Trấn Nhỏ

Chương 14: TÓC, RÂU RIA CÙNG ĂN TRƯA, PHIM ẢNH

Trước Sau
Tác dụng thuốc gây mê đã tan, vết thương của Roger bắt đầu đau đớn. Cậu cau mày chịu đựng mặt mày bí xị, Faun cảm thấy cậu và một đứa trẻ không khác nhau mấy, nên hâm nóng một ly sữa bò cho cậu.

"Cảm ơn anh."

"Cảm thấy thế nào?"

"Cảm giác vết thương bị đốt cháy vậy."

Faun ngồi xuống cạnh cậu, "Cậu có thể dưỡng thương ở đây."

"Thật sao?"

"Tất nhiên."

"Em rất thích ban công của ông Barenque."

"Nếu cậu không muốn nghỉ ngơi thì nói với chuyện tôi về vị Vua Khủng bố đi."

Roger lộ ra vẻ mặt đau khổ, dường như không muốn nhớ lại trải nghiệm khủng khiếp đó.

"Tại sao nó lại đuổi theo cậu?"

"Chỉ là em vừa vặn ở trong bóng tối, nó cũng vậy, nó không thích nơi có ánh sáng."

"Nói như vậy cậu hoàn toàn có thể đối phó với nó, cậu là một Iron Man nhí mà."

"Em không nghĩ tới, em sợ quá."

"Tôi biết, cậu rất sợ chó." Faun nói, "Vua Khủng bố là quái vật mà một người biến thành vì họ không thể trả cái giá thật lớn. Giới hạn mà một người có thể trả là bao nhiêu?"

"Em nghĩ đây có lẽ là cuộc sống của một người" Roger nói, "Chúng em đã thảo luận vấn đề này. Lúc trấn nhỏ chưa an tĩnh như bây giờ, rừng cây trong trấn đâu đâu cũng có Vua Khủng bố, bởi vì mọi người lạm dụng năng lực của mình. Nếu một người cho rằng không nói chuyện cả đời cũng không gì ghê gớm, hắn sẽ nhiều lần sử dụng năng lực. Nhưng họ đã sai. Cõi đời này không gì là vô tận, tóc mọc cả một đời người cũng vậy, nếu như vượt qua giới hạn, Chúa tể liền cho rằng hắn không có khả năng trả cái giá quá lớn, hắn sẽ chết, biến mất, trở thành một con quái vật đáng sợ."

"Nếu nó giống như Holk, giá cả chỉ là một vật bên ngoài cơ thể, giới hạn chẳng phải không tồn tại?"

Roger kinh ngạc nói: "Nhưng anh ta sẽ chết đói."

"Tôi nghe nói hắn đã từng không có cách nào chạm vào bất cứ đồ vật gì trong một tuần. Lẽ nào thức ăn cũng không được?"

"Gì cũng không được, giường, ghế, thậm chí cả sàn nhà, anh ấy chỉ có thể đứng trong một đống tro bụi. Chỉ có nước là không có vấn đề, nếu không anh ta đã sớm chết rồi."

Faun nói: "Hắn biến người ta thành bụi được không?"

"Không." Roger lắc lắc đầu, "Bên cạnh Sứ Giả, không ai có thể lấy mạng sống không phải của mình ra để đánh đổi."

"Có vẻ như thị trấn là một Chúa tể công bằng."

"Công bằng và tàn nhẫn." Roger nhúc nhích cái chân bị thương, nhăn nhó.

"Vua Khủng bố có thể thay đổi hình dạng bất cứ lúc nào sao?"

"Rất khó nói, chúng em đã có rất nhiều ý kiến ​​bất đồng về vấn đề này. Câu trả lời đáng tin cậy nhất là mỗi người chúng ta có thể thấy một Vua Khủng bố khác nhau. Em sợ chó, vì vậy em thấy một con chó to hung hãn, anh thấy cái gì? "

Faun nói: "Một con chó trông hơi giống người."

"Thứ anh sợ thực sự quái lạ." Roger nhìn cậu.

Faun bóp đầu cậu ta một cái: "Uống hết sữa đi."

Roger vâng lời dốc cạn sữa, trả ly cho cậu.

Faun hỏi: "Những cái kẹp sắt trong rừng được dùng để giết Vua Khủng bố?"

"Theo như em biết là thế."

"Chẳng lẽ nơi đó là hang ổ của Vua Khủng bố?"

"Chuyện là thế này, thời điểm thị trấn còn hỗn loạn, mọi người còn chưa ý thức được sự tồn tại của Nguyên tắc, liên tục có người biến mất. Vượt quá giới hạn đánh đổi sẽ không khiến một người chết ngay lập tức rồi biến thành Vua Khủng bố, mà đột nhiên mất bóng dáng. Sau đó trời tối, trong rừng liền có quái vật ẩn hiện, len lỏi giữa bóng đêm, chờ đợi tấn công người dân trong thị trấn. Dần về sau người ta mới phát hiện, tất cả quái vật đều được sinh ra từ khu rừng sương mù dày đặc."

"Vì vậy, ở đó mới bố trí nhiều kẹp sắt như vậy. Có tác dụng không?"

"Dĩ nhiên là có, kẹp sắt cản được phần lớn quái vật, chỉ là thỉnh thoảng có cá lọt lưới." Roger đột nhiên giật cả mình, ngước lên nhìn Faun: "Em cảm giác, con chúng ta gặp phải hẳn là ông Barenque."

"Sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Bởi vì đã rất lâu rồi không ai đi thế."

"Joey Barenque chết vì ông ấy không thể trả giá?"



"Chúng em đã không tìm thấy thi thể ông ấy, nhưng ở đây, nếu một người biến mất không dấu vết, tức là chết."

"Cậu có biết năng lực của ông ta là gì không?"

"Có thể coi là dự đoán tương lai."

"Đây là năng lực mà rất nhiều người mơ ước", Faun nói. "Nhưng tôi đã nhìn thấy bản thảo của ông ấy, thật giống như ông ấy có rất nhiều điều phiền não, trạng thái tinh thần của ông ấy vô cùng không ổn."

"Đúng vậy, bởi vì ông ấy phải trả giá bằng ký ức. Em không biết ông Barenque có thể dự đoán được tương lai bao xa, nhưng dường như ông ta rất si mê với điều này. Trước đây em thường tới đây chơi máy tính, ông ấy sẽ kể một ít về câu chuyện muốn viết cho em nghe, ông là một nhà văn trinh thám, anh biết chứ? "

"Tôi biết."

"Ông ấy viết rất nhiều tiểu thuyết, nhưng tất cả đều kể cùng một câu chuyện. Tiếp đó ông ấy thay đổi trở nên rất buồn bực, đi tới lui quanh phòng, sau đó ông ấy biến mất."

Faun thình lình hỏi: "Cậu có sử dụng máy tính? Vậy cậu biết mật khẩu máy tính của ông Barenque không?"

Cậu ta không thể biết, đó là bí mật của Joey Barenque. Faun nghĩ thầm, nhưng ngoài ý muốn Roger trả lời: "Em biết, nếu sau này ông Barenque không đổi nó, hẳn là họ tên viết tắt thêm với biển số nhà."

"Cái này rất dễ đoán."

"Phải, nhưng ở đây, ai có lòng thảnh thơi đi nhìn trộm những thứ trong máy tính của người khác?"

Faun cũng rất muốn xem, mà đợi sau khi Roger rời đi.

"Tôi ra ngoài một chút, cậu ở nhà một mình được không?"

"Không sao đâu, em ổn mà." Roger nói, trông như một chú cún trông nhà dõi theo cậu đi ra tới cửa.

Faun đi ra ngoài, phát hiện hôm nay là một ngày nắng ấm. Cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn bầu trời xanh thẳm, sắc trời lam nhạt, mây trắng rực rỡ, dày đặc xếp chồng lên nhau, như thể bên trên những tầng mây trắng là cả một thế giới mới. Bầu trời đẹp như vậy, là chân thật sao? Hay là ảo giác được tạo ra bởi trấn nhỏ. Dưới vòm trời, dãy núi xa xa trông rất tự nhiên xanh ngát.

Cậu đi trên đường, quên mất muốn đi đâu, bất tri bất giác thấy mình đứng bên ngoài trạm xăng.

Lukes không nằm trên băng ghế dài, Faun không biết anh đi đâu. Có phải anh hối hận về sự yếu đuối lộ ra ngày hôm qua nên cố ý tránh gặp cậu. Bất kể thế nào, Lukes không còn có thể đóng vở kịch thần thần bí bí cách ngàn dặm cự tuyệt người khác trước mặt cậu nữa.

Faun bước đến căn phòng nhỏ, đẩy cửa. Cậu biết cánh cửa này không khóa bởi không ai đến gần nơi này, cũng không ai đẩy cửa đi vào. Cậu bỗng nhiên có một loại cảm tưởng vui vẻ vinh hạnh sâu sắc, cậu rất có thể là người khách đầu tiên và duy nhất bước vào không gian bí mật này. Ý nghĩ này vừa mới hứng khởi, Faun liền nhìn thấy một người khác trong phòng. Một người trẻ tuổi mặc áo thun và quần jeans đưa lưng về phía cậu, khom lưng lục lọi đồ vật trong ngăn kéo của Lukes.

"Này, anh là ai?" Faun ngay lập tức cảnh giác.

Người trẻ tuổi giật mình quay lại nhìn cậu, Faun cảm thấy rất quen mắt, cho đến khi cậu nhìn rõ đôi mắt xanh sáng ngời kia mới nhận ra, chính là Lukes.

Anh cạo sạch bộ râu lún phún, mái tóc vàng rối bù cột lại sau đầu, thoạt nhìn như biến thành một người khác.

Họ nhìn nhau rất lâu, Faun mới nhớ ra nên nói cái gì.

"Ngoại hình mới trông không tồi."

"Tôi chỉ là cạo râu. Không ai trong trấn nhỏ dám cắt tóc cho tôi." Lukes nói, "Tôi trước kia để tóc ngắn."

"Tôi có thể cắt cho anh," Faun nói. "Có điều tôi nghĩ vầy cũng rất tốt, tôi thích anh thắt bím."

Lukes mỉm cười: "Khi cậu đến, có ai nhìn thấy không?"

"Tôi không biết, có khả năng, tôi không để ý."

"Không sao." Anh cũng không thèm quan tâm.

"Anh đang tìm gì?"

"Nước cạo râu, tôi cảm thấy toàn bộ mặt nóng lên."

"Mọi người đột nhiên thay đổi hình tượng, thường mang ý nghĩa họ muốn bắt đầu một cuộc sống mới."

"Thật khó để bắt đầu một cuộc sống mới ở đây."

Lukes không tìm thấy nước cạo râu, Faun sẵn sàng ra đường để mua một chai, nhưng anh quyết định tự mình đi.

"Anh bao lâu rồi chưa đi dạo vào ban ngày?"

"Rất lâu rồi," Lukes nói. "E rằng việc tôi thay đổi bộ dáng khiến họ không thể nhận ra tôi."

"Tôi cũng thiếu điều không nhận ra được." Faun càng nghĩ thấy càng có khả năng, nếu có hơn một trăm người trong thị trấn, ngoài những người quen thực sự, hầu hết trong số họ cũng chỉ là xã giao.

Họ đi đến một cửa hàng tạp hóa hẻo lánh mua đồ, chủ tiệm đang đọc sách ở quầy, khi Lukes đặt nước cạo râu trước mặt, hắn gần như lấy tiền mà không ngẩng đầu lên.

"Kỳ thật không khó chút nào. Họ không sợ anh như anh nghĩ."



Lukes hỏi: "Cậu cảm thấy nếu tôi bước vào nhà hàng, họ sẽ nấu ăn cho tôi?"

"Anh có thể đi thử. Tôi thích cơm gà ở nhà hàng Magic Hand. Nếu anh muốn đi, tôi có thể dẫn đường."

Lukes do dự một chút, có thể thấy rằng sống cô độc một thời gian dài khiến anh cảm thấy không thoải mái với hiện trạng, nhưng Faun quyết định dẫn anh qua hành trình phá băng này.

Bất kể ngày hay đêm, nhà hàng Magic Hand chưa bao giờ được lấp đầy, nhưng sẽ không trống rỗng. Faun đi qua hầu hết các địa điểm trong trấn, cửa hàng gì ở đây cũng có, thậm chí là một cửa hàng đồ cổ, nhưng chỉ nhà hàng là có khách không ngừng. Xem ra vô luận hoàn cảnh ra sao, mọi người không thể từ bỏ tình yêu tha thiết đối với thức ăn.

Faun đến nhà hàng vào đúng giờ ăn trưa, trong phòng ăn có vài người đang dùng cơm. Nghe thấy tiếng chuông cửa, tất cả mọi người lại ngẩng đầu nhìn cậu. Cậu đã là một khách quen ở đây, nhưng Lukes theo sau cậu giống như một người xa lạ.

Faun ngồi vào chỗ cậu thường ngồi, cô phục vụ vẫn như trước thái độ thờ ơ lạnh lùng hỏi cậu muốn ăn gì. Faun biết rằng tên cô ấy là Emily, không phù hợp với vẻ mặt không chút tươi cười của cô cho lắm.

Tên Emily có ý nghĩa là phấn đấu, hăm hở, tha thiết, háo hức.

"Cơm gà bảng hiệu." Faun liếc nhìn Lukes.

"Giống vậy."

"Hai phần." Faun nói với Emily, mặc cho cô không có lấy một vẻ tò mò trên khuôn mặt, cô không nhịn được liếc nhìn Lukes lâu một chút. Cô nhất định đang hoài nghi, tuy không nhận ra anh được ngay nhưng vẫn không xua tan được những nghi ngờ và cảnh giác của cô. Bầu không khí nhà hàng trở nên căng thẳng quái lạ.

"Tôi thích thịt gà." Faun nói, "Còn anh thì sao?"

"Tôi thích thịt bò."

"Nhưng anh không gọi."

"Tôi không thường xuyên ăn thịt bò ở nhà hàng bên ngoài."

"Tại sao?"

"Bởi vì tôi phát hiện, cái tôi thích chỉ là bữa tiệc bít tết mà cha tôi làm, luôn có một mặt khét, loại hương vị khét này rất khó quên." Lukes nói, "Nhưng tôi không nhớ quá nhiều chuyện bên ngoài, e rằng chỉ là tưởng tượng, không phải là ký ức thực sự, thị trấn này luôn che khuất ký ức của mọi người."

"Quả thực là như vậy, dường như đang mơ." Faun nói, cậu đến đây chưa được bao lâu, mà lại cảm thấy như đã được rất nhiều năm.

"Có lúc cậu sẽ cảm thấy vậy cũng không tồi, giống như bây giờ, khí trời rất tốt, còn có thể thưởng thức bữa trưa."

"Mọi người luôn có thể tìm thấy việc họ có thể làm."

"Đúng, có một rạp chiếu phim trong thị trấn, cậu mời tôi ăn, đáp lại tôi mời cậu xem một bộ phim."

Faun nhìn anh, Lukes không cười, đó là một lời mời rất nghiêm túc.

"Tất nhiên." Faun vui vẻ đồng ý.

Khi cơm gà được đưa tới, cô hầu bàn Emily dường như cuối cùng cũng nhận ra Lukes, trong mắt toát ra một chút ngạc nhiên và sợ hãi. Đây là lần đầu tiên Faun nhìn thấy ánh mắt cô thay đổi, giống như trông thấy ở đây có một vị thần chết đang dùng bữa.

Các vị khách trong nhà hàng nhanh chóng bỏ đi, xem ra đội ngũ của Lukes vẫn khiến người dân trong trấn nhỏ rất kính sợ, tựa hồ ăn ở cùng một nơi sẽ khiến họ trở thành thành viên của đội ngũ, trở thành nhân vật hi sinh đánh đổi cho năng lực của anh.

Họ không coi ai ra gì chén một bữa no nê, ăn xong còn nhâm nhi thêm ly cà phê. Emily ôm lòng liều chết quyết phục vụ họ, Faun đã cho cô một một khoản tiền boa kha khá, ấy vậy thoạt nhìn cô không mấy hứng thú với tiền thưởng. Cho dù không có tiền, trong trấn nhỏ vẫn có thể sống sót, giữ lại tiền tệ lưu thông chỉ để làm cho giống cuộc sống một chút.

Như một thông lệ, điều này rất quan trọng, nếu không mọi thứ sẽ lộn xộn.

Không biết người dân trong trấn nhỏ đã trải qua loại tai nạn hỗn loạn nào mà mới đạt được sự đồng thuận của hiện tại, bên dưới Nguyên tắc, quy tắc của thế giới bên ngoài vẫn cần thiết để duy trì được hòa bình.

Rời nhà hàng, họ đến rạp chiếu phim duy nhất trong thị trấn. Từ ngoài nhìn rạp chiếu phim rất nhỏ, nhưng vẫn còn mở cửa. Lukes bỏ một vài đô mua hai tấm vé.

"Mấy người muốn xem cái gì?" Nhân viên duy nhất hỏi anh.

"Gì cũng được." Lukes thực sự là một danh nhân trong thị trấn này, mà mọi người biết chính là người thợ bơm xăng mặc bộ áo liền quần màu xám với khuôn mặt râu ria lún phún đầu tóc rối bời. Rốt cục Lukes bắt đầu cảm nhận được việc thay đổi hình ảnh thực sự là một ý tưởng hay để khởi đầu lại.

Nhân viên bán vé kiêm người phụ trách chiếu phim đã tự chọn một bộ phim ly kỳ kinh điển của thập niên 80. Có thể thấy rằng anh ta là một người yêu thích điện ảnh, có lẽ đây là lý do tại sao anh ấy chọn làm ở rạp phim.

Faun đã xem bộ phim này, nhưng cậu giả vờ chưa từng xem, như lần đầu coi cùng Lukes thảo luận tình tiết.

Không thể không nói, bọn họ có một quãng thời gian rất vui vẻ.

"Đây là ngày tuyệt nhất từ khi tôi đến đây," Faun nói.

"Tôi cũng thế." Lukes trả lời, "Nếu mỗi ngày đều như vậy, nói không chừng tôi sẽ yêu nơi này."

Faun nói: "Không, tuyệt đối không nên, có một cuộc sống tốt đẹp hơn chờ bên ngoài."

"Tôi biết." Lukes mỉm cười. "Đùa chút thôi, vậy, gặp lại."

"Gặp lại."

Họ chia tay tại giao lộ nói lời tạm biệt, đêm đó Lukes không ngủ bên ngoài trạm xăng dầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau