Chương 6: Vãn sự
Người dịch: Yuki ( Bạch Nhật Mộng)
Khí trời lạnh giá, cơn mưa phùn liên miên không dứt.
” Ta nghĩ, cũng đến lúc nên để ngươi biết rồi. ” Túy Nguyệt nhìn ta, nhãn thần thập phần vô nại.
” Để ta biết? Biết cái gì? ” Lãnh thập phần nghi hoặc.
” Quá khứ giữa ta với Túy Thần — và Như Diệu. ” Túy Nguyệt lộ ra biểu tình đau thương.
” Ta có thể nhìn ra được hai tên gia hỏa đó đều rất thích ngươi! Còn sau đó? ” Ngươi thích ai mới là điều ta hiếu kì nhất a ~~
” Ta là Lam Quốc đệ thất nhiệm quân vương, mười tuổi kế vị, Túy thần đã ra đời vào năm ta mười ba tuổi. ” Túy Nguyệt lộ ra nhãn thần hoài niệm.
” Phi tử của ta đã bỏ thuốc ta, sau đó —— ”
Nghe cách nói của Túy Nguyệt, ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh — nữ nhân cổ đại cũng to gan vậy sao!!
” — Sau đó, Túy Thần từng ngày từng ngày lớn lên, khi nhìn thấy khí tức linh động cùng đôi mắt trong sáng của hắn, ta như chìm sâu vào trong đó — ta đã từng thề tuyệt sẽ không yêu bất kì ai, vậy mà ta lại yêu phải một nam tử, mà nam tử đó còn là nhi tử của ta. ”
” Ta lựa chọn chạy trốn thứ tình cảm này, ta không cách nào chấp nhận sự thật là bản thân lại yêu nhi tử của mình, mặc dù ta biết rằng — nhi tử của ta — cũng có tâm ý giống vậy đối với ta — ” Túy Nguyệt thán nhẹ.
” Nếu ta sớm biết được, Túy Thần hắn lại có thể làm ra những việc đại nghịch như vậy, ta tuyệt đối sẽ không cố ý xa lánh hắn. ”
” Chuyện đại nghịch? ”
” Ngươi có biết ta đã thu dưỡng bảy nhi tử không? ” Túy Thần hỏi.
” Thu dưỡng bảy nhi tử?!! ”
” Ân, ta tổng cộng có tám nhi tử, chỉ có Túy Thần là thân sinh nhi tử của ta, ngoài ra bảy người kia đều là ta ở bên ngoài nhặt về. ”
Túy Nguyệt dừng một chút lại nói tiếp:
” Ta vốn định để Túy Thần kế thừa hoàng vị, bởi vì vị trí này — quá nặng nề rồi, kết quả hắn lại tưởng rằng ta không thích hắn, nên mới dùng đủ mọi phương pháp giết sạch bảy nhi tử mà ta thu dưỡng. ”
Toàn bộ giết hết?! Oa tái! Quá tàn nhẫn rồi!!
” Trong bảy người, chỉ có Túy Diệu võ công cao cường nhất nên mới thoát khỏi kiếp nạn, cũng chính là Liễm Nguyệt Phó cung chủ Phi Như Diệu của hiện tại. “
Nguyên lai Diệu Diệu cũng là nhi tử của túy Nguyệt —
” Ta vốn cho rằng, đem hoàng vị giao cho Túy Thần, hắn sẽ không tiếp tục cho rằng ta không thích hắn nữa, kết quả hắn — sau khi đăng cơ đã cưỡng bức ta. ”
Nguyên lai Túy Thần cư nhiên!! Trời a ~!!
” Ta không có cách nào — thật sự không có cách nào, không cách nào thoát khỏi luân lý quan tạp — ” Túy Nguyệt dúi đầu vào lòng ta.
” Ngươi biết không? Lúc ta hoán đổi cùng ngươi, ta còn tưởng ta rốt cuộc có thể làm lại từ đầu, nhưng ta vừa mở mắt ra, lại nhìn thấy gương mặt của Túy Thần — ”
Là đang nói Chỉ Kỳ sao — cũng chấn kinh như lúc ta nhìn thấy Túy Thần.
” Lãnh — ta có thể nhờ ngươi một việc được không? ” Túy Nguyệt hỏi mà như đã quyết định việc gì đó.
” Chuyện gì? ”
” Thay ta yêu Túy Thần — có được không? “
Khí trời lạnh giá, cơn mưa phùn liên miên không dứt.
” Ta nghĩ, cũng đến lúc nên để ngươi biết rồi. ” Túy Nguyệt nhìn ta, nhãn thần thập phần vô nại.
” Để ta biết? Biết cái gì? ” Lãnh thập phần nghi hoặc.
” Quá khứ giữa ta với Túy Thần — và Như Diệu. ” Túy Nguyệt lộ ra biểu tình đau thương.
” Ta có thể nhìn ra được hai tên gia hỏa đó đều rất thích ngươi! Còn sau đó? ” Ngươi thích ai mới là điều ta hiếu kì nhất a ~~
” Ta là Lam Quốc đệ thất nhiệm quân vương, mười tuổi kế vị, Túy thần đã ra đời vào năm ta mười ba tuổi. ” Túy Nguyệt lộ ra nhãn thần hoài niệm.
” Phi tử của ta đã bỏ thuốc ta, sau đó —— ”
Nghe cách nói của Túy Nguyệt, ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh — nữ nhân cổ đại cũng to gan vậy sao!!
” — Sau đó, Túy Thần từng ngày từng ngày lớn lên, khi nhìn thấy khí tức linh động cùng đôi mắt trong sáng của hắn, ta như chìm sâu vào trong đó — ta đã từng thề tuyệt sẽ không yêu bất kì ai, vậy mà ta lại yêu phải một nam tử, mà nam tử đó còn là nhi tử của ta. ”
” Ta lựa chọn chạy trốn thứ tình cảm này, ta không cách nào chấp nhận sự thật là bản thân lại yêu nhi tử của mình, mặc dù ta biết rằng — nhi tử của ta — cũng có tâm ý giống vậy đối với ta — ” Túy Nguyệt thán nhẹ.
” Nếu ta sớm biết được, Túy Thần hắn lại có thể làm ra những việc đại nghịch như vậy, ta tuyệt đối sẽ không cố ý xa lánh hắn. ”
” Chuyện đại nghịch? ”
” Ngươi có biết ta đã thu dưỡng bảy nhi tử không? ” Túy Thần hỏi.
” Thu dưỡng bảy nhi tử?!! ”
” Ân, ta tổng cộng có tám nhi tử, chỉ có Túy Thần là thân sinh nhi tử của ta, ngoài ra bảy người kia đều là ta ở bên ngoài nhặt về. ”
Túy Nguyệt dừng một chút lại nói tiếp:
” Ta vốn định để Túy Thần kế thừa hoàng vị, bởi vì vị trí này — quá nặng nề rồi, kết quả hắn lại tưởng rằng ta không thích hắn, nên mới dùng đủ mọi phương pháp giết sạch bảy nhi tử mà ta thu dưỡng. ”
Toàn bộ giết hết?! Oa tái! Quá tàn nhẫn rồi!!
” Trong bảy người, chỉ có Túy Diệu võ công cao cường nhất nên mới thoát khỏi kiếp nạn, cũng chính là Liễm Nguyệt Phó cung chủ Phi Như Diệu của hiện tại. “
Nguyên lai Diệu Diệu cũng là nhi tử của túy Nguyệt —
” Ta vốn cho rằng, đem hoàng vị giao cho Túy Thần, hắn sẽ không tiếp tục cho rằng ta không thích hắn nữa, kết quả hắn — sau khi đăng cơ đã cưỡng bức ta. ”
Nguyên lai Túy Thần cư nhiên!! Trời a ~!!
” Ta không có cách nào — thật sự không có cách nào, không cách nào thoát khỏi luân lý quan tạp — ” Túy Nguyệt dúi đầu vào lòng ta.
” Ngươi biết không? Lúc ta hoán đổi cùng ngươi, ta còn tưởng ta rốt cuộc có thể làm lại từ đầu, nhưng ta vừa mở mắt ra, lại nhìn thấy gương mặt của Túy Thần — ”
Là đang nói Chỉ Kỳ sao — cũng chấn kinh như lúc ta nhìn thấy Túy Thần.
” Lãnh — ta có thể nhờ ngươi một việc được không? ” Túy Nguyệt hỏi mà như đã quyết định việc gì đó.
” Chuyện gì? ”
” Thay ta yêu Túy Thần — có được không? “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất