Mặc Ái

Chương 47: Phiên ngoại 7 : Không phải không yêu, chính là quá yêu

Trước Sau
Lúc Mặc Viêm tỉnh lại, bên giường không một bóng người, ngay cả tiểu Xám cũng không thấy đâu. Y có chút buồn bực ngồi dậy, nhìn gian phòng tối đen như mực, trong lòng bỗng chốc cảm thấy tịch mịch. Hình như đã lâu lắm rồi y không có một mình như lúc này, từ sau khi ở cùng Mặc Thanh, mặc kệ là đi bất kỳ nơi nào hay làm bất kỳ điều gì, hai người cũng đều ở bên nhau.

Không như bây giờ, nhìn gian phòng trống rỗng, hô hấp của Mặc Viêm trở nên có chút khó khăn, thật tịch mịch a…

Từ từ điều chỉnh lại tâm tình, phủ thêm ngoại sam xuống giường, thân thể này từ lâu đã không còn giống với người bình thường, cho dù không cần mỗi ngày ba bữa cũng sẽ không thấy đói. Ghé đầu nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ tới, lúc trước mỗi khi y ngủ quên, người kia nhất định sẽ ngồi bên giường chờ y, hoặc là cùng y ngủ.

Không những vậy, mỗi lần sau khi tỉnh dậy, nhất định sẽ có một bàn mỹ thực được đưa lên lập tức, kỳ thực Mặc Thanh không hề am hiểu về nấu nướng, nhưng vì Mặc Viêm vô cùng kén ăn, nên trù nghệ của hắn ngày càng trở nên thuần thục và lợi hại.

“Ai…” Buồn bã thở dài một tiếng. Nghĩ đến sáng nay vô duyên vô cớ giận dỗi với hắn, vốn cho rằng hắn sẽ lập tức đuổi theo, kết quả, bây giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu. Trong lòng càng thêm bất an, chắc không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Hẳn là do tính tình trẻ con của y, nên cho rằng y đang cố tình gây sự.

Nói tới nói lui, kỳ thực những chuyện kia cũng không có gì, Mặc Viêm có chút ngượng ngùng nghĩ, hai người đã yêu nhau thì lên giường với nhau cũng không phải là chuyện gì to lớn, nếu giữa hai người đều là ngươi tình ta nguyện, thì đó cũng là một phương thức để thể hiện tình yêu. Hết lần này đến lần khác y đều làm ra phản ứng lớn như vậy, chỉ một chuyện nhỏ mà xé ra to, sợ là trong lòng Mặc Thanh sẽ hiểu lầm ý tứ của y đi.

Y rõ ràng đều hiểu, vậy mà lúc nào cũng chỉ biết giận dỗi, xét cho cùng, cũng là bởi vì thiếu cảm giác an toàn a.

Rõ ràng hắn đã ở trước mặt mình lập lời thề, vì sao vẫn còn lo sâu kia chứ. Đều nói người nào yêu trước sẽ thua, vì y yêu Mặc Thanh trước, cho nên ở trước mặt Mặc Thanh, y cảm giác mình luôn bị động, luôn yếu thế. Tựa hồ đối phương muốn làm gì mình cũng đều có thể, mà y lại không hy vọng bản thân biến thành một viên cầu tùy ý bị người nắn bóp.

Y cảm thấy, cho dù là yêu, yêu đến tận xương tủy, thì Mặc Viêm y vẫn là Mặc Viêm, là một nam nhi chân chính, y cũng có tự tôn của mình, y có thể vì hắn hy sinh tất cả, bao gồm cả mạng sống, nhưng tuyệt đối không thể bị xem thường.

Khổ sở nhất chính là, Mặc Thanh tuy rằng yêu y nhưng lại luôn đối đãi với y như đối đãi với một đứa trẻ, chứ không phải là một người nam nhân.

Khẽ hạ mi, buộc lại tóc, cột chặt ngoại sam, Mặc Viêm thu hồi biểu tình mất mát và phiền muộn, một mình đi ra cửa.

Chợ đêm ở Chỉ Lan thành thật náo nhiệt, đường phố chật ních đông nghịt.

Hai bên đường đều là các gian hàng nhỏ, khu ăn vặt, còn có cả đồ nướng. Nhìn hàng dài người ở cửa, mỗi người cầm trên tay một chén hoành thánh, ngồi xổm bên cạnh gian hàng, cứ như vậy ăn tươi nuốt sống cả một chén lớn, khiến cho y lúc đi ngang qua nghĩ rằng, chén bánh hoành thánh kia là mỹ vị thế gian.



Bất quá tầm mắt y lập tức cứng lại, bởi vì bên trong gian hàng nhỏ kia, xuất hiện một người nam nhân hoàn toàn không phù hợp với nơi này, người nọ một thân huyền y, vóc người thon dài, chỉ cần ngồi như vậy, đã có thể tản ra khí thế tuyệt ngạo.

Thảo nào rõ ràng bên trong gian hàng vẫn còn hai cái bàn, vậy mà mọi người đều tình nguyện bưng chén ngồi xổm ở phía xa giải quyết, cũng không một ai dám ngồi bên cạnh hắn.

Người kia không phải là ai khác, chính là người mà Mặc Viêm nhớ mãi không quên, tương tư suốt một ngày nay — Mặc Thanh.

Hắn cũng nhìn thấy Mặc Viêm, hướng về phía y vẫy tay, tựa hồ là đang gọi y đi đến đó. Mặc Viêm hơi chần chờ một chút, còn chưa kịp nghĩ kỹ, thân thể đã tự động đi về phía trước.

Bất tri bất giác ngồi đối diện với hắn, nhìn vào con ngươi ám kim kia, Mặc Viêm liền cảm thấy rầu rĩ, y chính là yêu thảm người trước mặt này a, nhưng lại không biết làm thế nào để biểu đạt rõ ràng cảm xúc của bản thân.

Y thậm chí có thể cảm giác được, nếu như không mau chóng giải quyết vấn đề trước mắt, khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng ngày càng xa.

“Viêm nhi, hoành thánh ở đây rất ngon, nếm thử xem”.

Tựa như không hề có chuyện rời nhà trốn đi, không có chia cách, không có phát sinh bất cứ chuyện gì, thanh âm Mặc Thanh vẫn mang theo nhàn nhạt ôn nhu, kêu lão bản đem chén hoành thánh để trước mặt y, sau đó một đôi đũa nhanh chóng được đưa tới.

Mặc Viêm không tự chủ đưa tay nhận lấy, sau đó cúi đầu ăn, đối mặt với Mặc Thanh vẫn ôn nhu và không tức giận, y càng thêm phiền não, hắn lại xem y như hài tử nữa rồi…

Đời này tuy không thể nào thay đổi được sự thật mình là nhi tử của hắn, nhưng y vẫn cảm thấy may mắn, bởi vì y chính là người thân nhất duy nhất của hắn. Nhưng chung đụng càng lâu, y lại càng phiền não, bởi vì cách cư xử của Mặc Thanh luôn khiến cho y có ảo giác bị đối xử như một đứa trẻ, mặc kệ y làm cái gì, người trưởng bối như hắn đều tiếp nhận vô điều kiện.

Mỗi lần xảy ra mâu thuẫn, hắn đều có thể xem như chưa từng phát sinh chuyện gì, tiếp tục ôn nhu dỗ dành y.

Mặc Viêm đột nhiên cảm thấy đôi đũa trên tay như nặng ngàn cân, bánh chẻo vừa mới đưa vào trong miệng nhất thời trở nên đắng chát vô cùng. Chỉ đành buông đũa, sau đó khẽ thở dài: “Mặc Thanh, chúng ta tạm thời tách ra một thời gian đi”.

Mỗi câu mỗi chữ, y nói vô cùng rõ ràng, con người đen láy thẳng tắp đối diện với con ngươi ám kim của đối phương.

Mặc Thanh kinh ngạc chớp mắt: “Viêm nhi?”



Mặc Viêm không trả lời, nhanh chóng đứng lên, sau đó sải bước ly khai. Mặc Thanh luống cuống hoảng hốt, muốn đuổi theo, nhưng lại không biết phải nói thế nào, chỉ có thể bất lực quay đầu nhìn lão bản bán bánh chẻo.

Lão bản kia vẫn đang cúi đầu nấu hoành thánh, thấy vậy ngẩng đầu lên, cư nhiên lại là một nam tử trẻ tuổi, hơn nữa ngũ quan còn vô cùng quen thuộc, chính là người nam tử bán hoa lan sáng nay, chuyển thế của Thần Mộc.

Y lắc đầu, nhẹ nhàng đi lên phía trước, ngồi vào vị trí Mặc Viêm vừa ngồi, hai tay xoa đầu có chút đau nói: “Mặc công tử, tuy rằng ta không biết hai vị có hiểu lầm gì, bất quá ta nhận ra ân công đối với ngươi tựa hồ có bất mãn”.

“…” Mặc Thanh hết chỗ nói, nhãn thần trở nên ảm đảm. “Có phải hay không …” Dừng một chút, hắn lại lên tiếng: “Y không còn thương ta nữa?”

Tuy rằng hai đại nam nhân yêu nhau là chuyện kinh hãi thế tục, nhưng lão bản trẻ tuổi ngồi ở phía đối diện lại trông có vẻ rất bình tĩnh. “Để ân công được hạnh phúc, ta quyết định khai thông ngươi một phen”.

“…” Mặc Thanh một lần nữa rồi vào trạng thái trầm mặc.

Cho dù Thần Mộc đã chuyển thế, không còn nhớ chuyện trước kia, nhưng đối với Mặc Viêm tựa hồ vẫn tồn tại cảm giác quen thuộc và thân thiết.

Tuy rằng không hiểu rõ gút mắt giữa hai người kia là như thế nào, nhưng vị Mặc công tử thần bí này, từ lúc ở cửa chợ đêm nhìn thấy y, liền vô cùng tự nhiên ngồi ở gian hàng nhỏ của y, mãi vẫn không chịu đi.

Hắn thật sự rất kỳ quái, nhưng cũng rất quen thuộc. Hai người mới trò chuyện có mấy câu, vị Mặc công tử này đã không chút nghi ngờ nói ra phiền não của hắn, hoàn toàn không giống như người mới gặp lần đầu, nhưng kỳ quái hơn chính là, y lại theo bản năng muốn thay hắn phân giải nan ưu.

Nhất là, khi biết đối tượng khiến hắn khổ sở chính là ân công đã đưa cho mình một nghìn lượng sáng nay, phần bản năng này lại càng thêm mãnh liệt.

“Mặc công tử, kỳ thực không phải ân công không yêu ngươi, ngược lại chính là bởi vì quá yêu ngươi”.

“Nói rõ ràng?” Kim sắc nhãn mâu nhịn không được trừng lớn.

____END PN7____

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau