan trọng gì chứ? Chỉ cần đạt được mục đích là được.”
“Hừ, quả nhiên không phải là người quang minh lỗi lạc gì.” Lâm Dương cãi lại.
“A Dương, đừng nói nữa!” Lâm Nghiên khẩn trương la nhỏ.
“Quang minh lỗi lạc? Các người cho rằng, Lý Thành Hạo lại rất quang minh lỗi lạc?” Trần Tử Long đi tới trước mặt hai người, vòng khói trong miệng phun về phía hai người, Lâm Nghiên vốn đã khó chịu, bị khói làm sặc, càng không thể khống chế bắt đầu ho dữ dội.
“Lý Thành Hạo ngàn không nên, vạn không nên, đó là dùng vụ việc kia để uy hiếp tao.” Trần Tử Long lạnh lùng nhìn hai người, cuối cùng mắt dừng ở trên mặt Lâm Dương, vươn một ngón tay nâng cằm Lâm Dương lên, lại bị không lưu tình bỏ qua.
Khóe môi Trần Tử Long câu lên, “Mặt mũi này.. thì lại không tệ, đáng tiếc, tao không có hứng thú với đàn ông, bất quá… đám anh em thủ hạ của tao lại thích chơi.”
“Mày… mày.. mày muốn làm gì?” Lâm Dương tựa hồ đoán được gì đó, sắc mặt trắng bệch.
“Tao.. tao cho mày biết, nếu mày thật sự muốn làm vậy với tao, Lý Thành Hạo sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Thật là một tiểu quỷ không hiểu tình thế.” Trần Tử Long ở giữa hai người bồi hồi một lát, đột nhiên nở nụ cười, “Có chuyện này sợ rằng các người cũng không biết.. Nếu như bây giờ tôi vạch trần, thì hai cha con các người còn có thể là cha con được nữa không? Tôi đột nhiên cảm thấy thật thú vị.”
Hai người Đại Dũng vẫn canh ở bên ngoài, nghe tiếng ho khan ở trong, Đại Dũng hỏi lão đại ở một bên, “Lão đại, lão nam nhân này sẽ không ho đến chết đó chứ? Đã ho nửa ngày rồi.”
Lão đại liếc hắn, “Hắn là con tin, cũng không phải tới hưởng phúc, quản cái rắm, mày quản chính mày cho tốt đi là được.”
“Dạ dạ dạ.” Đại Dũng rụt cổ, cũng không dám nói gì nữa.
Qua hồi lâu, hoa tuyết lại bắt đầu rơi xuống, rất xa, xuyên qua những bông hoa tuyết truyền tới tiếng hét tức giận của thiếu niên…
Lâm Nghiên cố nuốt nước bọt, thử chặn xuống cảm giác ho khan, đang chuẩn bị ho tiếp, đột nhiên nghe thấy giọng của Lâm Dương truyền vào, toàn thân chấn động, lẽ nào a Dương cũng bị bắt?
Không cần Lâm Nghiên suy nghĩ nhiều, cửa đã bị cố sức mở ra, một thân ảnh bị đẩy vào.
“A Dương —— “
Toàn thân Lâm Dương bị trói gô, trên gò má thanh tú còn có vài vết thương, đáy mắt đều muốn bốc lửa.
“Tao thao cả nhà chúng mày, dám bắt ông, mau thả ông ra, bằng không chờ sau khi ông rời khỏi đây nhất định sẽ đem tất cả chúng mày giẫm nát cho chó ăn.”
Lâm Dương nộ khí đằng đằng không chú ý tới Lâm Nghiên, thẳng tới khi cửa đóng không người nào để ý tới hắn sau, mới nghe được tiếng gọi ầm ĩ vừa sợ vừa hoảng của Lâm Nghiên.
“Sao ông cũng ở đây?” Lâm Dương giật mình qua đi, tiện đà mắng to, “Chúng mày là đồ ngu có đúng hay không? Muốn bắt thì bắt ông đây này, cần gì phải bắt một ông già, chúng mày cũng rảnh quá hóa điên à?! Mau thả chúng ta ra, này —— “
Người bên ngoài dường như cũng bị chọc giận, Đại Dũng cầm gậy hung hăng đi vào, mắng: “Rống mẹ mày á rống, còn rống nữa ông lập tức chém mày!”
Lâm Dương cười nhạt, “Mày chém đi, một con chó săn!”
Đại Dũng cũng nổi giận, chưa từng thấy qua người không biết phân biệt như thế, tuy Long ca đã phân phó không thể giết hai người này, nhưng cũng chưa nói không thể đánh mấy cái để giải hết giận a, nghĩ vậy liền giơ cây gậy trong tay lên dùng sức đập qua.
Tiếng kêu rên vang lên, Lâm Dương sắc mặt xoát trắng, mà Đại Dũng cũng kinh ngạc.
Lâm Nghiên chỉ cảm thấy cột sống một trận đau đớn thấu xương, nhưng vẫn miễn cưỡng ngẩng đầu, “Xin… Xin lỗi, tôi thay nó xin lỗi cậu.”
“Lão già, ông điên rồi a?” Lâm Dương lầm bầm tựa hồ có chút không dám tin.
“Phi, đã là tù nhân còn ra vẻ, đừng có để cho ông nghe thấy các người sủa nữa đấy.” nói xong liền trực tiếp bỏ đi, Lâm Dương còn muốn mắng nữa lại bị Lâm Nghiên gắt gao níu lại.
Chờ người kia đi rồi, Lâm Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Này, lão già, ai cho ông cản a, ông là ngu ngốc sao?!”
Lâm Nghiên ngồi thẳng người lên, miễn cưỡng lộ ra nụ cười, “A Dương, yên tâm không sao đâu, ba sẽ bảo vệ con.”
Nhìn Lâm Nghiên cố gắng mỉm cười, lời của Lâm Dương đột nhiên nghẹn cứng ở trong cổ họng, cái gì cũng không nói ra được.
Lâm Nghiên an ủi Lâm Dương đồng thời cố chịu đựng đau nhức trên lưng, nhưng vẫn không thể ức chế phát ra vài tiếng ho khan.
Lâm Dương muốn vươn tay dìu Lâm Nghiên, nhưng lại nhớ tới đôi tay đang bị trói, nên không thể làm gì khác hơn là dùng vai đỡ Lâm Nghiên.
“Này, lão già, ông không sao chứ?”
Nghe con trai nhà mình hiếm khi nói lời quan tâm, đáy lòng Lâm Nghiên vui vẻ muốn chết, nếu không phải bây giờ không làm gì được, y thật muốn xoa xoa đầu a Dương.
“Không, không sao, không cần lo lắng cho ba, đúng rồi, sao con cũng bị bắt vào đây? Bọn họ không làm gì con chứ?” Lâm Nghiên khẩn trương.
Lâm Dương khinh thường bĩu môi một cái, “Bọn họ có thể làm gì tôi a? còn ông, sao lại bị bắt?”
Lâm Nghiên cũng không biết nên giải thích như thế nào, nên không thể làm gì khác hơn là không nói lời nào, may là Lâm Dương cũng không có tâm tình tiếp tục hỏi nữa, những lúc như này, nghĩ biện pháp trốn ra mới là quan trọng nhất.
Một lát sau, Lâm Nghiên cảm thấy đau đớn trên người giảm đi nhiều rồi, mới hạ giọng nói, “A Dương, con chờ một lát, ba sẽ nghĩ biện pháp cắt đứt sợi dây cứu con ra.”
Lâm Dương còn chưa kịp nói, đã thấy Lâm Nghiên lết qua bên cạnh, sau đó cúi đầu ma sát, nghĩ cũng biết Lâm Nghiên đang làm gì.
“Đừng làm rộn, Lý Thành Hạo nhất định sẽ cứu chúng ta ra.”
Nghe Lâm Dương nhắc tới người yêu, Lâm Nghiên cũng không khỏi lộ ra một nụ cười ôn nhu ngọt ngào, “Đúng vậy, cậu ấy sẽ.”
“Thế nhưng, tự chúng ta cũng phải nghĩ chút biện pháp mới được, không thể cứ ngồi chờ như vậy.”
Nếu như có thể, Lâm Nghiên không hy vọng Lý Thành Hạo sẽ vì y mà chịu bất kỳ rủi ro nào, tự nghĩ biện pháp chạy ra là tốt nhất, lòng tin kiên định, động tác Lâm Nghiên càng nhanh.
Lâm Dương cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao trong lời nói của Lâm Nghiên lại tín nhiệm như thế chứ? Vì ánh sáng quá mờ, nên Lâm Dương không thấy được nụ cười vừa rồi của Lâm Nghiên, có điều trong lòng có một cảm giác khó chịu kỳ quái, chỉ là… Không biết là vì ai.
Theo thời gian trôi qua, cả nhà kho chỉ có tiếng ma sát cùng với tiếng ho khan yếu ớt của Lâm Nghiên.
Mặc dù Lâm Dương không nói lời nào, nhưng cũng có chút lo lắng, trong bóng đêm, chỉ có thể mơ hồ thấy thân hình mỏng manh của Lâm Nghiên.
Lâm Nghiên thấy có vẻ sợi dây đã bị mài đứt hai phần ba, y mừng rỡ đang chuẩn bị nói với a Dương, chợt nghe thấy cửa kho hàng truyền đến tiến ‘Két’, Lâm Nghiên vội vã điều chỉnh lại tư thế, không để người tới phát hiện sợi dây sắp đứt.
Tiến vào là mấy người to con mặc tây trang, bọn họ không nói hai lời đã nhấc hai người lên túm ra ngoài, mặc cho Lâm Dương không ngừng mắng chửi.
Bọn họ mang hai người tới một biệt thự cách đó không xa, gió biển buốt giá thổi vào người Lâm Nghiên, thân thể y hơi run, sắc mặt một mảnh trắng bệch, chỉ có đôi mắt long lanh rất đẹp.
Vào lầu hai biệt thự, đúng như dự đoán của Lâm Nghiên, người ở bên trong là Trần Tử Long, hắn mặc một bộ áo ngủ tơ lụa màu đen, châm một điếu thuốc lười biếng tựa ở trên ghế sa lon bằng da, vẻ mặt hài lòng mà nhàn nhã.
Nghiên – Dương hai người bị đẩy loạng choạng vào trong.
“Long ca, người đã được dẫn tới.”
“Được rồi, các người lui xuống đi.”
Gian phòng thoáng chốc yên tĩnh lại, Long ca nheo mắt nhìn hai người, Lâm Dương vừa muốn nói đã bị Lâm Nghiên cố sức đẩy ra, Lâm Nghiên có thể nhận ra, người đàn ông này rất nguy hiểm, nhất định không dễ đối phó như đám tiểu lâu la mới vừa rồi.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Lâm Nghiên giả vờ trấn định nói.
“Đừng khẩn trương như vậy, tôi nói, chỉ cần Lý Thành Hạo đáp ứng chuyện kia, tôi sẽ không làm hại các người.” Trần Tử Long đi tới trước mặt hai người, ánh mắt trở nên sắc bén, “Thế nhưng, Lý Thành Hạo không chịu đáp ứng, nên chuyện kế tiếp cũng đừng trách tôi.”
Tâm Lâm Nghiên căng thẳng, theo bản năng chắn ở trước mặt Lâm Dương, phòng bị nhìn Trần Tử Long, nhưng Lâm Dương đã không nhịn được nữa, cả giận nói, “Chuyện Lý Thành Hạo mắc mớ gì đến chúng tao? Có bản lĩnh mày trói anh ta đi, hay là mày vốn không đối phó được anh ta, hừ, nói cho cùng bất quá là một kẻ hèn nhác, chỉ tổ khi dễ người nhu nhược như chúng tao thôi.”
“A Dương.”
Tâm Lâm Nghiên muốn nhảy khỏi cổ họng, khẩn trương nhìn chằm chằm Trần Tử Long, chỉ sợ hắn làm ra động tác gì.
Nhưng khiến y ngoài ý muốn là Trần Tử Long lại không có tức giận, thong thả nói, “Đúng vậy, tao là kẻ hèn nhác, nhưng điều đó có quan trọng gì chứ? Chỉ cần đạt được mục đích là được.”
“Hừ, quả nhiên không phải là người quang minh lỗi lạc gì.” Lâm Dương cãi lại.
“A Dương, đừng nói nữa!” Lâm Nghiên khẩn trương la nhỏ.
“Quang minh lỗi lạc? Các người cho rằng, Lý Thành Hạo lại rất quang minh lỗi lạc?” Trần Tử Long đi tới trước mặt hai người, vòng khói trong miệng phun về phía hai người, Lâm Nghiên vốn đã khó chịu, bị khói làm sặc, càng không thể khống chế bắt đầu ho dữ dội.
“Lý Thành Hạo ngàn không nên, vạn không nên, đó là dùng vụ việc kia để uy hiếp tao.” Trần Tử Long lạnh lùng nhìn hai người, cuối cùng mắt dừng ở trên mặt Lâm Dương, vươn một ngón tay nâng cằm Lâm Dương lên, lại bị không lưu tình bỏ qua.
Khóe môi Trần Tử Long câu lên, “Mặt mũi này.. thì lại không tệ, đáng tiếc, tao không có hứng thú với đàn ông, bất quá… đám anh em thủ hạ của tao lại thích chơi.”
“Mày… mày.. mày muốn làm gì?” Lâm Dương tựa hồ đoán được gì đó, sắc mặt trắng bệch.
“Tao.. tao cho mày biết, nếu mày thật sự muốn làm vậy với tao, Lý Thành Hạo sẽ không bỏ qua cho mày!”
“Thật là một tiểu quỷ không hiểu tình thế.” Trần Tử Long ở giữa hai người bồi hồi một lát, đột nhiên nở nụ cười, “Có chuyện này sợ rằng các người cũng không biết.. Nếu như bây giờ tôi vạch trần, thì hai cha con các người còn có thể là cha con được nữa không? Tôi đột nhiên cảm thấy thật thú vị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất