Chương 66: Mọi thứ đều là sự tận hưởng tốt nhất
Cậu trai xinh đẹp mặc một bộ màu đen đứng dưới ánh dèn……
Cả hội trường dần dần im ắng, các phương tiện truyền thông được câu lạc bộ V mời cũng đều hướng máy ảnh về phía sân khấu.
Quý Trạch Huy rất hiểu biết nói: “Ảnh hậu ở ẩn mấy năm đột nhiên lên hát, ‘vương tử’ lưu lượng ngồi đánh piano, bọn họ muốn tạo ra một tin thật nổi.”
“Còn hơn thế nữa ấy!” Tần Thành dựa sát vào Giải Dương nói nhỏ “Đạo diễn Chu Hoài Nhân muốn người đóng vai nam thứ phải giỏi piano, nếu Phương Thành Nam hôm nay ngồi đây chơi piano mà mai lại nổi thì nhà sản xuất chắc chắn sẽ để ý tới Phương Thành Nam, buổi thử vai sẽ càng ưng gã hơn.”
Quý Trạch Huy nghe thấy, kinh ngạc quay sang nhìn Giải Dương: “Thử vai á? định đóng phim à?”
Giải Dương không trả lời, cậu nhìn Phương Thành Nam đang ở trên sân khấu, nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi điện.
Người bên kia nhanh chóng bắt máy, cậu nói: “Tiền bối, anh có tham gia tiệc tối của câu lạc bộ V không nhỉ?…. Vậy có biết chơi piano không? Tôi có chuyện muốn nhờ tiền bối giúp đỡ…… Tôi ở khu C.”
Quý Trạch Huy và Tần Thành quay sang nhìn Giải Dương.
Cậu cất điện thoại rồi giải thích: “Là Thẩm Ngạn đó, ảnh đồng ý tới chơi piano hộ rồi. Mà tiền bối Quý, tí nữa hát bài “Hoa Trong Mộng” nhé? Ok không?”
Hoa Trong Mộng là bài hát của nhạc sĩ quá cố Hoàn Vũ, được hát từ nhiều thập kỷ trước, ca từ vừa truyền cảm giai điệu lại đẹp còn được đưa vào sách giáo khoa âm nhạc của các trường tiểu học và trung học, đây là một bài hát cực phổ biến.
Nhưng nếu hát không hay sẽ bị chê cười….. Bị cả nước chê cười.
Giọng Quý Trạch Huy thì khoẻ còn Hoa Trong Mộng lại là một bài hát nhẹ nhàng. Hắn nhìn Giải Dương, không biết kinh ngạc vì cậu mời được Thẩm Ngạn hay là lên khiển trách cậu vì tự ý chọn bài hát.
“Tin tưởng vào bản thân chứ!” Giải Dương thấy Quý Trạch Huy nhìn mình thì vỗ vai hắn.
“Anh có thể mà, thử nghĩ lại cái cảm giác đột phá bản thân khi thu âm Sóng Dữ coi.”
Quý Trạch Huy nghĩ đến lần đó chỉ nghĩ được nỗi sợ bị Giải Dương hành hạ. Lời từ chối vọt lên môi rồi lại nuốt xuống, Quý Trạch Huy ý thức nói: “Thế tí cậu hát đoạn đầu đi, tôi hoà âm cho cậu.”
“Mà không được, anh lên đó hát solo đi. Tôi mới là người mới debut còn anh là tiền bối, chỉ có tôi giúp anh hát đệm chứ không phải anh giúp tôi, không thì người ta lại lên mạng chửi tôi không phải nắng mà cứ thích chói chang, bày mưu tính kế cộng theo không tôn trọng tiền bối.” Giải Dương cười tươi như hoa
“Tôi với tiền bối Thẩm Ngạn cùng nhau hỗ trợ anh, Thẩm Ngạn đánh đàn piano tôi chơi violin, Tam kim ảnh đế ngồi chơi đàn cho anh hát đấy, vinh dự phải biết.”
Quý Trạch Huy: “…..” Má, ai mà muốn loại vinh dự này chứ.
Tần Thành hiểu Giải Dương muốn làm gì, nhịn cười bảo: “Xấu xa quá đi, Thẩm Ngạn đánh đàn lại còn thêm Quý Trạch Huy đứng hát, tôi thề là nổi không kém cái của Phương Thành Nam và hai cô ảnh hậu kia đâu, lại còn đều chơi piano nữa chứ! Phương Thành Nam làm sao dám so sánh với Thẩm Ngạn được? Cũng không dám thuê người viết linh tinh luôn.”
Giải Dương cười đáp: “Gã đẩy màn trình diễn của tôi thì tôi ép độ nổi bài này của gã chứ, công bằng mà.”
Thẩm Ngạn trùng hợp cũng mặc nguyên bộ màu trắng, đi từ khu A qua đây, Giải Dương ngừng nói chuyện đứng dậy đón anh ta. Tần Thành biết ý đứng lên nhường chỗ cho Thẩm Ngạn.
“Không ngờ cậu cũng đến đó!” Thẩm Ngạn chào hỏi Giải Dương, rồi cũng chú ý tới Quý Trạch Huy, lịch sự quay qua chào hỏi.
Quý Trạch Huy vội vàng lịch sự chào lại.
Chào hỏi xong Giải Dương hỏi: “Dạ này tiền bồi ở trong đoàn phim thế nào nhỉ?”
Thẩm Ngạn cau mày đáp: “Tôi với Từ đạo diễn chỉ muốn kết thúc cảnh quay càng sớm càng tốt. Mà này, tôi hóng được tí chuyện, sao thế? Cậu lại gây sự với đứa nào rồi?”
Ngay cả Thẩm Ngạn cũng nghe thấy á?
Giải Dương: “Đồn cái gì?”
Tần Thành cũng nhìn Thẩm Ngạn.
“Đồn bị bao dưỡng đó! Người ta bảo Giải gia kỳ không hào nhoáng như bên ngoài, đang rơi khủng hoảng phá sản rồi nói Giải gia thực sự đã bán cậu. Nói điều kiện sống của cậu bây giờ khác xa với những gì Giải gia có thể chu cấp, tiền thuê toà nhà Dương Hành một năm cao ngất, cộng thêm cậu nuôi mấy nghệ sĩ trong công ty bây giờ đang bị bóc trần là đồ mặc trên người toàn hàng nhái tự may….”
Thảm Ngạn nhắc nhở: “Giải Dương cậu phải biết rằng ngay cả Thẩm gia cũng không xa hoa đến nỗi thường xuyên mặc hàng đặt thiết kế riêng. Mà cho dù có mặc cũng không thuê được nhà thiết kế giỏi nhất của thương hiệu H. Mọi người không phải đồn vì tiền và là vì cậu tiêu sài vượt qua điều kiện của nhà cậu rồi.”
Giải Dương nghe lời nhắc của Thẩm Ngạn đáp: “Đừng lo, tôi không bị bao dưỡng mà nhà tôi cũng không phá sản, chỉ là bố tôi siết chặt tài chính bên khách sạn để đầu tư vào một dự án nghỉ dưỡng……. Còn gia đình tôi không nuốn tôi bị oan khi ra ngoài làm việc vất vả.”
Thẩm Ngạn gật đầu, lựa chọn tin tưởng Giải Dương.
Quý Trạch Huy sớm rút ra được bài học không quan tâm tới những tin đồn thất thiệt ngay từ đầu rồi.
Hắn ta lập tức nói: “Mấy tin tôi nghe cũng sêm sêm như này, nhiều người tin lắm. Mà tin này cũng chỉ là tin được lan truyền trong giới như một kiểu tin đồn, cũng không lan ra ngoài. Đứa đồn muốn danh tiếng trong giới của cậu bị xấu, ngay khi tin đồn này có thì những người ban đầu muốn kết bạn với cậu vì sợ cơ nhà cậu e là đã thay đổi quyết định. Giải Dương, đứa nào đang chơi xấu cậu?”
Giải Dương cũng đoán ra ai rồi nhưng không trả lời trực tiếp, chỉ lắc đầu tỏ ý tập trung nghe hát.
Ảnh hậu trên sân khấu hát một bài hát cổ với giai điệu nhẹ nhàng, Phương Thành Nam mỉm cười ngồi chơi đàn. Cảnh tượng nhìn rất bắt mắt.
Vài phút sau màn biểu diễn kết thúc, mọi người vô tay hoan hô.
Tần Thành nhân cơ hội đứng dậy đến gần Giải Dương bảo: “Để tôi tìm xem tin đồn từ đâu ra.”
Giải Dương gật đầu.
…
Nửa giờ sau tổng giám đốc trên sân khấu mời Quý Trạch Huy lên.
Quý Trạch Huy mỉm cười cầm lấy micro nói: “Cuối năm rồi, hát một bài hát náo nhiệt một chút nha! Nhưng mà trước khi hát tôi vinh hạnh mời bạn hát của tôi là Thẩm Ngạn lên sân khấu! Vỗ tay nào mọi người.”
Thẩm Ngạn cúi người, trước kia tham gia mấy loại tiệc như này cũng cúi người trốn tránh, tụ tập với bạn bè một cách kín kẽ, rời đi cũng lẻn trốn về…..không bao giờ chủ động xuất hiện trước ánh đèn sân khấu…..
Các nghệ sĩ dưới đài bàn tán, sau khi Quý Trạch Huy nói xong người quen ở dưới có hô: Tiểu Quý, nói dối vừa vừa thôi!”
Quý Trạch Huy giả vờ tức giận: “Chị Hoàng Mân, chị nói như vậy khiến em không vui đâu đó.”
Thẩm Ngạn mỉm cười bước lên sân khấu Quý Trạch Huy lập tức kêu: “Chị Mân chị nhìn xem, em có nói dối chị không?”
Mọi người đều cười.
Thẩm Ngạn cầm micro chào hỏi mọi người sau đó ngồi xuống trước cây đàn piano.
Biểu cảm của Phương Thành Nam đờ ra nhưng ngay sau đó lại trở lại lại bình thường, làm bộ cười cười vỗ tay giống mọi người.
“Chơi một mình vẫn quá cô đơn nha, xem ra phải bắt ai đó mới được … là cậu, Tiểu Giải cậu lên đi! Chơi cùng Thẩm ảnh đế.
Tiếng vỗ tay của Phương Thừa Nam dừng lại, lông mày nhanh chóng nhíu chặt.
Giải Dương cầm violin lên sân khấu, đối với tất cả mọi người trong làng giải trí cậu ấy chỉ là một người mới debut xa lạ, mọi người đều lịch sự vỗ tay nhìn chằm chằm vào Giải Dương rời soi xét.
Giải Dương bình tĩnh tiếp nhận sự soi xét, sau khi lễ phép chào hỏi mọi người, cậu tâm đi tới góc đàn piano, cúi xuống đặt túi đàn xuống và lấy ra cây đàn violin.
Quý Trạch Huy nói tên bài hát, chị gái trêu hắn vừa nãy giờ lại hét lên: “Tiểu Quý, đừng làm hỏng bài hát của tiền bối, đổi bài khác đi.”
“Em cứ thích hát bài này đó, em được Thẩm ảnh đế chơi piano cho đó! Mọi người đến đây hát vài bài, em hát bài này!”
Bầu không khí hoàn toàn nóng lên.
Thẩm Ngạn giơ tay lên trước và nhấn nốt nhạc đầu tiên.
Khán giả dần trở nên yên lặng.
Tư thế của Thẩm Ngạn khi chơi đàn rất tao nhã và quyến rũ, hôm nay còn tình cờ mặc một bộ vest trắng, ngồi trước cây đàn piano màu trắng, như một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích ánh mắt của mọi người vô thức đổ dồn vào người anh ta.
Nốt nhạc đầu nhẹ nhàng của Hoa Trong Mộng vang lên. Sau màn độc tấu piano mượt mà, âm thanh violin của Giải Dương chèn vào đúng lúc, tạo được không khí của bài hát.
Ai cũng bất giác nhìn Giải Dương đang đứng đó chơi violin.
Cậu trai xinh đẹp mặc một bộ màu đen đứng dưới ánh đèn, vẻ mặt trầm tĩnh và đôi mắt nhìn xuống đuôi mắt còn hơi nhếch lên, sườn mặt hoàn hảo, nước da trắng ngần đối lập với cây đàn violin cổ kính, khớp với những ngón tay mảnh mai trông thật xa hoa và lộng lẫy, vô thức thu hút sự chú ý của mọi người.
Khán giả hoàn toàn yên lặng, âm nhạc nhẹ nhàng êm ái từ từ chảy ra.
Có trai xinh, có nhạc hay, mọi thứ đều là sự tận hưởng tốt nhất.
Sau khi những nốt nhạc đầu trôi qua, Quý Trạch Huy bắt đầu hát.
Khán giả vốn đang đắm chìm trong không khí của bài hát, nhưng cứ nhìn Quý Trạch Huy trên sân khấu lại muốn cười. Cậu trai này……giống như dã thú của hai vị hoàng tử.
Nhiều ca sĩ quen biết Quý Trạch Huy không nhịn nổi ồn ào và cố tình hò hét, khen Quý Trạch Huy hát hay.
Tiệc tối nay vốn dĩ chỉ muốn thư giãn một chút, nhưng giám đốc công ty V lại hài lòng với không khí hiện tại, nhìn thấy khán đài ồn ào lập tức bảo mấy tay truyền thông chụp liên tục Quý Trạch Huy, muốn cho Quý Trạch Huy “Thân bại danh liệt”
Nốt nhạc đầu cực hay của Hoa Trong Mộng cứ vang vọng trong đại sảnh. Những nốt đầu kết thúc, Quý Trạch Huy bước đến chỗ Giải Dương đưa micro lên môi cậu.
Lúc ở dưới có bảo làm thế này đâu, Giải Dương bất ngờ liếc Quý Trạch Huy sau đó mỉm cười và tìm lúc thích hợp để buông violin tiến lại gần micro để hát.
Giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng của cậu như hoà vào giai điệu, giống như đưa cái khớp bị trật trở về vị trí ban đầu, những người bị Quý Trạch Huy tra tấn màng nhĩ cuối cùng cũng thấy thoải mái. Đồng thời hơi ngạc nhiên nhìn về phía Giải Dương.
Hoàng Mân ở dưới đài khoa trương mà “Wow” một cái, người ngồi đối diện với cô ấy mỉm cười và nói: “Tôi đã bảo Tiểu Giải là sát thủ âm sắc mà, cậu ấy thật sự rất tuyệt vời.”
Hết đoạn, Quý Trạch Huy lấy lại micro và bắt đầu hát một mình.
Khán giả bỗng than thở, Giải Dương lại bắt đầu chơi violin.
Sau khi hát được mấy câu Quý Trạch Huy hơi dỗi vì mọi người than thở, liếc xéo đám bạn cũ đang hô hào dưới đó, sau đó đột nhiên bước đến cây piano đưa micro lên môi Thẩm Ngạn đang chơi piano…….
Tiếng reo hò, hoan hô dưới khán đài bỗng to hơn.
Thẩm Ngạn mỉm cười phối hợp hát phần điệp khúc.
Giọng ca của Thẩm Ngạn nhẹ nhàng và rất hợp với phong cách của Hoa Trong Mộng, xong phần điệp khúc Quý Trạch Huy cầm mic về và quay lại trung tâm sân khấu, hát đoạn cuối cùng của Hoa Trong Mộng.
Xét về khía cạnh nhiệt huyết thì phần hát của Quý Trạch Huy phải cho điểm chọn vẹn.
Sau khi kết thúc bài hát, giám đốc gọi Quý Trạch Huy và mấy người khác vào chọc ghẹo, gặp Giải Dương thì lại nói một câu thâm thúy: “Cậu trai đẹp, hôm nay ăn mặc rất đẹp nha.”
Giải Dương lịch sự cảm ơn vì lời khen.
Đạo diễn cười, vỗ vỗ vai Giải Dương.
Giải Dương vẫn duy trì một thái độ khiêm tốn của một người mới, cậu cũng thỉnh thoảng nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Thành Nam đang nhìn cậu, nhướng mày, lịch sự nhìn đối phương mỉm cười.
Cả hội trường dần dần im ắng, các phương tiện truyền thông được câu lạc bộ V mời cũng đều hướng máy ảnh về phía sân khấu.
Quý Trạch Huy rất hiểu biết nói: “Ảnh hậu ở ẩn mấy năm đột nhiên lên hát, ‘vương tử’ lưu lượng ngồi đánh piano, bọn họ muốn tạo ra một tin thật nổi.”
“Còn hơn thế nữa ấy!” Tần Thành dựa sát vào Giải Dương nói nhỏ “Đạo diễn Chu Hoài Nhân muốn người đóng vai nam thứ phải giỏi piano, nếu Phương Thành Nam hôm nay ngồi đây chơi piano mà mai lại nổi thì nhà sản xuất chắc chắn sẽ để ý tới Phương Thành Nam, buổi thử vai sẽ càng ưng gã hơn.”
Quý Trạch Huy nghe thấy, kinh ngạc quay sang nhìn Giải Dương: “Thử vai á? định đóng phim à?”
Giải Dương không trả lời, cậu nhìn Phương Thành Nam đang ở trên sân khấu, nghĩ nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi điện.
Người bên kia nhanh chóng bắt máy, cậu nói: “Tiền bối, anh có tham gia tiệc tối của câu lạc bộ V không nhỉ?…. Vậy có biết chơi piano không? Tôi có chuyện muốn nhờ tiền bối giúp đỡ…… Tôi ở khu C.”
Quý Trạch Huy và Tần Thành quay sang nhìn Giải Dương.
Cậu cất điện thoại rồi giải thích: “Là Thẩm Ngạn đó, ảnh đồng ý tới chơi piano hộ rồi. Mà tiền bối Quý, tí nữa hát bài “Hoa Trong Mộng” nhé? Ok không?”
Hoa Trong Mộng là bài hát của nhạc sĩ quá cố Hoàn Vũ, được hát từ nhiều thập kỷ trước, ca từ vừa truyền cảm giai điệu lại đẹp còn được đưa vào sách giáo khoa âm nhạc của các trường tiểu học và trung học, đây là một bài hát cực phổ biến.
Nhưng nếu hát không hay sẽ bị chê cười….. Bị cả nước chê cười.
Giọng Quý Trạch Huy thì khoẻ còn Hoa Trong Mộng lại là một bài hát nhẹ nhàng. Hắn nhìn Giải Dương, không biết kinh ngạc vì cậu mời được Thẩm Ngạn hay là lên khiển trách cậu vì tự ý chọn bài hát.
“Tin tưởng vào bản thân chứ!” Giải Dương thấy Quý Trạch Huy nhìn mình thì vỗ vai hắn.
“Anh có thể mà, thử nghĩ lại cái cảm giác đột phá bản thân khi thu âm Sóng Dữ coi.”
Quý Trạch Huy nghĩ đến lần đó chỉ nghĩ được nỗi sợ bị Giải Dương hành hạ. Lời từ chối vọt lên môi rồi lại nuốt xuống, Quý Trạch Huy ý thức nói: “Thế tí cậu hát đoạn đầu đi, tôi hoà âm cho cậu.”
“Mà không được, anh lên đó hát solo đi. Tôi mới là người mới debut còn anh là tiền bối, chỉ có tôi giúp anh hát đệm chứ không phải anh giúp tôi, không thì người ta lại lên mạng chửi tôi không phải nắng mà cứ thích chói chang, bày mưu tính kế cộng theo không tôn trọng tiền bối.” Giải Dương cười tươi như hoa
“Tôi với tiền bối Thẩm Ngạn cùng nhau hỗ trợ anh, Thẩm Ngạn đánh đàn piano tôi chơi violin, Tam kim ảnh đế ngồi chơi đàn cho anh hát đấy, vinh dự phải biết.”
Quý Trạch Huy: “…..” Má, ai mà muốn loại vinh dự này chứ.
Tần Thành hiểu Giải Dương muốn làm gì, nhịn cười bảo: “Xấu xa quá đi, Thẩm Ngạn đánh đàn lại còn thêm Quý Trạch Huy đứng hát, tôi thề là nổi không kém cái của Phương Thành Nam và hai cô ảnh hậu kia đâu, lại còn đều chơi piano nữa chứ! Phương Thành Nam làm sao dám so sánh với Thẩm Ngạn được? Cũng không dám thuê người viết linh tinh luôn.”
Giải Dương cười đáp: “Gã đẩy màn trình diễn của tôi thì tôi ép độ nổi bài này của gã chứ, công bằng mà.”
Thẩm Ngạn trùng hợp cũng mặc nguyên bộ màu trắng, đi từ khu A qua đây, Giải Dương ngừng nói chuyện đứng dậy đón anh ta. Tần Thành biết ý đứng lên nhường chỗ cho Thẩm Ngạn.
“Không ngờ cậu cũng đến đó!” Thẩm Ngạn chào hỏi Giải Dương, rồi cũng chú ý tới Quý Trạch Huy, lịch sự quay qua chào hỏi.
Quý Trạch Huy vội vàng lịch sự chào lại.
Chào hỏi xong Giải Dương hỏi: “Dạ này tiền bồi ở trong đoàn phim thế nào nhỉ?”
Thẩm Ngạn cau mày đáp: “Tôi với Từ đạo diễn chỉ muốn kết thúc cảnh quay càng sớm càng tốt. Mà này, tôi hóng được tí chuyện, sao thế? Cậu lại gây sự với đứa nào rồi?”
Ngay cả Thẩm Ngạn cũng nghe thấy á?
Giải Dương: “Đồn cái gì?”
Tần Thành cũng nhìn Thẩm Ngạn.
“Đồn bị bao dưỡng đó! Người ta bảo Giải gia kỳ không hào nhoáng như bên ngoài, đang rơi khủng hoảng phá sản rồi nói Giải gia thực sự đã bán cậu. Nói điều kiện sống của cậu bây giờ khác xa với những gì Giải gia có thể chu cấp, tiền thuê toà nhà Dương Hành một năm cao ngất, cộng thêm cậu nuôi mấy nghệ sĩ trong công ty bây giờ đang bị bóc trần là đồ mặc trên người toàn hàng nhái tự may….”
Thảm Ngạn nhắc nhở: “Giải Dương cậu phải biết rằng ngay cả Thẩm gia cũng không xa hoa đến nỗi thường xuyên mặc hàng đặt thiết kế riêng. Mà cho dù có mặc cũng không thuê được nhà thiết kế giỏi nhất của thương hiệu H. Mọi người không phải đồn vì tiền và là vì cậu tiêu sài vượt qua điều kiện của nhà cậu rồi.”
Giải Dương nghe lời nhắc của Thẩm Ngạn đáp: “Đừng lo, tôi không bị bao dưỡng mà nhà tôi cũng không phá sản, chỉ là bố tôi siết chặt tài chính bên khách sạn để đầu tư vào một dự án nghỉ dưỡng……. Còn gia đình tôi không nuốn tôi bị oan khi ra ngoài làm việc vất vả.”
Thẩm Ngạn gật đầu, lựa chọn tin tưởng Giải Dương.
Quý Trạch Huy sớm rút ra được bài học không quan tâm tới những tin đồn thất thiệt ngay từ đầu rồi.
Hắn ta lập tức nói: “Mấy tin tôi nghe cũng sêm sêm như này, nhiều người tin lắm. Mà tin này cũng chỉ là tin được lan truyền trong giới như một kiểu tin đồn, cũng không lan ra ngoài. Đứa đồn muốn danh tiếng trong giới của cậu bị xấu, ngay khi tin đồn này có thì những người ban đầu muốn kết bạn với cậu vì sợ cơ nhà cậu e là đã thay đổi quyết định. Giải Dương, đứa nào đang chơi xấu cậu?”
Giải Dương cũng đoán ra ai rồi nhưng không trả lời trực tiếp, chỉ lắc đầu tỏ ý tập trung nghe hát.
Ảnh hậu trên sân khấu hát một bài hát cổ với giai điệu nhẹ nhàng, Phương Thành Nam mỉm cười ngồi chơi đàn. Cảnh tượng nhìn rất bắt mắt.
Vài phút sau màn biểu diễn kết thúc, mọi người vô tay hoan hô.
Tần Thành nhân cơ hội đứng dậy đến gần Giải Dương bảo: “Để tôi tìm xem tin đồn từ đâu ra.”
Giải Dương gật đầu.
…
Nửa giờ sau tổng giám đốc trên sân khấu mời Quý Trạch Huy lên.
Quý Trạch Huy mỉm cười cầm lấy micro nói: “Cuối năm rồi, hát một bài hát náo nhiệt một chút nha! Nhưng mà trước khi hát tôi vinh hạnh mời bạn hát của tôi là Thẩm Ngạn lên sân khấu! Vỗ tay nào mọi người.”
Thẩm Ngạn cúi người, trước kia tham gia mấy loại tiệc như này cũng cúi người trốn tránh, tụ tập với bạn bè một cách kín kẽ, rời đi cũng lẻn trốn về…..không bao giờ chủ động xuất hiện trước ánh đèn sân khấu…..
Các nghệ sĩ dưới đài bàn tán, sau khi Quý Trạch Huy nói xong người quen ở dưới có hô: Tiểu Quý, nói dối vừa vừa thôi!”
Quý Trạch Huy giả vờ tức giận: “Chị Hoàng Mân, chị nói như vậy khiến em không vui đâu đó.”
Thẩm Ngạn mỉm cười bước lên sân khấu Quý Trạch Huy lập tức kêu: “Chị Mân chị nhìn xem, em có nói dối chị không?”
Mọi người đều cười.
Thẩm Ngạn cầm micro chào hỏi mọi người sau đó ngồi xuống trước cây đàn piano.
Biểu cảm của Phương Thành Nam đờ ra nhưng ngay sau đó lại trở lại lại bình thường, làm bộ cười cười vỗ tay giống mọi người.
“Chơi một mình vẫn quá cô đơn nha, xem ra phải bắt ai đó mới được … là cậu, Tiểu Giải cậu lên đi! Chơi cùng Thẩm ảnh đế.
Tiếng vỗ tay của Phương Thừa Nam dừng lại, lông mày nhanh chóng nhíu chặt.
Giải Dương cầm violin lên sân khấu, đối với tất cả mọi người trong làng giải trí cậu ấy chỉ là một người mới debut xa lạ, mọi người đều lịch sự vỗ tay nhìn chằm chằm vào Giải Dương rời soi xét.
Giải Dương bình tĩnh tiếp nhận sự soi xét, sau khi lễ phép chào hỏi mọi người, cậu tâm đi tới góc đàn piano, cúi xuống đặt túi đàn xuống và lấy ra cây đàn violin.
Quý Trạch Huy nói tên bài hát, chị gái trêu hắn vừa nãy giờ lại hét lên: “Tiểu Quý, đừng làm hỏng bài hát của tiền bối, đổi bài khác đi.”
“Em cứ thích hát bài này đó, em được Thẩm ảnh đế chơi piano cho đó! Mọi người đến đây hát vài bài, em hát bài này!”
Bầu không khí hoàn toàn nóng lên.
Thẩm Ngạn giơ tay lên trước và nhấn nốt nhạc đầu tiên.
Khán giả dần trở nên yên lặng.
Tư thế của Thẩm Ngạn khi chơi đàn rất tao nhã và quyến rũ, hôm nay còn tình cờ mặc một bộ vest trắng, ngồi trước cây đàn piano màu trắng, như một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích ánh mắt của mọi người vô thức đổ dồn vào người anh ta.
Nốt nhạc đầu nhẹ nhàng của Hoa Trong Mộng vang lên. Sau màn độc tấu piano mượt mà, âm thanh violin của Giải Dương chèn vào đúng lúc, tạo được không khí của bài hát.
Ai cũng bất giác nhìn Giải Dương đang đứng đó chơi violin.
Cậu trai xinh đẹp mặc một bộ màu đen đứng dưới ánh đèn, vẻ mặt trầm tĩnh và đôi mắt nhìn xuống đuôi mắt còn hơi nhếch lên, sườn mặt hoàn hảo, nước da trắng ngần đối lập với cây đàn violin cổ kính, khớp với những ngón tay mảnh mai trông thật xa hoa và lộng lẫy, vô thức thu hút sự chú ý của mọi người.
Khán giả hoàn toàn yên lặng, âm nhạc nhẹ nhàng êm ái từ từ chảy ra.
Có trai xinh, có nhạc hay, mọi thứ đều là sự tận hưởng tốt nhất.
Sau khi những nốt nhạc đầu trôi qua, Quý Trạch Huy bắt đầu hát.
Khán giả vốn đang đắm chìm trong không khí của bài hát, nhưng cứ nhìn Quý Trạch Huy trên sân khấu lại muốn cười. Cậu trai này……giống như dã thú của hai vị hoàng tử.
Nhiều ca sĩ quen biết Quý Trạch Huy không nhịn nổi ồn ào và cố tình hò hét, khen Quý Trạch Huy hát hay.
Tiệc tối nay vốn dĩ chỉ muốn thư giãn một chút, nhưng giám đốc công ty V lại hài lòng với không khí hiện tại, nhìn thấy khán đài ồn ào lập tức bảo mấy tay truyền thông chụp liên tục Quý Trạch Huy, muốn cho Quý Trạch Huy “Thân bại danh liệt”
Nốt nhạc đầu cực hay của Hoa Trong Mộng cứ vang vọng trong đại sảnh. Những nốt đầu kết thúc, Quý Trạch Huy bước đến chỗ Giải Dương đưa micro lên môi cậu.
Lúc ở dưới có bảo làm thế này đâu, Giải Dương bất ngờ liếc Quý Trạch Huy sau đó mỉm cười và tìm lúc thích hợp để buông violin tiến lại gần micro để hát.
Giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng của cậu như hoà vào giai điệu, giống như đưa cái khớp bị trật trở về vị trí ban đầu, những người bị Quý Trạch Huy tra tấn màng nhĩ cuối cùng cũng thấy thoải mái. Đồng thời hơi ngạc nhiên nhìn về phía Giải Dương.
Hoàng Mân ở dưới đài khoa trương mà “Wow” một cái, người ngồi đối diện với cô ấy mỉm cười và nói: “Tôi đã bảo Tiểu Giải là sát thủ âm sắc mà, cậu ấy thật sự rất tuyệt vời.”
Hết đoạn, Quý Trạch Huy lấy lại micro và bắt đầu hát một mình.
Khán giả bỗng than thở, Giải Dương lại bắt đầu chơi violin.
Sau khi hát được mấy câu Quý Trạch Huy hơi dỗi vì mọi người than thở, liếc xéo đám bạn cũ đang hô hào dưới đó, sau đó đột nhiên bước đến cây piano đưa micro lên môi Thẩm Ngạn đang chơi piano…….
Tiếng reo hò, hoan hô dưới khán đài bỗng to hơn.
Thẩm Ngạn mỉm cười phối hợp hát phần điệp khúc.
Giọng ca của Thẩm Ngạn nhẹ nhàng và rất hợp với phong cách của Hoa Trong Mộng, xong phần điệp khúc Quý Trạch Huy cầm mic về và quay lại trung tâm sân khấu, hát đoạn cuối cùng của Hoa Trong Mộng.
Xét về khía cạnh nhiệt huyết thì phần hát của Quý Trạch Huy phải cho điểm chọn vẹn.
Sau khi kết thúc bài hát, giám đốc gọi Quý Trạch Huy và mấy người khác vào chọc ghẹo, gặp Giải Dương thì lại nói một câu thâm thúy: “Cậu trai đẹp, hôm nay ăn mặc rất đẹp nha.”
Giải Dương lịch sự cảm ơn vì lời khen.
Đạo diễn cười, vỗ vỗ vai Giải Dương.
Giải Dương vẫn duy trì một thái độ khiêm tốn của một người mới, cậu cũng thỉnh thoảng nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Thành Nam đang nhìn cậu, nhướng mày, lịch sự nhìn đối phương mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất