Sở Sở – (Đam Mỹ)

Chương 26

Trước Sau
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Sở Lam đã tỉnh.

Lúc này, sắc trời vẫn còn nhợt nhạt, Tiểu Liễu cũng ngồi dậy nhưng không hề nói chuyện, chỉ yên lặng ngắm nhìn hắn.

Đám nha đầu hầu hạ Sở Lam đều đã bị hắn đuổi về biệt uyển. Hắn tự mình mặc quần áo, nhưng loay hoay một hồi vẫn không tìm được trung y(lớp áo giữa nội y, ngoại y) và sấn khố (quần trong) đâu.

Tiểu Liễu rời giường, thành thục lôi từ trong tủ quần áo chồng chất y phục ra một bộ rồi đưa cho hắn. Sở Lam liếc mắt trộm nhìn, thấy tiểu hài nhi chỉ mặc một chiếc sấn khố chật chật, dây lưng buông lỏng, lộ ra một đường eo nhỏ cùng chiếc rốn tròn tròn, trên người là đóa đóa ngân sắc do mình tạo ra, liền nhắm mắt, khàn khàn nói: “Chút nữa mặc quần áo cũng được.”

Tiểu Liễu sửng sốt, sau đó lườm tên sắc lang kia một cái, không thèm nghe hắn, trái lại thẳng tay cầm lấy y phục trong tay hắn, mặc cho hắn, vừa sửa sang vừa khẽ hỏi: “Thành thân phải mặc hỉ phục, ngươi đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”

Sở Lam nghe xong mới nhớ, hỉ phục đã được hảo hảo chuẩn bị từ lâu. Bất quá lúc này có Tiểu Liễu hầu hạ hắn mặc quần áo, hắn chỉ muốn vui vẻ hưởng thụ, úp úp mở mở không nói nên lời.

Lát sau, ngoại y cũng được mặc xong.

Sở Lam nhìn Tiểu Liễu một cái, thấy y thực sự không có gì khác thường mới nói: “Chờ ta, tối ta sẽ về.”

Tiểu Liễu mím môi.

Chẳng lẽ động phòng đêm tân hôn hắn cũng không lưu lại sao?

Bất quá y vẫn là khẽ gật đầu.

Sở Lam hôn nhẹ khuôn mặt y một cái rồi xoay người bước đi.

Tiểu Liễu đến bên giường ngồi xuống, lặng lẽ gục đầu.

Hắn đi thành thân…

Kỳ thực trong lòng y có chút vui vẻ, không phải vì Sở Lam hứa sẽ đối y tốt, mà bởi vì tối hôm qua, tâm ý của y cuối cùng cũng đã được hồi đáp.

Y nghĩ, chuyện tình cảm và tính sổ đúng là không giống nhau, tính thế nào cũng không thể rõ ràng rành mạch.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, người nọ quay lại ư! Hai con mắt y bất giác sáng ngời…

Sở Lam vội vã chạy vào, trong tay cầm một chiếc dây xích màu bạc , Tiểu Liễu nhìn hắn, định làm cái gì vậy a?

Sở Lam cũng không lên tiếng, đem một đầu dây xích vòng quanh mắt cá chân Tiểu Liễu rồi khóa lại, đầu còn lại hắn mang ra ngoài, khóa quanh cột long phượng ở đại sảnh.

Xong xuôi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đây là Tỏa Long Liên (xích khóa rồng) của sư phụ ta, ngoại trừ chìa khóa có thể mở thì bất cứ thứ bảo kiếm nào chém cũng không đứt, ngươi phải ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”

Nhìn dải xích kéo dài đến tận đại sảnh, Tiểu Liễu dở khóc dở cười.

“Ta sẽ không đi.” Y nhẹ nhàng nói.

Sở Lam ôm lấy Tiểu Liễu, ôm thật chặt như thể không bao giờ buông ra nữa.

Hắn sợ y đi, nhưng thế này cũng thật đáng lo lắng…

Là tại hắn suy nghĩ nhiều? Bất quá hắn chỉ ly khai y nửa ngày thôi, nhưng không hiểu sao lòng hắn vẫn thấy bất an.

Một hồi sau, Sở Lam mới buông Tiểu Liễu ra, chăm chú nhìn vào mắt y. Mới đầu Tiểu Liễu né tránh ánh mắt sáng rực đó, nhưng sau lại tựa như thể bị hút vào, hai người cứ si ngốc mà ngắm nhìn nhau.

Đôi mắt xuân thủy kia đang nhìn y!

Sở Lam chầm chậm đặt một nụ hôn lên miệng Tiểu Liễu.

Môi vừa mới rời khỏi, Tiểu Liễu đã tiến tới, khẽ chạm nhẹ môi Sở Lam một cái, chạm xong, cả khuôn mặt liền đỏ bừng, đầu cúi xuống trước ngực.

Sở Lam sững sờ, sau đó cười rộ lên, vô cùng đắc ý, phi thường hài lòng, ôm lấy tiểu hài nhi hôn tới tấp một trận.

Bất quá dù thế nào thì hắn cũng phải đi, Sở Lam lưỡng lự mãi, cuối cùng vẫn là nói ra: “Ta đem chìa khóa dây xích đặt ở dưới tảng đá lớn trên mảnh đất ngươi trồng rau trong viện. Vạn nhất có chuyện gì, ngươi hãy gọi người tới thay ngươi mở xích.” Hắn tính vô cùng chu toàn, sợ ngộ nhỡ có hỏa hoạn hay xảy ra việc bất trắc nào đó, như vậy chỉ làm hại tới tiểu hài nhi mà thôi.



Tiểu Liễu thấy hắn hành động kỳ quái, trong lòng vừa vui lại vừa trào dâng tư vị chua xót không nói nên lời. Hắn còn đối y dặn dò mấy tiếng: “Nhanh mặc y phục! Để hở cả ngực với lưng cho ai nhìn a!?” rồi nghênh ngang đi.

Tiểu Liễu nghe lời Sở Lam mặc quần áo. Mặc xong, y ngắm nhìn Tỏa Long Liên, tuy là xích nhưng cũng đủ dài để y có thể đến gian ngoài hay thư phòng, nhưng lại không thể ra tới điền lý, ngoại trừ nhờ người khác thì y không có cách nào tự lấy chiếc chìa khoá đươc.

Trong biệt uyển, bọn thị vệ thấy y đi kéo theo một sợi dây xích, không khỏi quái dị, nhưng xét tính tình thiếu chủ mình vốn vô cùng cổ quái, bọn chúng cũng không dám nhiều lời.

“Tỏa Long Liên” không phải vàng không phải bạc nên rất nhẹ, kéo đi kéo lại bao nhiêu lần vẫn không cảm thấy khó chịu. Hôm nay, lão tiên sinh không có tới, mà Tiểu Liễu học được cũng khá nhiều nên khi lão không tới dạy, y vẫn đến thư phòng quy củ ngồi xuống, đem một chồng sổ sách ra ôn lại, tỉ mỉ sử dụng bàn tính. Thời gian qua rất nhanh, mới đó mà Sở Lam đã đi được một canh giờ.

Đột nhiên, Tiểu Liễu tựa hồ nghe thấy tiếng người gọi y từ bên ngoài truyền đến…Hình như là thanh âm của công tử!

Y vội đứng lên, đi ra ngoài xem xét, quả nhiên đúng là Tề Gia Nghĩa đang theo dãy hành lang hấp tấp qua đây, mà đằng sau hắn còn có hai nha hoàn đỡ lấy một vị phu nhân búi tóc cao, khí chất vô cùng cao quý.

Thấy vị phu nhân kia, Tiểu Liễu biết mẫu thân của Sở Lam đã tới. Sở Lam lớn lên giống mẫu thân hắn rất nhiều.

Tề Gia Nghĩa nhận ra Tiểu Liễu, thở phào nhẹ nhõm mà kêu to lên: “Tiểu Liễu! Ngươi còn ở đây là tốt rồi!”

Tiểu Liễu cũng đáp lại: “Công tử.”, bất quá con mắt vẫn là đang nhìn vị phu nhân kia, thầm nghĩ, phải xưng hô như thế nào mới đúng đây.

Không đợi y đắn đo xong, vị phu nhân đã mở miệng lên tiếng: “Ngươi chính là nhị công tử của Sở gia chúng ta?”

Một câu nói tựa hồ như đâm thẳng tâm can, nhưng thấy ánh mắt của nàng không lộ ra ý tứ nào khác, y bỗng có một cảm giác quen thuộc, dường như y đã gặp tình cảnh này ở đâu đó rồi.

Tề Gia Nghĩa vội hỏi: “Bá mẫu, đây đều là do Sở Lam tự quyết định, không liên quan đến tiểu hài tử Tiểu Liễu.” Nói xong, hắn xoay người hướng Tiểu Liễu giới thiệu: “Tiểu Liễu, đây là nãi nãi Sở gia, cũng là mẫu thân của Sở Lam, ngươi mau tới bái kiến.”

Tiểu Liễu phủ phục đầu xuống hành lễ: “Bái kiến lão phu nhân.”

Lễ xong, y ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt Sở mẫu đang chăm chú nhìn y, nhãn thần chẳng hề mang chút sắc bén như lúc đầu, ngược lại còn trở nên nhu hòa êm dịu: “Quả thực là một hài tử hiền lành. Thôi được, từ nay sẽ kêu ngươi Sở Liễu, coi như ta thu nhận ngươi làm nghĩa tử.”

Tề Gia Nghĩa vui vẻ, hắn biết Sở bá mẫu rất nhân từ mà.

“Tiểu Liễu, bái kiến nghĩa mẫu a!”

Tiểu Liễu nhất thời bất động.

Y không hề né tránh ánh mắt của Sở mẫu, chỉ lẳng lặng đứng yên, ngay cả khi nghe thấy lời ưng thuận nọ, y cũng cắn chặt môi tuyệt không nói. Trong mắt Sở Yên Ngọc chợt có gì đó lóe qua. Tề Gia Nghĩa lúc này mới tỉnh ngộ sửng sốt, thiếu niên lanh lợi khiến kẻ khác đem lòng thương tiếc này hình như chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã có chút gì đó thay đổi, không còn giống như trước nữa…Hắn ngập ngừng định nói tiếp nhưng lại bị Sở mẫu ngăn lại.

Sở Yên Ngọc chậm rãi nói: “Hôm nay ta đến để gặp ngươi lần đầu, bất quá cũng chính là lần duy nhất, là lần cuối cùng. Tuy ngươi có thể là một hảo hài tử, nhưng sau này ngươi cũng sẽ không thể ở lại đây, hãy mau theo Tề công tử đi đi.”

Tiểu Liễu cúi đầu xuống, không nói gì.

Tề Gia Nghĩa tiến đến gần vài bước, định khuyên giải an ủi y, đột nhiên thốt lên một tiếng: “Tỏa Long Liên của sư phụ!”

Nguyên lai Tiểu Liễu đang đứng ở cửa thư phòng, dây xích bên trong bị khuất tầm mắt nên Tề Gia Nghĩa cùng Sở mẫu tuyệt nhiên không phát hiện.

Sở mẫu nghe vậy cũng không chút biến sắc, tiến lên xem xét, nhưng thấy Tỏa Long Liên kia vô cùng kiên cố, thần tình không khỏi lo âu than nhẹ một tiếng.

“Bá mẫu, Sở Lam tính cách như thế này cần phải có người quản thúc. Hắn đâu thể tùy tiện khóa chân giam cầm người ta như vậy được!” Tề Gia Nghĩa phẫn nộ, nhìn về phía Tiểu Liễu càng thấy thêm thương tiếc áy náy.

Sở mẫu không đáp, trái lại nhìn Tiểu Liễu vẫn đang im lặng: “Ngươi là một hài tử thông minh, hẳn ngươi rõ Sở Lam sắp lấy vợ.” Nàng cố ý dừng lại một chút, nhưng thấy Tiểu Liễu không hề có biểu hiện kinh ngạc nào, trong lòng thầm than quả nhiên nhi tử cái gì cũng đã nói hết với y rồi. “Nếu Sở Lam là người ngoài thì không nói làm gì, nhưng hắn lại chính là Đương gia tương lai của Sở gia, bên cạnh hắn vốn không có vị trí cho ngươi.”

Tề Gia Nghĩa muốn thay Tiểu Liễu giải thích, nhưng vì hắn luôn luôn tôn trọng Sở mẫu nên liền nhịn xuống, quay sang ôn nhu nói với Tiểu Liễu: “Ta sẽ đi tìm chìa khóa giải Tỏa Long Liên này, ngươi đừng lo!”

Tiểu Liễu nghe Sở mẫu nói vậy nhưng tựa hồ không hề có chút cảm giác.

Có lẽ…y đã sớm hiểu rõ, chỉ là vẫn không muốn nghĩ đến mà thôi.

Y cùng người nọ quả thực là trời và đất, mây và bùn.

Chỉ có tối hôm qua, có mấy ngày nay mà y đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Sở Yên Ngọc đột nhiên lên tiếng: “Sở Liễu”



Tiểu Liễu nhìn về phía nàng, lại bất chợt cảm thấy đôi mắt kia giống hệt đôi mắt của Sở Lam. Y tức khắc hiểu vì sao y lại cảm thấy tình cảnh này vô cùng quen thuộc, thì ra là vì dung mạo Sở Lam cùng mẫu thân hắn vô cùng giống nhau, thần tình tâm tính cũng là rất giống.

Sở mẫu khẽ thở dài, ôn hòa nói: “Dù có bị khóa bằng Tỏa Long Liên đi chăng nữa, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ phải cất bước khỏi nơi này thôi.” Nói xong, nàng xoay người rời đi.

“Lão phu nhân!” Tiểu Liễu bất chợt hô lên.

Sở Yên Ngọc quay người lại, thấy tại nơi tận cùng của dãy hành lang gấp khúc, một thiếu niên nho nhỏ đứng trước cửa thư phòng, thần tình ngơ ngẩn, mục quang ngây dại.

Tiểu Liễu chậm rãi đưa tay lên, chỉ vào mảnh đất trồng rau trong sân, thanh âm khàn khàn nói: “Ở dưới tảng đá kia…có chiếc chìa khóa.” Một câu nói vô cùng đơn giản như vậy, nhưng tựa hồ đã lấy đi hết thảy sức lực của y.

Tề Gia Nghĩa trong đầu mê muội, nhưng vẫn đi lấy, quả nhiên là thấy chìa khóa, mừng rỡ quay về tháo chiếc dây xích.

Tiểu Liễu yên lặng, tay khẽ run rẩy trong lớp áo, ra sức nắm chặt.

Tối hôm qua, tay này đây còn đang nắm chặt tay hắn.

Sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.

Sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.

Thế nhưng y vẫn tuyệt không rơi lệ.

Sở Yên Ngọc mơ hồ hiểu vì sao nhi tử yêu thích tiểu quan này đến như vậy. Đứa con trai nàng tuy bá đạo ngang ngược nhưng thực ra tâm tình lại mãnh liệt như hỏa, tuy khôn ngoan tài cán nhưng thực ra lại cố chấp si tình. Mà Sở Liễu nhỏ bé kia tựa hồ như một hồ nước yên ả, một chiếc gương tinh khôi trong suốt.

Bởi vậy, nàng mới càng muốn cho y đi, dùng hết thảy sức lực cuối cùng của một người mẹ để khiến y xa rời Sở Lam.

“Gia Nghĩa, hảo hảo chiếu cố y.”

Tề Gia Nghĩa gật đầu, hắn sẽ không làm thiếu niên kia phải chịu đựng thêm ủy khuất nữa.

“Sở Liễu, ta sẽ cấp ngươi ngân lượng, cho ngươi một đời không lo lắng. Nếu như sau này Sở Lam con ta có đến tìm ngươi, ngươi tính thoái thác ra sao đây?”

“Ta…”

Tề Gia Nghĩa ngắt lời nói: “Bá mẫu, ta quyết sẽ không để cho sư đệ dây dưa thêm.”

Sở Yên Ngọc trầm ngâm phút chốc, bỗng nhiên lắc đầu cười, khó có thể hiểu nàng đang cười cái gì: “Thời gian gấp rút, các ngươi mau đi thôi, ta cũng phải về rồi.” Nói xong, nàng dẫn theo hai nha hoàn xoay người rời bước.

Thị vệ trong viện sớm được gia chủ phân phó, đã ẩn tránh ở nơi nào đó rất xa.

Tiểu Liễu trong lòng trống trải, tựa hồ đang chìm vào một cơn mê. Tề Gia Nghĩa hỏi y có muốn lấy thêm cái gì để mang đi không, y chỉ lắc đầu, lặng lẽ để Tề Gia Nghĩa dẫn y ra khỏi biệt uyển, sau đó bước từng bước lên mã xa.

Khi mã xa chuyển bánh về phía trước, y khẽ nhẹ vén rèm lên, quay đầu lại nhìn, sau này sẽ không còn trở lại đây được nữa.

“Thế nào? Ngươi yên tâm, Sở Lam sẽ không đuổi theo đâu.” Tề Gia Nghĩa an ủi nói, tâm nghĩ hài tử này đã bị sư đệ khiến cho sợ hãi, thật may mắn là được hắn cứu ra.

Tiểu Liễu khẽ gật đầu, buông rèm xuống.

Trước khi ly khai nơi ẩn cư của Tề Gia Nghĩa, lúc ở trên xe ngựa, Tiểu Liễu cũng vén rèm lên, nhưng y còn thấy thêm cả người kia nữa. Người kia nói nhìn cái gì vậy, chỗ rách nát như vậy có cái gì đáng nhìn.

Hắn vốn là không thích mình ở cùng với công tử.

Y nghĩ, có lẽ sau này không nên làm phiền công tử nữa, y cũng đã có thể tự nuôi sống chính mình rồi.

Mã xa thẳng tiến, thoáng chốc đã ra khỏi thành Duyện Châu.

Tề Gia Nghĩa thúc ngựa chạy, hắn chung quy vẫn cảm giác Tiểu Liễu có gì đó khác thường, trước kia cứ đinh ninh là do bị sư đệ làm cho sợ hãi, nhưng giờ tỉ mỉ suy nghĩ lại dường như có điều không đúng.

Nhìn thần tình y có phần hoảng hốt, mơ hồ có sự cô đơn, lẽ nào Tiểu Liễu đối với sư đệ hắn cũng có tâm ý nọ?

Tề Gia Nghĩa ngồi thẳng lưng trên ngựa, lắc đầu, cười phá lên, làm sao lại có khả năng đó a! Hắn dụng lực quất thêm một roi nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau