Chương 30
Cô nương mười bảy tuổi nào trong lòng mà chẳng cất giấu bí mật, Hạ Tử Yên cũng không ngoại lệ. Nơi sâu kín nhất trong lòng nàng cất giữ một bí mật lớn lao, bí mật về Sở Hành Vân… Sở ca ca của nàng.
Hai nhà Hạ Sở, một bên là võ lâm minh chủ vùng Giang Nam, một bên cũng là thâm căn cố đế miền Giang Bắc. Giao tình tuy hòa hảo, nhưng cách nhau khá xa, Hạ Tử Yên theo cha đến Hạo Thiên Bảo được chừng hai ba lần, nhưng thường nghỉ lại đến mười ngày nửa tháng. Khi đó nàng còn là tiểu cô nương đầu thắt hai bím to, suốt ngày chạy theo Sở Hành Vân.
Hai người còn từng ngoéo tay, giao ước tương lai sẽ kết làm phu phụ. Tuy chỉ là lời nói đùa của con trẻ, nhưng nàng nhớ rất kỹ càng, tin tưởng Sở ca ca cũng sẽ không quên.
Do đó khi người của Hạo Thiên Bảo đến cầu hôn, mọi người đều ngại sự thể quá vội vàng, nàng lại kiên quyết khuyên cha đồng ý. Lúc tất cả được chuẩn bị thỏa đáng, có phụ thân hộ tống, theo đoàn rước dâu tới Hạo Thiên Bảo.
Hôm nay là ngày thứ tư nàng đến đây, nàng trước sau vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy Sở ca ca. Nãi nương (vú em) dặn nam nữ hai bên trước khi thành thân không được gặp mặt, tuy nàng có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến vài ngày nữa nàng đã là tân nương của Sở ca ca, liền thấy lòng được an ủi.
Đã lâu không gặp, Sở ca ca nhất định ngày càng anh tuấn đĩnh đạc nha? Nghe cha kể huynh ấy tốt thế nào thế nào, mỗi lần nghe xong đều vô cùng hưởng thụ như thể bản thân đang được khen ngợi.
Nhìn đến giữa hoa viên xa xa, chính là cây thùy dương nhẵn bóng trong sân vườn của Sở ca ca, không biết lúc này Sở ca ca đang làm gì? Có nhớ tới nàng hay không?
Một bóng đen bất thình lình xen vào tầm nhìn, ban đầu nàng còn tưởng mình hoa mắt. Kẻ nào dám càn quấy trong Hạo Thiên Bảo? Hôm qua nghe phụ thân nói, nơi đây tuy bên ngoài hỉ khí tưng bừng, nhưng bên trong chưa hề lơ là cảnh giác, trái lại càng thêm nghiêm ngặt hơn bình thường. Nhưng bóng đen kia không phải ảo giác, đang đứng trên vách tường hướng nàng ngoắc tay.
Phải chăng là thúc bá nào đó muốn trêu nàng a! Nàng thứ nhất chưa từng gặp nguy hiểm, thứ nhì lại ỷ vào công phu bản thân, do vậy mà không thèm hô hoán, vận khởi khinh công nhảy lên tường đuổi theo.
Chờ nàng phóng lên tường, bóng đen liền đáp xuống đất, lại còn nhìn nàng ngoắc ngoắc. Hạ Tử Yên nổi tâm hiếu thắng, thầm nghĩ ta nhất định phải đuổi theo ngươi, xem ngươi có thể là ai! Bèn tiếp tục truy đuổi.
Cứ như vật ta chạy ngươi truy, lên xuống mấy lượt, bóng đen rốt cuộc dừng lại dưới một mái hiên, khoét một lỗ nơi cửa sổ, tựa hồ đang nhìn gì đó. Thấy nàng tới, liền đưa tay ra hiệu chớ lên tiếng.
Ở đó có gì đẹp lắm sao? Hạ Tử Yên trong lòng dâng lên niềm hiếu kỳ, tự mình tiếp cận quan sát.
Cửa sổ giấy bị thủng một lỗ nhỏ, từ góc này có thể vừa vặn nhìn thấy tình cảnh trên giường. Tuy màn đã được kéo xuống, nhưng một khe hở cũng hé lộ được bí mật bên trong…. thân ảnh hai người đang quấn quít!
Cho dù chưa từng thấy, đoán cũng đoán được hai người kia đang làm gì! Hạ Tử Yên mặt đỏ bừng, định rời đi không nhìn nữa, chợt hai người trên giường thay đổi góc độ, gương mặt người nằm dưới lộ ra rõ ràng!
Đó là…
Hạ Tử Yên kinh hãi ngẩn ngơ, cho dù đã lâu không gặp, dung nhan đã thay đổi rất nhiều, nhưng nàng vẫn chỉ cần nhìn qua liền nhận ra người đó là ai!
Sở ca ca!
Lão thiên a! Đây nhất định là ác mộng! Hạ Tử Yên cảm thấy thiên địa trước mắt đều sụp đổ, trong tâm trí chỉ còn lại một hình ảnh, chính là dáng vẻ Sở ca ca của nàng xích lõa, gương mặt ửng hồng, nằm dưới thân nam nhân thở dốc đến mị nhân!
Trong đầu hỗn độn hoang mang, không biết đã rời đi bằng cách nào, đến khi va vào một người, bị người kia sốt ruột lay gọi, thần trí mới về được vài phần.
“Tiểu thư, người sao vậy? Đôi mắt ngây dại, không phải trúng tà chứ?”
Nhân ảnh mờ ảo dần dần rõ ràng: “Nãi nương….”
“Ta đây, ta đây! Là ta đây tiểu thư, người đừng làm ta sợ nha!”
“Nãi nương!” Hạ Tử Yên giống như tìm được nơi nương tựa, nhào vào lòng đối phương khóc thảm thiết. Mãi đến khi khóc mệt, lúc này mới nghe lời khuyên bảo của nãi nương mà từ từ kể lại chuyện nàng đã tận mắt chứng kiến.
“Nãi nương, ngươi nói, huynh ấy sao có thể như vậy? Huynh ấy sao có thể đối xử với ta như vậy a! Không được! Ta phải đi tìm huynh ấy!”
Bấy giờ mới nghĩ đến muốn hưng binh vấn tội, Hạ Tử Yên xoay người toan chạy đi, liền bị nãi nương giữ lại.
“Tiểu thư, không nên nha. Người chưa phải vợ của Sở thiếu gia mà, đi hỏi cái gì? Hơn nữa, bọn họ nếu đã dám giữa thanh thiên bạch nhật làm ra chuyện vô sỉ như vậy, chắc hẳn không hề kiêng nể, người đi chẳng phải tự rước nhục vào thân?”
“Vậy… Ta đây nên làm gì bây giờ? Hạ Tử Yên lòng dạ rối bời, sớm đã lục thần vô chủ (mất bình tĩnh), nào còn nghĩ ra chủ ý gì?
Nãi nương nhãn châu xoay chuyển, biểu tỏ thái độ của một phụ nữ đứng tuổi đa mưu túc trí: “Tiểu thư, ta hỏi người, chuyện đã đến nước này người còn muốn Sở thiếu gia sao?”
“Ta…” Hạ Tử Yên ngây dại ngẩn ngơ, nghĩ đến Sở Hành Vân, lòng từng trận đau đớn, nhưng tình yêu tha thiết mấy năm ròng đâu thể đơn giản là dứt bỏ được? “Sở ca ca không phải người như vậy, nhất định kẻ đó dụ dỗ huynh ấy!”
“Tốt lắm, người nghe nãi nương nói. Cho dù không kiêng nể điều gì, nhất định cũng có người hắn e ngại vài phần!”
Hai con người hạnh phúc ấy không hề biết bí mật của họ đã bị người khác phát hiện, vẫn còn chìm đắm trong niềm vui tương phùng.
Lãnh Vu Thu bấy giờ mới biết ngoài lo lắng, niềm khát cầu thân thể đối phương cũng đến mức gần như đói khát. Hắn vốn không phải kẻ phóng túng dục vọng, nhưng sự khác thường hôm nay khiến ngay cả bản thân cũng lấy làm kỳ quái, tựa như chỉ cần chạm vào thân thể Sở Hành Vân, liền không cách nào khống chế chính mình.
Sở Hành Vân cũng phá lệ nhiệt tình, gương mặt ửng hồng so với quá khứ càng dụ nhân, khiến hắn không thể tự chủ mà trầm mê trong đó…
Nếu là ngày thường, dưới tình hình nguy hiểm tứ phía, hắn nhất định không có tâm tình như vậy, nhưng vừa rồi toàn bộ hiểm nguy đều bị hắn vứt ra sau đầu, thầm nghĩ nhân ảnh trong lòng sao lại mị nhân đến thế!
Còn Sở Hành Vân, không cần nhìn dáng vẻ vừa hạnh phúc vừa lo âu của hắn, dựa vào suy đoán cũng thừa biết hắn tuyệt đối không có lá gan này, làm càn làm quấy không coi song thân ra gì! Nói chung, hôm nay tất cả đều rất kỳ quái.
Lúc chỉnh lý y phục, Lãnh Vu Thu lơ đãng nhìn thoáng qua vật trên bàn… Mấy nụ hoa nhỏ kiều diễm màu phấn hồng trong bình hoa hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Hoa kia có vài điểm giống Hải đường, nhưng cho dù là hoa Hải đường, mùa này cũng đã tàn. Đây là….
Trong đầu Lãnh Vu Thu linh quang lóe sáng, đúng rồi, đây là “Thiên mị”! Loài hoa này không mùi không vị, không độc hại, chỉ khi đem hoa kia phối hợp với đàn hương, sẽ có một công dụng rất kỳ lạ, hơn nữa đối với những đôi yêu nhau còn có tác dụng… thôi tình!
Mà trong gian phòng này, cũng đang dùng đan hương để xông, hắn vừa đến đã ngửi thấy, chỉ là không hề lưu ý.
“Hoa kia lấy từ đâu?”
“Trong hoa viên a! Mỗi ngày đều có nha hoàn đưa tới chưng.” Sở Hành Vân không ghét hoa, nhưng cũng không nói là thích. Bố trí ở đâu, hắn ít khi chú ý. “Sao vậy?”
“Không có gì.” Hay đây chỉ là trùng hợp thôi. Mặc dù thấy thiếu hợp lý, nhưng Lãnh Vu Thu thực sự nghĩ không ra có âm mưu gì, chẳng thể làm khác hơn là an ủi bản thân đừng lưu tâm. “Đừng quên, đêm nay ta sẽ gây náo loạn, đợi khi không ai chú ý, ngươi liền nhân cơ hội đào thoát. Ngô Bất Tri đã chuẩn bị ngựa ở ngoài thành tiếp ứng, ta cũng sẽ đến đó hội hợp, chỉ cần rời khỏi địa phận Hạo Thiên Bảo, tất cả đều sẽ êm xuôi.”
Sở Hành Vân gật đầu đáp ứng: “Ngươi phải cẩn thận.”
“Đi thôi.” Lãnh Vu Thu đang định mở cửa rời đi, lại bị Sở Hành Vân ở phía sau kéo về, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi hắn.
“Vu Thu, ta yêu ngươi.”
“Đứa ngốc!” Lãnh Vu Thu vẫn ra vẻ thờ ơ hồi đáp, nhưng trong lòng hiểu được, giờ khắc này dường như so với trước đây có vài phần chân thực hơn, hạnh phúc tựa hồ chỉ còn cách bản thân một bước.
Hơi nghiêng đầu, chẳng biết thế nào, đường nhìn lại dừng trên bình “Thiên mị” kia, nụ hoa diễm lệ lại khiến trong lòng bị một tầng bóng tối u ám bao phủ.
Cho dù âm thầm kìm nén, dự cảm bất hảo cứ lặng lẽ dấy lên trong lòng.
Hai nhà Hạ Sở, một bên là võ lâm minh chủ vùng Giang Nam, một bên cũng là thâm căn cố đế miền Giang Bắc. Giao tình tuy hòa hảo, nhưng cách nhau khá xa, Hạ Tử Yên theo cha đến Hạo Thiên Bảo được chừng hai ba lần, nhưng thường nghỉ lại đến mười ngày nửa tháng. Khi đó nàng còn là tiểu cô nương đầu thắt hai bím to, suốt ngày chạy theo Sở Hành Vân.
Hai người còn từng ngoéo tay, giao ước tương lai sẽ kết làm phu phụ. Tuy chỉ là lời nói đùa của con trẻ, nhưng nàng nhớ rất kỹ càng, tin tưởng Sở ca ca cũng sẽ không quên.
Do đó khi người của Hạo Thiên Bảo đến cầu hôn, mọi người đều ngại sự thể quá vội vàng, nàng lại kiên quyết khuyên cha đồng ý. Lúc tất cả được chuẩn bị thỏa đáng, có phụ thân hộ tống, theo đoàn rước dâu tới Hạo Thiên Bảo.
Hôm nay là ngày thứ tư nàng đến đây, nàng trước sau vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy Sở ca ca. Nãi nương (vú em) dặn nam nữ hai bên trước khi thành thân không được gặp mặt, tuy nàng có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến vài ngày nữa nàng đã là tân nương của Sở ca ca, liền thấy lòng được an ủi.
Đã lâu không gặp, Sở ca ca nhất định ngày càng anh tuấn đĩnh đạc nha? Nghe cha kể huynh ấy tốt thế nào thế nào, mỗi lần nghe xong đều vô cùng hưởng thụ như thể bản thân đang được khen ngợi.
Nhìn đến giữa hoa viên xa xa, chính là cây thùy dương nhẵn bóng trong sân vườn của Sở ca ca, không biết lúc này Sở ca ca đang làm gì? Có nhớ tới nàng hay không?
Một bóng đen bất thình lình xen vào tầm nhìn, ban đầu nàng còn tưởng mình hoa mắt. Kẻ nào dám càn quấy trong Hạo Thiên Bảo? Hôm qua nghe phụ thân nói, nơi đây tuy bên ngoài hỉ khí tưng bừng, nhưng bên trong chưa hề lơ là cảnh giác, trái lại càng thêm nghiêm ngặt hơn bình thường. Nhưng bóng đen kia không phải ảo giác, đang đứng trên vách tường hướng nàng ngoắc tay.
Phải chăng là thúc bá nào đó muốn trêu nàng a! Nàng thứ nhất chưa từng gặp nguy hiểm, thứ nhì lại ỷ vào công phu bản thân, do vậy mà không thèm hô hoán, vận khởi khinh công nhảy lên tường đuổi theo.
Chờ nàng phóng lên tường, bóng đen liền đáp xuống đất, lại còn nhìn nàng ngoắc ngoắc. Hạ Tử Yên nổi tâm hiếu thắng, thầm nghĩ ta nhất định phải đuổi theo ngươi, xem ngươi có thể là ai! Bèn tiếp tục truy đuổi.
Cứ như vật ta chạy ngươi truy, lên xuống mấy lượt, bóng đen rốt cuộc dừng lại dưới một mái hiên, khoét một lỗ nơi cửa sổ, tựa hồ đang nhìn gì đó. Thấy nàng tới, liền đưa tay ra hiệu chớ lên tiếng.
Ở đó có gì đẹp lắm sao? Hạ Tử Yên trong lòng dâng lên niềm hiếu kỳ, tự mình tiếp cận quan sát.
Cửa sổ giấy bị thủng một lỗ nhỏ, từ góc này có thể vừa vặn nhìn thấy tình cảnh trên giường. Tuy màn đã được kéo xuống, nhưng một khe hở cũng hé lộ được bí mật bên trong…. thân ảnh hai người đang quấn quít!
Cho dù chưa từng thấy, đoán cũng đoán được hai người kia đang làm gì! Hạ Tử Yên mặt đỏ bừng, định rời đi không nhìn nữa, chợt hai người trên giường thay đổi góc độ, gương mặt người nằm dưới lộ ra rõ ràng!
Đó là…
Hạ Tử Yên kinh hãi ngẩn ngơ, cho dù đã lâu không gặp, dung nhan đã thay đổi rất nhiều, nhưng nàng vẫn chỉ cần nhìn qua liền nhận ra người đó là ai!
Sở ca ca!
Lão thiên a! Đây nhất định là ác mộng! Hạ Tử Yên cảm thấy thiên địa trước mắt đều sụp đổ, trong tâm trí chỉ còn lại một hình ảnh, chính là dáng vẻ Sở ca ca của nàng xích lõa, gương mặt ửng hồng, nằm dưới thân nam nhân thở dốc đến mị nhân!
Trong đầu hỗn độn hoang mang, không biết đã rời đi bằng cách nào, đến khi va vào một người, bị người kia sốt ruột lay gọi, thần trí mới về được vài phần.
“Tiểu thư, người sao vậy? Đôi mắt ngây dại, không phải trúng tà chứ?”
Nhân ảnh mờ ảo dần dần rõ ràng: “Nãi nương….”
“Ta đây, ta đây! Là ta đây tiểu thư, người đừng làm ta sợ nha!”
“Nãi nương!” Hạ Tử Yên giống như tìm được nơi nương tựa, nhào vào lòng đối phương khóc thảm thiết. Mãi đến khi khóc mệt, lúc này mới nghe lời khuyên bảo của nãi nương mà từ từ kể lại chuyện nàng đã tận mắt chứng kiến.
“Nãi nương, ngươi nói, huynh ấy sao có thể như vậy? Huynh ấy sao có thể đối xử với ta như vậy a! Không được! Ta phải đi tìm huynh ấy!”
Bấy giờ mới nghĩ đến muốn hưng binh vấn tội, Hạ Tử Yên xoay người toan chạy đi, liền bị nãi nương giữ lại.
“Tiểu thư, không nên nha. Người chưa phải vợ của Sở thiếu gia mà, đi hỏi cái gì? Hơn nữa, bọn họ nếu đã dám giữa thanh thiên bạch nhật làm ra chuyện vô sỉ như vậy, chắc hẳn không hề kiêng nể, người đi chẳng phải tự rước nhục vào thân?”
“Vậy… Ta đây nên làm gì bây giờ? Hạ Tử Yên lòng dạ rối bời, sớm đã lục thần vô chủ (mất bình tĩnh), nào còn nghĩ ra chủ ý gì?
Nãi nương nhãn châu xoay chuyển, biểu tỏ thái độ của một phụ nữ đứng tuổi đa mưu túc trí: “Tiểu thư, ta hỏi người, chuyện đã đến nước này người còn muốn Sở thiếu gia sao?”
“Ta…” Hạ Tử Yên ngây dại ngẩn ngơ, nghĩ đến Sở Hành Vân, lòng từng trận đau đớn, nhưng tình yêu tha thiết mấy năm ròng đâu thể đơn giản là dứt bỏ được? “Sở ca ca không phải người như vậy, nhất định kẻ đó dụ dỗ huynh ấy!”
“Tốt lắm, người nghe nãi nương nói. Cho dù không kiêng nể điều gì, nhất định cũng có người hắn e ngại vài phần!”
Hai con người hạnh phúc ấy không hề biết bí mật của họ đã bị người khác phát hiện, vẫn còn chìm đắm trong niềm vui tương phùng.
Lãnh Vu Thu bấy giờ mới biết ngoài lo lắng, niềm khát cầu thân thể đối phương cũng đến mức gần như đói khát. Hắn vốn không phải kẻ phóng túng dục vọng, nhưng sự khác thường hôm nay khiến ngay cả bản thân cũng lấy làm kỳ quái, tựa như chỉ cần chạm vào thân thể Sở Hành Vân, liền không cách nào khống chế chính mình.
Sở Hành Vân cũng phá lệ nhiệt tình, gương mặt ửng hồng so với quá khứ càng dụ nhân, khiến hắn không thể tự chủ mà trầm mê trong đó…
Nếu là ngày thường, dưới tình hình nguy hiểm tứ phía, hắn nhất định không có tâm tình như vậy, nhưng vừa rồi toàn bộ hiểm nguy đều bị hắn vứt ra sau đầu, thầm nghĩ nhân ảnh trong lòng sao lại mị nhân đến thế!
Còn Sở Hành Vân, không cần nhìn dáng vẻ vừa hạnh phúc vừa lo âu của hắn, dựa vào suy đoán cũng thừa biết hắn tuyệt đối không có lá gan này, làm càn làm quấy không coi song thân ra gì! Nói chung, hôm nay tất cả đều rất kỳ quái.
Lúc chỉnh lý y phục, Lãnh Vu Thu lơ đãng nhìn thoáng qua vật trên bàn… Mấy nụ hoa nhỏ kiều diễm màu phấn hồng trong bình hoa hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Hoa kia có vài điểm giống Hải đường, nhưng cho dù là hoa Hải đường, mùa này cũng đã tàn. Đây là….
Trong đầu Lãnh Vu Thu linh quang lóe sáng, đúng rồi, đây là “Thiên mị”! Loài hoa này không mùi không vị, không độc hại, chỉ khi đem hoa kia phối hợp với đàn hương, sẽ có một công dụng rất kỳ lạ, hơn nữa đối với những đôi yêu nhau còn có tác dụng… thôi tình!
Mà trong gian phòng này, cũng đang dùng đan hương để xông, hắn vừa đến đã ngửi thấy, chỉ là không hề lưu ý.
“Hoa kia lấy từ đâu?”
“Trong hoa viên a! Mỗi ngày đều có nha hoàn đưa tới chưng.” Sở Hành Vân không ghét hoa, nhưng cũng không nói là thích. Bố trí ở đâu, hắn ít khi chú ý. “Sao vậy?”
“Không có gì.” Hay đây chỉ là trùng hợp thôi. Mặc dù thấy thiếu hợp lý, nhưng Lãnh Vu Thu thực sự nghĩ không ra có âm mưu gì, chẳng thể làm khác hơn là an ủi bản thân đừng lưu tâm. “Đừng quên, đêm nay ta sẽ gây náo loạn, đợi khi không ai chú ý, ngươi liền nhân cơ hội đào thoát. Ngô Bất Tri đã chuẩn bị ngựa ở ngoài thành tiếp ứng, ta cũng sẽ đến đó hội hợp, chỉ cần rời khỏi địa phận Hạo Thiên Bảo, tất cả đều sẽ êm xuôi.”
Sở Hành Vân gật đầu đáp ứng: “Ngươi phải cẩn thận.”
“Đi thôi.” Lãnh Vu Thu đang định mở cửa rời đi, lại bị Sở Hành Vân ở phía sau kéo về, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi hắn.
“Vu Thu, ta yêu ngươi.”
“Đứa ngốc!” Lãnh Vu Thu vẫn ra vẻ thờ ơ hồi đáp, nhưng trong lòng hiểu được, giờ khắc này dường như so với trước đây có vài phần chân thực hơn, hạnh phúc tựa hồ chỉ còn cách bản thân một bước.
Hơi nghiêng đầu, chẳng biết thế nào, đường nhìn lại dừng trên bình “Thiên mị” kia, nụ hoa diễm lệ lại khiến trong lòng bị một tầng bóng tối u ám bao phủ.
Cho dù âm thầm kìm nén, dự cảm bất hảo cứ lặng lẽ dấy lên trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất