Kẻ Ác

Chương 1

Sau
Năm năm trước, Lý Phong Niên đi công tác trên trấn, vô nhìn thấy cảnh lưu manh đùa giỡn phụ nữ. người phụ nữ kia tuy cả người bẩn thỉu, nhưng vẫn không giấu đi được đường nét xinh đẹp trên gương mặt ấy. Nhìn một hồi, hắn thực sự không nhìn nỗi nữa, một đám thanh niên cao khỏe làm sao có thể bắt nạt một người phụ nữ tay trói gà không chặt chứ.

Tinh thần trượng nghĩa trỗi dậy, hắn quyết định đi tới đem nhóm lưu manh kia đuổi đi, tuy đuổi được nhóm lưu manh đó nhưng hắn cũng nhận mấy quyền trên người.

Lúc hắn quay lại nhìn thì thấy vẻ mặt kinh hoàng của cô, hắn nói: "không sao rồi."Nhưng người phụ nữ ấy vẫn không phản ứng, mái tóc rối lộn xộn trên khuôn mặt vẫn không che lấp được sự hoảng sợ cùng sợ hãi của cô. Cả người cô co rúm lại tựa hồ muốn đem người cuộn thành một chổ.

Lý Phong Niên ngồi xổm người xuống, hạ thấp giọng, dùng giọng nói ôn hòa, nổ lực trò chuyện với cô. Hắn thử nói vài câu nhưng không có kết quả. Nhìn tinh thần cô ấy có vẻ như có vấn đề, nhưng trên trấn hắn chưa từng thấy người phụ nữ này. Hắn nghĩ hắn là nơi khác lang thang tới đây.

Nhìn nữ nhân mặt mày lắm lem, một thân y phục bụi bẩn, hắn liền hiểu được.

Hắn muốn đem người này lưu lại, không may nhóm lưu manh kia quay lại, người phụ nữ này khó thoát khỏi.

Năm ấy, hắn dẫn người phụ nữ kia về nhà, xem ra cô ta vẫn ngây ngốc không nói gì.

Hắn cũng không biết được tên cô ta, mà có hỏi cô ta vẫn không chịu nói. hắn đưa cô về nhà, cho cô quần áo thay,tắm rửa sạch sẽ. khi tắm rửa xong nhìn cô như một người khác, là một người rất xinh đẹp nhất hắn từng gặp, so với người đẹp nhất trong thôn- cô Dương, xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

Già đình hắn chỉ có một mình hắn, hắn năm nay hai sáu tuổi, ở độ tuổi này trong thôn người ta đã có con cũng biết đi, nhưng hắn đến nay vẫn còn sống độc thân bởi vì gia đình hắn là nghèo nhất trong thôn, hơn nữa còn một vài nguyên nhân khác.... Không cô gái nhà ai để ý, cũng không có nhà ai chịu gả con gái cho hắn, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng. trong nhà chỉ có hắn là đứa con duy nhất. cha hắn hai năm trước đi rồi, chỉ con hắn với mẹ sống nương tựa lẫn nhau, dựa vào vài mẫu đất, mấy gian nhà ngói, nuôi chút súc vật cũng đủ sống qua ngày.

Hắn nghĩ nếu cô ấy không muốn đi, thì cho mình để làm bạn đi...

Vốn nữa đời sau của hắn chỉ có một mình trải qua cùng với vài mảnh đất, mấy gian nhà ngối, khi rãnh rỗi thì đi trêu ghẹo, trêu đùa trong viện dưỡng lão, như vậy trãi qua một cuộc sống yên bình cho đến khi chết.

Thế nhưng lần này lồng tốt của hắn lại đem cuộc đời của hắn lệch khỏi quỷ đạo yên bình mà hắn không biết.

Hoàng hôn buôn xuống, tiếng côn trùng, chó sủa, đánh vỡ cái vắng lặng của hoàn hôn.

Xanh sẫm một đường dài nối liền giữa trời và đất pha lẫn màu máu của mặt trời, vẫn kéo dài đến phía chân trời, những ngôi nhà ngói thưa thớt – trãi dài ở trên vùng đất này.

Sơn thôn nhỏ yên tĩnh mà an tường – hưởng thụ mộ quang rột rửa, vài sợ khói bếp chậm rãi bay lên, trên không trung lượn lờ triền miên, cuối cùng hòa cùng hư vô.

...

Năm năm sau.



" a kỳ, ai cho phép con leo cây" Lý Phong Niên nhìn hình ảnh trên cây trong viện, có chút tức giận – hô.

" A... cha ta sai rồi." ở trong viện trên cành cây cam quýt có một tiểu hài tử cuối đầu nói.

" cha đến ôm con." Lý Phong Niên đối với đứa bé này thật sự không giận nỗi, nghe thanh âm trẻ con mềm mềm, trong lòng tức giận bao nhiêu cũng tan biến. Hắn đi tới dưới gốc cây đem tiểu hài tử ôm xuống, nói " Thân thể ngươi vốn không tốt, còn làm loạn như vậy. Sau này không được phép làm như vậy nữa, có nghe hay không?"

Tiểu hài tử gật gù, sau đó ôm cổ nam nhân, trưng ra một nụ cười đáng yêu, cười nói: "con biết cha thương con nhất, con sau này nhất định không làm loạn nữa"

Lý Phong Niên sờ sờ đầu tiểu hài tử, khóe mắt nổi lên ý cười nhu hòa, liền như một hồ xuân thủy dạng mở ra quyển quyển gợn sóng, tia sáng diễm lệ "con a... con a..."

Tiểu hài tử vẫn ôm cổ của hắn cười khanh khách. Tiểu hài tử này da vẻ trắng nõn, yếu ớt đẹp đẽ căn bản không giống những đứa trẻ nông thôn, giống như một tiểu thiếu gia đến nông thôn đi chơi ngắm cảnh, đứa trẻ này rất giống với người phụ nữ của hắn.

Quần áo của Lý Kỳ đa số hắn xin từ những nhà có trẻ nhỏ hoặc quần áo của những đứa trẻ khác đã lớn không mặc nữa. Nhưng bất luận ăn mặc thế nào, quần áo có cũ rách đến đâu vẫn không che đi được khí tức sáng sủa trên người Lý Kỳ.

Nói đến người trong thôn ai cũng biết Lý Phong Niên năm năm trước kiếm được một người phụ nữ xinh đẹp làm vợ, đáng tiếc một nữ nhân xinh đẹp như vậy lại đến nhà Lý Phong Nhiên làm vợ nhưng không quá một năm người phụ nữ kia bởi vì sinh con mà rời đi.

Thực sự đến cũng vội vã, đi cũng vội.

" Cha ngày mai ngươi liền đi.. con không muốn ngươi đi a~~..." nói nói Lý Kỳ trong mắt đã trực trào nước mắt, muốn kiềm lại để không cho nước rơi khỏi viền mắt, nhìn cảnh này không khỏi cho người ta đau lòng.

"A Kỳ, cha cũng không muốn đem con cùng bà nội để ở nhà, cha cũng không yên lòng, nhưng con bệnh chưa khỏi. Cha đi ra ngoài là kiếm tiền để trị bệnh cho con a." Trong giọng nói của Lý Phong Niên là tràn đầy không muốn. "đừng sợ, tết đến cha sẽ trở lại gặp con, còn có cha mỗi tháng sẽ gửi tiền trở về, chăc chắn sẽ không để con chịu khổ. Con là bé ngoan nên phải nghe lời bà nội. Biết không?"

"Con sẽ nghe lời bà nội, thế nhưng người trong thôn thật đáng gét, bọn họ nói xấu cha, hơn nữa đều chán ghét con, đám con nít cũng rất thích bất nạt con, nói con là con của kẻ ác, cha sẽ bị sét đánh, nói con sau này lớn lên cũng bị sét đánh, làm người ác... có đều cha đừng lo, con vẫn thấy cha tốt nhất, con sẽ không để ý tới bọn họ...con sẽ tự chơi..." nghe đứa nhỏ nói ra những khổ sở trong lòng, nước mắt liền lắp lóe, thế nhưng vì tiểu hài tử kiềm nén nước mắt trở về, một đôi tay nhỏ trắng nỏn nà an ủi, vỗ vỗ Lý Phong Niên.

Lý Phong Niên ôm Lý Kỳ tay nắm thật chặt, cũng tốt đứa trẻ này rất hiểu chuyện, hắn trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng! Biết người trong thôn không ưa hắn, thế nhưng Lý Kỳ còn là một đứa trẻ a... Nghĩ vậy Lý Phong Niên trong lòng liền chua xót...

Thế nhưng có tiểu hài tử hoạt bát đáng yêu lại hiểu chuyện dù hắn có chịu khổ hơn nữa cũng không để đứa trẻ này bị khổ!

Lý Phong Niên để Lý Kỳ cưỡi trên cổ hắn chơi trò cưởi ngựa, thế nhưng bỗng nhiên truyền đến tiếng mắng chửi:

"Lý Phong Niên, ngươi là kẻ ác đáng bị sét đánh, trộm gà nhà ta một lần thì thôi, ngươi còn được voi đòi tiên đúng không! Mau trả gà lại cho nha ta, nếu không trả ta sẽ không để yên cho ngươi!" tiêng mắng chữi sắc bén của nữ nhân, cùng với tiếng bàn tán của người xung quanh làm cho đầu Lý Phong Niên liền đau.

Nhìn người phụ nữ với tư thế hung hăng, Lý Phong Niên lớn tiếng nói: " ta không có lấy đồ của người khác, ngươi không nên tùy tiện hắc nước bẩn lên người khác!"

Cổ tay của Lý Kỳ ôm Lý Phong Niên thật chặt, rụt rè nhìn những người xung quanh. Lý Phong Niên đưa ra bàn tay thô ráp nắm chặt lấy bàn tay mềm nhỏ của Lý Kỳ.



" các ngươi nói xằng bậy, cha ta là người tốt nhất! Các ngươi mới là đồ bại hoại, là người xấu! Các ngươi nói bậy!" thanh âm non nớt căn bản của đứa nhỏ vang lên, không có cường độ, nói vài câu mặt liền đỏ, chỉ chốc lát Lý Kỳ mặt trắng xám, thở dốc gấp gáp.

Lý Phong Niên vội vã đem nhi tử ôm vào lồng ngực cho hắn thuật khí "khỏe chưa?" nhìn nhi tử sắc mặt dần hồng hào.

"cha là tốt nhất trên đời... cha... bọn họ là người xấu..." lý Kỳ nói nước mắt giàn giụa rơi xuống.

"Đừng khóc a, bọn họ nói như vậy, cha không sao là được rồi?" Lý Phong Niên đưa bàn tay thô ráp lau đi nước mắt trên gương mặt trắng nõn.

" không phải ngươi thì là ai! Ngươi là đồ phá phách, ngươi không phải kẻ ác thì là ai? Trừ ngươi ra trong thôn ai còn làm loại chuyện trộm gà trộm chó này, cẩn thận ông trời lại sét đánh ngươi!" người phụ nữ đó tiếp tục hùng hỗ dọa người, tiếng mắng chửi tiếp tục truyền đến. Đám người vây quanh nàng xoắn xuýt, dồn dập đáp lời.

" Đúng vậy... Đúng vậy.."

" ai cũng biết hắn là kẻ ác"

"..."

Ai cũng biết người phụ nữ này ở trong thôn yêu nhất là bài bạc, nhất định là không có tiền bài bạc nên mới đêm gà trong nhà ra bán, sợ nam nhân trong nhà ra đánh, hết cách nên tìm hắn đến quấy rối, thế là xong những chuyện tương tự này không phải là lần đầu tiên, người trong thôn đều thích đem những sự tình bất hạnh quy kết lên người hắn, hắn cũng quen rồi.

Đang muốn đem đám người kia xua tan, sợ làm hài tử sợ.

Lúc này, một lão thái đầu tóc hoa râm thần tình sắc bén, một tay cầm chổi một tay chống nạnh đứng trước của lớn, lớn tiếng nói: " ngươi cái đồ đàn bà điên này nhất định là không có tiền đánh bạc nên mới đem gà đi bán, sợ chồng ngươi đánh, ngươi liền đổ lỗi trên đầu con trai ta!"

Người phụ nữ sắc mặt hơi biến, " lão thái bà ngươi nói cái quỷ gì a! Trong này có người nào không biết con trai ngươi là người bị sét đánh trúng chỉ có kẻ ác mới bị thôi, trong thôn thường thường không gặp loại chuyện này, nhất định là hắn làm ra, ngươi nhìn hắn đi trời sinh là kẻ ác, đến ông trời còn nhìn không vừa mắt, kẻ ác luôn làm chuyện xấu, hiện tại trộm gà bắt chó, một ngày nào đó liền giết người!"

Lão thái bà thần sắc giận dữ nói:"ngươi cái đồ đàn bà điên này, cút ngay ra khỏi sân nhà ta liền, ngươi mà còn ở đây ta sẽ thả chó ra cắn, trên tay ta là cây chổi Bảo Định hôm nay sẽ đánh ngươi cho mẹ ngươi nhìn không ra ngươi!"

Người trong thôn đều biết Nương của Lý Phong Niên là người mạnh mẽ, người phụ nữ kia thí thế cũng yếu đi, thấy mình đuối lý cãi vã vài câu liền rời đi, những người xung quang dần tản đi.

Lão thái thái đi tới bên người Lý Phong Niên, ôm lấy Lý Kỳ trong lồng ngực hắn, nhìn Lý Phong Nhiên nói: " đám người người kia không có đức hạnh, thiệt thòi cho con, con còn giúp những người trong thôn làm nhiều việc như vậy, bọn họ vẫn không để ý, tính tình con thành thật, ăn nhiều thiệt thồi, không biết nào mới gặp phúc khí đây..."

Lý Phong Niên nhìn Lý Kỳ cùng mẹ không biết nói thế nào.

" được rồi, nhanh chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ đi rồi. Ở bên ngoài kiếm nhiều tiền chút, sau này cũng đừng về cái mảnh đất này nữa" con trai của chính mình còn không biết sao, lão thái thúc giục. Lý Phong Niên xoay người vào trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau